Liệp Giả Thiên Hạ, Thế Giới Thợ Săn

Chương Q.4 - Chương 89: King


Bạn đang đọc Liệp Giả Thiên Hạ, Thế Giới Thợ Săn: Chương Q.4 – Chương 89: King

Edit: An Hạ
Nguồn: banlong.us
Chỉ là CM001 không dễ nói chuyện như Đàm Phá Lãng, nhân viên công tác thuyết phục đến nửa ngày, anh ta mới chịu để cho phát trực tiếp cho người khác xem. Trong lúc này, Đàm Phá Lãng đã chuẩn bị xong, mang tai nghe lên để bớt nghe thấy tiếng ồn bên ngoài nhiễu loạn sự tập trung của mình.
Diệp Từ nhìn Đàm Phá Lãng, thấy cậu nhắm mắt lại hơi ngả người ra sau ghế tựa, như thể đang chuẩn bị tâm lí cho mình. Sau đó, cô quay đầu nhìn CM001 bên kia, hi vọng có thể nhìn thấy đối phương, nhưng cô nhìn kiểu gì cũng chỉ thấy chằng chịt rậm rạp người không là người, nếu không phải CM001 dùng máy game rất lớn, phỏng chừng vị trí của anh ở đâu cô còn không thấy.
Nếu đã không thấy người, Diệp Từ dứt khoát xoay người làm khán giả như những người khác. Ngẩng đầu nhìn màn hình, nơi đó có thể thấy được trận đấu rõ ràng hơn.
Tầm mười phút trôi qua, người chủ trì thông báo họ đã vào đúng chỗ, bắt đầu tuyên bố trận đấu bắt đầu.
Diệp Từ với thể thao điện tử không rành lắm, trước kia cô chơi cho vui nên biết sơ sơ vậy thôi. Thế nhưng, khi nhìn vào màn hình vẫn thấy Đàm Phá Lãng kém hơn đối phương không phải một chút. Mà đây là mới bắt đầu thôi đó. Không thể nhìn ra kết quả ngay được.
Bình luận viên là người khác rành trò chơi, theo bình luận thì là hai người đều xuất phát rất tốt, giải thích vừa buồn cười vừa dí dỏm, lâu lâu còn trêu ghẹo người chủ trì vài câu. Đang nói gì đó rất buồn cười, khiến cả hội trường bật cười.
Dần dần, càng lúc càng nhiều người hướng về bên này. Khiến cho đám người ban đầu đang chen chúc nhau đứng càng thêm chật như nêm. Diệp Từ cũng bị mấy người đẩy về phía máy game của Đàm Phá Lãng thêm chút nữa. Trong đám người thường xuyên hô to gọi nhỏ. Có lời tán dương và hâm mộ rõ ràng.
“Đây giống như một trận thi đấu tiêu chuẩn, sao lại bảo thi đấu trong nước thua xa người ta chứ, tôi thấy quá mức hấp dẫn đi. Tôi còn nghĩ cả đời không bao giờ nhìn thấy trận thi đấu kiểu này nữa chứ”
Người chủ trì nhẹ nhàng giải thích thi đấu, nhưng Diệp Từ đã nhìn thấy dấu vết thất bại trong lối chơi của Đàm Phá Lãng.

Cô nhìn thời gian, đã qua hai mươi tám phút từ khi trận đấu bắt đầu rồi. Tuy rằng hiện tại, Đàm Phá Lãng vẫn luôn chủ động công kích. Mà CM001 chỉ toàn bị động tiếp nhận, nhưng Đàm Phá Lãng không vượt qua nổi phòng thủ của CM001. Nếu nhìn màn hình thì như Đàm Phá Lãng đang ở thế thượng phong, chỉ là Diệp Từ cứ cảm thấy khoảng cách của Đàm Phá Lãng và người kia rất xa, thất bại sẽ không xa… nhiều nhất là mười phút nữa thôi.
Diệp Từ đoán khá chuẩn, nhưng không phải là mười lăm phút mà là hai phút. Chính xác mà nói, thất bại chưa đầy hai phút.
Trong lúc Đàm Phá Lãng còn đang tấn công CM001 liên hồi, người luôn bị động tiếp nhận công kích bỗng nhiên vùng lên đánh trả. Một đợt lại một đợi, tốc độ cực nhanh, đánh trả sát thương rất lớn. Không giống như một người chơi bình thường có thể làm được. Đàm Phá Lãng bị CM001 đánh lui về phía sau, CM001 tấn công như kiểu kéo dài phòng tuyến, toàn diện đều bắt đầu công kích đánh trả, đánh đến khi Đàm Phá Lãng không còn năng lực phản kháng chỉ tầm một phút thôi. Toàn bộ ưu thế từ đầu của Đàm Phá Lãng không còn gì.
Chưa đến một phút nữa, toàn bộ phòng tuyến tan tác.
(*** khóc tập hai, hai người chơi game gì vậy a ~~)
“Ôi, CM001 quả thật là thần. Chiêu này quá mạnh, quá độc ác, quá đã! Đánh đến PPLL không còn khả năng đáng trả, trời ạ… tôi dám khẳng định, không chỉ riêng gì PPLL, cho dù cao thủ quốc tế gặp người như vậy cũng không dễ dàng gì chống lại. PPLL kĩ thuật đã hoàn mĩ, nhưng CM001 đối thủ này thật đáng sợ…”
Người chủ trì nói nhanh hơn, cảm xúc cũng tăng lên. Nhìn như vậy có thể thấy trận đấu này khiến anh ta nhiệt huyết sôi trào.
Không chỉ riêng anh, hầu như mọi người chú ý đến trận chiến này cũng bị động tác phong tao của CM001 dọa đến trợn mắt há mồm. Đây quả nhiên là tiêu chuẩn quốc tế! Quá mê hoặc! Quá mạnh mẽ! Trong nhất thời, đại sảnh sôi nổi bàn tán xôn xao.
Đàm Phá Lãng nhìn màn hình đen, nửa ngày chưa hồi phục tinh thần, ngơ ngác ngồi chỗ đó. Diệp Từ cho rằng cậu bị đả kích, vỗ vỗ vai cậu ý là đừng đau lòng. Nhưng Đàm Phá Lãng không cảm giác được sự an ủi của cô, mà là mau chóng bỏ tai nghe xuống, nhảy lên ghế nhìn lại nơi CM001 ngồi.
Diệp Từ bị Đàm Phá Lãng dọa, cô vươn tay định kéo cậu lại.

“Cậu làm gì vậy, nhảy xuống mau, sao lại phá máy game của người khác vậy hả”
Nhưng Đàm Phá Lãng vẫn mặc kệ Diệp Từ, cậu hướng về hướng CM001 la lên.
“King! Là anh sao? King!! Có phải anh không?”
Trong đại sảnh rất ổn ào, tiếng của Đàm Phá Lãng nhanh chóng mất hút trong đám đông. Nhưng cô đứng bên người cậu lại nghe rất rõ ràng. King? Sao tên này nghe quen tai vậy kìa? Cô hơi cúi đầu suy nghĩ thì nhớ ra. Đó không phải người vô địch 5 năm liên tiếp thể thao điện tử thế giới sao? Tự xưng là Vua của Thể thao điện tử đó? Chưa hồi thần đã thấy Đàm Phá Lãng nhảy khỏi máy game, sống chết chạy đến gần CM001. Diệp Từ vội vã theo sau.
“Phá Lãng!”
Đàm Phá Lãng không biết lấy sức lực từ đâu, nhanh chóng đẩy một đám người ra chạy đến CM001. Diệp Từ đi theo sau cậu liên tục cúi đầu xin lỗi mấy người bị cậu đẩy đi.
Cuối cùng khi cô đuổi kịp thì cậu đã dừng lại, thấy cậu đứng cạnh máy chơi, không nói một lời. Diệp Từ chạy đến cạnh Đàm Phá Lãng, chân cô đau chết được. Người này sao không nghĩ cô đang mang giày gì vậy, bắt cô “trèo đèo lội suối” theo như vậy là muốn giết cô phải không?
Nhưng cô chưa kịp oán, đã nghe Đàm Phá Lãng hưng phấn nói với CM001.
“King, anh trở về sao? Sao không nói với em một tiếng?”
Diệp Từ lúc này mới nhìn về phía người gọi là King kia. Đây là người con trai, còn trẻ, dáng vẻ chắc chưa qua 25 tuổi, có khi còn trẻ hơn. Vậy mà liên tục 5 năm vô địch thể thao điện tử? Thật sự không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Anh mặc một áo lông màu đen kín cổ, mang một đôi bao tay da giữ ấm. Trên người mặc một chiếc quần jean có khóa, nhìn thoải mái mà đơn giản có phần phóng túng. Nhìn đến gương mặt kia, Diệp Từ không nói nên lời, gương mặt vậy mà có trên một người đàn ông thật quá đáng tiếc.
Trên đời này có rất nhiều loại con trai, giống như người tuấn lãng, người soái, như là Bạch Mạch vốn là ôn thuận như ngọc, như là Đàm Phá Lãng rạng rỡ như ánh mắt trời. Mà trước mặt này, người này không dễ mô tả. Nếu dùng từ xinh đẹp mà nói về một người con trai thì không hay lắm, nhưng trước mặt cô ngoài từ đó ra không còn từ khác diễn tả được nữa. Là xinh đẹp, một loại âm nhu xinh đẹp…
Anh vừa lấy kính ra, Diệp Từ cảm giác như thấy hoa đào tháng ba nở rộ tươi sáng. Chỉ thấy anh khẽ cong cong môi, hơi nheo mắt phượng. Phảng phất không có chút ngạc nhiên nào, chỉ có bình tĩnh phẳng lặng mà thôi.
Anh nhìn Đàm Phá Lãng một chút, sau đó đứng dậy, đạm nhiên mỉm cười.
“Đã lâu không gặp, Phá Lãng”
Đàm Phá Lãng oa oa một tiếng kêu, sau đó nhảy dựng lên, như muốn treo trên người King.
“Anh đã về! Anh lại về! Em còn tưởng anh ngốc luôn ở bên Mỹ không bao giờ về cơ!”
King nhìn thấy Đàm Phá Lãng nhiệt tình, vội vàng đưa tay đẩy Đàm Phá Lãng ra, tránh khỏi cái ôm nhiệt tình của cậu, cười cười.
“Ha ha, Phá Lãng, bình tĩnh… anh không gay”
Trong lúc nói vậy, ánh mắt anh dừng trên người Diệp Từ. Cô nghiêng đầu nhìn Đàm Phá Lãng và King, cô biết cậu vô cùng sùng bái King, cho nên gặp được chiến hữu kiểu này cô có thể hiểu được. Nhưng mà có phải ảo giác không, khi cô thấy người đàn ông tên King này luôn luôn nhìn cô vậy?
“Đúng rồi, King, em giới thiệu một chút, người này là…”
Đàm Phá Lãng cười ngô nghê như trẻ con, dù sao cậu vẫn còn nhỏ mà. Đợi đến khi cậu bình tĩnh lại mới kéo King về phía Diệp Từ tính giới thiệu chút.

Chỉ là chưa kịp giới thiệu, nhân viên công tác đã chen vào bên trong. Đi đầu là một người ăn mặc tây trang, trên tay có một tai nghe, hướng về phía King chào.
“Xin chào, CM001. Tôi là giám đốc Hoàng Kỳ của . Xin hỏi, anh có phải đã từng tham gia thi đấu quốc tế không?”
Kinh khi này mới chuyển ảnh mắt từ Diệp Từ đến người mới đến. Ánh mắt hơi mị mị một chút, nhìn bàn tay đang đưa ra của Hoàng Kỳ, cũng đưa tay nắm nhẹ rồi buông ra, sau đó nhàn nhạt cười.
“Hoàng giám đốc, tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi là một người yêu thích thể thao điện tử, nói lúc này có phần hơi mạo muội nhưng tôi cảm thấy tiết tấu của anh rất giống người vô địch quốc tế… xin hỏi… anh là King sao?”
Hoàng Kỳ thật ra cũng chỉ thấy quen quen, nhưng khi Đàm Phá Lãng hô lớn anh ta mới nghĩ mình có phải nghe nhầm không? Cho nên mới đến đây xác nhận, King nở nụ cười trào phúng, nhàn nhạt cong môi.
“Không phải”
“Không ư?”
Hoàng Kỳ kinh ngạc đến trợn tròn mắt, nhìn về phía Đàm Phá Lãng, cũng thấy Đàm Phá Lãng đang kì lạ nhìn King, càng thêm kiên định mình không đoán sai.
“Sao như vậy được? tôi là fan trung thành cảu King. Mỗi trận đấu của anh ta tôi đều xem, cũng nghiền ngẫm rất lâu. Thao tác và chiến thuật của anh và King…”
Kinh không đợi anh ta luyên thuyên xong, đã đánh gãy lời anh. Anh liếc nhìn Diệp Từ đang đứng bên cạnh mình, khẳng định với Hoàng Kỳ.
“Tôi không phải”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.