Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 422: Bên ngoài trò chơi


Đọc truyện Liệp Giả Thiên Hạ – Chương 422: Bên ngoài trò chơi

Edit: An Hạ

Nguồn: banlong.us

Khinh Phong gọi điện cho ông chủ, báo cáo phát triển của công hội trong trò chơi cho đối phương nghe, trước khi dập mắt chỉ nghe ông chủ Thư nói:

“Thiên Thiên Hướng Thượng là công hội gì mà khó chơi vậy, có lai lịch ra sao? Bên anh liên hệ mấy công hội lớn để chèn ép nó tại sao đều từ chối? Biết nguyên nhân không?”

Khinh Phong giật giật khóe môi, anh vốn không muốn nói chuyện này với ông ấy, đành phải nói lấp liếm cho qua:

“Công hội trong Vận Mệnh có hàng vạn, làm sao có thể ngăn hết được. Bên tôi mới bắt đầu vào game, vẫn còn cần thời gian thích nghi”

Nghe anh trả lời xong, ông chủ Thư không hẳn là tin, vì vậy hừ mũi.

“Hy vọng là vậy, tôi mong các anh sớm xong việc”

“Không phải cho ba năm sao? Hiện tại còn chưa tới nửa năm, vì sao muốn mau chóng kết thúc?”

Khinh Phong tuy là người nhận tiền của người thay người tiêu tai, nhưng vẫn có kế hoạch của mình. Hiện tại, ông chủ Thư bỗng nói muốn đẩy nhanh tiến độ, anh hơi nhíu mày hỏi rõ.

“Tôi sẽ không thiếu anh một đồng nào, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi”

Ông chủ Thư nói xong cũng không chờ Khinh Phong đáp lời, dập máy. Khinh Phong nhìn điện thoại trong tay truyền ra tiếng bíp bíp, hừ một tiếng, sau đó ném điện thoại sang một bên. Anh không lo ông chủ Thư sẽ thiếu tiền mình, chỉ là tự nhiên ra chiêu kiểu này không phải là đảo lộn hết đường đi nước bước của mình sao? Điều này làm người trước giờ làm việc vô cùng nguyên tắc như Khinh Phong cảm thấy hơi bực mình.

Anh dựa vào ghế ngồi, trầm ngâm hồi lâu mới trở về phòng. Ở đó có hai khoang trò chơi, một của Hoa Thương, một của anh. Hoa Thương còn đang đăng nhập luyện cấp, không hiểu sao trước đó cô đi thám thính Sáng Thế Kỷ xong thì luyện cấp điên cuồng, mà hỏi tại sao em phải bán mạng như thế, thì Hoa Thương chỉ trả lời: Cô phải thắng một người.

Khinh Phong biết rõ, đối thủ trong miệng Hoa Thương là Công Tử U nên cũng không hỏi nhiều. Chỉ là giờ đây, không biết Hoa Thương có cơ hội đánh một trận với Công Tử U hay không. Ông chủ của họ đang muốn kết thúc nhanh chuyện trong Vận Mệnh, anh chỉ tiếc là chưa thể buông tay những gì đang xây dựng trong trò chơi kia.

Ông chủ Thư kêu Khinh Phong thu tay là có nguyên nhân, đơn giản là họ vinh quang đào được trưởng phòng kế hoạch Vận Mệnh rồi. Hiệu tại tập đoàn Vinh Diệu và Vận Mệnh sắp đổ rồi nên chẳng cần phá nữa. Game online vốn dĩ có thể thu hút được người chơi là không ngừng đổi mới. Luôn luôn phải cập nhật phiên bản mới, có tính năng mới. Mà những người sáng lập ra Vận Mệnh đã đi hết, hiện tại nhìn Vận Mệnh có vẻ huy hoàng đấy, nhưng cũng chỉ là đang trên đỉnh cao chuẩn bị xuống dốc mà thôi, chẳng chống đỡ thêm bao lâu nữa đâu.

Chỉ cần Thịnh Thế trở thành công hội lớn nhất Vận Mệnh rời trò chơi. Mà trò chơi không cập nhật phiên bản mới nào nữa, người chơi sẽ chán. Chỉ cần lúc này, họ tung ra trailer game bắt đầu tuyên truyền. Không sợ không đánh được Vận Mệnh, thậm chí sập luôn Vinh Diệu.


“Giang Nam, cậu không nghĩ về việc đi máng khác à? Tập đoàn Thiên Địa chắc đã mời cậu rồi?”

Đại Trương quay đầu nhìn người đang lập trình say sưa – Vọng Giang Nam hỏi một câu như vậy.

“Họ chắc cũng mời cậu à? Sao cậu không đi?”

Vọng Giang Nam cũng không thèm ngẩng đầu lên, tiếp tục dán mắt vào màn hình, gõ bàn phím lạch cạch. Giống như trên màn hình kia là thứ mà anh hứng thú nhất, mà trừ nơi đó ra, mọi điều khác đều không lọt vào ánh mắt anh.

Đại Trương cười khan vài tiếng, thả lỏng thân thể tựa lưng vào ghế ngồi. Hai tay anh gối sau đầu, bắt đầu quan sát phòng kế hoạch. Trong đại sảnh khi nảy nghỉ hết 2/3. Trước đó, đại sảnh này là nơi đông người mọi người chen chúc đi đi lại lại, bây giờ mang lại cho người ta cảm giác tiêu điều lạnh lẽo. Anh thở dài một hơi mới nói.

“Tôi và cậu giống nhau sao? Hồi đó tôi nhảy từ Thiên Địa sang Vinh Diệu, bây giờ lại từ Vinh Diệu về lại Thiên Địa không phải bị người ta cười chết sao, nếu không cười thì cũng không dễ hòa nhập nữa”

Nói đến đây, anh cười khổ.

“Hơn nữa, tôi rất yêu . Tôi thật sự không nỡ bỏ đi”

Đang gõ phím, không hiểu sao Vọng Giang Nam ngừng lại, quay đầu nhìn Đại Trương hơi buồn cười.

“Nói thật lòng đó à?”

“Ừ, thật lòng đó”

“Sao tôi thấy rõ ràng mấy câu văn hoa mỹ cảm động lòng người này, từ một tên cầm thú như cậu nói ra lại buồn nôn thế không biết”

Vọng Giang Nam cười cười, giỡn với Đại Trương.

Đại Trương giả vờ nổi khùng, đưa tay đánh ngực Vọng Giang Nam.

“Lăn, lão tử ít ra là một cầm thú bậc cao. Đâu giống như cậu chỉ biết ăn cỏ, làm sao có thể hiểu được tầm nhìn của cầm thú được chứ. Chỉ biết ngày nào hay ngày đó”


Vọng Giang Nam cười cười, quay đầu nhìn màn hình, an nhàn nói.

“Ngày nào hay ngày đó có gì không tốt? Nếu cậu biết con đường này là đường chết vẫn muốn đi sao?”

Nói xong, theo bản năng nhìn về khung ảnh trên bàn, nơi đó lồng khung một tấm ảnh chụp. Đứng bên cạnh anh, Diệp Từ cười an tĩnh mà đạm bạc, nhưng không hiểu sao nhìn thấy nụ cười ấy, trong lòng anh thêm vững vàng kiên định.

(*** bởi vậy, thích là phải nói, phải nói không có người khác nẫng tay trên. Anh đã tiếc chưa…)

“Đúng rồi, ảnh này sao cậu lại giữ vậy? Trong tám người này, có mỗi một người nhìn xinh xắn một chút. Còn lại không có nổi một người đẹp, đừng nói đến cô nào tươi mát”

Đại Trương đưa tay cầm khung ảnh, sau đó chỉ vào Phương Tô Tô nhận xét. Ánh mắt lại quan sát Diệp Từ đứng cạnh Vọng Giang Nam, thầm than thở.

“Không đúng, còn có một nữ vương”

“Nữ vương?”

Vọng Giang Nam nhíu mày, đi qua xem.

“Cậu nói ai?”

“Đây này, cô gái này tuy gương mặt chỉ bình thường thôi, nhưng khí chất này… ài, chắc không mấy người lấn át được cô ấy đâu”

Đại Trương chỉ chỉ Diệp Từ. Chẹp chẹp miệng.

“Xem này, khí chất kiểu này không liên quan đến tuổi tác nha. Tôi cảm thấy nó là một thứ mới sinh ra đã có rồi, cô em này có lẽ tuổi còn nhỏ, nếu vài năm nữa khí chất sẽ lộ rõ hơn”

Vọng Giang Nam chỉ mỉm cười, miễn bình luận. Anh cầm lại ảnh chụp rồi đặt nó xuống chỗ cũ. Cô ấy à? Không phải nữ vương thì là gì? Trong lòng Vọng Giang Nam, danh hiệu nữ vương này thật sự xứng đáng với cô ấy. Anh không nói chuyện với Đại Trương nữa, bình tĩnh lập trình tiếp phần của mình.

Giữa trưa, Vọng Giang Nam ăn xong cơm, đang chuẩn bị kiếm chỗ vận động cho tiêu cơm bắt đầu làm việc buổi chiều thì thấy Đại Trương hoang mang chạy đến cạnh anh, vội vã cúi đầu.


“Giang Nam, xong rồi, xong rồi… lần này thật sự hết rồi”

“Cái gì xong?”

“Dư Đầu đi rồi”

Đại Trương chau mày, vẻ mặt hoảng loạn vô cùng. Dư Đầu là biệt danh của nhóm kế hoạch đặt cho trưởng phòng kế hoạch- Dư Bình.

“Đi, đi đâu?”

Vọng Giang Nam đảo mắt nhìn Đại Trương, hình như chưa phản ứng kịp.

“Đi ăn máng khác! Bị tập đoàn Thiên Địa đào đi rồi”

Đại Trương không dám nói lớn, giọng càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng loạn.

“Cái gì?”

Vọng Giang Nam đột nhiên đứng lên, ghế sau lưng anh ngã xuống. Đại Trương đỡ ghế dựa kia lên, nhưng làm sao cũng không đỡ lên được. Tin tức này đánh sâu vào lòng Vọng Giang Nam, để lại một sự đả kích không nhỏ. Dư Bình chính là người dẫn vào ngành sản xuất trò chơi này, cũng là người lãnh đạo đầu tiên của anh. Anh ta có một tình yêu với Vận Mệnh không kém gì anh, Vọng Giang Nam nghĩ rằng… cho dù mình đi rồi thì Dư Bình sẽ không bao giờ từ bỏ Vận Mệnh, rời bỏ Vinh Diệu. Nhưng hiện tại sự thật rành rành trước mắt, làm cho anh không thể tin tưởng được. Đây là một đòn đau, đánh vào lòng anh khiến anh không thể tin nổi.

Anh gọi điện cho Dư Bình, lại bị Đại Trương ngăn lại.

“Dư Đầu tắt máy, tôi đã gọi thử rồi”

Vọng Giang Nam nhìn về Đại Trương, anh không tin! Anh đẩy tay Đại Trương, bắt đầu gọi cho Dư Bình. Đại Trương thấy vậy cũng không ngăn anh nữa, chỉ nặng nề hít sâu. Quả nhiên, điện thoại tắt máy rồi.

Vọng Giang Nam lẳng lặng nghe âm thanh báo hiệu bên kia, bắt đầu chạy về phòng làm việc của Dư Bình. Qua cửa kính xuyên thấu nhìn thấy ánh sáng trong phòng hắt ra. Anh thấy Dư Bình đang đi vào, vội vàng gọi.

“Dư Đầu, Dư Đầu!”

Dư Bình đứng ở cửa, nghe thấy có người kêu mình thì ngẩng đầu lên. Chỉ thấy Vọng Giang Nam đứng ở bên kia, anh dừng bước, mỉm cười chào với con người tuổi trẻ tài cao kia.

“Giang Nam”


“Chờ tôi”

Vọng Giang Nam nói một câu vậy, sau đó chạy như bay qua đại sảnh. Đến khi anh đến đại sảnh, đã thấy Dư Bình đứng trước cửa, chạy đến trước mặt anh, thở hổn hển hỏi.

“Vì sao? Dư Đầu? Vì sao phải rời đi, là vì tiền sao?”

Dư Bình nhìn người mà mình xem trọng, bình thường làm việc cực khổ hơn người khác rất nhiều. Mà tài năng của anh, trí thông minh của anh hơn người khác cũng rất nhiều. Anh nở nụ cười.

“Giang Nam, có những thứ trên đời này không phải có tiền có thể giải quyết được?”

“Vậy thì vì sao?”

“Nếu trên đời này, mọi chuyện đều có thể giải thích rõ ràng, thì thế giới không trở thành như bây giờ”

Dư Bình hình như không muốn nói về việc này nữa, anh đưa tay về phía Vọng Giang Nam vỗ vỗ vai anh.

“Giang Nam, hẹn gặp lại”

Sau đó, anh quay người rời đi, hướng đến bãi đổ xe dưới tầng ngầm.

Vọng Giang Nam đứng yên ở chỗ đó, ánh dương chiếu rọi vào người anh, nhưng không thể sưởi ấm anh. Chỉ có một cảm giác lạnh lẽo không ngừng bò khắp thân thể anh.

Đứng trước văn phòng chủ tịch rất lâu, cuối cùng Vọng Giang Nam cũng có dũng khí gõ cửa, đi đến trước phòng chủ tịch, bình tĩnh nói.

“Thư kí Nghiêm, tôi muốn gặp chủ tịch”

Thư kí Nghiêm nhìn thoáng qua Vọng Giang Nam, cũng không có biểu hiện gì cả, chỉ gật đầu đúng với cương vị với anh xem như lịch sự. Sau đó chuyển điện thoại gọi chủ tịch, nói cho chủ tịch nghe về anh, sau khi cúp máy, mới nói với Vọng Giang Nam:

“Chủ tịch nói, nếu là từ chức không cần gặp, đến phòng nhân sự là được”

“Tôi không phải từ chức”

Vọng Giang Nam hít sâu, vẫn bình tĩnh trả lời. Thư kí Nghiêm nghe vậy không khỏi quan sát kĩ lại Vọng Giang Nam, thời buổi này người tìm chủ tịch không phải để từ chức thật hiếm có. Vì vậy cô đứng dậy, gật gật đầu với anh rồi đi cùng anh đến trước văn phòng chủ tịch, gõ gõ cửa nói.

“Chủ tịch, Vọng Giang Nam của phòng kế hoạch đến”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.