Liệp Quang

Chương 12


Đọc truyện Liệp Quang – Chương 12

“Công tước chôn giấu một tình thương sâu đậm, nghiêm khắc mà chân thành của một người cha đối với đứa trưởng tử của mình.”

Mùa hè đã qua, buổi sáng và đêm tối ở Friel đã bắt đầu trở nên khô ráo và mát mẻ hơn.

Cuối cùng Ian cũng kết thúc quá trình dạy bù đột xuất suốt sáu tuần cho Leon rồi lại lo sợ đưa nó vào phòng thi ở trường công Hoa Đô.

Công tước Oran vô cùng bận rộn kia đương nhiên không hề trình diện, công tước phu nhân lại càng không thể có mặt. Ngoại trừ nam hầu Mark dẫn Leon đi dự thi ra thì cũng chỉ có “tiểu lão sư” cha xứ Ian thôi.

Trường công Hoa Đô khá giống như trường công Cylin Thánh Quang mà Ian từng học, cả hai đều là trường có bề dài lịch sử lâu đời, danh tiếng hiển hách, là những ngôi trường hàng đầu địa phương.

Khuôn viên trường Hoa Đô xinh đẹp như một vườn cây, kiến trúc cũ kỹ nhưng trang trọng, bắt đầu từ thư viện và lầu thí nghiệm tới cả đồng phục ngay ngắn được học sinh tự thiết kế, mọi thứ đều dốc lòng vỗ ngực bảo đảm với học sinh và phụ huynh rằng tiền học phí họ đã nộp là đáng giá.

Cho nên xuất thân của những học sinh có thể học tập ở trường công Hoa Đô không giàu thì quý, chỉ có học sinh bình dân từ nhỏ đã có thành tích cực kỳ xuất sắc mới được miễn học phí mà thôi.

Trong khoảng thời gian này, vì phải phụ đạo giúp Leon làm bài tập nên mối quan hệ giữa Ian và gia đình công tước tăng nhanh như gió, từng bước trở nên cực kỳ thân thiết.

“Một bước tiến rất thông minh!” Sau khi giáo chủ sư huynh Carroll biết được, gã không ngừng khen ngợi Ian, “Tổng giáo chủ không nhìn nhầm người, cậu quả thực vừa lanh lợi mà lại vừa thông minh nữa chứ.”

“Tôi nghiêm túc muốn giúp đỡ đứa nhỏ kia mà…” Ian biện hộ.

Nhưng Carroll cũng không hề phản đối, gã khoác tay bảo: “Không cần biết mục đích của cậu là gì, cậu có thể đạt tới kết quả mà chúng ta mong đợi là được rồi. Trưởng tử của gia đình công tước biểu hiện thế nào? Không còn đùa cợt cậu nữa chứ?”

Nhắc đến trò yêu, Ian nở một nụ cười đầy tự hào: “Leon là một đứa nhỏ ngoan ngoãn thông minh.”

Một khi Leon đã nghiêm túc thì nó lập tức sẽ biến thân từ công tử bột thành một học sinh chăm chỉ. Tuy nó vẫn có thói quen oán giận, thích nói lời châm chọc, nhưng nó luôn có thể hoàn thành bài tập theo yêu cầu của Ian, chưa từng dùng mánh khóe để được dịp lười biếng. Trên người đứa nhỏ này có một tinh thần tự giác và sự cương nghị được kế thừa từ phong cách quân nhân của cha. Vì vậy nên một khi đã tìm đúng phương hướng, nó sẽ anh dũng đi tới, không hề sợ hãi hay lùi bước gì cả.

Trong sáu tuần vừa rồi, Leon cơ hồ ngâm mình ở trong thư phòng của cha xứ cả buổi sáng, dùng cơm tối mỗi ngày rồi mới trở về trang viên.

Vì vậy, toàn bộ thức ăn trên bàn của Ian nhanh chóng biến thành những món hợp với khẩu vị của Leon. Thịt dê hầm có lẽ là món ăn “phải có” mỗi ngày, Leon ăn kiểu nào cũng không hết nổi cơn thèm thuồng cả.

Mà sau khi uống trà bạc hà để xuống cơm xong, Ian sẽ cầm đèn tránh gió đuổi đứa nhỏ về trang viên Parthenon giữa tiếng sóng biển và cơn thủy triều lên xuống.


“Ta có thể tự mình đi về mà.” Leon nói, “Xung quanh trang viên rất an toàn, hằng năm cha đều sẽ kêu người tới quét sạch hang ổ của bọn thú hoang định kì một lần. Hơn nữa, ta cũng có đồ phòng thân nữa mà.”

Đứa nhỏ xoay tay một cái, không biết móc ra một chiếc đao quang tử từ nơi nào đó. Lưỡi đao sắc bén vù một tiếng nhào ra, như nanh sói khát máu làm cho Ian giật cả mình.

“Thánh chủ ơi, ai đưa cho con thứ này đấy? Tại sao con có thể mang theo một dụng cụ cắt gọt nguy hiểm như vậy trong người thế!”

“Đây là quà sinh nhật mười hai tuổi cha cho ta đó.” Leon bận giấu thanh đao sau lưng, không để cho Ian đoạt lấy, “Đừng có ngạc nhiên chứ cha xứ. Theo truyền thống của gia tộc Coleman của bọn ta, người tròn chín tuổi thì sẽ được xem như đã trở thành đàn ông rồi, trưởng bối sẽ tặng vài vũ khí này nọ. Tôi cũng có thể luyện đao khá lưu loát đấy chứ.”

Sau đó đứa nhỏ ra tay chém nhẹ một cành hoa như đang khoe khoang,.

Đao quang tử mỏng như cánh ve, dưới động tác xoay tròn bằng ngón tay thon dài của đứa nhỏ, một vệt sáng hiện lên, hội tụ thành một đóa hoa tuyết trong màn đêm.

Xa hoa, cũng tràn đầy nguy hiểm.

“Đừng đùa nữa!” Ian lo lắng chết đi được, “Ta mặc kệ gia tộc của con có truyền thống gì, ta chỉ biết một đứa nhóc mười hai tuổi lẽ ra không nên sử dụng một dụng cụ cắt gọt dài đến như vậy.”

“Còn ba tháng nữa thôi là ta đã đủ mười ba tuổi rồi mà!” Leon kháng nghị.

“Mười ba tuổi cũng không được!” Ian nghiêm túc, đồng thời quyết định bản thân nhất định phải nói chuyện rõ ràng với công tước Oran một chút.

Mà hôm sau lúc đến thăm trang viên Parthenon, Ian lại vồ hụt.

“Công tước mang Leon thiếu gia đến cạnh biển rồi.”

Cạnh biển trong miệng quản gia cũng không phải là bờ biển gió êm sóng lặng ở phía Tây trang viên mà là bãi biển nằm ở phía Đông Bắc và đối diện với cả đại dương rộng lớn. Nơi đó có một vách núi cao chót vót cùng với một hàng cây lê hoang. Kế bãi biển là mấy tảng đá ngầm lởm chởm, bãi cát hiện lên màu bạch kim, uốn lượn tới mấy chục dặm.

Ian đón gió mạnh đi đến cạnh bãi biển, thấy được một màn khiến hắn phải kinh ngạc.

Giữa từng đợt gió biển phần phật, bọt nước vỗ lên đá ngầm. Trên bờ cát, công tước Oran đang huấn luyện kiếm thuật cho trưởng tử.


Trong thời đại trang bị cơ giáp đã bao hàm mọi lực lượng vũ trang này, vũ khí lạnh sớm đã bị loài người bỏ vào một xó, chúng biến thành hạng mục thi đấu cho có hình thức trong các hội thao hoặc sẽ được dùng làm thứ để quảng cáo phong cách của bản thân.

Thế nhưng Ian nhìn ra được, kiếm thuật của công tước Oran lại vô cùng tinh xảo, chiêu thức mạnh mẽ, hơn nữa dù người đối đầu với mình là con trai tuổi còn nhỏ, ông cũng chẳng hề nương tay chút nào hết.

Mà đối diện với những tấn công mãnh liệt của cha, Leon dĩ nhiên cũng miễn cưỡng chịu đựng được. Nó không thể dùng thể lực đấu lại cha nên động tác càng nhanh nhẹn và linh hoạt hơn nữa. Nó sẽ né đi, tránh nặng tìm nhẹ, còn có thể nhìn chuẩn kẽ hở của cha rồi phủ tới những đòn phản kích đầy tàn nhẫn.

Khi thấy kiếm của Leon bén qua ống tay áo của công tước, mà công tước lại một kiếm đập bay Leon, Ian không khỏi hít vào một hơi lạnh.

“Đứng lên!” Công tước Oran gào thét, “Chân của con thiếu tự tin, tay cầm kiếm cũng đang rung. Mấy ngày nay con làm gì thế hả? Lúc ta không có mặt con toàn lười biếng phải không?”

Leon nằm nhoài trong cát, cảm nhận được nửa bên mặt đang sưng tấy nóng rát, khóe mắt trông thấy bóng người xanh đậm đứng ở đằng xa kia.

“Xin lỗi, thưa cha.” Cậu bé cầm kiếm, vươn mình nhảy lên, vung kiếm chém về phía cha.

Hai người con tới ta đi, ánh đao bóng kiếm, từng đợt tấn công bằng kiếm tung toé thành những đốm lửa.

“Chú ý bước tiến!” Công tước không nhịn được quát lên, “Nhắm chuẩn góc độ tấn công! Chú ý quay người ——”

Cậu bé lần lượt bị cha đánh bại, ngã đến lăn lộn trên đất, lại bò dậy một lần rồi một lần nữa và nắm chặt cây kiếm trong tay.

“Phải xem kiếm là một phần cơ thể của con, để kiếm di chuyển theo trái tim mình như hình với bóng.” Công tước đón đỡ tấn công của con trai đâu vào đấy hết, ông đứng vững lại, “Mỗi lần ra một kiếm, con cũng phải có mục tiêu rõ rệt, đừng lãng phí một chút khí lực nào của mình hết. Kiếm thuật chân thật không phải chỉ là so lực đấu và độ bén của kiếm mà còn hơn thua ở chỗ tâm tính nữa. Trên chiến trường, con phải đủ tàn nhẫn, cũng phải đủ bình tĩnh, đủ quả quyết. Quả quyết mà xuất kích, quả quyết mà lui lại ——”

Leon lại bị cha liên tục đánh ngã. Sóng biển đổ ập tới, xối nó ướt nhem.

Cậu bé tóc vàng phục tùng, dáng đầu trông vô cùng no đủ. Nó ướt dầm dề bò lên từ trong nước biển, lau máu mũi một cái, ánh mắt như một con sói hoang.

Nó cầm kiếm lên từ trong nước, rít lên một tiếng, lần thứ hai nhào về phía cha.

Ian đứng ở đằng xa nhìn một lúc lâu, lựa chọn lặng lẽ rời khỏi.


Hắn vẫn không tán thành cách giáo dục đối với con trai của công tước Oran cho lắm, thế nhưng hắn có thể cảm giác được, công tước chôn giấu một tình thương sâu đậm, nghiêm khắc mà chân thành của một người cha đối với đứa trưởng tử của mình. Ông đã tạo ra một cách giáo dục riêng cho cậu bé, để sau này nó có thể dùng thân phận thứ trưởng tử mà tận lực nhận được ánh hào quang và một tương lai tự do.

Nhớ lại điều này, tiếng chuông báo hiệu giờ kiểm tra đã kết thúc vang lên, bọn học sinh chạy nhanh ra khỏi lớp học.

Ian nhìn một lúc lâu cũng không tìm thấy bóng dáng tóc vàng cao gầy từ trong đám người kia, hắn không khỏi hơi buồn bực.

Lợi ích của thân phận cha xứ được thể hiện vào ngay lúc này. Bảo an của lớp học không chỉ không cản Ian lại mà còn nhiệt tình dẫn đường cho hắn nữa.

“Rẽ phải ở cuối đường, đi xuống nửa đoạn bậc thang là có thể vòng tới trong phòng ạ.”

Ian bước ra từ bậc thang, hắn chỉ thấy mấy đứa trẻ đang tập hợp bên luống hoa, Leon với đống tóc vàng trông cực kỳ bắt mắt giữa bọn chúng.

Tình cảnh chẳng quá hoà thuận. Leon bày ra vẻ mặt lãnh đạm, cổ tay đang bị một thiếu niên thân thể cường tráng nắm lấy. Bên cạnh có hai tên Alpha với dáng vẻ đầy căm phẫn đang vây quanh một anh chàng Omega đang khóc nức nở và thấp giọng an ủi cậu.

“Xảy ra chuyện gì vậy các tiên sinh?” Ian đi tới, nhận ra thiếu niên to lớn kia là con trai nhỏ của tổng tư lệnh đế quốc đóng quân ở sao Friel, tên là Kent, cũng là đối thủ một mất một còn của Leon.

Kent tức giận nói với Ian: “Cha xứ, nó quấy rối Omega!”

“Ta không có.” Leon lười biếng nói, “Là hắn đến gần và bắt chuyện với ta. Ta chỉ kêu hắn tránh ra, đừng cản đường của ta mà thôi, hắn liền khóc bù lu bù loa.”

Nói xong còn lườm một cái, vẻ mặt chẳng hiểu ra sao.

“Tại sao ngươi có thể thất lễ với một Omega như thế hả?” Kent cả giận nói.

Omega kia cũng nâng đôi mắt đầy nước mắt lên, buồn bã nói: “Cậu đẩy tôi.”

“Bởi vì ngươi nhào vào trong lồng ngực của ta trước mà.” Leon cười lạnh, mày kiếm nhướng lên, vẻ chê cười dán đầy trên mặt.

Ian chợt thấy không ổn, nhưng đã không kịp ngăn cản nữa.

“Một Omega mà lại lôi kéo một Alpha không buông tay, thực sự là chẳng biết xấu hổ gì hết. Học trưởng, ta hiểu rằng sau khi ngươi tiến vào thời kỳ trưởng thành, kìm nén một đống thứ không thể phát tiết được thì sẽ khó chịu lắm. Thế nhưng cũng mong ngươi nhìn rõ rồi hẳn ra tay, ta chỉ mới học lớp tám thôi. Ngươi đây là đang quấy rối học đệ vị thành niên đó, phải không nhỉ?”

Ian có một nỗi kích động rất muốn giơ tay đỡ trán.

Kèm theo tiếng gào thét của Kent và hai tên Alpha khác, thiếu niên Omega từ kinh sợ biến thành xấu hổ, không thể tin được cậu bé cao gầy khôi ngô trước mắt này cư nhiên lại nhỏ hơn mình bốn tuổi!


Nếu để cho Omega khác biết mình tiếp cận một thằng nhóc mới học lớp tám này, còn bị đối phương nhục mạ nữa, vậy cậu không thể tiếp tục lăn lộn trong trường nữa rồi.

Người nọ lau nước mắt, cũng không quay đầu lại mà chạy đi, còn đụng phải cha xứ đang chắn đường tới mức lảo đảo một phen.

“Ngươi ——” Kent lửa giận ngút trời, “Tại sao ngươi lại có thể nói chuyện khó nghe với Khải Văn như vậy hả?”

“Bộ ta nói không đúng à?” Leon dù bận nhưng vẫn ung dung, cười hì hì nói, “Cả ngày ngươi cũng động dục đi sau mông hắn như một con chó vậy, nhưng đến nay hắn vẫn không cho ngươi chiếm được chút lợi lộc nào, phải không Kent, anh họ của ta? Mà một đứa còn chưa tiến vào kỳ thức tỉnh như ta lại có thể khiến hắn chủ động yêu thương nhung nhớ này nọ. So ra, thực sự ngươi cũng chỉ là một tên rác rưởi mà thôi.”

Kent mặt đỏ tới mang tai, tóm lấy Leon rồi gào thét: “Ngươi cái đứa tạp chủng này ——”

Trong mắt Leon hiện ra một tia ác độc, trong miệng mắng nhiếc một tiếng, đánh một quyền mạnh mẽ về phía mũi của Kent.

Khi nắm đấm còn chưa nện lên mặt Kent, cổ tay của nó đã bị giữ chặt lại.

“Tất cả dừng tay!” Ian dùng sức gỡ hai người ra, “Thân sĩ không nên giải quyết vấn đề bằng cách dùng quyền cước ẩu đả lẫn nhau. Các con đều phải cảm thấy hổ thẹn vì những lời nói thô lỗ này của mình, hai đứa con đấy!”

Hai thiếu niên đang thở hồng hộc bị tách ra, máu tranh đấu mãnh liệt của Alpha đang cuồn cuộn trong lồng ngực, hai đôi mắt đều hiện ra tia máu.

“Được, dùng cách của thân sĩ đi.” Kent móc một chiếc khăn tay từ trong túi tiền ra quăng lên trên mặt Leon, “Sau lễ Thánh chủ trở về, chúng ta đấu cơ giáp tay đôi đi—— à không, xin lỗi nhé, xem trí nhớ của ta này.”

Kent cười khẩy nói: “Ta quên mất công tước Oran không được phép sở hữu cơ giáp tác chiến, ngay cả huấn luyện với cơ giáp cũng không được nữa mà. Cho nên ngươi lớn như vậy nhưng chắc ngón tay cũng chưa từng đụng vào cơ giáp tác chiến, có đúng không nhỉ?”

Gã và hai đứa bạn cười ha ha.

Mắt của Leon như nổi sùng lên, cơn giận phun trào như lửa.

Kent nói: “Vậy thì thi lặn không trang bị cũng được, như vậy mới công bằng phải không? Người thua phải quỳ xuống xin lỗi Khải Văn, hơn nữa đời này cũng không được đặt chân vào trường công Hoa Đô nữa!”

Ian đột nhiên cả kinh, đang muốn lên tiếng phản đối thì Leon đã giành trước một bước.

“Nói rồi phải giữ lời!” Leon cao giọng quát lên, “Nhưng nếu ngươi bị thua, ngươi cũng phải quỳ xuống xin lỗi ta và thôi học ở Hoa Đô luôn!”

Kent mạnh mẽ cắn răng, gân xanh trên trán nhăn lại, nửa ngày sau mới nhả ra một chữ từ trong kẽ răng: “Được!”

Trước mắt Ian biến thành màu đen.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.