Liệu Dưỡng Viện Trực Bá Gian

Chương 31: Lần này


Đọc truyện Liệu Dưỡng Viện Trực Bá Gian – Chương 31: Lần này

La Dịch ôm Sở Kiên về phòng, sau đó cứ ngồi ở đầu giường, lẳng lặng nhìn cậu, ánh mắt trầm tĩnh thâm thúy, khí tức tỏa ra quanh người cũng cực kỳ túc mục khiến các bác sĩ và y tá chung quanh đều cảm thấy vô cùng áp bách, chỉ có thể đứng nép ngoài cửa, thò đầu vào xem xét chứ chẳng ai có can đảm đến gần. Bọn họ thật sự là nghĩ mãi không ra, vì sao một thanh niên tốt như La Dịch lại có thể nhanh chóng hóa thân thành nhân vật đáng sợ kia được.

La Dịch phát hiện tầm mắt của họ liền nhìn thoáng qua, đám người lập tức rụt đầu về, thuận tiện đóng luôn cửa lại, quả thật là vô cùng thức thời. Anh thở dài, vuốt mặt một cái, sau đó đứng dậy mở cửa, cười hì hì, lễ phép nói với những người bên ngoài, “Mọi người cứ đi đi, khi nào cậu ấy tỉnh, tôi sẽ gọi.”

Mọi người lập tức bị tốc độ biến sắc mặt của La Dịch kinh động, một đám đều đứng sững tại chỗ, máy móc gật đầu, “A, ừ, được.”

“Cứ thế nhé.” La Dịch cười hì hì phất phất tay, đóng cửa.

Đám người đứng ngoài cửa hai mặt nhìn nhau, một lúc sau mới có người mở miệng, “Mọi người nói xem… tỷ lệ tiểu Dịch là người hai nhân cách khoảng bao nhiêu phần trăm?”

Cả đám đều trầm mặc.

Tâm tình của La Dịch có chút nặng nề, sau khi đóng cửa liền đứng tựa người ở đấy, nên lúc nghe mọi người thảo luận anh không khỏi cười khổ, nghĩ thầm, cứ tiếp tục thế này có khi mình cũng biến thành người hai nhân cách cũng nên. Anh đi trở về bên giường, lặng lẽ nhìn người đang nằm trên ấy. Sắc mặt Sở Kiên lúc này vẫn tái nhợt như cũ, hai bờ môi không chút huyết sắc khẽ khàng run rẩy, đôi mày khó chịu nhíu chặt lại, vầng trán cũng ướt đẫm mồ hôi, hiển nhiên là ngủ không hề ngon giấc.

La Dịch nhìn một lát, cũng xoay người lên giường, kéo cậu vào ngực mình, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, dịu giọng trấn an, “Ngoan, không có việc gì, mọi chuyện đều đã qua.”

Sở Kiên đang hôn mê dường như cảm nhận được hơi ấm từ lồng ngực anh, đôi mày đang nhíu chặt hơi giãn ra một chút, thậm chí còn vô ý thức tiến sát thêm vào người anh. La Dịch hôn hôn đỉnh đầu cậu một chút, lau đi mồ hôi trên trán cậu, sau đó kéo tay cậu qua, nắm chặt trong bàn tay ấm áp của mình, trầm mặc không nói lời nào.

Không khí trong phòng ngủ vô cùng yên tĩnh, La Dịch nhìn lên trần nhà, đang tự hỏi có cần ngủ một giấc không thì nghe thấy một tiếng gọi thật khẽ, “Thành Hiên…”

Thân thể La Dịch lập tức cứng đờ, chỉ nghe người trong ngực mình tiếp tục thì thào, “Thành Hiên…” Thanh âm ấy vô cùng yếu ớt lại run run như sợ hãi, tựa hồ chỉ cần vừa chạm vào không khí lập tức sẽ vỡ tan thành ngàn mảnh nhỏ, âm rung nghẹn ngào như mang theo mùi vị của nước mắt, khiến người nghe như cảm nhận được nỗi tuyệt vọng khôn cùng.

La Dịch không khỏi cúi xuống nhìn cậu, Sở Kiên nghiêng đầu, đôi môi lúc khép lúc mở, sau đó khóe mắt có một giọt nước mắt chậm rãi chảy ra, lại lập tức rơi vào trong tóc, không còn bóng dáng.

Chỉ có một giọt duy nhất.

La Dịch nhìn cậu thật lâu, không khỏi thở dài, tính cách của người này rốt cuộc là kiên cường đến mức nào đây? Dù cho rơi vào trạng thái điên khùng này, dẫu phải trải qua tất cả mọi chuyện trong giấc mơ một lần nữa, cũng chỉ cho phép bản thân rơi một giọt nước mắt mà thôi.

Giống như lúc chấp hành nhiệm vụ khi trước, dù cho có yêu mình đi chăng nữa, cũng sẽ không vứt bỏ sứ mệnh, vẫn thu thập chứng cớ phạm tội của mình, vẫn cắn răng quyết tâm nổ súng.

“Thành Hiên…” Lông mày Sở Kiên lại nhíu chặt một lần nữa, mồ hôi trên trán toát ra càng nhiều, giãy giụa như muốn xoay người.

La Dịch lập tức đè lại, nâng cằm cậu lên, con ngươi sâu thẳm nhìn chăm chú một lúc lâu mới thở dài, “Kỳ thật, cứ để cậu thế này cũng không có gì không tốt. Từ lúc bắt đầu chấp hành nhiệm vụ, phỏng chừng cậu chưa từng thực sự vui vẻ bao giờ… có đúng không? Cứ điên loạn thế này… a, ít nhất mỗi ngày cậu đều rất vui vẻ.”

Sở Kiên bị anh đè nặng, hai hàng lông mày càng nhíu chặt hơn, bờ môi vẫn luôn run nhẹ, lại không phát ra tiếng gọi nữa. La Dịch nhìn một hồi, ngón cái chậm rãi vuốt ve bờ môi cậu, cuối cùng cúi người xuống, hôn lên đôi môi ấy, sau đó dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng đang đóng chặt, mạnh mẽ xông vào, quét qua một vòng khoang miệng, rồi bắt đầu quấn lấy đầu lưỡi cậu.


Xúc cảm mềm mại truyền đến từ hai đầu lưỡi đang quấn quýt giao hòa, La Dịch nâng cằm cậu lên để nụ hôn càng sâu thêm nữa. Anh cuồng loạn hút duẫn, như thể một con cá thiếu nước lâu ngày, hôm nay rốt cuộc tìm được dòng suối ngọt lành cứu mạng.

Cổ họng Sở Kiên khẽ phát ra tiếng hừ nhẹ phản kháng, nhưng khi vào tai La Dịch lại giống như tiếng rên rỉ bật ra lúc không kìm nén được, anh không khỏi tăng thêm lực đạo khiến nụ hôn càng thêm mãnh liệt, chứa đựng cả dục vọng cùng chiếm hữu, mãi cho đến khi thân thể mình trở nên khô nóng, mới lưu luyến không rời dứt ra khiến trên môi người dưới thân lúc này đọng lại một sợi chỉ bạc, tăng thêm vài phần gợi cảm.

Hô hấp của La Dịch đã hơi rối loạn, anh cúi đầu nhìn Sở Kiên, hai má người nọ vì thiếu dưỡng khí mà lộ ra một chút đỏ ửng, bờ môi sau nụ hôn sâu vừa rồi đã trở nên hồng nhuận mê người, rốt cuộc cũng có huyết sắc, nhưng hai mắt vẫn cứ nhắm chặt, không hề có chút phản ứng nào, lông mày thì giãn ra, tựa hồ đã chìm sâu vào giấc ngủ.

La Dịch thở dài, tìm một tư thế thoải mái cho Sở Kiên, sau đó cũng nằm xuống, ôm lấy, xoa xoa đầu cậu, “Ngủ đi, tỉnh ngủ, sẽ quên hết mọi chuyện…” Anh nhìn trần nhà cười khổ, “Nếu quả thật là thế thì tốt rồi… Không, cũng không tốt…” Anh không khỏi lại thở dài, rốt cuộc là bản thân mình đang xoắn xuýt chuyện gì a?

.

Cô Thần dạo hai vòng quanh phòng ngủ, nhìn người đang ngồi cứng ngắc trên giường, lại đi thêm hai vòng, cuối cùng dừng lại, vươn tay quơ quơ trước mặt vị Vương gia nào đó, “Hạo Hạo, em có sao không… Còn muốn hỏi gì không để anh tiếp tục khai báo.”

Long Tuấn Hạo cứng ngắc quay đầu nhìn anh, sau nửa ngày mới phát ra tiếng nói, gằn rõ từng chữ từng chữ một, “Ngươi còn thứ gì có thể khai báo sao?”

Cô Thần nhún vai, “Anh cũng không biết em muốn biết gì a, dù sao em cũng là xuyên đến đây, chuyện gì cũng không biết hết nha. Sao, muốn hỏi gì nữa không?”

Long Tuấn Hạo đau khổ bóp bóp trán, “Ngươi… ngươi cứ để ta từ từ… từ từ… suy nghĩ…”

Cô Thần không có ý kiến, bước qua, kéo cậu ngồi vào lòng mình, thuận tiện lại ăn trộm vài miếng đậu hủ.

Một lúc lâu sau, Long Tuấn Hạo mới ngẩng đầu nhìn anh, “Nói cách khác, dê béo chính thức ở chỗ này thật ra chỉ có đôi tiểu phu thê đáng thương là ta và Thúc Văn thôi đúng không?”

Khóe miệng Cô Thần co rút, “… Em có thể bỏ hai chữ “phu thê” đi được không?”

Long Tuấn Hạo đáp ngay lập tức, “Đây không phải là trọng điểm, mau trả lời câu hỏi của ta đi.”

“Không,” Cô Thần nói, “Đây là trọng điểm.”

“… Vậy được rồi.” Long Tuấn Hạo đành thỏa hiệp, “Nói cách khác, ở cái viện an dưỡng này, kẻ chính thức phải giao tiền viện phí chỉ có ta cùng Thúc Văn?”

Cô Thần gật đầu, “Đúng thế, Sở Kiên là miễn phí, tuy nhiên không ai biết được chuyện này cả, Lê Hiên đã chuẩn bị cho cậu ta một hồ sơ lý lịch hoàn mỹ, còn Túc Tòng với anh vốn là người của viện an dưỡng này, bởi vậy, kẻ phải bỏ tiền nằm viện thực ra chỉ có em và Thúc Văn thôi.”

Long Tuấn Hạo hiển nhiên không thể tiếp thu được sự thật này, vùng thoát khỏi lồng ngực Cô Thần rồi bắt đầu đi quanh phòng ngủ, “Nói đùa gì vậy, chỉ có hai người bỏ tiền, mà lại có một đám nhân viên chữa bệnh và chăm sóc cần trả tiền lương, vậy thì sao Lê Hiên có thể kiếm ra tiền? Không phá sản đã là kỳ tích rồi!”

“Trên thực tế,” Cô Thần nói, “Anh ta vẫn hái ra tiền đấy, hơn nữa chỉ có mỗi một mình anh ta kiếm được tiền mà thôi, dù anh với Túc Tòng đều có cổ phần trong này.”


Long Tuấn Hạo tiếp tục đi vòng vòng, “Vậy thì hắn kiếm tiền bằng cách nào? Còn các ngươi nữa, sao không có tiền hoa hồng?”

“Các bác sĩ và y tá chăm sóc Túc Tòng đều là do chính cậu ta tự bỏ tiền ra trả lương, còn không phải là lấy từ chính tiền hoa hồng của cậu ta để trả sao, hơn nữa, cậu ta cũng ăn uống ở đây nên Lê Hiên tất nhiên sẽ khấu trừ vào phần hoa hồng của cậu ta rồi, bất quá, Túc Tòng căn bản không thèm bận tâm đến những chuyện này.” Cô Thần kiên nhẫn giải thích, “Về phần anh, anh với Lê Hiên là bạn bè, mà trước kia, lúc anh vẫn còn là sát thủ, đều thường xuyên làm việc ở đây, đây cũng xem như bỏ vốn giúp đỡ bạn bè, dù là Lê Hiên luôn hứa hẹn sẽ chia hoa hồng cho anh, nhưng thật ra thì chẳng có, bởi anh ta biết rõ anh cũng không để ý.”

Long Tuấn Hạo lập tức rống lên, “Vậy còn bây giờ thì sao? Ngươi ngốc a, nếu như đã ở đây, vì sao lại không cần tiền?”

“Anh cũng muốn nha,” Cô Thần tiếp tục giải thích, “Em cũng biết trước kia anh từng giết em mà, kỳ thật lúc ấy anh đang chuẩn bị chậu vàng rửa tay, nhưng Lê Hiên cũng để cho anh giết, dù người anh cần giết là cây rụng tiền của anh ta.”

“Thế nhưng ta không chết!” Vị Vương gia nào đó lập tức ngắt lời.

“Ừ,” Cô Thần gật đầu, nói tiếp, “Nhưng trước khi anh chuẩn bị ra tay, Lê Hiên có nói một câu là từ nay về sau sẽ không chia hoa hồng cho anh nữa, anh cũng biết là mình sắp chém mất cây rụng tiền của anh ta nên mới gật đầu đồng ý, sau đó mới giật mình nhận ra, thì ra Lê Hiên đã sớm biết được anh muốn giết em.”

Long Tuấn hạo tức giận bước vòng vòng, “Đều nói là bản Vương không chết, không chết, ngươi đi tìm hắn đòi tiền mau!”

“Cho nên đây mới là vấn đề mấu chốt của chúng ta,” Cô Thần nhún vai, “Em phải biết là đưa tiền cho Lê Hiên thì dễ chứ muốn lấy tiền của anh ta thì cứ xem như lấy mạng của anh ta vậy…”

“…” Long Tuấn Hạo trầm mặc, tiếp tục phẫn hận bước đi.

Cô Thần nhìn cậu, lặng lẽ đếm đếm vòng, cho đến khi đếm đến mười, vị Vương gia nào đó bỗng nhiên vươn tay đỡ trán, run run rẩy rẩy duỗi móng vuốt về phía anh, “Qua… qua đỡ ta một cái… Chóng mặt quá…”

Cô Thần cười tủm tỉm bước tới, kéo cậu vào trong lòng, sau đó ngồi lại trên giường. Long Tuấn Hạo nghỉ ngơi một lát, mới nói, “Chuyện ngươi cùng Túc Tòng bỏ vốn có bao nhiêu người biết?”

“Chuyện của Túc Tòng ngoại trừ chúng ta và bác sĩ phụ trách của cậu ấy ra thì không ai biết cả, còn chuyện của anh… chỉ cần là người làm việc ở đây hơn một năm đều biết cả, cho nên bọn họ mới nghe lời anh như vậy, sao thế?”

“Khó trách Túc Tòng ngoại việc hay hát vài hí khúc ra thì cũng không có chỗ nào khác thường,” Long Tuấn Hạo nhíu mày nghĩ nghĩ, “Túc Tòng rốt cuộc là có chuyện gì? Đang yên đang lành lại chạy đến đây làm gì?”

“Chuyện của cậu ta kể ra thì rất dài, em muốn nghe hả?”

“Được rồi, ngươi cứ để ta nghỉ ngơi chút đã…” Long Tuấn Hạo ôm cái đầu đang choáng váng của mình, không cam lòng lẩm bẩm, “Tuy vậy thì Lê Hiên vẫn còn phải nuôi một đám người a…” Ý muốn nói là dù cho có lời thì cũng chẳng lời được bao nhiêu a.

Cô Thần nở nụ cười, “Em nên biết là trước kia số tiền mà anh và Túc Tòng bỏ ra cũng không phải nhỏ, ngoài ra Lê Hiên còn có rất nhiều bạn bè có tiền có của, mỗi người chỉ cần bỏ một chút thì khi gom lại cũng thu được số lượng không nhỏ chút nào, mà mấu chốt là cái viện an dưỡng này, kỳ thật không cần phải lo lắng tiền thuốc men, thứ cần chi trả cũng chỉ có tiền lương của những người kia, nhưng có một sự thật em phải biết là, số tiền mà gia đình em cùng Thúc Văn bỏ ra tuyệt đối trả đủ tiền lương cho bọn họ, hơn nữa vẫn còn dư dả rất nhiều.”

Long Tuấn Hạo phát điên lên, “Cho nên mỗi tháng hắn chẳng những có tiền mà ngay cả đống tiền vốn ban đầu kia cũng chui vào túi của hắn đúng không?”


“Đúng vậy,” Cô Thần gật đầu, “Hơn nữa Lê Hiên còn có nhiều sản nghiệp khác nữa, lại thường xuyên thu được tiền tài trợ từ khắp nơi gửi đến, số tiền ấy cũng không phải là nhỏ.”

“…” Long Tuấn Hạo bỗng nhiên đứng dậy, Cô Thần còn cho là người này lại tiếp tục đi lòng vòng, nhưng tiếc là không phải thế. Sau khi lục tung khắp phòng một lúc, vị Vương gia nào đó cuối cùng cũng lôi ra vài quyển sách, “Ta nói cho ngươi biết, đống nguyên liệu lúc trước đã bị ngươi ném đi, nhưng đống sách này vẫn còn đấy.”

Cô Thần lập tức trợn mắt, “Em lại muốn chế thuốc nổ?”

“Đương nhiên,” Long Tuấn Hạo tức giận nắm chặt mấy quyển sách kia, “Bản Vương muốn cho nổ tất cả lợi nhuận thu được từ tiền bạc của bản Vương a a a.”

“…”

“Còn ngươi nữa,” Long Tuấn Hạo liếc xéo qua, “Ngươi cút ra ngoài cho bản Vương, trước khi ta được ra viện thì ngươi đừng hòng bò lên giường của ta! Bây giờ bản Vương mà nhìn thấy các ngươi liền nổi giận!”

“…” Cô Thần nói, “Ta cũng là người bị hại.”

“Bị hại cái khỉ gì!” Long Tuấn Hạo nói, “Các ngươi chính là trợ Trụ vi ngược! Giờ ta mà nhìn thấy các ngươi liền hận không thể trói các ngươi lại một chỗ rồi cho nổ chết hết!”

“…”

Long Tuấn Hạo lại bắt đầu bước vòng vòng, “Đúng, ta trước tiên sẽ cho nổ sạch chỗ này, sau đó đi tìm Lôi Nham, ta vẫn là nên theo hắn a, ngẫm lại thì khả năng hắn đem ta ra khỏi chỗ này càng lớn a.”

“…”

.

Buổi chiều La Dịch không thể tiếp tục trốn tránh trách nhiệm của mình, bị người trong Sở Cảnh sát điên cuồng điện thoại hối thúc trở về. Sở Kiên vẫn còn ngủ nên anh đành nhờ những người ở đây trông chừng giúp, đến khi nào Sở Kiên tỉnh sẽ lập tức báo tin cho mình. Khi nhận được tin nhắn, anh cũng vừa hoàn thành nhiệm vụ xong, liền vội vã chạy đến, hơn nữa anh lại có dự cảm, sau khi trở về Sở Cảnh sát số phận mình nhất định sẽ vô cùng bi thảm.

La Dịch vội vã chạy đến viện an dưỡng, ngay cả đồng phục cảnh sát cũng chưa kịp thay, gặp người liền hỏi thăm, “Giờ cậu ấy sao rồi?”

“Lúc tốt lúc xấu, lúc tốt thì giống như thường ngày muốn trừ yêu diệt ma, lúc xấu thì toàn ngồi ngẩn người, không thì khoa tay múa chân vài cái, động tác vô cùng đẹp mắt!”

“…” La Dịch nói, “Không phải cậu đang nói ngược đó chứ? Tôi hỏi là cậu ấy không có dấu hiện tốt lên sao?”

Người nọ vươn tay làm động tác thỉnh, “Ngài cứ vào xem sẽ rõ…”

La Dịch liền do do dự dự đi vào. Sở Kiên đang ngồi ở trên giường, thấy anh mặc đồng phục cảnh sát tiến vào liền lập tức giật mình, nhìn anh cả buổi sau mới hỏi, “Anh là ai?”

La Dịch cười ha hả ngồi xuống trước mặt cậu, “Tôi tên là La Dịch.”

Sở Kiên nhìn anh, ánh mắt mê mang một lát, ôm đầu nghĩ ngợi một lúc lâu mới ngẩng lên, “Tôi không biết anh.”

La Dịch tiếp tục cười hì hì nhưng ánh mắt đã thâm trầm một chút, “Đúng, cậu không biết tôi, chỉ cần tôi biết cậu là đủ rồi.”


Sở Kiên lại nhìn anh một lúc, ánh mắt lại mờ mịt một lần nữa, “… Đồ đệ?”

“Ai ai, đây, ta ở đây.” La Dịch đáp lời, nụ cười trên mặt còn khó xem hơn cả khóc, anh gọi một tiếng, “Sư phụ…”

Sở Kiên nhíu mày, nhìn chăm chú vào La Dịch, ánh mắt liếc thoáng qua khẩu súng anh đang mang bên hông, con ngươi lập tức thanh minh một chút, vươn tay định chạm vào. La Dịch lập tức lùi về phía sau, thuận tiện ngăn tay cậu lại, “Ngoan, đừng có sờ.”

Thân thể Sở Kiên lập tức làm ra phản xạ, lật cổ tay né tránh, sau đó lướt nhanh về phía trước, La Dịch còn chưa kịp phản ứng gì thì súng đã nằm trong tay cậu. Anh lập tức hít sâu sợ hãi, quả thật là khóc không ra nước mắt, đây là nhiệm vụ cần súng lần đầu tiên của anh từ khi làm cảnh sát đến nay, mà sau khi hoàn thành nhiệm vụ, còn chưa kịp trả súng về kho vũ khí đã vội chạy đến đây, anh biết là sau khi trở về, nhất định mình sẽ rất thê thảm, lại không nghĩ rằng, mọi chuyện còn có thể thê thảm hơn nữa.

La Dịch nhìn chằm chằm vào Sở Kiên, không dám chớp mắt, cơ bắp toàn thân đều căng thẳng, từng bước từng bước tiến đến gần, “Sở Kiên, bỏ súng xuống, nghe lời, bỏ xuống nào.”

Sở Kiên lùi lùi ra sau, cúi đầu vuốt ve cây súng trên tay, thuần thục kéo chốt bảo hiểm, sau đó cúi sát đầu nhìn chăm chú vào họng súng, nhíu mày không biết nghĩ gì.

Trái tim La Dịch quả thật như ngừng đập, anh nhìn ngón tay đang đặt trên cò súng của người trước mặt, mồ hôi lạnh liên tục ứa ra, tiếp tục di chuyển thận trọng về phía trước, “Sở Kiên, buông nào.”

Sở Kiên nghiêng đầu nhìn họng súng, ngón tay nhích tới nhích lui, trước khi La Dịch còn chưa kịp nhào tới đã kéo cò, “phịch” một tiếng. La Dịch cảm thấy mình sắp điên rồi, viên đạn kia chẳng khác nào bắn trúng vào tim anh, nhoáng một cái bổ nhào qua, thét lên, “Dịch!”

Viên đạn lướt qua trán của Sở Kiên bay ra ngoài, cậu không khỏi thả tay ra, La Dịch không chút nghĩ ngợi tiến lên, giành lấy súng, ném đi, bị dọa đến toàn thân đều run rẩy.

Đồng tử Sở Kiên bỗng nhiên thu hẹp lại, đúng là đã thanh minh hơn một chút, “Anh vừa gọi tôi là gì?”

La Dịch hít sâu một hơi, không nói điều gì.

“Trên đời này có lẽ không có ai sẽ gọi tên của tôi lúc chấp hành nhiệm vụ…” Sở Kiên chăm chú nhìn anh, ánh mắt càng lúc càng sáng rọi, gằn giọng hỏi, “Anh, rốt, cuộc, là, ai?”

La Dịch cũng nhìn thẳng vào cặp mắt sáng quắc của cậu, không nói một lời.

Sở Kiên nhìn vào mắt anh, thân thể lại bỗng nhiên run rẩy, thoáng một cái bổ nhào qua, run run tay cởi nút áo đồng phục của La Dịch. La Dịch vẫn trầm mặc nhìn cậu, không hề phản kháng.

Đồng phục cảnh sát nhanh chóng bị cởi ra, đồng tử của Sở Kiên co hẹp lại, trên lồng ngực La Dịch có một vết thương rõ ràng là do trúng đạn! Cậu há hốc miệng, gấp gáp hít thở không khí, hai tay ôm chặt lấy trán, chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, huyệt Thái dương không ngừng nảy lên, lỗ tai cũng ông ông khó chịu, cậu có thể cảm giác được trạng thái của mình lúc này rất tồi tệ, vô số hình ảnh không ngừng xoay tròn trong đầu, không cẩn thận liền mất ngay phương hướng.

“Dịch…” La Dịch nhịn không được, vươn tay ôm lấy cậu.

Sở Kiên bỗng nhiên ngẩng đầu, lập tức nhảy xuống giường, nhanh chóng nhặt khẩu súng trên mặt đất lên, lúc này người trên giường đã ngồi dậy, bả vai cậu nhoáng một cái, trong nháy mắt, họng súng đã đặt ngay ấn đường của La Dịch.

Một loạt động tác lưu loát của cậu khiến La Dịch cứng người tại chỗ.

“Dù cho anh có thay đổi khuôn mặt thì ánh mắt cũng sẽ không thay đổi.” Sở Kiên gấp gáp hít vào mấy ngụm không khí, chỉ cảm thấy đại não của mình sắp nổ tung. Cậu chậm rãi mở miệng, “La Thành Hiên, tại sao anh không chết?”

La Dịch nhìn thẳng vào cậu, hoàn toàn không thấy khẩu súng để trên trán mình, “Bởi vì cậu đã bắn chệch, trong tiềm thức của mình, cậu không hi vọng tôi chết.”

Sở Kiên lại hổn hển hít vào vài hơi, mồ hôi lạnh theo trán chảy vào tai, “A, lúc kia không trúng sao…” Cậu nói, “Lần này… tôi sẽ không bắn chệch nữa đâu!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.