Đọc truyện Liên Tình – Chương 2
CHƯƠNG 2
Qua mấy ngày sau, Dư Bá mang từ bên ngoài một gã tự xưng là bán tiên đạo sĩ có thể tính toán như thần quay về Sở gia, Sở Thiên Nghiêu vội vàng thỉnh đạo sĩ đi vào phòng, dâng tặng một thiết Quan Âm tốt nhất, cũng căn dặn hạ nhân chạy nhanh vào trong viện nơi Từ ma ma đang chiếu cố hai đứa nhỏ, bảo mau ôm hai tỉ đệ họ ra đây.
Khi đợi Từ ma ma ôm một hài tử đi ra, Sở Thiên Nghêu cũng nhìn đến đứa con lớn bảy tuổi – Sở Ngàn Lâm của mình cũng đang cố gắng ôm một đứa, sợ tới mức chạy nhanh đến đoạt đứa nhỏ vào lòng hắn, sợ tiểu tử này không cẩn thận thả ra thì xong chuyện, đem nữ nhân bảo bối của hắn làm rơi xuống thì tiêu.
Cẩn thận đem nữ nhân ôm vào trong lòng, nóng giận quay đầu lại thưởng cho Sở Ngàn Lâm một trận, mắng: “ Xú tiểu tử, xương cốt nó còn chưa cứng cáp! Mà cả ngày ôm hài tử kia, nếu như lỡ tay đánh ngã, xe ta không đánh người một trận mới là lạ a.”
“ Hì hì! Nàng vừa trắng vừa tròn, rất đáng yêu mà!” Sở Ngàn Lâm thè lưỡi, nghịch ngợm cười nói.
“ Bán tiên, ngài mau tới thay lão phu nhìn xem, mệnh hai đứa trẻ này cùng lão phu như thế nào? Tiện cho bọn hắn lấy một cái tên tốt, tốt nhất là có thể giúp ta gia nghiệp thịnh vượng.” Sở Thiên Nghiêu ôm tỷ tỷ trong tay, vui vẻ hướng đạo sĩ mở lời.
Đạo sĩ đi ra phía trước, chăm chú nhìn tướng mạo đứa nhỏ ở trong lòng Sở Thiên Nghiêu, vừa vuốt râu, vừa cử động các ngón tay thầm tính, chốc lát, mới khen tặng, nói: “ Chúc mừng Sở lão gia, lệnh thiên kim tướng mạo xinh đẹp, thanh tú nổi bật, tương lai tất là một đại mỹ nhân, hơn nữa ngày sinh tháng đẻ của nàng cùng lão gia bát tự thập phần phù hợp, không chỉ có thể vượng -1 cha mẹ, tương lai nếu có một vị hảo hôn phu , cũng là một thể tử giúp phu vận-2 hảo, có thể trợ phu thăng chức rất nhanh, dựng lên cơ đồ nghiệp lớn.”
Sở Thiên Nghiêu vừa nghe liền cao hứng miệng cười toa toét, rồi nói to: “ Hảo! Hảo! Bán tiên ngài thay lão phu tính mệnh cho nữ nhân , làm lão phu vừa lòng cực kỳ, thỉnh bán tiên lại thay lão phu lấy một cái tên tốt cho tiểu bảo bối của ta đi!”
“ Ân….Lệnh thiên kim vận mệnh đã định trước là tạo phúc cho cả nhà, cả đời trôi chảy, đại phú đại quý, chỉ cần chú ý chính là ngàn vạn lần phải rời xa người mang mệnh hỏa, bằng không sẽ gặp tai họa cực lớn. Như vậy đi! Ta thay lệnh thiên kim gọi là Hàm Du, Hàm tự mang thủy, thủy có thể khắc hỏa, Du tự là mỹ ngọc ý -3 , ôn nhuận, trong ngọc cũng mang thủy, tin tưởng là có thể thay lệnh thiên kim giải tiêu tai họa.”
“ Hảo, hảo, hảo, đa tạ bán tiên chỉ điểm, còn hài tử kia của lão phu thì sao? Mạng của hắn như thế nào?” Sở Thiên Nghiêu mặc dù có chút để ý đến mệnh nữ nhi có tương khắc với mình, nhưng vừa nghe bán tiên ban cho nhi nữ cái tên có thể hóa giải, liền cũng không tiếp tục buồn bực, chạy nhanh ôm đứa nhỏ còn lại đến nhượng đạo sĩ xem.
Đạo sĩ vừa thấy, ánh mắt có chút kinh ngạc, do dự hỏi: “ Sở lão gia, đứa bé này…..cũng là lệnh thiên kim?”
“ Không, không phải, nó là bé trai, cùng tỷ tỷ chỉ kém một khắc đồng hồ mà thôi, như thế nào?” Sở Thiên Nghiêu nghe được bán tiên hỏi cũng kỳ quái, khi hắn ôm nữ nhi cũng chưa nói là nam hay nữ, bán tiên liền liếc mắt một cái thì đã chắc chắn là con gái, vì sao ôm đến hài tử thì…, bán tiên hỏi lại hắn vấn đề kì lạ như vậy?
“ Ân….ngày thường cùng với tỷ giống nhau, xinh đẹp động lòng người, bất đắc dĩ…. Loại tướng mạo này sinh ở thân nữ nhi là đại phú đại quý, sinh ở thân nam nhi thì….” Đại sĩ nói đến một nữa liền ấp úng, không biết nên hay không tiếp tục nói .
“ Rồi sao nữa? Ngài cứ nói ra đi, bán tiên!” Sở Thiên Nghiêu sốt ruột, ngược lại càng thúc giục bán tiên hơn.
“ Theo ta thấy, hài tử này… là nam thân nữ mệnh -4…. Đường đường nam nhi thân cao bảy thước mà lại có gương mặt tựa như của nữ nhi, chẳng những tương lai không thể thành tựu nghiệp lớn, lại dường như không làm nên việc, chỉ biết rước lấy phiền phức mà thôi.” Đạo sĩ bất đắc dĩ nói ra sự thật.
“Nam thân nữ mệnh….là ,là mạng của hắn sao? Bát tự của hắn có biện pháp cứu không?” Sở Thiên Nghiêu nôn nóng hỏi, cũng đã biết nam thân nữ mệnh, nhưng bộ dạng cùng tỷ tỷ lớn lên giống nhau như đúc, thì dù sao cũng có thể giúp hắn hưng gia lập nghiệp chứ?
“ Sở lão gia là người làm kinh thương-5 ư?” Đạo sĩ hỏi lại hắn.
“ Đúng vậy! Sao?”
“ Đứa nhỏ này…..cùng tỷ tuy chỉ kém một khắc khắc, nhưng mệnh cách lại khác nhau rất lớn, hắn cùng với ngài một nhà hữu duyên vô phận, có thể là khắc cha khắc mẹ, nếu ngài….còn hy vọng tổ trạch-6 gia nghiệp thịnh vượng như trước …..Lão phu khuyên ngài…Tuyệt không thể nhìn nhận đứa nhỏ này….Nếu không…..Trong vòng ba năm nhất định sẽ gia đạo sa sút….Tổ truyền tâm huyết-7 thất bại trong gang tấc….”
Đạo sĩ cảm thán, hai đứa nhỏ mệnh cách khác nhau, cư nhiên đồng thời đều sinh tại trong nhà này, là phúc hay là họa….chỉ có thể do trời mà thôi!
.
“ Dư Bá, đến phòng sổ sách cầm một trăm lương bạc, rồi tiễn bán tiên ra phủ.” Sở Thiên Nghiêu co người ngồi trên ghế, sắc mặt tối sầm thất vọng, hai mắt như chuông đồng trừng mắt nhìn xuống đứa nhỏ không biết chuyện gì xảy ra đương ngủ trong lòng .
Quả thực như lời nói của thê tử, trong song bào thai chắc chắn sẽ có một đứa là điềm xấu, nghĩ cả cuộc đời hắn chưa từng làm chuyện gì đại nghịch bất đạo, tại sao tai họa lại đổ ập xuống ở trên người hắn?
“ Sở, Sở lão gia, không cho ta thay lệnh lang lấy một cái tên sao?”
Sở Thiên Nghiêu tự giễu nói: “ Bán tiên, ngài nếu đã nói đứa nhỏ này cùng ta nếu có quan hệ, sẽ khiến gia đạo sa sút, tổ truyền tâm huyết đều thất bại trong gang tấc, thì ngài cần gì tái lãng phí khí lực thay nó đặt một cái tên? Dư Bá, tiễn khách!” cuối cùng lạnh lùng ra lệnh tiễn khách, đủ thấy hắn là phẩn uất như thế nào.
Hắn còn chưa nói xong, như thế nào Sở lão gia đã đuổi hắn đi rồi? Đạo sĩ thở dài, thật sâu nhìn tiểu nam hài liếc mắt lần cuối. Đứa nhỏ đáng thương, nếu ngươi chống đỡ được kiếp nạn này của ngươi, tương lai….chắc chắn sẽ có một người cùng ngươi bầu bạn cả đời, đạo sĩ thầm than thở, quay đầu liền theo Dư Bá rời đi.
Đợi bán tiên đi rồi, Sở Thiên Nghiêu thô lỗ đem đứa trẻ đang ngủ say trong lòng ném cho Từ ma ma, ôm nữ nhi quay về, thuận miệng nói: “ Đem nó ném vào sài phòng, mặc nó tự sinh tự diệt.”
Từ ma ma nghe vậy kinh hãi, sững sờ tại chỗ. “ Lão, lão gia, nó….nó cũng là cốt nhục của ngài mà!”
“ Lão phu tuyệt không thể để tổ nghiệp gia truyền của Sở gia và tâm huyết nửa đời ta hủy hết trong tay nó, đem nó ném tới sài phòng đi, nếu là đã chết , cũng coi như nó mệnh hảo, sớm đi đầu thai, nếu mạng chó của nó không chết, là nó chính mình mệnh ngạnh-8 , chỉ cần nó còn có một hơi thở, nó phải làm nô tài cho Sở gia cả đời, dẫn đi!!” Sở Thiên Nghiêu tàn nhẫn hạ xuống mấy lời ân đoạn nghĩa tuyệt, rồi lập tức ôm nữ nhi hướng nội thất đi vào, cũng không thèm liếc mắt nhìn tới đứa nhỏ ở trong lòng cùng Từ ma ma một lần nào.
Từ ma ma nước mắt lan tràn, đau lòng nhìn đứa trẻ mới sinh ra trong phủ bất quá mới vài ngày, chỉ vì mấy lời của một thầy tướng số mà từ thiên đường rơi xuống địa ngục, rõ ràng cùng là một mẹ sinh ra, bộ dáng giống nhau như đúc, như thế nào tỷ tỷ từ nhỏ được mọi người yêu thương, mỗi người đều đem nàng bồng bế vào lòng , hết mực yêu thương, đệ đệ ngược lại sinh ra đã gầy yếu, không có ai thèm nhìn đến nó?
Mẫu thân kiêng kị song bào thai, xem đứa thứ nhì là điềm xấu, chưa từng ôm qua nó, mớm nó uống sữa, mà thân sinh phụ thân cũng chỉ ôm qua nó hai lần còn người tỷ tỷ cũng ngu ngơ không biết tí gì đã an an ổn ổn ngủ ở trong lòng cha mình đếm không biết bao lần!
“ Không việc gì, cha mẹ không thương ngươi, ma ma sẽ thương ngươi mà?” đưa tay vỗ nhẹ hai má trơn mịn của đứa nhỏ, tiểu nam hài thiêm thiếp ngủ, khóe miệng hơi hơi dâng lên qua cái vỗ về ấm áp của ma ma, ngủ chìm trong hương vị ngọt ngào của chút tình thương cuối cùng còn sót lại dành cho nó.
**********************************
Chú ý
1- Vượng : phụng dưỡng, thịnh vượng
2- vận: vận mệnh
3- mỹ ngọc ý: hướng tới xinh đẹp, trong trắng
4- nam thân nữ mệnh: thân là nam nhưng mệnh là nữ
5- kinh thương: kinh doanh, buôn bán
6- tổ trạch: + tổ : tổ tiên, ông bà
+ trạch: nơi ở; chỗ ở, Yên định
7- Tổ truyền tâm huyết: tâm huyết tổ tiên truyền lại
8- ngạnh: kiên cường, bướng bỉnh.