Đọc truyện Liệp Lang Đảo – Chương 47
Sa Tả và Naga nghỉ ngơi một đêm trong căn phòng người buôn sắp xếp, điều tốt nhất ở khu vực này chính là người dân ở đây chẳng thèm quan tâm đến các giai cấp đặc biệt ở AS, bọn họ chỉ quan tâm làm sao có thể duy trì cuộc sống của chính mình.
Vì thế khi Sa Tả ló gương mặt mới chưa từng xuất hiện của mình ra ngoài, tìm một người đàn ông trung niên và nhờ mua chút thức ăn, người này chỉ chú ý đến Sa Tả đưa không ít tiền mặt, về phần người xa lạ này là ai, từ đâu tới và ở đây làm gì, người đàn ông trung niên đều không quan tâm, chỉ dựa theo yêu cầu của Sa Tả mà mua thức ăn thức uống về.
Sa Tả vẫn thấy uể oải, sau khi ăn xong cậu lập tức đi ngủ.
Không biết là do bộ não có thay đổi hay là nguyên nhân gì khác, cậu hiện tại rất dễ mệt mỏi, sau mỗi lần cần nhớ lại những chi tiết mà cậu cho rằng mình không nhớ được, cậu sẽ luôn có cảm giác như vậy, tựa như bộ não không chịu được sự vận hành cao tốc như vậy.
Có lẽ thân thể cần thêm thời gian để thích ứng với thay đổi đột ngột này, không giống như Naga gần như không cần nghỉ ngơi, lúc Sa Tả ngủ thì hắn vẫn còn thức, sau khi cậu tỉnh giấc, hắn vẫn còn thức.
Trong lúc Sa Tả ngủ, hắn vẫn ngồi ở bên giường, chú ý động tĩnh bên ngoài.
Ngủ một ngày đêm, Sa Tả mới thức dậy, nhìn thấy Naga đang uống nước ở cạnh giường, cậu cười nói: “Anh cũng uống nước hả, tôi nghĩ anh chỉ dựa vào không khí là có thể sống rồi chứ”.
“Mùi vị của nó rất dở”. Naga ném cái chai qua một bên.
“Thành phần của nước đều là nước biển”, Sa Tả ngồi dậy, “Ở AS không có nguồn nước ngọt, có cái này cũng đã tốt lắm rồi”.
“Đi liên lạc với Y Đăng sao?”. Naga sờ lên mái tóc bù xù của cậu.
“Ừ”. Sa Tả nhìn đồng hồ, khu bình dân đã không còn chiếu sáng, ra ngoài lúc này là tương đối an toàn, “Đi chỗ nào xa một chút”.
Trên đường phố rất vắng vẻ, nếu là trước đây thì đừng nói là vào thời điểm này ở khu bình dân, cho dù là vào thời điểm này ở khu chủ thành, Sa Tả cũng sẽ không ra khỏi nhà, nếu như Naga không dẫn cậu đi xem thành phố thế kỷ công nguyên dưới đáy biển kia, cậu sẽ không có cảm giác quá mãnh liệt.
Nhưng hiện tại đã khác, cậu cảm thấy nơi này u ám vô cùng, không có cửa hàng, không có khu giải trí, mọi người sau khi tan tầm đều về nhà và không hề ra ngoài lần nữa, bình thường vào lúc này, thú vui duy nhất của Sa Tả chính là chơi game.
“Ở đây không có gì cả”. Naga xòe hai tay, chỉ vào những công trình kim loại đơn điệu ở xung quanh, “Chỉ có những cái hộp”.
“Ừ”, Sa Tả gật đầu, “Không gian sống còn không đủ, đâu còn chứa được những thứ khác”.
“Thế nên bọn họ muốn đi xuống dưới sao?”. Naga đề cập đến thành phố dưới lòng đất.
“Là ý tưởng của chính phủ cấp cao thôi, mang theo nhân loại thành công”, Sa Tả thở dài, “Vì thế chúng ta không thể để bọn họ bắt đầu sử dụng thành phố ngầm, nếu như thật sự sử dụng thì toàn bộ thế giới này sẽ bị hủy hoại, sẽ có rất nhiều người bị vứt bỏ”.
“Ừ”, Naga cười cười, “Chúng ta đi tìm lục địa mới, lặng lẽ rời khỏi chỗ này”.
Đúng vậy, rời khỏi nơi này, rời khỏi thế giới không có hi vọng.
Cậu nhớ tới ba mẹ, nếu như có một tia hi vọng, cậu cũng mong muốn có thể dẫn ba mẹ đi cùng.
Sa Tả và Naga gần như đi xuyên qua toàn bộ khu bình dân rồi đi tới phía bên kia của nó, bọn cậu tìm được một cửa hàng tiện lợi, cậu dùng tấm thẻ Trình Khản để lại gọi điện thoại cho Y Đăng.
“Các cậu thế nào rồi?”. Y Đăng cũng không hỏi bọn cậu đang ở đâu, chỉ là thở phào một hơi khi nghe thấy giọng nói của Sa Tả.
“Chúng tôi rất an toàn, không sao cả”. Sa Tả nhìn xung quanh, có Naga ở bên cạnh, cậu chẳng hề lo lắng sẽ có nguy cơ tiềm tàng.
“Bên chỗ tôi xảy ra chút vấn đề”. Y Đăng nói.
Sa Tả lẩm bẩm trong lòng, đây là chút vấn đề sao, có điều khi ngẫm lại nếu Y Đăng còn có thể sắp xếp xe để bọn cậu chạy trốn thì có thể thực sự không có ảnh hưởng quá lớn, hiện tại, cậu chỉ lo lắng không thể chỉnh lý lại tư liệu Trình Khản truyền tới.
“Các cậu đừng đi đến khu vực khác, cứ ở chỗ cũ đi, vào thời gian này ngày mai hãy liên lạc lại với tôi, trên cơ bản thì tư liệu của Trình Khản có thể chuyển đến hoàn toàn vào chiều mai, tiếp đó cần cậu cố gắng chỉnh lý lại trong thời gian ngắn nhất”, Y Đăng dừng một chút, “Phải làm khó cậu rồi”.
“Không sao, đổi lại là người khác cũng sẽ làm giống tôi thôi”. Sa Tả mỉm cười.
“Cám ơn cậu”.
Tin tức tư liệu của Trình Khản có thể chuyển xong ngay lập lức làm Sa Tả có chút kích động, mặc dù cậu không biết nội dung của tư liệu, cũng không thể xác định cuối cùng sở nghiên cứu có bị hủy diệt hay không, nhưng chỉ cần những tư liệu này có thể được công bố rộng rãi, có thể để cho tất cả mọi người đang sống trong ảo tưởng biết được sự thật, có thể để cho người ủng hộ đằng sau sở nghiên cứu phơi bày trước mặt mọi người cũng đã là thành công.
Cậu vẫn còn buồn ngủ, cậu cảm giác rằng nếu mình không kiểm soát giấc ngủ, cậu có thể ngủ đến ba ngày ba đêm. Có điều cậu vẫn tỉnh lại vào buổi chiều của ngày hôm sau, Naga đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh cậu.
“Có lẽ lúc này tư liệu của Trình Khản đang ở giai đoạn cuối cùng, hoặc là đã truyền xong rồi”. Sa Tả giống như đang nói với Naga, cũng giống như đang tự lẩm bẩm.
“Không biết Trình Khản hiện tại thế nào”. Naga mở mắt nói một câu
“Đúng vậy”, Sa Tả nhẹ thở dài, “Có điều đối với anh ta mà nói, những gì có thể làm thì đã làm hết rồi, không còn gì tiếc nuối, mọi chuyện sau này không nằm trong tầm kiểm soát của anh ta nữa”.
“Anh ta sắp chết”. Naga nói.
Sa Tả không nói gì, sống chết với cậu mà nói đã không còn quan trọng như trước đây, sống chết như thế nào mới là vấn đề đáng suy tính. Còn về phần Trình Khản, anh ta sống vì mục tiêu của mình, một khi anh ta đã nỗ lực hết sức thì cái chết cũng không có gì đáng sợ, có lẽ ngay từ đầu anh ta chưa từng suy nghĩ về vấn đề này.
Bọn họ canh thời gian như ngày hôm qua đi đến chỗ đó, nhưng xuất phát từ tính cẩn thận, Sa Tả không lựa chọn cửa hàng tiện lợi cũ, mà thay đổi một con phố khác.
Lần này Y Đăng không tự đến đón bọn họ, người đến là ba người mặc đồng phục quân đội, không có lái xe mà dẫn bọn cậu đi xuyên qua khu vực canh gác của khu bình dân rồi tới khu chủ thành.
Naga có chút ngạc nhiên đeo kính mắt quan sát xung quanh, trời đã tối nhưng nơi này vẫn rất sáng sủa, tuy đường phố cũng có rất ít người qua lại nhưng trông rất sạch sẽ, khác biệt rất lớn với khu bình dân.
Điều quan trọng nhất là nhiệt độ nơi này vô cùng ấm áp, không hề giống với khu bình dân.
Ba người kia dẫn bọn tới phía trước một tòa nhà cao ốc nằm gần khu II của khu chủ thành, sau đó dừng lại: “Đón thang máy đến tầng 77, ở đó có người chờ hai người”.
“Được”. Sa Tả dẫn Naga đi vào tòa nhà đèn đuốc sáng trưng.
Cậu rất quen thuộc tòa nhà này, vì đây là nơi cậu từng làm việc, một khu vực của nó là cơ sở dữ liệu AS, một khu vực khác là trung tâm kiểm soát phát sóng truyền hình.
Cậu không kịp bùi ngùi rằng bản thân có thể trở lại nơi quen thuộc này, mà phải lập tức biết được bước tiếp theo trong kế hoạch.
Sau khi tư liệu được chỉnh lý lại, tất cả hình ảnh và chữ viết có thể lập tức đi thông qua tín hiệu TV và phát sóng đến trước mặt toàn bộ dân cư ở AS.
Cậu chưa từng tới tầng 77, đây là nơi lưu trữ dữ liệu từ 100 năm trở lên, người tiến vào nơi này sẽ bị ghi chép lại, người không có lí do đặc biệt sẽ không tới nơi này.
Lúc đi tới trước cửa kho lưu trữ dữ liệu, cậu kinh ngạc nhìn thấy người đang đứng chờ bọn cậu.
“Trưởng trạm”, Sa Tả dừng chân, người này là trưởng trạm của phân trạm cơ sở dữ liệu.
“Chào mừng trở về”. Trưởng trạm mỉm cười gật đầu với cậu, xoay người dùng thẻ cảm ứng của mình mở cửa.
Đây là lần đầi tiên Sa Tả đi vào nơi này, không gian bên trong lớn hơn cơ sở dữ liệu nơi cậu từng làm việc rất nhiều, nhưng thiết bị không có gì khác biệt, đủ loại thiết bị lưu trữ và máy vi tính.
Bên trong cũng không có nhiều người, ngoại trừ trưởng trạm thì còn có hai người khác, vì không mặc đồng phục nên không nhìn ra thân phận, cậu không nhìn thấy Y Đăng, có lẽ thân phận của anh ta xuất hiện ở đây sẽ rất gây chú ý.
“Sau khi cậu đi, tôi từng liên lạc với ba mẹ cậu, bọn họ rất tốt, thân thể khỏe mạnh, cuộc sống rất yên bình”. Trưởng trạm dẫn cậu đến trước bàn điều khiển nằm trong góc phòng, “Bọn họ không hề biết những việc cậu cần làm, nhưng dù là chuyện gì đi nữa, bọn họ đều sẽ ủng hộ cậu”.
“Bọn họ biết sao?”. Đây là lần đầu tiên Sa Tả nghe được tin tức của ba mẹ, tim cậu rất đau, nhưng đồng thời cũng ngạc nhiên vì ba mẹ lại biết việc này, “Bọn họ biết sao?”.
“Vì muốn bảo vệ an toàn cho bọn họ nên nội dung bọn họ biết được rất có hạn, nhưng cậu từ đâu tới, là ai mang tới, bọn họ đương nhiên biết rất rõ”, trưởng trạm vỗ vai cậu, “Sa Tả, chúng ta không còn nhiều thời gian”.
“Được rồi”, Sa Tả điều chỉnh lại tâm trạng của mình, quay đầu nhìn thoáng qua Naga đang chăm chú nhìn đủ loại nút bấm trên bàn điều khiển, rồi lại quay đầu hỏi trưởng trạm: “Cần tôi làm gì?”.
“Tư liệu nhiều hơn chúng tôi tưởng tượng”. Trưởng trạm chỉ vào bàn điều khiển, “Tài liệu bên trong đã được tôi thanh lọc một phần, đương nhiên chúng tôi chỉ công bố phần tài liệu mà tất cả cư dân bình thường có thể xem và hiểu, còn có rất nhiều dữ liệu được dùng làm bằng chứng cần phải bảo vệ”.
“Ừm, có bao nhiêu?”. Sa Tả cảm giác được nhiệm vụ này tựa hồ không phải chỉ cần một người là cậu là có thể hoàn thành.
“Nếu cậu nhìn bằng mắt thường rồi sau đó sắp xếp lại thì có thể mất vài tháng hay thậm chí là một năm”.
Thời gian này xấp xỉ với dự đoán của Sa Tả, cậu cũng không bất ngờ, chỉ là Naga dường như rất sửng sốt, hắn cau mày bước nhanh tới chỗ cậu.
“Nếu không dựa vào tôi vừa xem vừa chỉnh lý thì sao, có phương pháp khác không?”. Sa Tả nắm tay Naga, nhẹ nhàng nhéo một cái, ý bảo cậu không có việc gì.
“Tôi chưa từng thử qua phương pháp này, có điều chúng ta chỉ có khoảng một tuần, lúc hành động trên đảo có thời gian chính xác thì trong vòng một tuần, chúng phải công bố tư liệu trước lúc đó, có thể tạo cơ hội cho chính phủ bày tỏ thái độ, để bọn họ có thể công bố hủy diệt sở nghiên cứu với toàn dân là hành động của bọn họ”. Trưởng trạm nhìn thoáng qua Naga, Sa Tả chưa từng giới thiệu Naga, ông không rõ lai lịch của người này, nhưng loại khí chất không thuộc về AS trên người hắn có thể khiến cho người khác nảy sinh cảm giác áp lực mạnh mẽ, người này hẳn cũng là vật thí nghiệm, chỉ là tất cả mọi người tham gia kế hoạch đều hiểu rõ nhiệm vụ của chính mình, vì thế ông cũng không hỏi nhiều: “Chúng ta chỉ có thể thử một lần, đây là biện pháp duy nhất”.
“Chú nói chi tiết hơn đi”. Sa Tả nhìn thấy bên cạnh một thiết bị có một chiếc ghế kim loại, xung quanh có đủ loại máy giám sát, dây nhợ đan xen nối liền rất phức tạp.
Trưởng trạm thấy Sa Tả chú ý đến vật này, ông liền đi qua, vỗ vào ghế: “Đây là nghiên cứu của mười năm trước, thông qua nó, các thông tin sẽ được cấy vào não của cậu, sau đó lợi dụng trí nhớ đã có của cậu để chỉnh lý lại, tốc độ sẽ rất nhanh”.
Không đợi Sa Tả hỏi rõ, Naga đột nhiên xông tới trước mặt trưởng trạm, dễ dàng bóp lấy cổ ông ta rồi ấn vào tường, giọng nói trầm thấp lộ ra tức giận: “Ông muốn làm gì?”.
“Naga!”. Sa Tả nhanh chóng đi tới nắm lấy cánh tay hắn, “Không có chuyện gì đâu, anh buông ra đi”.
Hai người kia vẫn im lặng đứng bên cạnh cũng sợ hết hồn, lập tức chạy tới nhưng không dám kéo Naga ra.
“Tôi không cho phép”, Naga quay đầu nhìn cậu, đôi lông mày cau chặt, “Là giống như Trình Khản đúng không? Nó sẽ gây ra tổn thương rất lớn, không được!”.
Đầu lỗ trên đầu Trình Khản cùng với vài lần bị thanh lý kí ức đã tạo thành tổn thương cho cơ thể anh ta và gây ra bóng ma vĩnh viễn cho Naga, nếu như Trình Khản chưa từng trải qua chuyện như vậy, nếu như tổn thương hắn gây ra cho Trình Khản không nghiêm trọng đến như vậy. Vì thế, hắn không thể chấp nhận việc có người làm một chuyện tương tự trên đầu Sa Tả.
“Không giống thế đâu”, trưởng trạm bị Naga bóp cổ, cố gắng giải thích, “Cái này… không cần lỗ truyền…”.
“Naga”, Sa Tả vừa kéo cánh tay hắn vừa vỗ nhẹ trên lưng hắn, “Anh buông ra đi, trước tiên nghe trưởng trạm giải thích đã, những thứ này tôi hiểu mà”.
Naga chần chừ một lúc rồi mới không tình nguyện thả tay ra, khoanh tay nhìn trưởng trạm.
“Nguyên lí của nó không khác biệt lắm với việc Trình Khản bị thanh lý kí ức”. Trưởng trạm nhìn Naga, “Nhưng phương pháp này tiên tiến hơn, đây là thành quả nghiên cứu gần đây nhất, còn việc Trình Khản bị thanh lí ký ức đã xảy ra lâu lắm rồi, hơn nữa chúng ta không cần biến đổi trí nhớ của cậu, cũng không cần cấy ghép, chỉ là lợi dụng bộ não cậu như một trạm trung gian…”.
“Tôi hiểu được”. Sa Tả gật đầu.
“Nếu như lo lắng”. Trưởng trạm lại nhìn Naga, tuy rằng ông không nhìn thấy đôi mắt của Naga nhưng ông có thể cảm giác được sát khí trên người hắn, điều này khiến cho ông phải cẩn thận mỗi một câu nói ra: “Cậu có thể tự thiết lập số liệu cụ thể và mật khẩu của việc nhập và xuất, một khi chương trình bắt đầu vận hành, cần phải thông qua mật khẩu mới có thể chỉnh sửa lại”.
Sa Tả kéo Naga qua một bên, cố gắng sử dụng từ ngữ đơn giản nhất để giải thích cho hắn.
Song có một điều cậu không nói với Naga, mặc dù trưởng trạm chưa hề nói ra nhưng bọn họ đều rất rõ, việc vận hành tốc độ cao duy trì liên tục trong vòng một tuần là một tải trọng rất lớn không thể tưởng tượng được đối với bộ não.
Nếu như Naga biết được điều này, hắn có thể sẽ trực tiếp hủy luôn cái máy kia, với Naga mà nói, tất cả mọi thứ đều không quan trọng, cái hắn muốn chỉ là an toàn của Sa Tả và hai người có thể ở cùng một chỗ mà thôi.
“Không có tổn thương?”. Naga nhìn chằm chằm vào mắt Sa Tả.
“Không có, có anh canh giữ bên cạnh, bọn họ sẽ không có cơ hội làm điều gì khác, hơn nữa mật khẩu chỉ có hai chúng ta biết”. Sa Tả ôm cổ hắn kéo hắn đến trước mặt mình, sau đó hôn lên trán hắn một cái.
Sa Tả ngồi vào ghế, chương trình đã được thiết lập, nhìn hai người kia cố định đường dây chuyển tải trên đầu mình. Naga vẫn còn cau mày, căng thẳng nhìn chằm chằm vào động tác của bọn họ.
“Không có việc gì đâu”. Cậu mỉm cười với Naga, cậu không nghĩ đến tình trạng khi mình tỉnh lại một tuần sau đó, có lẽ sẽ ổn cả thôi, hoặc có lẽ sẽ rất xấu, nhưng hiện tại cậu không có lựa chọn nào khác.
“Ừ”. Naga nhíu mày lên tiếng.
Sau khi chương trình khởi động, Sa Tả cảm thấy như có một cơn tê dại như điện giật đi qua đầu cậu, trước mắt lập tức chìm vào bóng tối.
Sau vài giây, cơn đau đớn như muốn nứt toạc kéo đến, cậu nhắm mắt, cắn răng không để mình bật ra tiếng, cậu biết Naga có thể cảm giác được tình trạng của cậu, nếu như bật ra tiếng thì sẽ khiến Naga lo lắng hơn.
Trong bóng tối trước mắt lóe lên rất nhiều đốm xanh biếc, chợt to chợt nhỏ, chợt sáng chợt tối, ý thức của cậu bắt đầu hơi mơ hồ.
…
Trình Khản muốn đi một nơi.
Điểm cao nhất ở đảo Liệp Lang không phải đỉnh núi lửa mà là dãy núi cách ngọn núi lửa không xa, anh muốn đi đến đó, tuy rằng anh không có lòng tin tuyệt đối rằng mình sẽ mang Kiệt Tu đến được nơi đó nhưng anh vẫn muốn đi, bởi vì đó là nơi ngắm nhìn pháo hoa tốt nhất.
Anh dừng xe dưới chân núi, đường lên núi là do Naga nói cho anh biết, để thuận tiện cho anh, Naga đã dọn ra một con đường nhỏ rất bí mật dẫn lên đỉnh núi.
Anh chỉ mới đến đó một lần, nơi đó có thể nhìn thấy một đảo Liệp Lang hoàn toàn khác biệt, quan sát toàn bộ hòn đảo hoang vu và thê lương từ chỗ cao sẽ mang đến cảm nhận rất đặc biệt.
Anh đặt Kiệt Tu xuống nền đất bằng phẳng, lấy ra thứ thuốc mà anh từng sử dụng cho Kiệt Tu trước đó, đây là một sản phẩm của mogab, hiệu quả cầm máu vô cùng tốt, nhưng cũng không có tác dụng nào lớn hơn.
Mặc dù anh đã cố gắng tránh khỏi tim của Kiệt Tu, nhưng vết thương vẫn là trí mạng.
“Anh sẽ cố gắng hết sức, còn tận một tuần mà”. Trình Khản ghé xuống lắng nghe nhịp tim của Kiệt Tu, sau đó dùng dây thừng cột cậu ta trên lưng mình, bắt đầu vịn nham thạch chậm rãi trèo lên đỉnh núi, “Anh có thể lên thì em cũng có thể”.
Hoàn
Ngược, sắp ngược, còn mười chương là hết truyện mà bà chị tác giả lại còn dồn hết các thể loại ngược vào những chương cuối cùng TT_TT