Đọc truyện Liệp Giả Thiên Hạ – Chương 420: Tổng kết trận chiến
Edit: An Hạ
Nguồn: banlong.us
Diệp Từ nhảy khỏi lưng Lão Lục, trong không trung nhào mấy vòng, sau đó vững vàng đáp xuống đất. Không bị mấy cục đá trên đất làm ngã. Đợi khi lấy lại được thăng bằng, cô chạy về hướng Lão Lục.
Hiện tại pháo đài là chiến trường, Lão Lục rơi xuống dưới, ngoại trừ phá hủy rất nhiều phòng ốc, ảnh hưởng trực tiếp nhất có lẽ là tắc đường.
Rất nhiều hội viên trong Thiên Thiên Hướng Thượng nhìn thấy Lão Lục rơi xuống, vội vàng chạy đến. Tò mò có, quan tâm có, hâm mộ có, thậm chí gato cũng có nốt.
Lão Lục đang nằm ở trên một đống gạch, đau khổ rên ư ử. Nhìn thấy Diệp Từ đang chạy về phía nó, theo bản năng liền ngẩng đầu nhìn về Diệp Từ. Diệp Từ vội vàng mở ra bảng trạng thái của nó để xem lại. Tất cả các chỉ số đều giảm xuống rất thấp, cô vội vàng mở kĩ năng trị liệu ra, bắt đầu trị liệu cho Lão Lục. Máu thì lên rồi, nhưng mấy chỉ số khác vẫn rất thấp. Xem ra chỉ có thể để nó tự mình an dưỡng thôi.
Lúc này, Chân Thủy Vô Hương và Di Lộc cũng đã đến gần. Bọn họ nhìn thấy nhóm hội viên đang đứng quanh Lão Lục, không khỏi nhíu mày.
Chân Thủy Vô Hương dùng chất phong cách chỉ huy bình thường của mình bắt đầu nói với mấy người chơi này.
“Các vị, đây không phải là thời điểm vây quanh rồng để hâm mộ ghen tị hận đâu. Mấy người chơi Thịnh Thế bị mấy người ghẻ lạnh đang bi thương kìa. Các người nhẫn tâm nhìn họ bi thương vậy sao? Đây không phải là việc tốt, càng không phải việc chúng ta nên làm, Thiên Thiên Hướng Thượng càng không thể làm. Chúng ta đều là người thích giúp đỡ người khác, làm sao có thể để họ bi thương như vậy chứ? Còn không mau trở về chiến trường đi. Không quay về, chờ đến khi họ vào được đây, các người chỉ có thể vây quanh pháo đài phế tích của chúng ta mà lạnh lẽo bi thương thôi…
Chân Thủy Vô Hương luôn luôn nói nhảm như vậy, tuy rằng ngữ khí của anh rất nhẹ nhàng nhưng mọi người đều hiểu rõ anh. Đừng nghĩ anh chỉ huy nhẹ nhàng liền có thể cãi lời. Phải biết rằng, trong những chỉ huy của Thiên Thiên Hướng Thượng, chỉ có mệnh lệnh của Chân Thủy Vô Hương không được cãi lời, nếu không, hậu quả không cần tưởng tượng.
Nên, Chân Thủy Vô Hương cười tủm tỉm nói ra mệnh lệnh của mình. Quần chúng đang vây quanh toàn bộ đều tản ra. Lúc này, mới đi đến cạnh Diệp Từ. Nhìn cô kiểm tra vết thương cho Lão Lục nói.
“Tôi có một số thuốc trị thương cao cấp của công hội này. Tuy là không biết với động vật thì có dùng được không, dùng thử xem sao”.
Diệp Từ cầm lấy dược của Chân Thủy Vô Hương cho, gật gật đầu.
“Cám ơn..”
“Chừng này hình như không đủ đâu, rồng này không giống người. Tôi còn có nè”
Di Lộc nhìn thấy Chân Thủy Vô Hương đưa thuốc trị thương, vội vàng lục lọi túi mình lôi ra thuốc trị thương, đưa cho Diệp Từ. Cô cầm lấy hết, sau đó lôi ra một ít vải dệt bắt đầu băng bó cho Lão Lục. Chỉ tiếc rằng, Lão Lục thật sự quá lớn. Một chút thuốc này không thể trị hết vết thương được, chỉ có thể băng ở vết thương to nhất của nó mà thôi. Băng xong, Diệp Từ dịu dàng vuốt ve đầu của Lão Lục, thấp giọng an ủi nó. Lão Lục cũng hơi trầm giọng gầm ư ử. Giống như đang nói với Diệp Từ gì đó.
Diệp Từ vuốt ve đầu Lão Lục một lúc, cảm thấy đây không phải biện pháp tốt. Vì vậy cô mở túi ra, ở trong còn dư lại mấy viên tinh hạch cao cấp. Cô không biết là mấy viên này ngoài tiến hóa thú thì còn liền được vết thương không. Bây giờ ăn vào thì có tác hại gì với Lão Lục không biết, nhưng nếu so sánh bây giờ Lão Lục đang bị thương như vậy mà không lành lên có khi chết đi…
Diệp Từ không muốn mạo hiểm, nhưng ngoài mạo hiểm cô không còn cách nào nữa.
Diệp Từ nhìn thoáng qua Lão Lục, Lão Lục lại nhìn mấy viên tinh hạch trong tay Diệp Từ. Dường như hiểu được ý của cô. Nó thấp giọng gầm mấy tiếng, giống như đồng ý với cách làm của Diệp Từ, sau đó nhắm mắt lại.
Diệp Từ cầm mấy viên tinh hạch cao cấp đưa đến miệng cho nó. Đã thấy nó vươn lưỡi cuốn lấy rồi ăn vào. Một lần nữa, nó mở mắt nhìn cô. Trong đôi mắt có một chút tình cảm không rõ ràng, pha đậm bi thương u hoài. Diệp Từ nhìn thấy trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Cô lại gần, vươn tay ôm lấy đầu Lão Lục. Nhẹ nhàng lẩm bẩm.
“Không sao đâu, Lão Lục. Chịu khó ngủ một giấc dậy sẽ không có chuyện gì đâu…”
Lão Lục dường như hiểu được cô nói gì, cuối cùng nhắm mắt lại ngủ. Dường như tinh hạch đã phát huy tác dụng. Vãy của Lão Lục vốn đang ảm đạm bỗng hơi sáng lên. Diệp Từ thấy vậy không để Lão Lục nằm ngoài nữa, thu nó vào không gian sủng vậy. Sau đó nhìn thấy trạng thái của nó từ “đang triệu hoán” thành “đang tiến hóa”. Cô cảm thấy trong lòng hơi thấp thỏm, bây giờ mà tiến hóa là hơi cưỡng ép rồi, không biết có ảnh hưởng gì đến Lão Lục hay không.
Thế nhưng, cô bị chiến sự trước mặt làm mất đi sự lo lắng lúc này. Cô nhìn chằm chằm vào Di Lộc và Chân Thủy Vô Hương hỏi.
“Hai người phụ trách bên nào?”
“Tường thành và quanh đó đều do tụi tôi quản”
Chân Thủy Vô Hương trả lời.
“Hiện tại sao rồi?”
“Lên tường thành là biết”
Di Lộc nói xong, ba người đều di chuyển lên tường thành.
Cuộc chiến càng lúc càng nóng. Thịnh Thế có vẻ như hơi khinh thường khả năng chiến đấu của Thiên Thiên Hướng Thượng. Tuy rằng họ dùng xe pháo nhỏ khiến tường thành bị phá hủy rất nặng, nhưng pháo ma pháp của Thiên Thiên Hướng Thượng cũng khiến họ chịu tổn thất không nhỏ. Đạo tặc báo lại, bọn họ bị rơi ít nhất là 3000 trạng bị tốt. Tuy rằng Thiên Thiên Hướng Thượng bị tổn thất rất nhiều, nhưng trang bị của Thịnh Thế không phải là trang bị rác. Mỗi kiện mỗi kiện đều là tinh phẩm, 80% trang bị đều là hàng cao cấp. Bỏ hết vào kho hàng cũng khiến cho tổn thất giảm xuống một chút. Mà Thịnh Thế còn mất một chuyên cơ, nghĩ đến việc giá của nó chắc chắn không thấp. Chỉ việc này thôi đã đủ làm cho Thịnh Thế đau lòng một thời gian.
Vì vậy, chiến đâu thời gian không lâu, Thiên Thiên Hướng Thượng tuy là người ít, nhưng Thịnh Thế không thể đánh lâu dài được. Vì pháo đài có rất nhiều npc, tiếp tế không sợ hao. Mà Thịnh Thế thì ngược lại hoàn toàn. Nếu tính như vậy, hai bên như nhau cả. Mà hai bên đều tổn thất rất lớn, Thịnh Thế dần rút quân một cách lặng lẽ.
Sau cuộc chiến, Cập Thì Vũ đã bảo người chơi cuộc sống bắt đầu sửa lại thành. Mà Diệp Từ thì phải tham gia họp cao tầng. Hội nghị lần này chủ yếu để tổng kết chiến đấu và bàn chuyện phải làm. Diệp Từ không rõ về quy mô chiến sự lắm, mấy cái này có tham gia cô cũng không có cách nào đề cử cái gì, chỉ biết ngồi ngốc nghe thôi.
Nghe Bạch Mạch, Quả Đống, Buông Muội Tử Kia Ra, Nhất Nhân Kim Nhân bàn chuyện rồi tổng kết. Cô lơ đãng nhìn ra bên ngoài, ở bên ngoài kia, hội viên đang vui vẻ vô cùng, bàn bạc chuyện đến khí thế ngất trời. Như thể trận chiến vừa rồi là một yến tiệc chúc mừng, chiến trận không ảnh hưởng mấy đến họ.
“Công Tử… lão Mạch đang gọi cô kìa”
Diệp Từ đang xuất thần, Quả Đống đẩy đẩy cô một chút, lôi cô về với thực tại. Cô nhìn về phía Bạch Mạch, hỏi:
“Anh nói gì vậy?”
“Anh hỏi em là lần này chiến đấu có gì muốn tổng kết hay nói gì không?”
Bạch Mạch thấy Diệp Từ nhìn ra ngoài thì vô cùng bất đắc dĩ, cô với việc họp hành hoàn toàn không hứng thú. Nếu bắt cô ở đây ngốc, chi bằng cho cô ra ngoài luyện cấp thì hơn.
“Không có”
Diệp Từ nói, nhưng vừa nói xong cô dường như nhớ ra chuyện gì, lại vội vàng nói.
“Từ từ, em nhớ ra một chuyện”
“Chuyện gì?”
“Trong lúc chiến đấu, tất cả người chơi Thịnh Thế bên em đều mặt áo Bí Ngân. Mấy áo của họ từ đâu đến?”
Bạch Mạch hơi kinh ngạc, sau đó nói.
“Có lẽ là mấy món chúng ta thả ra đi, lúc ấy mua là người chơi nặc danh, không ngờ là Thịnh Thế mua được.”
Diệp Từ không nói gì, cô trầm mặc một chút mới nói.
“Hiện tại đối ngoại, chúng ta tiêu thụ đồ Bí Ngân như thế nào?”
“Chủ yếu là bán cho mấy công hội lớn, trực tiếp hoặc gián tiếp…”
Cánh Gà Xào Cay vội nói, rồi lại tiếp.
“Tất cả trung gian đều không có vấn đề…”
“Không phải do trung gian…”
Diệp Từ lắc đầu.
“Tôi nghĩ rằng, sau khi chúng ta khai thác Bí Ngân Mạch Khoáng, có lẽ sẽ càng nhiều phiền phức. Hôm nay Thịnh Thế đến, mục đích là hướng về Bí Ngân mà đến. Chỉ sợ họ nhất định phải lấy được Mạch Khoáng này”
Nói đến đây, cô lại tiếp tục.
“Hoa Thương từng liên lạc tôi, nói là muốn mua toàn bộ Bí Ngân của chúng ta. Lúc ấy tôi không đồng ý, xem ra họ thấy uyển chuyển không được thì dùng vũ lực”
“Hiện tại xem như chúng ta độc quyền Bí Ngân, nhưng tài chính vẫn có lỗ hổng rất lớn. Em có suy nghĩ về việc đồng ý tài chính của mấy tập đoàn lớn như mấy công hội khác không?”
Bạch Mạch nhìn Diệp Từ, có thâm ý khác.
Mà Diệp Từ nghe xong cũng hiểu ý anh, cô nhìn Bạch Mạch, sau đó mỉm cười.
“Anh là hội trưởng, anh làm chủ, em không rành mấy việc quản lí này. Nếu để em xông pha giết địch em làm được, còn mấy việc này em chịu thôi”
Nói xong cô đứng dậy, cúi người, chống tay lên đầu gối hít một hơi rồi mới đứng thẳng người.
“Việc hiện giờ vẫn là tổ chức luyện cấp đi”
“Em có dự tính gì không?”
Bạch Mạch nhìn Diệp Từ, khóe môi mỉm cười hỏi cô. Diệp Từ không trả lời anh, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau mới nói.
“Em còn có việc, đi nha”
Dứt lời, cô nhảy ra khỏi cửa sổ phòng họp. Biến mất trước mặt mọi người, để lại một đám mờ mịt nhìn nhau. Lúc này, Bạch Mạch nhận được mật của Diệp Từ.
“Em nghi ngờ trong cao tầng của công hội có nội gián của Thịnh Thế”