Liệp Giả Thiên Hạ - Thợ Săn Thế Giới

Chương 201: Nô Lệ


Đọc truyện Liệp Giả Thiên Hạ – Thợ Săn Thế Giới – Chương 201: Nô Lệ


Chương 67: Nô lệ.
” Địa Tinh công trình học của Nhất Thụ Khai Hoa đến cấp bao nhiêu rồi?” Diệp Từ bỗng nhiên không đầu không đuôi nói một câu.
” Cũng sắp đến cao cấp rồi, chỉ cần có người tiếp tục cung cấp tài liệu cho cậu ta, bảo đảm cậu ta lên cấp rất nhanh, chỉ bất quá.

.

.” Bạch Mạch hơi dừng lại một chút: “Em tìm hắn tới chắc vì làm máy móc công thành và thủ thành đúng không?”
” Ừ.”
“Loại bản vẽ này rất khó tìm, ít nhất là không mua được ở chợ, các đại công hội cũng đã sớm thấy được giá trị của Địa Tinh công trình học này rồi, mỗi công hội đều nuôi một nhóm lớn người chơi như thế, hơn nữa, các đại công bố trí người chốt đấu giá nhiều hơn chúng ta nhiều, cho nên muốn nẫng tay trên của bọn họ quả thực không dễ.

Lại nói giống như công hội chúng ta, từ khi thành lập công hội đến bây giờ, các loại bản vẽ chúng ta cướp được từ đấu giá không đến 5%, so với số lượng lớn bản vẽ được bán ra mỗi ngày, quả thực là nhỏ nhặt không đáng kể.” Bạch Mạch thở dài thườn thượt :”Có được một bản vẽ thật vất vả, lại chỉ có một người chơi được học.

Mặc dù anh biết những phối phương trân quý nhất chỉ nằm trong tay một số người, nhưng chỉ cần một người thôi, cũng đã tạo ảnh hưởng lớn tới tiến độ chế tạo.

Đặc biệt phối phương kỹ năng cuộc sống ngoài cao cấp, phần lớn đều cần mấy nghề cùng nhau phối hợp, nếu như lúc này có thể có thêm mấy tờ phối phương, là có thể hóa giải được vấn đề chậm tiến độ rồi.”
Diệp Từ dĩ nhiên là hiểu nỗi khổ của Bạch Mạch, cô không kiềm được nghĩ đến Mara, sao chép phối phương và sao chép sách kỹ năng, nếu như có thể lợi dụng hai kỹ năng này, ngược lại là có thể giải quyết toàn bộ vấn đề của Bạch Mạch, chẳng những như vậy, hơn nữa còn có thể phục chế một số những sách hoặc bản vẽ đã quá hạn mà hiện giờ đã ít thấy đem đi bán, vừa có thể kiếm được một đống tiền, vừa có thể âm thầm kích thích mấy công hội lớn, đây quả thực là một biện pháp không tồi.
Chẳng qua là, điều kiện tiên quyết bây giờ là phải đem Ya La Na, Mara và Hellen ra khỏi bộ lạc Doro.

Mà hiện tại cô chỉ mới ám chỉ với Đạt Lỗ Pháp Nhĩ về việc sẽ mang YaLaNa đi mà đã khiến ông già kia cố kỵ rồi, nếu như cô nói mình muốn mang cả nhà này đều mang đi, không biết ông già kia có cầm cây thần khí kia gõ chết tươi mình hay không?
Nghĩ tới đây, Diệp Từ lại cảm thấy không thể nắm chắc.

Cô có thể khống chế phương hướng của mình, nhưng là, cô không có bản lãnh khống chế định liệu của Hệ Thống, mặc dù, cô đã cảm thấy việc mang YaLaNa đi có tỷ lệ thành công tương đối lớn rồi, nhưng là, không tới một khắc cuối cùng, không thể chắc chắn chuyện gì, thật sự là không thể liệt vào kế hoạch bên trong, để cho người không thể không phiền lòng a.
“Sao vậy Nhìn em hình như cũng chó chuyện phiền lòng?” Dù sao Bạch Mạch dù có lo lắng về vấn đề này thì cũng không lo ra được cái gì, hơn nữa những chuyện này cũng không phải nhất thời nửa khắc có thể giải quyết, ngược lại nhìn dáng vẻ Diệp Từ lại giống như không quá mức thuận lợi, cho nên Bạch Mạch cũng phải hỏi một câu.
“Không tính là chuyện phiền lòng, chẳng qua là không quá nắm chắc kết quả thôi.” Diệp Từ đem chuyện một nhà Ya La Na nói cho rồi Bạch Mạch, đúng như dự đoán, Bạch Mạch vô cùng sững sờ, anh liên tục than: “Thật là không tưởng tượng nổi, thật là không tưởng tượng nổi.”

“Làm sao?” thực ra Bạch Mạch rất hiếm khi xuất hiện biểu tình như vậy, Diệp Từ không khỏi cười lên: “Êu, anh họ đại nhân cũng sẽ có loại biểu tình giật mình như này? Em còn tưởng anh vĩnh viễn sẽ cười híp mắt nha.”
Bạch Mạch đưa tay vỗ đầu Diệp Từ, coi như phản đối, bất quá sau đó anh lại nói: “Nếu có thể mang ba người này đi thì quá tốt rồi.

Như vậy chỉ cần Nhất Thụ Khai Hoa đạt tới đại sư công trình học là chúng ta có thể không cần lo về việc khai thác Bí Ngân rồi.”
Diệp Từ gật gù: “Không sai, Hellen là đại sư kiến trúc, có thể xây công trình kiến trúc, tỷ như Tiễn Tháp a, tường thành a, bao quanh mỏ quặng Bí Ngân, mà Mara có thể sao chép bản vẽ, có thể sao thêm không ít bản vẽ máy móc công phòng và bản vẽ kiến trúc, máy móc của Nhất Thụ Khai Hoa chỉ cần thành công, lại xây một công trình chứa, còn sợ ai công kích sao?”
Bạch Mạch cũng hết sức đồng ý: “Mặc dù không biết tương lai sẽ như thế nào, ít nhất bây giờ, sắp xếp như vậy đúng là một kker làm quan cả họ được nhờ.” Anh nghĩ rồi nghĩ, đứng lên: “Như vậy đi, anh bảo Cập Thì Vũ chiêu mộ thêm nhiều người chơi công trình học một chút, phòng ngừa chu đáo thì hơn.”
Diệp Từ thở ra một hơi: “Như vậy cố nhiên tốt, nhưng là, em không biết có đem một nhà ba người này đi được không.”
“Làm hết sức mình, nghe thiên mệnh đi.” Bạch Mạch vỗ vỗ bả vai Diệp Từ , đem chén của mình thu vào phòng bếp, sau đó về phòng làm công tác chuẩn bị.
Diệp Từ còn đang dùng cơm, nhưng là hiển nhiên đã không còn tí khẩu vị nào.

Diệp Nam Thiên nhìn dáng vẻ Diệp Từ lo lắng như vậy, không kiềm được vỗ về tay cô nói: “Tiểu Từ, cố lên, không nên làm khó mình quá, con chỉ cần nhớ, dù cho thế nào ba mẹ đều đứng phía sau con, đều sẽ ủng hộ con là tốt rồi.”
Diệp Từ hơi sững sờ, nhìn Diệp Nam Thiên ngẩn người.
Tả Hiểu Lan cũng cười vỗ đầu Diệp Từ nói: “Đúng vậy, chúng ta đều là người một nhà, vô luận vì nguyên nhân gì, vô luận là ai đều không thể tách rời chúng ta, cho nên, con cứ làm là được.”
Người một nhà, người một nhà? Diệp Từ bỗng nhiên nghĩ ra cái gì đó! Hóa r, cho tới nay, cô đã quên mất chuyện này, thê snhuwng cô lại quên mất một chuyện quan trọng như vậy! Diệp Từ đột nhiên đứng bật dậy, nói với ba mẹ: “Ba mẹ, con hiểurồi! Con hiểu rồi!” Vừa nói cô vừa chạy thẳng về phòng mình, lưu lại Tả Hiểu Lan cùng Diệp Nam Thiên ngốc lăng ngồi ở đó, không hiểu Diệp Từ rốt cuộc hiểu cái gì.
Diệp Từ online, chạy nhanh tới cửa lều Ya La Na.

Nhìn qua khe hở tấm da thú, chỉ thấy Hellen đem nồi canh thịt đặt giữa 2 đứa bé, khuôn mặt đầy từ ái vuốt ve đầu chúng, thứ ánh sáng nhu hòa trên mặt bà khiến Diệp Từ cảm thấy rất quen thuộc, bởi vì mẹ cô cũng dùng ánh mắt từ ái đó nhìn cô!
Cô thế nhưng lại quên mất chuyện này.

Hellen, Mara, Ya La Na, bọn họ là người một nhà a! Mặc dù Diệp Từ vẫn luôn nói một nhà này một nhà nọ, nhưng lại không nghĩ tới họ chính là một khối liên kết, mà chia lẻ họ ra mà suy tính, cô cứ mãi so sánh giữ ba người họ, xem ai có độ trung thành với mình cao nhất, ai có độ trung thành thấp hơn.

Cho tới bây giờ cô mới biết mình sai hoàn toàn rồi, ngay từ đầu cô không nên nhận định riêng lẻ từng người, nếu như đem cả ba người họ gộp lại thành một mối, chuyện này tự nhiên sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Nghĩ như vậy, Diệp Từ không nhịn được trong lòng dâng trào, cô vươn tay, đẩy ra một khối da thú, đi vào trong lều vải.
“Nha, bạn tới rồi, ta mới vừa hầm nồi canh thịt, mau tới uống một chén, mùa đông trời rất lạnh, uống một chén canh thịt ấm áp cả người.” Hellen vừa nhìn thấy là Diệp Từ đi vào, vội vàng gọi cô ngồi xuống.


Ya La Na ở một bên cũng lập tức hướng về phía Diệp Từ định hành lễ, bất quá Diệp Từ cũng không có để cho cậu đứng lên, ngược lại ra hiệu cho cậu mau ngồi xuống ăn cơm.
Mara ngược lại qua mấy ngày chung đụng đã tương đối quen thuộc với Diệp Từ, vội vàng đi giúp Hellen cầm chén, múc canh cho Diệp Từ.
Diệp Từ nhận lấy chén, nói cám ơn, bắt đầu uống canh.

Mặc dù thân thể thực tế đã cơm nước no nê, nhưng là thân thể trong trò chơi còn đang mỏi nhừ đây, uống một chén canh thịt này vào, dường như có thể hóa giải mọi mệt mỏi trên người cô, chậm rãi hồi phục điểm thể lực.
Ya La Na lẳng lặng nhìn Diệp Từ, bỗng nhiên mở miệng nói: “Bạch Tinh Linh, chị gom đủ khoáng thạch chưa?”
” Rồi.” Ya La Na một mực đi theo Diệp Từ, tự nhiên biết cô gom được bao nhiêu khoáng thạch, cho nên Diệp Từ cũng không dối cậu.

Mà Ya La Na tại sao phải hỏi như vậy, Diệp Từ nghĩ cô cũng có thể đoán đại khái.
“Vậy nói như thế, chị sắp mua đàn cho Lya rồi?” Tay YaLaNa nắm thật chặt chén canh thịt, ánh mắt lấp lánh, nhìn Diệp Từ tựa hồ đang khắc chế tâm tình thấp thỏm.
“Đúng vậy.”
“Bạch Tinh Linh, chị biết sở trường của Lya là gì không?” Ya La Na nghĩ rất lâu mới mở miệng hỏi.
“Là cái gì ?” Diệp Từ cũng không trả lời thẳng Ya La Na, chỉ mỉm cười nhìn cậu, ánh mắt không lưu dấu vết lướt qua Hellen và Mara bên cạnh.

Sắc mặt của hai người hơi có chút tịch mịch, xem ra, hai người đã biết chuyện YaLaNa muốn nói rồi.
“Cô ta có thể mang người ra khỏi hòn đảo này.” Ya La Na thấp giọng, biểu tình và thần sắc rất thần bí, tựa như Diệp Từ thật sự không biết chuyện này vậy.
Vì rồi phối hợp tâm tình của YaLaNa, Diệp Từ cũng giả bộ dáng kinh ngạc, cô tỏ ra có chút giật mình: “A, bản lãnh này ngược lại là rất tốt a!”
“Đúng vậy, đây là bản lãnh gia truyền của Lya.

Mà năm đó Tháp Khố rời đi cũng là do bà nội của Lya đưa đi.

.


.” Ya La Na nói tới chỗ này lộ vẻ hơi đắc ý, đây là bí mật của cậu và Lya, đương nheien người khác sẽ không biết.
Điều này thì quả thật Diệp Từ không biết, bất quá, đối với Diệp Từ mà nói, cái vấn đề này hiển nhiên chả có gì trọng yếu.

Trọng yếu chính là câu sau của Ya La Na : “Nói như vậy, chỉ cần tôi đem đàn trả cho Lya là có thể rời khỏi đây rồi?”
Ya La Na sững sốt, mà Hellen cũng sững sốt, Mara lại càng sửng sốt, ba người họ cứ như vậy lăng lăng nhìn Diệp Từ, giống như nhìn một người xa lạ vậy.
“Làm sao? Chẳng lẽ tôi nói sai?” Diệp Từ nhún vai.
“Không, không có, không có nói sai.

Sau khi chị giúp Lya mua đàn, Lya nhất định sẽ giúp chị rời khỏi nơi này.” Ya La Na cúi đầu, tỏ ra có chút khổ sở.
Diệp Từ đưa tay ra sờ sờ đầu cậu, cười an ủi hắn: “Làm sao ? Không nỡ để tôi rời đi?”
Ya La Na cúi đầu nhìn canh thịt trong tay, tựa hồ nnhuw đang hạ quyết tâm.

Mà Hellen lại chậm rãi mở miệng nói: “Bạch Tinh Linh, thằng bé rất thích bạn, hy vọng bạn có thể vẫn lưu lại, bạn, nhất định phải rời đi sao?”
Diệp Từ gật đầu: “Đúng vậy, Hellen, tôi là một mạo hiểm giả, đối với tôi mà nói, thế giới bên ngoài lại càng xinh đẹp hơn, ở bên ngoài cái hải đảo này, ngoài cái hải vực này.

.

.” lời của Diệp Từ còn chưa dứt liền bị Mara cắt ngang: “Nhưng là, chị không cảm thấy nơi này của chúng em rất đẹp sao? Chúng em có Sâm Lâm rậm rạp, chúng em có biển rộng, chị còn có thể nghe thấy tiếng ca ncuar người cá, thật đẹp a, tại sao phải rời đi chứ ? Ở bên ngoài còn có gì xinh đẹp hơn ư?”
Diệp Từ biết Hellen và Mara vội cũng không phải vì bản thân, mà là bởi vì Ya La Na đã muốn quyết định một việc gì đó, cho nên bọn họ mới có thể cuống cuồng như vậy.

Với việc này, Diệp Từ chỉ có thể lấy một loại ánh mắt ôn nhu nhìn Mara, dùng giọng nói mềm nhẹ chậm rãi nói: “Mara, em nói không sai, nơi này rất xinh đẹp, bầu trời rất lam, Sâm Lâm rất xanh, người cũng rất hiền lành, mặc dù tôi đối với Nhân Ngư không có hảo cảm gì, nhưng là không thể chối, họ rất xinh đẹp, tiếng hát cũng rất êm tai.

Ở thế giới bên ngoài, có địa phương nở đầy hoa tươi, còn có nơi không một ngọn cỏ, có nơi có tuyết sơn, cũng có sa mạc, có rừng sâu cũng có thác nước.

Ở thế giới bên ngoài, mỗi một bước đi đều sẽ gặp cảnh sắc bất đồng.

Mặc dù ở chỗ này rất tốt, nhưng là, tỏng huyết mạch tôi chảy dòng máu của mạo hiểm giả, ta thích loại cuộc sống khoogn thể đoán trước đó, tôi khát vọng cái loiaj kích thích đó.”
“Kích thích?” Mara không hiểu rõ lời Diệp Từ, ngoẹo đầu nhìn Diệp Từ.
” Đúng, em không thể biết một khắc sau em sẽ gặp phải điều gì kích thích, hoặc là nguy hiểm, hoặc là xinh đẹp, hoặc là khổ nạn, bạn vĩnh viễn cũng không biết.


Nhưng là, chính bởi vì em không biết, em mới sẽ cảm thấy thế giới nhiều màu sắc như vậy, mà không phải là giống như nơi này, vĩnh viễn đều là trời xanh, cây xanh, còn có Nhân Ngư xinh đẹp.”
Hellen dụng tâm nghe từng lời của Diệp Từ, từ khi cô ra đời đã ở tại bộ lạc này, những thứ đến từ thế giới bên ngoài với cô vẫn là những điều hết sức lý thú.

Cô bỗng nhiên nở nụ cười khổ: “Ta nghĩ ta đã biết tại sao chồng ta đến chết cũng muốn đi ra thế giới bên ngoài rồii, có lẽ, ông ấy cũng là một mạo hiểm giả.”
“Mẹ, mẹ không thể nói như vậy, nói như vậy.

.

.” Trong mắt MAra ngập đầy nước, dường như chuẩn bị lăn xuống.
Ya La Na đưa tay ra cầm tay Mara, nhẹ nhàng lắc đầu: “Mara, đừng nói nữa.”
Mara cắn môi, mặc dù cô còn rất nhỏ, nhưng cũng đã biết rất nhiều chuyện.

Cô cúi đầu, hết sức bi thương: “Anh.

Năm đó Tháp Khố cũng đi ra thế giới bên ngoài, nhưng là cuối cùng đâu, chỉ có Nhân Ngư mang về tin tức của ngài, ngài rời đi rồi, liền không trở lại nữa.

Nếu như anh cũng giống Tháp Khố, anh có nhớ mẹ và em không ?”
Diệp Từ nhìn cơ hội chín muồi rồi, vì vậy làm ra dáng vẻ kinh ngạc: ” Chờ một chút, Ya La Na, chẳng lẽ cậu định rời khỏi đây sao?”
“Đúng vậy!” Ya La Na nghe Diệp Từ hỏi như vậy, lập tức ngẩng đầu lên, không chút do dự, kiên định không dời.
“Nhưng là, nhưng là, Đạt Lỗ Pháp Nhĩ hẳn sẽ không để cho cậu rời đi.” Diệp Từ lắc đầu một cái: “Tôi cảm thấy ông ấy rất coi trọng gia đình cậu, hơn nữa, ông ấy là em trai Tháp Khố, ông ấy không muốn chuyện của Tháp Khố lại phát sinh một lần nữa.”
“Đúng vậy đúng vậy, anh, Bạch Tinh Linh nói đúng vô cùng , Ngài Đạt Lỗ Pháp Nhĩ sẽ không đồng ý cho anh rời đi.” Mar lời còn chưa dứt, liền bị Hellen kéo lại, bà nhẹ lắc đầu với Mara, sau đó thở dài nói: “Mara, đừng nói nữa, anh con có quyền tự quyết định tương lai của mình.”
Mara cắn cắn môi, cúi đầu xuống, nước trong hốc mắt trong suốt rơi xuống.
“Bạch Tinh Linh, em muốn chị giúp em.” Ya La Na nhìn Diệp Từ, kiên định như một người đàn ông trưởng thành.
“Tôi giúp?” Diệp Từ chỉ vào mình, biểu hiện rất vô tội, biết rồi còn hỏi.
“Bạch Tinh Linh, xin bạn mang ta rời khỏi nơi này!” Ya La Na để chén trong tay xuống, đi tới trước mặt Diệp Từ, quỳ chân phải xuống, tay trái nắm thành quyền đặp trước ngực, cúi đầu xuống, hết sức thành khẩn nói.”Nếu như, bạn bằng lòng mang ta rời đi, ta thề, ta sẽ vĩnh viễn trở thành đầy tớ của bạn, đời đời kiếp kiếp tuyệt không phản bội!”
(Kang: Đoạn này ta sửa lại xưng hô vì lời thoại quá man rồi >”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.