Đọc truyện Liệp Bộ – Chương 50: Đi săn (4)
Trường tiểu học Teitan mỗi năm đều có một lễ kỷ niệm, tuy rằng không phải quá mức long trọng, nhưng cũng khiến tụi học sinh nhảy nhót, huống chi lúc này nhà trường còn mời đoàn kịch rối gỗ nổi tiếng nước ngoài đến, vì vậy lễ kỷ niệm còn huy hoàng hơn không ít.
Conan nhìn áp phích dán bên ngoài trường, “Hamlet” (1), cũng chính là vở “Hemlet” của Shakespeare (2). Đây là vở kịch mà con nít có thể hiểu sao? Conan không khỏi nghi ngờ.
Mà Genta, Mitsuhiko cùng với Ayumi đang đứng bình luận đối diện với bức minh hoạ hoàng tử, nhìn rất có dáng chuyên nghiệp, đương nhiên điều kiện đầu tiên là chưa nghe đến nội dung bình luận…
Conan cười khan vài tiếng liền bước thẳng vào trường học.
Lúc này trong trường, bởi vì coi như trường Teitan mở cửa cả ngày, cũng có rất nhiều phụ huynh đưa con đến, những người này ngược lại còn rất nhiều.
Conan nhìn dấu hiệu của đoàn múa rối gỗ trên cổng trường, nền đen với hình mặt trăng treo ở trên bầu trời, phía dưới là tên các tiết mục. Không phải thiết kế độc đáo gì, nhưng khiến Conan cau mày một cách khó hiểu, cho dù cảm giác không có khả năng, nhưng nhiều người như vậy, nếu thật sự xảy ra chuyện gì…
Cậu nhìn bốn phía xung quanh, ngoại trừ mọi người đang vui vẻ hoà thuận, cũng không có gì khác thường. Vươn tay kiểm tra thắt lưng bên hông, kính mắt, huy hiệu liên lạc… Đều không có vấn đề.
Trong nội tâm cười nhạo bản thân quá mức cẩn thận đến sợ hãi, lại cũng hiểu được đây là chuẩn bị tất yếu.
Lúc này ngọn đèn chiếu sáng hội trường nhỏ, các nhân viên đi lui đi tới trên sân khấu, người lớn và trẻ em vào trước đã ngồi ở các hàng ghế đầu. Bởi vì vốn là trường học, cho nên hậu trường cũng được mở ra. Conan nhìn quanh hậu trường, phạm vi không lớn, đứng lên liếc mắt một cái là có thể nhìn quét toàn trường. Sau đó đi bộ vào hậu trường.
Cái gọi là hậu trường cũng chỉ là dùng một tấm ván gỗ tạm thời tách ra thành một khoảng trống, dù sao kinh phí trường học hữu hạn, hơn nữa kịch rối gỗ, cũng không cần không gian quá lớn.
Vài thùng được đặt lác đác lẻ loi ở một bên, bên trong chất một số con rối gỗ chưa được lắp ráp, mà còn cụt tay cụt chân, nhìn tương đối đáng sợ.
Đèn ở hậu trường mờ nhạt, một thân ảnh, đôi mắt xanh lục gắt gao nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cậu bé, khoé miệng tươi cười để lộ ra răng nanh màu trắng. Đó là điềm báo của dã thú sắp săn mồi.
“Conan bảo chúng ta không cần tới, chúng ta cứ đi thật không tốt mà?” Ran Mori đứng trước cổng trường tiểu học Teitan, do dự nói. Tuy rằng cô cũng rất muốn đi, nhưng trước đó Shinichi đã nhắc qua…
“Có cái gì kia chứ, tiểu quỷ kia không chừng làm gì xấu trong trường học, mới không muốn cho cậu thấy?” Sonoko híp mắt, mặt đầy ghét bỏ nói.
“Này…” Ngoại trừ Ran thì không có ai biết thân phận thực sự của Conan, cho nên lúc này cô cũng không có biện pháp giải thích.
“Đi xem đi! Hình như rất vui.” Đứng một bên bị Sonoko lôi kéo, Eric mặt đầy tươi cười, nói.
“Cậu xem anh đẹp trai cũng nói như vậy, đi thôi! Cùng lắm thì chúng ta tránh tiểu quỷ kia đi, không phải vậy là được sao? Thật không hiểu nổi cậu, Conan có thông minh đi nữa thì cũng là con nít.” Sonoko Suzuki không khỏi oán giận nói.
Ran Mori chỉ có thể xấu hổ cười cười, rồi sau đó gật gật đầu.
Ba người cuối cùng bước vào trường tiểu học Teitan.
Thời điểm kịch rối gỗ bắt đầu, đèn ở hội trường bị tắt đi, chỉ còn lại đèn trên sân khấu đầy màu sắc, vài nghệ sĩ điều khiển rối cầm rối gỗ lên sân khấu.
Lời tường thuật được đọc qua loa phóng thanh, bởi vì âm sắc, thanh âm vốn dĩ trầm hậu giờ phút này nghe được lại có hơi chói tai.
Conan đứng ở cửa hội trường, bởi vì thiết kế toàn bộ hội trường là theo hình thức cầu thang, cho nên cửa cũng là nơi cao nhất, có thể nhìn hết toàn bộ hội trường.
Phía sau cậu là một bức màn dày màu đỏ sậm, giờ phút này đã hoàn toàn buông xuống, che khuất ánh sáng rọi vào. Gương mặt mỗi người theo ngọn đèn trên sân khấu mà biến hoá.
“A! Conan, sao cậu lại đứng đây, không kiếm chỗ ngồi sao?” Lúc này màn cửa bị xốc lên, một làn ánh sáng xộc vào, Ayumi hiển nhiên bị người bên cạnh rèm cửa doạ sợ, sau khi nhìn rõ người, mới nhẹ nhàng thở ra.
Sau khi điều chỉnh lại màn cửa, Conan nói: “Không, tớ đứng ở chỗ này, cậu cũng về chỗ ngồi đi.”
Ayumi vốn còn muốn hỏi vài câu, nhưng trên sân khấu vừa lúc diễn đoạn gay cấn, lập tức bị thu hút sự chú ý, vì thế quay đầu nói vị trí ngồi của mình cho Conan rồi rời đi.
Kịch rối gỗ luôn luôn là nhẹ nhàng tiến hành, vô luận dưới đài hay trên sân khấu đều không có gì khác thường.
Là cậu quá đa nghi sao? Nghe câu nói kia của Vermouth, không lâu sau liền gặp đoàn kịch rối gỗ, như vậy quá mức trùng hợp, khiến cậu nghi ngờ, nhưng cậu cũng xem nhẹ, bởi vì khả năng trùng hợp như vậy thật rất nhỏ. Dù sao đoàn kịch rối gỗ từ nước ngoài đến Nhật Bản diễn xuất, không phải nói muốn an bài liền an bài được…
Conan nghĩ như thế, trên mặt tươi cười tự giễu, rời khỏi hậu trường.
Nhưng mà vào lúc này, chỉ nghe “bụp” một tiếng, toàn bộ ánh đèn rực rỡ trên sân khấu nháy mắt tắt đi, toàn bộ hội trường trong lúc nhất thời hoàn toàn lâm vào bóng tối. Trẻ con hét chói tai, tiếng người lớn nghi ngờ và an ủi nhanh chóng tràn ngập toàn hội trường.
Conan trong bóng tối bỗng nhiên bị một người bịt kín mặt mũi, chế trụ tay chân.
“Ư…” Lắc đầu giãy dụa, nhưng khoảng cách sức lực khiến cậu không có khả năng tránh thoát. Tuy rằng trên người có trang bị, nhưng cậu căn bản một tia cơ hội cũng không có, thủ pháp chế phục kia phi thường chuyên nghiệp.
Hương vị bạc hà thản nhiên cùng với vị thuốc lá trong hơi thở.
Conan trừng lớn mắt, là hắn? Gin!
Hắn muốn làm cái gì?!
Nếu đây đơn thuần chỉ muốn bắt cậu, ngày hôm qua rõ ràng có cơ hội tốt hơn, mà giờ phút này, bên ngoài người tuy rằng phần lớn tụ tập tại hội trường, hoặc là khu triển lãm khác, nhưng khẳng định cũng không ít, như vậy đi ra ngoài đối với hắn hoàn toàn không có điểm tốt nào.
“Đừng lộn xộn, được không? Bằng không hiện tại tôi tuỳ tiện nã một phát súng, cậu cảm giác thế nào?” Cố ý đè thấp thanh âm, vừa uy hiếp lại mang theo tiếu ý, cười trào phúng khinh miệt.
Trong bóng đêm, mọi người hầu như đã khủng hoảng, huống chi nghe đến tiếng súng, đến lúc đó sẽ không đơn giản là đấu súng, rất nhiều người sẽ vì bối rối mà tuỳ ý chạy loạn, như vậy nguy hiểm nhất chính là người yếu đuối, là những đứa trẻ…
Gin chậm rãi di động về phía bên phải, lúc này đã có người dò dẫm trong bóng đêm mà đi ra ngoài, chỉ cẩn xốc màn cửa lên, hết thảy sẽ tốt hơn.
Cảm giác có người đi qua bên cạnh, Conan “ư…ư…” vài tiếng, nhưng hiện tại trong hội trường quá mức ồn ào, thanh âm của cậu căn bản không có khả năng truyền vào tai người nọ.
Đứng dậy kéo màn không phải là ai khác, mà là Ayumi, Mitsuhiko mà Genta.
“Hả? Vừa rồi Conan vẫn đứng đây, tớ còn đang băn khoăn không biết vì sao cậu ấy lại không kéo màn lên, đi rồi sao?” Ayumi thì thào tự hỏi.
“Hừ? Kịch rối gỗ hay như vậy cậu ấy cũng không muốn xem?” Genta gào rất to, hiển nhiên đối với Conan có vài phần cười nhạt…
“Conan và Haibara vốn không giống với chúng ta mà?” Mitsuhiko ăn không nói có, “Thế nào cũng thấy đầu óc các cậu ấy dường như trưởng thành hơn một chút.”
“Trưởng thành? Đều không phải là con nít giống chúng ta sao?” Genta bất mãn nói.
Mà ba đứa nhóc này không biết là, lúc này Conan đang ở trong phòng đựng đồ rất gần bọn chúng, chỉ là cách một cánh cửa mà thôi.
Đợi đến lúc ba đứa nhóc rời đi, nghe tiếng người lác đác đi ra ngoài, lúc này Gin mới buông lỏng tay che miệng mũi Conan.
“Cậu hiện tại có thể hô, gọi người tới cứu, tôi cho cậu một cơ hội, cậu có gọi không?” Gin ghé vào bên tai Conan, ngữ khí ái muội không rõ ràng nói.
Nếu có thể, Conan quả thật muốn liều lĩnh kêu lên, nhưng lúc này cậu hoàn toàn bị giữ chặt ở trong ngực của Gin, tư thế như vậy khiến cậu muốn mở miệng cũng đã rất khó khăn, thời gian dài càng có thêm cảm giác muốn trật cả khớp hàm.
“Ngày hôm qua, cậu cả người đều run rẩy, là đang sợ hãi sao? Yên tâm, thám tử nhí, món đồ chơi vui như vậy, tôi sao lại có thể phá huỷ sớm được.”
Thân hình Conan run lên, quả nhiên hôm qua người đàn ông này nhìn thấy cậu, như vậy nếu là muốn bắt cậu, vì cái gì… không phải là hôm qua?
“Như vậy không phải càng thú vị sao? Cậu không muốn biết tôi làm sao đem cậu ra ngoài ư?” Dường như hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Conan, Gin nói.
Cái loại giọng điệu trêu đùa này khiến Conan không tự giác nhíu mi lại.
Conan nhìn người đàn ông một tay lấy từ trong lòng ra một viên thuốc bọc đường, rồi sau đó trước khi cậu phản ứng kịp, người đàn ông đã dùng lực nhét viên thuốc vào trong miệng Conan. Ngón tay kia thậm chí vì muốn xác định Conan đã nuốt viên thuốc mà dùng lực ma sát trên lưỡi cậu.
Miệng buộc phải mở ra, nước bọt theo tay Gin triền miên chảy xuống.
Rồi sau đó, Gin vung tay lên, Conan ngã xuống đất.
“Khụ khụ…” Không ngừng ho mạnh, sắc mặt đều đỏ lên. Băng vải vết thương trên đầu cậu đã muốn chảy ra tơ máu, hiển nhiên vừa rồi Conan giãy dụa quá mức kịch liệt, khiến miệng vết thương nứt ra rồi.
“Ngươi cho ta ăn cái gì?” Conan che yết hầu, cái loại cảm giác bị người thò tay vào cổ họng, như là cảm giác cả người đều bị xỏ xuyên qua. (Ờ, em sắp bị xỏ xuyên rồi._.)
Gin chỉ cười lạnh nhìn cậu, không có trả lời…
Nhưng hiệu quả của thuốc lại rất mau chóng…
“Phù phù.”
Tim đập mạnh hơn, khiến Conan hít sâu, một tay gắt gao kéo áo trước ngực, cảm giác đau đớn quen thuộc này… Xương cốt, thậm chí cả chân tay đều như bị xé rách.
“Là… thuốc giải?…” Conan chỉ kịp nói như vậy, thân hình đã bắt đầu biến hoá. Cho dù có bao nhiêu ý chí cường liệt, cho dù mỗi lần biến hoá cách nhau một ngày, nhưng thân thể cậu đã trải qua bao nhiêu lần sốt cao, bôn ba, bị thương, căn bản đã suy yếu nặng. Mà nhịp tim đột nhiên tăng tốc trong tình trạng thiếu ôxy khiến thân thể cậu hoàn toàn không chịu đựng được.
Gin kiêu ngạo nhìn cậu bé đã hôn mê trên mặt đất, tựa hồ bởi vì đau đớn mà tay chân cậu không ngừng vô thức động đậy.
Cởi áo khoác trên người, bao lại thân thể cậu bé không ngừng cử động, rồi sau đó ôm vào trong lòng. Như vậy chỉ giống như một người bố đang ôm con của mình.
Bên trong Gin mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, rất nổi bật. Lúc này hắn mở cửa phòng dụng cụ, vươn tay cởi chiếc mũ dạ đen khỏi đầu, ném lại vào trong phòng.
Đoàn người Ran Mori đi giữa khuôn viên trường, trên thực tế bọn họ vừa rồi chuẩn bị xem kịch rối gỗ, chẳng qua nghe nói trường bị cúp điện, cho nên cũng phải từ bỏ!
Một thân ảnh màu trắng khiến Ran bỗng dừng bước, nghiêng người.
“Sao vậy?” Sonoko theo ánh mắt cô nhìn qua, rồi sau đó thét to: “A a, người kia cao quá, tóc lại màu vàng kim, có phải người nước ngoài hay không? Bả vai thật rộng, nhìn bóng dáng chính là một người rất đẹp trai.” Nháy mắt lâm vào trạng thái si mê.
Eric cũng nhìn qua, rồi sau đó nhíu mi.
Đều trải qua sự kiện kia, đối với người đàn ông đó, một thân đồ đen, tóc vàng kim, cùng với mũ dạ màu đen, tất nhiên là ký ức khắc sâu.
Tàn nhẫn lãnh khốc giống như dã thú.
Ran nhìn chằm chằm người đàn ông kia, liền thấy hắn dừng lại bên cạnh một chiếc xe, trên tay tựa hồ ôm một đứa bé, bởi vì khoảng cách xa, cũng không thấy rõ ràng. Hắn ôm đứa bé đặt vào trong xe, động tác kia cũng không phải là ôn hoà, rồi sau đó, bỗng nhiên đứng thẳng lên.
Tựa hồ nhận ra ánh mắt của đoàn người Ran, người đàn ông xoay đầu qua…
Khuông mặt kia, Ran một đời cũng không quên. Đôi mắt xanh lục, khiến người ta có cảm giác rơi vào hầm băng, băng lạnh thấu xương! Thân thể không tự chủ được run rẩy, không biết là bởi vì phẫn nộ, hay là vì sợ hãi.
“Oa, đẹp trai quá.” Sonoko nhìn mặt người đàn ông, thét to, rồi sau đó nhìn thấy người đàn ông kia lộ ra một nụ cười tà mị.
“Chúng ta phải báo cảnh sát!” Eric siết chặt tay nạng của mình, loại sợ hãi này là đến từ nội tâm, khiến sắc mặt anh ta trong nháy mắt trắng bệch.
Ran gật gật đầu, liền lấy điện thoại di động ra.
Dường như cảm giác nụ cười của người đàn ông kia đang cười nhạo cái gì? Nghĩ như vậy, sau khi Ran quay số xong liền dừng lại, trong lòng đột nhiên hoảng sợ!
Conan!!?
“Anh đang nói gì? Cái gì mà báo cảnh sát? A, anh chàng kia tuy rằng rất đẹp trai, nhưng nụ cười kia thật sự khiến người khác rét run.” Sonoko khoanh hai tay trước ngực, một bộ dáng lạnh run. “Hả hả, Ran, cậu đi đâu đó?” Lúc Sonoko còn muốn phát biểu thêm vài câu, Ran bỗng nhiên bỏ chạy.
Ran Mori xoay người, vươn tay ném điện thoại cho Sonoko, “Sonoko cậu gọi điện thoại, Eric sẽ giải thích tình huống cho cậu, tớ đi tìm Conan trước.” Ran chưa nói xong, đã chạy thật xa.
Sonoko quay đầu, muốn oán giận với Eric, nhưng thấy sắc mặt Eric căng thẳng, cho dù thần kinh thô kệch, cũng biết được sự tình không đơn giản.
“Em phải nói cái gì?” Cầm điện thoại, Sonoko ngẩng đầu đầy nghi hoặc hỏi Eric.
“Tội phạm truy nã quốc tế đang lẩn trốn, biển xe Shinjuku 54 MI 48-69.” Eric nói ngắn gọn.
“Ai???” Sonoko mặt đầy vẻ không thể tin được, người đàn ông vừa rồi là… Tội phạm truy nã quốc tế?
Ran Mori ở trong trường tìm thật lâu cũng không thấy Conan, trong lòng càng thêm nôn nóng…
Chợt thấy trong đám người có ba bóng dáng quen thuộc, cô lập tức chạy qua: “Này, Ayumi, Genta, Mitsuhiko, các em không ở cùng một chỗ với Conan sao?”
Ayumi gật đầu, “Vừa rồi lúc kịch rối gỗ em có thấy Conan, sau khi cúp điện cậu ấy hình như đi rồi.” Ayumi nói chi tiết, “Chị Ran, Conan bị sao vậy?” Con nít so với người lớn thì càng tò mò hơn, đặc biệt thấy Ran chạy đến mặt đầy mồ hôi, Ayumi lo lắng hỏi.
“Không, không có gì, chị chỉ bỗng nhiên không tìm được em ấy, hội trường diễn kịch là nơi nào?” Ran thở phì phò hỏi.
“Ở bên kia, bọn em mang chị đi.” Ba đứa nhỏ đồng thời nói.
Ran Mori gật đầu.
————————
Chú thích:
(1) Hamlet: Shakespeare viết Hamlet vào khoảng năm 1601 theo thể tuồng (melodrama) là hình thức nghệ thuật sân khấu phổ biến ở nước Anh thời bấy giờ; về sau qua nhiều lần trình diễn, tác phẩm bị tam sao thất bản, ông tự tay chỉnh lý dần tác phẩm, văn bản cuối cùng theo thể kịch nói xuất bản năm 1623 được dùng cho đến ngày nay.
Kịch bản của Hamlet phỏng theo một truyện dân gian Đan Mạch, truyện này đã được thầy tu Đan Mạch tên là Grammaticut (Saxo Grammaticus) sao chép lại từ ba thế kỉ trước; đến năm 1572, nhà biên soạn Pháp tên là Belơforét (Louis de Belleforest) dựa vào đó mà viết Câu chuyện bi thảm thứ năm trong tập truyện của ông. Đây là chuyện một vị thái tử tên là Amlet (Amleth) phải giả điên để tìm cách báo thù cho cha, vì người chú ruột đã giết cha chàng, lấy mẹ chàng và cướp đoạt ngôi vua.Đọc thêm chi tiết về Hamlet ở đây.
(2) Shakespeare: Tác giả Romeo và Juliet, chắc ai cũng biết nhỉ.Đọc thêm tại đây.