Đọc truyện Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành – Chương 177: Ba năm chi ước
“Liễu Lăng.” Cẩm Hoàng vẫn còn đang ngơ ngác mờ mịt, đột nhiên lên tiếng gọi ta.
Ta dừng cước bộ đuổi theo Sở Ngọc, quay đầu nhìn lại. Đã thấy Cẩm Hoàng đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh như ngày xưa. Tựa hồ đã thoát
khỏi gông xiềng.
Nhưng là ta biết nàng không có bình tĩnh như vậy. Nàng chính là đem tất cả cất giấu vào trong lòng.
“Cẩm Hoàng. Có một số việc hãy coi như chưa từng xảy ra đi.
Hãy quên tất cả đi.” Ta biết muốn quên tất cả cũng rất khó. Nhưng vẫn
như cũ tránh không được không thể lên tiếng khuyên nhủ nàng.
Cẩm Hoàng hơi hơi gật đầu. Cười nhẹ “Liễu Lăng, ta hiểu được.”
“Cẩm Hoàng. Hãy cùng ta rời đi.” Ta vươn tay về phía nàng.
Nhưng là nàng lại lắc đầu nói: “Không được. Liễu Lăng. Ta đã quyết định
quay về Minh gia.”
“Minh gia sao? Vậy cũng tốt. Ngươi dù sao cũng là người Minh gia.” Cẩm Hoàng sau khi đã trải qua quá nhiều chuyện như vậy, chắc cũng muốn tìm về một nơi bình yên để sống.
Trở về đúng là sự lựa chọn tốt nhất.
Cẩm Hoàng đột nhiên từ trong lòng lấy ra một vật đưa cho ta
“Đúng rồi, Liễu Lăng. Đây là đồ lần trước ca ca đến chỗ ta, có nhờ ta
chuyển cho ngươi.”
Ca ca?
Không biết vì sao trong đầu ta bỗng nghĩ đến người lần trước ta đụng phải ở trong ngõ nhỏ.
“Là cái gì?” Ta tự hỏi người đứng đầu Minh gia là người như thế nào, hắn lại vì sao phải bảo Cẩm Hoàng đưa đồ vật cho ta.
“Là lộ xuân.” Cẩm Hoàng thản nhiên nói.
Lộ xuân?
Vì sao hắn lại muốn đưa lộ xuân giao cho ta?
Mặc dù Lâu Điện Ngọc lúc trước đã phái người đi muốn Minh gia giao nộp lộ xuân ra, nhưng hắn vì sao lại sẽ giao lộ xuân vào tay ta?
Có lẽ là thấy vẻ mặt khó hiểu của ta, Cẩm Hoàng giải thích
nói: “Ca ca nói, một ngày nào đó các ngươi sẽ gặp lại nhau. Ca ca nhờ ta nói lại với ngươi, rời xa mọi chuyện, đi được càng xa càng tốt.”
Rời xa mọi chuyện, đi được càng xa càng tốt.
Vì cái gì mà mọi người ai cũng nói như vậy với ta?
Ta ngơ ngác, mà Cẩm Hoàng lại cười nói: “Liễu Lăng, lúc gặp lại, chúng ta có thể là bằng hữu được không?”
Suy nghĩ bị Cẩm Hoàng kéo lại, ta gật đầu nói: “Đương nhiên, chúng ta đương nhiên là bằng hữu.”
Trong lòng hai chúng ta không nói cũng đều hiểu được, nếu lại một lần nữa gặp lại, như vậy liền thật sự sẽ không còn bị liên lụy đến
quan hệ lợi ích gì.
Muốn tìm được một người hiểu mình rất khó, nếu gặp được, tự nhiên cũng không nghĩ muốn buông tay.
Cẩm Hoàng khẽ cười, sâu kín nói: “Liễu Lăng, bảo trọng, ta phải đi rồi, ca ca đang đợi ta.”
“Được, ngươi cũng bảo trọng.” Ta cuối cùng cũng không đem vấn đề mà mình đang nghi hoặc hỏi nàng.
Nơi thần bí kia là rốt cuộc là của Minh gia cũng được, hay là của Cơ Lưu Tiêu cũng thế, đã không còn quan hệ gì với ta nữa.
Cẩm Hoàng chậm rãi rời đi, chính là khi đi được một nửa
đường, nàng lại đột nhiên dừng lại cước bộ, quay đầu nói: “Liễu Lăng,
trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ta nghĩ hắn sẽ hối hận.”.
Sau khi nói xong, Cẩm Hoàng liền xoay người rời đi.
Ta tự nhiên biết hắn trong miệng nàng là ai, nhưng thật sự là hắn sẽ hối hận sao?
Mặc dù thật sự hối hận thì đã sao?
Trên thế gian này điều không có khả năng làm được nhất, chính là bỏ qua tất cả mọi chuyện.
Cẩm Hoàng rời đi, bên trong hoàng cung to như vậy chỉ còn lại ba người chúng ta, Mị cùng Sở Ngọc đứng ở cách đó không xa kinh ngạc
nhìn ta, vốn không khí hài hòa lại biến thành một mảnh yên tĩnh.
“Ngươi phải đi sao?”. Mị lên tiếng hỏi.
Ta gật đầu, ra vẻ thoải mái mà cười nói: “Đúng, nơi này không phải là nơi thích hợp cho ta ở lại, ta đã muốn thật nhanh chóng được
trở lại giang hồ, còn Mị Mị thì sao?”.
Mị quay đầu nhìn liếc mắt nhìn Sở Ngọc một cái, lại nhìn phía ta “Ta…”
Ta tự nhiên biết Lâu gia có ân cứu mạng đối với Mị, huống chi Lâu Điện Ngọc trước khi chết đã muốn Mị phụ trợ thật tốt cho Sở Ngọc,
như vậy hắn làm sao có khả năng theo ta rời đi, ta tất nhiên là hỏi cũng như không.
Hơn nữa, ta cũng không có khả năng để Sở Ngọc lại một mình,
có lẽ Mị có thể bồi dưỡng nó thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp
đất tốt hơn ta.
“Mị Mị, ta hiểu được, ta nên cám ơn ngươi, hãy thay ta chiếu
cố thật tốt cho Tiểu Ngọc Ngọc.” Ta cười, không chút để ý, giống như
ngày xưa.
“Vì sao không ở lại, chẳng lẽ ba người chúng ta không thể
sống cùng với nhau ở nơi này được sao?”. Sở Ngọc mất tự nhiên nói, sau
đó giải thích, nói: “Ta chỉ là không muốn Chiến Hậu thương tâm, bằng
không ta cũng sẽ không giữ một nữ nhân như ngươi lại.”
Ta không khỏi mỉm cười, đứa nhỏ này thật sự là đang xấu hổ.
“Tiểu Ngọc Ngọc, muốn giữ ta lại thì cứ việc nói thẳng ra,
cần gì phải nói vòng vo.” Sự hưng trí của ta lại bắt đầu trỗi dậy, muốn
trêu đùa Sở Ngọc.
“Để ta nghĩ lại vậy, nếu là đệ muốn giữ ta lại thì cần phải
cho ta một danh phận tốt nhất. Nếu không đệ phong ta làm Thái Hậu đi.”
Sở Ngọc ngẩng đầu lên, ta nghĩ nó sẽ tức giận, nhưng là lại
nghe thấy nó nhỏ giọng nói: “Ngươi nếu thích, ta có thể phong cho
ngươi.”
Sở Ngọc như vậy thật đúng là đáng yêu, tính trêu đùa của ta
lại nổi lên, tiến lên từng bước ôm lấy nó, bẹo hai má của nó, cười nói:
“Tiểu Ngọc Ngọc, thì ra trong lòng đệ lại coi trọng ta như vậy.”
“Buông tay, buông tay, ta đã nói rồi không cho phép ngươi bẹo má ta.” Sở Ngọc bất mãn kêu gào.
Lúc này đây, ta nghe lời buông hắn ra, thật có lỗi nói: “Tiểu Ngọc Ngọc, thật xin lỗi, ta không thể thích ứng được với cuộc sống này, một mai nếu tỷ tỷ già đi, không biết sẽ ra sao đây.”
Sở Ngọc cũng lặng lẽ nhìn ta nói: “Vậy ngươi về sau có trở lại không?”
Ta vươn tay vuốt đầu của nó, thản nhiên thở dài: “Tiểu Ngọc
Ngọc, trên thế gian này không có chuyện vẹn toàn đôi bên, khi đệ có được vài thứ, nhất định đệ sẽ phải mất đi một vài thứ khác, đệ nếu lựa chọn
con đường đế vương này, vậy thì đệ cần phải học được thói quen cô đơn.”
Sở Ngọc không có lên tiếng, cúi đầu làm như đang ngẫm nghĩ về những lời ta vừa nói.
“Mị Mị” ta chuyển hướng nhìn về phía Mị, từ trong lòng lấy ra thánh chỉ trống, mới chỉ có dấu ngọc ấn mà ngày ấy Lâu Điện Ngọc đã cho ta, đặt vào tay Mị nói “Đợi cho Tiểu Ngọc Ngọc lớn lên, khi nó có thể
một mình đảm đương mọi việc, ngươi nếu muốn rời đi, ngươi có thể tùy
thời rời đi.”
Lúc trước là muốn làm cho Lâu Điện Ngọc buông Mị ra, nhưng là nay ta nhưng không cách nào mang theo Mị rời đi.
Sở Ngọc cần hắn, Tây Việt quốc cũng cần hắn.
Trách nhiệm lớn như vậy, ta không thể để cho hắn vì ta mà buông tha tất cả.
Mị tiếp nhận thánh chỉ trong tay ta, nhìn vào mắt ta nói :
“Ba năm, Liễu Lăng, ba năm sau ta nhất định sẽ đi tìm ngươi. Ta tin
tưởng lấy tư chất của vương thượng, ba năm thời gian cũng đủ để hắn trở
thành một quân vương chân chính.”.
Ba năm sao?
Khi đó Sở Ngọc mười lăm tuổi, thật sự có thể chứ?
Nhưng là ta cũng không nói thêm cái gì nữa, chính là cười gật đầu.”Được, ta ở trên giang hồ chờ ngươi.”
“Tiểu Ngọc Ngọc, Chiến Hậu nếu phải rời khỏi, ngươi tuyệt đối không được ngăn trở hắn, có thể chứ?” Ba năm thời gian, ta không biết
sẽ phát sinh cái gì, nhưng nếu thật sự trở thành một quân vương, nhất
định không muốn một thần tử như Mị rời đi.
Ta cũng không biết là do mình không tin Sở Ngọc, hay là do không tin hoàng quyền cao cao tại thượng kia.
Quyền lợi luôn luôn làm thay đổi một con người.
Chính là, đây là con đường mà Sở Ngọc đã tự mình lựa chọn,
người ngoài cuộc như chúng ta không thể thay đổi được quyết định của nó.
Sở Ngọc ngẩng đầu nhìn ta, trong ánh mắt ngưng tụ một loại
cảm xúc phức tạp, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói lên lời, gật đầu nói: “Được”
Quả nhân, quả nhân chính là người cô đơn, một quân vương cần phải chịu đựng sự tịch mịch của vị trí cao cao tại thượng.
Ta nghĩ Sở Ngọc hiểu rõ được điều đó.
Ta không biết được kết quả như vậy, có thể được tính như là
ta đã hoàn thành hứa hẹn với Sở sở hay không nữa, chính là nay ta cũng
đã bất lực, chỉ có thể làm được như vậy mà thôi.
Ta dừng một chút, lại chuyển hướng nói với Mị: “Mị Mị. Kỳ
thật ngươi không cần đối với ta như vậy. Nếu là vì ân tình năm đó. Vậy
ngươi không cần phải nghĩ đến nữa, ta chỉ hy vọng ngươi được vui vẻ, ta
hy vọng ngươi làm những chuyện mà ngươi thích.”
Ba năm chi ước, ba năm thời gian nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn.
Kỳ thật ta còn là hy vọng, Mị có thể tìm được hạnh phúc thuộc về mình.
Đối với Mị, ta luôn có một loại cảm giác phức tạp không rõ,
có đôi khi ta thậm chí không biết phải đối mặt với hắn như thế nào nữa.
Từ lúc bắt đầu chính là hận hắn, cho tới bây giờ lại là vướng bận, đây rốt cuộc là sự chuyển biến gì?
Mị không nói gì, rất lâu sau đó sau, mới sâu kín nói: “Biết
không? Thời gian ở cùng ngươi chính là thời gian vui vẻ nhất của ta”.
Ta sợ run cười, theo sau nở ra một nụ cười sáng lạn “Mị Mị, ta luôn hoan nghênh ngươi trở về.”
Không nói chuyện tình yêu, không nói chuyện phong nguyệt, nếu hai người có thể gắn bó cùng nhau sống sót có lẽ sẽ vui vẻ hơn không?
Ít nhất không cần lo lắng ai sẽ làm tổn thương ai, không cần lo được lo mất.
Hắn từng nói, Liễu Lăng như vậy mới là Liễu Lăng mà hắn biết.
Trong lòng có ngàn vạn suy nghĩ, ta cũng chỉ có thể nở nụ cười cùng hắn nói lời tạm biệt.
Hắn khóe môi khẽ nhếch, thản nhiên cười, là một nụ cười rất nhu hòa.
Ta không có hỏi lại Mị chuyện chiếc mặt nạ, cũng không có
nhắc lại một đêm hắn đau đớn thống khổ kia nữa, ta biết hắn không muốn
cho ta biết tất cả, ta mặc dù có tiếp tục hỏi hắn thế nào đi chăng nữa,
hắn cũng sẽ không nói cho ta biết.
“Mị Mị, bảo trọng.” Giờ phút này, ta chỉ có thể nói được như thế mà thôi.
Hắn thản nhiên gật đầu, khóe môi lại không khỏi nhếch cao hơn vài phần.
“Cả Tiểu Ngọc Ngọc nữa, đệ cũng phải bảo trọng.” Ta lại nhịn
không được ở trên mặt ngọc của hắn tàn sát bừa bãi một phen “Nhớ rõ phải trở thành một vị quân vương tốt.”.
“Ta sẽ trở thành một vị quân vương tốt.” Sở Ngọc trên mặt tràn đầy kiên định.
“Ừm, ta tin tưởng Tiểu Ngọc Ngọc.” Ta thản nhiên cười.
Tiễn ta một đoạn đường chỉ có Mị, chính là dọc theo đường đi
cả hai chúng ta không ai lên tiếng, có lẽ là không biết phải nói gì nữa, chính là yên lặng cảm thụ giây phút gặp nhau cuối cùng này.
Trở lại Chiến Hậu phủ, ta sửa soạn những vật thuộc về mình, Mị chuẩn bị ngân lượng cùng ngựa cho ta, đưa ta đến tận cửa thành.
Vốn tưởng rằng sẽ vẫn trầm mặc, đến lúc ta sắp rời đi, Mị vẫn là gọi ta lại.
“Liễu Lăng, nếu có chuyện gì xảy ra, ngươi phải phái người đến tìm ta, mặc kệ ở nơi nào, ta sẽ đuổi đến bên cạnh ngươi.”
Mị từ trong lòng lấy ra một tấm lệnh bài nhét vào trong tay ta.
Ta tiếp nhận tấm lệnh bài, trong lòng cảm thấy mềm nhũn, cuối cùng ta cảm thấy mình không thể không làm một việc gì đó là không được.
Băn khoăn.
Vì thế đem Lộ Xuân mà Cẩm Hoàng cho ta đặt vào trong lòng bàn tay Mị “Mị Mị, ngươi cầm giúp ta, ba năm sau trả lại ta, ta đáp ứng
ngươi, chờ ngươi ba năm.”
Ta nghĩ có thể trì hoãn giải độc triền miên trong ba năm cũng không phải là không được, ta biết trong ba năm này, mặc kệ là như thế
nào ta đều chờ hắn, mà về sau, chúng ta rốt cuộc sẽ ra sao, không ai có
thể biết trước được.
Việc duy nhất ta có thể làm cũng chỉ có thể là việc này, cho Mị một hứa hẹn như hắn đã cho ta.
“Liễu Lăng, ngươi không cần như vậy, lúc trước ta không nên làm như vậy…” Mị có chút áy náy nói.
Vì muốn làm dịu đi không khí, ta trêu tức cười nói: “Mị Mị,
lúc trước là do ngươi không biết thân phận của ta, hay là do ngươi cố ý
làm thế?”
Mị không có trả lời, ta cũng không có chờ câu trả lời của hắn, xoay người lên ngựa, không có quay đầu lại.
Ly biệt là loại cảm xúc rất khó chịu, quay đầu lại chỉ làm cho mình càng thương cảm hơn mà thôi.
Gió từ phía sau thổi tới, tựa hồ như đang nỉ non “Có lẽ là
vậy đi, trong ta luôn có một loại cảm giác khó hiểu, làm cho ta không
nghĩ muốn thả ngươi rời đi, ta muốn đem ngươi chiếm cho riêng mình…”
Ta nghĩ ly biệt như vậy bất quá cũng chỉ là khoảng khắc trong nháy mắt, lại không biết rằng ba năm thời gian đủ để thay đổi rất nhiều điều, nếu giờ phút này ta có thể đoán trước được mọi chuyện sau này sẽ
xảy ra, có lẽ ta sẽ không rời đi.
Nhưng ta không thể đoán trước được, cho nên vẫn là rời đi,
vận mệnh vẫn quay theo quỹ đạo của nó, không ai có thể tránh thoát được
vận mệnh của mình.