Bạn đang đọc Liệu Em Còn Yêu Anh? – Chương 16
Nó thở dài một hơi rồi gọi vào di động cho ông, nó biết giờ ông đang rất lo nhưng nó càng không biết phải nói sao đây nữa.
Đầu dây bên kia reo chưa được hai nhịp thì ông nó đã bắt máy với giọng vô cùng lo lắng khiến nó đâm ra ghét chính bản thân mình.
–
– Con xin lỗi ông. Hôm qua con uống sau quá nên ngủ quên ở nhà Bin cùng với Suz.
–
– Dạ con thành thật xin lỗi vì đã phiền mọi người như thế. Nhất định sẽ không có lần sau đâu ông.
–
– Dạ con biết rồi. Bye ông yêu quý. Moazzzzz
–
Nó cúp máy rồi nằm úp xuống giường mà thở dài một hơi. Bản thân nó cũng không biết nó sẽ chết vào giờ nào nữa, nếu như thế thì ông sẽ làm sao đây? Ông già rồi mà sức khỏe thì ngày càng yếu, nếu như gặp cú sốc đó thì nó cũng chẳng thể nào yên lòng mà đi gặp ba mẹ được.
Vơ tô cháo húp một lượt cho hết rồi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt sạch sẽ. Vết thương bị động ứa máu ra ướt thẫm cả tấm băng gạc ngay vùng eo khiến nó cong gập người lại vì đau.
_____Khỉ thật! Kiểu này mà đi học thế nào cũng bị phát hiện. Ông Ken sẽ không để yên đâu_____
Nó gắng sức rửa mặt mũi cho xong rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh thì gặp Suz đang đứng chình ình giữa nhà.
– Mày làm gì mà máu chảy ướt ra cả áo thế kia? Lên giường nằm tao băng lại cho.
Nó giờ cứ như cún con lẽo đẽo đi lên giường nằm phơi thây ra cho nhỏ băng bó lại rồi ngủ lúc nào không hay.
Suz nhìn nó đang ngủ nhưng hai hàng lông mày đôi khi cư nhíu lại rồi giãn ra như có chu kỳ mà nén một hơi thở dài. Nhìn nó như thế mà nhỏ thấy đau lòng quá. Rõ ràng cuộc sống cả ba đứa tụi nó tốt thế kia nhưng sao vẫn rất thấy thiếu thốn, phải chăng thứ thiếu đó chính là tình cảm gia đình mà bọn chúng đã đan tâm cướp mất?
Suz đóng cửa thật nhẹ nhàng rồi bước xuống dưới nhà ngồi vào ghế sôfa kế bên Bin. Bin không nhìn nhỏ mà hai mắt vẫn dán chặt vào màn hình tivi để xem…đi tìm ẩn số. Biết có người ngồi kế bên mình thì chỉ có mỗi Suz thôi chứ nó thì không thể nào bước chân xuống đây được với vết thương như thế.
Bin giơ tay bốc mấy trái nho trên bàn nhai nhóp nhép rồi hỏi Suz:
– Mọi chuyện sao rồi?
Suz thì đang lặp lại động tác như Bin là nhóp nhép nhai nho, rồi khi nghe Bin hỏi, nhỏ biết cậu đang nhắc đến chuyện gì nhưng vẫn giả nai.
– Chuyện gì?
Lần này thì Bin đã trở về với con người nóng tính mà quên luôn người ngồi kế bên là ai.
– Chuyện đó chứ chuyện gì nữa?
Suz là người rất hòa đồng nhưng hể ai nạt mình thì y như rằng…Suz ngừng ngay động tác đang làm lại và quay sang nhìn Bin với ánh mắt nảy lửa, khói bốc lên đầu, hai tay nắm chặt chùm nho bóp…bóp…và bóp…khiến chùm nho đó nát bét chảy nước nho ròng ròng. Còn Bin thì biết mình đã vô tình thả một chân vào cái núi lửa đang phun trào ở Haiwai bèn quay qua giả lả cười cười với hi vọng giảm bớt được vết thương nào hay chỗ đó.
– Suz dễ thương. Suz sexy. Suz tha cho Bin nhiều chuyện, Bin ngu ngốc này một con đường sống được không?
– Không.
– Đi mà Suz body chuẩn. Bin khờ khạo này chưa có vợ con gì cả, Bin còn muốn có người nối dõi tông đường mà.
– KHÔNG.
Biết rằng mình không thể thỏa hiệp thì Bin rút chân ra khỏi gầm bàn và…chạy. Thế là Suz cứ đuổi theo không màng những người làm trong nhà đang tủm tỉm cười. Và các bạn cũng hiểu nếu chiến tranh giữa hai sát thủ chuyên nghiệp nổ ra thì vũ khí sử dụng sẽ vô cùng độc đáo đúng không?
Bin chạy vào bếp bốc đại cái…chảo không dính đội lên đầu để tránh vỡ đầu, còn Suz thì nắm một chục cây đũa làm…phi tiêu cứ phóng liên tiếp vào Bin làm cậu hết nhảy lên rồi né trái né phải. Cuối cùng không thể né nữa, Bin bèn vơ luôn chiếc áo chống đạn của nó hôm qua treo trên giá mặc vào, lấy chiếc mặt nạ của vận động viên kiếm đạo trên tường dùng để trang trí đeo vào mặt và xỏ chân vào đôi ủng lau dọn nhà vệ sinh của mấy chị giúp việc rồi đứng tần ngần giữa cầu thang chỉ vào mặt Suz mà cười hà hà khiến nhỏ đã tức càng thêm tức nhưng cái quan trọng là không thể nín cười vì dung mạo của Bin bây giờ.
Nó thì đang yên đang lành bình bình ổn ổn ngủ ngon trên giường thì nghe một loạt những âm thanh rất ư là khủng khiếp phát ra từ dưới nhà thì giật mình tỉnh giấc. Nó bực bội khi nhận ra đó là do giọng ca “oanh vàng” của lão Bin, hùng hùng hổ hổ bước xuống nhà mà quên luôn cả vết thương vì giờ đây nó chỉ muốn có một điều là dùng kim may giày khâu cả miệng của Bin lại đồng thời đính lên đó vài viên cườm tạo thành hình bông hoa cho xứng.