Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành

Chương 225: Bí mật kinh thiên


Đọc truyện Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành – Chương 225: Bí mật kinh thiên

Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoát đã đến mùa đông, khí hậu đã bắt đầu chuyển lạnh không thể tưởng tượng nổi.
Ta lười nhác tựa vào trên giường êm, tùy ý lật qua lật lại quyển sách y thuật ở trong tay.
Giờ phút này, phía ngoài cửa sổ tuyết bay ngập trời, mà bên trong
gian phòng bởi vì có lò sưởi nên ấm áp như mùa xuân, hai cánh cửa sổ
ngăn cách với bên ngoài tạo thành hai thế giới đối lập.
Thời tiết như thế này, Mị tuyệt đối sẽ không để cho ta đi ra ngoài,
cho nên ta cũng chỉ có thể nhàm chán cả ngày, nhìn một chút sách y thuật cổ quái.

Tay nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, một chút lạnh ập đến, làm cho ta không
khỏi rùng mình một cái, lại làm cho ta thanh tỉnh hơn được một chút, vốn đang buồn ngủ lập tức liền bị tiêu tán.
Cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn đóng cửa sổ lại, sau đó nhanh chóng
chui vào bên trong chăn đệm, xem ra với thời tiết này xác thực không
thích hợp để đi ra ngoài.
Như trước tùy ý lật qua lật lại quyển sách y thuật đã ố vàng, sư phụ để lại cho ta rất nhiều sách, nhưng là ta chân chính xem hết cũng chỉ
được có một phần ba, đại khái là chỉ xem những quyển ta cảm thấy có hứng thú với nội dung bên trong mà thôi.
Mà nay thừa dịp này, xem một chút những quyển khác cũng không tệ, ít nhất ở những phương diện khác ta không phải thỉnh giáo Mị nữa.
Độc thuật và y thuật của Mị đều là do ta dạy cho hắn, thế nhưng hắn
lại còn tinh thông hơn so với ta, rất nhiều cuốn sách ta còn chưa có xem qua, hắn ngược lại đã sớm xem qua, về điểm này ta tất nhiên là không
muốn bại bởi hắn, vì thế nhận thức được phải thật sự nghiêm túc xem lại.
Khi lật đến một trang, ta không khỏi nghiêm túc nhìn lại.
ẩn thường, một loại thực vật sinh trưởng ở trong rừng rậm đen của
cực nam, tính chất nhiệt làm thuốc có thể dùng cho trị liệu bệnh thân
thể nhược hàn.
Ta biết đây là một trong những dược mà Mị phối chế làm thuốc cho ta.
Trên đời này rất khó tìm được, cũng chỉ có ở rừng rậm đen mới có.
Ta nhìn vài lần, liền tính lật sang trang khác, nhưng là khi đọc đến dòng cuối của nó là lúc ta ngơ ngác sững sờ.
Ở mặt trên nói rành mạch, phụ nữ có thai không thể đồng thời dùng ẩn thường cùng bối xuyên, nếu dùng thường xuyên, sẽ làm cho thai nhi trong bụng chậm rãi chết đi, cuối cùng là đẻ non.
Ta không dám tin nhìn lại một lần lại một lần, nhưng là đến cuối cùng mới không thể không thừa nhận tất cả đều là sự thật.
Cuốn sách từ trong tay ta rơi xuống, ta lẩm bẩm: “Tại sao có thể như vậy?”

Ta biết viên dược mà Mị cho ta ăn có chứa ẩn thường, mà bên trong viên thuốc đó có cả bối xuyên.
Hắn là không biết, hay là cố ý ?
Hắn, không muốn con của chúng ta sao?
Nhận thức này làm cho ta không khỏi bối rối, ta gắt gao nắm chặt đệm chăn, mắt nhìn chằm chằm vào cuốn sách y thuật mà ta mới lẩm nhẩm kia,
ngay sau đó ta đột nhiên đứng dậy, đem quyển sách ném vào bên trong lò
sưởi.
Ta không tin, ta như thế nào cũng không tin Mị lại có ý định làm tổn thương con của chúng ta.
Nhất định là trên sách đã viết sai rồi, nhất định là vậy.
Ta không ngừng mà an ủi bản thân, nhưng là tâm lại càng ngày càng bối rối.
Tay nhẹ nhàng mà xoa bụng vẫn còn bằng phẳng, chỉ sợ đứa nhỏ bên trong đã không còn nữa.

Vì cái gì?
Vì cái gì?
Ta ở dưới đáy lòng không ngừng mà hò hét, đáy lòng khăng khăng muốn
đi gặp hắn ngay lập tức, nhưng là lý trí lại nói cho ta biết, Mị không
có khả năng không cẩn thận như thế, hắn không có khả năng không biết tất cả.
Hồi tưởng lại lúc mang thuốc đến cho ta, hắn luôn khẩn trương nhìn
ta uống xong thuốc, ăn luôn viên thuốc mới yên tâm, hồi tưởng hắn ngẫu
nhiên lộ ra áy náy nhàn nhạt, tâm của ta càng ngày càng nặng nề, giống
như bị người bóp chặt vậy, khó có thể hô hấp.
Chẳng lẽ hắn thật sự trăm phương ngàn kế như thế, là vì không cần đứa nhỏ này sao?
Chẳng lẽ hắn thật sự muốn cho con của chúng ta biến mất thần không biết quỷ không hay sao?
Vạn loại suy đoán ở dưới đáy lòng không ngừng mà xẹt qua, nhưng là lại thủy chung không tìm thấy được một đáp án chính xác.
Nước mắt không tự chủ được mà chảy xuống, ta đưa tay lên lau lệ, nhưng là cho dù có lau như thế nào cũng không hết.
Ta, chưa bao giờ từng có lúc bối rối như thế này, giống như toàn bộ thế giới đều bị đảo điên.
Giờ phút này, ta mới hiểu được mình để ý đến đứa nhỏ đến nhường nào, mặc kệ như thế nào cũng không muốn mất đi nó.
Vùi đầu vào trong hai chân khép lại, để mặc cho nước mắt thấm ướt đệm chăn.
Có phải nữ nhân một khi có vướng bận sẽ trở nên yếu đuối hay không?
Cũng không biết là đã trải qua bao lâu, thân mình đột nhiên được ôm
vào trong một cái ôm ấm áp, thanh âm mềm nhẹ vang lên ở bên tai “Liễu
Lăng, làm sao vậy?”

Là Mị.
Hắn vẫn ôn nhu như xưa vậy, vẫn ấm áp như cũ vậy.
Một lần hoán đổi máu kia, chúng ta rất may mắn, hai người đều rời xa được loại thân thể không có độ ấm, Mị cũng thoát khỏi sự thống khổ.
Nhưng là vì sao giờ đây cái ôm ấm áp này làm cho ta cảm thấy cả
người rét run, mà một lần ở bên trong tuyết đêm kia, rõ ràng là cái ôm
không có sự ấm áp, nhưng lại làm cho ta cảm thấy ôn nhu đến vậy?
Là tâm lạnh? Hay còn là cái gì?
Không thấy ta trả lời.

Hắn lại nhu thuận nâng cằm ta lên, khi nhìn
thấy gương mặt ta tràn ngập nước mắt, hắn nhẹ nhíu mày “Liễu Lăng, làm
sao vậy?”


Làm sao vậy?
Ta nên nói cho hắn biết sao? Ta có thể nói sao?
Ta nhìn đôi mắt tràn ngập sự quan tâm của hắn, lại như thế nào cũng không tin hắn sẽ làm ra chuyện như vậy.
Hắn rõ ràng là để ý ta như vậy, rõ ràng chờ mong đứa nhỏ này như thế, làm sao hắn lại có khả năng sẽ làm ra chuyện như vậy.
Hắn, nhất định không biết sẽ như vậy, nhất định là thế.

Ta cực lực thuyết phục bản thân, sau đó nhào vào trong lòng hắn, lẩm bẩm: “Mị Mị, ta gặp phải ác mộng, ta mơ thấy đứa nhỏ không còn, ta rất
sợ hãi.”

Hắn tựa hồ cứng ngắc một chút, nhưng dường như lại chỉ là ảo giác của ta.
“Nha đầu ngốc, đó chẳng qua chỉ là một giấc mơ thôi.

Có cái gì phải
sợ, đứa nhỏ không phải đang ngoan ngoãn ở trong bụng của nàng sao?”

hắn vươn tay vỗ về mái tóc của ta, khẽ cười nói: ”

Liễu Lăng của ta nhưng
là càng ngày càng nhát gan.”

Ta không ngại trở nên nhát gan, chỉ cần tất cả không thay đổi, chỉ cần hạnh phúc nhàn nhạt này vẫn tồn tại.
Ngẩng đầu nhìn hắn, hai tay gắt gao bắt lấy vạt áo của hắn, ta muốn
hắn cam đoan “Mị Mị, chàng nhất định sẽ bảo hộ con của chúng ta đúng
không? Nó nhất định sẽ bình an sinh ra đúng không?”

May mắn là ta phát hiện sớm, may mắn tất cả còn chưa phát triển tới mức không thể cứu vãn được nữa.
Ta tuyệt đối sẽ không để cho đứa nhỏ xảy ra chuyện.
Dường như đột nhiên trong lúc đó liền hiểu được trách nhiệm của
người làm mẹ, dường như đột nhiên trong lúc đó liền trưởng thành.
“Ừm.

Ta nhất định sẽ bảo vệ mẹ con nàng, ta muốn nhìn thấy Liễu Lăng của ta khỏe mạnh sinh hài tử của ta.”

tròng mắt của hắn trong suốt
không thấy đáy, nói ra lời hứa hẹn với ta.
Ta đặt một tay ở trước ngực hắn, một tay ôm lấy thắt lưng hắn, nhẹ nhàng mà nói: “Ta tin tưởng chàng.”

Đúng vậy, ta tin tưởng hắn cũng không biết tất cả những chuyện kia.
Đúng vậy, ta tin tưởng Mị Mị của ta sẽ không nói dối.
Hắn sẽ bảo vệ hai mẹ con ta, sẽ mãi mãi bảo vệ.
Đến cuối cùng, ta cũng không có nói ra những lời mà trên cuốn sách
kia đã viết, chính là quyết định mình âm thầm tránh đi tất cả là được.
“Liễu Lăng, ta cho tới bây giờ không nghĩ tới nàng sẽ ở lại bên cạnh ta, giật mình trong lúc đó nhưng lại cảm thấy đây chỉ là một giấc

mộng.”

Cả hai lẳng lặng ôm nhau một lúc lâu, hắn mới lẩm bẩm.
Ta vươn tay bắt lấy tay hắn đặt lên trên má mình “Chàng sờ thử xem,
ta là chân thật, đây không phải là một giấc mơ, tất cả đều là thật sự,
ta là thê tử của chàng, mà chàng là phu quân của ta.”

tiếp theo lại làm
cho tay hắn xoa bụng của ta.

Cười nói: “Còn có con của chúng ta, chúng
ta sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ.”

Tay hắn nhẹ nhàng mà vỗ về bụng của ta, lẩm bẩm: “Con của chúng ta sao?”

“Đúng, con của chúng ta.”

ta vốn tưởng rằng mình đã làm đủ tốt rồi, thì ra ở trong lòng Mị vẫn là không tin tưởng như vậy sao?
“Liễu Lăng, ta nghĩ đến nàng…”

Hắn dừng một chút, khôn ngoan mang
theo một chút chua xót nói: “Nghĩ đến nàng cũng không cần đứa nhỏ này.”

Ta chưa bao giờ biết Mị sẽ có ý nghĩ như vậy, không khỏi ngẩn ra.
Mà hắn lại tiếp tục nói: “Ta hủy đi Lộ Xuân, ta cướp đoạt quyền lợi
lựa chọn người mình muốn lấy của nàng, ta còn trâng tráo ở lại bên cạnh
nàng, đương nhiên lại còn hưởng thụ nàng, nàng thật sự không hận ta
sao?”

“Mị Mị, ta đã nói rồi, ta sẽ không hận ngươi.”

Vươn tay xoa hai má
hắn, ta ôn nhu nói: “Ta thật sự không hận chàng, ta đương nhiên cũng rất để ý đến con của chúng ta.”

“Nàng có phải hay không cảm thấy thiếu nợ ta, cho nên mới sẽ ở lại bên cạnh ta đúng không?”

Mị vươn tay bắt lấy bàn tay ta đang vỗ về hai
má hắn, gắt gao nắm thật chặt, giống như là sợ ta sẽ biến mất ngay tức
khắc vậy “Liễu Lăng, kỳ thật nàng không cần phải cảm thấy thiếu nợ ta,
chẳng phải là ta đã làm tổn thương nàng rất nhiều đó sao? Nàng hẳn là
rất hận ta, nàng hẳn là kiếp này cũng không để ý đến ta, nàng nên đi làm Liễu Lăng tùy theo ý mình kia.

Ta không nghĩ trở thành gánh nặng của
nàng.

Nhưng cố tình vẫn là không chịu buông tay.


Nàng thật sự nên hận
ta.”

Từ trước cho đến nay, Mị chưa từng đem những lời trong lòng nói cho
ta biết, nhưng hôm nay lại tinh tường đem tất cả hiện ra ở tại trước mắt của ta như vậy, nhưng vì sao ta cuối cùng lại có một loại cảm giác ẩn
ẩn bất an như thế này.
Đúng vậy, ngay từ đầu ta xác thật mang theo loại tâm tình này ở lại
bên cạnh hắn.

Nhưng hôm nay lại coi như đã quên mất ước nguyện ban đầu,
ta là thật sự rất muốn cứ mãi như vậy, cùng hắn nắm tay sống bên nhau
đến già.
Ngay cả giờ phút này, trong lòng của ta còn có bóng hình của người
khác, nhưng cuối cũng cũng sẽ có một ngày ta có thể quên được.
Kỳ thật muốn yêu Mị cũng rất dễ dàng, thật sự rất dễ dàng, hắn luôn
làm ta đau lòng như vậy, việc khó nhất cũng chỉ là quên đi người khác mà thôi.
Bất quá về sau còn có thể có con của chúng ta, ta muốn làm cho hắn hạnh phúc.
Giờ khắc này, ý tưởng muốn cho hắn hạnh phúc chưa bao giờ lại mãnh liệt đến như vậy.
“Liễu Lăng, cám ơn nàng.

Ta rất hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc.”

Hắn gắt gao ôm chặt lấy ta, nói lời cảm ơn.
Cuối cùng ta nghĩ rằng mình đã làm tốt, nhưng lại không biết được
rằng tất cả ở trong mắt người khác nghiễm nhiên lại thành một loại ý tứ
khác.
Ta duỗi tay ôm lấy thắt lưng hắn, kiên định nói: “Chúng ta sẽ hạnh phúc.”

Ta không tin Mị sẽ làm tổn thương con của chúng ta như vậy, ta cũng
không muốn cho hắn biết được tất cả, ta sợ hắn lại sẽ áy náy, tất cả
khẳng định đều là trùng hợp, có lẽ là do ông trời trêu cợt.
Sau đó ta vẫn ngoan ngoãn ở trước mặt Mị uống thuốc như cũ, ngoan
ngoãn ăn viên thuốc, nhưng kỳ thật ta bất quá chỉ là đem viên thuốc ngậm tại dưới lưỡi, chờ Mị đi rồi sau, liền nhổ ra.
Chờ cơ thể của ta đã được điều dưỡng tốt, phong ba lúc này cũng sẽ trở thành một bí mật, ai cũng không cần phải biết.
Chỉ cần năm tháng yên ổn trôi qua, thì tất cả cũng sẽ theo năm tháng chậm rãi trôi đi.
Ta tin tưởng chúng ta sẽ hạnh phúc.
“Mị Mị, chàng đương nhiên không phải là gánh nặng của ta, ta cũng sẽ không hận chàng.”

ta gắt gao cầm lấy tay hắn, gằn từng tiếng nói lời
hứa hẹn của mình “Ở tại cái thế giới này, không có người thương chàng,
cho nên ta sẽ thương chàng gấp bội.”


Thế giới của hắn chỉ có ta.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.