Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành

Chương 222: Hậu nhân Hiên Viên


Đọc truyện Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành – Chương 222: Hậu nhân Hiên Viên

Mặc kệ như thế nào ta cũng không sẽ không để ngươi ở lại bên cạnh hắn.
Câu nói đó của Dạ Khuynh Thành không ngừng vang lên bên tai ta, lại
đâm thẳng vào trong nội tâm ta, ta không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn, thì
thào hỏi: “Nói như vậy, ngươi tính nhốt ta cả đời sao?”

Tay hắn vẫn vuốt ve mái tóc đen của ta như cũ, ôn nhu như nước nói:
“Nha đầu không phải là thích cuộc sống không bị câu thúc trên giang hồ
hay sao? Chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này, được không?”

Cuộc sống bị nhốt như thế này, mà cũng được gọi là cuộc sống không bị câu thúc sao?
Vì sao hắn luôn dùng gương mặt ôn nhu mà nói những lời tàn nhẫn như vậy.
Nếu là trước kia, nếu là khi chưa khôi phục lại trí nhớ, ta có lẽ sẽ bởi vì những lời này của hắn làm cho mừng rỡ như điên.
Nhưng là hiện giờ tất cả cũng đã được làm sáng tỏ, ta làm sao có khả năng đáp ứng đây?
Chính là giờ phút này, ta đáp ứng hay không đáp ứng cũng như nhau, hắn cũng sẽ không thay đổi chủ ý của bản thân.
“Ngươi không sợ ta hại ngươi sao?”

trong giọng nói của ta nhưng lại khàn khàn.
Hắn không phải đã nói ta chính là nhân tố ảnh hưởng tới cuộc đời của hắn hay sao?
Ngón tay thon dài của hắn rời khỏi mái tóc đen của ta, lại mềm nhẹ
xẹt qua hai má ta, cuối cùng dừng lại ở trên môi ta “Có ngươi theo giúp ta, cho dù có là chết dường như cũng không làm ta sợ hãi.”

Ta không khỏi ngẩn ra, nhìn thẳng vào hai tròng mắt ôn nhu như nước, tâm lại ở trong nháy mắt trầm xuống, không có nhìn thấy bờ.
Hắn, thật sự quyết định giam cầm ta cả đời sao?
Vì muốn để cho Mị làm theo sự sắp đặt của hắn sao? Hay là cuối cùng vẫn không chịu buông tha ta?
“Vì cái gì lại là ta?”

Vì cái gì cố tình lại là ta?
Lúc trước vì sao phải cứu ta? Lại vì sao phải lợi dụng ta?
Biết rõ ta là nhân tố ảnh hưởng tới cuộc đời của hắn, vậy vì sao lại còn muốn tiếp cận ta?
Giờ phút này, từ đáy lòng dâng lên cảm giác bất mãn không cam lòng.
“Bởi vì ngươi chính là vướng bận duy nhất của Mị, nhưng cố tình cũng là kiếp mệnh của hắn, cho nên ngươi chỉ có thể ở lại bên cạnh ta, nhìn
hắn như thế nào chấn hưng Vân Mặc tộc, nhìn hắn như thế nào chinh phục
thiên hạ.”

Dạ Khuynh Thành thì thào nói “Hắn là Phá Quân tinh, nhất định có thể hoàn thành chuyện mà ta không hoàn thành được.”

“Nếu hắn không muốn thì sao?”

Rõ ràng buông tha cho hắn, vì sao giờ
phút này còn muốn gia tăng thêm gánh nặng đặt lên trên vai hắn.
Dạ Khuynh Thành cũng là nhẹ nhàng nhợt nhạt nở nụ cười “Hắn sẽ nguyện ý, chỉ cần ngươi ở ta trên tay.”

Ta gạt tay hắn ra, từ trên đùi hắn nhảy lên, tràn ngập đề phòng nhìn hắn “Ngươi thật sự biết được thiên mệnh sao? Nếu là biết được, vì sao
còn muốn can thiệp vào cái gọi là vận mệnh? Nếu vận mệnh không thể thay
đổi, như vậy cho dù ngươi có làm như thế nào đi chăng nữa cũng đều là vô dụng.


Nếu vận mệnh có thể thay đổi, vậy cái gọi là thiên mệnh cũng bất
quá chỉ là luận điệu hoang đường mà thôi.

Nói như vậy ngươi bất quá đã
bị những thứ đó lừa gạt rồi, cả đời đều sống trong mê hoặc giống thật mà là giả, đời người như vậy quả thật là bi ai.”

“Bi ai sao?”

Hắn lặp lại hai chữ này, vẻ mặt mờ mịt.
“Đúng vậy.

Bi ai.”

Ta thối lui đến góc nhuyễn tháp.

Thản nhiên nói:
“Bởi vì ngươi biết mình là Thiên Sát Cô Tinh, cho nên từ nhỏ cũng không
dám cùng người khác thân thiết phải không? Chỉ sợ mình đến lúc đó vẫn là sẽ mất đi tất cả có phải hay không? Bởi vì ngươi biết mình cuối cùng
phải sống cô độc cả đời.

Nhưng là ngươi có nghĩ tới hay không, tất cả
đều do chính ngươi tạo thành.

Nếu là ngươi cái gì cũng không biết, ngươi sẽ sống thật vui vẻ như những người bình thường khác, mặc dù về sau có
thật sự phải sống cô độc đi chăng nữa, nhưng chẳng phải là ngươi cũng đã từng sống vui vẻ hay sao, nhưng là ngươi thì sao? Từ đầu tới cuối đều
không có được, ngươi chỉ đắm chìm ở bên trong cái gọi là vận mệnh.

Tất
cả những chuyện này đều không phải do thiên mệnh tạo thành, mà là do
chính ngươi tự làm cho mình từng bước từng bước một đi đến cái gọi là
thiên mệnh đó.”

Hắn nhìn ta, tròng mắt tràn ngập ý khó hiểu, tựa như chăm chú nhìn
một lúc lâu, mới lại lần nữa mở miệng “Liễu Lăng, có lẽ ngươi nói cũng
đúng.

Nhưng là ta đã nói rồi, mặc dù thật sự là sai, nhưng cũng là lựa
chọn của ta, cho nên ta vẫn phải đi trên con đường này.

Mặc kệ là như
thế nào, tâm nguyện nhiều năm qua của Vân Mặc tộc nhất định phải được
hoàn thành, đây là trách nhiệm của một tộc trưởng như ta.”

“Các ngươi cũng đã ẩn cư nhiều năm rồi, lại vì sao phải muốn quyền lợi?”

Ta không hiểu, thật sự không hiểu.
“Vì sao ư?”


trên gương mặt tựa hồ vĩnh viễn đều chỉ có nét ôn nhu,
lại xuất hiện một chút trào phúng “Chúng ta chẳng qua là muốn lấy lại
tất cả mọi thứ đã mất trước kia của mình mà thôi.”

Muốn lấy lại tất cả mọi thứ đã mất trước kia?
Ta không dám tin nhẹ hỏi ”

Các ngươi chẳng lẽ là hậu nhân Hiên Viên thị sao?”

“Đúng vậy, tộc nhân Vân Mặc tộc chính là hậu nhân Hiên Viên thị,
chúng ta cuối cùng sẽ làm cho Hiên Viên vương triều tái hiện.”

Hắn thản
nhiên thừa nhận, ánh mắt trong lúc đó cũng mang theo vài phần tâm chí
mạnh mẽ mà ngày thường chưa từng xuất hiện.
Nhưng lại thật sự là hậu nhân Hiên Viên thị sao?
Chính là hậu nhân Hiên Viên thị từng thống nhất thiên hạ sao?
“Nhưng là Hiên Viên vương triều đã biến mất hai trăm năm rồi.”

Bọn họ thế nhưng còn chưa chết tâm sao?
“Thì đã sao? Mặc kệ là bao nhiêu năm, nó cuối cũng vẫn còn có thể
tiếp tục được tái hiện.”

Dạ Khuynh Thành cũng là nhìn thẳng ta, gằn từng tiếng nói: “Sư phụ đã nói qua, lúc trước vận số của Hiên Viên vương
triều chưa hết, hai trăm năm sau liền sẽ có một cơ hội.

Nếu thành, như
vậy liền có thể trải qua ngàn năm, nếu thất bại, vậy thật sự vận số đã
hết.

Cho nên vô luận là như thế nào, ta đều sẽ không bỏ qua cơ hội này,
mặc dù hy là phải sinh ngươi, phải hy sinh chính bản thân mình, ta cũng
sẽ không tiếc.”

“Mọi người trong Vân Mặc tộc luôn nghĩ rằng ngươi là Phá Quân tinh,
cho rằng chỉ có ngươi mới là người dẫn dắt bọn họ khai sáng một đất trời mới, nhưng là chỉ có ngươi mới biết được ngươi không phải là người đó,
cho nên ngươi mới trăm phương nghìn kế lợi dụng ta để khống chế Mị sao?”

thì ra, tất cả, tất cả là như thế này sao?
Nhưng nếu muốn ta kiềm chế Mị, vậy lúc trước ở núi Phượng Hoàng vì sao phải giết ta, sau đó tại sao lại đuổi giết ta?
Chẳng lẽ tất cả cũng chỉ là một âm mưu sao?
Chỉ là vì muốn cho Mị ngoan ngoãn cùng hắn giao dịch sao?
Ta không có quên lúc trước Mị có nói qua sẽ giải quyết tốt tất cả, bảo ta không cần phải lo lắng.
Rốt cuộc Mị đã đáp ứng hắn cái gì rồi?
“Đúng vậy.


Ngay từ đầu khi tìm thấy Mị, ta liền đã bố trí tốt tất cả mọi chuyện.”

tròng mắt hắn xẹt qua ta, tạm dừng một lúc, lại chuyển
hướng nhìn về phía ngoài cửa sổ, sâu kín nói: “Lúc trước tìm được Mị, ta vốn định dùng tình cảm huynh đệ để làm hắn xúc động, nhưng là hắn lại
cực kỳ hận Vân Mặc tộc, mặc kệ như thế nào cũng không chịu theo ta trở
về.

Mà ta cũng không tiếp tục xuất hiện ở trước mặt hắn nữa.

Để cho hắn ở tại Tây Việt quốc, bởi vì ta biết chỉ có người đứng đầu Tây Việt tiến
hành huấn luyện hắn trở thành sát thủ, thì về sau mới có lợi với hắn.”

“Một khi đã như vậy, lời tiên đoán Tây Việt quốc sẽ bị hủy bởi trong tay Mị lại là vì cái gì?”

Ta có chút bất mãn hỏi.
Ta vĩnh viễn đều không thể quên được đôi mắt tràn ngập tuyệt vọng
kia, nhưng toàn bộ mọi chuyện đều là do một tay người huynh đệ song sinh của hắn thúc đẩy.
Tất cả lại là vì cái gì?
Hắn, dựa vào cái gì mà lại thay Mị an bài thỏa đáng mọi chuyện? Dựa vào cái gì mà lại khống chế cuộc đời của Mị?
“Ta cũng không có nói sai, bởi vì Mị nhất định sẽ tiêu diệt Tây Việt quốc.”

Dạ Khuynh Thành lại tràn đầy chắc chắc, giống như hắn nắm rõ tất cả mọi chuyện trong lòng bàn tay vậy “Ta không muốn Mị quá mức ỷ lại
vào người Tây Việt quốc, cũng muốn vì hắn mà chế tạo ra một lý do trả
thù hoàn hảo.

Hơn nữa người sắp trở thành vua không nên có điều vướng
bận, chỉ có tuyệt vọng mới có thể từ đường chết hồi sinh lại.”

“Ngươi là kẻ điên, ngươi dựa vào cái gì…”

Ta lạnh lùng liếc hắn “Dựa vào cái gì mà mặc ý làm bậy, phá hủy cuộc đời của Mị?”

Dựa vào cái gì?
Hắn rốt cuộc là dựa vào cái gì?
Ta cho tới bây giờ không nghĩ tới toàn bộ mọi chuyện đều là do hắn ban tặng.
Mà hắn lại coi như không có nghe thấy lời chất vấn của ta, tiếp tục
lẩm bẩm: “Nhưng là hắn lại gặp ngươi, nhưng là ngươi thế nhưng lại đem
hắn từ bên trong tuyệt vọng kéo về.

Khi đó ta liền nghĩ tới muốn giết
ngươi, nhưng là nghĩ đi nghĩ lại, ta lại cảm thấy ngươi sẽ trở thành
công cụ để cho ta kiềm chế Mị, tuyệt vọng là tốt nhất để có trở thành Tu La thích giết chóc, nhưng là nếu hắn ngay cả ta cũng không nhận, vậy
thì thật là phiền toái, cho nên ngươi xuất hiện lại hoàn toàn làm cho kế hoạch của ta thành công.”

Giờ khắc này, ta thật sự có một loại xúc động muốn giết chết Dạ Khuynh Thành.
Thì ra hắn mới chính là người làm tổn thương Mị sâu sắc nhất.
Thì ra toàn bộ mọi chuyện đều nằm ở trong vòng khống chế của hắn.
Rốt cuộc hắn là một người như thế nào, thế nhưng lại có thể như thế… không từ thủ đoạn như thế.
Giờ phút này, ta quả nhiên là hoàn toàn tuyệt vọng về hắn, từ nay về sau không bao giờ nữa sẽ nhẫn nại với hắn.
Ánh mắt nhìn hắn trở nên càng thêm lạnh như băng, ta trút hết oán
hận nói: “Cho nên ngươi làm cho Mị tự tay hạ độc ta, làm cho Mị tự tay
cải tạo ta, chẳng qua là vì muốn cho hắn sau khi biết được tất cả mọi
chuyện sẽ càng thêm áy náy đối với ta, phải không? Cho nên lần ở trên
núi Phượng Hoàng kia, ngươi cũng bất quá chỉ là giả vờ giết ta thôi,
phải không? Ngươi chẳng qua là muốn làm cho Mị đáp ứng ngươi một việc,

phải không? Tất cả, tất cả, cũng chỉ là vì muốn làm cho Mị cam tâm tình
nguyện đi theo con đường mà ngươi đã vạch ra phải không?”

Nói xong lời
cuối cùng, ta cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi.
Hóa ra là như thế này, Mị mới có thể cảm thấy thiếu nợ ta rất nhiều, hóa ra là như thế này, hắn mới sẽ vì ta mà nguyện hy sinh tất cả, hóa
ra là như thế này, hắn mới có thể tùy ý để cho Dạ Khuynh Thành sắp đặt.
Tất cả, tất cả, quả nhiên đều nằm trong dự liệu của Dạ Khuynh Thành.
“Đúng vậy.”

Hắn chuyển hướng nhìn về phía ta, tròng mắt vẫn là tràn
ngập vẻ ôn nhu như cũ, giống như hắn vừa rồi chưa nói gì với ta vậy “Cho nên ngươi hiện tại phải nên hiểu được rằng, ta vì sao không thể buông
ngươi ra.”

Hắn thế nhưng còn có thể mỉm cười ôn nhu như thế được sao?
Ta không thể không thừa nhận không ai có thể thâm trầm được bằng
hắn, không thể không thừa nhận mình vĩnh viễn không thể được như hắn,
đem toàn bộ đều ngụy trang không chê vào đâu được.
“Vì cái gì muốn nói cho ta biết tất cả mọi chuyện?”

đây chẳng lẽ lại là một âm mưu sao?
Ta dĩ nhiên không biết được hắn đối với ta rốt cuộc có vài phần là thật.
“Ta chỉ là không muốn tiếp tục lừa ngươi mà thôi.”

Hắn tươi cười
chưa mất “Hơn nữa ngươi mặc dù đã biết tất cả mọi chuyện cũng không sao
cả, bởi vì ta sẽ không để cho ngươi rời đi.”

Tươi cười như vậy quả thật rất chói mắt, ta hận không thể đi lên xé nát cái mặt nạ đó của hắn.
“Ta sẽ rời đi, ta nhất định sẽ ngăn cản ngươi.”

Ta không khỏi hướng hắn quát.
Đúng là ta vẫn còn thua, không lừa được hắn, cũng không làm cho hắn
cảm thấy sợ hãi một chút nào, hắn vẫn tiếp tục duy trì bộ dáng thờ ơ như lúc trước.
Tất cả chuyện này làm cho ta khiếp sợ.
Nhưng là mặc kệ như thế nào, ta cũng không có thể trơ mắt đứng nhìn hắn hủy diệt Mị.
Đó không phải là cuộc sống mà Mị muốn, ta cũng không muốn hắn vì ta mà đẫm máu sa trường.
“Nha đầu, ngươi nên hiểu được.

Ngươi cuối cùng vẫn không phải là đối thủ của ta.”

Lời nói của hắn hết sức ôn nhu nhưng cũng cực kỳ tàn nhẫn, đánh vỡ tất cả hy vọng của ta.
Sau đó hắn đứng dậy, bước ra khỏi phòng.
Ta ngã ngồi ở phía trên nhuyễn tháp, theo dõi bóng dáng hắn thì thào khẽ nói “Nếu ta chết thì sao? Vậy ngươi lại lấy cớ gì để khống chế
hắn?”

“Chỉ cần hắn không biết ngươi đã chết là được.”

Hắn cũng không có
bởi vậy mà dừng lại cước bộ, chỉ có lời nói nhàn nhạt kia theo gió mà
đến “Nha đầu, ngươi là người thông minh, nên biết phải làm sao.

Chúng ta cùng nhau rời đi không tốt hơn sao?”

Bốn phía trống không một mảnh yên tĩnh, chỉ có một mình ta như chìm vào trong mộng…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.