Liệp Giả Thiên Hạ - Thợ Săn Thế Giới

Chương 191: Tộc Doro


Đọc truyện Liệp Giả Thiên Hạ – Thợ Săn Thế Giới – Chương 191: Tộc Doro


Vì để tránh gây thù chuốc oán không cần thiết, Diệp Từ đem Lão Tứ thu vào, sau đó tiến vào trạng thái Tiềm Hành, một đường thận trọng vòng qua những cái bẫy này, đi vào phía sâu bên trong.
Quả như Diệp Từ đoán, đại khái đi thêm hơn 4-500m, cô bắt đầu phát hiện có tung tích của NPC hình người.

Bất quá, lại thấy có vài người mặc da thú vác cung tên đang ngồi chồm hổm trên mặt đất đào bẫy.

Vóc người của họ khôi ngô, so với nhân loại bình thường thì cao lớn hơn một chút, bắp thịt trên người cuồn cuộn, màu da đỏ đồng, hơn nữa bàn chân đặc biệt lớn, tứ chi rắn chắc hữu lực, nhìn qua cũng biết là thường xuyên di chuyển trong rừng.
Diệp Từ nấp sau một bụi cây phía xa, quan sát bọn họ.

Bẫy mà bọn họ đào mặc dù đều là cạm bẫy sơ cấp, nhưng tay nghề rất thuần thục, nếu Diệp Từ không phải Thợ Săn chuyên đào cạm bẫythì chỉ có thể ăn thua thiệt.
Mấy người này vừa đào vừa dùng một loại ngôn ngữ Diệp từ nghe không hiểu để nói chuyện,Diệp Từ cũng không lấy làm kỳ quái, ở Vận Mệnh, tổng cộng có ghi chừng hơn 50 chủng tộc, mỗi một chủng tộc đều có ngôn ngữ đặc trưng của mình, mà phía dưới hơn 50 chủng tộc này lại có rất nhiều bộ lạc, rất có thể mỗi một bộ lạc lại dùng ngôn ngữ khác nhau (*Kang: Làm game mà như vậy thì bộ phận thiết kế có mà phê lòi @’’@).

Cho nên, Diệp từ chỉ biết 6-7 ngôn ngữ thì nghe không hiểu họ đang nói gì là chuyện hết sức bình thường, bất quá tất cả accs chủng tộc đều có một loại ngôn ngữ chung, chủ yếu là dùng để câu thông với người chơi, tránh cho người chơi sẽ vì bất đồng ngôn ngữ mà bỏ qua nhiệm vụ của NPC.
Không lâu sau họ đã đào bẫy xong, sau đó đứng lên đi sâu vào trong rừng.

Diệp Từ xa xa bám theo họ, nhìn thử xem bọn họ đang đi đâu.

Nhưng cô cũng không dám tới quá gần, vừa rồi cô có ném một cái Thuật Trinh Sát vào những NPC này, bọn họ đều là NPC trên dưới lever 70, mặc dù không phải là NPC chủ động công kích, bất quá NPC trung lập cũng không có ác cảm đặc biệt gì với người chơi, dĩ nhiên, cũng sẽ không có hảo cảm gì đặc biệt.

Cho nên, Diệp Từ không muốn họ phát hiện sự tồn tại của cô.
Dọc theo con đường này mấy người đó cũng không tiếp tục đào bẫy, ngược lại là dọc theo đường đi cười cười nói nói, nhìn dáng vẻ hết sức cao hứng.

Khu rừng này Diệp Từ chưa đi qua, cho nên Diệp Từ vừa đi vừa dùng chủy thủ đánh dấu lên thân cây để tránh lạc đường khi trở lại.
Đi không bao lâu, Diệp Từ xa xa nhìn thấy bọn họ đi vào một thôn nhỏ.

Cái thôn đó nhìn qua có vẻ rất nguyên thủy, xung quanh đều dùng gỗ và da thú làm nhà.

Diệp Từ chờ một hồi, chờ mấy người này đi sâu vào trong thôn, mới chậm rãi bí mật đi tới gần thôn nhỏ, nhìn vào phía trong một chút xem đây là đâu, thuận tiện tìm một chút có gã NPC tên Bobradar không.
Thế nhưng, khiến cho Diệp Từ không ngờ đến là cô vừa mới tiếp cận thôn nhỏ liền phát hiện trong thôn đặt một cây cột có gắn một hạt châu trông giống con mắt, xoay qua chiếu về phía cô.

Mà ngay lúc này, thân thể Diệp vốn Từ đang trong trạng thái tiềm Hành bỗng nhiên liền hiện ra, Hệ Thống nhắc nhở cô: Tiềm Hành thất bại.
Trong lòng Diệp Từ trầm xuống, xong, bị phát hiện rồi.

Sau khi ý thức được, cô ngay lập tức xoay người đinh rời đi.
Nhưng là, không đợi cô nhanh châ bỏ chạy, chỉ nghe trong thôn truyền tới một tiếng gào to: “dftrptgm…!edgapwm! !”
Giây tiếp theo, Diệp Từ liền bị vây trong một vòng vũ khí dài ngắn khác khau.

Nhìn một loạt đao súng hướng về phía mình, mặc dù không hề sắc bén, nhưng là số lượng nhiều như vậy nếu cùng nhau công kích, dù nhanh nhẹn của Diệp từ đủ cao, cô cũng chạy không nổi, sẽ bị tươi sống bắn thành con nhím.
Diệp Từ một chút cũng không dám nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn người trước mặt, bọn họ ăn mặc đều giống nhau, mặt không cảm giác nhìn mình, chừng mấy chục người, tay cầm các loại vũ khí khác nhau toàn bộ chĩa vào Diệp Từ, đem cô vây nước chảy không lọt.

Diệp Từ có chút hắc tuyến, những NPC này rốt cuộc là chủng tộc gì a, nhìn rất giống người, nhưng là, tốc độ cũng quá nhanh đi, chính là trong nháy mắt, bọn họ rốt cuộc là chỗ nào lao ra!
Diệp Từ muốn thử cùng bọn họ trò chuyện, bất quá, những người này toàn bộ đều không phản ứng, hoặc là dùng một loại vẻ mặt mờ mịt nhìn Diệp Từ, có thể thấy, những người này là nghe không hiểu lời Diệp Từ.

Diệp từ xoắn rồi, hiện ở cái tình huống này, không phải cô sẽ bị bọn họ bắt lại, sau đó đem đi làm thịt chứ…

Ngay lúc Diệp Từ đang rối rắm, chỉ thấy những người trước mặt cô tách ra thành một con đường, sau đó một ông lão thân hình cao lớn từ giữa con đường đi về phía cô, nhìn không ra ông ra bao nhiêu tuổi, râu tóc bạc trắng, đầy mặt tang thương, trên đầu mang một chiếc mũ hết sức lộng lẫy, trên người cũng khoác một chiếc áo chòng màu xanh có rất nhiều xương cốt thú xuyên thành những chuỗi trang sức điểm xuyết, trong tay cầm một cây pháp trượng dài, trên đầu trượng gắn một viên đá quý lớn như nắm tay, mơ hồ tản ra sức mạnh thần bí.
Ông ta chậm rãi tiến về phía Diệp Từ, trong ánh mắt có quang mang sắc bén không ai có thể né tránh.

Bước chân ông ta không nhanh, nhưng mỗi bước đều mang áp lực đè ép khiến người khác gần như không thể thở nổi.

Diệp Từ lặng lẽ ném ra một cái Thuật Trinh Sát vào người này, cũng giống như Nhân Ngư kia, tất cả dữ liệu về người này đều là dấu ‘?’, cao hơn Diệp Từ ít nhất 60 levers.

Ông ta lẳng lặng đứng trước mặt Diệp Từ, không giận mà uy, từ người ông ta tản ra một loại sức mạnh cường đại không ai có thể phản kháng.
Diệp Từ nhìn ông ta như vậy, hít một hơi thật sâu, mặc dù dưới con mắt dò xét của người này cô có một loại cảm giác rất đè nén, nhưng là, cô vẫn bảo trì trấn định nhìn lại.
Một lát sau, ông lão dùng một loại ngôn ngữ thông dụng cũ kỹ nói với Diệp Từ: “Đã lâu lắm rồi ta mới nhìn thấy một tinh Linh, ở nơi chúng ta sống nhiều nhất là nhìn thấy Nhân Ngư, Bạch Tinh Linh, cô từ đâu tới đây?”
Nghe lời của ông lão, Diệp Từ thở ra một cái, may mà còn hơn nhóm người này là ông ta biết nói tiếng Phổ thông, nếu không, cô thật đúng là ông nói gà bà nói vịt.

Vừa để trả lời ông lão này, cũng để tỏ lòng tôn kính của mình, Diệp Từ định đứng lên, mặc dù cấp bậc của ông Lão này cũng tương đương với cô nàng Nhân Ngư kia, nhưng từ khí thế đến tư thái, tuổi tác đều hơn rất nhiều, Diệp Từ cảm thấy ông ta nhất định đnags tin hơn so với cô nàng Nhân Ngư kia.

Cho nên định hành lễ, bày tỏ kính ý của mình.
Nhưng là, không nghĩ tới, cô vừa mới động một chút, những vũ khí kia lại áp sát mình thêm một chút, thiếu chút nữa là cắm vào trong thịt, Diệp Từ chỉ có thể lại giữ nguyên trạng, lẳng lặng nhìn ông lão kia.
Ông lão kia cũng hết sức rộng lượng, giơ tay lên, nhẹ nhàng khoát một cái, để cho tất cả mọi người lùi về phía sau, coi như cho Diệp Từ cơ hội được đứng lên.

Bất quá, những người này cũng không lui xa, chỉ cách cô một khoảng đủ để một bước tiến lên là có thể giết chết cô.
Diệp Từ đứng lên, giơ hai tay lên chứng tỏ mình không có vũ khí gì có khả năng thương tổn họ, lúc này mới hướng về ông lão kia hành lễ, dùng cách tiêu chuẩn cà cũng chính xác nhất trả lời ông lão, bình tĩnh mà ngưng trọng nói: “Trưởng lão tôn kính, xin thứ lỗi cho tôi vì đã lỗ mãng xông vào lãnh địa của ngài, tôi là Bạch Tinh Linh đến từ Đông Đại Lục, trên đường ra khơi thì gặp cơn bão lớn, thuyền lớn bị đắm, may mắn tới được nơi này, tôi mất đi phương hướng, cũng không tìm được trở về đường, vẫn đi loanh quanh trong rừng, trong lúc voo tình lại gặp được tộc nhân của ngài, lúc này mới đi theo đến nơi này.

Nếu như tôi có hành động nào khiên ngài không vui, tôi xin bày tỏ sự áy náy chân thành với ngài tại đây, xin ngài hãy tha thứ cho sự lỗ mãng của tôi.”
Đối phó với NPC, Diệp Từ vẫn luôn muốn gì được nấy, cô mới nói mấy câu đã làm cho biểu tình của ông lão kia thả lỏng đôi chút.

Bất quá ông ta cũng không hẳn tin lời Diệp Từ, lại quan sát cô từ trên xuống dưới một lần, sau đó còn nói: “Bạch Tinh Linh, ta ngửi thấy mùi cá trên người ngươi, đây là chuyện gì?”
“Trưởng lã tôn kính, trước khi gặp ngài, tôi từng gặp được một Nhân Ngư có đuôi cá màu xanh lam bên bờ biển, thiếu chút nữa thì tôi đã biến thành thức ăn của cô ta, bất quá sau đó, không biết tại sao cô ta bỏ qua cho tôi, kêu tôi đi tìm một người tên là Đạt Lỗ Pháp Nhĩ, bởi vì trong tay người đó có một chiếc thụ cầm.

Nhưng khi ta đến miệng núi lửa Reda cũng không phát hiện người tên Đạt Lỗ Pháp Nhĩ này, nhưng lại gặp được tộc nhân của ngài, vì vậy, ta liền mạo muội đi theo bọn họ đến nơi này.” NPC này nhìn có vẻ IQ rất cao, hơn nữa thân phận của ông ta có vẻ cũng rất cao, cho nên lúc Diệp Từ nói chuyện cũng không dám nói láo.

NPC có chỉ số IQ và thân phận cao có thể thông qua một số phương thức đặc biệt để phán đoán được người chơi náy nói thật hay nói dối, nếu nói dối, sẽ phải hứng chịu hình phạt của họ.
Nhẹ thì vĩnh viễn mất đi tín nhiệm, nặng thì chết nơi đất khách tha hương.
Cho nên thời điểm Diệp Từ đối mặt với ông lão này, cô lựa chọn nói thật.
Chỉ thấy ông lão kia lặng lẽ đánh giá Diệp Từ, thật lâu sau mới gật đầu một cái: “Không sai, Nhân Ngư cũng khoong thích ăn phái nữ.

Đối với bọn họ mà nói, thịt phái nữ ăn không hề ngon, thậm chí sẽ còn có chút độc tính, cho nên phái nam thích hợp khẩu vị của bọn họ hắn.”
Thì ra là như vậy, trong lòngDiệp Từ âm thầm gật đầu, không trách cô nàng Nhân Ngư kia bỏ qua cho mình, còn tưởng cô nàng đó bị điên khùng, nhóa ra đây mới là nguyên nhân thật sự.

Bởi vì mình là nữ, nàng ta mới không ăn…!Đáp án này thật khiến cho người ta không thoải mái.
“Ta đã câu thông với Thần linh, thần linh nói cho ta biết, những lời Bạch Tinh Linh nói đều là sự thực, vậy thì ta liền tin tưởng cô.” Ông lão dùng pháp trượng trong tay gõ nhẹ xuống mặt đất ba lần, sau đó lớp lớp người vây quanh Diệp Từ dần dần tản ra.

Tiếp sau đó, ông ta nói: ” Bạch Tinh Linh, ta chính là Bobradar.”
Hóa ra ông già này là Đạt Lỗ Pháp Nhĩ, Diệp Từ thở ra một hơi, đây đúng là ‘’Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu’’.
“Xin chào, ngài Đạt Lỗ Pháp Nhĩ tôn kính, tôi là Công Tử U.” Diệp Từ vội vàng cung kính báo ra tên của mình để bày tỏ sự khiêm tốn.

Lông mày Đạt Lỗ Pháp Nhĩ hơi nhướng lên tỏ vẻ tiếp nhận kính ý của Diệp Từ, sau đó biểu tình của ông ta trở nên thoải mái không ít: “Cô nói, có một Nhân Ngư kêu cô đến tìm ta lấy một cái đàn có phải không?”
“Đúng vậy, cô ấy quả thật là nói như vậy.” Diệp Từ cũng không vội vã, đây là hai NPC trên lever 120, Diệp Từ cũng biết họ sẽ không dễ dàng đưa vật phẩm nhiệm vụ cho mình, nếu không, nhiệm vụ này cũng quá hời đi.
“Được rồi, cô tới đây nhìn một chút, cô cần đàn kiểu gì.” Đạt Lỗ Pháp Nhĩ gật đầu một cái, xoay người mang Diệp Từ tiến vào thôn.
Ai? Như vậy cũng được? Diệp Từ hơi sững sờ, có phải do cô suy nghĩ quá phức tạp hay không, có lẽ nhiệm vụ này thực ra rất đơn giản, chẳng qua chỉ là nhiệm vụ chạy chân? Mặc dù kinh nghiệm thông thường nói cho Diệp Từ biết điều này là không thể nào, thế nhưng thử xem tình huống hiện tại đi, hình như thực sự có thể xảy ra chuyện như vậy.
Diệp Từ đi theo sau Đạt Lỗ Pháp Nhĩ vào thôn, tiện thể quan sát kiến trúc và NPC trong thôn.

Chỉ thấy cái thôn này rất lớn, NPC nơi này có đến mấy ngàn thậm chí có thể nhiều hơn.

Ngoại hình bọn họ đều rất cao lớn và khỏe mạnh, đàn ông bắp thịt cuồn cuộn, mà phụ nữ cũng không kém là bao, cả người trên dưới đều vô cùng bền chắc, mặc dù trông nhỏ nhắn hơn so với đàn ông nhưng họ vẫn cao lớn hơn loài người bình thường.

Thấy Đạt Lỗ Pháp Nhĩ đi tới họ đều đồng loạt đứng lên, dùng loại ngôn ngữ Diệp Từ nghe không hiểu để chào hỏi, Diệp Từ nghĩ có thể họ đang thăm hỏi hoặc bày tỏ kính ý.
Kiến trúc trong thôn vô cùng đơn sơ, mặc dù phần lớn đều dùng gỗ và da thú làm vách và nóc phòng, nhưng có rất nhiều chỗ phong cách khác nhau.

Ví dụ như khu vực nhà phía núi cao ở sau, Diệp Từ lại nhìn thấy 3-4 tòa Tiễn Tháp, trên đỉnh Tiễn Tháp tuy lấy xương thú làm trang trí giống như đặc trưng của thôn này, bất quá, nhìn từ xa, Tiễn Tháp này không khác Tiễn Tháp ở bốn góc Quán Quân Thành là bao.
Diệp Từ rất kinh ngạc, trong một cái thôn tràn ngập phong cách nguyên thủy, lại xuất hiện công trình văn minh hiện đại như vậy, quả thực khiến người khác nhìn vào thấy vô cùng cổ quái.
Diệp Từ vừa nhìn ngọn Tiễn Tháp kia vừa dợm bước đi sau Đạt Lỗ Pháp Nhĩ, bỗng nhiên cô cảm giác được có người đang nhìn cô, vội vàng quay đầu nhìn sang, nhưng chỉ thấy mấy cây cột chạm đồ đằng cắm trên mặt đất, phía trên có vẽ những con mắt, nhìn cô không chớp.

Mà ở giữa những đồ đằng này, chính là con mắt đã phát hiện Diệp Từ lúc ban đầu, nó cũng đang nhìn cô.
“Đây là khách, đi đi.” Đạt Lỗ Pháp Nhĩ đứng trước mặt mấy đồ đằng dùng trượng chạm nhẹ, những con mắt kia rốt cuộc chuyển đi, không còn nhìn Diệp Từ nữa.
Mấy cây đồ đằng này hẳn là kỹ năng mãn cấp.

Diệp Từ nhìn sườn mặt Đạt Lỗ Pháp Nhĩ, chẳng lẽ người này là một Pháp Sư? Thời điểm Diệp Từ đang nghi hoặc trong lòng, Đạt Lỗ Pháp Nhĩ xoay đầu lại nhìn cô nói: “Cô đang suy đoán thân phận của ta sao?”
“Xin thứ lỗi tôi lỗ mãng, ngài Đạt Lỗ Pháp Nhĩ, chẳng qua là tôi rất ấn tượng với năng lực đồ đằng trong tay ngài, ngài khiến cho tôi nghĩ tới một trong những pho tượng được đặt trong Quán Quân thành, trong đó có một vị Pháp Sư vĩ đại.” Diệp Từ không nói đúng cũng không nói không đúng,híp híp mắt cười với Đạt Lỗ Pháp Nhĩ: “Trong quyển giới thiệu về Quán Quân thành có nói, trong tay ngài ấy có nắm giữ sức mạnh đò đằng có thể sánh ngang với Thần, điều này khiến tôi rất ấn tượng, chỉ tiếc mình sinh ra muộn nhiều năm như vậy, không thể thấy phong thái năm đó của ngài ấy.”
Đạt Lỗ Pháp Nhĩ nhìn Diệp Từ, trên mặt không có biểu tình gì, không tài nào đoán được ông ta đang nghĩ điều gì.

Một lát sau ông mới chậm rãi nói: “Người cô nói tên là Đích Khố Tháp có đúng không?”
“Đúng vậy.” Diệp Từ gật đầu một cái, tỏ ra có chút giật mình: “Sao vậy? Ngài Đạt Lỗ Pháp Nhĩ cũng biết ông ấy sao?”
“Ông ấy là anh trai ta.” Đạt Lỗ Pháp Nhĩ lẳng lặng nói, thái độ rất bình tĩnh.
Bất quá, đáp án suýt chút nữa đem Diệp từ dọa chết khiếp.

Cô lấy tay trái bụm ngực đè xuống trái tim đang nhảy bùm bùm.

Không thể nào, người này đã hơn một ngàn tuổi? Phải biết trong lịch sử Đông Đại Lục, thời điểm những vị anh hùng này chung sức chống lại Ma vương Nagas là hơn một ngàn năm trước, mà trong trận đấu khốc liệt nhất, tổn thất lớn nhất của loài người là sự ra đi của Pháp Sư Đích Khố Tháp, nếu như Đạt Lỗ Pháp Nhĩ trước mặt này thực sự là em trai của Đích Khố Tháp, vậy thì ông ta xứng với cái danh lão yêu quái ngàn năm.
Diệp Từ choáng váng một hồi llâu không cách nào trả lời Đạt Lỗ Pháp Nhĩ, chỉ có thể nói: “Tôi không nghĩ tới có thể gặp ngài ở nơi này.

Ngài Đạt Lỗ Pháp Nhĩ tôn kính.” Sau đó cô lại nghĩ đến cái gì: “Ngài Đích Khố Tháp hình như là nhân loại, mà mọi người ở đây…”
Cô cũng không nói hết, cô nghĩ, Đạt Lỗ Pháp Nhĩ có thể hiểu được ý của cô.
Chẳng qua Đạt Lỗ Pháp Nhĩ nhìn Diệp Từ một cái thật sâu, sau đó mới nói: “Chúng ta là tộc Doro, là chủng tộc mà Nhân loại và Man tộc kết hợp mà sinh ra.”
Diệp Từ gật đầu một cái, không trách người của tộc này nhìn cường tráng như Man tộc nhưng cũng cơ trí như Nhân Loại, hóa ra là sản phẩm kết hợp của hai chủng tộc.
“Nhất định cô sẽ cho rằng, chủng tộc này của chúng ta là một chủng tộc hết sức ưu tú, vừa có sự cường tráng của Man tộc, lại có trí tuệ của nhân loại, phải không?” Đạt Lỗ Pháp Nhĩ như có thuật đọc tâm vậy, mở miệng một cái là nói ra hết nội tâm Diệp Từ.


Khiến Diệp Từ hết sức kinh ngạc, chẳng lẽ người này là con giun trong bụng mình, mình nghĩ gì ông ta cũng biết.

Thế nhưng cho dù là vậy, Diệp Từ vẫn trả lời Đạt Lỗ Pháp Nhĩ: “Đúng vậy.

Thoạt nhìn rất không tồi.”
Thế nhưng Đạt Lỗ Pháp Nhĩ lại thở dài một hơi, mang Diệp Từ tiếp tục đi vào trong thôn, vừa đi, ông vừa nói Diệp Từ: “Nhưng là, trên thực tế cũng không phải như vậy.”
Diệp Từ đi phía sau Đạt Lỗ Pháp Nhĩ, lắng nghe Đạt Lỗ Pháp Nhĩ phân tích, sau đó thỉnh thoảng chen một câu tỏ vẻ rẳng mình đang nghiêm túc lắng nghe.

Đây là phương pháp tốt nhất khi trò chuyện với NPC, khi NPC đang chìm trong hồi tưởng rất không thích bị người chơi cắt đứt, nhưng nếu im lặng quá lâu lại nnghix răng người chơi không có hứng thú, cho nên, nếu người chơi im lặng quá lâu, NPC sẽ nghĩ rằng họ không muốn nghe, họ sẽ mất hứng, thế nhưng nếu người chơi quá tích cực hưởng hứng lời của họ, bọn họ cảm thấy chán ghét, tại sao lại ngắt lời mình, trong lòng cũng sẽ khó chịu.

Tóm lại, bất kể khó chịu vì lý do gì, cũng sẽ ảnh hưởng tới mối quan hệ sau này của người chơi và NPC.
Đặc biệt là, ngay sau đoạn tưởng thuật này khẳng định là một nhiệm vụ, nếu như người chơi khiến NPC khó chịu thì độ khó và phần thưởng nhận được sẽ không thể lý tưởng.

Cho nên, đối thoại với NPC cũng là một loại kỹ năng.
Đối với kỹ năng này Diệp Từ cũng đã sớm nắm giữ vô cùng tốt, huống chi trên người cô còn có thuộc tính Gian trá, càng đối với với NPC nhất định có lừa dối tính, khi cô áp dụng thuộc tính này để đối thoại với NPC tuyệt đối sẽ không phải chịu thua thiệt.
Đạt Lỗ Pháp Nhĩ chậm rãi giải thích, Diệp Từ cũng chăm chú lắng nghe, những lời này nhìn qua rất giống đang nói nhảm, nhưng Diệp Từ biết nếu không ghi nhớ kỹ lưỡng những lời này nói không chừng quá trình sau này làm nhiệm vụ sẽ thảm.
Tộc Doro, hình như chưa nghe nhắc tới bao giờ.

Hơn nữa trong phần giới thiệu về lịch sử Majia Đại Lục cũng không thấy ghi lại, hoặc có thể nói vì chủng tộc này của họ quá nhỏ bé nên không được ghi lại.

Doro theo ngôn ngữ của Man tộc thì nó nghĩa là “Vứt bỏ”, nói cách khác, tộc Doro là một chủng tộc bị vứt bỏ.
Chủng tộc này mặc dù được sinh ra bởi sự kết hợp giữa Nhân Loại và Man Tộc, nhưng so với Man Tộc thì họ không cường tráng bằng, so với Nhân Loại họ lại cũng không đủ linh hoạt và trí tuệ, chẳng qua họ chỉ thừa hưởng được một chút ưu điểm của cả hai chủng tộc, một cái chủng tộc bình thường như vậy đương nhiên sẽ bị Nhân Loại và Man Tộc xem thường.

Thậm chí trước khi Nagas xâm lược những kẻ yếu đuối này đã bị vứt bỏ rồi, Nhân Loại không thừa nhận họ là Nhân Loại, Man Tộc cũng không thừa nhận.
Vào lúc đó, kết cục của chủng tộc không được thừa nhận rất bi thảm, chẳng những thời điểm bị Ma tộc công kích không có ai viện thủ, lúc bị những chủng tộc khác khi dễ thì cũng chỉ có thể cắn răng nhịn nhục, đáng sợ hơn là, bởi vì bọn họ vừa có sức mạnh của Man Tộc, cũng có trí tuệ của Nhân Loại, rất nhiều quý tộc bắt đầu càn quét tộc Doro trên diện rộng, biến bọn họ thành vật sở hữu, biến họ thành nô lệ vĩnh viễn cho mình.
Dưới tình trạng tộc Doro không ngừng trốn tránh ẩn núp, cuối cùng vẫn bị bắt toàn bộ, bọn họ bị ném lên thuyền, vốn dĩ sẽ bị đem đến Vương đô của Đại lục Marfa là thành Quang Vinh để đấu giá, nhưng ở trên biển lại gặp bão lớn, cả chiếc thuyền bị phá hủy toàn bộ, người phụ trách áp tải nô lệ cũng bị chết đuối.

Mà bọn họ vì bị giam trong lồng, trôi dạt ở trên biển.
Thể hình cường tráng của họ dẫn tới Nhân Ngư, Nhân Ngư coi bọn họ như một bữa tiệc, mà thời điểm đó tộc trưởng tộc Doro cùng Ngư Vương đã làm một thỏa thuận, chỉ cần Ngư vương có thể bỏ qua cho bọn họ, cũng đưa bọn họ tới một nơi không ai có thể tìm tới, bọn họ sẽ giúp Nhân Ngư chế tạo nhạc khí.

Thời điểm đó Nhân Ngư săn mồi toàn bộ đều dựa vào sức mạnh và thủ đoạn, cũng không có kỹ năng gì, mà tộc Doro phát hiện Nhân Ngư có một chất giọng rất tuyệt vời, vì vậy mới đưa ra đề nghị.
Sau khi Ngư vương thử nghiệm phương pháp săn mồi bằng nhạc khí có khả năng khống chế tinh thần kia xong, cảm thấy phương pháp này so với sức mạnh đi bắt con mồi thực sự ưu việt hơn nhiều, vì vậy đồng ý với điều kiện của tộc trưởng tộc Doro đưa bọn họ tới hòn đảo này, mà hòn đảo này cũng chính là nơi tập trung nhiều Nhân Ngư nhất, những chủng tộc khác bởi vì sợ sức mạnh và sự tàn bạo của Nhân Ngư mà không dám tới gần.

Mà tộc Doro vì muốn cảm tạ sự trợ giúp của Nhân Ngư nên từ lúc đó bắt đầu miễn phí chế tạo nhạc khí có khảnăng khống chế tinh thần cho đến tận bây giờ.
Dần dần, tộc Doro đã sống rất nhiều năm trên hòn đảo không tên này, bọn họ có ngôn ngữ của mình, không cần phòng bị những chủng tộc khác, cuộc sống thập phần bình thản.

Tộc Doro có sức mạnh của Man Tộc và trí tuệ của Nhân Loại, mặc dù so với Man Tộc và Nhân Loại thì họ chỉ có một nửa ưu khuyết điểm, nhưng chủng tộc của họ có thuộc tính rất tốt để học tập chức nghiệp Pháp Sư.

Chẳng quahơi đáng tiếc, tộc Doro vẫn luôn tồn tại dưới đáy xã hội, bọn họ cũng không có tư cách đi học làm Pháp Sư, lãng phí không ít tài nguyên.
Thẳng đến khi Khố Tháp xuất hiện, ông ấy là người có thiên phú nhất tộc Doro, từ thời điểm thiếu niên ông ấy đã biểu hiện sự say mê quá mức với nghề Pháp sư này, hơn nữa làm người lại rất thân thiện, quan hệ với mọi người rất không tệ, cho nên, cũng theo Nhân Ngư học được không ít kỹ năng pháp hệ, trải qua hơnhai mươi năm học tập, ông ấy rốt cuộc cũng trở thành một Pháp sư đủ tư cách.
Mà Đạt Lỗ Pháp Nhĩ là em trai Khố Tháp, từ nhỏ dưới ảnh hưởng của ông ấy, cũng học chức nghiệp Pháp Sư.
Khố Tháp là một thanh niên rất tích cực, ông hết sức hiền lành, mặc dù biết những chủng tộc khác đã từng chèn ép tộc của mình thế nhưng ông vẫn ông thể ngăn nổi khát vọng đặt chân tới Đại lục Majia, Mặc dù ông là tộc trưởng kế nhiệm, thế nhưng những điều ấy cũng không thể ngăn được bước chân muốn rời đi của ông.

Mặc dù toàn bộ tộc nhân đều phản đối sự ra đi của ông, nhưng cuối cùng Khố Tháp vẫn được một Nhân Ngư trợ giúp rời khỏi nơi này, đi đại lục Majia.

Rồi sau đó…!Ma vương Nagas tuyên chiến với toàn bộ đại lục, Khố Tháp cũng gia nhập cuộc chiến này.
Trong cuộc chiến ấy, ông đã lộ ra một thân tuyệt thế kỳ tài, rất nhanh liền trở thành Pháp sư trưởng lão trẻ tuổi nhất của đại lục Majia, chẳng qua chủng tộc của ông khiễn người khác tò mò, mà Khố Tháp cũng rất kín miệng khi nói về xuất xứ của mình.

Thẳng đến khi Khố Tháp chết trên chiến trường Nagas, mọi người mới không biết từ nơi nào biết được lai lịch của Khố Tháp, sự thiện lương và dũng cảm của ông cùng với kinh tài tuyệt diễm của ông đã khắc sâu ấn tượng tất cả mọi người trên đại lục Majia, sau khi kết thúc trận chiến với Ma vương Nagas, mặc dù đại lục Majia bị chia làm 5 phần, bất quá, ở mỗi một thành chủ mỗi đại lục đều thấy bức tượng của ông.
MÀ sau khi Khố Tháp qua đời rất nhiều năm thì bộ tộc mới biết tin, Nhân Ngư năm đó mang Khố Tháp rời đi đã trở về mang theo pháp trượng của ông, trên dưới tộc Doro đau buồn vô cùng, mà lão tộc trưởng cũng qua đời.


Đạt Lỗ Pháp Nhĩ được tôn lên làm tộc trưởng, cho tới bây giờ.
Diệp Từ nghe Đạt Lỗ Pháp Nhĩ tâm sự, khẽ liếc cây pháp truongj trong tay oong ta, trong lòng thầm than: “Cừ thật, đây là di vật của vị anh hùng Khố Tháp.

Theo ghi chép lịch sử của Majia, sau cuộc chiến kia, cuối cùng vì tưởng niệm người anh hùng này, được mọi người thần cách hóa, mặc dù không thể so với những vị thần trung cấp hoặc cao cấp, thế nhưng một NPC đến từ một chủng tộc nhỏ được thần cách hóa thực sự là một điều không tưởng.
Nói cách khác, mặc dù Khố Tháp đã chết, nhưng ông ta là một vị thần, mà di vật của Khố Tháp – đó không phải là Thần khí thì là gì a! ! ! !
Thần khí a…
Mặc dù mình không phải là Pháp sư, nhưng Diệp Từ vẫn không nhịn được phải nhìn cây pháp trượng kia nhiều thêm mấy lần, món này là thần khí a.

Nhìn thoáng qua thì một chút cũng không giống, hình dáng phong cách cổ xưa, hoa văn giản dị, thấy thế nào cũng là một món hàng nhái không tồi, nhiều nhất cũng sẽ không vượt qua trang bị tím, thế nhưng không nghĩ tới nó lại là một món thần khí.
Kiếp trước mặc dù Diệp Từ là một Pháp Sư cao cấp, thế nhưng còn chưa được nhìn thấy loại thần khí này.

Cũng không phải chỉ mình cô, toàn bộ Vận Mệnh, chỉ có mấy chục món thần khí, mà trong tay người chơi thì chỉ có vài món, tất cả bọn họ còn muốn giấu đi thật kỹ, làm sao có thể công bố chứ ? Cho nên, từ kiếp trước đến kiếp này, đây là lần đầu tiên Diệp Từ nhìn thấy thần khí, dù cho nội tâm mạnh mẽ thế nào đi chăng nữa, đối mặt mới món đồ này cũng sẽ có một chút kích động.
Chỉ chớp mắt một cái, Diệp Từ động tâm, dĩ nhiên cô ngay lập tức quăng ra khỏi đầu.

Dẫu sao đắc tội với một Pháp Sư đang nắm giữ thần khí truyền kỳ không phải việc người thông minh nên làm.
“Nếu tộc Doratài ba như vậy, tại sao không đi ra bên ngoài tiếp xúc với những người khác?”Diệp Từ đi theo sau Đạt Lỗ Pháp Nhĩ, đối với cái thôn nguyên thủy này hết sức tò mò.
Đạt Lỗ Pháp Nhĩ dừng bước, nhìn Diệp Từ một cái, sau đó lắc đầu: “Thế giới bên ngoài mặc dù tốt, nhưng cám dỗ quá nhiều, năng lực sinh sản của tộc chúng ta không mạnh, nếu đi ra ngoài thì nhân số dần dần sẽ thưa thớt, người càng ít, chúng ta càng bị khi dễ .”
Mặc dù không phải rất đồng ý với suy nghĩ của Đạt Lỗ Pháp Nhĩ, nhưng Diệp Từ cũng không lên tiếng, cô không muốn tiếp tục đào sâu đề tài này, vì vậy chỉ vào những tiễn Tháp ở phía xa nói: “Những Tiễn Tháp kia rất đẹp, cũng là mọi người xây dựng sao?”
“Đúng vậy, tộc Doro chúng ta, trừ có năng lực Pháp Sư, chúng ta còn có thiên phú kiến trúc, chẳng qua đá xây công trình nơi này không đủ, nếu không, chúng ta có thể đem nơi này xây thành một tòa lâu đài gió thổi không lọt.” Đạt Lỗ Pháp Nhĩ rất tự hào về dân tộc mình, khi bắt đầu nói về dân tộc mình, trên mặt ông lộ ra một nụ cười khiến người khác khó có thể rời mắt.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Diệp từ nghe xong lời của Đạt Lỗ Pháp Nhĩ trong lòng khẽ động một cái.
Thiên phú Kiến trúc! Vậy có phải, chỉ cần có đủ tài liệu thì bọn họ có thể xây được một pháo đài kiên cố? Hiện tại bởi vì sự xuất hiện của Thành hoang và Cứ điểm, cho nên kyc năng sinh hoạt Kiến trúc sư cũng dần dần được trọng dụng, bất quá, kiến trúc sư cũng khó luyện, những nghề nghiệp khác muốn thang cấp chẳng qua chỉ phải làm mấy thứ linh tinh, nhưng bọn họ muốn thăng cấp thì nhất định phải xây nhà, nhưng xây nhà cần tiền và tài liệu thì công hội và người chơi cá nhân bình thường sẽ không thế đáp ứng, chỉ công hội lớn mới có khả năng, cho nên, bây giờ kiến trúc sư toàn bộ đều nằm trong tay đại công hội, ngay cả Thiên Thiên Hướng Thượng cũng không có lấy một kiến trúc sư.
Nhưng là…
Nếu có thể lấy được tín nhiệm của tộc Doro hoặc một vài sự trợ giúp, Diệp Từ hẳn là có thể mượn một ít thợ ở đây.

Từ trình độ tinh xảo của những tiễn Tháp kia suy ra, Kiến trúc sư của tộc Doro đều là đại sư hoặc cao cấp trở lên, nếu như có thể được bọn họ trợ giúp…!Nói không chừng cô liền có thể xây một công trình phòng thủ thật cao bao quanh Mỏ quặng Bí Ngân , sau đó phía trên đặt những vũ khí sắc bén của Địa tinh, như vậy…!Còn sợ không giữ được sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Từ không nhịn được vui mừng, cô nụ cười trên mặt càng sâu hơn.

Mặc dù lúc trước Diệp Từ muốn rời khỏi đây, nhưng là bây giờ, cô không nghĩ như vậy, coi như phải đi cô cũng không thể uổng công có phải hay không? Ít nhất, ít nhất cũng phải tạo dựng quan hệ tốt với cái người tên Đạt Lỗ Pháp Nhĩ này mới được.
Đạt Lỗ Pháp Nhĩ mặc dù có thể đoán trúng không ít tâm sự của Diệp Từ, bất quá những việc kia đều là phản ứng bình thường của người có chỉ số thông minh cao, nếu là những tính toán nhỏ nhặt trong lòng Diệp Từ bây giờ, ông ta đoán không được.

Ông ta chỉ cảm thấy nghi hoặc sao bỗng dưng Bạch tinh Linh này lại cười rực rỡ đến như vậy?
Vì không muốn để cho Đạt Lỗ Pháp Nhĩ nghi ngờ, Diệp Từ thu hồi ánh mắt, gật đầu một cái, tỉnh rụi vỗ mông Đạt Lỗ Pháp Nhĩ: “Ngài Đạt Lỗ Pháp Nhĩ tôn kính, cảm ơn ngài đã mang tôi đi thăm quan thôn của ngài, tộc Doro là một chủng tộc vĩ đại.”
Đạt Lỗ Pháp Nhĩ đeo cái mũ cao này hết sức khoái trá, ông ta mỉm cười gật đầu một cái, bất quá vẫn uy hiếp: “Bạch Tinh Linh, người đừng có dẫn người ngoài tới đây, nếu không, thần linh của bộ lạc chúng ta nhất định sẽ đuổi giết ngươi.” Ông ta vừa nói vừa vung pháp truongj lên, Diệp Từ nhiều thêm một cái buff bị động.
Diệp Từ nhìn một cái, cáu buff này mang thuộc tính theo dõi, nếu như cô đem bí mật và địa điểm của tộc Doro nói cho NPC khác ngoài Nhân Ngư, cô sẽ bị tộc Doro tru sát.
Dựa vào, lão già này cũng thật quá đáng, cô đâu có ngu như vậy, đem loại chuyện này nói cho người khác biết, cũng không cần nguyền rủa người ta như vậy a.
Mặc dù vậy, Diệp Từ vẫn tỏ vẻ thấu hiểu, cô hướng hành lễ với Đạt Lỗ Pháp Nhĩ, đối với việc ông ta uy hiếp và nguyền rủa cô một chút cũng không để trong lòng, biểu hiện đó khiến Đạt Lỗ Pháp Nhĩ hết sức hài lòng, mà danh vọng của Diệp Từ trong tộc Doro cũng tăng thành hảo hữu.
Đúng thời điểm cô đang không biết làm sao để tăng độ thân mật giữa mình và bộ tộc Doro, Diệp Từ quyết định làm cho xong việc mà Nhân Ngư kia đã giao phó.

Mà Đạt Lỗ Pháp Nhĩ hiển nhiên cũng là cái ý này, ông ta mang Diệp Từ đi vào một lều da thú rất lớn trong thôn, ở trên mặt da thú bao phía ngoài có những đồ đằng giống như trên cây cột, con mắt phía trên không ngừng đảo qua đảo lại.

Mà ở cửa lều thì treo một cái bảng gỗ, phía trên chạm trổ hình dáng một loại nhạc cụ.
Sau khi vào trong lều, Diệp Từ nhìn thấy bên trong có bảy tám thanh niên trẻ tuổi tộc Doro, bọn họ đều đang chăm chú vào việc trên tay, ngồi ở giữa lều là một vị trung niên rất có tinh thần, hắn thấy Đạt Lỗ Pháp Nhĩ bước vào thì vội vàng đứng lên, để công việc trong tay xuống, hành lễ với Đạt Lỗ Pháp Nhĩ, sau đó tuôn một chuỗi những lời Diệp từ nghe không hiểu.
Mà Đạt Lỗ Pháp Nhĩ cũng mở miệng nói một đoạn Diệp Từ nghe không rõ, điều này làm cho Diệp Từ hết sức nhức đầu.

Bọn họ có biết như vậy rất khó chịu hay không? Hoàn toàn giống như một kẻ ngu.
Sau khi hai người nói một chặp, Đạt Lỗ Pháp Nhĩ bỗng nhiên giơ tay lên, nhẹ nhàng đè lên đầu Diệp từ, trong miệng thì thầm đọc một chuỗi gì đó, liền nhìn thấy lòng bàn tay ông ta phát ra ánh sáng chói mắt..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.