Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành

Chương 219: Gặp lại Dạ Khuynh Thành


Đọc truyện Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành – Chương 219: Gặp lại Dạ Khuynh Thành

“Ngày xưa, từng có một nhà tiên tri đã để lại một lời tiên đoán cho
Tây Việt quốc, nói có một ngày Tây Việt quốc sẽ bị hủy bởi trong tay của thiếu niên mà hắn mang về.

Cho nên lúc trước vua của Tây Việt quốc mới
sai sát thủ Ám Dạ đi ám sát Mị, để phòng ngừa lời tiên đoán trở thành sự thật.

Nhưng là Mị lại được ngươi cứu.

Sau vị vua của Tây Việt quốc đó
mất vì bệnh, thậm chí còn không kịp đem lời tiên đoán này nói lại cho
Lâu Điện Ngọc biết, cho nên Lâu Điện Ngọc cũng không biết tất cả chuyện
này, vẫn để cho Mị quay về Tây Việt quốc, ở lại bên cạnh phò tá hắn, hắn rất nể trọng Mị, cho nên mới sẽ có Chiến Hậu ngày hôm nay.

Về nguyên
nhân Mị lúc trước vì sao phải trở về Tây Việt quốc, ta nghĩ ngươi nên
trực tiếp hỏi hắn sẽ rõ ràng hơn.”

Cầm trên tay bức thư Cẩm Hoàng giúp ta điều tra tất cả mọi chuyện, đau đớn nhàn nhạt ở trong lòng ta bắt đầu lan tràn.
Nhưng lại là vì nguyên nhân như vậy sao?
Chỉ vì một lời nói gọi là tiên đoán kia mà muốn giết một người sao?
Khi đó có phải là Mị rất tuyệt vọng vì bị cả thế giới vứt bỏ hay không?
Sau một lần kia khi ở trên phố bị thất lạc Cẩm Hoàng, Cẩm Hoàng cũng không có trở lại hoàng cung, chính là chỉ phái người tới truyền lại lời nàng đến ta, nói là nàng có chuyện trọng yếu phải đi làm.
Mấy ngày trước, sau khi cùng Tu La nói chuyện một phen, ta liền nhờ
Cẩm Hoàng điều tra sơ qua động cơ mà vua của Tây Việt quốc phái người đi ám sát Mị, vốn cũng không ôm nhiều hy vọng, nhưng là lại không nghĩ
được rằng Cẩm Hoàng thật sự tra ra được .
Chính là lúc trước Mị vì sao lại phải quay lại Tây Việt quốc?
Nếu là vì báo thù, tại sao qua nhiều năm như vậy hắn vẫn chậm chạp không có động tĩnh gì?
Đáy lòng không tự giác dâng lên một trận phiền não, ngay sau đó ta
dĩ nhiên quyết định tự mình đi tìm Mị hỏi cho rõ ràng, lúc này đây mặc
kệ là như thế nào ta đều phải hỏi rõ tất cả.
Ngày đó bởi vì muốn lừa gạt Tu La nói ra tất cả, nên ta mới có thể
giả vờ lạnh lùng như vậy, cũng không muốn thật sự làm tổn thương Mị, sau ta cũng muốn đi tìm hắn hỏi rõ mọi chuyện, nhưng là Tu La lại tìm mọi
cách ngăn trở.
Tu La là sợ ta sẽ xúc phạm tới lòng tự tôn của Mị, cho nên cố sống cố chết cũng không cho ta đi tìm hắn.
Mà ta cũng không thể ở trước mặt hắn nói là mình vì lừa hắn nói ra
mọi chuyện, nên mới cố ý làm như vậy, hơn nữa sau khi đăng cơ, bởi vì bị thương nên có rất nhiều chuyện bị gác sang một bên, mấy ngày nay công
việc thật sự là rất bề bộn, làm cho ta không thể phân thân được, cho nên chuyện gặp Mị liền bỏ qua một bên như vậy.
Nhưng giờ phút này, mặc kệ là như thế nào, ta đều phải nhìn thấy hắn.
Vì thế vụng trộm phái thị vệ cuốn lấy Tu La, chính mình lại theo cửa sau sườn tây hẻo lánh chuồn ra cung, một đường đi về biệt quán dành cho Tây Việt quốc.
Chính là mới đi được có nửa đường, lại bị người cản bước, giật mình
ngẩng đầu lên mới phát hiện thì ra là Thiết Ưng, ta không biết hắn tìm
ta là có chuyện gì?
Cuối cùng vẫn cảm thấy ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã không ưa ta rồi.

Lúc này đây, tuy rằng dung mạo của ta đã thay đổi, thân phận cũng
thay đổi, nhưng là sự đề phòng của hắn với ta thì vẫn như lúc trước.
“Có chuyện gì sao?”

Ta nhướng mi, nhìn người trước mặt.
Thiết Ưng vẫn ác liệt như ngày xưa vậy, lúc nhìn ta luôn nhíu chặt
mày, nghe thấy ta hỏi như vậy, hắn đi thẳng vào vấn đề nói: “Ta đã biết
tất cả.”

“Vậy thì sao?”

Bởi vì đáy lòng luôn luôn nghĩ đến chuyện của Mị, cho nên ta mới có một chút lơ đãng như vậy.
Hơn nữa từ sau một ngày yến hội kia, ta liền đã đoán được tất cả,
giờ phút này hắn muốn nói chuyện gì, cũng hoàn toàn không còn có ý nghĩa gì đối với ta cả.
“Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Thái độ của hắn đối với ta không có lấy một nửa điểm tôn kính.
Ta có chút ác ý cười nói: “Nhưng là ta không rảnh.

Hơn nữa ta cũng
không muốn nói chuyện với ngươi.”

Ta thật sự không rõ hắn vì sao lại
chán ghét ta như vậy.
“Vậy không cần nói chuyện.”

giọng nói lạnh lùng vang lên, một thanh kiếm sáng chọi lọi liền kề sát vào cổ ta.
Ta thật không ngờ hắn lại lớn mật như thế, ở trên đường cái ngang
nhiên cưỡng ép nữ vương Nam Mạch quốc.

Tuy rằng nơi đây xác thật có rất
ít người đi qua.
Bởi vì chỉ có những người cần được yên tĩnh mới có thể lựa chọn đi
trên đường nhỏ hẻo lánh này, lại không nghĩ được rằng ngược lại đã cho
hắn cơ hội.
Mà hắn cũng chưa bao giờ đặt ta vào trong mắt
“Muốn giết ta sao?”

Ta hoàn toàn không có để ý đến thanh kiếm sắc
bén đang kề ngay tại cổ của mình, chính là thản nhiên hỏi: “Vì sao?”

“Bởi vì ngươi không nên tồn tại.”

ánh mắt đạm mạc, lời nói lạnh lùng.

“Sợ ta làm ảnh hưởng tới Tiểu Thất của ngươi, hay là sợ ta làm tổn
hại đến Hạ Nguyệt Nhiễm của ngươi?”

Ta nhếch khóe môi, ánh mắt mang theo ý cười nhìn người trước mắt, gần như thấp giọng nói: “Ta nói đúng
không? Cơ Vô Nhai.”

Lúc ta nói ra cái tên Cơ Vô Nhai này, người trước mắt rõ ràng ngẩn
ra, đáy mắt lại cuồn cuộn nổi lên trận sát khí mạnh mẽ, nhưng lại đến
chết cũng không thừa nhận “Ngươi dám gọi thẳng tên của chủ tử.”

“Ta vì sao không thể gọi thẳng?”

Ta khiêu khích nói: “Cũng bất quá
chỉ là một vị vua bị con của mình phế, ta vì sao không thể gọi thẳng tên ?”

“Ngươi muốn chết.”

Hắn cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói.
Ta nhìn hắn hừ nhẹ nói: “Dù sao cũng đều sẽ phải chết, ta vì sao lại không thể đem tất cả mọi chuyện đều nói rõ ràng được? Cơ Vô Nhai, giờ
phút này ngươi thật đúng là không có khí độ của năm đó, như thế nào chỉ
mới có một câu mà ngươi đã tức giận rồi? Ngươi như vậy có thể đánh bại
được Tiêu hay sao?”

Sắc mặt của hắn càng ngày càng khó coi, mà ta cũng là cười đến càng
sáng lạn “Như thế nào ngay cả thân phận của mình cũng không dám thừa
nhận sao?”

“Ngươi làm sao mà biết được?”

Hắn giận quá hóa cười, thu lại hỗn loạn đã bị ta khơi mào, khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Ta vươn tay kẹp lấy thanh kiếm đang kề sát ở cổ mình, cười khẽ “Ta nhìn thanh kiếm này thật chướng mắt.”

Hắn hiểu rõ, thu hồi kiếm, xem ra là nhận định ta trốn không thoát khỏi bàn tay hắn.
“Nói.”

đối ngược với vẻ ung dung của ta, vẻ mặt hắn lại là cực kỳ ngưng trọng.
Ta thờ ơ cười “Ta nếu có thể thành công lừa gạt được ngươi, tất
nhiên ta cũng có thể nhận ra sơ hở khi ngươi dịch dung.

Nếu ta đoán
không lầm, Thiết Ưng chân chính đang từ một nơi bí mật nào gần đây bảo
hộ các ngươi.


Cho nên ngươi mới có thể không sợ hãi như thế đúng không?”

“Chỉ bằng mấy chỗ sơ hở như vậy sao?”

Hắn nhướng mi thấp giọng hỏi.
“Tất nhiên không chỉ có như vậy.”

Ta vẫn thờ ơ như cũ, không vội
không chậm nói “Thứ nhất, lúc trước Tiêu cũng không có thật sự dồn ngươi vào chỗ chết, sau khi ngươi rời khỏi Đông Hải quốc, ngươi tất nhiên là
rất muốn ở lại bên cạnh Tiểu Thất.

Mấy năm nay ngươi vì bảo hộ hắn, mà
làm cho các con của mình bất hòa, cho nên ngươi có tâm tình muốn ở lại
bên cạnh hắn cũng là lẽ thường tình.

Thứ hai, Hạ Nguyệt Nhiễm sẽ đem tất cả mọi chuyện nói cho một gã thị vệ hay sao? Sẽ không.

Nhưng nếu hắn là phụ thân của nàng, như vậy liền khác xa.

Cho nên ánh mắt của ngươi và
nàng khi trao đổi chính là sơ hở.

Thứ ba, Thiết Ưng đã nhìn Tiểu Thất
lớn lên, cho nên hắn là thật tâm hy vọng Tiểu Thất sẽ được hạnh phúc,
hắn cũng biết cung đình không phải là nơi thích hợp với Tiểu Thất, cho
nên hắn sẽ không làm cho Tiểu Thất trở thành phò mã của Bắc Thương quốc.

Nhưng là ngươi thì không, ngươi một lòng muốn hắn trở thành bá chủ
thiên hạ, một lòng nghĩ muốn đoạt lại Đông Hải quốc, cho nên làm cho hắn trở thành phò mã của Bắc Thương quốc đó là chuyện không thể nào tốt
hơn.

Chỉ bằng với ba điểm như thế, đủ để chứng minh ngươi chính là Cơ Vô Nhai.”

Lúc trước có rất nhiều chuyện không thể nghĩ ra, khi lại lần nữa
nhìn thấy hắn, ta mới hiểu rõ ra, móc nối toàn bộ nghi hoặc lại với
nhau, ta mới bừng tỉnh đại ngộ.
“Quả nhiên là tài nữ đương thời.”

Hắn nhìn ta, chính là lời nói thốt ra không biết là đang ca ngợi, hay là trào phúng?
Ta lại chỉ làm như không nghe thấy ý tứ trong lời của hắn, cố ý nói: “Quá khen, quá khen.”

Hắn bị ta chặn ngang nói không ra lời, chính là mở to hai mắt nhìn ta.
Ta cũng biết hắn khẳng định là rất hận ta, dù sao lúc trước hắn cũng bị ta đùa giỡn xoay vòng vòng, nếu không phải là hắn đã mất tất cả, chỉ sợ hắn đã sớm tìm tới ta báo thù, nay bất quá cũng là chậm một bước.
Nếu chỉ có hắn, ta có thể dùng độc tùy thân mang theo đối phó được
với hắn, nhưng cố tình còn có Thiết Ưng đang ẩn nấp ở gần đây, ta cho dù có sử dụng độc cao minh đến mấy, cũng không có khả năng độc đến chỗ
Thiết Ưng võ công cao cường đang ẩn nấp.
Chẳng lẽ lời nguyền rủa kia thật sự tồn tại hay sao?
Từ lúc đăng cơ cho tới nay, thật đúng là ta liên tục gặp tai họa,
mặc dù chỉ đi một đoạn đường ngắn như vậy, cũng sẽ gặp được sát khí.
“Vẫn còn muốn giết ta sao? Không sợ thế lực của Nam Mạch quốc sao?”


Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, từ từ hỏi.
Hắn xiết chặt thanh kiếm trong tay, lại một lần nữa hướng về phía
ta, “Người chết là sẽ không mở miệng đưuọc, mặc dù thần tử của ngươi
thật sự muốn tra ra hung thủ cũng chỉ là thất vọng mà thôi.”

Đúng vậy, đúng như lời hắn nói, mặc dù ta giờ phút này thật sự phơi thây tại chỗ, người khác cũng sẽ không hoài nghi đến bọn họ.
Cho nên giờ phút này, tất cả đều đối với ta rất bất lợi.
“Ngươi có Thiết Ưng âm thầm hộ vệ, chẳng lẽ đường đường là một nữ
vương như ta lại không có một ám vệ hay sao? Ngươi cũng đã quá coi
thường Nam Mạch quốc rồi.”

Ta phô trương thanh thế nói.
Tuy rằng thật sự có Tu La từ ở một nơi bí mật nào đó, nhưng ta lại
cố tình đem hắn ném qua một bên rồi.

Bình thường đã quen một mình, cho
nên quả nhiên là bây giờ cô độc không có ai giúp.
Cơ Vô Nhai giống như thật sự đã bị ta hù dọa, trong khoảng thời gian ngắn nhưng lại không có lên tiếng.
“Nếu không chúng ta làm một cuộc giao dịch, ngươi thấy thế nào?
Ngươi không nên động đến đao kiếm, ta cũng đáp ứng ngươi không đem thân
phận thật sự của ngươi nói ra, thế nào?”

Ta nhân cơ hội đưa ra yêu cầu.
“Ta không tin nữ nhân giảo hoạt như ngươi.”

Trầm mặc lúc, hắn mới trả lời.
Giảo hoạt sao?
Ta cho dù có giảo hoạt cũng không sánh được với lão hồ ly ngươi, ta ở trong lòng thầm hừ nhẹ, nhưng cũng không có thốt ra khỏi miệng.
Lúc trước hắn xem như đã gạt nhiều người rồi.
“Bệ hạ, có người hẳn nhiên là không tin, như vậy chúng ta cũng không cần khách khí.”

Một đạo thanh âm đột nhiên vang lên, giống như xuyên
qua ngàn năm mà đến, có một chút quen thuộc, lại giống như hoàn toàn xa
lạ.
Đối với người tới mặc dù ta không quay đầu lại cũng biết là ai.
Dạ Khuynh Thành, quả nhiên hắn vẫn là xuất hiện sao?
Ẩn núp lâu như vậy, cuối cùng đã muốn ra tay sao?
Vốn tưởng rằng là người mình thích, thì ra bất quá cũng chỉ là men
theo ký ức, trong tiềm thức ta coi hắn như một người khác, mà bây giờ
gặp lại nhau, lòng lại bình tĩnh không có một tia gợn sóng nào như thế.
Không có yêu, cũng không có hận, hắn đối với ta mà nói đã là một người hoàn toàn xa lạ.
Chính là giờ phút này ta lại không thể không phối hợp cùng hắn, dù sao ta cũng không muốn chết.
Không cần biết hắn giờ phút này xuất hiện rốt cuộc là vì cái gì, nhưng ta biết được ít nhất trước mắt hắn sẽ chưa làm hại ta.
Ta lui về phía sau vài bước, làm một tư thế xin mời “Vậy thì tốt, tiếp đón hắn cho thật tốt vào.”

Dạ Khuynh Thành vừa tiến lên vài bước, một thân ảnh liền từ mạn sườn khác vọt ra, đó chính là Thiết Ưng thật, sau khi hắn nói khẽ với Cơ Vô
Nhai mấy câu, Cơ Vô Nhai oán hận nhìn ta liếc mắt một cái rồi xoay người rời đi.
Ta cũng không muốn đuổi theo hắn, mà Dạ Khuynh Thành tự nhiên cũng
không có tiếp tục có lý do truy hắn, cho nên chúng ta cũng chỉ là lẳng
lặng đứng ở tại chỗ, nhìn bọn họ rời đi, không lên tiếng, cũng không có
bất cứ hành động nào…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.