Liệt Hỏa Kiêu Sầu

Chương 110


Đọc truyện Liệt Hỏa Kiêu Sầu – Chương 110

Edit: Yển

Beta: Phong Lưu Quân

Tiêu Chinh nói: “Sao đột nhiên tôi cảm thấy, trong chuyện này, tôi là người đáng ngờ nhất?”

Tuyên Cơ ngạc nhiên hỏi: “Điều gì khiến ông đột nhiên sinh ra cái nhìn hoàn toàn mới đối với bản thân vậy?”

“Tôi… cả mấy thế hệ nhà tôi, tính cả họ hàng, chỉ có một khả năng đặc biệt là tôi, có lẽ nhà chúng tôi căn bản không có gen ấy, nếu khả năng đặc biệt của tôi không phải trời sinh thì sao? Nếu chuyện khả năng đặc biệt của tôi thức tỉnh có liên quan tới… yêu tộc gì đó trên núi Bích Tuyền, thế… có thể nào, khả năng đặc biệt này vốn không phải là của tôi? Liệu có khả năng tôi thật ra chỉ là một người bình thường, thứ… thứ gì đó trên núi Bích Tuyền đã nhập vào người tôi, mới khiến tôi sinh ra ‘khả năng đặc biệt’, sau đó sẽ như… nhân cách thứ hai hoặc mộng du gì đó, vào lúc tôi ngủ, nó làm gì tôi cũng không biết…”

Chủ nhiệm Tiêu chắc là tăng ca quá khiến trí tưởng tượng bay ra ngoài vũ trụ, bay biến không thể cứu vãn, sắp sửa diễn vai sát thủ hai mặt ban ngày “nhân mô”, ban đêm “cẩu dạng”.

Tuyên Cơ ngắt lời hắn: “Dừng, Chủ nhiệm Tiêu, dừng lại, có phải gần đây ông chơi Ma Sói ‘Trời tối rồi, hãy nhắm mắt’ hơi nhiều?”

Tiêu Chinh: “Nhưng mà… một đống việc này đều xảy ra ngay sau khi tôi được điều về trụ sở chính.”

“Cũng ngay sau khi Cục trưởng Hoàng được điều đến Cục mới xảy ra, còn đúng vào ngày tôi đến báo danh. Theo tôi được biết, yêu vương khi còn sống không có chứng lề mề, ảnh của lão chắc hẳn cũng sẽ không di truyền thói xấu này.” Tuyên Cơ an ủi hắn, “Vả lại, nếu ông có hai nhân cách từ nhỏ, vậy cũng không thể ẩn đến bây giờ sắp mãn kinh rồi mới phát bệnh chứ.”

Tiêu Chinh: “…”

Nếu không phải ngại nhân hoàng bệ hạ ở đây, hắn phải dành chút thời gian đôi co với con chim hóa thạch viễn cổ mấy ngàn tuổi rồi còn làm bộ dễ thương này, xem rốt cuộc ai mãn kinh hơn.

“Do huyết thống phi nhân tộc từ xưa, hầu hết khả năng đặc biệt bây giờ đều có thể nói là có quan hệ với yêu tộc.” Thịnh Linh Uyên đứng trước giá sách của Tuyên Cơ, chắp tay sau lưng ngắm nghía, thong thả lên tiếng. Những thứ Tuyên Cơ đã dùng đều được sắp xếp rất gọn gàng, so với những đá phiến và thẻ tre ngày xưa, sách giấy có sự nhẹ nhàng, nho nhã khác, được chủ nhân xếp theo thể loại và màu sắc bìa, nhìn lướt qua thì thấy vừa là tường sách, vừa là trang trí, cực kỳ vui tai vui mắt. “Không cần coi hai chữ ‘yêu tộc’ như thứ gì kinh khủng lắm. Hỗn chiến Cửu Châu cũng không phải là cuộc chiến chủng tộc giữa nhân tộc và phi nhân tộc, rất nhiều phi nhân tộc – thậm chí yêu, khi ấy đều phản kháng yêu vương.”

Tiêu Chinh không nhịn được hỏi: “Bệ hạ, học giả lịch sử nói, khái niệm ‘lãnh thổ’ và ‘chủ quyền’ đến cận đại mới có, thời đại các ngài hẳn chỉ có một địa bàn đại khái, giao thông cũng bất tiện, nếu như địa bàn quá lớn, ngay cả chính mình cũng không biết biên giới cụ thể ở đâu. Dân vùng biên giới ba ngày quy thuận, hai ngày làm phản, chỉ cần không quá ầm ĩ thì triều đình đều không quản. Nếu không phải vì huyết thống và chủng tộc, vậy thì vì đâu mà có hỗn chiến thảm thiết như vậy? Chính tà à?”

“Không vì gì cả.” Thịnh Linh Uyên dừng lại, “Thiên tai đi liền với nhân họa, đúng lúc cái số nó tới thôi.”


Khi đứng ở đầu sóng xuôi theo dòng chảy thời đại của ba ngàn năm trước, lửa giận trên chiến trường, nỗi nhục nhã khi đào vong, sự thù hận khi liệm xác chết vô danh, đó đều là thật.

Mỗi một nhân tộc xông vào Câu Nguyệt lâu đều hận không thể hắt mối hận gia quốc trước bậc thềm, từng bước một đi lên lầu cao, băm vằm kẻ khởi xướng mà họ nhận định.

Nhưng ba ngàn năm sau, vượt qua giới hạn của cá nhân và thời đại mà xem xét, thật ra khi ấy đã định trước phải có một trận chiến.

Không có yêu vương thì cũng sẽ là những người khác, trên đời chưa bao giờ thiếu những kẻ dã tâm không cam lòng, cơ duyên rơi xuống đầu ai cũng đều có thể thúc đẩy ra kết quả tương tự. Khi ấy, trên Cửu Châu, nội chiến nhân tộc kết thúc, dân số tăng nhanh chưa từng có. Phần lớn phi nhân tộc sống tách biệt với nhân tộc trong thời gian dài, tấm ngăn ấy ngày càng rõ rệt. Khi nội ưu dần biến mất, theo thời gian, sự ngăn cách giữa các tộc tựa như đê đập đầy nước – hôm nay không sập thì ngày mai cũng phải sập.

Thuồng luồng không kiềm chế được, ngẩng đầu lên trước nhất. Những kẻ mang dã tâm khắp bốn phương thừa cơ gây sóng gió. Huyết khí trong lòng mọi người như củi khô, một khi có đốm lửa rơi xuống, ắt sẽ hình thành thế lửa cháy lan ra đồng cỏ, đến đầu gió, mỗi một sinh linh đều sẽ không thể tự chủ bị cuốn vào, phải vật lộn để sống sót, phải hoảng sợ tụ tập lại với nhau. Còn việc chiến vì cái gì, chúng sinh đều sẽ tự chọn cho mình một lá cờ để dựa. Thứ mình thề chết ủng hộ có lý hay không, có đáng giá hay không, đều không hề quan trọng, họ chỉ tìm một bến đỗ làm gốc rễ lập thân thôi.

Hỗn chiến tuy rằng thảm thiết, nhưng quả thật cũng đã đập tan ngăn cách.

“Ngươi là hậu nhân của loài thú lôi trạch, tổ tiên ngươi là thần thú chí cương chí liệt, mỗi tội huyết mạch đã quá loãng nên mới không lộ rõ. Lôi và hỏa là hai mùi ma vật ghét nhất, cho dù ảnh của yêu vương chọn người làm con rối cũng sẽ không chọn ngươi, không cần lo lắng.” Thịnh Linh Uyên nói, bỏ qua những cuốn có chữ phiên bang đọc không hiểu, lựa cái mình biết trên giá sách, “Ta thay các ngươi đến núi Bích Tuyền một chuyến là được.”

Khi người bình thường đang nghĩ ngợi lung tung, họ thường không mấy nghe lọt những câu an ủi tương đối rỗng tuếch như “yên tâm”, “sẽ ổn”, thay vào đó, những phân tích mang tính kỹ thuật là dễ an ủi người ta nhất. Nghe thấy nhân hoàng miệng vàng lời ngọc giám định huyết thống của mình, lòng Tiêu Chinh lúc bấy giờ mới vững vàng trở lại, yên tâm hẳn. Sau đó, hắn lên mạng tra thử Baidu xem loài thú lôi trạch tổ tiên mình là thần thánh phương nào.

… Thân rồng đầu người, vỗ bụng thành trống.

Tiêu Chinh: “…”

Hắn nhớ tới một vài bậc cha chú trung lão niên nhà mình, hễ đến mùa hè là quả thật có sở thích cuốn áo lên vỗ bụng, huyết thống là thật!

Thịnh Linh Uyên nói với Tiêu Chinh xong, rút lấy một cuốn sách được thiết kế theo phong cách cổ xưa từ trên giá, trông có vẻ là viết chuyện cung đình cổ đại, định cầm đi để xem trên đường. Mặc dù hắn giả vờ thành thạo, nhưng nhân gian có rất nhiều thứ quá mới đối với hắn, hắn định tuần tự tiến dần từ nội dung mình tương đối quen thuộc, xem từ từ. Cuốn sách này mặc dù được giữ gìn khá cẩn thận, nhưng mép sách hơi cong, còn có chút vệt nước trà bắn lên, chắc hẳn Tuyên Cơ đã lật xem rất nhiều lần.

Tuyên Cơ vừa bỏ điện thoại xuống, thấy Thịnh Linh Uyên rút sách của mình, nhất thời hơi mừng rỡ. Thịnh Linh Uyên thời thiếu niên lưu lạc tứ phương, tay lúc nào cũng không rời sách; nhưng từ khi đến thế giới này, mặc dù hắn thường xuyên bày tỏ sự tán thưởng đối với ấn phẩm bằng giấy, song đến nay vẫn chưa từng lục phòng đọc sách của Tuyên Cơ lần nào. Mọi việc hắn chỉ xem người khác làm như thế nào rồi học theo đại khái mà thôi, giống như một người đi du lịch, cưỡi ngựa xem hoa, không định nghiên cứu sâu, sự qua loa cho xong chuyện kia vốn dĩ không che giấu được.


Lúc này, dường như hắn rốt cuộc đã mở mắt. Tim Tuyên Cơ hơi hơi nóng lên…

Sau đó thấy rõ cuốn sách Thịnh Linh Uyên lấy ra… hắn từ hơi nóng chuyển thành quá nóng, mồ hôi túa ra.

“Ấy ấy, khoan đã, cuốn đấy không hay.” Tuyên Cơ vội vàng chạy tới giật lấy, “Đấy là một cuốn tiểu thuyết… thoại bản, chỉ bịa linh tinh, còn vừa dài vừa dở, chắc chắn ngươi không thích xem. Nào, đổi cuốn khác, ta chọn cho ngươi.”

Thịnh Linh Uyên nghiêng người né tay hắn, đưa cuốn sách ra sau lưng: “Làm sao ngươi biết ta không thích? Của ngươi ta đều thích.”

Tuyên Cơ năm lần bảy lượt bị hắn lừa dối, từ lâu đã có miễn dịch vững chắc đối với lời ngon tiếng ngọt của hắn: “Cuốn đó không phải của ta, là người khác gửi ở chỗ ta.”

Thịnh Linh Uyên hỏi ngược lại: “Ngươi chưa từng xem, làm sao biết vừa dài vừa dở?”

Tuyên Cơ không thể trả lời, đành phải lấy cuốn khác, toan tính chuyển dời sự chú ý của Thịnh Linh Uyên: “Cho ngươi xem cuốn này… tác giả cuốn sách này là fan não tàn của ngươi, suốt ngày phát biểu ngôn luận cực đoan choảng nhau với người khác, đã viết ba cuốn sách tâng bốc ngươi đủ kiểu… Cuốn này là sử cận đại, sẽ giúp ngươi hiểu xã hội đương đại hình thành như thế nào. Muốn tìm sách cấm thì qua bên này, ngăn này đều là sách giáo khoa ta dùng thời đại học, có thể giết thời gian, thật đấy không lừa ngươi đâu, mua cả nửa năm mà ngay cả lời mở đầu ta cũng chưa xem xong, hàng này hầu như đều mới hoàn toàn. À, đúng rồi, còn cuốn này nữa!”

Tuyên Cơ nhét một chồng sách vào lòng Thịnh Linh Uyên, cuối cùng đặt một cuốn sách nhỏ đỏ rực lên trên – Luật hình sự.

“Cuốn này thực dụng với ngươi nhất.” Tuyên Cơ vừa nói, vừa nhân lúc tay hắn bị chiếm hết, rút đi cuốn “truyện cung đình cổ đại” kia, nhét vào ngăn kéo, tiện tay thêm một cấm chế, sau đó nghiêm trang nói, “Nhất định phải đọc thật kỹ.”

Thịnh Linh Uyên: “…”

Núi Bích Tuyền rất hẻo lánh, gần đó không có sân bay, nhưng khoảng cách đường chim bay không xa Vĩnh An. Tiêu Chinh phái riêng một chiếc xe đến, tốt xấu gì cũng không để nhân hoàng bệ hạ ngồi “phi Cơ”.

“Tôi tự lái.” Tuyên Cơ khách sáo mời tài xế và Chủ nhiệm Tiêu đến đưa xe trở về. Hắn khó khăn lắm mới có cơ hội được chung sống một cách bình tĩnh, hòa nhã với bệ hạ nhà mình, cho dù bôn ba khắp nơi, cũng có thể coi như tuần trăng mật, căn bản không muốn có thêm bóng đèn, nhất là khi đầu Chủ nhiệm Tiêu còn mang số oát cực cao, “Bọn tôi đi nhanh về nhanh, ông còn nhiều việc phải xử lý mà, tôi thấy sáng sớm nay, mỗi cái việc nở hoa trái mùa nhỏ tí xíu cũng lên hot search rồi.”


“Biết sao được, các ông đã đánh sập pháp trận, năng lượng dị thường trong những yêu đan giả đó phát tán ra ngoài. Bây giờ chỉ có thể chờ, bên phía viện nghiên cứu dự đoán ít nhất bảy mươi hai tiếng mới có thể bắt đầu suy giảm. Trước mắt, chúng ta chỉ có thể khẩn cấp liên hệ với một số chuyên gia khí tượng, xem nên cho chuyện này một giải thích khoa học hợp lý nào, để tránh gây nên khủng hoảng.” Từ sau khi biết Tuyên Cơ đã ba ngàn cái “xuân xanh”, Tiêu Chinh hơi hoài nghi khả năng tương thích của hắn với phương tiện hiện đại, thế là lại không yên tâm mà gặng hỏi, “Ông có bằng lái chứ?”

“Thi từ hồi đại học rồi,” Tuyên Cơ khoát tay vẻ phóng khoáng, “tài xế lão luyện ngót mười năm, yên tâm, tôi đâu phải cái tên Vương Trạch không tìm được phương hướng kia.”

Tiêu Chinh ngẩn người, vẫn chưa nghĩ ra tại sao hắn cứ phải so với Vương Trạch làm gì, đã thấy vị “thần điểu thượng cổ” này đạp chân ga bằng phương thức cất cánh, con SUV vững vàng vừa nảy vừa phóng vọt lên phía trước, suýt nữa ôm cột điện ven đường cắn một phát, sau đó đánh võng, sượt qua mép vỉa hè rồi bay lên đường cái một cách đầy nguy hiểm.

Chủ nhiệm Tiêu: “…”

Hắn đã hiểu, một người không đáng tin cậy thường không tự so sánh mình với người đàng hoàng, mà nhất định phải kéo một kẻ khác càng không đáng tin cậy hơn vào làm đệm lưng.

Tuyên Cơ mở mui xe, để mặt trời mùa đông chiếu khắp xe, sau đó bật nhạc lên. Chiếc xe này chắc chắc hẳn được Chủ nhiệm Tiêu điều từ công viên sinh thái nhà mình đến, bên trong đều là sở thích cá nhân của Chủ nhiệm Tiêu – nhạc phim kinh điển thế kỷ trước, rất có không khí. Tuyên Cơ do nghèo nên lâu lắm rồi không được sờ vào xe, lúc đầu lái rất cẩn thận, cho đến khi ra khỏi nội thành lên quốc lộ, hắn mới hơi quen chiếc xe này. Liếc thấy con đường nhanh chóng lùi về phía sau qua kính chiếu hậu, Tuyên Cơ bỗng nhiên nhớ tới chuyện một lần nọ, mình thuê xe đi phượt đường bộ[1].

Khi ấy, hắn đang bị đá niết bàn phong ký ức, vừa đến nhân gian, thấy cái gì cũng mới mẻ. Sở dĩ giữa hè chịu phơi nắng thành quạ đen đi học lái xe, chính là bởi vì mơ thấy tình cảnh mình đi khắp nơi trời nam biển bắc. Không phải bay, mà là hòa vào người phàm, đi qua hết đắng cay ngọt bùi trong nhân tình thế thái của các miền phong thổ.

Hắn cho rằng mình có một khúc mắc tình cảm bẩm sinh như vậy, nhất định phải thực hiện. Vừa lấy được bằng lái đã không chờ nổi, thuê gấp một chiếc xe, gập ghềnh lái đi chơi.

Ban đầu cảm thấy mới mẻ vô cùng, dọc đường chụp bao nhiêu là hoa dại, cỏ dại. Chạng vạng ngày đầu tiên, đường quốc lộ vừa hay xuyên qua đồng bằng nông thôn, hai bên đều là ruộng lúa mì. Cuối hè đầu thu, đám lúa mì non cúi đầu ngay ngắn, tầm nhìn mênh mông vô hạn, tình cờ gặp gỡ ráng đỏ khắp trời. Đám mây tía ấy tựa như phản chiếu ảo ảnh Nam Minh cốc năm xưa, bên trong có hàng đàn chu tước đón gió bay lên, tỏa sáng rực rỡ.

Có lẽ là do đã lái xe suốt một ngày, Tuyên Cơ bị ánh sáng làm hoa mắt, não hơi co giật, thuận miệng nói với bên cạnh: “Nhìn xem…”

Nói ra miệng, hắn mới nhớ mình đi một mình, không rủ bạn bè. Ánh mắt hoang mang quét một vòng bốn phía, hắn cũng không biết mình đang tìm ai, chỉ là hứng thú đi chơi đang dâng trào đột nhiên lắng xuống. Hắn tìm đại một chỗ nghỉ tạm qua đêm, hôm sau về luôn.

Từ đó về sau, Tuyên Cơ không còn hứng thú đi phượt đường bộ nữa. Vừa mệt vừa chán ngắt, thà ngồi tàu hỏa, máy bay còn hơn, trên đường nói chuyện với người lạ, thế là qua một hành trình.

Tuyên Cơ đột nhiên cảm thấy hơi không chân thật, không khỏi nghiêng đầu nhìn thoáng qua bên cạnh, trong lòng mơ màng nghĩ: “Ở đây thật này.”

Một lát sau, hắn lại cảm thấy không chân thật, không khỏi dành ra một tay, giơ tới góc áo khoác buông xuống của Thịnh Linh Uyên, muốn sờ thử xác nhận.

Thịnh Linh Uyên thấy hắn lén la lén lút liếc tới liếc lui, sớm đoán được trò này, vì thế xòe tay ra đặt bên cạnh người, tóm trúng phóc một cái chân gà lao vào lòng bàn tay mình.


Tuyên Cơ nhanh chóng rụt tay về, năm ngón tay lại bị đan chặt lấy, thế là ho khan một tiếng, nói như chính nhân quân tử: “Làm gì vậy? Chú ý an toàn giao thông, đừng quấy rầy tài xế… Xem xong luật hình sự rồi à, mai ta mua cho ngươi một cuốn luật giao thông.”

“Vẫn chưa,” Thịnh Linh Uyên như cười như không, giở cuốn sách trên đầu gối sang trang mới, “không vội, cuốn này quả nhiên hơi dài, đủ cho ta giết thời gian rồi.”

Tuyên Cơ liếc về phía cuốn sách hắn đang đọc, nghĩ thầm: “Hắn không thực sự xem sách giáo khoa của mình chứ?”

Loại sách này làm sao có thể vào đầu, khác biệt giữa học bá và học tra lớn như vậy sao?

Thịnh Linh Uyên xoa ngón tay hắn: “Có điều tuy dài nhưng không dở, không chỉ không dở, còn rất ướt át ngon miệng.”

Tuyên Cơ: “…”

Khoan đã, bìa sách hơi quen quen… đây chẳng phải là cuốn hắn cất vào ngăn kéo khóa lại sao?

Hậu quả của từ nhỏ học hành dốt nát, lớn lên trí nhớ còn không tốt chính là: “cấm thuật” hắn vắt óc suy nghĩ, chưa đầy một đêm đã bị người ta hiểu thấu nguyên lý. Căng thẳng khóa kỹ cuốn truyện người lớn, thế mà mới quay đi quay lại, chỉ kịp mặc cái áo khoác chứ mấy, cấm chế đã bị mở!

Thịnh Linh Uyên tò mò hỏi: “Cuốn này viết về Hoàng đế triều nào? Theo những gì viết trong sách, đời này hắn có thời gian ra khỏi tẩm cung không?”

“Làm sao ta biết được,” Tuyên Cơ ngoan cố chống cự, “ta đã xem đâu…”

Thịnh Linh Uyên “ồ” một tiếng không rõ có ý gì, ngón tay lướt qua một dấu tay dính mỡ trên trang giấy – trên dấu tay còn mùi của chủ nhân: “Ta đã khi nào vừa đọc sách vừa ăn uống, ngươi học thói xấu này từ ai?”

Tuyên Cơ: “…”

“Những người này hành phòng thì hành phòng đi, tại sao còn nhiều lời vậy?” “Học bá” đọc sách gì cũng có thể hiểu thấu ấy đưa ra thống kê chính xác, “Ta đã xem qua đại khái, mỗi khi làm một bước đều phải nói một câu, ý nghĩa đều na ná nhau, ví dụ như…”

“Ngươi tích đức chút đi!”

[1] Được biết đến rộng rãi với cách gọi “road trip”, một loại hình du lịch tự túc bằng đường bộ, phương tiện di chuyển phổ biến nhất là xe hơi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.