Đọc truyện Liệt Hỏa Kiêu Sầu – Chương 118
Edit: Yển
Beta: Phong Lưu Quân
Truyền thuyết kể rằng vào thời cổ, mỗi yêu tộc đều được sinh ra từ linh của đất trời tụ lại, mặc dù cũng chia làm dăm bảy loại vì tư chất khác nhau, nhưng vẫn có thể dựa vào tu luyện dần dần để kéo dài tuổi thọ, hoặc đắc đạo, hoặc thành ma. Họ có bộ tộc của mình, có chốn về của mình, có tiền trình họ kỳ vọng, trông mong một ngày kia có thể biến thành đại yêu hô mưa gọi gió.
Ba ngàn đường lớn, chúng sinh đều nườm nượp hướng tới một đường sinh cơ.
Náo nhiệt nhường nào.
Thế nhưng nhân hoàng cưỡng chế phong ấn Xích Uyên, một bát nước lạnh hắt hết bụi bặm huyên náo, cũng biến tất cả linh vật thành phàm nhân. Đồ đằng của bộ tộc bị lời nói dối nhấn chìm trong lịch sử, hậu duệ của chư thánh thượng cổ đều thành khả năng đặc biệt “hệ gì đó” đơn giản trực tiếp, chút “bất phàm” do tổ tông truyền lại cũng không biết được coi là “di sản” hay là “bệnh di truyền”.
“Khả năng đặc biệt” hữu dụng thì làm người chạy việc bên ngoài, cuối năm nhận vài tờ bằng khen chẳng có tác dụng gì, cùng lắm có thể an ủi mình là bí mật bảo vệ thế giới.
“Khả năng đặc biệt” vô dụng thì giống đám ăn hại Phòng Khắc phục hậu quả, phí hoài cả đời trong tổ chức bảo mật không thể ra sáng, hoặc là lúc nào cũng bị giám thị. Không được tham gia mọi giải đấu thể dục thể thao quy mô lớn, nếu không sẽ không công bằng đối với người thường; xuất nhập cảnh luôn luôn có thêm một cửa thẩm tra rườm rà so với người khác, như thể họ đi nước ngoài du lịch là có thể gây ra “giống ngoại lai xâm lược” không bằng; rồi cứ đến cuối năm là sẽ có người gọi điện thoại đến thúc giục họ kiểm tra sức khỏe, muốn họ cập nhật “hồ sơ năng lượng”, nếu không sẽ phải vào danh sách thất tín như đám “nợ dai” vay tiền không trả…
Ngay cả xung đột tay chân với người bình thường, người mang khả năng đặc biệt cũng phải chịu hình phạt nặng hơn.
“Bệ hạ,” trong âm vọng nhỏ vụn, La Thúy Thúy say mê nói, “có thể kể lại chuyện của tổ tiên tôi lần nữa không?”
“Ngươi sinh ra ở Nam Cương, thân có thể hóa cây rừng, chắc hẳn là hậu duệ của Bích Đào đại thánh.” Ảnh của yêu vương quay lưng về phía hắn, miệng nói trầm bổng du dương, đôi mắt lại tham lam nhìn chằm chằm Xích Uyên, khóe miệng mỉm cười châm chọc, “Về sau, Bích Đào đại thánh dẫn toàn tộc quy thuận trẫm, phong vương bái tướng…”
“Chủ nhiệm Tiêu, bọn em vừa lục soát chỗ ở của La Thúy Thúy.” Mấy người chạy việc bên ngoài nhận lệnh truy tra La Thúy Thúy đã lục soát nhà hắn, đứng ở cửa, nhất thời không dám đi vào, “Ừm… hơi ma quái.”
Trong phòng ngủ của La Thúy Thúy không có đèn, chỉ có một loạt nến, chính giữa có hai pho tượng đất, bày ở đó như di ảnh, bốn phía phủ kín đồ đằng dây leo màu đỏ sậm.
“Hắn sùng tín tà giáo nào đây?” Người chạy việc bên ngoài vung vẩy thiết bị đo năng lượng cả buổi, mới đeo bao tay, cẩn thận cầm tượng đất lên, “Thờ một yêu vương dở ngô dở khoai trong nhà, còn có một… ừm, một gốc cây eo bánh mì chưa từng thấy bao giờ, bên dưới viết… Nam Cương Bích Đào đại thánh.”
“Nam Cương Bích Đào đại thánh?” Thịnh Linh Uyên nghe cái tên như vậy qua con quạ, hoang mang nhướng mày, “Chưa từng nghe nói nhân vật này.”
Hai người họ đã đáp xuống cửa ngôi mộ cổ. Mộ cổ đã được dọn dẹp sạch từ lâu, mở cửa cho người ngoài tới tham quan. Lối vào mộ lạnh lẽo ẩm ướt, đèn đóm nhân tạo đều đã bị cúp điện. Tuyên Cơ thu cánh, cầm một chiếc lông vũ của mình, lông vũ lóe ánh huỳnh quang mờ mờ, có thể dùng làm đèn pin.
Thịnh Linh Uyên lại nói: “Khi ấy, rất nhiều yêu tộc đều tự xưng là ‘gì đó tiên’, ‘gì đó thánh’ vân vân, cũng chẳng lạ lắm.”
“Ta nhớ, lúc ấy nhân tộc còn có một mẩu chuyện.” Tuyên Cơ nói, “Kể rằng con vịt chín đầu Quỷ Xa phụng lệnh yêu vương thủ thành, kết quả là ban đêm quá chén, hôm sau dậy thấy hai phó tướng uống rượu với hắn đều bị hắn gặm chỉ còn xương vụn và lệnh bài yêu trên người, một kẻ là gì đó ‘thánh’, một kẻ là gì đó ‘đại thánh’. Người hầu hỏi hắn buổi sáng muốn ăn gì, Đại tướng quân Quỷ Xa nói đã ăn rồi; hỏi tiếp là ăn gì, Quỷ Xa ợ một cái, nói là ‘tiệc song thánh’. Về sau, nhân tộc trào phúng yêu tộc giống súc sinh, hễ ăn thịt sẽ nói mình ăn ‘tiệc song thánh’.”
“Có thể La Thúy Thúy cho rằng ‘Bích Đào đại thánh’ này là tổ tiên hắn, đội chạy việc bên ngoài của chúng ta tìm được rất nhiều tài liệu viết tay trong nhà hắn. Mấy năm trước, Phòng Sách cổ từng nhận được đóng góp nặc danh, khảo chứng văn hóa cúng bái cỏ cây… Phòng Sách cổ cảm thấy nội dung khá vớ vẩn, không để ý, thì ra là hắn.” Tiêu Chinh hơi do dự, nói với con quạ thay mặt cho Thịnh Linh Uyên, “Có phải bệ hạ cảm thấy rất buồn cười, rác rưởi và trò cười năm ấy đều được người đời sau thờ như thần thánh, bởi vì không tìm được nơi sống yên ổn trong hiện thực nên cứ luôn muốn tìm một gia phả cho gen của mình.”
“Nhờ người khác chuyển vài lời, qua miệng vài người cũng thành tam sao thất bản, huống gì chuyện ba ngàn năm trước.” Thịnh Linh Uyên thản nhiên nói, “Trong máu người thời nay có pha lẫn huyết mạch lộn xộn của yêu, vu nhân, cao sơn nhân… dính một chút tính tình ảnh nhân cũng không có gì. Tiểu Cơ, ngươi xem cái kia.”
Trong khi nói chuyện, hai người đã đi đến cuối ngôi mộ cổ.
Trông thấy rễ cây to chắc màu đỏ tía đâm lên mặt đất, lại cắm sâu xuống, râu trên đó cực nhỏ, hệt như một cái chêm lớn.
Tuyên Cơ: “Tầng hầm này vẫn còn thứ gì đó.”
Do khai quật được văn tự chưa rõ nguồn gốc, từng có dạo dấy lên phong trào nghiên cứu ngôi mộ cổ núi Bích Tuyền, các nhà khảo cổ đến rồi lại đi, cả ngôi mộ cổ đã bị đào bới đến cái lỗ kiến cũng không bỏ qua. Về lý mà nói, nhiều chuyên gia như vậy, không thể ngay cả lòng đất là đặc hay rỗng cũng không biết.
Trừ phi…
Thịnh Linh Uyên giơ tay ngăn hắn lại, sương đen bay ra từ tay áo. Đá phiến lót nền huyệt mộ giống như bị sương đen ấy ăn mòn, bề mặt tảng đá trơn nhẵn trở nên gồ ghề. Một lát sau, sương đen tan đi, một pháp trận khổng lồ lộ ra, trung tâm pháp trân là rễ cây đỏ đến hóa tím kia.
Thịnh Linh Uyên nói: “Quả nhiên, nơi này có một phép che mắt.”
Đó là pháp trận khắc tay cổ xưa và rườm rà, hoàn toàn khác với mấy thứ máy móc sản xuất hàng loạt của Cục Dị khống. Hơi lạnh lẽo mốc meo men theo bụi bặm, cùng nhau thốc vào mặt, bị Thịnh Linh Uyên nhẹ nhàng phất ra. Hắn quỳ một gối xuống, cẩn thận vuốt hoa văn trên trận pháp. Hơi thiên ma và hơi trên trận pháp đụng độ, va chạm tóe ra một chuỗi tia lửa đối chọi gay gắt ở đầu ngón tay Thịnh Linh Uyên. Mỗi một nét đều quá đỗi quen thuộc – thủ pháp tương tự Đan Ly và Mạnh Hạ.
“Nếu bà ta là ảnh nhân của công chúa, tại sao lại là nữ?” Tuyên Cơ ngồi xổm bên cạnh, nhìn pháp trận kia, “Hình như ta chưa từng nghe tin đồn nào nói bà già ấy xơi cả nam lẫn nữ.”
“Nghĩ kỹ lại, ảnh nhân của bà ta là nữ, cũng không có gì bất hợp lý cả.” Thịnh Linh Uyên nghĩ ngợi một chút, cười với vẻ kỳ lạ, “Bà ta là hoàng tộc yêu tộc, lại có dòng máu thần điểu, tự cho là muốn nâng ai thượng vị thì nâng, huynh đệ nào làm yêu vương đều phải thần phục bà ta, khơi mào Hỗn chiến Cửu Châu dễ như chơi, máu mủ ruột thịt cũng chỉ là một nắm quân cờ. Người như vậy thì vừa mắt với ai?”
Tuyên Cơ ngẩn người: “Ý ngươi là… bà ta yêu chính mình à?”
Cũng không phải không có tiền lệ này, rau xanh củ cải mỗi người một sở thích. Có người thích người hoàn toàn trái ngược với mình; có người thích người tương tự mình; cũng có người chẳng yêu ai, chỉ yêu mình, trong lịch sử quả thật có không ít ảnh nô hệt như sinh đôi với chủ nhân.
“Cho nên ảnh nhân công chúa để lại, ngang như hóa thân bà ta để lại nhân gian.” Tuyên Cơ bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, “Thế… liệu có thể coi là bà ta cũng từng chăm sóc ngươi không?”
Thịnh Linh Uyên không muốn quấy rầy đến tám gốc cây cổ thụ “thiên ma tế” kia, đang giơ lông vũ phát sáng nghiên cứu xem nên làm thế nào để phá trận pháp che mắt với động tĩnh nhỏ nhất, nghe vậy dửng dưng đáp: “Đương nhiên. Đao kiếm khôi giáp các loại còn phải tra dầu bảo dưỡng, huống chi thiên ma khó khăn lắm mới luyện ra. Nếu ta đã hữu dụng, khi còn chưa thể tự lo, đương nhiên phải phiền bà ta chăm lo.”
“Không phải.” Tuyên Cơ hiếm khi tích cực nói, “Ngươi có nhớ không, hồi còn nhỏ, ta từng được nghe rất nhiều đồng dao ru em bé ngủ từ ngươi. Không phải mấy bài của tộc vu nhân.”
Thịnh Linh Uyên thoáng khựng lại.
Đương nhiên hắn vẫn nhớ. Tuyên Cơ âm thầm thở dài. Khi Thịnh Linh Uyên vừa quay trở về cơ thể, ký ức không quá đầy đủ, họ vô tình kết nối cộng cảm, hai người cố gắng khiến não mình trống rỗng, Tuyên Cơ từng nghe thấy những giai điệu xa xăm đó trong lòng Thịnh Linh Uyên. Khi đó, ngay cả thân phận thật của mình, Linh Uyên cũng đã quên quá nửa, trong đầu chỉ quanh đi quẩn lại những thi thư từng học hồi nhỏ, và những bài đồng dao ấy.
“Ngươi nghe từ đâu?” Tuyên Cơ nói tiếp, “Đám thị vệ khi say mới hát thay cho khóc, nhưng không phải giai điệu này. Mà cũng không thể là Đan Ly hát được.”
Nét mặt Thịnh Linh Uyên không thay đổi gì, hắn đưa tay chém, cắt đứt một mối nối trên trận pháp một cách nhanh gọn. Trận pháp phun ra một ít khói trắng mỏng manh. Hắn không lên tiếng.
“Ngươi từ nhỏ cũng không ở bên Trần hoàng hậu… thái hậu, mấy tuổi mới gặp bà ta lần đầu. Nhưng vừa gặp bà ta, ngươi đã coi bà ta là mẹ.” Tuyên Cơ nói, “Ta đang nghĩ, khái niệm ‘mẹ’ của ngươi là từ đâu tới? Trong quan niệm của ta, ‘mẹ’ phải là một người phụ nữ rất thơm, có đôi tay rất ấm áp, lúc cho con mình ăn, sẽ cẩn thận chia thức ăn thành miếng nhỏ, thổi nguội mới đưa tới trước miệng… nhưng ta không nhớ mình có được ấn tượng thế này từ đâu, ngươi cũng thế, đúng không?”
Thịnh Linh Uyên trưởng thành sớm, nội hướng. Với người ngoài, hắn từ rất nhỏ đã học được cách không để lộ cảm tình, chỉ khi cãi nhau với kiếm linh mới có thể toát ra một tẹo tính trẻ con quý giá, ngay cả với Ninh vương anh trai ruột, hắn cũng không hề thân mật. Nhưng hắn thường nhìn trộm Trần thị, có lần đi đằng sau Trần thị, Tuyên Cơ còn thấy hắn cố tình vấp một phát, lảo đảo nửa bước về phía trước, nắm lấy tay Trần thị.
Đó là lần duy nhất trong đời, Tuyên Cơ thấy hắn dùng tư thế vụng về như vậy tới gần một người.
Nhưng Trần thị chỉ nhìn xuống từ trên cao, giáo huấn một câu “Người làm vua nên chững chạc”, rồi lãnh đạm hất hắn ra.
Từ đó về sau, Thịnh Linh Uyên không còn “lỗ mãng” như vậy nữa.
Tuyên Cơ: “Linh Uyên…”
“Ngươi nói như thế, ta quả thật đã nhớ ra.” Thịnh Linh Uyên bình tĩnh và cẩn thận sửa đổi trận pháp trên mặt đất, chuyển hướng chủ đề của Tuyên Cơ, “Giai đoạn đầu, Mạnh Hạ và Đan Ly hợp tác rất khăng khít, ta đoán mục tiêu của hai người bọn họ chắc hẳn là như nhau: chém yêu vương. Công chúa muốn báo thù; Đan Ly là tượng thần chu tước, điều ông ta muốn không khó đoán, chắc hẳn chính là dập tắt Xích Uyên, hồi sinh thần điểu chu tước đã bị diệt tộc, bình ổn oán nộ của thần điểu. Vậy sau khi yêu vương chết, thứ công chúa muốn là gì? Thân là hoàng tộc yêu tộc, bà ta căn bản không để ý đến chiến tranh và thương vong, dân chúng lầm than, bà ta giở quyền mưu thủ đoạn chỉ vì thể diện và dã tâm của mình, sau đó vì thù riêng lại có thể lật đổ yêu đô. Ta cảm thấy bà ta không giống kiểu người chịu hi sinh bản thân vì ‘đồng bào đại nghĩa’.”
Tuyên Cơ khựng lại, nhíu mày nói: “Bà ta đã chết rồi, lấy đâu ra có thể nghĩ nhiều việc như vậy?”
“Mạnh Hạ còn sống, ảnh nhân mất chủ sẽ giữ mãi dục cầu của chủ nhân lúc sinh thời. Mảnh vụn ảnh nhân của yêu vương biến thành hình dạng yêu vương, tự xưng ‘trẫm’, vừa xuất thế đã muốn đoạt lại sức mạnh của Xích Uyên, vậy Mạnh Hạ vốn đã hoàn thành nguyện vọng của công chúa thì sao?”
Thịnh Linh Uyên dứt lời, pháp trận trên mặt đất hoàn toàn sụp đổ, đá phiến “kẽo kẹt” xoay tròn, từ rễ cây màu đỏ tía kia nứt ra hai bên. Một địa đạo sâu hun hút bày trước mặt hai người, không nhìn thấy điểm cuối, dường như nối thẳng đến tâm Trái Đất.
“Bà ta muốn sống thay công chúa.” Tuyên Cơ nhanh chóng tiếp lời, “Công chúa làm thuê không công, bận rộn bao lâu lại bị yêu vương phản bội, nếu bà ta còn sống, bà ta sẽ muốn giết yêu vương, hoàn toàn thay thế lão, không bao giờ đứng sau màn của ai nữa.”
“Bà ta cũng muốn Xích Uyên như yêu vương. Đan Ly một lòng phong ấn Xích Uyên, không tiếc giết hết phi nhân tộc, bà ta lại dã tâm bừng bừng, muốn có được sức mạnh của Xích Uyên.” Thịnh Linh Uyên chắp tay chui vào địa đạo, “Đại trận đóng trên mặt đất này chắc hẳn được tạo ra để khống chế Xích Uyên, đáng tiếc chính bà ta đã trúng bẫy của Đan Ly, thất bại trong gang tấc, bây giờ để cho người khác được lợi… Và Tiểu Cơ à.”
Tuyên Cơ: “Hửm?”
“Cả cuộc đời ta đều được lên kế hoạch một cách tỉ mỉ, tình sâu nghĩa nặng đều là vớ vẩn, chỉ có…” Thịnh Linh Uyên dừng lại, không nói tiếp. Hắn quay lưng về phía Tuyên Cơ mà khoát tay, “Đừng vắt hết óc đào bới chút bằng chứng dịu dàng này giúp ta nữa, chẳng có ý nghĩa gì.”