Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 418: Công Tử Dịch


Đọc truyện Liệp Giả Thiên Hạ – Chương 418: Công Tử Dịch

Edit: An Hạ

Nguồn: banlong.us

Đứng ở trên nóc pháo đài, chỉ huy chiến trận là Di Lộc và Chân Thủy Vô Hương. Lúc này đã nhận thấy tình huống bên kia,

“Có phải tôi nhìn nhầm không, hình như Công Tử U đang đánh nhau với một con rồng khác?”

Chân Thủy Vô Hương kể ra thì biết về rồng hơn nhiều người khác, nên lúc anh nhìn thấy sinh vật có thể biến mất như Hư Không Long, thì có hơi hoài nghi, quay đầu hỏi Di Lộc. Di Lộc nghe vậy cũng nhìn về hướng Chân Thủy Vô Hương chỉ, anh nheo mắt nửa ngày quan sát. Hai bên tốc độ không chậm, đặc biệt là Hư Không Long tốc độ như điện xoẹt. Ban đầu còn không nhìn thấy gì hết, một lúc sau mới có thể nhìn thấy rõ được. Công Tử U và Thánh Long có tốc độ chậm hơn Hư Không Long một chút. Nhưng trong thâm tâm, anh vẫn phải yếu ớt thừa nhận đó là một con rồng.

Nên hiểu, Thiên Thiên Hướng Thượng có một con rồng, đây là chuyện rất đáng khoe ra. Nhưng nếu Thịnh Thế cũng có một con, đây có phải đại biểu cho việc, ưu thế của họ mất rồi phải không?

Dựa vào tâm lí như vậy, Di Lộc tuyệt đối không thể thừa nhận bên kia là rồng. Không muốn gật đầu rằng Công Tử U thật sự đang đánh nhau với một con rồng khác.

“Không thể nào, cậu nhìn nhầm rồi đó. Trò chơi này rồng chứ đâu phải rắn đâu mà muốn nói có là có một con rồng chứ”

“Tôi cũng biết vậy, nhưng mà hình dáng và cách công kích như vậy rất giống rồng mà”

Chân Thủy Vô Hương cảm thấy mình đứng xa như vậy khó nhìn vô cùng, vì vậy không biết từ đâu móc ra một cái ống nhòm, bắt đầu xem bên kia thật cẩn thận.

“Ê, ê, ê…. Cậu từ bao giờ tiến hóa đến mức này vậy?”

Di Lộc nhìn thấy Chân Thủy Vô Hương móc ra ống nhòm thì bắt đầu ghen tị và hâm mộ, đoạt lấy.

“Cho tôi mượn nhìn coi”

Chân Thủy Vô Hương lập tức đập móng vuốt đang vươn ra của Di Lộc, nói.


“Anh mang một bản vẽ công trình học màu lam đến cho Nhất Thụ Hoa Khai đổi đi, anh ta cũng không phải không cho”

“Bản vẽ của công hội chúng ta đều bị tay đen của Công Tử U ô nhiễm hết rồi, lâu lắm rồi không có sờ ra, cho tôi mượn xem chút đi” (*** hay lắm Từ Từ =)))

Di Lộc mặc kệ Chân Thủy Vô Hương nói gì, giành luôn ống nhòm, sau đó bắt đầu xem trận chiến kia. Anh nhìn thấy giao chiến rồi, trong mắt bắt đầu tối lại. Giọng nói cũng khó chịu theo.

“Muội tử! Thật sự là rồng à? Đây là loại nào vậy, trước giờ chưa thấy qua”

“Hư Không Long?”

Chân Thủy Vô Hương cũng không rõ lắm.

“Trong long tộc, chủng tộc duy nhất có thể huyễn hóa thân thể, hình như chỉ có Hư Không Long”

Sau đó anh phát hiện ánh mắt khó hiểu của Di Lộc thì bĩu môi.

“Thất học, có rảnh thì đi dạo thư viện nhiều chút đi, sẽ có thu hoạch lớn đó. Làm một người chỉ huy mà mấy cái này cũng không biết là không được”

“Muội tử!”

Di Lộc khi không lại bị đả kích, vì vậy quan sát trên không. Cũng mặc Diệp Từ có nghe hay không bắt đầu gào thét.

“Công Tử cố lên!!! Giết chết tên kia đi! Cho hắn cuồng vọng, để xem hắn cuồng vọng được không!”

Tuy rằng thắng lợi hay không mọi người đều không đặt nặng, nhưng quan sát hai người giao chiến có thể thấy được. Công Tử U muốn thắng cũng không dễ đâu. Thậm chí, hầu như mọi ưu điểm đã bị đối phương hạn chế hết rồi. Tình hình chiến đấu như vậy khiến mọi người trong Thiên Thiên Hướng Thượng càng thêm lo lắng. Công Tử U tuy rằng là hội trưởng của Thiên Thiên Hướng Thượng, nhưng không phải hội trưởng, mà còn là thần tượng của toàn bộ Thiên Thiên Hướng Thượng.


Kĩ năng của cô, hay đi vị, đều là thần tượng trong lòng mỗi người trong công hội. Trong Thiên Thiên Hướng Thượng, mỗi hội viên đều không ai nghĩ rằng Công Tử U sẽ thua khi pk cả. Cô cũng không thể thua được. Không thể không nói, đây là áp lực rất lớn mà Diệp Từ chưa bao giờ nhận ra.

Bạch Mạch lại thật rõ ràng, anh ngẩng đầu nhìn hai người đang chiến đấu trên không, lo lắng vô cùng. Có một số chuyện anh chưa từng nói với Diệp Từ, nhưng không có nghĩa nó không tồn tại.

Nhìn lại chiến đấu trên trời, rồi lại nhìn lại tình hình chiến đấu của bản thân. Bạch Mạch bắt đầu tiếp tục chiến đấu. Diệp Từ chưa bao giờ là người chấp nhận thua cả, cô là một người chỉ còn một tia hi vọng cũng sẽ vùng lên phản kích. Cho nên, Bạch Mạch lo lắng kết quả cuối cùng sẽ ảnh hưởng đến công hội, lại không lo mấy cho Diệp Từ. Cho dù cô rơi vào thế hạ phong thì đã sao, Bạch Mạch đều cảm thấy không việc gì phải lo cả. Cho dù kết quả ra sao đi nữa,

Bạch Mạch đều tin tưởng vào Diệp Từ.

Tin tưởng vô điều kiện.

Cho nên, chuyện chính bây giờ là…

“Mọi người, mau lên tinh thần! Làm cho đàn châu chấu này đến từ đâu thì lăn về đi!”

“Đúng!”

“Lăn về đi!”

“Lăn về đi!”

Đáp lời Bạch mạch, toàn bộ hội viên của Thiên Thiên Hướng Thượng trên chiến trường đều hô khẩu hiệu này. Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ chiến trường đều quanh quẩn âm thanh đồng lòng, khiến người ta phấn chấn.

Mà ngay cả trên không, Diệp Từ cũng nghe thấy. Cô đang ở trong tình trạng rất khó khăn, bị thương rất nhiều. Lão Lục cũng không có chỗ nào lành lặn cả, nhưng Lão Lục không kêu đói, tâm trạng của nó cũng không xuống thấp. Như thể nó đang ở trong tình trạng vô cùng phấn chấn, trong đầu chỉ có tấn công và tấn công. Giống như khi nhìn thấy đối diện với một con rồng khác, trong máu nó là không chịu thua, sẵn sàng chiến đấu đến cùng với đối phương! Điều này khiến máu nó sôi trào nhiệt huyết!


Diệp Từ để cho Lão Lục xoay tròn vài vòng, sau đó ngừng lại. Mà Hư Không Long đang đuổi theo cô cũng dừng lại. Trên trời không có một chút gió, ánh mắt trời cứ vậy chiếu rọi thẳng lên người, khiến da bỏng rát đau đớn.

Trong không trung yên tĩnh, hai bên có nói gì cũng sẽ nghe rất rõ ràng. Lão Lục thở hổn hển, nhìn thấy được nó đã rất mệt rồi. Nhưng Hư Không Long thì chẳng khá hơn, nó thở dốc còn hơn Lão Lục, toàn bộ thân hình đang run rẩy. Ngực đang phập phồng như than hồng, có thể thấy được nó đã đuối sức rồi.

Diệp Từ nhìn thấy hơi ngạc nhiên, sau đó là khóe môi cô nở một nụ cười.

Xem ra cơ hội của cô đến rồi.

Trên thế giới này, việc gì cũng có hai mặt của nó. Người ta nói “Bỉ chi thạch tín, ngô chi mật đường”* ( * Thạch tín của (nước) Bỉ, mật đường của (nước) Ngô) quả là không sai. Giống như Hư Không Long vậy, tuy được xưng là tốc độ nhanh nhất tộc rồng, nhưng sức chịu đựng của nó lại là kém nhất. Nó thích hợp ám sát, đột kích, trong thời gian ngắn khiến đối phương không kịp trở tay. Nhưng bản thân nó không thích hợp đánh lâu dài vì nhược điểm này. Thú vị như vậy đấy.

Kết thúc cuộc trò chuyện, Lão Lục có sức chịu đựng mạnh hơn Hư Không Long rất nhiều, mà Diệp Từ bây giờ không thể đánh trường kì được. Nhìn thì có vẻ cô có lợi thế hơn, chỉ là đời thật rất tàn nhẫn.

Tuy rằng Lão Lục và Hư Không Long đều bị người khác điều khiển, thao tác hầu như phụ thuộc vào chủ nhân. Nhưng đừng quên, đây là đang không chiến. Bất kể người chơi ở trên lưng thú cưng có mạnh mẽ đến đây, thì chỉ cần nó biến mất, trên trời cũng chỉ có một kết cục duy nhất- rơi xuống.

Mà lúc này, thể lực của Hư Không Long hình như sắp chịu hết nổi rồi. Đối phương đã nếu như trước khi thể lực của rồng hết mà vẫn không giết được Diệp Từ, vậy thì không có cách nào thắng được.

Diệp Từ hiểu rõ điểm này, đối phương cũng hiểu rõ ràng. Đây là lí do đối phương ngừng lại. Mãi đến lúc này, người luôn mặc áo choàng mới mở ra. Mà Hư Không Long cũng không huyễn hóa biến thành thực thể.

Cũng đến tận giờ, Diệp Từ mới thấy được đối phương. Trong lúc giao đấu, cô chỉ biết đối phương giống mình đều là Thợ Săn, còn lại không biết gì hết.

Chỉ là khi đối phương lộ ra gương mặt, Diệp Từ lại hơi sững sờ. Cô nhìn thấy gì vậy? Đây là phản chiếu chính mình sao?

Đối phương cũng là một Thợ Săn giống cô, đều là nữ. Có một mái tóc màu bạc dài, một đôi mắt màu hổ phách. Thậm chí chiều cao hay dung mạo đều giống nhau như đúc. Giờ phút này, cô cầm trong tay trường cung, gương mặt nhợt nhạt trào phúng khẽ mỉm cười.

“Kính đã lâu, Công Tử U, tôi đã hi vọng trận này đánh thật lâu”

Diệp Từ tuy rất kinh ngạc, nhưng vẫn hồi phục tinh thần rất nhanh. Cho dù giống nhau như đúc thì đã sao. Công Tử U không thể phục chế được. Cô nở một nụ cười lương bạc.

“Nếu cô có thể gọi tên tôi, vậy không phải nên giới thiệu bản thân chút sao. Tôi không thích chiến đấu với người vô danh”

Diệp Từ vừa đạm đạm lại mỉa mai có vẻ khiến đối phương không vui, cô hừ hừ mũi.


“Tôi là Công Tử Dịch”

Công Tử Dịch? Diệp Từ nhai nuốt cái tên này, cảm thấy trên môi lại tăng thêm một phần trào phúng. Tuy rằng, cô không nghĩ đối phương sao chép mình. Nhưng từ bộ dáng đến tên gọi, thậm chí đến kĩ năng cũng muốn giống nhau. Đây là chuyện gì? Với bản sao của chính mình đánh nhau à?

“Tên này nghe giống tên tôi nhỉ”

Diệp Từ cong cong khóe môi, nhàn nhạt nói. Bên trong lời nói có một loại miên man người khác không hiểu được. Công Tử Dịch hình như không để ý mấy đến Diệp Từ, cô còn rất hào phóng thừa nhận.

“Giống, vì tính ra cô là sư phụ vỡ lòng của tôi đó. Tôi nhìn thấy video thao tác của cô mới quyết định chơi game này, mà mục đích cũng chỉ có một”

“Là gì?”

Diệp Từ nhíu mày, cảm thấy có chút hứng thú với Công Tử Dịch.

“Vượt qua cô”

Cô nhẹ nhàng vuốt ve trường cung trong tay.

“Tôi biết cô và Thịnh Thế là đối địch, cho nên mới gia nhập Thịnh Thế. Mà trước đó, với ân oán của Thịnh Thế và Thiên Thiên Hướng Thượng tôi chẳng có chút hứng thú nào. Phải nói là, với toàn bộ Thịnh Thế tôi chẳng có chút hứng thú nào. Mà toàn bộ hứng thú của tôi chỉ có một, là vượt qua cô! Trở thành Đông Bộ Đại Lục Solo Vương chân chính!”

Công Tử Dịch nói xong không thêm câu nào nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Từ. Sâu trong ánh mắt có một loại chấp nhất thiêu đốt như thể muốn phá hủy tất cả mọi thứ trước mắt.

“Mấy hư danh nếu muốn cô cứ lấy đi, trước giờ tôi chưa từng để ý”

Diệp Từ kéo căng dây cung, mi mắt hạ xuống.

“Nhưng nếu muốn vượt qua tôi, thì hỏi cung trong tay tôi trước đi”.

(***soái quá a a a TAT ~)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.