Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành

Chương 230: Chớp mắt một cái đã vạn năm


Đọc truyện Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành – Chương 230: Chớp mắt một cái đã vạn năm

“Ta không đồng ý để cho nàng rời đi.”

Cơ Lưu Tiêu vọt tiến vào
trong phòng, cắt ngang cuộc nói chuyện của ta cùng Tu La “Thân thể của
nàng…”

Ta tất nhiên cũng biết cơ thể của ta không thích hợp để đi xa, chính là bây giờ không thể đợi thêm được nữa, ta sợ lại một lần nữa sẽ bỏ lỡ
cái gì đó.
“Tiêu, trở về đi.”

ta không biết lần ly biệt này, sẽ có ngày gặp lại nhau không nữa.

Hắn tiến lên từng bước, gắt gao nắm chặt lấy tay của ta “Liễu Lăng, ta nói ta không đồng ý để nàng rời đi.”

Ta nhẹ nhàng rút tay ra khỏi bàn tay hắn, ánh mắt nhìn thẳng vào
tròng mắt ánh lên vẻ không thể tin được của hắn, chỉ liếc mắt một cái,
ta liền quay đầu.
Nói với Tu La: “Ngươi chuẩn bị đi, chúng ta lập tức xuất phát.”

Đúng vậy, ta đã hạ độc hắn, độc từ trên tay của ta.
Là do hắn bối rối cùng không phòng bị nên ta mới có cơ hội, ta sớm biết rằng hắn nhất định sẽ ngăn cản ta rời đi.
“Liễu Lăng, nàng mau giải độc cho ta.”

Trong ánh mắt của hắn ánh lên từng trận lửa giận, trầm giọng nói.
Chúng ta trong lúc đó, từ lúc bắt đầu trò chơi săn bắn cho tới bây
giờ đã bị hãm quá sâu, sợ rằng lúc trước là không một ai trong chúng ta
có thể dự đoán được sẽ có kết cục như hiện nay.

Lúc trước là một người
huênh hoang kiêu ngạo, là một người làm theo ý mình, cho tới bây giờ đã
không còn là người như trước kia nữa.
Nếu nói là thành hay bại, chỉ sợ cả hai chúng ta đều đã bị đánh bại.
Tay của ta nhẹ nhàng mà nâng lên, dừng lại thật lâu ở giữa không
trung sau đó mới chậm rãi xoa má hắn “Tiêu, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, cũng
không phải nói quay đầu lại là được, có người đã đi xa, cuối cùng cho dù có gọi họ cũng không quay lại nữa.

Chàng hiểu không?


Khi nói những lời này, trong lòng ta thế nhưng lại là một mảnh bình
tĩnh, có lẽ là do ta đã hạ quyết tâm, có lẽ là do ta đã bắt buộc bản
thân không được suy nghĩ nhiều.
Hắn há mồm muốn nói, nhưng cuối cùng lại không có mở miệng.
Ta lại một lần nữa nhìn hắn liếc mắt một cái, sau đó xoay người rời đi.
Số lần ly biệt đã nhiều lắm.

Đến mức nghĩ rằng mình đã sớm chết
lặng, nhưng lại không nghĩ được rằng trong lòng vẫn nhói đau, lần từ
biệt này sợ sẽ trở thành vĩnh biệt.
Ta từ trong phòng ôm theo đứa nhỏ xoay người rời đi.
“Liễu Lăng, ta nói rồi, ta sẽ vẫn ở chỗ này chờ nàng.”

phía sau truyền đến lời nói sâu kín của hắn.
Nhưng là ta đúng là vẫn không có quay đầu lại, cứ như vậy đi ra ngoài trang viên.
Tu La đã sớm đem toàn bộ người của Nguyệt tông tụ tập ở một chỗ, vây quanh ở bên ngoài trang viên.
Ánh mắt của ta thản nhiên đảo qua bọn họ “Quay trở về Nam Mạch quốc.”

Những người đó, ai cũng đều đeo mặt nạ khác nhau, nhưng ta lại có
thể nhìn thấy từ ánh mắt của bọn họ lóe lên những tia sáng rọi.

Ta nghĩ
bọn họ rất sốt ruột muốn quay trở về Nam Mạch quốc.
“Tuân mệnh.”

hai chữ kia phá lệ rõ ràng, vang vọng cả núi rừng.
Ta dẫn đầu ôm đứa nhỏ tiến vào bên trong xe ngựa mà Tu La đã chuẩn bị tốt từ trước đó, nói: “Lên đường.”

Hơn nửa năm không tham gia vào bất cứ chuyện gì trên giang hồ, nay
vẫn là không thể tránh khỏi một lần nữa bị cuốn vào bên trong vận mệnh.
Rất nhiều chuyện có lẽ thật sự không phải trốn tránh là có thể giải quyết được.
Trên đường đi, ta từ trong miệng Tu La biết được rất nhiều chuyện,
thiên hạ bắt đầu rung chuyển, Tây Việt quốc như hổ rình mồi, thâu tóm
một số nước nhỏ xung quanh, lại bắt đầu chống lại Nam Mạch quốc, Đông
Hải quốc thay đổi quân chủ, thế cục rung chuyển.

Bắc Thương quốc vẫn duy trì thái độ địch không tiến ta không tiến như cũ.
Thì ra Cơ Lưu Tiêu thật sự đã đem vương vị truyền lại cho Cơ Lưu
Phong, Cơ Lưu Phong cũng không có cự tuyệt, cùng Thủy Bất Nhàn về Đông
Hải quốc.
Lúc này đây hắn quả nhiên là đã hạ quyết tâm sao?
Chính là… .

.

.
Đáy lòng hơi hơi buồn bã, nhưng ở mặt ngoài lại vẫn lộ vẻ bình tĩnh, như trước nghe Tu La kể về những chuyện đã phát sinh trong hơn nửa năm
qua.
Tu La nói cho ta biết, cái lần Hạ Nguyệt Nhiễm đi vào Nam Mạch quốc đó, cũng là bị Mị phái người mang nàng ta trở về Bắc Thương quốc, hắn
vốn không phải là người ôn hòa, đối với ai cũng đều là lãnh khốc vô
tình, cho nên chuyện như vậy với hắn mà nói cũng không tính là gì cả.
Nếu nói về lãnh khốc, ta sợ không ai có thể so được với Mị
Năm đó, nếu không phải ta ngẫu nhiên cứu được hắn, thì hôm nay Mị có thể sẽ giết hết người của vương thất Tây Việt hay không?
Lại sẽ hay không biến thành Tu la thị huyết?
Như vậy gặp lại, có phải hay không sớm đã trúng mục tiêu nhất định?
Phần sau, Tu La còn nói rất nhiều, ta cũng rốt cuộc không nghe lọt
được vào tai một chút nào, có lẽ là vì đi đường vất vả, cho nên thân
mình mới chuyển biến tốt hơn một chút đã lại suy yếu.
Với thân mình thiên hàn mà lại mang thai, lại trải qua rất nhiều
chuyện, tuy đã dùng dược liệu trân quý bổ cứu, nhưng sợ rằng cũng không
có cách nào làm cho thân thể khôi phục bằng bộ dáng trước kia.
Trước kia ta rất sợ chết, nhưng là nay lại cũng không để ý lắm đến chuyện đó.
Xe ngựa vào đúng lúc này dừng lại, một giọng nói cung kính cách rèm
che truyền đến.

“Cung chủ, tông chủ đang ở Minh thành giáp biên giới
giữa Nam Mạch quốc cùng Tây Việt quốc, chiến sự phi thường ác liệt.”

bọn họ cũng theo Tu La gọi ta là cung chủ.

“Chuyển đi Minh thành, cần phải tăng tốc lên.”

không biết vì sao, trong lòng ta luôn có một loại cảm giác ẩn ẩn bất an không rõ.
Người bên ngoài dạ một tiếng, toàn lực lại hướng Minh thành tiến đến.
Ta chưa bao giờ từng nhìn thấy Mị ở trên chiến trường, duy nhất một
lần nhìn thấy hắn giết người là ở tại cái đêm tuyết rơi lần đó, như vậy
thị huyết, giết chóc lại có một vẻ đẹp yêu dã như vậy.
Ta chưa bao giờ quên, không thể nào quên cái đêm tuyết rơi đó, không quên sự ấm áp hắn đã cho ta.

Cũng sẽ không quên cả hai đã trải qua
những chuyện gì.
Một lần đó, hắn cười như ánh sáng mặt trời.
Ta rất sợ hãi, sợ chính mình không cản nổi hắn.
Một lần đó, hắn ở bên trong tuyết đêm tìm được ta, như vậy lúc này
đây, ta cũng tuyệt đối sẽ không để cho hắn phải chiến đấu hăng hái một
mình.
Nghĩ đến đây, ta lại không khỏi thúc giục người bên ngoài, vì thế xe ngựa lại đi nhanh như bay.
Mặc kệ thân mình khó chịu, mặc kệ đứa nhỏ sợ tới mức khóc lớn, ta vẫn như cũ không cho bọn họ thả chậm tốc độ.
“Con ngoan, nương mang con đi gặp phụ thân, sau đó cả nhà ba người
chúng ta sẽ sống bên nhau thật hạnh phúc.

Phụ thân sẽ đặt cho con một
cái tên đẹp, phụ thân sẽ dạy võ công cho con, bảo bối của ta nhất định
sẽ trở thành anh hùng đầu đội trời chân đạp đất.”

ta gắt gao ôm chặt lấy đứa nhỏ, thì thào khẽ nói.

Như xảy ra kỳ tích, đứa nhỏ lại ngừng khóc,
mở to một đôi mắt trong suốt nhìn ta.
Đều nói mẫu tử tình thâm, tuy rằng nó chỉ là một đứa nhỏ, nhưng ta nghĩ nó chắc là cảm nhận được nội tâm của ta.
Ta thủy chung vẫn chưa đặt tên cho đứa nhỏ, là muốn Mị tự mình đặt tên cho nó.
Vốn là ta không nên mang theo đứa nhỏ, nhưng là ta cũng không muốn
đem nó giao cho người khác.

Ta muốn để cho Mị nhìn thấy nó, cho hắn biết quyết tâm của ta, làm cho hắn hiểu được ta để ý đến đứa nhỏ này đến mức nào.
Cho nên mặc kệ là còn sống hay chết, một nhà ba người chúng ta đều sẽ ở bên nhau.
Giờ phút này, ta đang tự xây dựng lên hạnh phúc thuộc về chúng ta, một cuộc sống bình yên, ấm áp.
Đáy lòng có một loại đau nhẹ, nhưng cũng là tràn ngập vui sướng, ta
nghĩ loại cảm giác này có lẽ cũng có thể được gọi là thích đi.
Đối với Dục ca ca, đó là lần đầu tiên rung động, đơn thuần mà không
có một chút đề phòng.

Đối với Tiêu, đó là kìm lòng không được, là một
loại trầm luân không thể thoát ra được, mà đối với Mị, lại là một loại
vướng bận ở tận sâu trong đáy lòng, lúc đó bởi vì cất giấu quá sâu mà
không có nhận ra, giờ phút này cũng hiểu được loại vướng bận này là
chuyện cả đời.
Ta xâm nhập vào bên trong thế giới của hắn, đồng thời cũng làm cho hắn đi vào bên trong thế giới của ta.
Đây có lẽ không phải yêu, nhưng là lại còn hơn cả yêu, hòa tan vào tận xương tủy, cuối cùng không thể dứt bỏ được.
Người ta yêu thật sự là Cơ Lưu Tiêu, nhưng là nếu có cho ta lựa chọn lại một lần nữa, có lẽ ta vẫn sẽ lựa chọn Mị.

Có lẽ chúng ta từ lúc bắt đầu hoán đổi máu kia, dĩ nhiên đã trở thành một người, cảm thụ được sự
đau lòng của đối phương, huyết mạch tương liên.
Kỳ thật có nhiều lúc, ta cũng không biết loại cảm tình này có phải là yêu hay không.
Cảm tình của con người rất kỳ quái, lại không có mắt nhìn sáng tỏ,
cho nên có đôi khi ngay cả chính mình cũng đều không thể cho mình một
câu trả lời thuyết phục được.
Hơn nữa trên chuyện tình cảm cũng không phải mình muốn khống chế là
có thể khống chế được, nó là một thứ vô hình, nhưng lại là chúa tể hỉ nộ ái ố của một người.
Mười ngày mười đêm, đi liên tục không ngừng nghỉ, rốt cục cũng đến Minh thành.
Ta không để ý đến thân thể suy yếu của mình, vội vàng xuống xe ngựa, nhưng là nghênh đón ta cũng chỉ là một thành trống trải, hắn cũng không có ở trong này.
Ta túm lấy vạt áo của một binh lính thủ thành, vội vàng hỏi: “Vương của các ngươi đâu ? Hắn đang ở nơi nào?”

Binh lính kia cảm thấy kỳ quái nhìn ta liếc mắt một cái, nhưng đúng
là vẫn còn trả lời câu hỏi của ta “Phong Vân cốc, hôm nay là ngày đại
chiến của Vương cùng quân Tây Việt.”

Ta cũng không cố hỏi thêm gì nữa từ tên binh lính ánh mắt lộ vẻ kỳ
quái đó, mà nói với người của Nguyệt tông đang ẩn mình gần đấy: “Lập tức đi Phong Vân cốc.”

ta không biết vì sao trong lòng mình lại có cảm giác bất an khó hiểu như thế này.
Loại cảm giác này cứ quấn quanh ở trong lòng ta, xua đi không được.
Lại một lần nữa chạy tới Phong Vân cốc, người của Nguyệt tông mở
đường, rốt cục xa xa nhìn thấy Mị, không biết là hắn đang cùng Lâu Sở
Ngọc nói gì đó.
Ta vừa định mở miệng gọi hắn, lại trơ mắt nhìn thấy Lâu Sở Ngọc đâm kiếm vào hắn, một kiếm xuyên tim.
Che miệng lại, ta không dám tin nhìn một màn trước mắt.

Ngay sau đó, ta mới gào thét lên tiếng, tràn ngập tuyệt vọng.

“Không được… .

.

.

Mị
Mị… .

.

.

Không được… .

.

.”

Vì sao vẫn là chậm một bước như vậy, chỉ còn cách hắn có vài chục
bước chân nữa thôi, tại sao lại làm cho ta nhìn thấy tình cảnh như vậy.
Đứa nhỏ ở trong lòng dường như cũng cảm nhận được cái gì đó, oa một tiếng khóc toáng lên, nhập vào tiếng kêu gào hỗn loạn của ta vang vọng
khắp sơn cốc.
Vì cái gì?
Rốt cuộc là vì cái gì?
Mị đã nói gì với Lâu Sở Ngọc? Nếu không phải là hắn cam tâm tình nguyện, Lâu Sở Ngọc thật sự có thể giết được hắn sao?
Ta không tin, không tin hắn nhẫn tâm như vậy, muốn ta chính mắt thấy tất cả những chuyện này, lại bất lực không làm được gì.
Điên cuồng mà xuống xe ngựa, chạy về phía hắn, binh lính hai bên

giống như bị kinh động dạt sang hai bên, chỉ có một mình ta, không ngừng mà chạy băng băng.
Chỉ là khoảng cách có mấy chục bước thôi, vì sao giờ phút này lại dài như vậy, chạy như thế nào cũng không đến nơi.
Một đường nghiêng ngả lảo đảo, rốt cục cũng chạy được tới trước
người hắn, trừng mắt nhìn Lâu Sở Ngọc liếc mắt một cái, sau đó liền ngồi xuống đỡ Mị đã té nằm trên mặt đất.
Giờ khắc này, ta cũng là tinh tường hiểu được, hắn đã làm một cuộc
trao đổi gì đó với Lâu Sở Ngọc, bằng không, quân đội của Tây Việt quốc
không có khả năng thờ ơ như vậy, nhất định sẽ nhân cơ hội một lưới bắt
hết.
Lòng cực đau, rất loạn, nhưng ta lại liều mạng chịu đựng không rơi
nước mắt, chính là không ngừng thì thào mà nói “Mị Mị, ngươi, tên ngốc
này.

Ngươi đúng là tên đại ngốc, ta đều đã biết hết tất cả mọi chuyện
rồi.”

Hắn vươn tay muốn chạm vào hai má của ta, lại ở giữa không trung suy sụp buông thõng xuống, theo sau lại là thản nhiên nói: “Nàng… Không nên trở về.”

“Chàng không có quyền quyết định tất cả, ta là muốn trở về, ta là
muốn sống bên cạnh chàng, vĩnh viễn sống cùng nhau.”

ta đem đứa nhỏ ôm
tới trước mắt hắn, nói: ”

Một nhà ba người chúng ta, vĩnh viễn sống cùng nhau.”

Ánh mắt của hắn nhìn thẳng về phía đứa nhỏ, tròng mắt ánh lên vẻ
ngạc nhiên xen lẫn vui mừng “Liễu Lăng, này là của chúng ta… Đứa nhỏ
sao?”

“Ừm, là con của chúng ta.

Ta còn chưa đặt tên cho nó, chàng đặt tên
cho nó được không?”

ta từ từ mở miệng, làm như đang ở trong giấc mộng
đẹp ”

Chúng ta sẽ rất hạnh phúc, đúng không?”


“Hạnh phúc sao?”

hắn không ngừng mà ho khan.

Khóe miệng có một dòng máu đỏ tươi chảy xuống, nhìn thấy mà ghê người.
Ta sợ hãi ôm chặt lấy hắn, không ngừng mà lắc đầu “Mị Mị, đừng nói nữa nói, ta mang chàng đi tìm đại phu.”


“Liễu Lăng, vô dụng.”

Hắn lại chính là thản nhiên nói.
“Mị Mị, ta không cho chàng chết, chàng nếu chết, ta sẽ đem chàng quên triệt để.”

ta sợ hãi, ta nói năng lộn xộn hô to.
Hắn cũng là nở nụ cười, mang theo thê lương tuyệt mỹ “Quên đi mới tốt.”

Tay hắn duỗi lên, ta cầm lấy tay hắn, có cái gì đó rơi vào trong
lòng bàn tay ta, nhưng sau đó tay hắn cũng là rơi xuống, cả thân mình
cũng buông thõng.
“Mị Mị…”

Ta nhẹ nhàng mà gọi, nhưng là hắn rốt cuộc cũng không còn mở miệng được nữa.
Ta cho tới bây giờ không nghĩ tới chỉ đến chậm một khắc, dĩ nhiên đã thành sinh ly tử biệt, vì sao ta không nhanh lên một chút, vì sao hắn
không đợi ta thêm một chút nữa?
Ta cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, một câu cuối cùng hắn để lại cho ta nhưng lại là như thế này, quên mới tốt.
Hắn cuối cùng chưa đặt tên cho đứa nhỏ, cũng cuối cùng ngay cả một câu xuất phát từ đáy lòng cũng chưa kịp nói ra với ta.
Mặc dù là một khắc cuối cùng, cuối cùng cũng lại rời bỏ đi như thế……
Xòe lòng bàn tay ra, vết sẹo kia nhìn vẫn thấy ghê người như cũ, giờ phút này lại cảm thấy đau đớn.

Trong lòng bàn tay là vật hắn đã để lại
cho ta, chính là Lộ xuân.
Đúng như lời Tu La đã nói, Lộ xuân thật sự không có bị hủy diệt.
“Mị Mị… Vì cái gì?”

vì cái gì khi ở trong lòng ta tràn đầy chờ đợi trở về, nhưng chờ đợi ta lại là kết cục như thế này?
Vì cái gì?
Ẩn nhẫn một lúc lâu nước mắt rốt cục cũng chảy xuống, chảy đến môi, đầu lưỡi cảm thấy chua chát nhàn nhạt.
Giờ khắc này, tâm lại giống như là thiếu đi một thứ gì đó, buồn bã và mất mát.
Mặc dù là lần đối mặt với cái chết của Dục ca ca, ta cũng không có loại cảm giác này.
Vì cái gì?
Vì cái gì?
Ta một lần lại một lần chất vấn bản thân, một lần lại một lần chất
vấn trời cao, nhưng là không có người nào trả lời cho ta biết.
Đứa nhỏ ở trong lòng khóc càng thêm lớn tiếng, làm như biết mình đã
mất đi thân nhân vậy.

Mặc dù đến cuối cùng, hắn cái gì cũng không nói,
liền như vậy kiên quyết rời đi.
Ta lung la lung lay đứng lên, oán hận nhìn vị thiếu niên xa lạ ở
trước mắt, chất vấn nói: “Vì cái gì? Lâu Sở Ngọc, rốt cuộc là vì cái gì? Nếu là không có hắn, tuyệt đối sẽ không có ngươi ngày hôm nay, ngươi
như thế nào lại có thể như vậy?”

Như thế nào lại có thể ở trong mắt ta đoạt đi sinh mệnh của hắn như vậy, như thế nào có thể làm cho ta hối hận như thế này?
Thiếu niên trước mắt lại chính là thản nhiên nói: “Nếu không phải
chính hắn một lòng muốn chết, ta cũng không có khả năng giết hắn.

Tỷ tỷ, hắn không muốn lại làm cho ngươi có thêm vướng bận gì, hắn cho ngươi
hoàn toàn được tự do.

Một khắc cuối cùng đó, ta từ đáy lòng hắn đọc được tất cả những điều đó.

Tỷ tỷ, hắn vì hạnh phúc của ngươi, cho nên đã lựa chọn như thế.


Vì vậy ngươi cũng nên buông tất cả, không cần chấp nhất
bất kỳ cái gì nữa.

Ngươi nếu là muốn báo thù, có thể, nhưng ta cũng sẽ
không nương tay.

Ta tuy đã đáp ứng hắn không gây phiền toái cho ngươi,
bảo vệ ngươi chu toàn, nhưng cũng không có nghĩa là để mặc ngươi muốn
làm gì thì làm.”

Ta không muốn nghe… Ta cái gì cũng không muốn nghe…
Ta vươn tay tát Lâu Sở Ngọc một cái, hắn không có tránh, để mặc ta tùy ý đánh.
“Tỷ tỷ, ngươi có ân cứu mạng đối với ta, Sở Ngọc ghi nhớ trong lòng, cái tát này là ta trả nợ cho ngươi.”

hắn gằn từng tiếng nói: “Rời đi
đi.

Mang theo tâm nguyện của hắn rời đi, hãy sống một cuộc sống mà ngươi muốn.


Đáy lòng hiểu được những lời Lâu Sở Ngọc nói đều là sự thật, nhưng
là lại không muốn tiếp thu, không muốn chấp nhận Mị lại một lần nữa
chính mình quyết định tất cả, không để lại cho ta một cơ hội nói rõ tất
cả mọi chuyện.
Ta không biết một khắc cuối cùng đó, hắn có cảm thấy hối hận không?
Hối hận không có chờ ta đến? Hối hận đã làm ra một quyết định như vậy?
Ta biết hắn hẳn là có thể hiểu được, có thể từ trong mắt ta hiểu được tất cả.
Nhưng là bây gờ, có nói nữa cũng vô dụng, mặc kệ là hối hận hay không hối hận cũng thế, cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
“Lâu Sở Ngọc, ngươi thiếu nợ chúng ta, vĩnh viễn cũng không trả
được.”

mặc dù là như vậy, ta cũng không chấp nhận, không thể chấp nhận
tất cả chờ đợi nhưng lại ở trong phút chốc tan thành từng mảnh nhỏ.
Trời cao dường như lại một lần nữa muốn trêu đùa ta.
Mà lúc này đây, ngay cả một tia cơ hội cuối cùng cũng đều không có cho ta.
Lại một lần nữa ngồi xổm xuống đất, ta vỗ về hai má Mị, sâu kín nói: “Mị Mị, chàng thật ích kỷ, liền như vậy bỏ lại ta, chàng thật sự cảm
thấy chàng làm như vậy là đã hoàn toàn thả tự do cho ta, không cho ta
tiếp tục có vướng bận gì sao? Ngươi nghĩ rằng ta ở bên cạnh chàng là vì
ta cảm thấy áy náy với chàng sao? Chàng làm như vậy, không phải là đã
thả ta tự do, mà là muốn giam cầm ta cả đời.

Chàng rốt cuộc hiểu hay
không? Hay là chàng căn bản cố ý làm như vậy, chàng đang trả thù ta phải không?”

ta lắc mạnh thân hình hắn, không cam lòng nói: “Chàng
đứng lên, Mị Mị.

Chàng đứng lên cho ta, ta còn có rất nhiều chuyện chưa
nói với chàng, ta còn có rất nhiều chuyện chưa làm.

Chàng đứng lên cho
ta, ta không cho phép chàng rời đi, chàng không thể rời đi… Mị Mị… Chàng đứng lên… Ta không tin… Chàng như thế nào có thể… Như thế nào có thể
chỉ để lại cho ta một câu như vậy?”

Có người tiến lên kéo ta, nhưng thể xác và tinh thần của ta đã sớm mệt rã rời, lập tức ngất đi.
Đến cuối cùng, ta thủy chung không thể chấp nhận được chuyện này.
Vì cái gì… nhưng vì cái gì lại thành ra như thế này?
Ta không biết là ta đã hôn mê bao lâu, ta chỉ biết là khi ta tỉnh
lại ta đã ở bên trong một căn phòng mộc mạc, đứng ở một bên là Dạ Khuynh Thành.
“Mị Mị đâu? Nói cho ta biết Mị Mị ở nơi nào?”

ta cũng không thèm quản người trước mắt rốt cuộc là ai, chỉ biết là gắt gao bắt lấy vạt áo hắn hỏi.
Dạ Khuynh Thành cũng là vươn tay xoa xoa đầu ta, ôn nhu nói: “Nha đầu, ta không nghĩ tới hắn lại vì ngươi mà làm như thế.”

Một câu nha đầu, làm cho ta bừng tỉnh, ta không khỏi buông lỏng vạt
áo của hắn ra, lẩm bẩm nói: “Ngươi đi đi, ta không bao giờ muốn nhìn
thấy mặt ngươi nữa.

Là ngươi, chính là vì ngươi nên Mị mới có thể biến
thành như vậy …”

“Liễu Lăng, ta nói rồi Mị là Phá quân tinh, theo lý là nên chinh
phục thiên hạ, nhưng là ngươi cũng là kiếp số của hắn, hắn cuối cùng
cũng không thể vượt qua một kiếp này, ta nghĩ ta rốt cục đã hiểu được,
hạn kiếp này chính là tình kiếp.”

Dạ Khuynh Thành lại như trước dùng
giọng nói ôn hòa ngàn năm không thay đổi của hắn nói ra tất cả.
Tình kiếp sao?
Có lẽ là vậy đi, nếu không có ta, Mị làm sao có khả năng đem Dạ Khuynh Thành đặt ở đáy mắt, làm sao sẽ biến thành như vậy?
Là ta, đều là ta…
Là ta hại hắn.
“Ngươi tới nơi này làm gì? Ngươi còn muốn làm cái gì sao?”

ta đột nhiên nghĩ tới cái gì, đề phòng nhìn Dạ Khuynh Thành.
Đáy mắt hắn nổi lên một chút ảm đảm, ngay sau đó lại khôi phục như
bình thường, thản nhiên nói: ”

Đứa nhỏ của ngươi cùng Mị, chính là
truyền nhân duy nhất của Hiên Viên vương triều, ta muốn mang nó đi.”

“Ngươi đúng là một kẻ điên…”

Vì sao đã đi đến nước này rồi mà hắn vẫn còn muốn khăng khăng một mực như thế?
Ta sao có khả năng để cho hắn mang con của chúng ta đi, sao có khả năng chứ?
Hắn điên rồi, vì không có khả năng thực hiện thần thoại kia nên đã trở nên điên rồi.
“Tu La… Tu La…”

Ta không ngừng mà kêu to “Ngươi ở đâu?”


Tu La từ bên ngoài vọt tiến vào “Cung chủ, làm sao vậy?”


“Đứa nhỏ đâu? Đứa nhỏ ở chỗ nào?”

Ta quyết không để cho con của chúng ta giẫm lên vết xe đổ.
“Cung chủ, ngươi bình tĩnh một chút, đứa nhỏ không có việc gì.”

Tu
La vội vàng an ủi ta “Cung chủ yên tâm, ta cùng Nguyệt tông sẽ thề sống
chết bảo hộ cung chủ cùng tiểu tông chủ.”


Nghe xong câu nói của Tu La, ta cũng bình tĩnh hơn một chút, cũng là chỉ vào Dạ Khuynh Thành nói: “Đuổi hắn đi đi, ta không bao giờ muốn
nhìn thấy người này nữa, hắn nếu vẫn còn có ý niệm gây bất lợi cho đứa
nhỏ ở trong đầu, Tu La ngươi hãy giúp ta giết hắn.”

Lần đầu tiên, ta thật sự muốn một người biến mất, hoàn toàn biến mất ở trước mặt của ta.
Tu La lên tiếng trả lời, đem Dạ Khuynh Thành mời ra bên ngoài.
“Nha đầu.”

Dạ Khuynh Thành mở miệng, muốn tiếp tục nói gì đó, ta cũng là kkhông ngẩng đầu lên, âm thanh lạnh lùng nói: “Cút…”

Ta bây giờ không bao giờ muốn nhìn thấy hắn nữa, nhìn đến dung nhan

vạn phần quen thuộc này.

Vì sao Mị lại phải chịu nhiều đau khổ như vậy,
còn muốn rời đi như thế?
Hắn chẳng lẽ là thật sự đã chán ghét cái thế giới lãnh khốc này, không muốn ở lại lâu thêm một giây nữa hay sao?
Tu La cuối cùng cũng đuổi Dạ Khuynh Thành đi, còn lại một mình ta thanh tĩnh.
Ta lại ngơ ngác nhìn đỉnh màn hơi hơi thất thần, không tin mọi chuyện đều là sự thật.
Không biết là đã qua bao lâu, Tu La lại một lần nữa xuất hiện ở tại
trước mặt ta “Cung chủ, chúng ta hiện tại phải làm gì bây giờ? Báo thù
cho tông chủ? Hay là…”

“Tu La, chúng ta đi thôi, ai muốn thiên hạ này thì cứ mặc kệ họ, chỉ cần hắn có thể làm hoàng đế tốt là được.”

Ta trầm mặc lúc lâu, cuối cùng thốt ra một câu như vậy.
“Nhưng là cung chủ… .

.

.”

Tu La há mồm còn muốn nói gì đó.
Ta cũng là sâu kín nói: “Tu La, kỳ thật ngươi cũng nên hiểu được, Mị làm nhiều chuyện như vậy là vì cái gì, nếu ta tiếp tục báo thù, chẳng
phải mọi việc hắn đã làm đều là uổng phí hay sao?”

Tu La dừng một lát, mới cung kính nói: “Cung chủ nói phải.

Tu La
nghe theo cung chủ.

Tu La cùng tất cả thành viên của Nguyệt tông sẽ thề
sống chết bảo hộ cung chủ cùng tiểu tông chủ.”

“Tu La, ngươi nói xem đứa nhỏ về sau gọi là Mị Thành có được không?
Thu Mị Thành.”

Đây là tên thật của Mị, về sau liền để lại cho con của
chúng ta vậy, về phần Hiên Viên gì đó, ta quả quyết sẽ không để cho đứa
nhỏ bị dính vào, ta nghĩ Mị cũng nhất định là không muốn, bởi vì đó là
một cái gông xiềng, sẽ làm cho người ta không thở nổi.
“Được.

Thu Mị Thành.”

Tu La hiếm khi thản nhiên cười nói.
Ta biết đối với chuyện của Mị, Tu La còn biết nhiều hơn so với cả
ta, cho nên hắn cũng sẽ hiểu được ý nghĩa ta lấy tên này đặt cho đứa
nhỏ.
Chuẩn bị tốt tất cả, ta lại gặp lại Lâu Sở Ngọc một lần nữa.
Ta chính thức đem Nam Mạch quốc giao cho hắn, bắt hắn đáp ứng không
làm thương tổn đến bất kì một quan viên nào của Nam Mạch quốc, ngày khác hắn nếu thật sự có thể chinh phục được thiên hạ, cũng không được khinh
thị bọn họ.
Tại trong mắt những người thề sống chết đi theo Thu gia, có lẽ ta
cuối cùng cũng không phải một quân vương tốt, lại có thể cho hết tất cả
dễ dàng như thế.

Nhưng là đã trải qua nhiều chuyện như vậy, ta cũng thật sự không thể lại tiếp tục mang theo trên mình cái trọng trách này được
nữa, có lẽ Lâu Sở Ngọc thật sự thích hợp là một đế vương hơn ta.
Nay ta cũng chỉ muốn cùng Mị Thành sống một cuộc sống thật tốt.
Trước khi đi, Lâu Sở Ngọc lại một lần nữa gọi ta một tiếng tỷ tỷ.

Ta biết một tiếng tỷ tỷ này là xuất phát từ thiệt tình của hắn, là một
tiếng mà nhiều năm trước kia hắn đã muốn thốt ra khỏi miệng.
Ta không có quay đầu lại, chỉ là thản nhiên ừm một tiếng.
Ta có thể lý giải dã tâm muốn xưng bá thiên hạ của hắn, nhưng không cách nào có thể quên được chuyện hắn đã giết Mị.
Tuy rằng hiểu được có rất nhiều nguyên nhân tạo thành, lại vẫn là
không muốn tha thứ cho hắn, ta cuối cùng nghĩ nếu hắn chậm thêm một nửa
bước nữa, thì có lẽ tất cả đã có cơ hội vãn hồi.
Ta sẽ nói cho Mị biết tất cả suy nghĩ của ta, ta cũng sẽ nói cho hắn biết quyết tâm của ta, như vậy hắn sẽ không có ý tưởng như thế, cũng sẽ không hoàn toàn rời khỏi thế giới của ta.
Cho nên, ta vẫn là không thể tha thứ cho Lâu Sở Ngọc.
Con người có lẽ đợi đến lúc đã mất đi mới hiểu rõ được mọi chuyện, nhưng là thường thường cũng là đã quá muộn
Rời khỏi Nam Mạch quốc, ta quyết định đi tới vùng cực nam, ta muốn
đi xem ánh sáng lấp lánh mỹ lệ của nơi đó.

Đó là ước định lúc trước của
ta cùng Mị, lúc trước không có thực hiện được.

Giờ phút này lại chỉ còn
có một mình ta đi hoàn thành.
Đáy lòng không khỏi nổi lên một trận thê lương.
Ta cũng không có quên, có một người đã nói sẽ vẫn ở lại nơi đó chờ
ta, nhưng là giờ phút này ta mặc dù đã giải được triền miên, lại vẫn như cũ không thể trở lại bên cạnh hắn.
Có lẽ về sau sẽ quên được, nhưng ít ra giờ phút này là không thể.
Chính là ta không nghĩ tới là khi chúng ta ra khỏi Nam Mạch quốc liền nhìn thấy hắn, vẫn là một mĩ nam tử như cũ.
Hắn ngồi ở trên ngựa, vươn tay về phía ta, trong giọng nói tràn ngập mong đợi “Liễu Lăng.

Theo ta đi được không? Ta sẽ chiếu cố nàng, cũng
sẽ chiếu cố đứa nhỏ, ta sẽ đối đãi với nó như là đứa con chính mình thân sinh ra.

Ta không cần biết nàng bị trúng triền miên hay không, ta chỉ
muốn nàng ở bên cạnh ta là điều tuyệt vời nhất.”

Ánh mắt như vậy, chờ đợi như vậy, làm cho tâm của ta vốn đang là bi
thương cảm thấy ấm áp, nhưng là sự ấm áp kia quá ít, trong phút chốc lại bị bi thương che giấu.
Ta lắc đầu.

Nhẹ nhàng mà nói: “Tiêu, ta nói rồi, chúng ta đã bỏ lỡ.”

Gió chợt nổi lên, thổi tung mái tóc xõa tự nhiên chưa được búi lên
của hắn, ta thấy không rõ vẻ mặt của hắn, chỉ nghe thấy hắn sâu kín nói: “Liễu Lăng, mặc kệ là bao lâu, ta đều chờ nàng trở về.”

Ta thản nhiên nói: “Ta nếu là vĩnh viễn không trở lại thì sao?”


“Ta đây sẽ chờ nàng cả đời.”

thanh âm réo rắt mà mang theo vài phần
thản nhiên hòa quyện trong gió, hắn giống như là đang nói lời rất ư là
bình thường, hắn tựa hồ vẫn là hắn lần đầu tiên ta gặp.
Ta không có nói cái gì nữa, chính là nói với Tu La đang đóng giả là xa phu: “Đi thôi.”

Lúc này đây, ta là thật sự hiểu được hắn quyết tâm, cũng biết cho dù ta có nói cái gì cũng là vô dụng.
Chính là giờ phút này ta thật sự không thể nói lời cam đoan, ta
không biết đời này chúng ta còn có một ngày gặp lại nhau nữa hay không,
không biết rằng sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, mình có quyết tâm
vượt qua được hay không.
Ta thật sự không biết, cho nên không thể cho hắn đáp án, cũng vô pháp cho hắn hứa hẹn.
Xe ngựa càng đi càng xa, mà hắn cũng không có tiếp tục đuổi theo.
Nhưng ta biết hắn vẫn đang ở nơi nào đó, nhìn ta chậm rãi rời đi.
Có một số việc bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, mà chúng ta trong lúc đó thì sao?
Đáy lòng của ta không có một đáp án chính xác.
Bốn phía thật yên tĩnh, chỉ có gió thổi phất qua màng nhĩ.

Trong
lòng Mị Thành ngủ thật sự ngọt ngào, có lẽ là đang mơ một giấc mơ đẹp.
Tất cả, tất cả tựa hồ đều rất hoàn mỹ, đáng tiếc duy độc bên người thiếu mất một người.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.