Liệp Lang Đảo

Chương 15


Đọc truyện Liệp Lang Đảo – Chương 15

Kiệt Tu nhanh chóng di chuyển trong địa đạo tựa như mê cung, đường địa đạo không phải song song, toàn bộ trần địa đạo đều được trang bị ròng rọc, dưới mỗi đường núi đều có một ròng rọc có thể kéo trượt rất nhanh, cậu đang kiểm tra từng trạm gác và miệng xạ kích.

Địa đạo có bốn tầng giao nhau, nhiều đội viên có thể bị lạc nếu không thông thạo lối ra vào.

Ngoại trừ cái hốc nông tròn cất giữ vũ khí và thức ăn ngày thường của đội viên thì những chỗ khác của địa đạo đều rất hẹp, chỉ đủ hai người đi lại song song. Kiệt Tu cảm thấy lối đi hẹp này rất không an toàn, một khi người Bàng Ca đánh vào địa đạo thì bọn họ muốn rút quân cũng rất khó.

Nhưng địa đạo này là nơi đầu tiên được khai thác từ hơn một trăm năm trước, nhân lực hữu hạn cộng với nham thạch cứng rắn khiến cho việc mở rộng trở nên khó khăn, vì thế bọn họ vẫn giữ nguyên nền móng, chỉ xây dựng thêm lối đi và không gian bí mật. Bọn họ chỉ có thể cố gắng giữ cho bốn phương của địa đạo luôn thông suốt, nếu quả thật có người tấn công vào thì bọn họ có thể vu hồi(1) chống lại.

(1)Vu hồi: đưa lực lượng vào bên sườn hoặc bên hông đối phương để phối hợp với lực lượng tiến công chính diện cùng tiêu diệt đối phương. (theo QT)

Kiệt Tu rất am hiểu nơi này, ngoại trừ đội trưởng Hồ Sâm thì trong đội chiến đấu chỉ có mình cậu nắm rõ tất cả chốt canh gác và nơi chính xác cất giữ vật liệu.

Bởi trước đó bọn họ nhận được tin tức hai ngày này Bàng Ca sẽ có hành động, vì thế tất cả đội viên đều đã chuẩn bị tham gia chiến đấu, trong địa đạo thỉnh thoảng có vài đội viên cầm vũ khí vội vàng chạy qua. Hồ Sâm dẫn theo một vài đội viên lên mặt đất, tiếp cận rìa hắc nham, một là phục kích, một là cố gắng chiến đấu kiềm chế khu vực cách Tự Do thành một khoảng.

Người của Bàng Ca không biết đánh vào hướng nào, nếu như Hồ Sâm không thể thành công trong việc ngăn cản bọn người kia, vậy thì người trong địa đạo phải lập tức nghênh chiến đầu tiên.

“Đội phó Kiệt Tu”, âm thanh truyền ra từ micro được gắn trên trần địa đạo, Kiệt Tu lập tức nhận ra giọng của Trình Khản, “Anh chờ em ở cửa ra B12”.

Khi kiểm tra xong miệng xạ kích cuối cùng, cậu xoay người chạy đến cửa ra B12.

Cửa B12 nằm ở vách đá cánh Bắc phía sau Tự Do thành, đó là phương hướng rời khỏi Tự Do thành, Trình Khản phải đi.

Kiệt Tu nhoài nửa người ra khỏi cửa, dưới chân là vực sâu, cậu vịn thang dây leo lên vách đá, nhìn thấy Trình Khản đeo túi đứng ở đó.

“Anh phải đi sao?”. Kiệt Tu phủi phủi đá vụn trên áo.

“Ừ, qua một thời gian ngắn sẽ trở lại”, Trình Khản đưa tay nắm lấy nút áo trên cổ áo Kiệt Tu, ngón tay kéo một cái rồi bỏ nó vào trong túi mình, “Lúc trở lại mong rằng em không chết”.

“Không chết dễ vậy đâu, anh cũng chưa chết mà”. Kiệt Tu mỉm cười.

“Cái người gọi là Sa Tả”, Trình Khản nhìn về hướng Tự Do thành, “Cậu ta rất quan trọng đối với việc anh cần làm, cậu ta nhất định không thể chết”.

“Ừ”.

“Nếu cậu ta không chịu ở lại đây thì chỉ có thể đi cùng Naga, những người khác đều không được”.

“Đã hiểu”.

“Việc này mục sư không biết”.

“Sẽ không ai biết”.


Trình Khản nhìn Kiệt Tu, tay không nhịn được xoa xoa đầu cậu, nếu trên đời này anh chỉ còn lại một người có thể tin tưởng thì có lẽ cũng chỉ có Kiệt Tu. Anh nhìn Kiệt Tu từ một thằng nhóc phá phách, bước đi chập chững trở thành đội phó đội chiến đấu của Tự Do thành, đã được bao nhiêu năm rồi? Hơn hai mươi năm? Bọn họ gặp mặt tổng cộng chỉ có năm sáu lần, cộng thêm thời gian sống cùng không vượt quá một năm, vậy mà anh lại có thể tin tưởng Kiệt Tu đến như vậy, chính anh cũng không thể nói rõ vì sao.

“Em xuống đây, anh… cẩn thận”. Kiệt Tu khom người từ từ leo xuống thang dây.

“Tạm biệt”.

“Tạm biệt”.

Lần nào Trình Khản cũng sẽ chính thức nói tạm biệt với cậu, còn cậu luôn chính thức trả lời, bởi vì cậu không biết lần gặp lại tiếp theo sẽ là khi nào, có lẽ là vài ngày, có lẽ là vài tháng, cũng có thể là rất nhiều năm.

Từ thành bảo có rất nhiều đường có thể đến được Tự Do thành, con đường vòng qua bãi biển là xa nhất, cũng là con đường khó đi nhất, mặc dù vậy nhưng Thường Phi và Bố La Đức vẫn lựa chọn nó.

Hồ Sâm nhất định sẽ mang người chắn áp bọn hắn, ấn theo kinh nghiệm của bọn hắn thì Hồ Sâm sẽ chỉ ưu tiên phòng thủ ở con đường mà bọn hắn có khả năng xuất hiện, mà không mạo hiểm mang người chắn áp hướng bờ biển.

Lúc vùng bình nguyên đen kịt lởm chởm nham thạch trải dài trước mắt bọn hắn, đám đội viên liền hưng phấn gào thét chói tai.

Bố La Đức đứng trên xe, giơ tay lên cao, ra hiệu người phía sau giữ im lặng.

“Hướng gió?”. Gã quay đầu nhìn Thường Phi đang tựa người vào chiếc xe nằm cuối đội ngũ.

“Vẫn không thay đổi”. Thường Phi giơ tay lên không trung, bầu không khí rất lạnh lẽo, nhưng không có ngọn gió bọn hắn cần.

“Vậy chờ”. Bố La Đức ngồi lại vào xe, bàn tay cầm lái bởi vì hưng phấn mà hơi run run.

Có không ít đội viên lấy ra trong người một cái bình nhỏ, họ đưa lên mũi rồi dốc sức hít thật mạnh. Đây là sản phẩm tâm đắc của Mogab, nó có tác dụng tương tự với chất gây ảo giác, ông ta gọi thứ này là Côn Tháp, trong thổ ngữ có ý nghĩa là lòng dũng cảm.

Côn Tháp sẽ khiến người dùng hưng phấn cực độ, gây rối loạn hệ thần kinh, cơ thể không cảm giác được đau đớn, nhưng nó không ảnh hưởng đến suy nghĩ của con người như chất gây ảo giác, mà có thể biến con người thành công cụ chiến đấu.

Hồ Sâm dẫn theo một nhóm đội viên phân bố rải rác ẩn núp giữa những tảng đá nham thạch có hình thù kỳ dị, trước mặt bọn họ có ba con đường, nếu như người Bàng Ca tiến vào ba con đường này thì nhất định sẽ bước vào bẫy của bọn họ. Người của Bàng Ca đều là kẻ điên, chỉ cần có thể giết người là tinh thần bọn chúng sẽ phấn khích cực độ, tất cả những thứ xung quanh đều bị xem nhẹ, thậm chí có bỏ mạng cũng không quan trọng.

“Đội trưởng, có cần tôi mang người đến tập kích bên kia bờ biển không?”. Bên cạnh có người thấp giọng hỏi Hồ Sâm.

“Không cần, chúng ta không có đủ người, vì vậy không được tách ra, bên này có ba hướng, bên kia chỉ có một, chúng ta không thể đánh cuộc, hơn nữa đây không phải thói quen của bọn chúng”, Hồ Sâm lắc đầu, “Mục đích của chúng ta chính là chặn đánh ở đây, bên Kiệt Tu sẽ canh đúng thời cơ để tiếp viện”.

Xung quanh lại chìm vào yên tĩnh, tất cả mọi người đều nín thở tập trung chờ đợi cuộc ác chiến không biết khi nào mới xảy ra.

Mỗi người trong Tự Do thành đều có tâm trạng khác biệt đối với việc chiến đấu với Bàng Ca, trong lòng mỗi người đều ôm nỗi oán hận khắc cốt ghi tâm đối với tòa thành bóng tối kia, những người đại nạn không chết chạy trốn ra khỏi nơi đó đều hận không thể đem Bàng Ca phân thây nghìn đoạn, còn đối với người lớn lên trong Tự Do thành, bọn họ càng tuyệt đối không thể bỏ qua cho người muốn biến đảo Liệp Lang thành địa ngục hắc ám.


Bàng Ca đã biến hòn đảo này thành một nơi tràn ngập giết chóc và ngấm đầy máu tanh.

Người của Bàng Ca vì bóng tối mà nâng dao, người của Tự Do thành vì ánh sáng mà chiến đấu.

Gió nổi lên, không khí vốn rét mướt lại thêm gió lạnh thổi tới càng lạnh thêm vài phần.

Hồ Sâm kéo lại cổ áo, bọn họ không quan tâm đến cái lạnh thấu xương này, bởi vì họ đã hoàn toàn thích ứng với điều kiện sống lạnh lẽo nơi đây.

Gió càng thổi càng mạnh, tiếng gió thổi vù vù khiến cho bốn bề vốn tĩnh lặng bắt đầu xuất hiện những tiếng động nhỏ, lá cây và cát đá trên mặt đất bị gió cuốn lên, hắn lấy ra kính viễn vọng để quan sát tình hình phía xa.

Kính viễn vọng còn chưa đến gần mắt thì hướng bãi biển phía xa đột nhiên truyền đến tiếng xe máy đâm thủng tiếng gió, tiếng gào thét xen lẫn hưng phấn khiến cho lòng Hồ Sâm chợt trầm xuống. Hắn chồm người dậy: “Nhanh qua đó!”.

Điều khiến cho Hồ Sâm căng thẳng chính là người của Bàng Ca không đến theo con đường cũ, bọn người kia chiến đấu giết người vì tìm niềm vui nên chỉ thích tấn công chính diện, nhưng hôm nay bọn chúng lại tránh né con đường có khả năng đụng phải đội chiến đấu của Tự Do thành nhất.

Bọn chúng không định chiến đấu.

“Báo cho Kiệt Tu, mục tiêu của bọn người kia không phải giết người, có thể là muốn xông thẳng vào thành”. Hồ Sâm một bên quát to một bên nhảy lên chiếc xe được giấu bên trong khe đá, hiện tại bọn họ đuổi theo cũng không hi vọng chặn đánh được bọn người kia, nhưng nếu tốc độ đủ nhanh thì vẫn có thể báo cho Kiệt Tu dẫn theo người phản kích từ phía sau, “Nhìn xem ai đang dẫn đội!”.

Tất cả người của đội chiến đấu đều đã lên xe, dốc sức đuổi theo, có người cầm kính viễn vọng lắc lư đứng ở chỗ ngồi phía sau xe quan sát một hồi, sau đó lớn tiếng hét về phía Hồ Sâm: “Đội trưởng! Có cả người của đội hộ vệ và đội săn bắn! Tôi nhìn thấy Bố La Đức, không nhìn thấy Thường Phi! Hình như bọn người kia đã lắp lại xe! Phía sau xe cái gì đó giống như tấm chắn! Rất lớn!”.

“Gọi Kiệt Tu áp đánh, không thể để bọn chúng xông qua hắc nham!”. Hồ Sâm rống to, tấm chắn đó có tác dụng gì? Gió lạnh như vạch ra từng lưỡi dao sắc bén ập vào mặt hắn đau rát, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ, bọn người kia muốn làm gì, mục tiêu của bọn chúng là gì?

Kiệt Tu chợt vỗ vào cái công tắc điện thoại trên vách địa đạo, đây là đường dây truyền tin liên kết với toàn bộ địa đạo, cậu không có thời gian để cân nhắc, Bố La Đức đã xông vào hắc nham từ phía bãi biển, nếu dùng hết tốc lực tiến về trước mà không bị ngăn trở thì chưa đến bốn mươi phút, bọn chúng sẽ đến được Tự Do thành.

“Không phải quét sạch! Đội một… hai… chuẩn bị tường đinh, đội ba chuẩn bị công kích tầm xa, còn lại vào chỗ chờ lệnh!”. Kiệt Tu nói xong liền kéo ròng rọc trên đỉnh địa đạo trượt về hướng vị trí đội một và hai, nơi nào gần với biên giới hắc nham thì bọn họ sẽ có biện pháp phòng vệ, nhưng từ khi cậu có kí ức đến nay thì nó chưa hề được sử dụng, bởi vì người của Bàng Ca chưa từng trực tiếp đánh thẳng vào Tự Do thành như hôm nay.

Kiệt Tu cau mày, cậu không sợ người của Bàng Ca, hai bên từng công kích chính diện rất nhiều lần, điều khiến cậu bất an chính là mục đích hành động lần này của Bố La Đức.

Không phải quét sạch, tránh chiến đấu, trực tiếp xông vào hắc nham, mặc dù cậu không muốn phỏng đoán nhưng hiện tại đây là khả năng duy nhất.

Người của Bố La Đức muốn xông vào Tự Do thành.

Kiệt Tu leo lên tầng trên của địa đạo, đội viên đội một và hai đã chuẩn bị xong tường đinh.

Kiệt Tu chưa từng nhìn thấy cách thức hoạt động của tường đinh, sự tồn tại của tường đinh chỉ có đội viên cũ của đội một và đội hai mới biết. Đây là bức tường kim loại được chôn nông dưới địa đạo, có thể phân đoạn khởi động, lúc trồi lên rộng gần 1km, cao 4m, trên mặt phủ đầy đinh thép có hình dạng dùi tròn, chỗ có đinh thép dày nhất cũng đến 20cm, độ dài đều vượt quá 1m.

“Thấy gì không?”. Kiệt Tu đứng phía sau người đội viên đang quan sát bên ngoài bằng chiếc kính tiềm vọng được lắp đặt thẳng đứng, tay của người đội viên đặt trên cái ống kim loại rỗng ruột bên cạnh, nó dựng thẳng cắm xuyên vào trong nham thạch, đây là một thiết kế rất cổ xưa, đường ống đi xuyên qua bốn tầng địa đạo, có thể cảm ứng được rung động truyền tới từ mặt đất phía xa.


“Vẫn chưa đến, nhưng có thể nhìn thấy bóng người”.

“Đội phó”. Một đội viên đi đến cạnh Kiệt Tu, thoạt nhìn có hơi khẩn trương, đó là một đội viên cũ hơn 30 tuổi, sự sợ hãi đối với Bố La Đức vẫn như cũ khắc sâu trong lòng hắn không cách nào biến mất, “Phải khởi động tường đinh sao?”.

“Không”, Kiệt Tu lắc đầu, “Chuẩn bị công kích tầm xa”.

Người nọ xoay người truyền đạt mệnh lệnh, Kiệt Tu nhìn chằm chằm vào tay mình.

Không thể tùy tiện khởi động tường đinh, loại cố định này không biết sẽ gây ra biến đổi gì đối với hệ thống phòng ngự, dùng một lần sẽ có hiệu quả nhưng sau đó nó chỉ còn là vật trang trí. Không phải bất đắc dĩ thì tuyệt đối không thể dùng, bằng không chẳng khác nào mất đi cái tấm chắn này.

Bố La Đức không hề biết bên dưới hắc nham của Tự Do thành có bao nhiêu địa đạo và miệng xạ kích, gã chỉ biết nếu bị xạ kích từ phía dưới địa đạo thì chỉ gây ra thiệt hại rất nhỏ đối với lá chắn của xe.

Xe chạy lên hắc nham bắt đầu xốc nảy, thủ hạ của Bố La Đức lái xe vượt qua gã và vẫn hưng phấn gào thét chói tai, tựa hồ đã ngửi được mùi máu tươi giết chóc.

“Một con đàn bà! Nhớ kĩ cho tao!”. Bố La Đức la to.

Tất cả mọi người dùng tiếng thét chói tai đáp lại lời gã.

Thường Phi ngồi bên trong xe, mắt chăm chú nhìn vào mặt nham thạch phía trước, hiện tại bọn điên cuồng hưng phấn quá độ kia cho dù đối diện với cái bẫy nham thạch thì chắc cũng sẽ nhảy vào.

Thường Phi nhìn thấy khối nham thạch đầu tiên bắt đầu long ra từ phía xa, hắn biết bọn hắn sẽ lập tức tiến vào tầm bắn của Tự Do thành, hắn hô to: “Tăng tốc! Chuẩn bị cất cánh”.

Tất cả mọi người bởi vì câu nói này mà hưng phấn gào to, bọn họ sắp được thể nghiệm cảm giác kích thích chưa từng có.

“Chuẩn bị bắn”. Kiệt Tu ra dấu tay, một đội viên dùng micro truyền đạt mệnh lệnh đến những người trong thông đạo khác.

Nham thạch trên mặt đất từ từ đội lên, mười mấy cái ống tròn màu đen nhô lên khỏi mặt đất, nhắm thẳng vào bọn người cuồng hô kêu loạn đang tăng tốc xe máy vọt nhanh tới.

Lòng bàn tay Kiệt Tu đổ mồ hôi, cậu nhìn chằm chằm vào điểm đen đang dần dần lớn lên trong kính tiềm vọng, đạn dược vô cùng quý giá, cậu phải đảm bảo không được lãng phí một viên đạn nào được bắn ra.

Điểm đen ngày càng rõ ràng, Kiệt Tu chậm rãi giơ tay lên, tính toán cự ly, ở tại nơi này, cậu đang được chứng kiến một cảnh tượng khiến cả người cậu sững sờ.

Sau mỗi chiếc xe của đoàn xe Bố La Đức đột nhiên dâng lên rất nhiều bóng đen, trong vòng mấy giây đã đạt tới độ cao vài mét, đợi khi Kiệt Tu nhìn rõ đó là cái gì thì tim cậu lập tức chìm xuống đáy vực. Sau mỗi một chiếc xe đều có sợi dây nối liền với một cái cánh bay khổng lồ.

“Tất cả nổ súng!”. Kiệt Tu rống lên một tiếng, “Mục tiêu là xe, không cần quan tâm đến thứ phía trên! Đừng để bọn chúng có cơ hội hít thở!”.

Hiện tại, cánh bay vẫn chưa hoàn toàn bay lên, chỉ cần xe mất đi động lực thì nó sẽ ngã xuống.

Toàn bộ ống pháo màu đen chôn dưới hắc nham đồng loạt nâng lên khỏi mặt đất, bắn ra từng viên đạn pháo mang theo ánh lửa vàng bay về phía đội ngũ của Bố La Đức.

Thường Phi nằm sấp trên cánh bay, bên dưới là một tấm cản vô cùng kiên cố, chỉ cần không trực tiếp bắn trúng thì không có vấn đề gì lớn.

Cánh bay là do Thường Phi thiết kế, trước đây chưa từng sử dụng qua, bởi vì nếu dùng để chiến đấu thì cánh bay có rất nhiều hạn chế, hướng gió, khả năng cơ động và động lực. Tuy Thường Phi đã thử gia tăng lực đẩy của cánh bay nhưng vẫn chưa giải quyết toàn bộ vấn đề, lực đẩy cũng không thể làm cho cánh bay mượn sức gió cất cánh, mà nó chỉ có thể bay trên không trung khi động lực và khả năng cơ động càng mạnh mà thôi.

Vì thế bọn họ nhất định phải đợi gió Tây nổi lên rồi đi ngược hướng gió, dùng xe máy để kéo cánh bay bay lên không trung trong thời gian ngắn, sau đó lợi dụng quán tính gia cố thêm khung xe, tháo gỡ toàn bộ sức nặng không cần thiết ra khỏi xe máy, sau đó nhấc xe rời khỏi mặt đất, vượt qua trận pháo được thiết lập tại khu vực hắc nham xung quanh Tự Do thành.


Nhưng xe máy có thể nhấc khỏi mặt đất bao nhiêu cao, có thể duy trì trong bao lâu thì vẫn là ẩn số, nếu thời gian quá ngắn thì chỉ có thể dựa vào chiều gió ngược mà không ngừng kéo, tiếp tục kéo xe rời khỏi mặt đất.

Thường Phi biết rõ lần này nhất định sẽ tổn thất không ít người, nhất là người chạy xe, vì thế hắn không sắp xếp cho đội viên ưu tú của đội săn bắn tham gia hành động lần này.

Khi cánh bay của bọn hắn chưa đạt đủ độ cao thì đạn pháo của Tự Do thành mang theo ánh lửa đã đánh tới.

Trong nháy mắt có ba chiếc xe bị bắn trúng, cánh bay bọn hắn kéo theo cũng nhất thời mất đi động lực, trượt đi một đoạn ngắn trên mặt nham thạch cứng rắn.

Đây cũng là nguyên nhân Thường Phi phải dùng phương thức này để xông vào Tự Do thành, vì nếu chỉ lái xe thì khi gặp phải công kích lửa đạn cộng thêm phục kích, bọn hắn chắc chắn không có khả năng đến được Tự Do thành.

Trong tiếng đạn pháo đinh tai nhức óc, không ít cánh bay đã thành công đạt đến độ cao bay, người ở phía trên bắt đầu liên tục ném những quả lựu đạn nhỏ xuống đất. Loại lựu đạn này gây sát thương không lớn nhưng hiệu quả lại chấn động kinh người, đồng thời khi phát nổ sẽ tràn ngập khói trắng.

Tất cả những việc bọn hắn làm bây giờ không phải vì giết người, mà chỉ để đảm bảo đội ngũ có thể tiến vào Tự Do thành.

Tiếng nổ to trên mặt nham thạch đen trống trải truyền đi rất xa, Sa Tả đang nằm trên giường bị loại âm thanh này kinh động khiến cậu trực tiếp nhảy xuống sàn nhà.

Cũng vào lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, LiLy Ca xông vào nắm lấy cánh tay cậu kéo cậu ra bên ngoài: “Mau theo tôi vào địa đạo, người của Bố La Đức xông đến rồi!”.

Sa Tả không do dự cũng không sửng sốt, cậu không để ý xem bên ngoài có chuyện gì xảy ra mà chỉ chạy như điên theo Lily Ca, sau đó tiến vào địa đạo bên trong căn phòng nhỏ dựa sát vách đá.

Địa đạo này chắc hẳn là nơi chuyên dùng để ẩn náu của Tự Do thành, bên trong có nhiều nhu yếu phẩm xếp chồng lên nhau, đường đi của địa đạo móc nối với rất nhiều hang động nhỏ, bên trong đã có rất nhiều người.

Phụ nữ, trẻ con, không thiếu những người đàn ông trông rất bình thường, trên mặt tất cả mọi người đều toàn là sợ hãi, đây là nơi bọn họ đã sinh sống từ rất lâu và đây cũng là lần đầu tiên người của Bàng Ca trực tiếp đánh vào Tự Do thành.

“Cậu ở yên tại đây, nhớ đừng đi đâu cả”. Sau khi bố trí ổn thỏa cho Sa Tả, Lily Ca xoay người chạy ra ngoài, vẫn còn nhiều người dân chưa được thu xếp.

Sa Tả sờ vào khẩu súng trong túi, cậu nghe thấy tiếng nổ vang không ngừng truyền tới từ trên mặt đất, còn có chấn động mạnh tựa như động đất, đây là chuyện cậu chưa từng trải qua, chiến đấu?

Cậu tìm một chỗ bên tường rồi tựa vào, trong lòng bắt đầu rối bời, người bên cạnh vẫn nói chuyện huyên thuyên, vẻ mặt ai nấy cũng đều lo lắng, ngây người chừng mười phút, cậu liền cảm thấy có chút khó thở.

“Trời ơi!”. Phía sau đột nhiên có một giọng nữ mang theo tiếng nức nở vang lên: “Em trai tôi đâu?!”.

Sa Tả quay đầu liền nhìn thấy gương đầy lo lắng của một cô gái trẻ, cô gái vừa hô vừa chạy đi tìm nhưng vẫn không tìm được em trai của mình, không đợi mọi người tìm cách thì cô ta đã trực tiếp chạy ra khỏi địa đạo.

“Đừng đi! Nguy hiểm lắm!”. Người trong địa đạo nhất thời nháo nhào cả lên, lúc này mà chạy ra ngoài thì chắc chắn tự tìm đường chết.

“Tôi phải tìm em trai của mình!”. Cô gái không quay đầu, trực tiếp biến mất tại cửa ra của địa đạo.

Hành động của cô gái khiến cho người trong địa đạo hỗn loạn, thần kinh mọi người vốn đã căng thẳng lại càng thêm kéo căng.

Sa Tả không do dự xoay người chạy vọt tới cửa địa đạo, cậu không có em trai, cũng không biết cảm giác có anh chị em là như thế nào, nhưng xông ra vào thời điểm này là quá mạo hiểm, huống chi Lily Ca bọn họ khẳng định còn đang tìm người.

Cậu phải kéo cô gái này trở về.

Nếu như Trình Khản có ở đây, thì có thể anh ta sẽ nói trước tiên cậu hãy suy nghĩ về thực lực của mình đã, vì thế cậu cân nhắc một chút, đuổi theo một cô gái, sau đó mang cô quay về địa đạo, thực lực như vậy cậu vẫn có.

Hoàn


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.