Bạn đang đọc Liệp Giả Thiên Hạ, Thế Giới Thợ Săn: Chương Q.1 – Chương 16: Thiên Sơn Tà Dương.
Thanh âm rất quen thuộc, quen thuộc đến nổi Diệp Từ nghĩ không ra là ai.
“Sao vậy? Vừa trò chuyện trong trò chơi xong nhanh như vậy đã quên mình? Xem ra, mình phải thường xuyên cùng cậu liên hệ.” Thanh âm đối phương mang cảm giác rất sáng sủa, nghe nghe cảm thấy như ánh nắng mặt trời đang chiếu thẳng vào mặt.
“Dịch Thương?” Do dự một hồi lâu, Diệp Từ mới nghi ngờ hỏi.
“Mình còn tưởng cậu không nhớ rõ mình.” Dịch Thương ha ha cười, thật giống trước kia, bây giờ cậu ấy vẫn chưa thay đổi.
Diệp Từ bỗng nhiên cảm thấy thời gian đang quay về quá khứ.
Tựa hồ, cô chưa từng trải qua mười năm kia, không hề làm những chuyện thương tổn bạn bè, càng không hề rời xa bọn họ lần nào. Bọn họ vẫn là như vậy đáng yêu.
“Ngày mai đi ra ăn bữa cơm đi.” Dịch Thương gặp Diệp Từ nửa ngày cũng không lên tiếng, liền nói thẳng hôm nay gọi điện thoại mục đích .
Diệp Từ giật mình, cô hình như nghĩ đến gì đó. Tại kiếp trước, giống như cũng là như vậy, có một ngày Dịch Thương gọi điện thoại cho cô, nói muốn đi ra ngoài ăn cơm, nhưng cô vì luyện cấp, cự tuyệt lời mời.
Kiếp này đây, cô nhất định sẽ không để chuyện ấy lặp lại.“Được, nơi nào?”
“A? Cậu đồng ý!” Đến phiên Dịch Thương ngạc nhiên .
“Sao? Rất kỳ quái?”
“Không phải, mình cảm thấy cậu cuồng luyện cấp như vậy, nếu kêu cậu đi ăn cậu nhất định sẽ không nguyện ý.” Bên kia điện thoại Dịch Thương bắt đầu bắt trảo tóc, cẩn thận nghĩ mình không đủ hiểu Diệp Từ.
Diệp Từ cười khổ, cô tại kiếp trước làm người thực không xong. Bây giờ cô phải triệt để thay đổi, bắt đầu làm từ bây giờ cũng không muộn:“Không như cậu nói đâu, thời gian, địa điểm, mình sẽ đến đúng giờ.”
Dịch Thương vội vàng đem thời gian địa điểm ăn cơm nói cho Diệp Từ, hai người nói vài câu liền cúp điện thoại.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Từ dậy thật sớm, đem chính mình thu thập sạch sẽ liền đi ra ngoài.
10 năm trước thành thị này đã được bầu làm “Thích hợp nhất nhân loại sinh sống thành thị” Thành thị kiến thiết kết hợp với Xanh hoá. Vừa ra khỏi cửa, đập vào trước mắt là màu xanh biếc cùng với không khí thanh tân bí mật len lỏi xung quanh thân thể khiến thể xác và tinh thần đều có một loại phiêu phiêu cảm giác.
Diệp Từ hít một hơi thật sâu, lại thở dài một lượt, dường như muốn đem kia khí thải cùng tâm sự nặng nề tích tụ nhiều năm trong thân thể toàn bộ đẩy ra bên ngoài.
Thời gian còn sớm, Diệp Từ tính đi bộ đến địa điểm tập hợp. Đi được một đoạn, tự dưng hưng trí bắt đầu nhẹ nhàng chạy chậm.
Mặc dù có chút suyễn, nhưng cảm giác còn sống thật tốt.
Chạy tới địa điểm tập hợp, từ xa liền thấy Lưu Sướng mặc quần jean đùi đi tơi đi lui trước cửa khách sạn, cô nhìn thấy Diệp Từ liền vội vàng vẫy vẫy tay, Diệp Từ chạy qua cúi người chống đầu gối thở gấp.
“Cậu chuẩn bị tham gia chạy Marathon?” Lưu Sướng nhìn liên tục hít thở Diệp Từ cười một trận, sau đó lôi kéo cô đi lên lầu.
Dịch Thương cùng Đổng Âm đã sớm đến.
Vẫn như xưa, Dịch Thương đang dùng máy tính xách tay làm việc không ngừng, Đổng Âm ngồi bên cạnh cậu nghiêng đầu xem, lâu lâu cùng Dịch Thương kịch liệt thảo luận gì đó. Hai người vừa thấy Diệp Từ tiến vào, lập tức liền ngẩng đầu lên, hướng về phía Diệp Từ vẫy tay, coi như tiếp đón, thật giống khi bé không hề hiềm khích.
Bốn người ngồi xuống, lập tức phục vụ tiến đến đưa lên thực đơn.
Bọn họ từ chối liên tục, cuối cùng thực đơn đến tay Diệp Từ, cô sững sờ, nói thật ra, cô không hề biết ba người thích ăn cái gì. Theo đạo lý, mọi người đều là bạn bè từ nhỏ, hẳn là đã hiểu rõ đối phương, nhưng Diệp Từ thật sự là cảm thấy thua thiệt bọn họ, cô đối với người thân bên cạnh mình hiểu rõ rất ít.
Lưu Sướng như nhìn ra Diệp Từ ngây người, tiếp nhận thực đơn trong tay cô cười nói:“Ngày hôm qua cậu dẫn mình đánh ra một bộ trang bị, hôm nay mình muốn thưởng cho cậu, để mình phục vụ!” Nói xong thuần thục gọi món ăn mọi người đều thích.
Diệp Từ nghe Lưu Sướng gọi món ăn, không khỏi thở ra một hơi, cô nhìn Lưu Sướng vừa vặn Lưu Sướng đang nhìn cô, hai người hiểu lòng không tuyên cười cười.
Thức ăn rất nhanh được bày lên, chẳng qua trên bàn lại hơn một bộ bát đũa, Diệp Từ nhìn kia bộ bát đũa:“Có phải còn có người nào chưa tới?”
Dịch Thương nhìn nhìn đồng hồ, không mấy để ý:“Hẳn là nhanh đến , không cần chờ anh ấy, chúng ta ăn trước.”
Lời nói chưa dứt, chợt nghe một cái giọng nam từ ngoài phòng truyền vào :“Không được như vậy, tuyệt đối không được, Dịch Thương cậu bắt anh phải mời cậu ăn cơm, cư nhiên không đợi anh!”
Diệp Từ cùng tất cả mọi người giương mắt theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy bóng dáng cao to của một người con trai đi đến. Anh đi đường rất nhanh, cũng rất vững chắc, tóc bị cắt quá ngắn, thậm chí có thể nhìn da đầu. Anh sải bước tiêu sái tiến vào, Dịch Thương lập tức liền đứng dậy nghênh đón, dùng lực ôm anh ấy rất mạnh.
Mà Đổng Âm cùng Lưu Sướng cũng cười nghênh đón, tuy rằng không có ôm, bất quá xem ra rất quen thuộc với người con trai này.
Diệp Từ không biết anh, cô chỉ đứng tại chỗ nhìn bọn họ chào hỏi.
Dịch Thương cùng anh ôm một lúc mới tránh ra, lập tức liền lôi kéo anh ngồi xuống, trên mặt mang theo hưng phấn tươi cười, hướng về phía Diệp Từ nói:“Từ, nhanh chút, mình giới thiệu cho cậu, đây là huấn luyện viên môn quân sự hai năm trung học của mình. Đến nay đã thành anh em tốt……”
Người nọ không chờ Dịch Thương giới thiệu xong, liền vươn tay đến trước mặt Diệp Từ cười nói:“Đừng nghe Dịch Thương nói bậy, huấn luyện viên gì đó đã không còn, tôi hiện tại là người bình thường. Tôi gọi là Hà Tiêu. Đã sớm nghe mọi người nói qua, Diệp Từ đúng không? Mấy lần trước hẹn cô đi ăn cơm, luôn không đến, hôm nay có thể nhìn thấy cô thật sự hãnh diện!”
Mấy lần trước? Diệp Từ nhịn không được tưởng, mấy lần trước ấy đối với cô thật đúng là quá xa xôi, chuyện hơn mười năm trước trí nhớ không rõ ràng. Cô vươn tay nắm tay Hà Tiêu, chỉ cảm thấy tay anh vừa rộng vừa hữu lực, còn có vết chai, là tay của một người quân nhân.
“Xin chào, lần trước có chuyện phải chậm trễ, ngượng ngùng.” Cô gật đầu, mỉm cười, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
“Có gì phải ngượng ngùng! Có thể quen biết chính là bạn bè!” Hà Tiêu tính cách mười phần hào phóng, không câu nệ.
Lẫn nhau giới thiệu xong, mọi người ngồi xuống ăn cơm, không khí hòa hợp. Nói không đến mấy câu, đề tài tự nhiên xả đến trò chơi Vận Mệnh.
“Tiêu ca, anh có chơi Vận Mệnh không? Hỏi anh mấy lần, anh cũng không nói, hôm nay nhất định phải cho bọn em câu trả lời thuyết phục.” Dịch Thương nhìn Hà Tiêu mỉm cười.
“Lần này mời ngươi đến chính là vì việc này.” Hà Tiêu nhìn mọi người:“Anh quả thật đang chơi Vận Mệnh, hơn nữa tính toán đến cấp 10 muốn thành lập công hội.”
“Oa, lập công hội! Đã tìm được nhiều thành viên chưa?” Đổng Âm có vẻ rất sùng bái Hà Tiêu, lúc nhìn anh nói chuyện, ánh mắt sáng hẳn lên.
“Phần lớn đều là xuất ngũ chiến hữu.”
“Tiêu ca, tên nhân vật trong trò chơi là gì, em đăng nhập liền thêm bạn tốt!”
“Thiên Sơn Tà Dương.”
…… Lúc mọi người cùng nhau nói chuyện phiếm, Diệp Từ nghe được tên này, lập tức liền ngây ngẩn cả người. Rồi sau đó cô ngẩng đầu nhìn Hà Tiêu, anh chính là Thiên Sơn Tà Dương?
Thiên Sơn Tà Dương này nhân lúc trò chơi vừa mở ra không hề nổi tiếng, anh chỉ nổi tiếng từ lúc sáng tạo ra một phi thường nổi tiếng công hội — Thiết Huyết Chiến Qua. Kiếp trước Diệp Từ nghe đồn qua Thiên Sơn Tà Dương trọng nghĩa khí, ra tay hào phóng, từng làm binh, toàn bộ công hội đều quân sự hóa quản lý, người chơi ở đoàn chủ mỗi một người đều là Tinh Anh.
Bọn họ công hội không giống với công hội khác, tham gia Vận Mệnh mới bắt đầu thành lập, nhưng phát triển cực nhanh, trong ba năm ngắn ngủn liền trở thành Đại Công Hội thuộc top mười cả nước. Đương nhiên, trong đó không thể không nói đến tác dụng của Thiên Sơn Tà Dương.
Không chỉ như thế, xem xét theo mặt cá nhân thì Thiên Sơn Tà Dương rất dễ kết giao bạn bè, vô luận là thật tâm tri kỷ cũng tốt, hồ bằng cẩu hữu cũng thế, anh đều có biện pháp kết giao. Nhớ rõ sau này Vận Mệnh lưu hành câu nói, bạn có thể không biết mười đại cao thủ Vận Mệnh, nhưng tuyệt đối không thể không biết Thiên Sơn Tà Dương.
Đủ thấy, Thiên Sơn Tà Dương ở Vận Mệnh như cá gặp nước.
Diệp Từ cùng Thiên Sơn Tà Dương cũng từng cùng xuất hiện. Chẳng qua này phương thức không tốt đẹp cho lắm.
Năm đó, Vận Mệnh mở cửa Nghiệp Đoàn Thành Chiến, Thiết Huyết Chiến Qua thủ thành. Mà Phong Tuyết Môn công thành.
Trước khai chiến một tuần, Thiên Sơn Tà Dương nhờ Dịch Thương tìm Diệp Từ – Vận Mệnh đệ nhất nhân loại pháp sư, muốn mời cô đi hỗ trợ thủ thành, hơn nữa số tiền thưởng cho rất xa xỉ. Diệp Từ không từ chối, nhưng trước khi khai chiến ba ngày Phong Tuyết Môn cũng tìm Diệp Từ, hơn nữa ra giá cao hơn Thiên Sơn Tà Dương gấp ba mời Diệp Từ hỗ trợ Phong Tuyết Môn.
Ba ngày sau, lúc Thiên Sơn Tà Dương tha thiết chờ đợi, chờ mong nhân vật trọng yếu xuất hiện tại khoảnh khắc cuối cùng khắc chế đối thủ.
Thiết Huyết Chiến Qua và Phong Tuyết Môn vốn thế lực ngang nhau, muốn thông qua Diệp Từ chèn ép Phong Tuyết Môn, đem nghiệp đoàn uy vọng thôi đẩy lên cao, nhưng cuối cùng kết quả lại là như vậy.
Thiết Huyết Chiến Qua quả nhiên thua, tuy rằng miễn cưỡng bảo vệ bài danh, nhưng toàn bộ nghiệp đoàn đã bị thương nặng, thời gian hồi phục rất lâu mới có sức chiến đấu như trước. Bất quá, các Đại đoàn đội không theo kịp tiến độ tiến phó bản như đoàn đội nghiệp đoàn khác, khiến rất nhiều hội viên bỏ đi. Kết cục cuối cùng, trận chiến ấy của Thiết Huyết Chiến Qua là đỉnh cao khiến mọi người nhớ đến…… cũng vì vậy mà dần dần biến mất trong trí nhớ mọi người.
Bởi vì sự kiện ấy, Dịch Thương Đổng Âm cùng Diệp Từ hoàn toàn quyết liệt, liền ngay cả quan hệ của cô và Lưu Sướng cũng bị đông lạnh.
Khúc mắc cũ, trong mắt Diệp Từ bây giờ, chẳng khác gì giấc mơ. Cô không thể nào nghĩ đến, nguyên lai khi đó Dịch Thương gọi điện thoại cho cô là vì gặp Thiên Sơn Tà Dương.
Có đôi khi tổng cảm thấy chính mình đã hiểu rõ hết thảy, nhưng là người tính không bằng trời tính a.
“Từ, Từ, Tiêu ca hỏi cậu kìa!” Đổng Âm thấy Diệp Từ không có phản ứng, liên tục kéo tay cô ở dưới bàn, Diệp Từ thu suy nghĩ, hoàn hồn.
“Gì?”
“Đợi Tiêu ca lập nghiệp đoàn, bọn tớ đều đi, cậu cũng tham gia đi!” Đổng Âm hưng phấn, thích đến độ mặt có chút đỏ lên.