Đọc truyện Liệp Giả Thiên Hạ – Chương 436: Ở lúc thích hợp làm chuyện thích hợp
Edit: An Hạ
Nguồn: banlong.us
Đàm Phá Lãng không nói cho Tả Hiểu Lan chuyện Dịch Khinh Trần là Lưu Niên, trong đó một phần là do áp bức của Diệp Từ, một phần là ý của Lưu Niên. Cho nên Tả Hiểu Lan và Diệp Nam Thiên trong mấy ngày tết có lúc nói chuyện sẽ vài lần nhắc về anh.
Tả Hiểu Lan nói rằng:
“Thẳng bé Tiểu Dịch là đứa tỉ mỉ, làm việc có trước có sau, là một đứa không tồi”
Diệp Nam Thiên sẽ đáp lại:
“Ừ, đúng vậy. Nó là đứa có tính tình rất tốt”
Tả Hiểu Lan nghe Diệp Nam Thiên nói vậy thì có một chút không hiểu.
“Ông mới nhìn thấy người ta một lần, sao lại biết tính cách nó tốt?”
Diệp Nam Thiên đang xem một chương trình ca múa nhạc trên TV, vừa gặp chân gà vừa lơ đãng trả lời Tả Hiểu Lan.
“Vì thằng bé chơi bài tốt”
Đổi lấy người đang ngồi cạnh ông nghe chuyện phiếm Diệp Từ trợn trắng mắt, đứng dậy định tròng áo khoác tính ra ngoài.
“Sao ba biết anh ấy chơi bài tốt, vì ba là người thắng nhiều nhất còn anh ấy là người thua à? Chẳng lẽ ba không biết ảnh cố tình thua ba, còn chơi bài tốt cái gì…”
Cô lẩm ba lẩm bẩm vài tiếng, sau đó đi thẳng ra ga đón Bạch Mạch.
Diệp Nam Thiên thấy bóng Diệp Từ ra khỏi cửa, khóe môi khẽ cười nhưng vẫn không nói câu nào. Đến khi Diệp Từ rời khỏi, Tả Hiểu Lan mới hỏi Diệp Nam Thiên tại sao lại nghĩ vậy. Diệp Nam Thiên cũng không dấu diếm gì vợ mình, kể lại chuyện chơi bài với anh từ đầu đến cuối cho Tả Hiểu Lan nghe. Tả Hiểu Lan nghe xong cũng nói giống Diệp Từ.
“Tôi thấy Tiểu Từ nói đúng đó, cậu ta cố tình thua ông thôi. Vì sao chỉ nhờ chơi bài mà ông nhận xét người ta tính cách tốt? Chẳng lẽ vì người ta thua ông tiền hả?”
Diệp Nam Thiên cười cười, lắc đầu.
“Phụ nữ hai người nhìn một chuyện đều là vẻ ngoài, tất nhiên là cậu kia cho tôi thắng, nên không để ý thua nhiều tiền hay không. Chỉ là, con người có một tính cách háo thắng, không muốn thua. Nếu thua thì trong lòng sẽ thấy khó chịu, cho dù có giả vờ sao đi nữa vẫn sẽ lộ ra ngoài. Trong lòng không cam lòng thì sắc mặt sao dễ nhìn được. Chỉ là cậu ta không hề, rõ ràng mình luôn thua, cũng bình thản không tỏ vẻ gì cả. Có thể thấy được bình thường người này có tâm tình cực kì ổn trọng. Suy nghĩ cũng chín chắn. Điều khác không dám phán, chơi bài tốt như vậy, những việc khác chắc chắn sẽ không xấu”
Tả Hiểu Lan nhún vai, không muốn nói lại mấy chuyện Diệp Nam Thiên chỉ ra. Cầm một quả nho lên, vừa xem TV vừa nhai từ từ, giống như không muốn nói gì thêm nữa. Mãi đến khi Diệp Nam Thiên nghĩ rằng bà chẳng quan tâm đề tài này, thì bà mới chậm rãi mở miệng.
“Ông khen nó như vậy định làm gì?”
Diệp Nam Thiên hơi nhướng mày, nhìn Tả Hiểu Lan trợn mắt, sau đó cười cười.
“Bà chưa hiểu à?”
“Tôi có phải con giun trong bụng ông đâu mà biết”
Tả Hiểu Lan trợn mắt.
“Ông không nói ra sao tôi biết được ông nghĩ gì chứ”
“Tôi thấy tính cách của thằng bé không tồi, nếu có thể đến với Tiểu Từ cũng là một lựa chọn không tồi”
(*** Thôi xong xong, trời đất ơi._. ông bố này bán Từ Từ rồi)
Diệp Nam Thiên không nhịn được thở dài.
“Tuy rằng, tôi không hi vọng con bé cưới sớm, nhưng năm nay cũng 21 rồi…”
“Ông cũng biết 21 tuổi còn trẻ mà, gấp vậy làm gì?”
Tả Hiểu Lan càng thấy Diệp Nam Thiên lạ, ngày thường họ nói chuyện về Lưu Niên. Diệp Nam Thiên đều lí do lí trấu là Diệp Từ còn nhỏ, hôm nay đổi tính rồi à?
“21 tuổi đúng là còn trẻ, nhưng có rất nhiều đàn ông từ tuổi này thay đổi cách nghĩ trở nên tốt hơn. Yêu đương, là chuyện một cô gái thời trẻ nên thử qua”
Diệp Nam Thiên mỉm cười nghiêm túc nói với Tả Hiểu Lan. Tả Hiểu Lan cảm thấy chồng mình rất ít khi nói mấy chuyện nghiêm túc yêu đương kiểu này, hơi buồn cười.
“Sao ông lại nghĩ vậy?”
“Yêu đương là một trải nghiệm quan trọng trong cuộc đời mà mỗi người đều phải trải qua. Đây là thứ mà chúng ta không thể dạy cho con được, phải để con tự trải nghiệm. Có lẽ, đoạn này đem lại cho con không chỉ có ngọt ngào mà còn có đau khổ và vết thương lòng sâu sắc, cũng không sao hết. Chúng ta ở bên an ủi con là được. Chỉ có lúc thích hợp để yêu đương, mới có thể nghiêm túc đối diện với hôn nhân. Con không thể ở cạnh chúng ta cả đời được, một ngày nào đó con bé sẽ là vợ của người ta, mẹ của người khác. Con bé phải tự học việc dùng thái độ thế nào với người sẽ đi cùng mình một đoạn đường đời sau này. Tôi không phải muốn gả con đi sớm vậy, chỉ cảm thấy thời điểm thích hợp để trải nghiệm, chính là lúc này thôi”
Diệp Nam Thiên híp mắt nhớ đến tuổi trẻ của mình, khi ấy ông mới gặp Tả Hiểu Lan, cảm thấy mình thật may mắn. Vì tình đầu đã kiếm được một cô gái tốt, đáng giá để tin tưởng. Nếu gặp phải người khác, có lẽ sẽ mang đến hôn nhân không mấy hạnh phúc.
“Nếu chúng ta không thể nào áp đặt được con, sao ông còn muốn chọn Tiểu Dịch cho con bé?”
Tả Hiểu Lan hiểu được suy nghĩ của chồng, nhưng miệng vẫn cứ thích làm khó.
“Ông có thấy ông mâu thuẫn lắm không?”
Diệp Nam Thiên nghe xong nở nụ cười. Ông vươn tay, nhẹ nhàng chọt chọt trán Tả Hiểu Lan.
“Nói là nói như vậy, nhưng con gái của tôi đó. Tuy rằng biết không nên can dự vào, nhưng muốn kiếm một người có thể trông cậy vào để con nói chuyện yêu đương. Nếu sau này có người vậy bên con đỡ phải lo lắng”
Nói xong, ông cười khẽ.
“Không phải người phụ nữ nào cũng may mắn yêu một lần đã tìm được người mình có thể tin tưởng mà đi cả đời…”
“Ông nói như vậy tiêu cực quá, chẳng lẽ trên đời toàn đàn ông xấu?”
Tả Hiểu Lan biết Diệp Nam Thiên nói không sai, nhưng vẫn công bằng trả lời.
“Tôi có nói là đàn ông xấu nhiều đâu, chỉ là thời điểm gặp gỡ không đúng thôi. Thời gian đó, con gái là thời điểm đẹp nhất. Nhưng con trai lại là khi chưa trưởng thành. Nếu gặp lúc đó, sẽ không có kết quả tốt gì đâu”
Diệp Nam Thiên cười cười, sau đó tiếp tục xem TV.
“Diệp Từ 21 tuổi, đây là tuổi đẹp nhất của con. Năm nay con có dũng cảm, có chấp nhất, có nhiệt tình… đây là cảm xúc đẹp đẽ nhất trong tình yêu. Cho nên, con đến tuổi yêu đương rồi. Mà Dịch Khinh Trần 26 tuổi, với nam nhân lại là tuổi tốt. Không giống như đàn ông mới gầy dựng sự nghiệp. Thằng bé có nhiệt tình, có tính nghiêm túc, có thể cùng một người như vậy trải qua một đoạn năm tháng này là một điều thật hạnh phúc. Bởi vì sau này, tình yêu không còn là điều quan trọng nhất trong đời họ nữa. Cho nên, đoạn thời gian này là thời điểm thích hợp nhất của cả hai để yêu đương tìm hiểu. Cho dù kết quả là gì đi nữa, quá trình sẽ rất đẹp đẽ. Vì sao không tốt?”
“Suy nghĩ của ông chẳng giống đàn ông gì cả”
Tả Hiểu Lan nghe được những lời này chồng mình nói nghiêm túc. Nhưng mà chưa từng biết chồng mình sẽ nghĩ ngợi vậy, nên mới kinh ngạc cảm thán.
“Tất cả mấy điều này tôi nghĩ thôi, quan trọng vẫn là Diệp Từ. Chúng ta cứ ở ngoài nhìn thôi”
Nói đến đây, Diệp Nam Thiên dường như nhớ lại điều gì, nhíu mày nói với Tả Hiểu Lan.
“Nói đến Lưu Niên gì kia, tôi cảm thấy không đủ tin cậy như Dịch Khinh Trần. Dù gì cũng chỉ là một người trong trò chơi thôi. Vì sao bà liếc mắt cái lại nhìn trúng vậy?”
Tả Hiểu Lan cũng không biết nói sao, bà gãi gãi tóc.
“Cũng không biết nữa, cảm thấy rất thích hợp. Ngày đó gặp Lưu Niên, tôi cảm thấy đó là một lựa chọn tốt”
Sau đó bà dựa vào Diệp Nam Thiên.
“Chồng à, anh nói xem, có phải con gái mình không được ai thích, nên ông Trời bồi thường cho con hai lựa chọn tốt không?”
Diệp Nam Thiên nở nụ cười, ôm lấy vai Tả Hiểu Lan.
“Vợ, đừng suy nghĩ nhiều quá. Đây là chuyện của Diệp Từ không phải em”
(*** hai vợ chồng này có mấy lúc xưng hô rối, là Hạ cố ý dịch.-. vì ba mẹ nhà Hạ cũng vậy, có khi gọi ” ông nó/ bà nó” khi tình cảm vẫn xưng ” anh/ em” khi nào bình thường xưng “ông tôi/ bà tôi” rất bình thường)
Diệp Từ mang quần dài, khoác thêm áo gió nhỏ, mang thêm một đôi giày cao gót tám phân từ từ xuống nhà. Cô lôi ra chìa khóa xe trong túi, tung lên rồi tiếp được. Đi đến xe đặt ở chỗ xa, kéo cửa xe, tra chìa khóa vào ổ. Vừa định khởi động xe chạy, đã thấy Đàm Phá Lãng đang tung tăng chạy đến gần, mở cửa xe ngồi vào. Cô hơi nhướng mày.
“Không phải hôm nay em đi đến nhà bạn chúc tết à, sao giờ về rồi?”
“Ba mẹ của nó bắt nó đi chúc tết, nên em về”
Đàm Phá Lãng vòng tay trước ngực, cầm một túi màu vàng. Bên trong có mấy cái bánh kẹp thịt, móc ra một cái đưa cho Diệp Từ.
“Em mua ở cửa hàng Hoàng Lão Gia đó. Mới ra lò, còn nóng”
“Chị phải lái xe”
Diệp Từ tuy muốn cầm lấy, nhưng vẫn phải từ chối.
“Em đút cho”
Đàm Phá Lãng đưa bánh kẹp đến cho Diệp Từ, gần đây vì chuyện của Dịch Khinh Trần nên Đàm Phá Lãng luôn luôn nịnh nọt cô, Diệp Từ đã hết giận lâu rồi, nhưng có người lấy lòng mình cô cũng không hề từ chối làm gì.
Cô há miệng, cắn một miếng lớn rồi khởi động xe, rời khỏi hầm bắt đầu ra ngoài khu phố họ ở.
Bạch Mạch đang ở trước ga, bên cạnh chân rất nhiều túi to nhỏ khác nhau. Còn mình ngồi trên một vali đồ rất lớn. Nếu không phải anh mặc đồ cộng thêm gương mặt rất điển trai, người ngoài sẽ thấy như kiểu anh là dân chạy nạn không chừng. Diệp Từ lái xe đến trước mặt Bạch Mạch, xuống xe rồi dựa vào cửa, vẫy vẫy tay cười với Bạch Mạch.
“Ui chao, nhìn đi, không biết ai chạy nạn về đây”
Bạch Mạch nhìn thấy Diệp Từ cũng nhếch môi cười, giả vờ giơ tay đóng giả ăn mày.
“Chị gái, nhiều năm nay tôi chưa ăn cái gì, cho xin vài đồng đi”
“Tôi không phải nhà hảo tâm, mà xin thì cho nha. Không được, anh có thể làm được gì?”
Diệp Từ bĩu môi, dáng vẻ chua ngoa. Khiến Đàm Phá Lãng ngồi trong xe bật cười ha hả.
“Tôi sẽ làm việc, tôi rất khỏe”
Bạch Mạch giả vờ đáng thương. Diệp Từ nhướng mày.
“Mau dọn đồ lên, tôi giới thiệu cho anh một nơi sống tốt”
Bạch Mạch vội vàng dọn đồ lên xe, sắp dọn xong thì có một người già đến kéo kéo áo của anh.
“Tiểu tử, ông thấy con mới lên đây phải không? Ông nói cho con biết, không được đi cùng cô ấy đâu!”
Ông ta vừa nói, ánh mắt cảnh giác nhìn Diệp Từ, thấp giọng nói.
“Con nhìn thấy cô ta giống yêu tinh không, sẽ không giới thiệu cho con chỗ tốt đâu. Có thể là muốn bắt con đi bán hàng đa cấp đó! Hoặc là muốn bán thận con đó, con đừng lên xe”
Ông nói xong khiến Bạch Mạch sửng người, rốt cuộc không nhịn được nở nụ cười, vỗ vỗ tay với ông cụ.
“Ông ơi, con biết rồi, con là cảnh sát, đang tính nằm vùng phá đường dây của họ”
“Vậy sao…”
Ông già nghe xong câu này, nhìn nhìn Diệp Từ, rồi nhìn Bạch Mạch khẽ vỗ tay anh.
“Vậy phải chú ý an toàn nha”
Bạch Mạch gật đầu chào tạm biệt ông cụ, lên xe Diệp Từ mới hỏi.
“Ông ấy nói nhỏ gì với anh vậy?”
Bạch Mạch kể lại việc hai người nói cho cô và Phá Lãng nghe, cười đến ngã ngửa, mắng Bạch Mạch quá xấu xa.
Xe vừa rời ga, Đàm Phá Lãng đi xuống định ngồi xe buýt đi học. Sau khi tạm biệt cậu, Bạch Mạch ngồi xuống cạnh lái xe, cầm một cái bánh kẹp thịt nhai nhai.
“Đói chết anh, trên xe toàn đồ dở không, ăn uống cực khổ”
“Xem mắt sao rồi?”
Diệp Từ vừa lái xe vừa nhìn thoáng qua Bạch Mạch, cười tủm tỉm hỏi.
Bạch Mạch nghe xong mặt đen lại, cắn mạnh một miếng bánh kẹp thịt, thở dài.
“Em nói xem con gái bây giờ sao kì quá vậy, một người thì có lúm đồng tiền, một người thì bảo là ôn nhu như nước. Đã vậy cái người giới thiệu còn không nói nhà anh sao nữa, bảo là lương trên năm vạn thì đừng bàn tiếp. Đờ mờ, anh chưa tốt nghiệp đó, làm gì có lương năm vạn mà bàn? Sao không đi cướp luôn đi”
Diệp Từ nở nụ cười ha ha.
“Xem ra anh xem mắt không tốt gì nhỉ”
“Anh hoàn thành nhiệm vụ mẹ giao thôi”
“Dì dượng muốn anh kết hôn sớm vậy à?”
“Không phải là muốn, chỉ là bạn bè họ thôi. Gặp mặt là mai mối cho anh đủ loại người, ba mẹ từ chối nhiều quá cũng ngại nên phải nể mặt bạn. Nên kêu anh về cứu khổ cứu nạn, nên khiến mấy người cười như đóa hoa vậy”
“Có nhiều người không?”
Diệp Từ nghe Bạch Mạch than khổ cũng không định an ủi gì, còn bỏ đá xuống giếng.
“Anh họ à, em nói là đầu năm nay nữ ít nam nhiều. Anh đừng kén chọn quá, cuối cùng một người cũng không có”
Bạch Mạch cười lạnh.
“Anh thà tìm một người đàn ông nào đó đối phó, chứ không chấp nhận bạn gái kiểu này”
Anh nói xong khiến Diệp Từ cười nghiêng ngả. Cô tiếp tục ghẹo.
“Em rất muốn nhìn thấy nửa kia của anh đó. Em thấy Chân Thủy Vô Hương cũng không tồi, hai người không phải quan hệ rất tốt sao? Cập Thì Vũ? Đúng đúng, cũng được đó. À, Tứ Hải cũng tốt nữa, bộ dáng của anh ta nhìn cũng rất ổn…”
Diệp Từ chưa nói hết đã bị Bạch Mạch nhét một cái bánh vào chặn miệng. Cười mắng.
“Nha đầu chết tiệt, em hận không thể bẻ cong anh phải không!!!”
Diệp Từ chỉ cười không nói. Bạch Mạch nhướng mày nhìn Diệp Từ, sau đó hỏi.
“Năm nay có ai đến nhà ăn tết à?”
Diệp Từ nghe thấy Bạch Mạch nói vậy, rất kì quái hỏi.
“Anh lắp máy nghe trộm trong nhà đó à? Sao chuyện này cũng biết”
“Phá Lãng nói với anh”
“À”
Diệp Từ gật gật đầu, nghe vậy liền hiểu.
“Có một người đến”
“Lưu Niên?”
“Đúng vậy”
Ai cũng không nói gì nữa, trong xe liền yên lặng…