Đọc truyện Liệp Giả Thiên Hạ – Thợ Săn Thế Giới – Chương 189: Cốt Tiễn
Chương 55: Cốt Tiễn
Không biết đã ngất đi bao lâu, Diệp Từ mới từ từ tỉnh lại.
Cảm giác đầu tiên mà xúc giác cảm nhận được là : Lạnh, đó là một loại giá rét vô tận, hướng tới thân thể cô, hướng tới tứ chi bách hài của cô không ngừng ăn mòn.
Loại lạnh lẽo này còn mang cảm giác ẩm ướt, vây kín lấy cơ thể, gần như khiến toàn cơ thể cô lạnh cóng.
Cô chậm rãi mở mắt, dội vào mắt là một mảnh bầu trời xanh thẳm, trên bầu trời còn có nhiều đám mây trắng đang lờ lững trôi, đó là một loại tĩnh mịch đẹp đẽ, khiến cho người nhìn không nỡ di dời tầm mắt.
Đây là nơi nào?
Trong chớp mắt, Diệp Từ lại cảm thấy trong đầu một mảnh trống rỗng.
Bên tai tựa hồ còn có tiếng vọng ầm ầm, khiến cho cô không thể nghe thấy âm thanh nào khác.
Cựa người một cái, Diệp Từ chỉ cảm thấy tay chân vô cùng đau đớn, cái loại đau đớn giống như bị ai đem chân tay mình chặt đứt sau đó nối lại vậy, vừa thật giống như không có chút cảm giác nào, lại vừa như đau thấu tâm can.
Đây thật là một loại cảm giác mâu thuẫn tới cực điểm.
Diệp Từ bị vây trong cảm giác như vậy một hồi, đại não mới tựa hồ chậm dãi khôi phục chức năng lý giải, cô lắc lắc cổ, nhìn tình huống hai bên, vẫn là ngửa mặt ngâm dưới nước, mà trên tay cô còn nắm thật chặt một sợi thừng to bằng bắp chân mình, một đầu khác của sợi thừng buộc chặt vào cột buồm, mà Diệp Từ chính là tựa vào cái cột buồm này nên sau khi hôn mê mới không bị chết chìm.
Đây là đâu? Diệp Từ cố gắng cử động tứ chi, đau đến mức cô nhe răng nhếch miệng, hơn nữa nước biển vô cùng băng lãnh, cô không dám lộn xộn, vạn nhất một hồi bị chuột rút, chết là cái chắc.
Diệp Từ dùng sức xoay mình ôm lấy cột buồm bên người, một lần nữa khó khăn quan sát bốn phía, chỉ thấy chung quanh khắp nơi đều là nước, vô biên vô tận, mặt nước phẳng lặng có chút nhấp nhô, khắp nơi trên mặt nước đều là mảnh vụn của thuyền bè, hoặc lớn hoặc nhỏ, hoặc xa hoặc gần, chi chít.
Cô lại nhìn bầu trời, xanh thẳm như vậy, tĩnh lặng như một người mẹ hiền hòa.
Đại não Diệp Từ óc rốt cuộc đã khôi phục công năng, cô nhớ ra trước khi hôn mê đã xảy ra những chuyện gì.
Vậy thì đây đúng là chuyện vô cùng xui xẻo, nhìn tình huống hiện tại, gió êm sóng lặng, làm sao có thể tưởng tượng ra được đây chính là khu Hải Vực vừa mới tàn sát một con thuyền gỗ thật lớn!
Thể lực của cô đang không ngừng cảnh báo, nhắc nhở cô nếu không nhanh bổ sung thể lực nhất định sẽ kiệt lực mà chết, Diệp Từ một tay ôm chặt cột buồm, một tay khác từ trong balo lấy ra một chai rượu liền rót thẳng vào miệng.
Chai rượu này giá trị không rẻ, là Diệp Từ lúc làm nhiệm vụ ở Tây Đại Lục bạo ra được trên người một Địa Tinh, hạn chế game thủ trên lever 60 mới có thể uống, một lần có thể hồi phục một lượng lớn giá trị thể lực.
Rượu này chỉ có mấy chai, Diệp Từ vẫn tiếc không nỡ dùng, nhưng là ở tình huống này, nếu cô không nhanh chóng bổ sung thể lực, phỏng đoán một hồi sẽ phải treo ở chỗ này.
Rượu mạnh nhất định là so với thức ăn thì tác dụng phục hồi thể lực lớn hơn, rất nhanh, thể lực của Diệp Từ liền khôi phục.
Cô cảm thấy thân thể không còn lạnh như trước nữa, mà cơn đau ở chân tay cũng dần dần được hóa giải, rất nhanh là có thể hoạt động tự nhiên, mặc dù không bằng như lúc thường, nhưng là, so với vừa rồi thì tốt hơn nhiều.
Đến lúc thân thể cô có thể nhúc nhích,
Diệp Từ mới bắt đầu quan sát tình huống xung quanh.
Bây giờ chính là thời điểm mặt trời rực rỡ treo cao, ánh sáng mặt trời chiếu trên người Diệp Từ khiến cô có chút đau, mà chính là bởi vì thời tiết quang đãng, tầm nhìn trên biển càng xa hơn, hơn nữa tầm mắt của thợ săn so với các chức nghiệp khác cũng tốt hơn, cho nên Diệp Từ đã có thể nhìn rất xa.
Cô vốn là muốn nhìn một chút xung quanh đây có người chơi nào hay không, hoặc là có cái thuyền cứu hộ nào không, bất quá, nhìn một vòng, cô thất vọng.
Ở trên mảng Hải Vực bát ngát này, trừ chính cô ra, còn dư lại chỉ có những mảng vụn thuyền rời rạc kia.
Mở bản đồ, Diệp Từ vốn muốn tìm một ít đầu mối trên bản đồ, nhìn xem gần đây có cái đại lục hoặc đảo nhỏ nào không, có thể trực tiếp bơi qua, bất quá khiến cho cô thất vọng chính là, hiển thị trên bản đồ của cô là một cái Hải Vực, ghi chú là khu vực chưa thăm dò, không có đảo nhỏ, càng không có lục địa, cô muốn thu nhỏ bản đồ lại nhìn một chút, bất quá thấy được cũng chỉ là tin tức của Hệ Thống : “Không có dữ liệu bản đồ”.
Xem ra phải rời khỏi chỗ này, muốn dựa vào bản đồ là không thể nào.
Diệp Từ lại nghỉ ngơi một hồi, mở bảng kỹ năng nhìn một chút, cuối cùng lựa chọn ưng nhãn thuật, muốn nhìn xa hơn xem có chút manh mối nào không, bất quá khiến cho cô thất vọng chính là khoảng cách thi triển Ưng Nhãn Thuật không được xa như vậy, xem ra, muốn rời đi nơi này phải dựa vào vận khí.
May mắn chính là bây giờ thời tiết phi thường tốt, cho dùng nhìn bằng mắt thường, tầm mắt Diệp Từ có thể đạt tới 800 mã , bất quá xung quanh đây đều là nước biển, chỉ có ở phía bắc là có một màn sương mù bao phủ, mà phía đằng sau màn sương mù kia dường như ẩn hiện thứ gì đó.
Bất quá Diệp Từ không thấy rõ, cân nhắc một chút tình huống hiện tại, Diệp Từ quyết định bơi về phía bắc.
Dẫu sao nếu như tiếp tục lưu lại, chờ đợi Diệp Từ cuối cùng chỉ có tử vong, mà ngồi chờ chết cho tới bây giờ đều không phải là tác phong làm việc của Diệp Từ .
Bởi vì trên người cũng không có chuẩn bị dược tề giúp hô hấp được dưới nước, Diệp Từ cũng không dám lặn xuống nước, mặc dù như vậy sẽ nhanh hơn bơi lội.
Không thể không nói, bơi lội là một việc vô cùng hao phí thể lực, bất quá chỉ khoàng 1-2000 mã, trong khi bơi Diệp Từ phải uống thêm 1 lần rượu mạnh nữa mới xem như gắng gượng.
Mà thời điểm bơi tới giữa đám sương mù, Diệp Từ dừng lại nghỉ ngơi một chút, nơi này sương mù coi như mỏng, mặc dù hạn chế tầm nhìn một chút, nhưng là cũng có thể nhìn ra ngoài 2-300 mã.
Diệp Từ mơ hồ có một loại cảm giác, phía sau màn sương mù này nhất định tồn tại một cái gì đó.
Thể lực của Diệp Từ hao phí rất nghiêm trọng, nhưng cô không dám dừng lại nghỉ ngơi, chỉ sợ dừng lại nghỉ ngơi sẽ không còn nghị lực để tiếp tục bơi.
Ý chí của một người có bao nhiêu bền bỉ? Thật ra thì ai cũng không thể nói rõ, giống như Diệp Từ bây giờ, từ lúc thể lực dồi dào nhất cho đến thời điểm hiện tại chỉ có thể duy trì nhờ vào một niềm tin kiên định, cô cũng không biết mình đã bơi bao lâu trên cái Hải Vực này, cô thậm chí còn không biết mình sẽ còn phải bơi bao lâu, bây giờ, ở trong đầu Diệp Từ chỉ còn lại một khái niệm, phải tiếp tục bơi, bơi đến khi chạm bờ mới dừng.
Khu Hải Vực này cũng không phải tuyệt đối an toàn, ở dưới màn nước biển trong suốt, Diệp Từ có thể nhìn thấy không ít thủy sinh vật đang không ngừng bơi, bọn chúng hoặc lớn hoặc nhỏ, hoặc dài hoặc ngắn, cấp bậc giao động từ 67 levers đến 100 levers.
Bất quá, dường như những thủy sinh vật này hơn phân nửa đều là loài trung lập, chỉ cần Diệp Từ không chủ động công kích bọn chúng, bọn chúng cũng tuyệt đối sẽ không chủ động công kích Diệp Từ.
Trong quá trình không ngừng bơi về phía trước, Diệp Từ thấy không ít loại cá, bọn chúng đều không coi là quá lớn, cũng không phải thuộc phạm vi quái vật, càng nhiều hơn chính là một loại tài liệu, tỷ như nấu hoặc là luyện kim.
Bọn chúng kết thành đàn bơi qua bơi lại bên cạnh Diệp Từ, dường như một chút cũng không sợ cô, thậm chí có lúc sẽ sượt qua thân thể Diệp Từ, khiến cho Diệp Từ cảm giác sự lạnh băng trơn nhẵn của loài cá.
Loại thể nghiệm này ngược lại đem đến một chút thích thú trong quá trình bơi lội khô khan của Diệp Từ, bất quá, cô rất nhanh liền nhận ra.
Loại cá này không phải sinh vật sống ở vùng biển sâu, mà cũng không sống ở khu nước cạn, điều này chứng tỏ rằng cô đã cách bờ khác gần rồi đúng không ?
Nhận ra điều này khiến cho lòng Diệp Từ chấn động, cũng không biết cô lấy khí lực ở đâu ra, tăng nhanh tốc độ bơi.
Ngay tại thời điểm Diệp Từ cảm thấy mệt chết đến nơi, cô rốt cuộc nhìn thấy một mảnh bờ biển trong sương mù, đến, đến rồi! Thế nhưng thời điểm thực sự lên được đến bờ, đã là hai mươi phút sau, Diệp Từ ngay cả khí lực bò lên bờ cũng không có, cả người cứ như vậy trực tiếp ngã lên bãi cát, không đứng dậy nổi.
“Diệp Từ, em ở đâu?” Diệp Từ dang chân dang tay nằm trên bờ biển, nước biển ôn nhu cọ rửa từ eo cô trở xuống, thật ra thì như vậy thực sự là rất không thoải mái, nhưng là Diệp Từ bây giờ thật là ngay cả một chút khí lực nhúc nhích cũng không có.
Vừa lúc đó, Bạch Mạch mât ngữ tới.
“Không biết.” Diệp Từ thành thật trả lời, khu Hải Vực này kiếp trước có thể chưa từng xuất hiện, cũng có lẽ đã từng xuất hiện qua, nhưng là đời trước Diệp Từ cũng không có xui xẻo như vậy, từ trên thuyền rơi thẳng xuống biển, cho nên tới bây giờ cũng chưa từng tới Hải vực này.
Hơn nữa, kiếp trước, trên bản đồ cũng chưa từng xuất hiện khu vực này.
Diệp Từ không biết có phải hay không đây là hiệu ứng cánh bướm, từ khi cô trọng sinh đến bây giờ đã xảy ra rất nhiều chuyện bất đồng, cho nên, cô cũng không dám dùng tư thái người trọng sinh để nhìn nhận sự việc lần này.
“Hả?” Bạch Mạch đối với câu trả lời của Diệp Từ có chút kinh ngạc, anh còn tưởng trên đại lục này không có nơi nào mà cô không biết cơ.
“Thật xui xẻo.” Diệp Từ tự giễu cười một tiếng, sau đó đem toàn bộ sự việc vừa xảy ra kể cho Bạch Mạch nghe một lần, Bạch Mạch nghe xong cũng câm nín, “Em bây giờ đang nằm trên một bờ biển không biết tên, sau lưng em có lẽ là một cái đảo nhỏ, cũng có thể là một đại lục, bất quá khả năng sau là không lớn.”
Bạch Mạch nghe Diệp Từ nói, chân mày hơi nhíu lại.
“Anh tìm em có chuyện gì?”
“Chiến Qua có người đến tìm em.” Bạch Mạch nhìn người ngồi đối diện thở ra một hơi.
“Chiến Qua?” Diệp Từ hơi sững sờ, rồi sau đó lập tức hỏi Liễu Sơ Cuồng hay là Linh Hào Tỳ Sương?”
“Linh Hào Tỳ Sương.”
“Tìm em làm gì?” Diệp Từ vừa nghe là Linh Hào Tỳ Sương chân mày cũng cau lại, nếu như là Liễu Sơ Cuồng đến tìm nói không chừng còn khá một chút, nếu như là Linh Hào Tỳ Sương.
.
.
Cô một chút cũng không muốn giao thiệp cùng người này.
“Nếu như anh đoán không lầm, anh ta tìm em có thể là vì mạch khoáng chỗ Liệt Ma.” Bạch Mạch cũng không dùng mật ngữ, cho nên lời anh nói, cũng truyền đến tai Linh Hào Tỳ Sương không sót một chữ, mà Linh Hào Tỳ Sương nghe Bạch Mạch nói như vậy cũng hết sức tán thành gật đầu một cái.
Nhìn dáng vẻ da mặt dày kia của Linh Hào Tỳ Sương, Bạch Mạch không nhịn được trong lòng trợn trắng mắt, người này.
.
.
“Nói với anh ta, bây giờ em cũng không biết mình đang ở đâu.” Diệp Từ từ trên bờ biển ngồi dậy, lấy ra hồi thành thạch xoa một cái, nhưng một chút hiệu quả cũng không có, vì vậy thở dài một cái “Còn nữa, chỗ này của em không thể sử dụng Hồi thành thạch, bảo với anh ta muốn làm gì cứ tự nhiên, đừng tìm em.”
Bạch Mạch đem những lời của Diệp Từ không sót một chữ nói cho Linh Hào Tỳ Sương, bất quá dáng vẻ Linh Hào Tỳ Sương tựa hồ cũng không bất giờ lắm, anh ta chẳng qua chép miệng: “Vốn tới muốn cùng cô làm một cuộc giao dịch, nhưng là, bây giờ đành thôi vậy.”
“Giao dịch?” Bởi vì liên quan đến quặng mỏ Bí Ngân, Bạch Mạch không thể không cẩn thận, mặc dù anh rất không muốn cùng lão hồ ly Linh Hào Tỳ Sương này giao thiệp, nhưng là, nói đến chỗ trọng điểm, anh cũng không thể không hỏi một tiếng.
“Tôi chỉ muốn nói trực tiếp với Công tử U.” Linh Hào Tỳ Sương tựa hồ đoán chừng Bạch Mạch nhất định sẽ tiếp lời, cho nên anh nhàn nhạt trả lời Bạch Mạch.
Mà không ngoài dự tính, câu trả lời của anh khiến ánh mắt Bạch Mạch khẽ híp lại, Bạch Mạch hết sức khó chịu, bất quá, anh cũng không biếu biện ra ngoài.
Rất nhanh anh lại mang nụ cười mỉn đặc trưng, gật đầu nói với Linh Hào Tỳ Sương “Được, vậy chờ lúc em ấyrảnh rỗi, anh liên lạc với em ấy đi.”
Vừa nói Bạch Mạch vừa đứng lên, hướng về phía Linh Hào Tỳ Sương làm một cái tư thế tiễn khách, mà Linh Hào Tỳ Sương cũng không giùng giằng, hướng về phía Bạch Mạch mỉm cười gật đầu sau đó cũng nhanh chóng rời đi.
Đến khi Linh Hào Tỳ Sương rời khỏi công hội Thiên Thiên Hướng Thượng, Cập Thì Vũ mới đứng ở bên người Bạch Mạch đích chậm rãi hỏi: “Hắn tới làm gì?”
“Nghe hắn nói có vẻ như hắn đã biết chuyện mỏ quặng Bí Ngân.” Con mắt Bạch Mạch híp lại, trong lòng mơ hồ cảm giác vô cùng bất an.
“A? Hắn ta làm sao mà biết? Bây giờ người trong công hội biết việc này không quá 10 người, chẳng lẽ trong này có nội gián?” Cập Thì Vũ lập tức trở nên khẩn trương, nếu như ngay cả trong 10 người này cũng có nội gián, như vậy tình huống bây giờ của Thiên Thiên Hướng Thượng thật khiến cho người ta không rét mà run.
“Có lẽ vậy.” Bạch Mạch cũng không đem chuyện toàn bộ Tây Đại lục cũng đang truy tìm Mỏ quặng Bí Ngân nói cho Cập Thì Vũ, dẫu sao, việc này đối với Thiên Thiên Hướng Thượng mà nói, tựa hồ không có ảnh hưởng quá lớn.
“Đáng ghét!” Cập Thì Vũ vỗ mạnh một cái xuống mặt bàn, anh có một cảm giác thất bại chưa từng có, trong đầu anh không ngừng phân tích xem kẻ nào có khả năng tiết lộ bí mật này ra ngoài, nhưng càng phân tích, trong lòng anh càng rối bới, cuối cùng lại cảm ai cũng có thể là nội gián.
Bạch Mạch đương nhiên biết Cập Thì Vũ đang suy nghĩ điều gì, anh đưa tay vỗ một cái vào vai Cập Thì Vũ: “Đừng tự làm mình rối loạn.
Tớ chỉ nói là “Có lẽ”, cũng không có nói tuyệt đối, không nên tùy tiện hoài nghi anh em trong công hội, như vậy bên ngoài còn chưa có ai đánh, bên trong đã rối loạn trước, vậy thì ra cái gì?”
Cập Thì Vũ hít một hơi thật sâu “Nếu không tớ điều tra trước một chút?”
Bạch Mạch lắc đầu, “Điều tra như vậy, dù thận trọng làm cũng sẽ khiến người ta phải cảnh giác, nếu một khi bị phát giác, sẽ khiến cho mọi người lạnh tâm.
Thiên Thiên Hướng Thượng chúng ta bây giờ không lớn, nếu như bây giờ khiến cho hội viên lạnh tâm, chỉ sợ.
.
.” Bạch Mạch mỉm cười, tựa hồ cũng không thèm để ý chuyện này nói: “Thiên Thiên Hướng Thượng chúng ta không thể nào vĩnh viễn chỉ làm một công hội nhỏ, loại chuyện này sớm muộn cũng sẽ gặp, nếu như bây giờ bởi vì chút chuyện nhỏ này liền luống cuống tay chân, càng sẽ làm cho người khác vừa lòng đẹp ý.”
Cập Thì Vũ nghe những lời này của Bạch Mạch, cũng dần ổn định tâm trạng, thật ra thì thời điểm bình thường anh cũng sẽ rất ổn trọng, chẳng qua là, chuyện này liên quan đến Mỏ quặng Bí Ngân, có thể nói chuyện này liên quan đến toàn bộ mạch máu kinh tế tương lai của đại lục, cho nên Cập Thì Vũ mới không thể không cẩn thận như vậy .
“Tiếp theo cứ mặc kệ như vậy sao?”
” Ừ, cái nhiệm vụ kia là nhiệm vụ khóa của U, chỉ cần em ấy không đi mở ra, liền tuyệt đối sẽ không có vấn đề.
Ở giai đoạn này, mọi người chúng nhanh chóng lên cấp, đem cấp bậc cùng trang bị của đoàn tinh anh toàn bộ nâng cấp, thời điểm em ấy đi trả nhiệm vụ này, chúng ta mới có thể bảo vệ cho em ấy hoàn thành nhiệm vụ, nếu không, chúng ta nhất định sẽ mất đi Mỏ quặng Bí Ngân này.” Mặc dù Mỏ quặng Bí Ngân rất đáng giá, nhưng Bạch Mạch cũng thấy rõ ràng, thời điểm bây giờ, ở lúc Thiên Thiên Hướng Thượng còn yếu ớt nhỏ bé mà có được không phải là chuyện gì tốt, còn không bằng giữ nguyên hiện trạng,đợi đên khi có đủ thực lực liền chiếm giữ, đó mới là biện pháp tốt nhất.
Cập Thì Vũ biết Bạch Mạch nói đúng, vì vậy cũng sẽ không đem chuyện nội gián để ở trong lòng, tổ chức tinh anh đoàn đội tiếp tục luyện cấp đổi trang bị, mà trong lúc này anhcũng bắt đầu đặc biệt lưu ý, nhìn một chút xem có ai có hành động cá biệt không.
Diệp Từ ngồi trên mặt cát, ăn một chút thịt nướng, uống một chút nước suối, coi như là khôi phục thể lực.
Mặc dù thân thể vẫn rất mệt mỏi, nhưng so với hồi nãy tốt hơn nhiều.
Cô biết, Linh Hào Tỳ Sương đến tìm cô tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Kẻ gian trá như Linh Hào Tỳ Sương, nói không chừng đã biết rõ nhiệm vụ khóa kia, nói không chừng cũng đã biết chuyện Mỏ quặng Bí Ngân, là người cuả Lão gia tử, là người của Liễu Sơ Cuồng, anh ta đương nhiên sẽ không muốn đem Mỏ quặng Bí Ngân này chắp tay nhường cho người khác.
Đặc biệt là Thiết Huyết Thiên Sơn Tà Dương, đối đầu với Chiến Qua, bọn họ lại càng không.
Linh Hào Tỳ Sương đến tìm hơn phân nửa là biết trong tay cô có Mỏ quặng Bí Ngân, mà mục đích của anh ta chính là muốn cùng Diệp Từ nói chuyện hợp tác.
Bởi vì dựa theo thực lực của Diệp Từ bây giờ là tuyệt đối không thể độc chiếm Mỏ quặng Bí Ngân, mà công hội Chiến Qua mặc dù không mạnh như những công hội lớn, nhưng bố trí 1-2 triệu người cũng tạm thời trấn trụ được Mỏ quặng Bí Ngân.
Dưới tình huống này, Diệp Từ nhất định phải đưa ra một nửa, thậm chí nhiều hơn Bí Ngân chia cho công hội Chiến Qua mới có thể ổn định bọn họ, hơn nữa, sau này mấy con số này nhất định sẽ càng ngày càng lớn.
Huống chi, theo tình báo của Nguyệt Thanh Khâu, bây giờ ông già phía sau Liễu Sơ Cuồng cùng Thiên Sơn Tà Dương cũng không đầu tư bao nhiêu vào Vận Mệnh, bây giờ đầu tư đối với ông ta mà nói, chỉ là một chút thủ đoạn thăm dò đầu tiên, nếu như một khi Linh Hào Tỳ Sương cùng Diệp Từ có thể đem chuyện Mỏ quặng Bí Ngân hợp tác thành công, ông già kia nhất định sẽ rót tiền đầu tư, nói không chừng sẽ còn thâu tóm Thiên Thiên Hướng Thượng, trở thành cá lớn ở Đông đại lục.
Nếu là như vậy, như vậy mọi cố gắng lúc trước cửa Diệp Từ liền toàn bộ hóa thành bọt nước, mà cô bất quá chỉ là một kẻ SB (ngu ngốc) thay người khác may áo cưới.
Hừ, tính toán hay thật đấy nhỉ.
Diệp Từ cười lạnh một tiếng.
Chẳng lẽ Linh Hào Tỳ Sương cho rằng, toàn bộ Thiên Thiên Hướng Thượng dễ khống chế như vậy? Chẳng lẽ hắn cho rằng Diệp Từ thực sự chỉ là một game thủ có kỹ thuật tốt một chút, quen thuộc với game một chút như vậy thôi sao? Vừa vặn ngược lại, Diệp Từ cô thế nhưng là trọng sinh từ 10 năm sau tới, mặc dù không thể khống chế cũng không biết Vận Mệnh sau này sẽ phát sinh chuyện nghiêng trời lệch đất gì, nhưng dựa theo kinh nghiệm kiếp trước, Diệp Từ vẫn có thể khiến cho Thiên Thiên trở thành công hội đứng đầu.
Trước khi Thịnh Thế tới, cô nhất phải chôn toàn bộ đinh xuống, cô muốn nhìn thử xem, Thiên Thiên Hướng Thượng rốt cuộc có thể phát triển tới bước nào? Những kẻ vốn xem thường người Thiên Thiên Hướng Thượng, cuối cùng sẽ ở vị trí nào?
Dĩ nhiên, trước đó, việc Diệp Từ cần phải làm, chính là rời khỏi bản đồ chết tiệt này.
Nếu cứ đứng mãi ở đây, đương nhiên không phải là cách.
Diệp Từ đứng lên, từ chỗ cô đang ngồi có thể nhìn ra hòn đảo này không nhỏ.
Hòn đảo này có thảm thực vật rậm rạp, hơi có chút mùi vị của rừng mưa nhiệt đới, bất quá, dựa theo trình độ hiện thực hóa của Vận Mệnh, sinh trưởng trong thảm thực nhiệt đới vật rậm rạp như vậy sẽ không thiếu mãnh thú và độc trùng.
Bất quá điều này đối với Diệp Từ cũng không phải trở ngại gì, thợ săn vốn chính là ông vua sinh tồn dã ngoại, đặc biệt là Tinh Linh, bởi vì trời sinh kỹ năng ẩn nấp hiệu quả hơn những chủng tộc khác, hơn nữa càng gần gũi với thiên nhiên, cho nên, nơi mà Tinh Linh Thợ Săn không sợ nhất đại khái chính là rừng rậm.
Gọi Lão Tứ ra, Diệp Từ bắt đầu thâm nhập rừng rậm, rất nhanh liền gặp được con quái đầu tiên.
Đó là một con Sâm Lâm Mãng Xà, nó nằm bẹp dưới một gốc dừa lớn, hướng về phía Diệp Từ và Lão Tứ hung hãn phun lưỡi rắn.
Da của nó hơi ánh lên màu xanh biếc, ở dưới ánh mặt trời nóng cháy hiện lên một loại đồ đằng khủng bố.
Diệp Từ đứng từ xa ném một cái Thuật Trinh Sát về phía nó, là quái bình thường cấp 65.
Mặc dù cấp bậc lớn hơn so với Diệp Từ, nhưng không phải quái tinh anh, Diệp Từ cùng Lão Tứ vẫn dễ dàng đối phó với nó.
Chẳng qua là Mãng Xà cũng mang theo độc, thuốc giải độc trên người Diệp Từ có hạn, cho nên, không phải vạn bất đắc dĩ, Diệp Từ sẽ tuyệt đối không đến gần nó để công kích.
Bất quá, Sâm Lâm Mãng Xà thế nhưng tốc độ rất nhanh, đây là điều mà Diệp Từ không hề nghĩ tới, ngay sau đó, cô rất nhanh liền biết, Sâm Lâm Mãng Xà nhanh nhẹn cao như vậy nên truy tung cũng có chút miễn cưỡng, còn may, cân bằng của Diệp Từ cũng rất cao, cho nên khi cô thuận lợi vọt từ bên này sang bên kia, thậm chí thời điểm phi thân nhảy lên cao công kích Sâm Lâm Mãng Xà, nó cũng không làm gì được cô, chẳng qua là không ngừng phun nọc độc về phía Diệp Từ.
Những nọc độc này bắn ra tung tóe, nếu như văng lên trên người nhất định sẽ tạo ra thương tổn vô cùng cao, cho nên, thời điểm Diệp Từ đang đối chiến cùng Sâm Lâm Mãng Xà, phải liên tục thay đổi vị trí cũng góc độ, tận lực tránh nọc độc nó phun ra.
Chỉ cần là sinh vật thì nhất định sẽ có nhược điểm, mà ở Vận Mệnh, chỉ cần đánh trúng nhược điểm của đối phương, bạo kích sẽ gấp mấy lần thậm chí mười mấy lần.
Nhược điểm của Mãng Xà dĩ nhiên nằm ở 7 tấc, bất quá, Mãng Xà vẫn luôn ngẩng cao đầu phun nọc độc về phía Diệp Từ, Diệp Từ muốn vòng ra sau lưng nó nhằm điểm 7 tấc cũng không dễ dàng.
Cứ như vậy giằng co vài vòng, Diệp Từ vẫn không có biện pháp mò tới sau lưng Mãng Xà, điều này khiến cho Diệp Từ hơi có chút không vui.
Cô một bên huýt sáo gọi Lão Tứ một bên vừa chạy vừa mở trạng thái tiềm hành.
Mãng Xà mặc dù rất lớn, nhưng chỉ số thông minh của nó lại gần như bằng 0, nó cũng không hiểu tại sao mục tiêu vừa mới khóa bỗng dưng biến mất trong nháy mắt, nó trợn to con mắt tròn vo nhìn về địa phương Diệp Từ vừa biến mất lộ ra thần sắc mờ mịt, bất quá,tình huống như vậy cũng không có kéo dài bao lâu, bởi vì rất nhanh nó liền từ trong rừng rậm lao như bay về phía Lão Tứ.
Hóa ra con mồi ở nơi đó! Mãng Xà lộ ra vẻ hưng phấn, quay đầu hung hãn lao tới Lão Tứ.
Mà Diệp Từ lại vào ngay lúc này thoát trạng thái tiềm hành, kéo cung nhằm vào 7 tấc của Mãng Xà bắn ra một mũi Xuyên Giáp Tiễn.
Làm một thợ săn, bản lãnh trọng yếu nhất là phải tính toán được tốc độ của quái, chẳng những lấy mạng chúng, còn phải đánh đâu trúng đó.
Cái vấn đề này nói ra tựa hồ rất đơn giản, nhưng lúc thực hiện lại vô cùng khó khăn, bởi vì mũi tên sẽ căn cứ tầm bắn xa gần, cùng với sức nặng bản thân cộng với những tác động bên ngoài mà xuất hiện sai lệch, cho nên, ngay từ đầu Thợ Săn sẽ phải tính toán chính xác khoảng cách của mục tiêu, tốc độ di động, còn có yếu tố bên ngoài, chính xác tính toán ra góc độ và lực đạo của mũi tên trong tay.
Chỉ có như vậy, mới có thể làm cho mũi tên bay tới mục tiêu xác định.
Điều này thực ra lúc mới trở thành Thợ Săn thì Diệp từ chưa làm được, cô cũng là từ một đống lớn kinh nghiệm thất bại mới đúc kết được bí quyết cùng phương pháp tính toán, hơn nữa liên tục luyện tập để cho cơ thể mình hoàn toàn quen thuộc với phương pháp tính toán này, mới có thể nâng cao xác suất bắn trúng mục tiêu.
Có đôi lúc, game thủ cao cấp và game thủ đỉnh cấp khác nhau có lẽ chỉ một chút như vậy..
Mãng Xà cấp tốc lao về phía Lão Tứ, mà mũi tên trong tay Diệp Từ mang theo tiếng gió gào thét bay về phía nó, đến khi Mãng Xà phản ứng được, mũi tên Hắc Linh kia đã hung hăng cắm vào bảy tấc của nó! Vảy rắn chỗ bảy tấc phá lệ mềm mại, mặc dù nhìn cũng không khác da những chỗ khác, nhưng nơi này quả thật là điểm chí mạng của con rắn, một khi trúng mục tiêu chẳng những sẽ tạo thành tổn thương trí mạng, cũng sẽ hạn chế rất lớn hoạt động của nó.
Giống như con Mãng Xà bây giờ bị Diệp Từ bắn trúng, sau khi mũi tên Hắc Linh Tiễn kia hung hãn cắm vào bảy tấc của nó, nó đau đến mức đầu đột nhiên ngả ra sau, há to miệng phát ra tiếng rít sắc nhọn.
Rồi sau đó, lại ngã ra trên đất, thân thể kịch liệt run rẩy, tốc độ bò cũng chậm đi rất nhiều.
Diệp Từ nhìn mũi tên xuyên qua mình Sâm Lâm Mãng Xà mang theo tổn thương màu đỏ thật lớn, rất là hài lòng, điểm tổn thương này chừng hơn 7000, bằng không, nếu chỉ là công kích thông thường, sát thương của Diệp Từ nhiều nhất cũng chỉ 2000, bây giờ công kích yếu hại cho Sâm Lâm Mãng Xà tạo thành tổ thương ít nhất gấp 3 lần, hơn nữa còn bổ sung thêm một cáu Xuất Huyết, vẫn liên tục không ngừng lấy đi giá trị sinh mệnh của nó.
Trừ cái này ra, Diệp Từ còn biết, công kích chí mạng lần này đã tạo cho Sâm Lâm Mãng Xà một cái BUFF “Đau đớn chậm chạp”, có cái buff này tốc độ của Sâm Lâm Mãng Xà bị giảm 70%, việc này khiến cho Diệp Từ gần như coi nó là cái cọc gỗ mà bắn chết.
Không bao lâu, Sâm Lâm Mãng Xà phát ra một tiếng tê thê lương sau đó lưu lại một đống kinh nghiệm không nhỏ.
Dĩ nhiên, lấy cấp bậc hiện tại của Diệp Từ , những kinh nghiệm này không thể giúp cô thăng cấp, nhưng số kinh nghiệm này cũng sẽ không biến mất mà được chứa trong một cái item kinh nghiệm đặc thù, đến khi update phiên bản mới, những kinh nghiệm này sẽ trực tiếp giúp Diệp Từ thăng cấp.
Bất quá có một điểm khiến Diệp Từ cảm thấy kỳ quái, ở chỗ khác đánh quái, những điểm kinh nghiệm này đều không hiển thị mà trực tiếp nhập vào trong item kinh nghiệm, nhưng không nghĩ tới, ở chỗ này luyện cấp nó lại hiện ra…
Bất quá vấn đề này cũng không quan trọng, Diệp Từ cũng không suy nghĩ tiếp, cô đi tới bên thi thể Sâm Lâm Mãng Xà, lấy ra tất cả những mũi tên đã bắn lên người nó, không còn cách nào, ở những chỗ khác Diệp từ có thể không cần những mũi tên này, nhưng ở cái nơi không biết đến bao giờ mới có thể thoát ra này, dù chỉ một mũi tên cô cũng sẽ vô cùng để ý.
Sau khi thu hồi hết tên, Diệp Từ từ trên thi thể Sâm Lâm Mãng Xà lấy ra được 1 vàng cùng một ít bạc, ngoài ra một mẩu rác cũng không có.
Quái ngoài lever 60 có tỷ lệ rơi đồ thấp hơn quái dưới lever 60 rất nhiều, Diệp Từ đến từ kiếp trước, tự nhiên sẽ không quá để ý loại tình huống này, huống chi bây giờ balo của cô có hạn, chỉ có thể lựa chọn một ít vật phẩm có giá trị mang đi.
Sau khi thu thập xong chiến lợi phẩm, Diệp Từ lấy ra tiểu đao thu thập thi thể Sâm Lâm Mãng Xà, lấy được mấy cân thịt rắn phẩm chất cao, còn có một tấm da rắn không được tính là hoàn hảo cùng một túi mật rắn, dĩ nhiên, còn có mấy chục cây xương sườn rắn.
Diệp Từ nhìn xương sườn trắng tinh trong tay, ngón tay nhẹ nhàng miết lên đỉnh xương một chút, cây xương sắc bén ngay lập tức rạch sâu vào ngón tay cô.
Diệp Từ hơi sững sờ, cái này dùng để làm mũi tên không tệ a.
Ý niệm này bỗng nhiên hiện lên trong đầu cô, sau đó cô lập tức tập trung suy nghĩ vấn đề này.
Nơi đây là rừng mưa nhiệt đới, sẽ có vô số Mãng Xà và động vật khác, dù cho cô hết sức tiết kiệm tên, nhưng những mũi tên này trong quá trình sử dụng nhất định sẽ có mài mòn vào hao tổn, nếu trước khi hết tên mà cô còn chưa ra khỏi nơi này, vậy còn không phải cô sẽ bị vây chết ở chỗ này? Bất quá, nếu những cây xương sườn này có thể đem đi chế tạo mũi tên, như vậy cô ở chỗ này há chẳng cần phải lo lắng sẽ thiếu tên hay sao?
Bây giờ Thuật Tạo Cung Tiễn của Diệp Từ đang là trung cấp, hơn nữa còn ở đúng điểm bình cảnh, vẫn luôn không thể đột phá lên thành cao cấp.
Nếu không thể đột phá, nhất định sẽ bị tổn thất rất lớn.
Ở Vận Mệnh, mỗi một chức nghiệp phụ trợ bắt đầu từ Sơ cấp đều có thể tự tạo ra phối phương, bất quá, cấp bậc càng thấp, độ khó càng lớn, cấp bậc càng cao, sáng tạo ra phối phương mới càng dễ thành công.
Giống như cấp bậc hiện tại của Diệp Từ, muốn dùng xương sườn để làm tên thật ra cũng vẫn là một loại khiêu chiến.
Dựa theo cấp bậc bây giờ, mấy chục cây xương sườn trong tay cô nhất định không thể làm được gì, Diệp Từ cũng không nóng nảy, tiếp tục mang Lão Tứ lắc lư trong rừng, đánh chết không ít dã thú Sâm Lâm, lấy được rất nhiều xương sườn.
Sắc trời dần dần tối xuống, Diệp Từ thoát game ăn cơm, vừa ăn cơm xong cô lại khẩn cấp đăng nhập trò chơi.
Mà lúc này trong trò chơi đã tối sầm.
May là vị trí bây giờ của cô là ở Sâm Lâm, ở nơi này thứ không thiếu nhất chính là gỗ, Diệp Từ tùy tiện tìm một ít gỗ liền đốt lên một đống lửa, đầu tiên là nướng mấy khối thịt thú cho Lão Tứ, sau đó Diệp Từ liền lấy ra những cây xương sườn kia cùng tiểu đao, chuẩn bị làm tên.
Trước tiên đem xương sườn hơ qua trên lửa một chút, để cho những cây xương sườn có chứa một lượng nước nhất định trở nên mềm hơn, sau đó dùng hai tay nắn thẳng lại, cuối cùng lại dùng dao nhỏ sửa sang lại.
Đây là cách làm tên đơn giản nhất, thế nhưng, cho dù là đơn giản nhất, đối với Diệp Từ cũng là vô vàn gian nan.
Nếu nướng xương sườn không đủ mềm thì sẽ bị gãy mất, tóm lại cũng không biết Diệp Từ đã thất bại bao nhiêu lần, ở bên chân đã chất đống xương sườn gãy hỏng, Lão Tứ thấy vậy liền cảm thấy hết sức đáng tiếc, mặc dù nó không phải rất thích ăn thịt sống, nhưng mà thật ra thi thoảng gặm gặm xương lại là một loại thú vui, bây giờ nhìn thấy vậy thật là đáng tiếc.
Thời điểm Diệp Từ hết sức chuyên chú làm một việc cô sẽ không để ý những thứ khác.
Tỷ như thời gian trôi qua, tỷ như số lần thất bại, nếu không, cô làm sao có thể ở trong Thư Viện Quốc Lập ngẩn người lâu như vậy? Nếu không làm sao cô sẽ không chút tức giận với cái việc chế tạo tên mãi không thành công này?
Xương trên người càng ngày càng ít, Diệp Từ dường như cũng không nhận ra chuyện này, động tác của cô chưa từng dừng lại.
Hơ lửa, định hình, sửa đổi, hơ lửa, định hình, sửa đổi.
.
.
TRong quá trình không ngừng lặp lại này, Diệp Từ khiến cho cơ thể và não bộ của mình nhớ kỹ động tác-tần suất và lực đạo, để cho nó biến thành một phần thân thể, giống như việc tính toán thời điểm lúc bắn tên, giống như Vi Thiểm lúc gặp nguy hiểm, hết thảy đều trở thành một loại động tác giống như bản năng.
Bỗng nhiên, âm thanh của Hệ Thống vang lên “Chúc mừng ngài đã hoàn thành một loại mũi tên mới, mời ngài đặt tên.”
Diệp Từ nghe âm thanh nhắc nhở của Hệ Thống, cũng không có cảm giác đặc biệt vui mừng, chẳng qua cô thở dài một cái, dường như trong ý thức củ Diệp Từ, chỉ cần cô chịu nghiêm túc làm, sẽ không có chuyện gì không làm được.
Diệp Từ cúi đầu nhìn mũi tên thành công cuối cùng trong tay, chỉ thấy nó bóng loáng trắng noãn, đầu mũui tên và thân mũi tên hòa làm một thể, vị trí đuôi tiễn, lại dùng dao nhỏ cắt ra một khe nhỏ, trong khe cắm vảy của Mãng Xà, so với lông chim thì khả năng khống chế chỉ có cao hơn chứ không thấp hơn.
Mà thuộc tính của nó thì một chút cũng không kém.
Mũi tên chưa đặt tên: Tổn thương vật lý 120—200, kèm theo thương tổn Mũi Nhọn, có tỷ lệ nhất định Trích Máu đối phương, trên lever 50 có thể sử dụng.
Mũi tên này so với Hắc Linh Tiễn thì sát thương vật lý thấp hơn một chút, nhưng lại có tỷ lệ kèm theo kỹ năng Trích Máu, cũng là đáng quý, đặc biệt đây là mũi tên trung cấp, tài liệu cũng không cần nhiều hơn Hắc Linh Tiễn, có lợi hơn Hắc Linh Tiễn nhiều.
“Cốt Tiễn.” Diệp Từ cũng không nghĩ ra tên nào hay, tùy tiện đặt một cái tên, mà Hệ Thống lập tức công nhận tên cô đã đặt.
“Chúc mừng ngài đặt tên thành công cho mũi tên này, thưởng cho 300 điểm thuần thục Tạo Tiễn Thuật.”
Ai? Còn có thể như vậy? Diệp Từ sửng sốt một chút, làm một mũi tên mà thưởng cho nhiều điểm thuần thục như vậy? Cô nhìn Tạo Tiễn Thuật, lại bởi phát minh Cốt Tiễn lần này mà đạt tới cao cấp! !.