Đọc truyện Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành – Chương 180: Thư khiêu chiến
Hôm sau, một tiếng thét vang vọng khắp Danh Kiếm sơn trang,
điều này biểu thị vị thiếu phu nhân kia đang tức giận. Thấy mọi người
đều hiếu kỳ đi về hướng cổng chính, ta và Tu La cũng nhân cơ hội đó mà
lẩn vào giữa đoàn người. Gương mặt như hoa như ngọc vừa mang vẻ xấu hổ, lại vừa mang
vẻ khiếp sợ, Truy Phong mềm mại không xương tựa vào vai Mạc Vân Hướng,
chỉ một nụ cười hay một cái nhăn mày đều toát ra vẻ quyến rũ mê người.
Quần áo diễm lệ vừa đúng mặc ở trên người hắn làm tản mác ra nét quyến rũ không thể diễn tả nổi. Tuy rằng thân hình hơi cao một chút nhưng cũng thon dài, thoạt nhìn cũng có vài phần gầy yếu, cộng thêm với kỹ xảo hóa trang của ta, không ai có thể nghi ngờ Truy Phong không phải là nữ.
Hắn đúng là không làm ta thất vọng, đã đến đúng hẹn.
Truy phong vốn là một người tự kỷ, đương nhiên sẽ không cho
phép chính mình có chút sơ suất nào. Người ta nói rằng trên giang hồ có
rất nhiều kẻ truy lùng hắn, nhưng nói ra những lời này cũng chỉ là những nữ nhân ghen tị với hắn mà thôi. Còn những nam nhân đã từng gặp qua
hắn, thì đến nay vẫn nhớ mãi không quên được. Truy Phong đã từng nói
qua: Đây mới là thành công lớn nhất, mặc dù ngươi không cần hắn nhưng
lại vẫn có thể làm cho hắn cảm thấy ngươi có nỗi khổ riêng, làm hắn
không thể có một tia oán niệm, hơn nữa lại thủy chung không quên được sự tồn tại của ngươi, như vậy, ngươi tuyệt đối không thể phai mờ trong tâm trí bọn họ.
Tự kỷ như Truy Phong đương nhiên không chấp nhận được việc kẻ khác lãng quên hắn.
Ta không khỏi khẽ nhếch khóe môi, đứng ở một bên xem Truy Phong sẽ đối phó với sư tử Hà Đông này như thế nào.
“Tướng công, vị cô nương này là?”
Thiếu phu nhân nghiến răng nghiến lợi hỏi, mắt thì trừng trừng nhìn Truy Phong, chỉ kém chưa có trực tiếp xông vào hắn.
Đối mặt với ánh mắt bừng bừng khí thế tra hỏi người của
nàng, thân mình của Truy Phong không khỏi run lên, đôi mắt khẽ nâng nhìn về phía Mạc Vân Hướng, bày ra bộ dáng sợ hãi.
Trên chiến trường của nữ nhân, thường những nữ nhân nào hiểu
được dùng sự mảnh mai làm vũ khí, thì sẽ thường dễ dàng chiến thắng.
Truy Phong mới có liếc mắt một cái, đôi mắt của Mạc Vân Hướng đã tràn đầy sự thương tiếc, quay mặt lại nhìn phu nhân của mình, sắc
mặt không khỏi lại trầm xuống vài phần: “Tiểu Thi, nàng cũng nên thu lại bộ dáng đó đi, đừng khiến cho người ta chê cười Danh Kiếm sơn trang
chúng ta không có giáo dưỡng”.
Một lời thốt ra khiến cho thiếu phu nhân không nói được câu
nào, sắc mặt nàng càng lúc càng khó coi, đến cuối cùng thế nhưng lại chỉ thẳng vào mặt Mạc Vân Hướng: “Dám dạy dỗ ta sao? Ta không có giáo dưỡng ở chỗ nào?”
Ngươi toàn bộ đều là một kẻ không có giáo dưỡng- ta không
khỏi nói thầm nơi đáy lòng. Nhưng nếu so ra thì Tiểu Phong Phong nhà ta
cũng không được tốt lắm a~
Một câu như thế đã khiến cho khuôn mặt Mạc Vân Hướng biến
trắng rồi lại biến xanh, hiển nhiên là cảm thấy mình bị mất mặt, nhưng
rồi lại làm như không có chuyện gì, cúi đầu xuống an ủi Truy Phong đang ở trong lòng: “Cô nương, nàng không sao chứ?”
Xem ra Mạc Vân Hướng đối với thê tử của mình là có chút kiêng kị, nhưng là nữ nhân kia lại cố tình không có đầu óc, trước mặt nhiều
người như vậy làm hắn mất hết mặt mũi, hắn đương nhiên sẽ không nhân
nhượng cho nàng. Cứ đà này, việc tiến vào Danh Kiếm sơn trang của Truy
Phong sẽ càng thêm thuận lợi.
Truy Phong mảnh mai tựa vào vai hắn, thỉnh thoảng còn ho khan vài tiếng, rất là nhập tâm diễn. Hành động này làm cho ta thân là cung
chủ, cũng cảm thấy không bằng, quả nhiên là Tả hộ pháp Kính Nguyệt cung- đủ lợi hại.
“Mạc Vân Hướng, nếu ngươi dám để cho nàng bước vào Danh Kiếm
sơn trang, thì ta sẽ không để ngươi yên!”: Thiếu phu nhân lại lần nữa
bùng nổ, không thèm để tâm tới những kẻ đang vây quanh mình xem kịch
vui.
Sắc mặt của Mạc Vân Hướng không khỏi càng trầm xuống, quay
đầu nói với nàng: “Cô nương này là ân nhân cứu mạng của ta, chả lẽ ta
không được báo ân sao? Tiểu Thi, nếu ngươi cứ tiếp tục cố tình gây sự,
đừng trách ta không để ý sự ngăn cản của cha mẹ mà hưu ngươi”.
Hưu …
Lúc này, Mạc Vân Hướng đang nghiêm túc sao?
Cũng không biết Truy Phong trình diễn màn mỹ nữ cứu anh hùng như thế nào, hẳn là phải tìm được bạn diễn ăn ý lắm đây.
Thiếu phu nhân sửng sốt, tiếp theo đó liền vung tay vung
chân hướng về phía trượng phu của mình, không chút lưu tình: “Mạc Vân
Hướng, đừng cho là ta cần ngươi, nếu không vì cha mẹ, ta mới không thèm
quan tâm đến chuyện của ngươi. Ngươi bên ngoài phong lưu tiêu sái, ta sẽ không quan tâm, nhưng là, ngươi không thể dẫn kẻ khác về nhà. Nếu
không, ta sẽ bảo cha đuổi nữ nhân này ra ngoài”.
Hóa ra hai vợ chồng này vốn bất hòa a~
“Phu nhân” Một giọng nói réo rắt vang lên, mang theo cảm
giác ấm áp, trấn an lòng người, Truy Phong nhìn về phía thiếu phu nhân,
nhẹ nhàng nói.
Trong khoảng thời gian ngắn, nữ nhân kia thế nhưng lại im
lặng không nói gì, chỉ thẳng tắp nhìn hắn. Truy phong quả nhiên là tự
kỷ, ngay cả biến đổi giọng nói cũng biến đến mức làm người khác không
thể kháng cự được.
“Lần này Liễu Lăng đến đây là vì muốn xem nghi thức ‘Khai lô
thưởng kiếm’, chính là nửa đường lại ngẫu nhiên gặp được thiếu trang
chủ, cũng lại trùng hợp cứu ngài ấy một lần, nên mới có thể đi cùng ngài ấy, mong phu nhân đừng hiểu lầm” Đôi con ngươi vô tội cứ thế nhìn chằm
chăm vào thiếu phu nhân, khiến tất cả mọi người đều không thể kháng cự.
“Không có chuyện gì, là ta hiểu nhầm thôi”. Lời nói không tự giác cứ thuận theo đấy mà phát ra, đợi đến lúc nàng giật mình sực tỉnh
thì Truy Phong đã hướng nàng nói lời cảm tạ.
Nàng không nói gì nữa nhưng ngược lại vẫn đứng ở một bên- Mạc Vân Hướng- không thể tin nổi nói:
“Liễu Lăng, nàng thật sự là cung chủ của Kính Nguyệt cung”
Truy Phong bỗng nhiên đỏ mặt, thẹn thùng đưa tay lên sờ mặt sau đó kinh ngạc kêu lên: “Đâu rồi, chiếc khăn của ta đâu rồi?!”
Mạc Vân Hướng vội vàng lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn sa mỏng đưa cho nàng: “Là cái này sao?”
Truy phong gật đầu, nhẹ nhàng tiếp nhận cái khăn rồi đeo lên. Chỉ là, ta thừa biết vừa rồi là hắn cố ý
Lúc này, Mạc Vân Hướng cũng im lặng đứng ở một bên, chắc là
ngẫm lại lời Truy Phong vừa nói. Thanh danh cung chủ của Kính Nguyệt
cung xác thực không tốt, không biết hắn có ngại điều đó hay không?
Truy Phong thế nhưng lại sờ sờ mặt mình, vẻ mặt ai thán: “Vì
sao những người trên giang hồ lại đồn đãi như vậy, cũng không biết Liễu
Lăng đã đắc tội họ lúc nào. Những người đó rõ ràng là theo đuổi ta, vì
sao lại nói ngược lại là ta đi dụ dỗ bọn họ…”
Đôi mắt hắn đã mờ mờ hơi nước, thủy chung vẫn nhìn về phía thiếu phu nhân: “Vừa rồi có phải phu nhân cũng nghĩ như vậy không?”
Thiếu phu nhân vốn là đang giận, thế nhưng lại im lặng, không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng nhìn Truy Phong.
“Chẳng lẽ đúng là do khuôn mặt này của ta quá mức xinh đẹp sao?” Vẻ mặt của Truy Phong bỗng u oán: “Ta nên hủy nó luôn cho rồi!”
Ta thật sự không nhịn được muốn cười phá lên. Truy Phong căn bản chính là đang mượn cơ hội này để khen ngợi chính mình, nào có ai có thể nói những câu như thế! Thế nhưng ngoại trừ ta và Tu La, những người còn lại đều bị khả năng diễn xuất của hắn cuốn hút, không nhận ra những lời này có chỗ nào không ổn.
Mạc Vân Hướng lại cực kỳ áy náy nói: “Là tại hạ thất lễ! Liễu Lăng cô nương là người đoan trang như vậy, làm sao có thể làm những
chuyện đó cơ chứ! Chắc là có những người ghen tị với vẻ đẹp của cô
nương, nên mới có thể vu oan giá họa như vậy”.
Truy Phong đang muốn mở miệng, thiếu phu nhân lại ngay lập
tức cầm lấy tay nàng, rất có khí thế nói: “Nhất định là do những nam
nhân kia không theo đuổi được ngươi, nên sinh ra oán hận, mà xem ngươi
võ công cũng không kém, sao lại cố tình yếu đuối, không có năng lực phản kháng như vậy?! Đi, ta dậy cho ngươi vài thứ, để lần sau ngươi gặp
những nam nhân có ý đồ gây rối thì có thể đối phó được”. Khi nói chuyện, nàng còn không quên liếc trượng phu mình một cái.
Truy Phong còn chưa kịp cự tuyệt, người đã bị thiếu phu nhân kéo về phía sau viện.
Hắn đã muốn đóng vai một nữ tử đáng yêu nhu nhược, lại không
thể phản kháng được thiếu phu nhân tính tình nóng như lửa kia, thoạt
nhìn thật đúng như là bị nàng lôi đi.
Sự kiện này thật đúng là đã vượt ngoài dự liệu của ta. Chính
là, nhìn bóng dáng của bọn họ phía xa xa, ta lại có cảm giác rất kỳ
quái. Giống như là ở Danh Kiếm sơn trang này sẽ phát sinh những chuyện
không thể tưởng tượng nổi.
Mạc Vân Hướng ngơ ngác đứng tại chỗ, hiển nhiên là không thể
tưởng tượng được mỹ nhân mình mang về, liền cứ thế bị thê tử của mình
đoạt đi, dợi đến lúc hắn lấy lại tinh thần thì đã sớm không thấy bóng
dáng bọn họ nữa.
“Đứng đây làm gì, còn không mau đi làm việc đi” Mạc Vân Hướng quát lên.
Ta nhìn quanh bốn phía, đến lúc này mới phát hiện, những
người vừa mới vây quanh xem đã sớm giải tán, thật đúng là tới kịp khi
cũng đi kịp lúc, chỉ còn dư lại mình ta cùng Tu La không hiểu được tiến
lui đúng lúc, vẫn tần ngần ở đây.
Sự tức giận của Mạc Vân Hướng từ đầu đến giờ tự nhiên là trút hết xuống đầu chúng ta. Kể tư đó, ấn tượng của ta với hắn càng kém.
Đồ chủ nhân độc ác, đúng là một tay chủ độc ác.
Đôi mắt tràn đầy oán hận của Tu La nhìn chằm chằm vào Mạc
Vân Hướng, ta vội vàng kéo hắn đi. Nếu còn tiếp tục như thế, chỉ sợ hắn
sẽ xuống tay với người kia
“Tu La, chúng ta đi xem Truy Phong đi” Ta lập tức lôi kéo
Truy Phong hướng chỗ khác chạy tới. Ta cứ có cảm giác rằng thiếu phu
nhân tính tình như lửa kia cùng hắn ở một chỗ nhất định sẽ có trò hay để xem.
Tu La cũng không có phản đối, nên chúng ta lập tức thi triển
khinh công bay đến chỗ ở của nữ nhân kia, núp ở trên mái, vụng trộm nhìn khung cảnh bên trong.
“Ngươi là Liễu Lăng phải không?”. Thiếu phu nhân cứ thế kéo
Truy Phong đi, cũng không để ý hắn đang bị thương: “Nói cho ngươi biết,
nữ nhân không thể yếu đuối như vậy, bằng không chỉ có thể bị những nam
nhân này ức hiếp”
“Phu nhân…”
Ta rõ ràng nhìn thấy Truy Phong mày hơi nhíu một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bộ dáng mềm mại vô tội trước kia.
Nghe tiếng gọi, nàng liền lập tức quay đầu lại, lẳng lặng
nhìn về phía Truy Phong. Giọng nói của Truy Phong hình như rất có ma lực đối với nàng.
“Ta bị thương.” Đôi mắt xinh đẹp của Truy Phong mang theo vài phần ai oán. Nàng kia liền lập tức lo lắng bất an, liên tục giải thích với Truy Phong: “Là ta rất sốt ruột.” Tiếp theo lại tiến đến đỡ Truy
Phong ngồi vào bên giường: “Ngươi cứ ngồi chỗ này nhìn ta là được.”
Nàng có vẻ rất thích Truy Phong. Nếu mà biết Truy Phong là nam, cũng không biết nàng sẽ có phản ứng gì nhỉ?!
Mặc dù ánh mắt Truy Phong hiện ra vì tia không kiên nhẫn,
nhưng cũng không dám biểu hiện rõ ra ngoài. Thiếu phu nhân ở trước mặt
Truy Phong, một bên là biểu diễn bản lĩnh chửi đổng của một người đàn bà chanh chua, một bên lại nói với Truy Phong: “Muốn không bị kẻ khác ức
hiếp thì phải hung dữ hơn kẻ đó.”
Nhưng mà nàng không biết, loại bộ dáng không hề tao nhã thế này đối với Truy Phong mà nói, tuyệt không có khả năng sẽ làm.
Truy Phong ngồi ở một bên, trên mặt là biểu tình quái dị
nhưng nữ nhân đang nói đến hưng trí bừng bừng kia, có vẻ như là không
chú ý tới điều này, sau khi nói xong còn vỗ bả vai Truy Phong nói: “Liễu Lăng, ta thích ngươi, chúng ta làm bằng hữu đi!”
Truy phong vẻ mặt ngạc nhiên, trông có vẻ buồn cười đến cực
điểm, còn chưa kịp mở miệng thì người đối diện đã nói tiếp: “Ta nghĩ
ngươi nên ở lại chỗ này của ta đi, ta sẽ bảo hộ ngươi, bằng không đồ quỷ háo sắc Mạc Vân Hướng kia sẽ nghĩ cách tiếp cận ngươi.”
Ở nơi này?
Ngủ cùng nàng?
Còn luôn miệng hạ thấp trượng phu của mình?!
Ta bắt đầu cảm thấy vị thiếu phu nhân này có vẻ cũng khá là thú vị đây.
Truy Phong đáng thương, có khổ mà không nói được, chỉ có thể
dùng vẻ mặt u oán nhìn nàng, còn kém không có trực tiếp bỏ tay nàng ra
xoay người rời đi. Nhưng là nàng lại hoàn toàn hiểu lầm, còn phe phẩy
tay nói: “Không vấn đề gì, không phiền toái đâu, ngươi cứ ở đây vô tư.”
“Phu nhân…”Truy Phong rốt cục không nhịn được mở miệng.
“Không cần kêu ‘phu nhân’, gọi ta tỷ tỷ là được rồi.” Nàng
còn lập tức ngồi bên cạnh Truy Phong cười nói: “Khó được chúng ta lại
hợp ý như vậy.”
Ta cơ hồ có thể tưởng tượng ra Truy Phong lúc này nhất định
là đang kêu rên trong lòng. Rõ ràng, ngay từ đầu vốn chỉ có một người
tình nguyện, nhưng mà nàng lại cố tình nói cứ như là cả đôi bên cùng có
cảm xúc như nhau vậy.
Cao thủ, đúng là một cao thủ, là khắc tinh lớn nhất của Truy Phong!
“Phu nhân…” Truy Phong lại rụt rè thử mở miệng.
“Hãy gọi ta là tỷ tỷ!” Tay còn đưa ra vuốt ve mái tóc đen
bóng của Truy Phong, vẻ mặt thì nhu hòa hiếm thấy: “Không phải ngại
ngùng gì cả.”
Kỳ thật, nàng cười rộ lên trông cũng khá xinh đẹp, nhưng là ở trong mắt Truy Phong nhất định thực chói mắt.
“Tỷ tỷ, ta muốn nói điều này…” Truy Phong rốt cục vẫn là thỏa hiệp, vì nếu muốn cho kế hoạch thành công, chỉ có thể thỏa hiệp với nữ
nhân đang cao hứng ngồi kia.
Nghe Truy Phong gọi nàng là tỷ tỷ, nụ cười của nàng lại sáng lạn vài phần: “Ngươi nói đi.”
Rốt cục cũng có cơ hội để nói chuyện, Truy Phong vẫn duy trì
phong thái tao nhã như cũ nói: “Ý tốt của tỷ tỷ, Liễu Lăng xin nhận,
nhưng là muội cảm thấy vẫn nên đi chào trang chủ một tiếng.”
Thiếu phu nhân suy nghĩ một lúc mới nói: “Cũng đúng, ta đây đưa ngươi đi gặp phụ thân.”
Nhìn khuôn mặt thuỗn ra của Truy Phong, ta rốt cục không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
“Ai đấy? Đi ra!”
Không nghĩ tới đôi tai của vị thiếu phu nhân kia lại thính
như thế. Ta và Tu La nhìn nhau một cái, sau đó vội vàng bay đi. Nhưng mà nàng lại không tính buông tha, vẫn tiếp tục đuổi theo sau, rơi vào
đường cùng, ta và Tu La phải nấp vào bên dưới cây cầu đá ở hoa viên.
Khinh công của nàng tuy rằng không tệ, nhưng trước sau gì vẫn không hơn được chúng ta, lúc nàng đuổi tới nơi, chúng ta đã mất dạng.
Mà thần sắc của nàng cũng đột nhiên thay đổi, thế nhưng lại ngay lập tức hướng đường cũ trở về.
Chẳng lẽ nàng đang lo lắng cho Truy Phong? Thật thú vị, sự tình có vẻ càng lúc càng hay đây!
Chờ nàng đi xa, ta và Tu La mới chuẩn bị bước ra, thì không
ngờ lại chạm trán một nam tử đang từ phía xa xa đi lại, khiến chúng ta
lại phải né trở về. Nghe tiếng bước chân vô cùng nhẹ của nam tử kia,
chắc chắn người đó cũng là một cao thủ. Vì thế, ta và Tu La lại cẩn thận khống chế hơi thở của mình.
Hắn còn chưa đi đến cầu đá đã có một người vội vã chạy tới:
“Trang chủ, có chuyện không hay rồi! Có người gửi thư khiêu chiến, nói
là muốn ở ngày diễn ra nghi thức ‘Khai Lô thưởng kiếm’ tới đoạt đi Băng
Ngưng kiếm.”
Không nghĩ tới người ở phía trên hóa ra lại là trang chủ Danh Kiếm sơn trang. Nhưng mà kẻ nào lại có lá gan lớn như vậy, thế nhưng
lại trực tiếp khiêu khích Danh Kiếm sơn trang, còn định cướp lấy thứ mà
ta đã chọn.
Danh Kiếm sơn trang nói gì thì nói cũng là một môn phái có
tiếng trên giang hồ, mà ngày diễn ra nghi thức “Khai Lô thưởng kiếm” lại có rất nhiều nhân sĩ võ lâm ở đây, người gửi thư khiêu chiến có phải
hay không cũng có chút tự đại?
“Người nọ có xưng danh không?” Giọng nói của trang chủ rất bình tĩnh, quả thực rất có phong phạm của kẻ đứng đầu
“Hắn nói hắn là Yêu vương của Kính Nguyệt cung.” Người nọ chậm rãi đáp
Gì cơ, Kính Nguyệt cung? Yêu vương? Người nào dám mạo danh Kính Nguyệt cung. Lại còn “Yêu vương” nữa chứ!
Trong trí nhớ, hình như cũng có một người đã từng nói với ta: “Nếu ngươi là Yêu nữ, vậy ta đây sẽ làm Yêu vương?!”
Nhưng thật sự sẽ là hắn sao?
Lần ấy, ta cuối cùng cũng không cùng hắn nói tạm biệt đã rời
đi Tây Việt quốc. Nhưng lời nói kia của hắn lại làm ta có một cảm giác
kỳ lạ. Ta lắc lắc đầu, tự an ủi chính mình, nhất định sẽ không! Cái tên
kia nhưng là gánh trên vai mình trách nhiệm Lượng quốc, chắc chắn sẽ
không nhàn rỗi đến mức đến cùng ta chơi trò chơi.
Những người bên trên còn nói thêm những gì nữa, ta đều nghe
không rõ. Cho đến lúc Tu La mang ta ra khỏi gầm cầu, ta mới phát hiện
bọn họ đã sớm rời đi.