Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 456: Nói chuyện


Đọc truyện Liệp Giả Thiên Hạ – Chương 456: Nói chuyện

Edit: Trúc Giang

Nguồn: banlong.us

Sau đó hai người lại khôi phục lại trạng thái vừa rồi, cảnh giới tối cao – trầm mặc. Bọn họ vẫn duy trì tư thế lúc trước, lẳng lặng đứng trên chiến trường bừa bộn, Nếu như bây giờ trên chiến trường có những lá cờ bị bẻ gãy, mấy thi thể đang nằm, hoặc là mấy làn khói nhẹ đìu hiu, thì đã có chút hương vị anh hùng nhìn phương xa rồi.

Nhưng thật đáng tiếc là, ở đây không có gì cả. Ánh nắng của vùng bỏ hoang bên ngoài Quán Quân Thành vẫn tươi sáng như cũ, cỏ xanh đầy sức sống, thậm chí lúc gió nhẹ thổi qua còn nghe được mùi cỏ xanh ngọt ngào, thỉnh thoảng còn có mấy con ong mật chăm chỉ bay đến bay lui. Cảnh sắc xung quanh thật sự quá đẹp, hoàn toàn không hề liên quan đến cái hương vị anh hùng gì đó, đồng thời còn làm người ta dễ dàng nhận ra hai người thanh niên kia đang ngẩn người xoắn xuýt.

Được rồi, thật ra mọi thứ là do chúng ta nghĩ tào lao quá nhiều.

Lưu Niên cứ đứng như vậy mà híp mắt nhìn phương xa, bên môi nở nụ cười nhàn nhạt, giống như nhìn gì đó đến ngẩn người. Bạch Mạch nhìn hắn một cái, sau đó nhìn theo tầm mắt của Lưu Niên, phía trước là mấy gốc cây rậm rạp, bên dưới còn có một cái hồ nước nhỏ, bên hồ còn có mấy bông hoa đang thi nhau khoe sắc trong ngày xuân về, nhưng cảnh sắc này lại thường được gặp rất nhiều trong Vận Mệnh, đúng là không có gì đáng xem.

Bạch Mạch không nhàm chán đến mức đứng ở đây đoán mò ánh mắt của Lưu Niên đang nhìn cái gì, hoặc là nghĩ Lưu Niên đang cảm thấy hứng thú về cái gì, bởi vì những cái đó không phải là thứ mà Bạch Mạch quan tâm. Trong suy nghĩ của hắn, Lưu Niên là một kẻ lưu manh vung đao cướp em gái hắn, hắn và tên lưu manh này hoàn toàn không có tiếng nói chung. Nhưng trên thực tế, luôn có một số chuyện ngoài ý muốn.

Cũng như bây giờ, Bạch Mạch muốn ra tay đánh cho đồ lưu manh này một trận nhớ đời, hoặc là trực tiếp chơi chết hắn là được, nhưng lại không thể. Dù bây giờ bọn họ không hề có tiếng nói chung đi nữa, nhưng lúc này vẫn giả bộ như hai người cực kỳ ăn ý với nhau.

– Ngươi xem trọng em gái ta cái gì chứ?

Bạch Mạch nhíu mày một hồi lâu, sau đó thở dài nói.


– Sắc đẹp của em ấy, dáng người, cả tính tình cũng không cần phải nói, nát đến mức người ta không còn hứng thú để mở miệng chê bai. Thậm chí ta còn không tìm được một chút khí chất thục nữ ở trên người em ấy. Sao ngươi lại thích nó chứ?

Lưu Niên không hề cảm thấy ngoài ý muốn khi nghe đến vấn đề này, mặc dù lời nói làm cho người ta không thoải mái, dù những lời này là do chính miệng của anh họ Diệp Từ nói ra. Nhưng mà, Lưu Niên vẫn không cảm thấy bất ngờ. Hắn chỉ thu lại ánh mắt đang nhìn về phía xa xa, rồi nhìn về phía Bạch Mạch, Lưu Niên nhếch khóe miệng. Sau đó hắn vươn tay ra cầm lấy một lọn tóc của mình, nói.

– Ngươi nói vậy cũng không sai. Diệp Từ đúng là không có chút thục nữ nào, khuôn mặt lại không xinh đẹp, dáng người thì gầy gầy, ngay cả chỗ không nên gầy cũng gầy còm. Tính tình lại không tốt, ngươi không biết những lúc pk với ta thì Diệp Từ dùng đòn ác đến thế nào đâu, lúc đó ta còn có cảm giác mình và cô ấy có thù giết cha cơ. Còn những ưu điểm của phái nữ như dịu dàng, khéo hiểu lòng người gì đó. Hay là đáng yêu, ngoan ngoãn nghe lời. Cô ấy không hề có một chút nào, vì vậy, ngươi nói không hề sai.

Sau khi Lưu Niên nói xong, khóe mắt hắn đã cong lên, hắn nhìn qua Bạch Mạch, mà Bạch Mạch cũng đang nhìn hắn. Đôi mắt của Bạch Mạch như một vùng nước sâu không thấy đáy, hoàn toàn không nhìn ra bên trong có cái gì, cũng không thể nhìn ra bên trong giấu cái gì. Hắn chỉ lẳng lặng nhìn Lưu Niên, yên tĩnh lẳng lặng, không có chút tức giận nào.

– Nhưng dù tất cả là đúng thì sao?

Lưu Niên nháy nháy mắt, thu hồi lại ánh mắt từ trên người Bạch Mạch, sau đó hắn nhìn về phía lúc trước. Khóe môi vẫn còn cong lên.

– Dù cho cả người cô ấy đều là khuyết điểm thì sao? Cô ấy vẫn là Diệp Từ.

Bạch Mạch nghe xong câu này thì bốn vị chua cay mặn ngọt lẫn lộn, rõ ràng mình chê một đống, người ta cũng xả một đống, nhưng sao hắn lại cảm thấy khó chịu chứ? Cảm giác như con gái mình bị người ta lôi ra nói một đống khuyết điểm, dù có khuyết điểm đi nữa, một người ngoài như ngươi có tư cách gì mà nói. Đương nhiên, cái làm Bạch Mạch khó chịu nhất là câu nói cuối cùng của Lưu Niên. Cô ấy vẫn là Diệp Từ, là Diệp Từ thì sao? Hắn là Bạch Mạch đây này! Đáp án kiểu rắm chó gì vậy!

Được rồi, cứ xem như đó là một cái đáp án rắm chó đi, nhưng đáp án đó lại làm cho Bạch Mạch không thể phản bác được, hắn chỉ có thể ngậm miệng đứng đó không biết suy nghĩ cái gì.

Mà hình như Lưu Niên cũng không có ý định mở miệng, hắn chỉ mỉm cười nhìn hồ nước nhỏ đầy hứng thú, giống như ở đó có bảo tàng khổng lồ vậy. Bạch Mạch thuận theo ánh mắt hắn mà nhìn qua, xác nhận bên kia chỉ có phong cảnh bình thường trong Vận Mệnh, cuối cùng cũng mặc xác hắn. Bạch Mạch ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời hôm nay trong xanh tuyệt đẹp, mây trắng trôi nổi trên trời xanh, đẹp đến mức làm người ta hoảng hốt.


Ngay khi Bạch Mạch hoàn toàn không tìm được chủ đề để nói chuyện, mà hai người cứ đứng như vậy đã làm cho hội chị em hủ nữ trong công hội YY vô hạn. Lưu Niên bỗng nhiên lại mở miệng. Giọng nói của hắn cực kỳ chân thành, chân thành đến mức Bạch Mạch cảm thấy đáng sợ, dù sao ở trong suy nghĩ của Bạch Mạch thì Lưu Niên chính là đồ lưu manh muốn bắt cóc phụ nữ đàng hoàng, không phải, là đồ lưu manh chọc ghẹo gái nhà lành. Ngươi còn trông chờ một tên lưu manh có chân thành sao? Chi thà ngươi trông chờ vào việc heo mẹ hát lên một khúc Bá Vương Biệt Cơ trước khi vào lò mổ còn thực tế hơn.

– Nói theo một cách khác, thật ra người và ta là kẻ địch đấy.

Lưu Niên thở dài một hơi.

– Mặc dù lời nói của ta làm ngươi không phục, nhưng mà ta vẫn phải nói, hai mươi năm trước ngươi đã vất vả rồi, từ nay về sau hãy giao cô ấy cho ta đi.

Bạch Mạch nhìn Lưu Niên thật sâu, sau đó một tiếng hừ lạnh từ trong lỗ mũi hắn tràn ra ngoài, Bạch Mạch khoanh tay trước ngực, nhàn nhạt nói.

– Dịch Khinh Trần, ngươi muốn ăn đòn phải không?

Lưu Niên nở nụ cười, hắn phất phất tay với Bạch Mạch, khuôn mặt kia đẹp mắt đến mức làm cho người ta có xúc động ấn nó xuống đất mà chà. Lưu Niên nhìn rồi đi về phía lúc đầu, vừa đi vừa nói.

– Ngươi đánh không lại ta, anh họ!

Sau đó lại tặng thêm một câu.

– Dù là trong trò chơi hay là ngoài đời đi nữa!


Câu nói này làm cho Bạch Mạch khịt mũi xem thường, nhưng hắn vẫn đứng ở chỗ đó, hai tay ôm ngực, nhìn bóng lưng của Lưu Niên, sau đó quay lại nhìn hồ nước nhỏ mà lúc trước Lưu Niên nhìn chăm chú. Bỗng nhiên, Bạch Mạch ngây ngẩn cả người, trên hồ nước nhỏ kia phản chiếu một cái cây rậm rạp, mà trên cành cây có một bóng người nhàn nhã dựa vào, mặc dù bóng người kia rất mờ, nhưng mái tóc màu bạc dài dài kia thì rất dễ nhận ra. Mà tất cả hình ảnh kia đều phải nhìn qua ánh nước phản chiếu của mặt hồ, nếu như nhìn thẳng về cái cây kia thì không thể thấy được.

Bây giờ thì Bạch Mạch đã hiểu được, vì sao Lưu Niên luôn nhìn về phía đó.

Hắn cứ đứng như vậy mà nhìn Lưu Niên đi về phía gốc cây kia, sau đó hắn dừng lại dưới gốc cây, rồi ngẩng đầu lên, nói gì đó với người ở trên cây, mà người ở trên cây cũng trả lời gì đó, rồi Lưu Niên lại nói gì đó, sau đó cứ đứng như vậy không nhúc nhích, mà cánh tay hắn hơi mở ra, giống như đang chờ đợi cái gì. Thời gian trôi qua thật lâu, lâu đến mức Bạch Mạch cũng cảm thấy nhàm chán, hắn lại thấy được một bóng người từ trên cây nhảy xuống.

Bóng người kia vừa vặn rơi vào lòng ngực Lưu Niên, hai tay Lưu Niên ôm người đó. Bạch Mạch thở dài một hơi, sau đó đi đến một phương hướng tùy tiện, hắn cảm thấy mình nên tìm Cập Thì Vũ hỏi một chút tình huống của công hội, ai biết tiếp theo Thịnh Thế sẽ trúng gió kiểu gì chứ?

Bạch Mạch đi vài bước, sau đó hắn ngừng lại, quay đầu lại nhìn một chút, rồi hắn đứng nơi đó một lúc, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Đúng là con gái lớn không dùng được nữa rồi.

– ———

Bạch Mạch và Lưu Niên đứng ở chiến trường xa xa, không biết nói với nhau cái gì, Diệp Từ đứng nhìn bọn họ một lúc, sau đó ngáp một cái, cô có cảm giác buồn ngủ quá. Diệp Từ nhìn bốn phía, cô thấy có một gốc cây rậm rạp cách đó không xa, quan trọng hơn, trên cây có một nhánh rất thích hợp để cho người ta dựa vào, mà vừa vặn lúc này cô không có chuyện gì làm, nên dựa vào đó ngủ một chút cũng là chuyện bình thường. Nếu như vậy, Diệp Từ đi về phía gốc cây kia, sau đó lưu loát nhảy lên trên cây, nằm dựa vào nhánh cây.

Ánh mặt trời rực rỡ xuyên thấu qua tán cây, loang lổ rơi vào trên người Diệp Từ, nhìn qua có chút đáng yêu. Diệp Từ híp mắt nhìn những vầng sáng kia, cô lại cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến, mí mắt nặng nề khép lại. Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, dây thần kinh của Diệp Từ bỗng nhiên bừng tỉnh, kêu gào mãnh liệt, nhưng không phải là loại cảnh báo nguy hiểm. Loại kêu gào này làm cho Diệp Từ phải mở mắt ra, theo bản năng nhìn về một phía, lập tức đập vào mắt một bóng người anh tuấn đang đạp ánh nắng bước đến.

Người kia đẹp mắt đến quá đáng, lớn lên còn xinh đẹp hơn cả mình, vậy mà không thèm có chút thái độ che lấp gì cả. Khóe mắt và khóe môi hắn còn cong lên tạo thành một nụ cười thản nhiên, nhìn qua giống như đóa hoa đào đẹp nhất trong mùa xuân.

Diệp Từ nhìn vào đóa hoa đào kia ngây người một chút, sau đó giật giật khóe mắt, cô ngồi dậy, ngồi yên trên nhánh cây nhìn Lưu Niên, một lúc sau mới nói.


– Anh đến lúc nào vậy?

– Mới đến thì em đã tỉnh. Anh quấy rầy em ngủ sao?

Lưu Niên vẫn là dáng vẻ say lòng người kia, lẳng lặng nhìn Diệp Từ. Có lẽ vì cô vừa tỉnh ngủ, nên trên người thiếu một chút sắc bén, nhiều sự mềm mại hơn, làm cho tim hắn đập tình thịch.

Diệp Từ lắc đầu.

Lưu Niên giang hai tay ra nói với Diệp Từ.

– Xuống đây đi!

– Xuống đó?

Diệp Từ nhắc lại một lần, sau đó nhướng mày nhìn Lưu Niên.

– Xuống thì xuống, anh giang tay ra làm gì?

Lưu Niên cực kỳ bất đắc dĩ với câu trả lời không chút phong tình này, sau đó hắn nói thẳng.

– Nhảy xuống, anh đỡ em.

Diệp Từ thật sự muốn nói, em mà còn cần người phải đỡ sao? Dù có cao hơn nữa, ở trước mặt cô cũng chỉ là bữa ăn sáng mà thôi. Nhưng không biết vì sao, cô lại có chút không nói nên lời, Diệp Từ chỉ có thể sững sờ ngẩn ngơ nhìn đôi tay kia, không biết đã qua bao lâu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.