Đọc truyện Liệp Giả Thiên Hạ – Thợ Săn Thế Giới – Chương 40: Bị Tập Kích
Đại tông sư kỹ năng câu cá tuyệt đối không phải Npc bình thường, những NPC chỉ đứng một nơi hoặc những NPC chạy khắp nơi nói tào lao không thể nào so sánh với ông.
Nếu cô không có nhớ lầm thì các Npc dạy kỹ năng đều được phân chia theo cấp bậc mà NPC dạy kỹ năng bậc đại tông sư lại còn được xếp vào dạng NPC cao cấp của cao cấp, mỗi đại lục chỉ có một người mà thôi.
Nếu người này chết thì Hệ thống sẽ sinh người khác ra.
Chẳng qua thời gian sinh ra dài hơn một chút, khoảng chừng ba năm thì phải.
Diệp Từ vừa kéo thi thể Johnny vào trong hầm vừa gượng cười thì thầm: “Kỳ thật ba năm thực ngắn, chỉ bằng một cái nháy mắt mà thôi.” Cô vừa nói vừa hỏi Lão Tam: “Lão Tam, mày thấy đúng không? Người khác thường nói kiểu văn nghệ như thế này: Thời gian chẳng chờ đợi ai bao giờ, ngàn năm lướt qua chỉ trong tích tắc, đúng không? Đúng không? Nháy mắt đã qua ngàn năm, vậy ba năm có tính là gì!”
Không biết Lão Tam có nghe hiểu câu nói chột dạ của Diệp Từ hay không, dù sao tên kia chỉ ngồi rung đùi đắc ý làm nũng với cô.
Thật vất vả mới chôn cất Johnny xong, lấp đất lại, Diệp Từ mới thở dài một hơi.
Đây tuyệt đối không phải vì cô rảnh rỗi mà làm chuyện thừa thải.
Những NPC chỉ có trong truyền thuyết này sau khi chết, thi thể phải 18 tháng sau mới biến mất, rồi mất 18 tháng nữa mới xuất hiện NPC mới.
Nói cách khác, trong 36 tháng tới, cũng là ba năm sau, ở khu vực đại lục phía Đông của Diệp Từ tuyệt đối không thể tìm ra NPC dạy kỹ năng bậc đại tông sư nào khác nữa.
Nếu có người chơi muốn học tập kỹ năng câu cá, vậy thực xin lỗi, chỉ có thể đi đại lục khác nhờ kỹ năng sư khác dạy mà thôi.
Nếu bước ra khối đại lục này thì…… Diệp Từ nhìn lên trời, việc này không hề liên quan đến cô!
Tuy tự nhủ trong lòng như vậy nhưng Diệp Từ vẫn “làm hết phận sự” vùi lấp thi thể, nếu giờ cô không đem thi thể chôn đi, sau này có người phát hiện NPC đã chết, chưa đến thời gian đổi mới, còn đi trách cứ người chăm sóc khách hàng, quỷ mới biết họ có điều tra ra cô hay không.
Cô thật sự không có liên quan đến chuyện này!
Sau khi chôn thi thể Johnny xong, Diệp Từ bước đến cạnh hồ nước ban nãy, nhặt chiếc cần câu lên, cô nhìn ra chiếc cần câu này chỉ là loại bình thường liền vứt sang một góc, sau đó nhìn nhìn xung quanh tìm cách rời khỏi đây.
Tất nhiên khung cảnh nơi này vẫn còn rất mỹ lệ, điểu ngữ hoa hương, cỏ non xanh mướt.
Nếu không tò mò nhìn lung tung để mấy khúc cây gỗ xuất hiện trong tầm mắt thì nó hoàn toàn đủ tiêu chuẩn của cái gọi là cảnh đẹp.
Dù sao mấy ngày nữa cây này cũng sẽ mọc lại như cũ thôi, nên cô quyết định nhanh chóng rời khỏi đây mới là sáng suốt.
Diệp Từ quan sát một lúc sau đó dẫn lão Tam rời khỏi nơi này nhanh như bị ma rượt.
Ra khỏi khe núi lại thấy một con đường quanh co nho nhỏ, Diệp Từ đi men theo con đường này một lúc liền thấy trước mặt xuất hiện một căn nhà gỗ be bé.
Trước cửa nhà có gắn một miếng thẻ nhỏ – Nhà của Johnny.
Đại tông sư này có vẻ rất thích lưu lại danh tính của mình! Ngay cả nhà cũng được ông ghi tên nữa! Diệp Từ vốn định nhanh chóng rời đi nhưng nhìn thấy ngôi nhà thì bỗng nhiên dừng lại, thầm nghĩ.
Ông ấy là đại tông sư đấy, chắc chắn phải để lại thứ gì đáng giá chứ nhỉ?
Không chút khách khí vào nhà của Johnny, Diệp Từ bắt đầu lục tung căn phòng.
Tuy nhiên thoạt nhìn kết quả có vẻ không có gì đáng giá, mọi vật dụng đều bình thường, cuộc sống của người này khá là đơn giản, không có gì đặc biệt nổi bật.
Nhưng, Diệp Từ lại tinh mắt phát hiện ở trong một góc khuất có mấy cái cần câu và giỏ cá.
Cô vươn tay vừa định cầm lấy cần câu gần nhất, chợt nghe Hệ thống thông báo vang lên: “Bạn xác định chọn cần câu này sao? Nếu bạn xác định nó liền bị buộc định, không thể lựa chọn cần câu khác.”
Diệp Từ vội vàng chọn ‘không’.
Xem ra thứ tốt là đây rồi.
Thầy dạy câu cá dĩ nhiên đồ tốt là cần câu rồi.
nhưng mấy cái cần câu này không cho phép click xem thuộc tính, làm sao cô biết cái nào là cái tốt nhất đây? Diệp Từ nhìn chằm chằm mấy cái cần câu, từ trái sang phải rồi lại từ phải sang trái, thật sự không biết nên chọn cái nào.
Những cần câu đó, có cái màu xanh biếc sáng bóng, có cái lại âm thầm lóe lên ánh kim, còn có cái được tạo hình tinh mỹ, thoạt nhìn cái nào cũng là bảo vật.
Tuy Diệp Từ không học kỹ năng câu cá, nhưng không ai ngu ngốc đến độ không lấy đồ tốt đi, cô tính toán lấy đi cần câu tốt nhất ở đây.
Nhưng ngẩm đi ngẩm lại, cuối cùng sự chú ý của cô dừng lại trên chiếc cần câu nằm ở sau chiếc cần câu gần cô nhất.
Bên ngoài nó được đắp một tấm vải, có không ít tro bụi, trông khá tầm thường nhưng không hiểu sao Diệp Từ lại không cưỡng chế được cầm lấy nó.
“Bạn xác định chọn cần câu này? Nếu xác định xin bạn hãy buộc định, không thể lựa chọn cần câu khác.” Hệ thống thông báo lại vang lên.
Diệp Từ không do dự lựa chọn ‘xác nhận’.
Dù sao cô cũng không học câu cá, nếu chọn nhầm cũng chẳng sao.
Huống chi một chiếc cần câu bình thường nằm giữa những chiếc cần câu tinh xảo đẹp đẽ, bấy nhiêu đã đủ làm người ta phải nghi ngờ rồi.
Sau khi cầm chiếc cần câu lên, rốt cuộc Diệp Từ cũng có thể xem được thuộc tính của nó.
Cần câu yêu thích của Rai
Cầm lên liền buộc định
Trang bị màu cam
Vật phẩm duy nhất
Cần sử dụng hai tay
Công kích: 447-672, công kích tốc độ:3.0
Cần câu cá cấp đại sư
Đặc tính: Trang bị xong, có thể thở dưới nước.
Đặc tính: Trang bị xong, đề cao độ thuần thục kỹ năng câu cá 10% và 10% câu cá tốc độ.
Đặc tính: Trang bị xong, có thể đề cao 5% xác suất câu được cá quý hiếm.
Không hổ là trang bị màu cam, tuy nó đối Diệp Từ không có chỗ trọng dụng nhưng đối với một người chơi chức nghiệp là kỹ năng câu cá mà nói quả thật khiến người nọ phải điên cuồng.
Mà đối với Diệp Từ, cô chỉ cảm thấy hứng thú với đặc tính giúp người chơi thở được dưới nước của nó mà thôi.
Có điều món đồ này cần hai tay mới sử dụng được, điều này đồng nghĩa khi dùng nó phải tháo vũ khí chủ lực xuống, không có lực công kích.
Nếu vậy nó chỉ thích hợp sử dụng ở những khu vực nước cạn tương đối an toàn, đi sâu xuống đáy đến khu cực cấp cao thì không còn thích hợp nữa.
Nói thì nói vậy thôi, chọn được trang bị màu cam làm sao Diệp Từ không thích thú cho được.
Cô khá háo hức muốn thử dùng xem thế nào, nên vội vàng sử dụng Kim Châm Bịp Bợm định điều chỉnh thông tin nhân vật của mình thành người câu cá cấp đại sư, tuy nhiên do cô không học kỹ năng này nên đành lực bất tòng tâm, cuối cùng cô đành phải bỏ cuộc, ném chiếc cần câu khiến mọi người phải đỏ mắt thòm thèm ấy vào túi đồ.
Ngoài ra, trong góc phòng, cạnh mấy chiếc cần câu còn có một cái giỏ cá nữa, Diệp từ nhặt lên phát hiện đấy là trang bị màu tím, tên là “Giỏ cá của Johnny”, trang bị này cũng tự động mặc định, nó có tác dụng tương tự như túi đồ, bên trong có 48 ngăn tủ, có thể chứa cá và các vật phẩm liên quan.
Thử nhẩm xem, một ngăn có thể để một nhóm đồ, mỗi nhóm tối đa 99 vật phẩm cùng loại, cứ tính như thế cũng đủ để thấy chiếc giỏ này có khả năng chứa đồ thật là nhiều.
Có điều nó chỉ có thể chứa những vật phẩm liên quan đến câu cá, không thể dùng làm túi đồ bình thường, nếu không chắc giờ Diệp Từ sẽ vui đến mức cười không khép miệng được.
Tuy hai kiện vật phẩm này Diệp Từ tạm thời không dùng được nhưng cô rất vui vẻ, chỉ cần nhìn thấy màu sắc của trang bị là cô đã thỏa mãn.
Thu xong hai kiện vào túi đồ, Diệp Từ lại tìm kiếm quanh phòng, xác định cuối cùng không còn gì có thể cầm đi, mới rời khỏi.
Đương nhiên, cô cũng không quên, lấy đi khối thẻ bài được gắn trước ngôi nhà.
Thúc ngựa, Diệp Từ dọc men theo đường nhỏ chạy ra núi.
Tên bản đồ này là nơi hoang vu, trừ chút ánh sáng hắt vào từ bên ngoài ra, bên trong này đừng nói là cây cỏ, thậm chí ánh sáng cũng u tối ảm đạo.
Nơi này là điểm luyện cấp của người chơi cấp 30-40, có cả một phó bản gọi là Huyệt Mộ Hoang Vu, trong một tương lai gần nữa, nơi này chắc chắn sẽ là một vùng vô vùng náo nhiệt.
Nhưng hiện giờ mọi người chỉ khoảng trên dưới 20 cấp, Nơi hoang vu chắc chắn không có một bóng người.
Diệp Từ cưỡi ngựa chạy như baykhông dám dừng lại một chút xíu nào, cô sợ mình xui xẻo chạm phải cái không nên chạm, lôi trúng một đám quái đến lại chết oan chết uổng.
Đang hăng hái chạy trốn, đột nhiên Diệp Từ bị ngã xuống ngựa, cả người mê muội, không thể nhúc nhích.
Trạng thái này Diệp Từ quá quen thuộc, cộng thêm tình huống bất ngờ như vậy, cô chắc chắn mình bị người khác tấn công.
“Bạn bị người chơi ẩn danh tấn công.” Hệ thống thông báo như thế.
Khi bị công kích bởi người chơi ẩn danh thì có hai loại tình huống xảy ra, một là đối phương che dấu tính danh, nếu muốn biết tin tức đối phương, vậy trong 24 giờ tiếp theo, đến bất cứ quán rượu nào ở thành lớn trả tiền hỏi đều sẽ nhận được kết quả.
Nhìn nhìn dbuff trên người, trạng thái là Ám Côn, thời gian còn lại khoảng 6 giây.
Đây là kỹ năng của Đạo tặc.
Nhưng sao lại có Đạo tặc ở đây?
Nơi hoang vu hiện giờ không có người chơi nào dám tới, cho dù có thì chỉ những người bị hồng danh xuất hiện, sao có thể vô duyên vô cớ công kích cô chứ?
Ngực đột nhiên đau.
Diệp Từ thấy máu của mình giảm dần dần.
6 giây chỉ qua trong chớp mắt nhưng bây giờ lại chẳng khác gì ngàn năm.
Trong trạng thái mê muội, hoàn toàn không thể thực hiện động tác gì, chỉ có thể nhìn máu của mình không ngừng rơi.
Diệp Từ có chút hối hận, vừa rồi chạy nhanh như vậy làm gì, sao lại thu hồi Lão Tam đi, nếu không làm thế giờ cô cũng không rơi vào thế bị động như vậy.
Đạo tặc ra tay cực nhanh, phóng kỹ năng này đến kỹ năng khác.
Đổ máu, Ám sát, Thống thứ, Dịch cốt……Trong 6 giây, người nọ gần như phóng xuất hết các kỹ năng của mình.
Điều càng khiến anh kinh ngạc là, tuy từng cái kỹ năng đều khiến đối phương nhận 100+ điểm sát thương nhưng nữ Thợ Săn này vẫn không ngã xuống.
Bởi vì đối phương che dấu tin tức, Đạo tặc không thể nhìn thấy lượng máu của cô, nên chỉ có mỗi cảm giác lượng máu của Thợ săn này sao nhiều quá vậy!
Kỳ thật Diệp Từ cũng không tốt chút nào, nếu không vì trang bị trên người rất tốt, trong tình huống không thể nào phản kháng, bị này Đạo tặc cứ ra chiêu liên tục như vậy cô đã sớm chết.
Rốt cuộc, Mê muội đã đóng, Diệp Từ mở ra kỹ năng phụ trợ trên giầy, xông mạnh ra ngoài……