Đọc truyện Liệp Giả Thiên Hạ – Chương 412: Tư cách đến Thần Điện Hắc Ám
Edit: An Hạ
Nguồn: banlong.us
Kì thật Diệp Từ không biết là khói đen có dừng tay hay không, dù sao cô cũng không biết NPC này có đi theo kịch bản bình thường hay không nữa. Chỉ cần cô ngu ngốc kêu dừng tay, thì NPC kia sẽ ngơ ngơ mà dừng lại rồi lao về phía cô.
Chỉ là sự thật chứng minh cô kéo thù hận không xong. Hoặc là, cô không có OT được. Khói đen kia không có ngơ ngơ, càng không thèm để ý cô nữa ấy. Cô hét một câu dừng tay không thể gây được chú ý gì cả. Đã vậy còn tập trung đánh mạnh hơn với Lão Lục. Cô nhìn thấy Lão Lục sắp không xong, Diệp Từ không quản mình có đang đau muốn chết hay không, bắt đầu chạy vội lên, quăng qua vài skill sủng vật trị liệu.
Trong phó bản bình thường, kéo cừu hận nhanh nhất là vú em. Không thể không nói, trong tình huống này cũng như vậy. Diệp Từ mới quăng trị liệu, giúp Lão Lục thêm được xíu máu thì NPC đã hoàn toàn nhìn về phía cô. Hắn không công kích Lão Lục nữa, chuyển qua đập Diệp Từ. Khói đen giơ tay, trứng Diệp Từ cảm thấy sắp vỡ rồi.
Muội tử! Cấp bậc cao như vậy có cho người khác sống nữa không??? Muội tử! Boss cũng không thể quá đáng xem người chơi như quả trứng mà ném vậy được! Diệp Từ cảm thấy xương mình gãy thêm vài cái nữa. Vận Mệnh ơi là Vận Mệnh, sao không hạ thấp đau đớn nữa chứ??? Cứ ngã kiểu này, máu cô chưa cạn đáy thì cô đã thấy mình sắp chầu Diêm Vương rồi.
Đây cũng chưa là gì cả, lúc cô chưa kịp ăn máu, đã thấy đoàn khói đen chạy tới gần mình. Diệp Từ cảm thấy mình sắp chết dưới móng vuốt của hắn, thì vội vã lôi hắc ám chi tâm ra. Bắt đầu hét lên với đoàn khói đen.
“Ngươi bước một bước ta sẽ đập nó!”
Trong tình thế cấp bách thế này, uy hiếp vẫn còn dùng được. Khói đen nhìn thấy hắc ám chi tâm trong tay Diệp Từ, thì thân thể trôi nổi trong không trung ngừng ngay lại, lẳng lặng đứng cách Diệp Từ 10m. Khói trên người hắn càng lúc càng cô đặc, có thể thấy tâm tình không bình tĩnh của hắn ta. Diệp Từ không dám rời mắt khỏi hắn, một tay cầm hắc ám chi tâm, một tay nốc máu liên tục.
Muội tử! Vượt cấp đánh boss kiểu này là tìm chết!!! Chỉ mới một skill mà cô đã uống hết mấy ngàn kim tiền máu rồi. Thật sự là đốt tiền có được không.
“Ta ghét nhất là tộc Tinh Linh!”
Khói đen thấy hắc ám chi tâm trong tay Diệp Từ, khói đặc cuồn cuộn, ngữ âm cũng khó chịu không thích thú nổi.
Diệp Từ sợ Lão Lục bị đuổi đánh tiếp, nên chuyển nó thành công kích bị động. Lão Lục liền chạy về phía Diệp Từ, ánh mắt dè chừng đoàn khói đen. Lúc này, Diệp Từ mới chuyển mắt về khói đen bên kia.
“Ta vô tình mạo phạm ngươi, lấy hắc ám chi tâm để xem cho biết vậy thôi, không có ý gì khác”
“Phải không? Vậy thì ngươi trả hắc ám chi tâm cho ta!”
Khói đen hừ mũi, vươn một ít khói về phía Diệp Từ như tay vậy. Ý bảo cô đưa trả mình hắc ám chi tâm.
Diệp Từ lắc đầu.
“Nếu ngươi không tấn công ta, có lẽ ta đã trả hắc ám chi tâm cho ngươi. Nhưng mà bây giờ, ta không tin ngươi. Hắc ám chi tâm với ngươi rất quan trọng, ta mất nó thì lấy gì cam đoan ta an toàn rời đi?”
“Dối trá!”
Đoàn khói đen khinh thường, cười lạnh.
“Tinh Linh đều là sinh vật giả dối nhất trên đời. Nếu lúc nảy ta không ngăn cản, ngươi giống như tên Tinh Linh trước kia, trộm mất hắc ám chi tâm của ta”
Diệp Từ nghe thấy lời nói của hắn tức muốn hộc máu. Này này, dùng một người dối trá quy chụp một tộc dối trá là vơ đũa cả nắm đó! Đã vậy ngay cả trong thư viện, Tinh Linh được nhận xét là chủng tộc lương thiện đơn thuần nhất có được không? Cho dù trong lòng chửi bới, nhưng cô không quên được. Bên kia vừa nhắc về một Tinh Linh khác. Tinh Linh khác, hắc ám chi tâm… hai thứ này liên hệ với nhau, Diệp Từ chỉ có thể nghĩ đến một người, là người cô luôn tìm kiếm. Tinh Linh Vương Doul…
Chẳng lẽ… Diệp Từ không hiền lành gì cười cười. Tinh Linh Vương mà cũng làm chuyện trộm cắp của người ta à?
Cô nhún vai, không thừa nhận càng không phủ nhận gì cả.
“Hiện tại nói mấy lời này vô nghĩa!”
“Ngươi từ đâu biết được chỗ này? Ai nói cho ngươi? Có phải Tinh Linh kia không?”
Khói đen cũng không rảnh nói tiếp vụ này với Diệp Từ. Hắn lẳng lặng nhìn Diệp Từ. Tuy rằng khói không có mặt, Diệp Từ vẫn có cảm giác có một ánh mắt đang nhìn cô chằm chằm. Hơn nữa, ánh mắt kia vô vàn hung tợn, đang nhìn cô chằm chằm.
“Tôi vô tình đến được đây thôi, với lại người Tinh Linh ông nhắc tôi không quen!”
Diệp Từ cẩn thận đáp lời ông ta.
“Vô tình?”
Khói đen dừng một chút, sau đó như ý thức được gì đó.
“Vì sao ngươi không bị lửa địa ngục tổn thương?”
Lửa địa ngục? Diệp Từ nhìn nhìn lửa bên trong căn phòng này. Cô vẫn muốn biết điều này đó. Chẳng lẽ là bug? Mà nếu là bug thì NPC này sẽ không thắc mắc chứ? Ai mà biết tại sao… Diệp Từ còn đang suy nghĩ phải trả lời sao với làn khói đen, đã nghe tiếng cười từ bên đó, tràn ngập vui mừng.
“Thì ra là vậy”
“Tinh Linh, trên người ngươi mang theo bao nhiêu điểm tội ác?”
Khói đen cười một lúc mới hỏi cô.
Diệp Từ liền hiểu được, đây là do tên đỏ của cô ban cho. Chỉ là, theo cách ông ta hỏi cô bắt đầu suy nghĩ. Chẳng lẽ ý của ông ta nói, là do trên đầu cô tên quá đỏ, điểm tội ác quá cao nên ngay cả lửa địa ngục cũng không tổn thương được cô sao?
Nếu thật sự như vậy, thật sự rất hố cha nha. Chỉ cần người không có giá trị tội ác, hoặc là có điểm tội ác thấp vào đây không phải sẽ bị chết cháy sao? Mà tên đỏ đi vào không chút tổn thương nào, cái này không phải là khinh bỉ “người tốt” hay sao?
Khói đen thấy Diệp Từ không nói câu nào, tự nghĩ mình đúng.
“Thì ra ngươi có thì đi vào đây là do ngươi khao khát sức mạnh hắc ám…”
Ê ê ê…. Bản cô nương chưa nói gì hết nha! Không cần áp đặt lí do lên đầu cô được không? Diệp Từ nhíu nhíu mày, nhìn làn khói đen kia. Chẳng lẽ NPC nào cũng tự cao tự đại như vậy hả trời?
Hay là boss đặc biệt kiểu này sẽ không quan tâm lời cô nói, mặc kệ cô phản ứng ra sao cũng vậy à? Như vậy càng hay, cô có thế lấy bất biến ứng vạn biến! Cô nghe boss nói, xem thử có thể biết được gì về Tinh Linh Vương Doul hay không.
Vì vậy Diệp Từ bắt đầu thuận theo tự nhiên nói chuyện với khói đen, không lâu sau đã hiểu hết. Năm đó, Tinh Linh Vương cũng chỉ đánh bậy đánh bạ vào được chỗ này. Nhưng mà Tinh Linh Vương đau khổ hơn cô nhiều, bị lửa địa ngục thiêu cháy. Chỉ là lúc rời đi cầm theo được hắc ám chi tâm, xem như đã lời lớn. Hắc ám chi tâm thật ra có thể tái sinh, nhưng cần hao phí một phần linh hồn tạo nên.
Cho nên, làn khói đen này từng mất đi hắc ám chi tâm một lần, hắc ám chi tâm này rất quan trọng với hắn. Đây cũng là nguyên nhân mà hắn kiêng kị lời Diệp Từ, nếu không hắn đã sớm tiễn vong Diệp Từ rồi.
Nói chuyện tào lao với NPC một lúc, Diệp Từ không lấy được tin tức của Tinh Linh Vương cũng mất hứng thú. Dù sao hiện giờ, khói đen cũng không dám làm gì mình. Nhưng nếu cô không giao trả hắc ám chi tâm cho hắn, hắn sẽ không thả cô đi, dây dưa như vậy mệt chết đi.
Cuối cùng Diệp Từ đành đề nghị, hai người mỗi người nhường một bước. Khói đen để cô đi khỏi đây, cô thì trả hắc ám chi tâm lại cho hắn. Nếu Diệp Từ vi phạm, khói đen vẫn có thể đuổi giết cô. Vì cô so với hắn cũng chỉ là một con kiến mà thôi. Với cả cô bị đuổi giết nhiều rồi, không sợ thêm một người đâu. Nếu khói đen vi phạm giao ước, cô sẽ thả hắc ám chi tâm vào túi đồ, để hắn vĩnh viễn không lấy được nữa.
Tuy rằng khói đen vẫn còn đang khảo nghiệm nhân phẩm của Diệp Từ, nhưng ngoài biện pháp này ra cũng không còn cách nào khác. Vì vậy cũng đành chấp nhận. Vì vậy, Diệp Từ có một cuộc hành trình vô địch. Được một boss ít nhất là một trăm năm mươi cấp hộ tống đi về, ra đến cửa động chỗ giết Hắc Quả Phụ thì ngừng lại.
Cô quay đầu nhìn khói đen, mặc dù trong lòng không cam lòng, nhưng cô vẫn trả lại hắc ám chi tâm.
Nhìn thấy cô như vậy, khói đen thật vừa lòng. Hắn gật gật đầu.
“Tinh Linh ngươi cũng rất giữ chữ tín. Làm ta thay đổi ấn tượng với tộc Tinh Linh, để thưởng cho ngươi, ta nói cho ngươi một bí mật”
“Bí mật?”
Diệp Từ với bí mật của người chơi không tò mò, nhưng với bí mật của NPC thì tới tận bây giờ đều đầy tò mò.
“Bí mật gì vậy?”
“Hiện tại ngươi đã có đủ tư cách mở ra Thần Điện Hắc Ám. Nếu ngươi có thể đến đó, sẽ đạt được sức mạnh đặc biệt”
Khói đen cất hắc ám chi tâm vào trong ngực, cười lớn rồi biến mất trước mắt Diệp Từ.
Còn Diệp Từ thì bắt đầu tự hỏi việc này. Thần Điện Hắc Ám… địa danh này đời trước chưa có ai phát hiện cả, nhưng nó luôn tồn tại trong sử thi. Không ngờ nó thật sự tồn tại sao? Nếu như khói đen kia nói thật, vào Thần Điện Hắc Ám điều kiện là siêu cấp tên đỏ.
Diệp Từ tự hỏi khi nào có thời gian để tìm chỗ này, thì thấy mật của Bạch Mạch.
“Sao vậy, vẫn không cam lòng tấm chắn màu cam à?”
“Được rồi, cô nương… không cần kích thích anh thêm đâu. Trái tim anh rất yếu đuối mỏng manh chịu không nổi đâu. Mau đến pháo đài đi”
Bạch Mạch cười khổ.
Pháo đài trong miệng Bạch Mạch thật ra là tòa thành phòng thủ xây chỗ Liệt Ma Tê. Bạch Mạch lấy một cái tên hoa mỹ là “Pháo Đài Đệ Nhất”.
“Có chuyện gì vậy?”
“Ra Bí Ngân”