Đọc truyện Liên Tình – Chương 14
CHƯƠNG 14
Bên ngoài trù phòng, dưới mái hiên thấp bé, Hi Trần thận trọng mò mẫm tìm tòi, trong lòng ngập tràn hi vọng. Khi đụng đến một cái vật gì đó cong cong, bé vui vẻ nở nụ cười.
Thật cẩn thận bưng cái chén bể lên, Hi Trần khập khà khập khiếng đi về phía căn phòng tồi tàn, ngồi xổm trên ngưỡng cửa. Lúc này, một cơn đau buốt nơi ngực bất ngờ ập đến khiến bé ho khan không dứt, nhưng khi nhìn đến đồ ăn trước mặt, bé chợt cảm thấy bệnh trạng trong người tốt hơn rất nhiều, mệt mỏi dường như từ từ tan biến không còn dấu vết.
“Phù…ù…lát nữa…ăn cái này…sẽ không thấy lạnh…phù ù…“ Khí trời dần dần giá rét, Hi Trần một bên run rẩy, không ngừng thổi khí vào hai lòng bàn tay của mình, một bên an ủi bản thân, bé không ngờ mùa đông phương Bắc lại rét buốt đến như vậy, quần áo mỏng manh trên người không ngăn được lạnh, bản tính nhút nhát khiến bé không dám mở lời hỏi xin thêm quần áo, chỉ có thể không ngừng chà xát cơ thể, hà hơi xoa dịu bản thân.
Lạnh lẽo khiến cơ thể khó chịu, Hi Trần vô thức chuyển dời chú ý đến đồ ăn trong ngực, tay trái gãy xương chưa lành, vụng về vòng quanh cái chén bể, tay phải khẩn trương chà xát vào quần áo dơ bẩn trên người, cẩn thận dùng ngón tay bốc vật trong bát cho vào miệng chậm rãi nhai, trong lòng tràn đầy vui sướng. Một mặt, thoả mãn hưởng thụ chút thức ăn khó khăn lắm mới kiếm được, mặt khác, dung nhan nhỏ nhắn dơ bẩn ngước nhìn bầu trời đêm, thưởng thức ánh sao lấp lánh xinh đẹp.
Trong mắt Hi Trần chợt lóe lên tinh quang, lòng chan chứa vui thích nhìn khoảng trời đêm độc thoại: “Nhũ mẫu, người xem, hôm nay Ngọc thẩm ở trù phòng thưởng cho nô tài ăn, ăn rất ngon! So với lần trước còn ngon hơn…vẫn chưa có thiu, hay bị rớt…Khụ Khụ…Nhũ mẫu người yên tâm …nô tài luôn ngoan ngoãn, thường thường đều ăn rất ít, nên lúc này…có thể đủ no một vài ngày!”
“Nhũ mẫu, ngày hôm nay…có phải là sinh nhật mười sáu tuổi của tiểu thư không? Không biết…lão gia phu nhân có hay không tổ chức yến hội rất lớn cho tiểu thư, mừng sinh nhật tiểu thư? Nô tài…ngày hôm nay…cũng ăn… đây là…lễ vật của nô tài đấy…” Trong lòng Hi Trần âm thầm chúc phúc cho vị tỷ tỷ ruột là tiểu thư của mình, bởi lẽ hôm nay là ngày sinh của hai người bọn họ, nhưng bé không ngờ rằng toàn gia Sở Thiên Nghiêu đã bị bắt, đang trên đường bị giải về vương phủ.
Trước đây, chỉ cần là sinh nhật tiểu thư, trong phủ sẽ không ngại tốn kém tổ chức tiệc linh đình, lão gia sẽ mua một ít đồ vật hiếm có, kỳ lạ, chỉ để khiến tiểu thư vui vẻ, còn Hi Trần…luôn luôn trốn ở một góc xa xa, yêu thích cùng ngưỡng mộ nhìn khung cảnh cả nhà hòa thuận vui vẻ, ấm áp, cảnh tượng ấy thật tưng bừng náo nhiệt. Hi Trần nhìn thấy mọi người đều cao hứng, nên cũng sẽ cảm thấy vui lây, nhưng khi nhũ mẫu trông thấy Hi Trần như vậy thì luôn khóc và bảo bé ngốc, bảo bé quá thiện lương…không hiểu được cái gì gọi là oán, cái gì gọi là hận…
Vừa chậm rãi nhấm nuốt thức ăn không có hương vị trong miệng, vừa hồi tưởng quá khứ, thói quen chỉ cần ăn một chút gì đó cũng đủ để no khiến thân thể bé dần dần không còn run rẩy.
Hi Trần nhìn lên bầu trời một lúc lâu, thấy những vì sao nhỏ nhoi chợt chớp chợt tắt, khuôn mặt vốn cao hứng thỏa mãn, dần chuyển thành cô đơn, trong giọng nói mềm mại nhỏ yếu lộ ra nghẹn ngào: “Nhũ mẫu…khụ…đúng vậy…thỉnh người phù hộ nô tài…khụ khụ……Bị bệnh…sẽ làm không tốt việc đơn giản…sẽ làm người khác tức giận, sẽ không có gì để ăn…Nô tài còn thiếu nợ rất nhiều tiền dược…Phải mau chóng khỏe mạnh…Không thể lại sinh bệnh nữa…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ nét đau khổ nhìn vết thương của bản thân không được băng bó, dường như đã biến thành màu đen và cánh tay trái bị vặn đến sưng tấy, từ xương cốt bất ngờ truyền đến từng trận, từng trận đau đớn nện vào tim, Hi Trần cau mày, theo thói quen định ở trên miệng thổi hơi, bé như thoáng thở dài, nhàn nhạt líu ríu: “Tay…nếu không khỏi…sẽ không hoàn thành được công việc mọi người giao…”
Ngữ khí chỉ lo lắng bản thân mình làm không được việc, không nghĩ đến tay của mình thực sự sắp hỏng, mà bé cũng hoàn toàn không có ý oán trách kẻ đã gây ra thương tích cho mình.
Hi Trần thì thào tự nói với bản thân, không hề phát hiện dưới bóng cây không xa ngoài phòng, Lăng Ngữ Hàn sớm ở đằng kia chăm chú nhìn bé thật lâu, khuôn mặt tuấn nhã phảng phất vẻ thương tiếc cùng đau lòng.
“Khụ! Tiểu Trần nhi” Lăng Ngữ Hàn từ góc tối đi ra, cất tiếng gọi Hi Trần.
Hi Trần bị Lăng Ngữ Hàn bất ngờ gọi to khiến bé vô cùng hoảng sợ, chén bể trong tay thiếu chút nữa đã rơi xuống, bé lo sợ nhìn Lăng Ngữ Hàn, không hiểu vì sao người kia biết mình ở chỗ này? Mới vừa rồi… lời mình nói…Lăng đại gia cũng nghe thấy?
“Lăng, Lăng đại gia…” Vội vàng đứng lên, cung kính hành lễ với Lăng Ngữ Hàn
Từ khi gặp Nghiêm Dục Phong ở thư phòng lúc hoàng hôn, mặc dù đã muộn, Lăng Ngữ Hàn vẫn vội đến gian khách phòng nơi Hi Trần ngụ khi bị thương, không ngờ, bé cư nhiên thừa dịp lúc hắn rời phủ, liền lén lút trốn đi, ngay cả thương tích cũng không có hảo nữa chứ! Hắn vốn tự hào là người quen thuộc hết tất cả mọi ngóc ngách lớn nhỏ ở Duệ vương phủ , vậy mà phải tìm cả buổi tối cơ hồ lật khắp vương phủ, cuối cùng ở ngoài trù phòng nhìn thấy thân ảnh nho nhỏ kia, mới lén lút theo sát bé đi tới địa phương u ám đầy mùi kì lạ này, núp ở chỗ tối quan sát Hi Trần.
Hi Trần độc thoại, hắn nghe không sót từ đầu tới cuối, lời bé nói đơn thuần lại tự ti, nghe xong thì trong lòng chỉ muốn phát hỏa, thầm rủa quỷ tha ma bắt bọn hạ nhân Duệ vương phủ chó cậy thế chủ chết tiệt, lại đi khi dễ hài tử đáng thương nhỏ yếu này, cộng thêm tác phong của đương gia chủ tử Nghiêm Dục Phong từ đầu đến cuối thờ ơ lãnh đạm, nếu hắn mà quay về chậm một ngày, hài tử này không biết còn bị hành hạ thành bộ dạng gì nữa.
“Tiểu Trần nhi, ngươi ở đây làm gì?” Lăng Ngữ Hàn không còn bộ dạng ngày thường không đứng đắn cười ha ha, hắn nhíu mi hỏi Hi Trần.
“Hồi bẩm Lăng đại gia, nô tài đã làm xong việc rồi…mới trở về nơi này nghỉ ngơi…Khụ…” Nghe ngữ điệu của Lăng Ngữ Hàn tràn đầy tức giận, Hi Trần chỉ cho rằng hắn không thích uế khí ở nơi đây, thoáng lùi lại mấy bước, thân thể tận lực co rút không cho mùi khó ngửi trên người mình lan ra xung quanh, bé cung kính làm theo quy củ Hà đại nương dạy cúi đầu đáp lời, Hà đại nương đã giáo huấn bé không ít về cấp bậc, lễ nghĩa…
.
Lăng Ngữ Hàn tức giận nói: “Nghỉ ngơi? Ngươi ngủ ở đây? Ai bảo ngươi ngủ chỗ này hả? Đây là chỗ để cho con người ngủ sao? Bốn phía âm phong gào thét, lại vừa bẩn vừa thối, ta xem cấp cho quỷ ngủ còn kém xa!”
(âm phong: gió lạnh) (http://quymonquan.wordpress.com/m%E1%BB%A5c-l%E1%BB%A5c-dam-m%E1%BB%B9-hoan/lien-tinh/” t “_blank)
“Khụ khụ…Hồi bẩm Lăng đại gia…nô tài vẫn luôn ngủ nơi này…chỉ có…mấy ngày bị thương…” thanh âm Hi Trần càng nói càng nhỏ.
.
Từ ngày đầu tiên bé đến đây, không ai muốn đặt chân vào nơi này dù chỉ một bước, tất cả mọi người đều ngại nơi này là chỗ ở của súc vật, vừa bẩn lại vừa thối, chỉ cần tới gần đều cảm thấy thân thể của mình bị làm bẩn, nhưng bé lại nghĩ chỉ cần sắp xếp một hồi thì sẽ tươm tất, gọn gàng, có thể ngủ được, bé tuyệt không nhận thấy nơi này bẩn thối…
.
Lăng Ngữ Hàn nhất thời minh bạch, vì sao lúc sáng sớm mỗi ngày hắn rời khỏi khách phòng giúp Hi Trần thay dược, không bao giờ nhìn thấy bé nằm trên giường, mà là co rúm lại trong góc run rẩy, thân thể hoảng hốt nhìn ra ngoài cửa, dường như sợ có người phát hiện mình ở trong phòng. Nhất định bé cho rằng vì thân phận chính mình bần tiện không có tư cách ngủ ở nơi sạch sẽ, tươm tất này!
.
“Ngươi cầm cái gì trên tay vậy?” Thấy Hi Trần gắt gao ôm khư khư cái chén bể, liếc thoáng qua thấy trong bát kia có vật gì đó màu trắng rõ rệt từng khối từng khối, Lăng Ngữ Hàn lộ ra vẻ mặt ghê tởm hỏi.
.
“Hồi bẩm Lăng đại gia, này…đây là…cơm tối của nô tài.” Hi Trần buông xuống một nửa suy nghĩ, giả vờ không phát hiện biểu tình chán ghét của Lăng Ngữ Hàn, có chút tự ti mà ôm chặt cái bát hỏng vào trong ngực, dường như sợ sẽ làm rơi.
.
Hi Trần hiểu đồ vật bản thân ăn so với thức ăn của người hầu trong nhà cách biệt một trời một vực nhưng bé cũng không cảm thấy cơm của mình khó mà nuốt trôi, nhũ mẫu đã nói, chỉ cần là thứ do sức lao động chân chính đổi lấy, đều là mỹ thực bậc nhất trên đời.
.
“Cơm chiều?”
.
“Vâng! Là Ngọc thẩm ở trù phòng thưởng cho nô tài, bây giờ trời lạnh. . . . Khụ khụ. . . . Cháo liền kết thành một khối lớn, nô tài lại đem nó làm thành từng tiểu khối tiểu khối, có thể từ từ ăn. . . . Khụ. . . . Ăn được vài ngày đấy!” Hi Trần vui vẻ mà hướng Lăng Ngữ Hàn giải thích .
.
Lăng Ngữ Hàn nghẹn họng trân trối nhìn Hi Trần xem cái thứ kỳ dị kia như bảo bối, tuy rằng nó đã kết thành khối, nhưng y chỉ nhìn ra được là bát “cháo” đó trừ nước ra vẫn chỉ là nước, căn bản nhìn không thấy phía trên có gạo, loại đồ vật này bé cũng có thể ăn đến cao hứng như vậy? Cho heo ăn nó còn muốn phát giận ấy chứ! Hơn nữa ăn vật này sao có thể no?
.
Đường đường một Duệ vương phủ cư nhiên cho đứa nhỏ gầy yếu ngủ ở loại địa phương quỷ quái này, còn ăn loại thức ăn ghê tởm như vậy? Hắn bắt đầu nghi ngờ trong mấy ngày bé bị thương, hạ nhân trong phủ nhất định là chưa từng cho bé chút đồ ăn bình thường, bằng không sao bé có thể đem cái bát ghê tởm kia không ngừng coi như bảo vật.
.
“Trần nhi, đưa cái bát đó cho ta.” Lăng Ngữ Hàn ở trong lòng đem Nghiêm Dục Phong mắng hàng ngàn, hàng vạn lần, hắn nhất định bắt tên khốn kia đứng dậy nhìn xem vật Trần nhi ăn là những thứ không thể dùng này.
.
“Lăng, Lăng đại gia. . . . Có phải nô tài làm sai chuyện gì hay không? . . . . Nô tài hướng ngài xin lỗi, dập đầu. . . . Thực xin lỗi, van cầu ngài. . . . Đừng giận nô tài được không? Nô tài. . . . Khụ khụ. . . . Nô tài sẽ cố gắng làm việc. . . . Sẽ không tái. . . . khụ. . . . vụng về tay chân làm lỡ công việc được giao. . . . Van cầu ngài. . . . Đừng nóng giận. . . . Khụ khụ. . . . . .” Hi Trần hấp tấp quỳ xuống hướng Lăng Ngữ Hàn liều mình dập đầu xin lỗi, không chú ý đến trán của mình bị thương đang chảy máu ròng ròng, bé thật sự sợ đến cực điểm, sợ Lăng Ngữ Hàn sẽ đem cơm chiều duy nhất của mấy ngày sau đoạt đi.
.
“Ai. . . . Ngươi đừng dập đầu nữa, vết thương sẽ không có hảo đâu! Ngươi hiểu lầm ý tứ của ta, ta không có giận dữ với ngươi, ta là muốn ngươi đừng ăn cái đồ vật này nữa, vì ta muốn dẫn ngươi đi ăn thức ăn ngon hơn!” Lăng Ngữ Hàn vội vàng đem Hi Trần kéo lên.
.
“Không, không cần. . . . Nô tài có thể ăn cái này. . . . Khụ. . . . cái này ăn tốt lắm. . . . tạ ơn Lăng đại gia. . . .”
.
Lăng Ngữ Hàn nhìn chằm chằm trong bát còn hơn phân nửa đồ vật, châm biếm nói: “Ngươi nói ăn ngon? ! Ta xem ngươi cũng mới ăn hai khẩu! Còn lại sao không ăn hết?”
.
Hi Trần lắc lắc đầu, thỏa mãn mở miệng nói: “Hồi bẩm Lăng đại gia, nô tài đã ăn no, còn lại là. . . . Khụ. . . . Nô tài giữ lại, còn có thể ăn được vài ngày nữa!”
.
Trong lời nói tràn đầy ngữ khí vui sướng, vừa nghĩ đến vài ngày sau không cần chịu đói, Hi Trần liền cảm thấy thực cao hứng, thực thỏa mãn .
.
Lăng Ngữ Hàn kinh ngạc, tiểu gia hỏa này. . . . Thật sự không phải người! Chỉ ăn hai tiểu khối như vậy liền no rồi? Bé đã nhận loại đối xử vô nhân đạo như vậy, cư nhiên còn thực cao hứng? Bé rốt cuộc có biết hay không một người bình thường sống như thế nào? Dù ngay cả bách tính bần cùng khốn khổ nhất cũng sẽ có thanh chúc rau dại vân vân, ăn uống so với bé còn tốt hơn!
(thanh chúc rau dại: chắc là cháo trắng)
Lăng Ngữ Hàn phẫn nộ nổi gân xanh đầy trán, quên đi! Ngày mai, hắn nhất định sẽ xử lý chuyện này, bất quá vừa nghe đến tiếng ho khan đầy ẩn nhẫn của Hi Trần, hắn mới nhớ tới mục đích đến nơi này, “Tiểu Trần Nhi, trả lời câu hỏi của ta, ngươi không cần dùng nhiều quy củ như trả lời Vương gia nhà người, ta hỏi ngươi, thương thế của ngươi đã đỡ chưa?”
.
Đông một câu hồi Lăng đại gia, tây một câu bẩm Lăng đại gia, hắn sẽ nhanh bị khẩu lệnh khó chịu này phiền đến chết.
.
Hi Trần nghe vậy có chút sợ hãi, liền co thân mình lặng lẽ kéo dài khoảng cách lúc này với Lăng Ngữ Hàn, tay phải vô thức kéo ống tay áo của tay trái bị thương, dường như muốn che khuất bàn tay xấu xí kia, bé cung kính trả lời : “Hồi bẩm Lăng. . . . . . Lăng đại gia, vết thương của nô tài đã đỡ nhiều rồi, không có việc gì cả.”
.
“Phải không? Để ta xem xem.” Lăng Ngữ Hàn thuận thế nắm lấy cánh tay gầy như que củi của Hi Trần , liền mở ra ống tay áo muốn kiểm tra.
.
Hi Trần vội vã rút tay ra, lại lùi về sau vài bước, che tay áo, lắp bắp mở miệng: “Lăng, lăng đại gia. . . . Nô tài. . . . Thật sự hảo. . . .”
.
“Hừ! Ta tin mới là lạ!”
.
“Thực, thật mà. . . . Lăng đại gia. . . . A. . . . . . !” Còn định giải thích thì Hi Trần đã bị Lăng Ngữ Hàn kéo đến, nhanh chóng xốc ống tay áo của bé lên.
.
“Chết tiệt! Ngươi còn dám nói ngươi đã hảo, trên này là cái gì? Trang sức sao? Thân mình còn nóng như vậy, không lẽ ngươi phải đem chính mình giết chết mới bằng lòng phải không?”
.
Vừa thấy vết máu ghê người trên cánh tay Hi Trần , lại nắm lấy cánh tay trái, chỉ nghe được tiếng kêu rên thống khổ của bé, đem ánh mắt chuyển qua cánh tay trái vô cùng thê thảm kia, Lăng Ngữ Hàn không khỏi kinh ngạc! Lúc trước thật vất vả nối lại xương bị gãy, hiện giờ lại thành ra thê thảm như vậy, bị thương so với lúc trước càng nghiêm trọng hơn, nếu để chậm một hai ngày nữa, chỉ sợ tay này cũng sẽ giống như chân bé đều hỏng!
.
Lăng Ngữ Hàn nhịn không được mà lớn tiếng mắng chửi, mới ước chừng có vài ngày mà thôi, tiểu gia hỏa này lại có thể bị hành hạ đến toàn thân đầy vết thương, người trong vương phủ này cũng thật có thiên phú ngược đãi người!
.
“Thưa, thực xin lỗi. . . . Lăng đại gia. . . . Ngài đừng nóng giận. . . .” Hi Trần bị ngữ khí hung ác của Lăng Ngữ Hàn làm sợ tới mức run bần bật, bé lắp bắp nói không nổi.
.
“Ngươi! . . . . Quên đi, đi theo ta!” Lăng Ngữ Hàn đem cái chén bể trong tay Hi Trần ném xuống đất, không hề giải thích kiên quyết kéo Hi Trần rời khỏi căn phòng nhỏ tồi tàn này.
.