Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 434: Tiến dần từng bước (2)


Đọc truyện Liệp Giả Thiên Hạ – Chương 434: Tiến dần từng bước (2)

Edit: An Hạ

Nguồn: banlong.us

Nghĩa là người thắng tiền nhiều nhất, còn được khen là còn trẻ Diệp Nam Thiên tâm trạng cực kì cực kì tốt.

Đến khi Tả Hiểu Lan gọi ăn cơm, ông mới luyến tiếc nghỉ chơi, bốn người ngồi trên bàn ăn cơm. Cơm tối được Tả Hiểu Lan chuẩn bị rất kĩ càng, món ăn rất nhiều, hơn nữa mỗi món đều là món ngon bình thường ít nấu. Nhìn như vậy, Diệp Từ nhíu mày, trong lòng khó chịu vô cùng. Đờ mờ, cô không được ăn nhiều món ngon của mẹ làm nhiều năm rồi đó. Lưu Niên mới tới đã được ăn rồi, nghĩ lại trong lòng không cân bằng nổi. Mà vì không thăng bằng, Diệp Từ cúi đầu phẫn uất ăn đồ ăn không ngừng, với mấy người đang nói nói cười cười vui vẻ không thèm tham dự vào. Như vậy nhìn qua như thể cô không hòa hợp gì cả.

Tả Hiểu Lan dẫm chân Diệp Từ, ý bảo Diệp Từ không chỉ nên cắm đầu ăn cơm, khách tới nhà đừng như chết đói lâu năm không bằng. Diệp Từ nhíu mày, u uất liếc mắt nhìn mẫu thân đại nhân. Nhưng vẫn bị một ánh mắt sắc nhẻm của mẹ áp chế xuống.

Không được rồi, trong nhà này mẹ mới là nữ hoàng. Nữ vương thì vẫn có mẹ của nữ vương… Diệp Từ đành ăn chậm lại, ngẩng đầu lên, nở nụ cười ngây ngô thất thần tham dự vào đề tài đang bàn.

“Ai nha, Bác Hạ không biết cháu thích ăn gì, nên làm đại thôi, cháu đừng khách khí nha”

Tả Hiểu Lan cười tủm tỉm với Dịch Khinh Trần, không ngừng gắp đồ ăn cho anh. Diệp Từ tiếp tục không cân bằng chửi thầm.

Làm đại??? Mẹ ơi!! Mẹ quá giả dối! Nhiều năm như vậy sao không thấy thức ăn phong phú vậy hả mẹ? Vậy mà mẹ kêu là làm đại, sao bình thường mẹ không làm đại lâu lâu chút…

Dịch Khinh Trần đứng lên cúi người đưa chén cung kính nhận lấy thức ăn Tả Hiểu Lan gắp cho, ôn hòa mỉm cười.

“Đâu có đâu, Bác làm đồ ăn rất ngon, mỗi đồ ăn cứ như là món ăn của nhà hàng vậy. Nếu bác Hạ có thời gian dạy cháu một chút, vậy ngày nào cháu cũng có thể ăn được đồ ăn ngon vậy rồi”

Diệp Từ nghiêng đầu ngó Dịch Khinh Trần, tiếp tục không cân bằng chửi thầm.


Đồ ăn nhà hàng? Lưu Niên ơi Lưu Niên, Dịch Khinh Trần ơi là Dịch Khinh Trần. Như vậy mà anh cũng dám nói ra? Sao anh giả dối quá vậy! Lời nói vậy mà cũng nói không ngượng miệng hả? Anh nghĩ rằng mẹ tôi không có suy nghĩ, tin tưởng lời nói dối không chút thành ý nào của anh hả???

“Ai nha, sao cháu có thể so sánh với đồ ăn nhà hàng chứ. Bác làm đại mấy món thôi, còn không bằng ông nhà bác đâu. Chẳng qua cũng có nhiều người khen bác nấu ăn ngon”

Diệp Từ hình như không hiểu rõ tuổi của mẹ mình rồi, chỉ thấy Tả Hiểu Lan không những tin những gì Dịch Khinh Trần nói, còn cười đến hoa đào nở hoa, hơi ngượng ngùng nói vậy nữa. Diệp Từ xổ đầu vạch đen, nhìn Tả Hiểu Lan, trong lòng mênh mông vô tận…

Rất nhiều người, rất nhiều người sao? Ba người, hai năm người, hay mười người? Mẹ ơi… mẹ có thể xấu hổ chút được không???

Diệp Nam Thiên cũng gật gật đầu, không biết là đồng ý vụ Tả Hiểu Lan nấu ăn ngon hay là mình nấu ăn ngon. Ông nói.

“Tiểu Dịch à, cháu tự nấu cơm à?”

“Vâng, có người từng bảo rằng không học nấu cơm rất phiền. Mỗi ngày đều phải gọi cơm hộp, ăn vào hại sức khỏe lắm”

Dịch Khinh Trần trả lời rất cẩn thận, với Diệp Nam Thiên không muốn dấu diếm điều gì.

“Đúng rồi, bác nghe Đàm Phá Lãng nói cháu vô địch thể thao điện tử quốc tế à?”

“Mẹ ơi, không chỉ vậy đâu, anh ấy vô địch năm năm lận!”

Đàm Phá Lãng nghe thấy Tả Hiểu Lan nói về việc mình biết, lập tức mở miệng lên đáp. Thể thao điện tử xuất hiện nhiều năm rồi, Tả Hiểu Lan và Diệp Nam Thiên cũng có biết đến. Tuy rằng họ không chơi, nhưng đọc tin tức rất nhiều sẽ hiểu được vô địch quốc tế không dễ dàng. Đừng nói đến vô địch liên tiếp năm năm, là chuyện khó nhường nào. Nên khi Đàm Phá Lãng nói xong hai người khẽ hô một tiếng, sau đó Diệp Nam Thiên nói:

“Vậy cháu còn tham gia không? Năm nay không thi sao?”


“Không đâu bác, năm nay cháu không phải tuyển thủ nữa. Hai năm trước, cháu cũng từ bỏ rồi”

Dịch Khinh Trần nghiêm túc trả lời, ánh mắt rất chân thành mà khẩn thiết.

“Cháu không phải làm tuyển thủ sao, vì sao lại bỏ?”

Diệp Nam Thiên cũng có nghe Đàm Phá Lãng kể về Lưu Niên rồi, chỉ là không kĩ càng nên có nhiều việc vẫn không rõ ràng mấy.

“Cháu không phải vô địch sao? Vì sao lại bỏ?”

Dịch Khinh Trần chỉ nhợt nhạt cười, anh rũ mi, ánh mắt di chuyển qua gương mặt Diệp Từ. Sau đó dùng giọng vừa nghiêm túc vừa kiên định nói.

“Làm tuyển thủ cũng không có bao nhiêu tiền, cháu năm nay gần hai sáu tuổi rồi. Tuy đã từng đam mê việc này, nhưng vẫn phải tính toán cho tương lai. Cháu là đàn ông, về sau phải cưới vợ sinh con. Cháu không thể để vợ mình theo cháu chịu khổ được. Hôn nhân không thể chỉ có tình yêu, mà còn dựa trên cơ sở kinh tế vững chắc. Cháu hi vọng sẽ cho vợ mình một cuộc sống thoải mái, có thể hưởng thụ được hạnh phúc mà cháu đem lại cho cô ấy, chứ không phải theo cháu chịu khổ”

Chó má, chó má, chó má!!! Lưu Niên!!! Anh xàm ngôn vừa thôi! Khi anh nói chuyện với tôi cũng không nói kiểu đó đâu!!! Vậy mà trước mặt ba mẹ tôi lại nói cái kiểu đó hả? Anh lừa đảo vừa thôi!!!!

(*** Từ Từ đừng cắn người =))) Ngoan cho anh ấy thể hiện =))))

Diệp Từ nghe thấy Dịch Khinh Trần nói mấy chuyện này thì không do dự gào thét trong lòng như điên. Mà trong lúc này, Đàm Phá Lãng nghĩ gì đó nhìn Diệp Từ. Cô lập tức nhìn thấy cậu đã cho cậu một ánh mắt sắc nhẹm, Đàm Phá Lãng rụt rụt cổ, anh dũng bỏ mình.

Diệp Từ thật sự khinh thường mấy lời này, nhưng mà Diệp Nam Thiên và Tả Hiểu Lan thì tán đồng, Diệp Nam Thiên càng đồng ý sâu hơn.


“Đúng vậy, một người đàn ông quan trọng nhất là phải có trách nhiệm, những điều khác có thể bổ sung sau. Nếu một người đàn ông không có trách nhiệm mới thật sự đáng lo”

Sau đó, Diệp Nam Thiên và Tả Hiểu Lan không nói về việc này nữa. Nhưng bắt đầu nói với Diệp Khinh Trần một số chuyện vô vị. Diệp Từ cảm thấy trong lòng càng gào thét hung hãn. Cô vừa ăn cơm, trong lòng vừa gào thét một trăm lần.

Ba, mẹ!!! hai người làm ơn đúng đắn lại. Đừng có nói lung tung nữa mà! Hai người tuyệt đối đừng hỏi nữa, người này sắp lộ rồi đó! Anh ta Lưu Niên, Lưu Niên!!! Chính là cái người ức hiếp con gái hai người trong trò chơi đó! Sao hai người còn vui vẻ hòa thuận nói chuyện với anh ta làm gì!!! Nếu không đánh là không còn cơ hội nào nữa đâu đó!

Nhưng trong lòng cô có gào thét đến đâu, cũng không dám nói lớn lên, chỉ nghẹn cơm ở đó thôi.

Dịch Khinh Trần thì liếc nhìn cô rất nhiều lần, giống như là đến đây để nhìn Diệp Từ nổi đóa chứ không phải đến đây để ăn ngon.

Cơm nước xong, vì Dịch Khinh Trần quá kiên quyết nên đành để anh phụ rửa chén. Tả Hiểu Lan nhìn người từ đầu tới cuối đều ngồi trên ghế sô pha ăn hoa quả, không tính đi phụ anh Diệp Từ, bắt đầu hô to gọi nhỏ.

“Nha đầu chết tiệt, sao con không đi giúp người ta!!”

Diệp Từ khinh thường ngơ ngác nhìn Tả Hiểu Lan.

“Vì sao con phải giúp?”

“Người đến là khách! Con là chủ nhà không đi giúp là sao? Còn ngồi ở đây ăn trái cây, bình thường mẹ dạy con sao?”

Tả Hiểu Lan tiếp tục trầm giọng mắng, trừng mắt với kẻ không biết điều Diệp Từ.

“Anh ta tự nguyện rửa chén mà, không phải con bắt anh ta đi, sao bắt con giúp chứ”

Nếu như bình thường có khách, Diệp Từ đã đứng dậy giúp rồi. Nhưng người này là Lưu Niên, cô nhất quyết không muốn ở chung một chỗ với anh giúp anh gì hết!

“Nha đầu chết tiệt, đi giúp người ta mau”


Tả Hiểu Lan nghe Diệp Từ nói nghiến răng nghiến lợi, dựng Diệp Từ dậy, đẩy cô vào phòng bếp. Diệp Từ dĩ nhiên không muốn, liên tục kháng cự.

“Mẹ, Đàm Phá Lãng mời khách cơ mà, sao mẹ không kêu đi giúp. Từ đầu tới đuôi con không làm sai gì, sao mẹ bắt con đi rửa chén chứ”

“Diệp Từ, con là con nhà có giáo dưỡng”

Diệp Nam Thiên ngồi xem TV thấy cảnh này nói vậy, ông lạnh lùng liếc Diệp Từ, như thể quyết định này ván đã đóng thuyền. Thuyền mau đi đi. Nhìn thấy không làm gì được nữa, Diệp Từ đành thở dài đi vào phòng bếp. Sau đó Tả Hiểu Lan trước khi đi còn để lại cho cô một ánh mắt, nếu con không làm thì biết tay mẹ, khiến Diệp Từ lệ rơi đầy mặt đứng đó không dám nói gì.

“Anh rửa được rồi, em đứng cạnh đi”

Dịch Khinh Trần nhìn thấy hai mẹ con đấu khẩu, Tả Hiểu Lan vừa đi, anh đã mỉm cười nói với Diệp Từ như vậy.

“Không cần! Có phải tôi chưa từng rửa đâu, anh làm như tôi không có gia giáo gì cả, nợ ơn anh vậy!”

Diệp Từ xoay người, thở phì phì trừng mắt nhìn Dịch Khinh Trần. Sau đó vén áo lên cao, đi đến đẩy anh ra, nhúng tay vào bồn rửa đầy bọt.

“Để anh làm được rồi”

Dịch Khinh Trần vội ngăn cô, tay đầy bọt nắm lấy tay Diệp Từ. Sau vài giây thì hơi ngẩn người, chỉ thấy lòng khẽ run rẩy. Diệp Từ giống như bị điện giật, rút tay về. Đôi mắt cô mở lớn, như thể kinh ngạc, cũng như phẫn uất nhìn về Dịch Khinh Trần, như thể một con mèo đang cào cào.

Bỗng nhiên bị nắm tay, trong lúc này không phải ảo, cũng không chuẩn bị tâm lí nào. Diệp Từ cảm thấy nơi mà Dịch Khinh Trần nắm lấy nóng bỏng như lửa. Thậm chí có cảm giác nóng bò khắp cánh tay cô. Cô chỉ có thể ngơ ngác đứng đó, hơi sững người nhìn Dịch Khinh Trần.

Sau vài giây, Dịch Khinh Trần cúi đầu quay đi nhìn bồn nước, giọng anh trầm thấp mà rung động.

“Em…em có thể giúp anh rửa lại không?”

Diệp Từ cũng không dám nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào tay dính bọt của mình, im lặng đến cạnh Dịch Khinh Trần mở nước. Bắt đầu rửa lại chén bát anh đã rửa sạch.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.