Bạn đang đọc Liệt Húc Thanh Hà – Chương 41: Làm Chủ Cuộc Đời
Nhà họ Từ tổ chức dạ tiệc tại một biệt thự tư nhân, khu biệt thự nằm gần quận Đông, đó là một khu đất vừa mới quy hoạch mấy năm gần đây, sát ngay Đông Hải.
Khu đất này gần như đã trở thành nơi dành cho giới thượng lưu.
Trong khu biệt thự của nhà họ còn có cả bãi biển riêng và sân đánh gôn.
Nhìn bên ngoài, trông khu biệt thự như một tòa cung điện nguy nga.
Từ cổng chính vào đến tiền sảnh được trải thảm đỏ, dọc hai bên lối đi là những khóm hoa hồng cùng ánh đèn lung linh.
Dương Thanh Hà khoác tay Triệu Liệt Húc bước vào đại sảnh, hôm nay anh diện một bộ Âu phục trông rất phong độ.
Ngoài cảnh phục ra thì đây là lần đầu tiên Dương Thanh Hà thấy anh ăn mặc trang trọng như vậy.
Bộ Âu phục anh mặc là cô chọn hôm đi mua sắm ở trung tâm thương mại, từ chất liệu cho đến đường chỉ đều thuộc hàng cao cấp, không ngờ anh mặc lên lại vừa như in.
Dương Thanh Hà vừa cười vừa nói: “Ông cụ này cũng bắt kịp xu hướng thật đấy, lại có cả hoa hồng nữa, trông cứ như hôn lễ ấy.”
Triệu Liệt Húc vỗ tay cô, im lặng dẫn cô vào biệt thự.
Khách khứa tụm thành từng nhóm, cười nói rôm rả.
Triệu Liệt Húc nhìn thoáng qua đã thấy Triệu Thế Khang và Cố Dung đang đứng trò chuyện bên kia.
Cố Dung nhấp một ngụm sâm panh, bất ngờ thấy Triệu Liệt Húc rồi bảo với Triệu Thế Khang: “Con trai anh tới rồi.”
Triệu Liệt Húc khẽ gật đầu và dắt Dương Thanh Hà qua.
Cụ Từ đã có tuổi, ông mặc một bộ quần áo dài tay màu nâu sẫm và chống một chiếc gậy, khuôn mặt đầy ắp nếp nhăn song nở nụ cười rất tươi, cất giọng tuy khàn nhưng đầy nội lực: “Đây là A Húc phải không, lâu rồi không gặp, cô gái này là…”
Cố Dung kéo Dương Thanh Hà đến, bà cười và giới thiệu: “Ông à, giờ ông yên tâm được rồi, cháu nó A Húc tìm được bạn gái rồi ạ.”
Ông cụ cười vui vẻ, “Tốt rồi tốt rồi, đúng là không dễ gì, cái thằng nhóc này ba mươi tuổi mới tìm được bạn gái.”
Triệu Liệt Húc nhẹ nhàng choàng tay Dương Thanh Hà, “Ông à, chúc ông sống lâu trăm tuổi.”
Dương Thanh Hà không sợ người lạ, cô lễ phép chào rồi cũng chúc vài câu.
Đứng bên cạnh ông cụ là một người đàn ông trung niên bụng phệ, ông ta đeo một cặp kính cận dày cộm, trên mặt hơi dầu nhưng có thể thấy hôm nay ông đã rất chú trọng ăn mặc.
Triệu Liệt Húc gọi người đó là chú, Dương Thanh Hà mới biết, trước đó Triệu Liệt Húc có giới thiệu với cô ông Từ chỉ có một người con trai, cũng trạc tuổi Triệu Thế Khang, vậy thì chắc là người này.
Triệu Thế Khang sợ Dương Thanh Hà không biết, nên ông giới thiệu: “Vị này là chủ tịch tập đoàn Từ thị, theo vai vế thì con và A Húc đều phải gọi là ông.
Còn đây là con trai của ông cụ kiêm giám đốc Từ, gọi là chú thôi.
Đúng rồi Hồng Minh, tôi nghe nói con anh cũng đang học đại học, chắc cũng tầm tuổi với Thanh Hà đấy.”
Người đàn ông bụng phệ kia tên là Từ Hồng Minh.
Đôi mắt của Từ Hồng Minh sáng ngời, cười ôn hòa, “Ấy A Húc này, đừng bảo với chú là bạn gái cháu vẫn đang đi học nhé.”
Triệu Liệt Húc khẽ mỉm cười, “Dạ, đang học đại học năm hai ạ.”
“Năm hai à? Vậy là bằng tuổi con chú rồi.”
Triệu Thế Khang: “Con ông học trường nào nhỉ, tôi cũng không nhớ nữa.”
Từ Hồng Minh: “Đại học Trung Tế, này, hồi đấy chẳng phải ông còn nói sẽ bảo Cố Dung để ý đến nó sao.”
Triệu Thế Khang: “À đúng đúng đúng, cái đầu này của tôi thật là.
Trùng hợp vậy, Thanh Hà cũng đang học ở trường này theo diện trao đổi du học sinh.”
Hai người đàn ông trò chuyện trông rất hào hứng.
Triệu Liệt Húc lấy chai sâm panh đưa cho Dương Thanh Hà, cúi người nói nhỏ: “Đừng uống nhiều quá.”
“Sao nào, sợ em uống say rồi làm gì anh à?”
Triệu Liệt Húc vuốt mũi cô, “Em còn dám nghịch ở đây à?”
“Hứm ~”
Dáng vẻ hai người thì thầm với nhau lọt vào mắt các cụ, Từ Hồng Minh cười cười và quay sang nói với Triệu Thế Khang: “Coi như ông cũng giải quyết được một mối lo, tôi còn không biết thằng con mình có người yêu hay chưa.
Thằng nhóc ấy suốt ngày chỉ biết mỗi việc học, rồi nghiên cứu mã code gì đó hệt con mọt sách vậy.”
Triệu Thế Khang: “Duệ Hàng đâu rồi? Sao không thấy đâu hết?”
Duệ Hàng?
Dương Thanh Hà thấy cái tên này nghe rất quen.
Từ Hồng Minh vẫy tay về phía bên trái, Dương Thanh Hà nhìn theo, một chàng trai mặc áo sơ mi trắng chậm rãi bước tới.
Nét mặt cậu ta điềm đạm, mắt đeo cặp kính mỏng, trên người không phải vẻ phong trần bụi bặm mà là toát lên sự nghiêm nghị và lạnh lùng.
Mặc dù cô chỉ mới gặp một lần trong bệnh viện nhưng cũng đủ để lại ấn tượng.
Thì ra là con của gia đình khá giả, hơn thế lại còn nhà cao sang.
Cô chỉ được nghe Tô Cấm kể qua, chứ cũng không biết rõ về cậu ta.
Từ Duệ Hàng từ tốn chào hỏi, cũng được coi là lễ độ và nho nhã, cậu ta liếc nhìn Dương Thanh Hà mấy lần.
Khoảnh khắc hai người nhìn nhau, cô cũng biết cậu ta cũng nhận ra mình, song hai người chưa hề nói chuyện.
Từ Hồng Minh: “Đây là bạn gái của anh Húc, nghe đâu học chung trường với con đấy.”
Từ Duệ Hàng khẽ vâng rồi nhấp một ngụm rượu, từng cử chỉ đều tỏ rõ phong thái nhà quyền thế.
“Thằng nhóc này.” Từ Hồng Minh nói vậy nhưng không che giấu được niềm tự hào về con trai.
“Ơ kìa, không phải A Húc đây sao, vợ chồng Cố Dung cũng tới rồi à?” Bất ngờ có một giọng nói quyến rũ của phụ nữ vang lên.
Dương Thanh Hà nâng ly sâm panh và nhìn về phía Từ Duệ Hàng.
Người phụ nữ đó có một mái tóc dài uốn xoăn từng lọn, bà ta mặc một chiếc váy đỏ ôm sát người, móng tay sơn màu rượu vang trông rất cuốn hút, lớp trang điểm trên mặt cực dày.
Cho dù chăm sóc làn da rất kỹ nhưng cũng không che giấu được dấu hiệu tuổi tác, khoảng độ bốn mươi tuổi.
Khi tới gần, người bà ta sực nức mùi nước hoa.
Cố Dung giới thiệu: “Đây là vợ của chú Từ, dì Nguyễn Lệ Chi.”
Dương Thanh Hà chào dì.
Nguyễn Lệ Chi cười ha hả, bà ta cúi đầu nhìn chằm chằm Dương Thanh Hà, “Con bé xinh quá, A Húc, cháu thật may mắn.”
Từ Hồng Minh sầm mặt, không nói lời nào.
Nguyễn Lệ Chi vòng hai tay trước ngực, “Cố Dung, lâu rồi không gặp cậu, có thời gian mình mở sòng mạc chược nhé.”
Cố Dung: “Ừ.”
Nguyễn Lệ Chi đặt tay lên vai Từ Hồng Minh, không biết vô tình hay cố ý mà bà ta sáp lại gần rồi cọ cọ, “Chồng à, lâu nay chẳng thấy anh đâu cả.”
Nét mặt bà ta hồng hào, dáng người trập trùng hấp dẫn, khác với Cố Dung tao nhã và kín đáo.
Song Cố Dung có vẻ nền nã hơn, trong khi Nguyễn Lệ Chi lại mang vẻ lả lơi.
Nhìn Cố Dung cô lại nghĩ đến Thôi Bình, hoặc một vài phu nhân khác.
Ai ai cũng toát lên vẻ đoan trang, xinh đẹp nhưng không diêm dúa, thái độ cũng rất khéo léo.
Từ Hồng Minh lạnh mặt, im lặng.
Triệu Thế Khang ho khan, hỏi cho có chuyện: “Lần này ông cụ tổ chức đại thọ náo nhiệt như vậy, có phải gần đây ký được vụ làm ăn lớn nào rồi phải không?”
Nói đến đây, Từ Hồng Minh cười ngay, ông ta bình tĩnh đẩy Nguyễn Lệ Chi ra và kể: “Hai ngày nay vừa đàm phán thành công, ta phải biết nắm bắt cơ hội, nhân tiệc mừng thọ của ông cụ vừa hay có thể giới thiệu cho mọi người làm quen.
Ôi chao, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến liền, chủ tịch Chu, ở đây này.”
Nguyễn Lệ Chi nhẹ nhàng thở một câu, đuôi mắt nhếch lên, “Chính là anh ta.”
Dương Thanh Hà nghe tiếng nên liếc xem thử rồi chợt cứng đờ.
Ở ngay lối cổng, Chu Khôn mặc một bộ tây trang thẳng thớm đi tới, ông ta khoác tay Trương Uẩn trong bộ lễ phục màu xanh nước biển giống hôm nọ.
Cô còn tưởng hôm đó gặp Trương Uẩn ở cửa hàng quần áo chỉ là tình cờ.
Dĩ nhiên Trương Uẩn cực kì thảng thốt, nhưng người đàn ông đi bên cạnh lại tỏ ra rất bình tĩnh, trên mặt ông ta không thừa thãi chút cảm xúc nào.
Từ Hồng Minh nâng rượu lên mời Chu Khôn, “Nào nào nào, Thế Khang, giới thiệu với ông đây là chủ tịch của ASIS.”
Chu Khôn khẽ liếc Dương Thanh Hà, ông ta đưa tay ra bắt tay của Triệu Thế Khang , “Chào anh, tôi tên Chu Khôn, đây là danh thiếp của tôi.”
“Chào anh chào anh, tôi tên là Triệu Thế Khang.”
Chu Khôn nắm tay thành đấm che trước miệng, ho khù khụ, “Ngại quá, tôi bị cảm.”
Thảo nào giọng hơi khàn.
Trương Uẩn cầm chiếc túi xách nhỏ đứng khuất sau lưng Chu Khôn, cô ta mím môi im lặng.
Từ Hồng Minh: “Gần đây nhiều người bị cúm lắm, cảm lạnh với sốt, con trai tôi cũng bị.”
Dương Thanh Hà quay đi chỗ khác, giả bộ như không thấy gì.
Triệu Liệt Húc nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, nhắc nhở: “Uống ít thôi.”
Thoắt cái mà cái ly đã sắp thấy đáy.
Dương Thanh Hà dạ dạ vâng vâng, vừa ngẩng đầu đã thấy Trương Uẩn đang nhìn cô với vẻ vừa chột dạ và lo lắng.
Ngày đó cô cũng đã nói hết những gì cần nói, Trương Uẩn muốn tiếp tục mối quan hệ này là do Trương Uẩn tự quyết định, dù sao việc của Chu Khôn cũng không liên quan đến cô.
Mắt Nguyễn Lệ Chi như dính chặt lên người Chu Khôn, vừa cười lả lơi vừa nói: “Chủ tịch Chu phải giữ gìn sức khỏe nha.
Nếu anh ngã bệnh trở về thì vợ anh sẽ rất đau lòng đấy.”
Quan tâm thì ít mà quyến rũ thì nhiều.
Chưa đợi Từ Hồng Minh lên tiếng, Từ Duệ Hàng đã nhăn mày lại, cậu ta đặt ly rượu xuống, đút hai tay vào túi quần rồi bỏ đi.
Từ Hồng Minh lúng túng nói: “Chủ tịch Chu, anh đừng để bụng, thằng con này của tôi tính tình hơi khó bảo.”
Chu Khôn nhìn theo bóng lưng của cậu thiếu niên rồi cười ruồi, ông ta vuốt thẳng cổ tay áo, “Không sao, con anh rất thú vị.”
Lúc Chu Khôn dứt câu này, vừa lúc chạm mắt Nguyễn Lệ Chi đúng một giây.
Từ Hồng Minh đẩy Nguyễn Lệ Chi ra sau, đổi chủ đề: “Nghe nói anh Chu có cô con gái năm nay hai mươi tuổi, con trai tôi năm nay cũng hai mươi.
Thằng nhỏ cái gì cũng được, có điều hơi nhát gái, nếu được thì để bọn nhỏ làm quen với nhau? Coi như là kết thêm bạn bè.”
Dương Thanh Hà thấy tim như nghẹn lại, cô giương mắt nhìn về phía Chu Khôn.
Chu Khôn làm ra vẻ phiền não, khó xử: “Giám đốc Từ, sợ là không được rồi.
Con gái tôi đã có bạn trai rồi, tôi nghĩ con bé cũng không để ý tới anh chàng nào khác nữa đâu, đúng không, Thanh Hà?”
Chu Khôn vừa dứt lời, ai nấy·đều sửng sốt.
Triệu Liệt Húc nhếch môi, anh nhanh chóng sắp xếp lại các mối quan hệ trong đầu, bao gồm cả Trương Uẩn đang đứng ở kia, đồng thời cũng hiểu ra những gì Dương Thanh Hà nói ở cửa hàng hôm đó.
Chu Khôn: “Đây là cô con gái bé nhỏ của tôi, chắc mọi người đều làm quen cả rồi.”
Từ Hồng Minh vỗ tay cười, “Hiểu lầm rồi, suýt chút nữa cướp mất con dâu nhà họ Triệu.”
Lát sau, mọi người đều cười vang, Cố Dung hỏi: “Thanh Hà, sao vừa nãy con không lên tiếng?”
Dương Thanh Hà nặn ra một nụ cười gượng gạo.
Chu Khôn nhìn về phía Triệu Liệt Húc, ánh mắt mang theo ý dò xét, hồi lâu ông ta mới mở miệng: “Mặc dù Thanh Hà còn nhỏ nhưng rất chững chạc, hãy đối xử với con bé thật tốt.”
Triệu Liệt Húc bắt gặp ánh mắt của ông ta, điềm tĩnh và lạnh lùng, sâu như cái vực tối tăm không đáy, như thể trong đôi mắt đó không có chút hơi ấm của con người.
Dương Thanh Hà chưa bao giờ đề cập đến chuyện cha dượng của mình, anh chỉ biết rằng gia đình cô rất có điều kiện.
“Chào chú, cháu tên là Triệu Liệt Húc.”
Anh nhìn thẳng Chu Khôn mà không hề nao núng.
Chu Khôn cầm ly rượu đỏ lắc lắc, ông ta gật đầu, “Triệu Liệt Húc, một cái tên rất có nghị lực.”
Ông ta nói rất khẽ, nghe như ẩn chứa hàm ý nào đó.
Chu Khôn cười, “Đừng lo, chúng ta không bao giờ quản chuyện hôn nhân của Thanh Hà, con bé có quyền tự do tuyệt đối làm chủ cuộc đời của nó.
Và đương nhiên nó phải tự chịu trách nhiệm với những gì nó chọn.”