Bạn đang đọc Liệu Em Còn Yêu Anh? – Chương 36
Sau màn chào hỏi thì luật sư Hùng cũng vào vấn đề chính. Ông ta lấy chiếc đĩa được cất cẩn thận trong một chiếc vali mini có khóa an toàn ra rồi bật lên tivi lớn để mọi người cùng xem.
Trên màn hình tivi xuất hiện hình ảnh ông nó với mái tóc bạc nhưng nét mặt vẫn hồng hào thanh tú. Chắc có lẽ bản di chúc này đã được lập cách đây khá lâu.
Giọng ông ồm ồm vang lên từ chiếc loa đặt kế bên.
– Chào các con, các cháu của ta. Khi mọi người xem chiếc đĩa này thì cũng là lúc ta đã đi được một nửa đoạn đường đến gặp vợ chồng thằng Út rồi…
Nó giật thót mình, bàn tay run run nắm chặt lại và không dám ngẩn đầu lên nhìn vào cái màn hình tiếp.
Ken và Win đặt tay lên vai trấn an tinh thần cho nó để nó có thể tiếp tục lắng nghe những gì ông muốn nói.
– Tài sản trong suốt cuộc đời làm lụng vất vả, ta cũng không thể mang theo, chỉ mong các con có thể đồng ý cho sự sắp xếp cuối cùng này của ta. Nếu hơn một nửa người trong Hoàng tộc không đồng ý thì tất cả sẽ được đưa vào quỹ từ thiện cho trẻ em nghèo mang tên ta. Các con đều đã có gia đình và sự nghiệp riêng thì ta cũng không gượng ép các con vào cái di chúc này. Đầu tiên là con dâu ta – Nhã Trâm Anh, con đã có công ty Đại Phát của chồng để lại thì có thể lo cho cuộc sống hai mẹ con sau này rồi. Ngoài ra thì con sẽ được thừa hưởng 15% cổ phần tập đoàn H&Đ. Thứ hai là vợ chồng thằng Ba, mỗi đứa sẽ được thừa hưởng 15% cổ phần H&Đ như đã hứa. Số cổ phần còn lại sẽ được đứng dưới tên Hoàng Thùy Yến Nhi – cháu nội út của ta và dĩ nhiên cháu sẽ trở thành chủ tịch của tập đoàn và mọi sự mở rộng hay thu hẹp cùng với các chi nhánh ở nước ngoài sẽ do nó chịu trách nhiệm. Hệ thống nhà hàng – khách sạn Royal trong nước sẽ được chuyển sang tên Hoàng Thùy Kim Thư – cháu nội đầu của ta nhưng dưới sự quản lý của mẹ nó. Hai quán bar lớn ở Hà Nội và Tp.HCM sẽ được chuyển giao sang tên Hoàng Thùy Hữu Trang – cháu nội thứ hai của ta và cũng dưới sự quản lý của ba mẹ nó cho đến khi nó đủ 18 tuổi. Ngoài ra hệ thống nhà hàng-khách sạn Secret Garden lúc trước ta đã chuyển giao sang tên cho Yến Nhi nhưng chưa ai biết thì nhân đây ta sẽ giao lại toàn bộ cho cháu nó. Ngôi biệt thự của dòng họ Hoàng cũng được đứng dưới tên Yến Nhi nhưng không được rao bán dưới mọi hình thức và nó sẽ được giao lại cho con của nó sau này. Mai sau Yến Nhi cưới ai làm chồng thì toàn bộ những gì ta giao cho nó sẽ được hai vợ chồng cùng nhau gánh vác. Bất cứ ai không thực thi bản di chúc này thì số tài sản của người đó sẽ được quyên góp cho quỹ từ thiện dưới tên ta.
Luật sư Hùng tắt màn hình tivi trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người trừ nó. Ken và Win không ngờ số tài sản nó nắm trong tay lại lớn đến thế, gấp ba bốn lần mọi người trong gia đình.
– “Tôi không đồng ý. Tại sao nó lại có nhiều đến như thế trong khi con tôi thì chỉ có mỗi Royal?” Bác Hai của nó lên tiếng với giọng phẫn nộ phá vỡ sự im lặng.
– Xin lỗi bà, tôi không có quyền hạn để trả lời câu hỏi này nhưng nếu bà không đồng ý thì toàn bộ tài sản của bà sẽ được đưa vào quỹ từ thiện mang tên lão gia.
Bác Hai đã không còn lên tiếng trả lời nhưng nó lại thấy trong mắt bà là một sự tức giận ngùn ngụt. Nó quay sang nhìn vợ chồng bác Ba, tuy vẫn giống như bác Hai nó nhưng thái độ có vẻ hòa hoãn hơn nhiều. Người đàn ông lạ mặt thì nhìn nó không chớp mắt khiến nó thấy rất khó chịu.
– Nếu không ai có ý kiến gì thì di chúc sẽ được thực hiện ngay bây giờ. Mọi người cần phải ký tên vào đây.
Nó là người đầu tiên đặt tên vào bản “công nhận di chúc” của ông nó rồi đứng lên cúi đầu chào mọi người và bước ra ngoài. Nó cần quay trở về nhà ba nuôi sắp xếp mọi thứ để trở về đây tiếp tục gánh vác trọng trách mà ông đã giao.
Căn phòng tối um chỉ leo lét ánh sáng từ chiếc máy vi tính đặt trong góc và ánh đèn ngủ. Hai người đàn ông vẫn phì phèo thuốc lá trên miệng.
– Ông chủ! Chuyện này tôi e là thiếu gia sẽ không đồng ý.
– Tại sao?
– Trước giờ thiếu gia luôn nghe lời ông chủ nhưng chuyện này quả thật rất khó. Tính tình thiếu gia tôi là người biết rõ nhất nên…
– Cho dù không muốn thì nó cũng phải đồng ý.
– Lỡ như chuyện thiếu gia không mang họ Trần lọt ra ngoài thì sẽ rất khó chấp nhận được.
“Cạch”.
Hai người đàn ông đồng loạt quay ra ngoài nhìn cách cửa từ từ mở ra. Cả hai đều bàng hoàng nhưng người đau khổ nhất chính ra kẻ đẩy cách cửa đó.
Win đứng từ lâu bên ngoài và vô tình nghe được toàn bộ câu chuyện. Không phải người mang họ Trần là sao? Hắn không phải con ruột của ba hắn ư? Vậy ba mẹ hắn là ai? Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
– Ba! Con là ai?
Câu hỏi phát ra từ miệng hắn khiến hai người bất động trong giây lát. Người đàn ông được gọi là lão gia vẫn châm điếu thuốc hút bình thường như đây là chuyện nhất định sẽ xảy ra trong thời gian không xa và ông đã đoán trước được tương lai nên chuẩn bị ình tinh thần rất tốt giải quyết mọi chuyện.
– Mày là con nuôi.
“Ầm”
Bốn chữ như sét đánh vào tai hắn. Rốt cuộc thì sự nghi ngờ của hắn bao lâu nay cũng trở thành sự thật. Hắn đã nghĩ rằng hắn không phải con của ba mình nhưng không phải là con nuội. Hắn luôn đinh ninh ba hắn chính là người anh ruột đã mất của ông ta hiện nay nhưng sự thật vẫn luôn khiến người ta đau lòng.
– Con…là ai?
– “Thiếu gia!” Ông quản gia vẫn đứng đó nhưng ánh mắt hằn sâu những vết chân chim vì năm tháng.
Ông đang rất lo cho đứa nhỏ kia. Suốt cuộc đời hắn chưa bao giờ được hưởng sự hạnh phúc trọn vẹn. Chỉ khi vị tiểu thư kia xuất hiện mới thấy hắn cười, hắn mơ mộng, thẫn thờ. Nhưng sự thật lại là lão gia bắt hắn nổ sùng giết chết người con gái hắn yêu. Rồi giờ đây là cái tin sét đánh hắn không phải con ruột của người đàn ông mà bao năm qua hắn vẫn gọi là ba. Nhưng cái việc cuối cùng kia, cái việc mà ông không bao giờ mong rằng hắn sẽ phải làm chính là…
– Tao nuôi mày khôn lớn chính là muốn mày thừa hưởng chiếc ghế lão đại của tao. Và còn điều này nữa, tao muốn này kết hôn.
– “Kết hôn? Với ai?” Hắn bàng hoàng hết nhìn người đàn ông mình gọi là ba rồi lại quay sang ông quản gia già đã theo hắn từ khi còn nhỏ.
– Con gái chủ tịch Hàn.