Liệt Tâm

Chương 2


Đọc truyện Liệt Tâm – Chương 2

Mộ Diệp dám can đảm trước mặt mọi người ám sát Thiên đế quả thật là hành động đại nghịch bất đạo, tả hữu thị vệ lập tức lao đến, đem hắn áp chế trên mặt đất.

Mộ Diệp cũng không giãy dụa, liếc mắt trừng Lâu Sâm, trong mắt hắn yêu hận khó phân.

Lâu Sâm phất tay cho mọi người xung quanh lui xuống, chậm rãi rút trường kiếm trên ngực ra. Tuy rằng trên người y có thêm một lỗ, nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh như thường. Thậm chí còn dùng ngón tay dính máu, đưa đến môi liếm một cái, mỉm cười nói: “Như vậy mới có điểm thú vị.”

Người chung quanh đều bị doạ, trong nhất thời không ai dám cử động.

Lâu Sâm tiện tay ném thanh trường kiếm xuống đất, phân phó: “Đem người áp giải qua hình đường. Nhớ kỹ, không được thương tổn tính mạng hắn.”

Bọn thị vệ lĩnh mệnh, vội vã kéo Mộ Diệp xuống phía dưới.

Tóc Mộ diệp bị túm đến đau đớn,ánh mắt vẫn dán chặt trên người Lâu Sâm.

Lâu Sâm cảm nhận được ánh nhìn của hắn, cũng nhìn lại hắn mỉm cười. Y dung mạo tuấn mỹ, mỉm cười ôn hòa, nhưng quan trọng là giờ khắc này Mộ Diệp mới phát hiện, đáy mắt y không động chút gì, cho tới bây giờ cũng chưa từng có tình.

Như y nói, bất quá là vui đùa mà thôi, mình lại vì phần tình cảm này mà lại đặt nặng tâm tư thật đúng là quá ngu xuẩn, quá buồn cười.

Ha ha.


Mộ Diệp nhịn không được khẽ động khóe miệng, nhưng phát hiện cơ mặt đã chết lặng từ lâu, ngay cả cười cũng cười không nổi.

Tiếng ồn ào ầm ĩ bên tai xa dần.

Thẳng đến khi rời khỏi đại điện, cũng không còn nhìn thấy thân ảnh của người kia, hắn mới cắn răng một cái, buông tha tất cả nhắm mắt lại.

Trước mắt là một mảnh hắc ám.

Nhưng hắn lại kìm lòng không được lại nhớ đến… Lần đầu gặp gỡ Lâu Sâm dưới ánh nắng mặt trời ngày ấy.

Ngày ấy khí trời thật đẹp, từng tầng hương hoa phiêu tán khắp nơi, xuân phong ấm áp dào dạt có chút say lòng người. Mộ Diệp giống như thường ngày đến Hoa viên chăm sóc hoa cỏ. Nghe những nụ hoa chờ đợi những bông hoa nhỏ giọng tâm sự. Nhưng rồi chợt thấy một bóng đen từ trong bụi hoa nhảy ra, bất ngờ cắn một cái lên tay hắn.

Chỗ bị cắn trên mu bàn tay truyền đến đau đớn bén nhọn, hắn chịu đựng không có hô đau, túm lấy bóng đen tròn tròn, cúi đầu nhìn kỹ mới phát hiện đó là một con hắc miêu. Hắc Miêu có đầu không lớn, bộ lông đen toả sáng, bốn móng vuốt trắng như tuyết.

Mộ Diệp cảm thấy kỳ quái nơi này sao lại có mèo. Lại nghe thấy đằng xa có tiếng bước chân. Có người từ phía bụi hoa từng bước đi về phía hắn.

Hắn lúc đó ngồi xổm trên mặt đất, đầu tiên thấy chính là một đôi giày kim tuyến thanh tú, hướng lên trên là y sam màu thuỷ lam, nhìn lên cùng mới lộ ra khuôn mặt tuấn tú. Người nọ tướng mạo thập phần anh tuấn, đôi mắt phượng hàm chứa ý cười, tao nhã thanh tĩnh, tiếng nói như xuân phong động lòng người.

“Tàng Nguyệt.”

Y nhẹ nhàng gọi một tiếng, hắc miêu giãy khỏi tay Mộ Diệp, kêu meo meo meo meo chạy đến bên chân y cọ cọ.

Mộ Diệp lúc này đã đoán được chuyện đang diễn ra, đứng lên nói: “Là huynh dưỡng con mèo này sao?”

“Đúng vậy, nó luôn luôn chạy loạn chung quanh, thực sự làm cho ta đau đầu.”

Vừa nói vừa nhìn tay Mộ Diệp, nhíu mày, “Nó cắn ngươi bị thương sao?”

“Chỉ là vết thương nhỏ thôi.”

“Trên người ta có mang thuốc trị thương, có thể tìm một chỗ ngồi xuống không?”

“Không cần, ta tự mình xử lý được.”

“Dù sao cũng là mèo của ta, ta phải có trách nhiệm.”


Người nọ ngữ khí mềm nhẹ, cất tiếng nói nhã nhặn nhưng lại mang theo một loại mị lực trời sinh, lệnh người không dám làm trái.

Mộ Diệp chỉ là Hoa thần nho nhỏ, vẫn chưa gặp qua hình dáng Thiên đế, đương nhiên không đoán được thân phận của y, bất tri bất giác đáp ứng. Hai người vừa thượng dược, hàn huyên tâm sự, đến lúc cáo từ, đã liên hệ tính danh.

Mấy ngày kế tiếp, hắc miêu dường như rất thích đến hoa viên của Mộ Diệp, luôn luôn chạy tới tản bộ, thuận tiện lưu lại trên tay hắn vài vết cào. Kế tiếp không lâu sau Lâu Sâm liền xuất hiện, tiếp tục thượng dược, rồi nói chuyện phiếm.

Tất cả đã bắt đầu tự nhiên như vậy.

Bởi vì Lâu Sâm thái độ ôn hòa hữu lễ, Mộ Diệp cho tới bây giờ cũng chưa từng hoài nghi dụng tâm của y. Hai người nguyên bản chỉ là quân tử chi giao, cả ngày chỉ bàn chuyện thiên địa, phẩm trà chơi cờ, lâu dần phát sinh tình cảm. Cũng là Lâu Sâm đặt Mộ Diệp dựa vào tường hôn môi trước, ghé vào lỗ tai hắn thở gấp nói ra hai chữ

“Yêu đệ”.

Sau đó thì ngày nào cũng giống như trong mộng.

Mộ Diệp tính tình nội liễm, tuy rằng tướng mạo phi thường đẹp, trăm nghìn năm qua cũng chưa từng động qua phàm tâm. Nhưng cho dù hắn trì độn như thế nào, cũng hiểu được Lâu Sâm là một tình nhân hoàn mỹ, ôn nhu như nước,nồng tình mật ý, quả nhiên là văn chương không tài nào tả được.

Hắn nhớ rõ buổi tối cuối cùng ôn tồn bên nhau, hắn cùng với y sóng vai nằm ở trên giường, ngón tay Lâu Sâm vuốt ve mái tóc đen của hắn, cười nói: “Không lâu sau sẽ là Bách Hoa yến, đến lúc đó đệ có nguyện ý tại buổi tối hôm đó múa kiếm?”

“Bệ hạ muốn xem?” Mộ Diệp lúc này dĩ nhiên đã biết được thân phận của y, nếu không đã không gọi y là bệ hạ.

“Đúng ” Lâu Sâm gật đầu, đáy mắt như có ánh sáng nhạt loé lên: “Bộ dáng đệ múa kiếm thật sự rung động lòng người.”

Mộ Diệp ở bên cạnh y đã lâu, tình đã sớm thâm căn cố đế, đương nhiên luyến tiếc làm y thất vọng. Tuy rằng trong lòng nghĩ cũng không muốn lắm, nhưng vẫn hôn lên khóe mắt y, nhu thuận đáp: “Đệ sẽ làm như huynh mong muốn.”


Lâu Sâm nghe xong, quả nhiên cười rộ lên, chỉ là trong ánh mắt lại bắt đầu tối dần, cực kỳ tiếc hận thở dài.

Mộ Diệp lừa dối chính mình là y mệt mỏi, không chút để tâm, lại cùng y triền miên một lúc, sau đó lập tức chìm vào giấc ngủ.

Ngay cả trong mộng cũng cảm thấy ngọt ngào.

Nhưng không đoán được khi tỉnh giấc, chính là trời long đất lở.

Không sai, từ sau ngày ấy, Lâu Sâm không còn tìm đến hắn nữa.

Ngày thứ hai là nghĩ vì y có việc nên trì hoãn, sau đó lại nhận định vì y vội vàng chuẩn bị Bách Hoa yến. Kéo dài đến nửa tháng sau, Mộ Diệp mới dần dần dâng lên lo lắng, nghĩ hết biện pháp tìm hiểu tin tức của Thiên đế.

Hắn cho rằng y lâm trọng bệnh.

Hắn vội vã muốn nhìn thấy y.

Hắn đợi một ngày rồi lại một ngày, cuối cùng từ bỏ.

 Người bên ngoài thì thầm với nhau về tin của Thiên đế bệ hạ… Ngài lại có tân sủng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.