Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành

Chương 192: Túy sinh mộng tử


Đọc truyện Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành – Chương 192: Túy sinh mộng tử

Nghiêm khắc mà nói túy sinh mộng tử cũng không được coi như
là một loại độc, mà chỉ là một loại cổ gần giống với chi cổ lãng quên,
chẳng qua là túy sinh mộng tử không cần phải kén chọn người để hạ cổ như loại chi cổ kia, bất cứ người nào cũng có thể bị hạ độc, cho nên mới có nhiều người bị hạ độc đến như vậy.

Chính là mặc kệ như thế nào, túy sinh mộng tử cũng rất hiếm, mà người có thể giải được độc túy sinh mộng tử lại cực kỳ ít.

Đúng vậy, lúc trước Dạ Khuynh Thành muốn dùng thí nhan thuật
cũng là vì để có thể cứu tỉnh được Phượng Loan, nhưng lại là trả giá
bằng sinh mạng của một người khác, mà khi đó Dạ Khuynh Thành liền tính
hy sinh ta để cứu Phượng Loan.

Mà phương pháp giải độc túy sinh mộng tử của Vu Y tộc lại rất đơn giản, nhưng cũng rất nguy hiểm, cho nên lúc này đây ta có thể làm
cho Phượng Loan tỉnh lại được hay không, ngay cả bản thân ta cũng không
thể chắc chắn được.

Ta ở biệt uyển nghỉ ngơi một phen, liền có người tiến đến đem ta dẫn tới một căn phòng băng nằm dưới mặt đất, ở trong đó hoàn toàn
được làm bằng Huyền Băng ngàn năm, quanh năm không tan chảy, ta mới bước chân vào đã cảm thấy có một loại hàn ý lạnh thấu xương đập vào mặt,
trên mặt có chút hơi hơi đau.

Ta không khỏi co rụt mình lại một chút, xoay người đang muốn
hỏi người đưa ta tới đây có mang theo kiện áo ấm hay không, thì một bộ
áo choàng lông chồn đã được choàng tại trên người ta, lập tức chặn được
từng trận hàn ý.

“Thân là đại phu, nếu bản thân bị ngã bệnh trước thì phải làm sao bây giờ?”

ý cười thản nhiên từ phía sau truyền đến, vẫn như cũ đầy
dụ hoặc lòng người.

Không khỏi ngẩng đầu lên, lại ánh vào mắt là dung nhan tươi
đẹp như yêu nghiệt của Cơ Lưu Tiêu, hắn quả thực rất xinh đẹp, làm cho
người ta không thể không chú ý đến sự tồn tại của hắn.

“Đa tạ vương thượng.”

Ta thu hồi tầm mắt của mình, hơi hơi gật đầu.

Hắn cười khẽ “Đây là việc quả nhân phải làm.”

.

Ta không nói thêm cái gì nữa, mà là theo hắn đi vào trong băng thất, tới lúc đến gần Phượng Loan đang nằm trên giường hàn băng.

Người nằm trên giường hàn băng mặc y phục đỏ, da thịt tuyết
trắng, đôi môi đỏ tự nhiên không cần to son, hàng lông mày đen tự nhiên, mặc dù là ngủ say, nàng vẫn như cũ giống như một đóa hoa kiều diễm, lại lộ ra một loại tú nhã thản nhiên.

Dung nhan này ta đã nhìn ngắm năm năm, phải nhìn nữa ta lại có một loại cảm giác hoảng hốt.

Đúng vậy, nàng mới là Phượng Loan, Phượng Loan mà một tay ta đã tạo nên.

“Có cần Quả nhân làm gì không?”

câu hỏi đột nhiên vang lên đã kéo ta ra khỏi vòng suy nghĩ hoảng hốt.

Ta quay đầu nói: “Còn thỉnh
vương thượng đứng canh ở trước cửa, đừng cho bất luận kẻ nào tiến vào,
đương nhiên vương thượng cũng không thể tiến vào đây, vì việc này có
liên quan đến bí mật của Vu Y tộc.”

.

“Đó là đương nhiên, làm phiền rồi.”


một người không biết
khiêm tốn hữu lễ như hắn, thế nhưng cũng học được cách khách sáo, tựa hồ chỉ cần một việc nào đó có dính đến hai chữ Phượng Loan, tất cả mọi thứ thuộc về hắn đều có thể đảo điên.

Nói xong, hắn liền xoay người ra băng thất, chỉ còn lại một mình ta đối mặt với Phượng Loan nằm trên giường.

Ta cúi người, đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua hai má Phượng
Loan, tùy ý cảm giác mát lạnh kia xuyên thấu qua đầu ngón tay cho đến
nội tâm ”

Phượng Loan a Phượng Loan, ngươi nói xem ra nông nỗi này, tất
cả là do lỗi của ai?”

.

Trong lòng ta tràn đầy cảm khái, thản nhiên khẽ nói.

Chính là người nằm trên giường không có cách nào trả lời ta được.

Từ ống tay áo lấy ra bộ ngâm châm tùy thân, ta chậm rãi nâng
Phượng Loan dậy, để cho nàng tựa vào người ta, chậm rãi cởi quần áo của
nàng, sau đó dùng ngân châm đâm vào các đại huyệt vị trên toàn thân
nàng.

Một khi đã trúng độc túy sinh mộng tử, sẽ gặp trầm luân ở
trong mộng không thể tự kềm chế được.

Nơi đó sẽ có cuộc sống mà đáy lòng nàng mong mỏi có được, thật sự đúng là sống mơ mơ màng màng.

Một người chỉ cần có dục vọng.

Có chờ đợi.

Sẽ trầm luân ở nơi nào! Trừ phi có thể đánh vỡ tất cả, thì mới có thể kéo nàng quay trở
lại được.

Ta đỡ vai Phượng Loan, cúi người ở bên tai của nàng sâu kín
nói: “Phượng Loan, ta đã trở về.

Ngươi thật sự nghĩ rằng ngươi có thể
thay thế ta vĩnh viễn như thế này sao? Ngươi tỉnh lại đi, ngươi căn bản
không phải là ta, cho nên cũng vĩnh viễn không thể thay thế được ta.
Không cần tiếp tục trốn tránh, cũng không cần u mê không tỉnh ngộ.”

Ta ở bên tai nàng nói nhỏ, giống như muốn phá vỡ mộng đẹp của nàng, làm cho tất cả đều phá thành mảnh nhỏ.

Cũng không biết là trải qua bao lâu, nàng đột nhiên quát to
một tiếng, âm thanh bén nhọn kia lập tức phá vỡ yên tĩnh, cặp mắt nhắm
nhiều năm kia cũng lặng lẽ mở ra, khoảng khắc khi nhìn thấy ta, nàng
kinh ngạc nói: “Cung chủ…”

Ta đang muốn mở miệng, người ở ngoài cửa đã vội vã chạy vào,
vẻ mặt sợ hãi, lúc nhìn thấy Phượng Loan, lại lập tức ngạc nhiên mừng
rỡ, không thể chờ được muốn tiến lên ôm nàng vào trong lòng.

“Đứng lại.”

Không biết vì sao khi nhìn thấy tình cảnh hắn như vậy, ta nhưng lại cảm thấy có vài phần chói mắt, còn chưa đợi hắn kịp

có phản ứng, ta đã thốt ra lời nói lạnh lùng cứng rắn.

Hắn có chút sững sờ nhìn về phía ta, ta lúc này mới đột nhiên giật mình thấy bản thân đã thất thố, thần sắc cũng dịu đi, nhưng giọng
nói vẫn lạnh lùng: “Ngài muốn hại nàng lại một lần nữa ngủ say sao? Ta
nói rồi, không thể tùy tiện đi vào.”

.

Có lẽ là thấy được ngân châm trên người Phượng Loan, hắn lập tức giải thích: “Là quả nhân đã nóng vội.”

.

Quả nhiên là nóng vội a~

Trông mong lâu như vậy, rốt cục thì cũng gặp được mây mờ trăng tỏ, ta nghĩ ta không thể đánh vỡ giấc mộng của hắn.

“Thôi, cũng không có gì đáng ngại, chờ ta đem ngân châm rút
ra là xong.”

.

Ta không có tiếp tục nhìn phía hắn.

Mà là rút hết ngâm
châm cắm trên người Phượng Loan.

Phượng Loan từ đầu đến cuối vẫn thủy chung nhìn ta, nàng không dám nói cái gì, cũng không dám làm cái gì.

Ta biết nàng đang sợ hãi, sợ hãi ta sẽ đánh nát giấc mộng của nàng.

Thu thập ngân châm xong, ta mặc lại quần áo cho Phượng Loan, không khỏi khe khẽ thở dài “Như thế rất tốt.”

Ta nghĩ Phượng Loan sẽ hiểu được ý tứ trong lời nói đó.

Nàng không khỏi mỉm cười, mặc dù không nói nhưng lại như đã nói hết ngàn vạn lời cảm kích.

Ta đem Phượng Loan giao vào trong tay Cơ Lưu Tiêu, thản nhiên nói: “Ta giao lại cho Ngài một phi tử nguyên vẹn, cũng thỉnh vương
thượng nhớ rõ lời hứa của mình.”

“Quả nhân tự nhiên sẽ không thất tín.”

Hắn gắt gao cầm lấy
tay Phượng Loan, vẻ mặt là cười, trong ánh mắt từ lâu đã nhuộm dần tình
nghĩa nồng đậm.

Ta xoay người, không muốn nhìn thấy hình ảnh như vậy.

Giờ phút này, ta nếu cứ tiếp tục ở lại chỗ này, chỉ sợ bản thân khó mà chịu nổi.

Có một số việc, có lẽ đã sớm sáng tỏ từ lâu, năm đó là hắn
yêu ta, mà ta không thương hắn, nay ta cũng là trái tim ngu muội, mà hắn cũng không nhận ra được dung mạo của ta.

Đã nợ phải trả, rất công bằng.


“Loan Nhi, Loan Nhi, Loan Nhi…”

người phía sau chính là một
lần lại một lần gọi, làm như muốn đem những lời mà vô số ngày thầm nói,
lần này nói hết ra.

“Tiêu…”

giọng nói kia, bên trong ẩn chứa ngàn vạn lòng chua xót, cũng nồng đậm tình nghĩa.

Về điểm này, ta có lẽ so ra kém Phượng Loan, có lẽ nàng mới là người hắn nên quý trọng.

Như vậy cũng tốt, thật sự, như vậy thật sự tốt lắm.

Chính là vì sao đáy lòng vẫn là có từng đợt, từng đợt đau đớn nhè nhẹ như vậy?

“Loan Nhi, gọi tên ta một lần nữa, gọi tên của ta.”

.”

Tiêu… Tiêu…”

,

“Tiếp tục gọi… Ta muốn nghe.”

“Tiêu… Tiêu…”

Ta càng chạy càng nhanh, thanh âm phía sau cũng càng lúc càng mờ nhạt, cho đến cuối cùng hoàn toàn không còn nghe thấy.

Như thế rất tốt, tất cả cũng đều do ta tạo thành.

Ta một lần
lại một lần nói với chính mình như thế, nhưng là trong đầu lại vẫn không thể tự chủ được, tưởng tượng thấy bọn họ hiện giờ đang làm những gì, là nói hết ngàn vạn tương tư? Hay là thuật hết ly biệt tình thương?

Chính là mặc kệ là cái gì, tựa hồ đều đã không còn quan hệ với ta.

Ở đáy mắt của hắn, ta là Thu Tịnh Nguyệt, nữ vương Nam Mạch,
một người đã cứu được nữ nhân mà hắn yêu nhất, một người có giao dịch
với hắn.

Đúng vậy, ta đã sớm không là gì cả.

Ta vội vàng về tới nơi mình vừa mới nghỉ ngơi, lập tức ngã
nhào lên trên giường, nói cho chính bản thân mình không cần phải tiếp
tục nghĩ thêm gì nữa.

Cũng không cho phép mình nghĩ nhiều.

Có một số việc cho dù có tiếp tục nghĩ, cũng không thể theo được như ý của mình.

Hồi lâu sau, ta mới bình tĩnh lại, đứng dậy ngồi ở mép giường.

Giờ phút này, con chim đưa thư đặc biệt chỉ thuộc về Kính
Nguyệt cung đang ở trước mắt ta, ta không khỏi rút bức thư từ trên chân
của nó ra.

Mở bức thư ra, tin tức của Truy Phong tức thì khắc sâu vào mi mắt ta.

“Cung chủ, Liễm Vân công tử không có việc gì, bên trong còn có thư hắn gửi cho người.”

Xem đến đây, ta từ bên trong rút ra một bức thư khác, vội vàng đọc.


“Liễu Lăng, lúc ngươi đọc được bức thư này, ta chắc đã rời
khỏi Nam Mạch quốc, có lẽ ta sẽ đi về phía nam, xem xét bệnh trùng tơ
trong truyền thuyết, ngươi không cần quá thất vọng, ta cũng không ngại
ngươi mỗi ngày đều nghĩ đến ta một chút.

mặc dù là viết thư, hắn vẫn
như cũ không thay đổi được ngữ điệu trêu tức “Đương nhiên nếu là nghĩ
đến mức cuối cùng yêu thương ta, ta sẽ càng thêm cao hứng.”

Đọc đến đoạn này, ta không khỏi thấp giọng nói: “Muốn tỷ tỷ ta yêu thương ngươi, đợi kiếp sau đi.”

Trong đầu lại hiện ra biểu tình khoa trương của hắn, không khỏi mỉm cười.

Thư Truy Phong đưa tới thật đúng lúc, làm cho ta có chỗ dựa vào, không cần lại nghĩ đến một màn vừa rồi.

“Liễu Lăng, ta biết thân phận của ngươi, cũng tự nhiên hiểu
được giờ phút này trên lưng ngươi đang gánh vác một trách nhiệm vô cùng
lớn, ta không có gì để nói, bởi vì ta thật sự hiểu được loại cảm giác bị trách nhiệm trói buộc này, nhưng là Liễu Lăng, nếu theo như những lời
trước kia ngươi đã nói với ta, ta cũng muốn nói với ngươi, nếu thật sự
quá mệt mỏi, thì hãy làm một người xấu đi, không cần phải quản mọi việc, chính mình muốn như thế nào thì cứ làm như vậy đi, dù sao ngươi cũng là một kẻ ác, lập tức biến thành người tốt, ta thật sự là còn không có
quen đâu, bất quá mặc kệ ngươi lựa chọn như thế nào, ta đều ủng hộ
ngươi.

Đương nhiên điều kiện tiên quyết là ngươi nhất định phải vui vẻ,
phải khóai lạc.

Ta nhưng không hy vọng lần sau khi gặp lại ngươi, ngươi
đã trở thành một người mà ngay cả ta cũng không nhận ra được.”

.

Đọc đến
đây, ta lại không khỏi nhớ tới những lời mình đã nói lúc trước, quả thật lúc đó ta căn bản là không có nghĩ tới sẽ có một ngày chính mình cũng
bị một vài thứ trói buộc.

“Cuối cùng ta thật sự xin lỗi, vì không thể ở bên cạnh giúp
đỡ ngươi được.

Chính là ta sẽ ở trên giang hồ chờ ngươi, chờ đến lúc
ngươi buông tha tất cả, chúng ta có thể lại là bằng hữu được không?
Nhưng nếu nói ngươi là hồng nhan tri kỷ của ta, ta nghĩ ta sẽ càng cao
hứng một chút.

Liễu Lăng… Quên đi, không có gì, nhớ rõ không được phép
quên ta.”

Dòng thư cuối cùng, hắn viết rồi lại gạch đi, nét mực đen che
lấp tất cả, ta không thể từ giữa nhìn ra hắn rốt cuộc muốn nói gì.

Nhưng ta lại cảm thấy đây có lẽ là một lời rất trọng yếu, nhưng là hắn nếu không nói tất có đạo lý của hắn.

Hồng nhan tri kỷ sao?

Có lẽ ở ở dưới đáy lòng của ta đã sớm coi hắn là tri kỷ cùng
nhau trải qua sinh tử.

Mặc dù chúng ta mỗi lần gặp mặt đều sẽ là đấu võ
mồm, mặc dù chúng ta thoạt nhìn vẫn là oan gia, nhưng là hắn cũng là
người hiểu ta nhất.

Nói là tri kỷ quả nhiên là vẫn còn không đủ.

Mà ta cũng muốn cám ơn hắn, hắn cho ta tự do, hắn không có phá hỏng tất cả, hắn quả nhiên là đã nhìn thấu tất cả tâm tư của ta.

Ngón tay nhẹ vỗ về nét chữ trên bức thư, một trận lo lắng dâng lên trong lòng …


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.