Liệp Giả Thiên Hạ, Thế Giới Thợ Săn

Chương Q.4 - Chương 86: Chuôi Cung Giản Dị


Bạn đang đọc Liệp Giả Thiên Hạ, Thế Giới Thợ Săn: Chương Q.4 – Chương 86: Chuôi Cung Giản Dị

Edit: An Hạ
Nguồn: banlong.us
Tinh Linh vốn không phải cư dân từ đầu của đại lục Maija, nhưng họ chiếm phần đông của tộc người di dân lên đây. Đương nhiên, đó đã là chuyện từ rất lâu trước kia, bây giờ không biết đã trôi qua bao lâu, từ chủng tộc cường thịnh nhất của đại lục đã điêu tàn đến độ chỉ còn tồn tại được Bạch Tinh Linh mà thôi. Những tộc Tinh Linh khác, một là hoàn toàn diệt vong, hai là trốn vào sâu trong rừng giá bất tận, không giao du với thế giới bên ngoài nữa. Ba là, sớm đã tha hóa trở thành nanh vuốt của ác ma.
Đứng trước Tinh Linh Thần Miếu, Diệp Từ nhìn quanh quất xung quanh, quan sát phế tích không có điểm dừng trước mặt. Không khó tưởng tượng được hồi ấy tộc Tinh Linh đã phồn vinh ra sao, bởi qua những đống đổ nát này, có thể tưởng tượng được lúc ấy tộc Tinh Linh huy hoàng cỡ nào. Từ một tộc Tinh Linh, hiện tại chia năm xẻ bảy, mà tòa thần điện khổng lồ từng huy hoàng nhất đã mất đi thần thái ngày xưa ấy. Trải qua nhiều năm không được tu sửa và sự tàn phá của thiên nhiên, đã khiến cho thần miếu trở thành phế tích.
Nhưng cho dù nó đã hoang tàn như vậy, Diệp Từ đứng ở nơi này vẫn có thể cảm nhận được sự thần thánh trang nghiêm của nó.
Diệp Từ bước chậm trong nơi hoang tàn này, cứ bình tĩnh đi qua. Vừa nhớ lại, trên sử thi có rất nhiều điều mô tả lại thần điện này. Cũng may, cho dù thần điện đã hoang tàn đổ nát, nhưng dư âm thần linh của nó vẫn còn dư lại, vì vậy những quái vật sống trên Sơn Mạch Cơ Lạp đều sợ hãi dư uy của thần điện không dám lởn vởn quanh đây. Chẳng qua, yên tĩnh như vậy, an toàn như thế… lại khiến Thần Điện có chút thê lương.
Đã từng, nơi này là kiến trúc lớn nhất của tộc Tinh Linh.Vì vậy, Có rất nhiều phòng ốc, tuy rằng đã sụp đổ nhưng tìm một đồ vật trong đống đổ nát này vẫn là điều không dễ dàng. Diệp Từ đi xuyên qua thật nhiều phòng, muốn tìm chuôi cung mà không ra. Nhưng bù lại, có rất nhiều rương kho báu. Cũng may Diệp Từ có một cái chìa khóa vạn năng, nên đi mở hết, càn quét báu vật rất vui vẻ.

Những rương này có thể là do những Tư Tế Tinh Linh cai quản Thần Điện để lại, có thể là vật phẩm trân quý nhất của họ. Rời đi rồi, mấy Tư Tế cũng từng nghĩ về việc quay lại mang những thứ này đi, nhưng họ mãi mãi không có cơ hội quay lại Tinh Linh Thần Miếu nữa. Nên những rương đồ này mãi mãi nằm yên nơi đây, theo Thần Miếu ngày ngày trải qua phong sa bão táp, vẫn luôn chờ người đến là Diệp Từ mang chúng đi.
Diệp Từ lấy hết đồ trong rương, lấy được rất nhiều dược phẩm quý. Một ít trái cây hiếm, chẳng qua là trước kia nó đã từng quý giá. Nhưng giờ qua tháng năm đã khô héo, chỉ còn dược phẩm là còn dùng được mà thôi.
Ngoài ra còn rất nhiều Tài liệu, chẳng qua tài liệu đã ăn mòn, cô cầm lên thì biến thành giấy vụn. Diệp Từ lấy được nhiều Tài liệu như vậy, chỉ có mấy quyển còn đọc được mà thôi.
Tài liệu ghi lại lịch sử của Tinh Linh Thần Miếu, còn có một ít cổ ngữ cổ xưa khó hiểu. Diệp Từ chưa tìm NPC học cổ ngữ, nên muốn đọc hiểu rất khó khăn. Chỉ có thể dựa vào mấy kí hiệu đoán đoán, hiểu được một ít bài ca gì đó, không biết là để làm gì.
Trong phòng ốc tốn mấy giờ, Diệp Từ đến được gian chính của Thần Miếu. Nơi này có rất nhiều đống gạch đổ nát, trên mặt còn có một vài cột chống, trên đó còn khắc một dấu hiệu Diệp Từ rất quen thuộc- cỏ bốn lá.
Đây là kí hiệu của tộc Tinh Linh cổ. Đây là đại diện của Tinh Linh Thần Miếu rồi. Kí hiệu này mỗi tộc có một loại khác, mà mỗi chủng tộc đều khác nhau. Giống như Nhân Loại là Sư Thứu, Người Lùn là Kiếm Thánh, Vong Linh chính là Xương. Kí hiệu này được xem là một dấu ấn cực kì cao quý, nó chỉ xuất hiện ở những kiến trúc, vũ khí, trang bị rất quan trọng mà thôi. Tinh Linh là cỏ bốn lá, Diệp Từ chỉ thấy nó được khắc trên trang bị cao cấp nhất của Tinh Linh, còn những Tinh Linh bình thường khác không được sử dụng kí hiệu này.

Từ khi bước vào nơi này, cỏ bốn lá được khắc khắp nơi. Có thể thấy trước kia, Thần Miếu này quan trọng với Tinh Linh cỡ nào… có thể thấy mỗi tấc đất viên gạch đều là trân bảo.
Diệp Từ đi qua quảng trường cỏ mọc rậm rạp, không lâu đã đến trước trung tâm Thần Miếu, nhưng không tìm được cổng vào. Toàn bộ đều bị gạch rơi xuống chặn lại, người ta không thể vào được. Diệp Từ đứng trước cổng nhướng mày, trời không muốn cho cô vào đây phải không. Cô đành từ bỏ tìm lối vào khác.
Đi quanh quanh phế tích mấy vòng, cuối cùng cô nhìn thấy một chỗ hẹp. Nhưng góc này rất nhỏ, hơn nữa diện tích không lớn. Trên đó có một lan can lớn, không biết đã qua bao nhiêu năm rồi. Hàng rào cũng không che chắn được nữa, Diệp Từ nhảy lên rào, nó kêu leng keng rồi sụp xuống, rơi vào bên trong ít đất đá.
Đi từ nơi này vào, có một cầu thang uốn cong dẫn xuống. Ánh mặt trời không thể xuyên qua tầng lá rậm rạp chiếu rọi cầu thang được, nên Diệp Từ chỉ có thể tự mày mò đường xuống. Cũng may Tinh Linh có thể thấy đường trong tối, nên sau vài phút thích ứng, cô có thể mò đường trong ánh sáng mờ. Nhìn lại quang cảnh mờ ảo bên trong.
Nơi này hình như là ống thoát nước, tuy rằng Thần Miếu đã lâu không sửa sang, nhưng ống thoát nước vẫn còn nguyên vẹn. Chỉ là không có nước nữa, chỉ còn một ít nước lưu lại thôi. Diệp Từ chạy nhanh vào trong ống nước, bắt đầu quan sát bốn phía. Chỉ cần có một chút tiếng động nào đó cô có thể phát giác ra ngay để công kích lập tức.

Chỉ là nơi này vẫn còn sót lại dư âm của thần linh mà Tinh Linh tôn sùng, quái vật cũng không dám đến đây. Diệp Từ men theo ống nước cũng không thấy bất kì con vật nào, chỉ là con đường này không có tận cùng, lại dày đặc như mê cung. Đi theo vách tường mới tìm ra được đường ra. Bò từ dưới đất lên trên, đầu tiên là thấy được tầng ngầm của Tinh Linh Thần Miếu. Hình như đây là nơi tàng trữ kho báu? Một tầng lớn như vậy chỉ có tầm năm mươi phòng, nhưng từng phòng từng phòng đều có diện tích cực lớn và khóa lại.
Diệp Từ chỉ may mắn mở được ba phòng, toàn bộ đều là lương thực. Còn mấy phòng khác cô mở không được, dùng đến chìa khóa vạn năng cũng không mở được luôn, vì vậy cô đành từ bỏ ý định đầu cơ tích trữ.
Đi lên lầu hai, chỗ đó là nơi ở của Tinh Linh. Phòng rất nhiều, trong phòng có kệ sách, án thư, một cái giường rất đơn sơ. Kệ sách đã hóa tro tàn, trên bàn không có sách, chỉ còn án thư và giường trống trơn. Trong lúc Diệp Từ đến gần, mới chạm vào đã sụp đổ. Tầng này không phát hiện được gì quý giá, Diệp Từ đành leo lên tầng một.
Tầng một có nhiều phòng rất lớn, nhưng toàn bộ đều khóa lại. Không chỉ như vậy, không giống như cấu trúc hoang tàn ngoài kia. Bên trong tầng này dường như vẫn còn giữ được kiến trúc như thể không bị thời gian tàn phá. Chỉ là trên cửa đóng một lớp bụi dày, trên đó có rất nhiều đồ án tựa như trận pháp. Diệp Từ có thể mở được ổ khóa, nhưng không đi vào được. Hình như đã bị phong ấn rồi, cô đành quay ra.
Đi khỏi tầng hầm, là đến tầng trên mặt đất. Nơi này có thể thấy được phế tích ngoài kia, xem ra nó đã sụp đổ rồi. Bên trong cũng không có nơi nào còn tốt cả. Đi trên hàng lang rất lớn và tới hoàng cung. Hoàng cung lúc này đã hoang tàn đổ nát, nơi nơi đều giăng đầy mạng nhện và bụi bặm.
Diệp Từ vừa đi vào bên trong đã bị hấp dẫn. Vì nơi đó có một thánh đài, trên đó không có một hạt bụi nào. Mà xung quanh đó có bảy đế đèn, trên đó còn có nến trắng. Giống như Tinh Linh Thần Miếu trước giờ chưa từng hoang phế, trên thánh đài sạch sẽ đến không ngờ. Nhìn thế nào cũng không hòa hợp được với cung điện rách nát này cả.
Mà gây chú ý nhất có lẽ là tượng Tinh Linh, ở đó có Nữ Thần Tự Nhiên mà Tinh Linh sùng bái nhất, trên đó có một chuôi cung.

Đó là một chuôi cung giản dị, giống như vũ khí của người mới trong Tân Thủ Thôn vậy. Nhưng Diệp Từ biết rõ, phàm những vật bên ngoài càng giản dị thì càng trân quý. Vì điều này mà có rất nhiều người chỉ chú trọng bề ngoài bỏ lỡ rất nhiều điều tốt. Mỗi người nhìn vào người khác đều do bề ngoài của họ, nhất là với những người mình yêu, luôn bày ra dáng vẻ đẹp đẽ nhất của bản thân. Với những vật bình thường sẽ không xem trọng.
Diệp Từ nghĩ đây là quy luật của vật này.
Cô đi chậm đến thánh đài, đứng trước mặt tượng rồi ngẩng đầu nhìn tượng Nữ Thần Tự Nhiên, cảm thấy nàng thật ôn hòa.
Diệp Từ nhìn pho tượng một lúc, nâng đồ cao như vậy làm sao cô lấy xuống được? Muốn bò hay nhảy lên hay dùng Miêu Trảo kéo xuống?
Nghĩ một hồi, Diệp Từ quyết định mình leo lên cho rồi. Miêu Trảo có khi phá hủy mất tượng thần, có hơi phá của…
Trong lúc Diệp Từ tính leo lên, hệ thống lại nhắc nhở.
“Bạn không thể xuyên qua kết giới”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.