Liệp Quang

Chương 17


Đọc truyện Liệp Quang – Chương 17

“Chẳng phải một Alpha mời một vị Omega khiêu vũ là chuyện đương nhiên à?”

“A ha ha ha ha!” Leon cười tới mức ngửa tới ngửa lui, lộ ra hàm răng trắng sáng, chiếc mũi giả thật dài cũng rung rung theo nhịp điệu.

“Thế nào? Hiệu quả rất thật phải không? Xài thiệt đáng tiền tiêu vặt mà!”

Ian tò mò giơ tay nắm lấy chiếc mũi giả kia, Leon vội vàng né tránh. Cũng không biết chiếc mũi giả thu lại bằng cách nào, khuôn mặt nó khôi phục lại bình thường, không hề nhìn ra chút vết tích nào cả.

“Nhưng tại sao ngài lại không hoá trang vậy?” Leon thất vọng nhìn cha xứ cả người nghiêm cẩn, áo choàng màu xanh lam đậm cài nút cao tới hầu kết, “Ít nhất giáo sĩ cũng có thể được tha thứ vào ngày Thánh chủ trở về mà. Đây là ngày lễ quan trọng nhất của mấy ngài đó.”

Lễ Thánh chủ trở về, tên như ý nghĩa, chính là ngày lễ để chúc mừng Thánh chủ trở về.

Nghe đâu sau khi loài người định cư ở chòm sao Cự Kình, Thánh chủ quyết định rời khỏi nơi này để đi tìm năm người bạn cùng chung chí hướng khác của mình.

Sau khi hắn rời đi, bởi vì mất đi sự che chở của Thánh quang, mặt đất dần dần bị bóng tối nuốt chửng. Mọi người không ngừng gào to mong Thánh chủ sớm ngày trở về.

Mà Thánh chủ lại nghe được lời kêu gào thành kính của họ từ một tinh vực xa xôi nên đã kết thúc cuộc tìm kiếm và về tới chòm sao Cự Kình. Hắn đuổi mất bóng tối, để Thánh quang một lần nữa soi sáng mỗi ngõ ngách, loài người cũng như được trọng sinh.

Ngày thu này liền được xác định là ngày Thánh chủ trở về. Theo dòng thời gian trôi, nó dần trở thành ngày lễ long trọng và rộn rã nhất của tôn giáo và người dân. Hàng năm vào ngày Thánh chủ trở về, trong Tòa thánh sẽ tổ chức một chuyến thăm thú công viên mừng lễ thiêng liêng cho phép dân thường tham dự, Giáo hoàng thậm chí cũng sẽ vui vẻ đón lễ với mọi người nữa.

“Ta có hoá trang mà.” Ian nói, “Một kẻ thành kính phụng dưỡng Thánh chủ là kiểu người mà ta muốn trở thành nhất.”

Leon than thở từ tận đáy lòng: “Cha xứ, ngài thực sự là một người tới từ thời cổ đại đó.”

Lần này, mũi của nó chẳng có động tĩnh gì hết.

Thảm cỏ của trang viên là cả bến bờ vui vẻ. Ian và Leon là một trong những vị khách mời. Khách khứa dồn dập chào hỏi vị cha xứ trẻ được hoan nghênh này nhưng lại chọn lơ đi trưởng tử của công tước đang đứng bên cạnh hắn.

Leon cũng không hề ngần ngại. Nó nhảy nhót tưng bừng cả quãng đường, đụng phải người quen thì sẽ không nhịn được mà sử dụng “mũi nói thật” của mình một chút.

“Gần đây ngài gầy đi không ít ạ, bá tước phu nhân.” —— mũi dài ra.

“Ngài trông rất xứng đôi với quý bà mới của ngài đó ạ.” —— mũi tiếp tục dài ra.

“Há, Kathy.” Leon đụng phải cháu ngoại bên gia đình công tước phu nhân, nó nhiệt tình chào hỏi, “Hôm nay trông ngươi thật xinh đẹp.”

Chiếc mũi giả cũng sắp chọc vào khuôn mặt ngăm đen của cô gái kia rồi.

Ian không thể không cản đứa nhỏ này lại trước khi nó bị hộ vệ của bé gái này đánh một trận rồi bị ép đi tới chỗ khác.


“Tại sao con lại hóa trang thành Pinocchio vậy?” Ian hỏi.

Leon đụng lên vòng tay để thu mũi lại rồi nói: “Khi còn bé, ba ba ta thích kể chuyện xưa của nó cho ta nghe lắm. Một con rối không được loài người chấp nhận là người thiệt lại cố tình muốn trở thành một đứa con trai. Mà hắn nhất định phải thông qua những thử thách về dũng khí, trung thành và trung thực mới có thể trở thành người thiệt. Ba ba đại khái hi vọng ta cũng có thể nắm giữ những phẩm chất này vậy đó.”

Ian vừa thấy chua xót trong lòng vừa khó chịu giùm cho đứa nhỏ này.

Trong thời đại người người để ý tới huyết thống và xuất thân này, Leon có thông minh và ưu tú hơn chút nữa thì cuối cùng nó vẫn là con thứ của công tước Oran và không thể trở thành người thừa kế của ông ấy được.

Nhưng, có lẽ không thể làm người thừa kế sẽ là một tình huống tốt hơn đối với đứa nhỏ này.

Nó không cần bị ràng buộc trong trang viên Parthenon, có thể ra ngoài tự do thăm dò, thử nghiệm đủ loại khả năng. Có lẽ nó còn sẽ tìm được con đường riêng của cuộc đời mình và tạo ra những thành tựu phi thường vì lẽ đó nữa.

“Nhưng ta cảm thấy Pinocchio rất ngu xuẩn.” Không nghĩ rằng phong cách của Leon vèo một phát đã thay đổi, “Hắn là con rối duy nhất còn sống sót trên thế giới, hắn đặc biệt đến cỡ nào, tại sao nhất định phải trở thành con người chứ?”

Ian không khỏi kinh ngạc, bị hấp dẫn ngay vì đứa nhỏ đã thay đổi góc độ suy nghĩ như thế.

“Pinocchio giống như một chiếc máy hầu hạ có thể hoàn toàn nắm giữ ý thức tự chủ, tự mình học tập và thăng cấp vậy, hắn là một chiếc AI đời đầu.” Leon nói, “Có thể trở thành một AI thực thể quả thực quá tuyệt vời luôn! Hắn có thể tùy ý thay đổi thân thể cũ kỹ, tự động biến đổi hệ thống, không già không chết, mãi mãi đi trước nền văn minh của loài người. Hắn cũng không cần dưỡng khí lại có thể tự do bay lượn trong không gian, thậm chí còn có thể lập ra một vương quốc máy móc của riêng mình nữa chứ.”

Mặt trời đã lặn xuống ở đằng Tây, từng ngọn đèn trên mái che nắng sáng lên, trong suốt như một chuỗi đá quý.

Máy hầu hạ chơi vi-ô-lông trong ban nhạc có khuôn mặt và hai tay màu bạc kim loại, dáng vẻ chăm chú, mặt mày rũ xuống, không buồn không vui, lại lưu loát diễn tấu được một bản nhạc mơnuet giàu tình cảm.

“Nhưng, hắn sẽ có một chút cô đơn chứ nhỉ.” Ian nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điềm tĩnh của máy đàn vi-ô-lông, “Chắc hắn muốn trở thành một người có kẻ bầu bạn. Một người bạn lữ có thể chia sẻ những chuyện sướng vui đau buồn trong cuộc sống với hắn, một người yêu có thể nắm tay hắn đi tham quan cả thế giới này.”

“Nếu hắn có được khoa học kỹ thuật tiên tiến, hắn có thể tạo ra vô số bạn lữ vừa lòng đẹp ý mà.”

“Không giống đâu.” Ian khẽ lắc đầu, “Kiểu tâm linh kia là cộng hưởng, mức độ hài hòa trên người giống như cảm giác hai linh hồn hòa thành một thể vậy, là cảm giác mà chỉ có thân thể máu thịt mới có thể nhận thức được. Phần tình cảm của máy hầu hạ mãi mãi chỉ là mô phỏng mà thôi.”

Leon nhìn chăm chú lên khuôn mặt đã có chút u buồn của cha xứ: “Người phụng dưỡng Thần cũng có thể hiểu được chuyện tình cảm như thế à?”

Ian bình tĩnh nói: “Đây là chuyện thường tình. Ta chưa từng nhận thức được, nhưng ta có thể cảm nhận được trong tình yêu của Thánh chủ đối với người trần, của cha mẹ ta đối với ta, và tình thương của các sư đoàn trưởng trong Tòa thánh. Chờ con lớn thêm một chút thì con cũng có thể hiểu rõ thôi.”

“Nếu ta yêu trúng ai đó,” Leon thấp giọng nói, “Ta cũng sẽ không tách khỏi hắn vì bất kỳ lý do nào đâu. Ta nhất định sẽ mạnh mẽ ở bên cạnh hắn.”

Ian mỉm cười: “Ta tin mà, bất kỳ ai được con yêu cũng sẽ là một người may mắn cả.”

Ban nhạc thay đổi một bản nhạc nhảy ung dung chậm rãi, trong sàn nhảy cũng đổi thành một nhóm khách khác.


Ánh nắng buổi chiều nhuộm cả đám mây mỏng giữa bầu trời thành màu hoa tường vi, gió lạnh phất phơ thổi từng đợt lên khuôn mặt đã ướt nhẹp mồ hôi.

“Tại sao con lại không đi ra khiêu vũ vậy?” Ian hỏi Leon, “Ta thấy có vài bé gái cũng hơi có ý với con đấy. Còn có hai bé trai cũng rất thích bộ dáng của con nữa.”

Tuy Leon có chút tỳ vết về mặt thân phận nhưng chung quy vẫn là con trai hợp pháp của công tước, nó lại tuấn tú và xuất chúng đến thế mà. Ở cái lúc xuân tâm bắt đầu nở rộ khoảng chừng mười tuổi này, không ít đứa nhỏ cũng đã bắt đầu có hảo cảm trong lòng với Leon, nhưng bọn nó lại sợ vẻ ngoài lạnh lùng của nó nên không dám tới gần.

“Con cũng đừng nghiêm mặt với bọn nhỏ kia nữa, cũng đừng chọc ghẹo chúng gì hết nhé.” Ian nói, “Con cần có bạn bè.”

Leon không phản đối: “Ngài cũng không khiêu vũ mà cha xứ. Đừng mượn cớ “giáo sĩ không thể tầm hoan mua vui” này nọ nhé. Đây là vũ hội chúc mừng Thánh chủ trở về, nếu ta là tín đồ của Thánh chủ, ta thậm chí sẽ nhảy lên bàn rồi quất điệu clacket để chúc mừng nữa đấy.”

Vẻ thong dong chưa từng bị phá vỡ trên khuôn mặt của Ian lộ ra một nét ngượng ngùng: “Ta… khiêu vũ không tốt cho lắm.”

“Á?” Leon trợn to mắt, “Nói vậy, ngài đã từng học khiêu vũ rồi sao? Điều này còn tốt hơn nhiều so với trong tưởng tượng của ta nữa đó!”

“Ta cũng không phải là một người hoàn toàn tách biệt với thế giới mà.” Ian nói, “Trong một số trường hợp xã giao quan trọng, vui mừng với dân chúng cũng là một cách truyền bá Thánh quang đấy.”

“Thú vị vậy.” Leon tiện tay ném xiên thịt đã ăn được một nửa trong tay đi, nhảy lên từ trong ghế tựa, “Tới đây đi cha xứ, ta mời ngài nhảy một bản nhé.”

Ian gần như khiếp sợ: “Con? Ta? Điều này không thích hợp!”

“Tại sao?” Leon đứng thẳng dậy, tay trái để sau lưng còn tay phải thì đưa về phía Ian, đây là tư thế tiêu chuẩn nhất của một thân sĩ tao nhã.

“Ta là Alpha, mà ngài lại là Omega. Chẳng phải một Alpha mời một vị Omega khiêu vũ là chuyện đương nhiên à?”

“Nhưng…”

“Hay vì ngài ghét bỏ ta vẫn còn là một đứa nhóc?”

“Đương nhiên là không rồi!” Ian không thể làm gì khác hơn là nắm lấy bàn tay đang đưa ra của Leon.

Đứa nhỏ tóc vàng lộ ra một nụ cười tươi tắn tới mức lóa mắt, nó dùng sức kéo cha xứ còn hơi chống cự vào trong sàn nhảy. Tuy trông nó gầy gò, vóc dáng cũng không cao như Ian nhưng nhìn khí lực và bắp thịt tràn đầy sức mạnh sau quanh năm rèn luyện của Alpha kia, Ian cũng phải thầm cả kinh.

Bản nhạc dừng lại rồi đổi thành một khúc waltz chậm rãi.

Leon một tay ôm eo cha xứ, tay còn lại cầm lấy bàn tay hơi cứng ngắc của hắn. So với một Ian câu nệ, biểu hiện của đứa nhỏ trông thoải mái và thành thạo hơn nhiều.


“Cứ lắng nghe theo giai điệu thôi cha xứ. Waltz là điệu nhảy đơn giản nhất, ngay cả khỉ con cũng nhảy được đó.” Leon cười hì hì, “Ngài thả lỏng một chút đi, khiêu vũ là phải vui vẻ chứ. Ngài nhìn xem, biểu hiện của cha xứ Carroll cũng chẳng tồi đâu.”

Cách đó không xa, Carroll đang ôm công tước phu nhân nhảy múa. Thân thể của hai người dán sát vào nhau, bước nhảy chỉnh tề như một, tư thế nước chảy mây trôi như thể bộ váy đồ sộ kia của công tước phu nhân cũng chẳng hề ảnh hưởng gì tới bước chân của bọn họ cả.

Lúc thoáng nhìn qua, Carroll nheo mắt với Ian một chút.

“Cả người của ngài chỉ có hai chân là đang chuyển động thôi đấy.” Leon oán trách, cảm thấy vòng eo của cha xứ trong khuỷu tay mình dường như còn tinh tế hơn nhiều so với trong tưởng tượng nữa.

“Ta đã nỗ lực hết sức rồi mà.” Ian cười khổ, “Đừng có sờ loạn, nhột lắm!”

Thính tai của Leon hơi đỏ lên.

Dưới mái che nắng trắng như tuyết, ngọn đèn thủy tinh khẽ trôi bồng bềnh giữa không trung như một đám đom đóm đang sáng ngời.

Khuôn mặt trắng nõn của cha xứ trẻ dưới ánh đèn như đá hoa tuyết được điêu khắc, một tia sáng rơi vào trong đôi mắt tối tăm như vừa thắp sáng lên cả ngân hà.

Hai người dựa gần vào nhau đến vậy, mùi hương cỏ xanh nhàn nhạt trên người bị Ian che giấu bằng thuốc ức chế khẽ thổi đến rồi ngấm sâu vào trong tim gan. Leon không kiềm chế nổi mà hít thật sâu một hơi.

“Trên người ngài thơm quá…”

“Cái gì?” Ian đang chuyên tâm đếm bước nhảy.

“Không có gì.” Leon vội vàng nói, “Ta nói ngài nhảy rất khá.”

Mũi ngay lập tức dài ra…

Ian sững sờ: “Ha ha ha ha ha…”

“Đừng cười!” Leon thẹn quá hóa giận, “Ta đang cổ vũ cho ngài đấy.”

Đây là lời nói thật, mũi lại rụt trở về.

“Cảm ơn.” Tay của Ian đang khoát lên vai đứa nhỏ cảm kích vỗ vỗ mấy cái, một bóng đèn chợt sáng lên trong đầu.

Hắn không để ý hỏi: “Thực ra con không thích học ở trường công Hoa Đô phải không?”

“Đúng thế!” Leon nói theo phản xạ, “Còn không phải là bởi vì ngài luôn càu nhàu rằng trường này vô cùng tốt à…”

Mũi lại dài ra.

Leon: “…”

Ian cười ha ha: “Vậy thực ra con căn bản cũng không hề cảm thấy cô đơn, không muốn làm quen với bạn bè chút nào hết phải không?”

“Đương nhiên rồi…”


Mũi tiếp tục dài ra.

Ian cười đến nỗi mọi bước nhảy đều bị rối loạn, rồi đạp lên hai chân của Leon: “Ta đánh cược là con cũng không hề kính yêu cha của con đến vậy đâu nhỉ.”

Lần này Leon đã có kinh nghiệm, nó cắn răng nghiến lợi ngậm miệng lại, lựa chọn từ chối trả lời.

“Ta cảm thấy con có thể thắng được giải nhất cuộc thi hóa trang hôm nay đó Leon! Lần này tiền tiêu vặt của con quả thực được xài đáng lắm nhé.” Ian cười tới mức cả người cũng đang run rẩy, hai má hiện ra một vệt đỏ hồng, vầng trán tuấn tú vì thả lỏng mà dãn ra.

“Ta ghét chiếc mũi giả này chết đi được.” Leon thấp giọng mắng.

Đây là một câu nói xuất phát từ đáy lòng đang oán giận. Chiếc mũi giả thụt về, khôi phục lại trạng thái ban đầu.

“Như vầy không công bằng.” Leon nói, “Ngài cũng phải mang chiếc mũi này rồi bị ta gặng hỏi mới được.”

“Căn bản không cần phải như thế.” Ian nói, “Nếu như ta có lời nào dối lừa, Thánh chủ sẽ trách phạt ta, điều đó còn nghiêm trọng hơn nhiều so với chiếc mũi dài này nữa.”

Điệu nhảy kết thúc, hai người tách ra rồi vỗ tay với khách khứa.

Lúc bước ra khỏi sàn nhảy và trở về bên cạnh tiệc đứng, bỗng nhiên Ian kéo Leon đi thẳng tới khu có hải sản tươi nướng, nói với một cô gái ở bên cạnh: “Tiểu thư xinh đẹp, vị thiếu gia này rất muốn nhảy một điệu với ngài, không biết cậu ấy có thể có được vinh hạnh này không ạ?”

Đó là một bé gái cùng tuổi với Leon, bé hóa trang thành một cô tiên nai trắng, tóc xoăn màu nâu xoã tung như mây, đôi mắt màu xanh lục bích, dung mạo vô cùng tinh xảo.

Ian để ý thấy bé đã nhìn lén Leon từ lâu rồi.

“Cha xứ!” Leon hung hăng lôi kéo ống tay áo của Ian, nhỏ giọng nói.

Đôi mắt của bé gái kia thoáng sáng như ngôi sao, ngọt ngào nở một nụ cười, nhìn lại Leon: “Con nghĩ con không ngại ạ, cha xứ.”

Ian lập tức đẩy nhẹ Leon tới trước mặt bé gái.

“Con cần có bạn bè.” Cha xứ nói nhỏ bên tai thằng bé, “Ít nhất phải bắt đầu thử nghiệm với một người thích con trước đã.”

Không chờ Leon đáp lại, hắn đã nhanh bước rời khỏi.

Leon đứng ngốc tại chỗ, vẻ mặt đầy phiền não. Bé gái kia ngược lại có tính khí rất tốt, vẫn luôn duy trì nụ cười ngọt ngào ngoan ngoãn kia.

“Được thôi.” Cơn trầm mặc lúng túng cũng qua đi, Leon rốt cuộc đưa tay ra, “Có thể không?”

“Có thể.” Bé gái vui vẻ nắm lấy bàn tay đang đưa tới.

Ian rời khỏi đám người náo nhiệt, uyển chuyển từ chối rượu được người hầu đưa tới rồi chuẩn bị tìm một ly trà để giải khát.

“Cha xứ,” một cô hầu gái cản Ian lại, cúi đầu hành lễ, “Giáo chủ Carroll có việc muốn thảo luận với ngài, mời ngài vào trong phòng hút thuốc nhỏ chờ ngài ấy ạ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.