Đọc truyện Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành – Chương 187: Lưu thủy vô tình
Có lẽ là vì một đường hành trình gấp rút, cả thể xác và tinh thần
đều mỏi mệt, bất tri bất giác ta đã ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, trời đã
tối, bụng cũng đã đói.
Nhưng vẫn không thấy bóng dáng Âu Dương Thi Thi
đâu, quả thực đã bỏ quên ta ở đây sao?
Vì thế liền đơn giản đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Bên ngoài một mảnh yên tĩnh, ánh trăng nhu hòa thản nhiên chiếu xuống, lại tăng thêm vài phần cô tịch cùng thanh lãnh.
Ta đi dọc theo con đường mà lúc trước Âu Dương Thi Thi đã đưa ta
tới, nhưng phủ Quốc Công to như vậy lại không thấy người nào, chỉ có đèn đuốc trên hành lang lay động trong bóng đêm, vài phần quỷ dị, vài phần
buồn bã.
Ta cứ như thế bị quên đi.
Dọc theo hành lang gấp khúc, ta đi từng bước, cố ý tạo ra tiếng vang rất lớn, chỉ là trong bóng đêm yên lặng, ngoài tiếng vang đó, bốn phía
vẫn một mảnh yên tĩnh như cũ.
Chẳng lẽ bọn họ không sợ ta cứ như vậy rời đi sao?
Thật sự yên tâm tới vậy sao?
Vì thế ta cuống lên đi loạn ở phủ Quốc Công, muốn tìm đến phòng bếp, chỉ là ta còn chưa tìm được, một người liền nổi giận đùng đùng đi tới
trước mặt ta, đúng là Âu Dương Thi Thi.
Nàng vừa thấy ta liền quát: “Hơn nửa đêm, ngươi không ngủ chạy đến đây làm chi? Giả thần giả quỷ sao?”
“Ta đói bụng.”
Ta trực tiếp xem nhẹ tức giận của nàng, thản nhiên nói: “Đi lấy gì cho ta ăn.”
“Ăn, ăn, ngươi chỉ biết ăn thôi sao?”
lửa giận của nàng càng sâu, “Biết ta tìm ngươi bao lâu rồi không hả?”
“Ta đói bụng lắm, không rảnh nháo với ngươi.”
Mặc cho nàng tức giận đến chết khiếp, ta cũng cứ giả như không biết.
Nàng một phen kéo tay ta, cũng không quản ta có muốn hay không, liền trực tiếp lôi ta chạy ra phía ngoài.
“Làm gì thế? Ta rất đói bụng a.”
Ta bất mãn lẩm bẩm.
Nữ nhân này, rốt cuộc là hận tới mức nào mới thích ép buộc ta như vậy.
Âu Dương Thi Thi không để ý đến ta, lôi ta tới trước một cái xe ngựa, “Đi lên.”
“Đi đâu?”
Ta nhìn nàng, miễn cưỡng nói: “Còn có, ta mệt muốn chết rồi, không muốn cử động…”
Lửa giận trong mắt càng thiêu đốt, Âu Dương Thi Thi không có ý tốt
mở miệng: “Bảo ngươi đi lên thì đi lên, đừng có nhiều lời vô nghĩa như
vậy.”
Còn chưa chờ ta mở miệng, phía sau đã có một lực đạo mạnh mẽ đẩy ta
lên, ta cắm mặt ngã vào xe ngựa, đầu còn đụng vào vách xe, hơi hơi đau.
Quả nhiên có cao thủ ám vệ trông chừng ta sao?
Ta cũng sớm biết Vân Tế Du sẽ không lơi lỏng như thế.
Nhu nhu chỗ đầu bị đụng đau, đáy lòng không khỏi nguyền rủa một phen.
Âu Dương Thi Thi cũng lên xe, phân phó xa phu vài câu, xe ngựa liền xuất phát, ta cũng không biết nó chạy về hướng nào nữa.
Âu Dương Thi Thi lạnh lùng nghiêm mặt, hiển nhiên không cho ta cơ hội hỏi rõ.
Thôi, đằng nào thì đi đâu cũng giống nhau.
Vì thế ta đơn giản không hỏi gì, tựa vào vách xe.
Không biết đi bao lâu, cuối cùng xe ngựa cũng ngừng lại, bên ngoài truyền đến một thanh âm có vẻ tang thương.
“Âu Dương cô nương, tới…”
Âu Dương Thi Thi vén rèm xe, sau đó quay đầu nói với ta: “Xuống dưới.”
Lúc này ta không nói gì thêm, ngoan ngoãn theo nàng xuống xe! Ta cũng không muốn lại bị ngã cắm mặt một lần nữa.
Chờ ta xuống xe, nương theo ánh sáng trước mặt mới có thể nhìn rõ kiến trúc bên ngoài, lại chính là hoàng cung.
Từng ở hoàng cung Đông Hải quốc, cũng từng tới hoàng cung Tây Việt
quốc, không nghĩ tới nay còn tới cả Nam Mạch quốc, không biết vì sao
trong lòng lại ẩn ẩn dâng lên một nỗi sợ hãi khó hiểu.
Những nơi thế này, ta vốn không muốn đặt chân tới, vì sao hết lần này tới lần khác lại vẫn bị cuốn vào?
Quả thực là khó tránh khỏi sao?
Âu Dương Thi Thi đi phía trước đã không kiên nhẫn thúc giục: “Đi nhanh lên.”
Khẽ thở dài một cái, cuối cùng ta cũng cất bước đi theo.
Âu Dương Thi Thi dẫn ta đi thẳng tới cửa hông bên cạnh cửa cung, giơ một khối lệnh bài ra cho thị vệ xem, liền dẫn ta đi thẳng vào trong.
Vừa đi vào, đã thấy có người đi tới trước mặt.
Vừa thấy Âu Dương Thi Thi đến liền mở miệng nói: “Đã mang người đến sao?”
Âu Dương Thi Thi chỉ vào ta nói: “Mang đến rồi.
Công tử thế nào?”
“Bệnh tình của nữ vương rất nguy kịch, công tử ở bên cạnh người,
muốn ta đưa nàng ta tới Tịch Kính đình.”
Người nọ cúi đầu nói: “Ta nghĩ, trong thời gian này, công tử sẽ không rời nữ vương, cho nên mới bảo đưa nàng ta vào cung.”
Thu Tịnh Nguyệt bệnh rất nguy kịch? Thật đúng là thiên đố hồng nhan.
Không biết vì sao lại có vài phần tò mò với nàng?
Có lẽ là do đã nghe danh nàng ta, muốn nhìn một chút xem Thu Tịnh Nguyệt vang danh thiên hạ rốt cuộc phong tình như thế nào.
“Công tử suy nghĩ thực chính xác, nàng ta rất giảo hoạt….”
Âu Dương Thi Thi nghiêng đầu liếc nhìn ta một cái, nói.
Giảo hoạt?
Ta thật sự nhu thuận a, ngay cả chạy trốn cũng chưa từng thử, thế
nhưng lại vu hãm ta, xem ra Âu Dương Thi Thi quả thực căm ghét ta.
“Đừng nhiều lời nữa, mau đưa nàng ta tới Tịch Kính đình.”
người tới lơ đãng liếc mắt nhìn ta một cái, nói với Âu Dương Thi Thi.
“Đi thôi, còn ngây ra đấy làm gì? .
.”
Âu Dương Thi Thi lôi ta, không vui nói.
Ta không khách khí hất tay nàng ra, nói với người kia: “Mang ta đi gặp công tử nhà ngươi.”
“Công tử hiện tại không có tâm tư gặp ngươi.”
Trong giọng nói của
hắn có vài phần không kiên nhẫn, “Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn tới Tịch
Kính đình đi.”
Ta nhếch môi, sâu kín cười, “Nếu ta nói có thể cứu nữ vương nhà các ngươi thì sao?”
Thu Tịnh Nguyệt bị bệnh gì, ta cũng không biết.
Chỉ là, có lẽ ta thật sự có thể cứu nàng.
Thu Tịnh Nguyệt, ngay cả nghĩ cũng cảm thấy có một sự thân thiết khó hiểu.
Là vì vừa mới nhìn thấy những bức họa kia sao? Hay là vì nụ cười thiên chân giống như Cơ Lưu Ẩn của nàng?
“Bằng vào ngươi?”
trong thanh âm Âu Dương Thi Thi có vẻ khinh thường.
Ta thản nhiên nở nụ cười, “Đừng quên ta vốn là cung chủ của Kính
Nguyệt cung, một người giỏi dụng độc, cũng chính là một người giỏi y
thuật.”
Âu Dương Thi Thi còn muốn nói thêm gì.
Người nọ lại nhanh hơn nàng một bước, nói: “Được! Ta mang ngươi đi gặp công tử.”
“Vẫn là vị này biết nói đạo lý, không giống như kẻ nào kia.”
ta không dấu vẻ châm chọc.
Liễu Lăng ta cũng không phải kẻ có thể dễ dàng khi dễ.
Ta cũng không nợ Âu Dương Thi Thi cái gì.
Không cần thiết phải nén giận với nàng ta.
Chờ Cơ Lưu Hiên đến, chúng ta ai đi đường đấy.
“Ngươi…”
Âu Dương Thi Thi chỉ vào ta, tức giận không thôi.
Ta vứt cho nàng một nụ cười sáng lạn, liền kiêu ngạo rời đi, để mặc nàng ta đứng một mình mà tức giận.
Người nọ đưa ta tới Tuyền Phượng cung liền dừng lại, “Ngươi chờ ở đây, ta đi bẩm với công tử.”
“Ta tuy là con tin, nhưng các ngươi cũng không thể ngược đãi, ngay
cả cơm tối cũng không cho ăn chứ?”
ta gọi lại trước khi hắn xoay người
rời đi.
Hắn liếc mắt nhìn ta một cái, lại phân phó cung nữ bên người!”
Đi mang chút đồ ăn tới cho vị cô nương này.”
Cung nữ lên tiếng trả lời rời đi, hắn cũng xoay người đi tới trước cửa.
Không lâu sau, cơm đã được đưa lên, đúng là trong cung có khác, hiệu suất làm việc thực khác biệt.
Ta không chút khách khí ngồi ăn, cũng không để ý tới cung nữ kia đang che miệng cười khẽ.
Bản cô nương thích tùy tâm sở dục, tự nhiên không cần để ý tới dáng vẻ dùng cơm.
Chờ ta ăn xong được một lát, Vân Tế Du mới cùng người nọ đi tới, vừa thấy ta liền trầm giọng nói: “Ngươi thật sự có thể trị bệnh? Nếu dám
gạt ta, ta cũng không quan tâm tới chuyện lúc trước đã đáp ứng không
thương tổn tới ngươi.”
Cặp mắt sâu thẳm của hắn tựa hồ có vẻ vui sướng, chỉ là lại cẩn thận như vậy, tựa hồ sợ hy vọng quá lớn, kết quả lại thất vọng cũng càng
nhiều.
“Ta đương nhiên biết trị bệnh, cũng sẽ đem toàn lực ra để trị bệnh.”
Ta thản nhiên nở nụ cười, “Ta cũng sẽ không lấy sinh mệnh chính mình ra làm trò đùa.”
Hắn nhìn ta hồi lâu, mới đạm mạc ném một câu, “Đi thôi.”
Ta đứng dậy, đi theo nam tử phía trước, thẳng đến một chỗ hương khuê, bên trong đều là mùi thảo dược phiêu tán.
“Vào đi thôi.”
nam tử trước mặt dừng cước bộ, xoay người nhìn ta.
Ta đáp nhẹ, sau đó vòng qua bức bình phong đi vào.
“Thiên Dục là huynh sao?”
Trên giường truyền đến một thanh âm mỏng manh, gọi cũng là một cái tên xa lạ.
Chẳng lẽ đây là tên tự của Vân Tế Du sao?
Ta không nghĩ nhiều, lại đến gần vài bước, cung kính kêu một tiếng, “Tham kiến nữ vương!”
Người trên giường hơi hơi ngẩng đầu, nhìn thấy ta không khỏi sửng sốt, “Ngươi là ai? “
“Ta tới xem bệnh cho nữ vương.”
Ta ngước mắt nhìn, trộm dò xét nữ tử trên giường, lại phát giác cô gái xinh đẹp sắc mặt tái nhợt này, căn
bản không phải là cô gái tươi cười sáng lạn như hoa trong bức họa.
Bức họa đó rõ ràng là do Vô Tình công tử họa, vì sao người trong bức họa lại không phải nữ vương trước mắt, chẳng lẽ ta nghĩ sai ở đâu rồi
sao?
Ánh mắt Vân Tế Du lo lắng chân thật như vậy, ẩn chứa cảm tình như vậy, chuyện này đến tốt cùng là sao?
Chẳng lẽ hắn yêu hai nữ nhân? Người trong họa không phải là Thu Tịnh Nguyệt?
Trong lòng suy nghĩ ngàn vạn, lại không nên biểu lộ ra, vì thế ta cúi đầu đợi nàng trả lời.
Trầm mặc hồi lâu, nàng mới thản nhiên nói: “Thiên Dục, huynh tiến vào.”
Vân Tế Du từ phía bên ngoài bức bình phong tiến vào, thần sắc ôn hòa nhìn người trên giường, “Làm sao vậy? Mật nhi?”
Hắn gọi nàng ta là Mật nhi, chẳng lẽ là nhũ danh?
Ta cảm thấy tất cả chuyện này đều có vẻ kì quái.
“Muội đã nói rồi, bệnh này của muội không trị được.”
Người trên
giường liếc mắt nhìn ta, thần sắc có chút thương hại, sau đó lại nói với Vân Tế Du: “Muội chỉ muốn được gặp lại huynh ấy một lần…”
Vẻ mặt nàng ưu thương, mày liễu đau xót nhíu lại, căn bản không thể so sánh với cô gái trong bức họa.
Nàng không phải cô gái kia.
Nụ cười như hoa của cô gái trong bức họa kia, lại là vì ai mà nở rộ?
‘Huynh ấy’ trong miệng nàng là ai?
Tình yêu khắc cốt ngưng tụ trong đáy mắt kia, dường như lại không
phải là dành cho nam tử tìm mọi cách yêu thương nàng trước mặt.
Thì ra là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Thảo nào Vô Tình công tử lại thành cái dạng này.
Tâm đau đớn cùng
cực, cuối cùng cũng chỉ có thể dùng vẻ lạnh lùng để ngụy trang.
Ta không khỏi liếc mắt nhìn nam tử bên cạnh, chỉ thấy vẻ mặt hắn ẩn nhẫn, bàn
tay gắt gao nắm chặt ở bên sườn, ngay cả các đốt ngón tay cũng trở nên
trắng bệch.
Ngay sau đó, hắn mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía ta, có chút giận dữ: “Còn không mau chẩn bệnh, thất thần ra đó làm gì?”
Hắn lại trút giận lên người ta.
Ta không khỏi thấp giọng nguyền rủa một tiếng, đi tới trước giường.
Người trên giường có chút kích động, gương mặt vốn tái nhợt cũng đỏ
lên vài phần: “Thiên Dục, muội không cần trị bệnh, muội chỉ muốn gặp
huynh ấy.”
“Hắn sẽ không gặp muội, là chính muội phản bội hắn.”
Ánh mắt Vân Tế
Du có chút phức tạp, cuối cùng vẫn lựa chọn dùng lời nói làm thương tổn
tới nàng ta.
Sắc mặt người trên giường nháy mắt lại trở nên trắng bệch, vẻ mặt
chua xót, miệng lẩm bẩm: “Đúng vậy, huynh ấy sẽ không tha thứ cho muội.”
Ta không biết người mà hai người bọn họ nói là ai, ta cũng không thể biết được ân oán giữa bọn họ, chỉ là, trong lòng cảm thấy có chút bất
đắc dĩ, vô cùng bất đắc dĩ, cảm giác ấy không tự chủ được, cứ trồi lên
trong lòng.
Vướng phải tình yêu, cho dù có tài giỏi thế nào đi chăng nữa cũng
vẫn sẽ tiều tụy điêu linh như thế.
Hai đại tài nữ đương thời, Thủy Bất
Nhàn đã như thế, không ngờ Thu Tịnh Nguyệt cũng lại như vậy.
Có phải trái tim nữ tử quá nhỏ bé, không thể chứa được toàn bộ thiên hạ, chỉ có thể chứa được một nam nhân mà mình yêu?
Sắc mặt Vân Tế Du có chút trắng bệch, hắn gắt gao nắm lấy tay nàng
ta, tràn đầy hối hận: “Mật nhi, ta sẽ tìm được hắn.
Muội phải nhanh khỏe lại, đến lúc đó, hắn sẽ tha thứ cho muội!”
“Thật sự sao?”
Cô gái sâu kín nở nụ cười, có chút trông mong “Thật chứ?…”
“Phải, nhất định là như vậy.
Mật nhi cũng không phải cố tình phản
bội hắn.”
vẻ mặt Vân Tế Du trở nên ôn hòa, giống như có thể nặn ra nước.
Cô gái gật đầu nói: “Được, muội trị bệnh.”
Gương mặt ngưng trọng của Vân Tế Du rốt cuộc cũng thả lỏng, quay lại nói với ta: “Nhanh đi!”
Ta tiến lên vài bước, cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của Thu Tịnh Nguyệt, còn thật sự bắt mạch.
Nội tức của nàng thực hỗn loạn, không giống như sinh bệnh, mà giống như bị hạ một loại độc mãn tính, cũng có thể là vài loại.
Chỉ là, một người tôn quý như thế, sao có thể dễ dàng bị hạ độc, trừ phi là bị người vô cùng thân cận hạ.
Nghe đồn, Thu Tịnh Nguyệt từ nhỏ đã không khỏe, mà người trước mắt
quả thực trong thân thể đã tích độc mười mấy năm.
Rốt cuộc là kẻ nào
nhẫn tâm hạ độc một đứa nhỏ như vậy?
Ta không khỏi liếc nhìn Vân Tế Du một cái, chỉ thấy vẻ mặt hắn khẩn
trương, không giống như giả vờ, xem ra cũng không biết chuyện nàng trúng độc.
Ta lại liếc nhìn nữ tử trên giường, lại thấy vẻ mặt nàng thản
nhiên, tựa hồ không hề có chút khẩn trương đối với thân thể của chính
mình.
Nàng biết rõ tình trạng của mình sao?
Độc dược trong cơ thể nàng cực kì kì quái, đại phu bình thường đúng
là không thể chẩn đoán ra được.
Nếu không phải ta tinh thông độc dược,
chỉ sợ cũng không thể biết được.
“Thế nào? Ngươi rốt cuộc có thể xem được không? Vân Tế Du lo lắng thúc giục.
Ta mỉm cười, nói với hắn: “Ta sẽ lưu lại điều trị cho nữ vương, quốc công an tâm chờ tin tốt đi.”
“Tốt nhất là ngươi thật sự có thể trị được.”
Hắn uy hiếp.
Ta mỉm cười, không bị ảnh hưởng chút nào: “Đương nhiên là thật.”
Vân Tế Du đi tới trước giường, ngồi xuống bên cạnh, bàn tay ôn nhu
mơn trớn gương mặt tái nhợt của nữ tử kia: “Mật nhi, không cần lo lắng,
không có việc gì.”
Nàng hơi hơi gật đầu: “Thiên Dục, cám ơn huynh.”
Hắn ngồi bên cạnh nàng một hồi, mới đứng dậy rời đi.
Trước khi đi
còn phân phó một câu: “Chiếu cố Mật nhi cẩn thận.
Cần gì phái người tới
nói với ta một tiếng.”
Ta đáp nhẹ, sau đó ở lại, trở thành đại phu bên cạnh Thu Tịnh Nguyệt.