Đọc truyện Liên Quân Mobile Du Hành Athanor Quyển 2 – Chương 23: Linik Và Giới Tính Thứ Ba
Lumica gọi:
– Hai em tiếp theo: Hải và Loble.
– Hừ …
– Hải tiến lên sàn đấu, vẻ mặt lạnh như băng.
Loble nhìn thẳng vào mặt Hải và chắp hai tay:
– Xin được chỉ giáo.
Hải im lặng không nói gì.
Lumica ra hiệu:
– Bắt đầu!
Vừa dứt hiệu lệnh, Hải nhảy lên bắn Thủy đạn về phía Loble.
Cô nàng lăn người để né đòn, lăn đến chỗ Hải, cô nhảy lên:
– Cú đấm kim cương!
ROẠT, mặt của Hải bị đấm nhưng tách ra thành nước, những giọt nước bay trong không trung tụ lại đằng sau.
Hải trở lại nguyên hình, nó đấm mạnh vào lưng Loble khiến cô nàng đau đớn ngã xuống sàn.
Đáp xuống đất, Hải hỏi:
– Còn gì nữa không?
– Xem đây! – Loble đấm một phát vào sàn đấu khiến nó nứt ra, cô nàng vác một tảng đá lên rồi đấm thành những viên nhỏ hơn xong ném về phía Hải.
Những viên đá bay với tốc độ rất nhanh thế nhưng khi bay đến gần Hải thì bỗng dừng lại.
Loble sốc:
– Cái gì vậy?
Hải tiến tới, sau lưng là những viên đá đang rơi xuống.
Loble cố ném thật nhanh nhưng không thể trúng Hải một đòn nào.
Áp sát Loble, với gương mặt lạnh như băng, Hải thục một chỏ vào ngực Loble khiến cô nàng choáng váng ngã lăn xuống sàn.
Lumica ra hiệu kết thúc trận đấu và đưa Loble vào trong trạm xá chữa thương, đám còn lại được ra về vì sàn đấu đã hỏng, ngày mai tiếp tục.
Cả lũ kéo nhau ra tiệm net để chơi do không biết làm gì.
Hôm nay, tôi làm ở tầng dưới.
Ngoài đám bạn của tôi ra thì quán hôm nay neo khách, tầng dưới chỉ có 2 – 3 người hay cắm net.
Tôi ngồi trông tầng dưới mà không biết làm gì.
Liliana rảnh rang ngồi hát ngêu ngao.
Lao lên lao lên như một ánh sao băng, mang ngàn mơ ước tiếp bước khát vọng hằng mang.
Để bước trên sân khấu này chỉ còn mỗi ta với ánh hào quang.
Giọng ca cùng với giai điệu quen thuộc khiến tôi nhớ về câu chuyện mua trang phục Liliana thần tượng âm nhạc của mình.
Số là hôm đó mùng 3 Tết, sau khi đã nhận no nê tiền lì xì, tôi đạp xe sắt đạp khoảng chừng 4 cây số để đi mua thẻ.
Với 150k, tôi chắc mẩm sẽ ăn được.
Đúng là ăn, nhưng Garena làm ăn lúc đó hỏng quá, skin thì chưa nhận được.
Tôi vào làm một trận sau đó lên trang sự kiện kiểm tra thì tá hỏa khi không thấy chữ Đã nhận.
Tưởng mình mất đồ, tôi đạp xe thêm một lần nữa đi mua nhưng lần thứ 2 thì không có nhận được.
Chẳng biết làm sao, tôi coi như đem 300k đi thí cô hồn rồi chơi 1 ván.
Khi mở lại hòm thư thì ơn trời, nhận được rồi.
Quay trở lại hiện tại, sau khi Liliana hát xong, tôi khều:
– Chị Liliana ơi!
– Có chuyện gì vậy nhóc?
– Linik thuộc giới tính thứ 3 ấy, chị nghĩ sao?
Nghe tôi hỏi vậy, cô ấy cười:
– Chuyện này bình thường thôi, sống 1000 năm rồi nên chị cũng gặp nhiều người đồng tính lắm.
Riêng Linik thì …
chuyện cũng buồn cười lắm.
Từ khi nó vào học viện năm nhất, lúc nào nó cũng đòi mặc váy với xài mấy cái phụ kiện của con gái.
– Chị có cho không?
Liliana đáp:
– Lúc đầu chị ngạc nhiên lắm, đâu có chịu! Thế là chị ép nó mặc quần áo của con trai đàng hoàng, ở ngoài nó là con trai mà.
– Thằng này ngộ nhỉ.
– Thế mà nó lại chịu mặc đến năm thứ 9, lên năm 10 gặp mấy bạn nữ mặc váy nó thèm dữ lắm.
Lúc đó nó về năn nỉ chị …
(Quay lại quá khứ)
Sau buổi khai giảng năm học mới, Linik chạy về nhà:
– Mẹ ơi!
– Chuyện gì vậy con? – Liliana đang ngồi trên bàn máy.
– Hôm nay đi khai giảng …
Chưa nói xong, Liliana đã chen vào:
– Bị ăn hiếp hả con?
– Không phải, mấy bạn mặc váy nhìn đẹp quá.
Con cũng muốn mặc.
– Hả? Mày …
Linik ngồi xuống:
– Mấy năm nay con gồng, giờ gồng hết nổi rồi.
Con muốn mặc.
– Vụ này căng …
bộ con đồng tính hả?
– Con không biết nữa.
Vụ này khá lạ nên Liliana đưa Linik đi khám, kết quả là cậu ta thuộc bên phía giới tính thứ ba.
Bác sĩ khuyên cô tuyệt đối không nên kì thị nó.
Nghe lời vị bác sĩ, Liliana giải thích cho Linik hiểu về cơ thể của mình và cho phép Linik mặc đồ con gái.
Được đồng ý, Linik hớn hở móc hết tiền ống heo ra tiệm quần áo mua đồ.
Hôm đầu tiên đi học, cậu ta là tâm điểm của sự chú ý.
Keera hỏi:
– Ông pê đê hả?
– Ừ, chế đồng tính.
– Linik thản nhiên đáp.
Elandorr tiến lại:
– Vậy sao mấy năm trước không mặc?
– Mẹ của chế không cho, giờ mới cho.
Đồ mới mua hôm qua …
Ê Keera, bộ đồ của bà mua ở đâu vậy chỉ tui với.
– Ờ thì …
(hiện tại)
Tôi ngạc nhiên:
– Thật luôn? Sướng nhỉ, em cũng muốn …
– Ê! Đừng có nói nhóc cũng đồng tính y như Linik nha!
– NO! – Tôi xua tay – Em thẳng đàng hoàng.
Ngưng một chút, tôi nói tiếp:
– Thật ra em thích cosplay thành nữ.
– À thì ra là vậy, chuyện cosplay thì bình thường.
Nhưng sao chị vẫn sợ nhóc quá.
– Em thích Keera thì chị cũng hiểu mà, nếu em …
Liliana giơ tay ngăn tôi lại:
– Đủ rồi!
– Sao thế?
– Muốn cosplay một lần không?
Tôi gật đầu.
– Cosplay ai?
– Để xem …
cosplay Sinestrea đi.
– Linik! – Liliana gọi – Con lên trên tầng trên vẽ lại bản thiết kế bộ đồ của Sinestrea, xong mang ra tiệm may đặt một bộ.
Linik hỏi:
– Cho ai hả mẹ?
– Đây! – Liliana chỉ tôi.
Cậu ta tiến lại chỗ tôi đo đạc ba vòng rồi chép lại vào giấy, xong lên tầng trên.
Cậu ta tiến đến chỗ Sinestrea rồi soi quần áo rồi ghi ghi chép chép.
Sinestrea ngạc nhiên:
– Lầm gì vậy?
– Đang vẽ bản thiết kế bộ đồ, ngồi yên nha.
Để coi, chỗ này …
chỗ kia …
Thằng Hải nhìn Linik mà khó hiểu:
– Thằng kia làm gì thế nhỉ?
– GOALLLLL~~~ – Nam hét lên – Vô rồi nha Hải!
– Ơ đ*t m* …
Mày hack à?
Nam khều:
– Làm gì có, tui chỉ sút giữa sân thôi.
Sinestrea hỏi Linik:
– Mà chép bộ đồ của tui để làm gì?
– May cho thằng Hùng một bộ.
– GÌ? – Cô ấy giật mình – Ông đùa tôi à?
Linik trả lời:
– Đùa gì, thật đấy.
Cho mượn cái nơ đi.
Sinestrea đưa chiếc nơ cho Linik, cậu ta chép chép gì đó.
Nhìn lên tờ giấy, Sinestrea cũng méo hiểu cậu ta viết những gì.
Xong xuôi, cậu ta xuống nhà xách xe trượt điện và dzọt đi:
– Con đi nha mẹ!
– Ừ.
– Liliana mỉm cười.
Tôi hỏi:
– Mà chị này, Fennik có nói gì về Linik không?
– Có chứ, anh ấy còn nổi điên nữa là …
(Quay lại quá khứ)
Một hôm, Fennik lôi Liliana ra mắng:
– Em ra đây! Tại sao lại có chuyện này xảy ra, thằng Linik nó mặc váy đi học mà sao?
– Cái anh này! Em đã giải thích với anh bao nhiêu lần rồi, nó là giới tính thứ 3 mà.
Fennik hỏi:
– Là sao? Pê đê ấy hả?
– Đúng vậy, cái đó có gì để mà anh kì thị nó chứ!
– Hừ …
tất cả là tại mấy ông này này! – Fennik chỉ vào bàn thờ hồ ly.
Liliana ngạc nhiên:
– Gì nữa đây, giờ anh mang thần thánh ra chửi luôn hả?
– Xin xin xỏ xỏ, không bao giờ cho! Có nhớ lúc vợ tui mang bầu, tui tới tui xin gì ông không?
Bất ngờ lúc ấy một luồng ánh sáng trắng, sau luồng ánh sáng trắng ấy là một bóng người.
Liliana vội quỳ xuống:
– Kính chào nữ thần.
– Miễn lễ.
Cái tên kia, ăn nói cho cẩn thận.
Điều ngươi xin đương nhiên là ta nhớ, lúc đó ngươi xin một đứa con trai đúng không?
Fennik gật đầu.
Liliana nghe vậy thì thốt lên:
– Cái gì? Anh xin con trai?
– Đúng.
– Còn em …
em xin con gái.
Nữ thần lúc đó mới lên tiếng:
– Đó, đứa xin con trai, đứa xin con gái, ta cho một đứa pê đê là đúng rồi.
– TRỜI! – Fennik ôm đầu – What the hell!
Cùng lúc đó Linik về tới cùng với bộ đầm trên người:
– Gì vậy ba mẹ?
– Con pê đê hả con? – Fennik chạy lại.
– Vâng.
Nữ thần lên tiếng:
– Ta nói cho ngươi biết: giới tính đó là trời định, không ai muốn vậy.
Quan trọng là nó sống tốt, sống có ích cho xã hội.
Đây không phải bệnh, không được kì thị nó.
– Nhưng người biến nó thẳng được không, chứ …
– Không được đâu, giới tính của nó ngấm vào trong máu rồi.
– Nữ thần nói.
– Bố à, nữ thần cũng nói rồi, đây không phải bệnh.
Liliana tiến lại:
– Phải đó.
Giờ đồng tính cũng giỏi lắm nha, trang điểm giỏi nè, rồi làm người mẫu …
được không ta?
– Thôi được rồi, cho bố xin lỗi vì đã kì thị con trước giờ.
– Vâng.
– Linik ôm lấy Fennik.
(Hiện tại)
Tôi hỏi:
– Vậy Linik giỏi cái gì?
– Nó giỏi hai chuyện là viết văn với trang điểm.
Nói về việc viết văn, chị đang viết sách trở lại, có bữa mệt quá chị viết không nổi mà hôm sau phải nộp bản thảo, Linik viết thay chị và được bên xuất bản đánh giá cao.
Chị hãnh diện lắm.
– Còn vụ trang điểm thì sao?
Liliana bảo:
– Để tối nay đi nhóc sẽ thấy.
*
Chừng 8 giờ, Linik cầm theo một bọc đồ về.
Bước vào trong nhà, cậu ta reo lên:
– Hùng! Chế mang đồ về rồi nè! Giờ làm luôn không?
– Ờ ờ …
Linik dẫn tôi vào trong phòng ở sau nhà, đây là căn phòng bị dán bùa ngày trước.
Mở bộ đồ ra, Linik bảo:
– Mặc vô đi.
Bộ đầm của Sinestrea có một cái …
tôi không biết gọi là gì, gọi tạm là bộ phận giữ đồ không bị tuột.
Nó giống như cái móc, tròng vào cổ.
Chui vào trong bộ đầm, Linik bắc ghế lên tròng cái móc vào cổ tôi rồi chốt lại.
Hai cái tay áo ngắn hai bên thì tôi luồn tay vào.
Mặc đồ xong, Linik lấy cho tôi một bộ tóc giả màu trắng dài, chải chuốt lại cho giống Sinestrea rồi đội lên đầu tôi.
– Biết đội không?
– Không.
– Vậy để chế.
– Linik bảo tôi ngồi xuống rồi đeo cái da đầu giả lên đầu tôi xong đội tóc giả lên.
Tóc giả làm mắt tôi ban đầu không thấy gì, phải vén ra.
Sau một hồi loay hoay thì tôi mới nhìn rõ đường.
– Đứng dậy cho chế xem nào.
Tôi đứng dậy, Linik nhìn lướt qua một hồi thì bảo:
– Thiếu hai thứ rồi.
Đợi tui tí.
Cậu ta chui vào tủ đồ mò mẫm gì đó, hóa ra là kính áp tròng.
Gỡ bỏ mắt kính cận của tôi ra, Linik hỏi:
– Thấy đường không?
– Không phải mù nhưng mỏi mắt lắm.
Chắc tại đeo kính nhiều nên nó như vậy.
– Vậy đợi tí.
– Linik lại chui vào trong tủ lấy ra một đôi kính áp tròng phiên bản cận.
Với cái này thì dễ dàng với tôi rồi.
Linik đeo kính áp tròng cho tôi, nhìn vào gương thì mắt tôi đã có màu đỏ.
– Hay quá!
– Còn cái chân thôi …
Hừm …
Giờ có hai cách.
Một là cạo hết lông chân, hai là đeo quần tất chứ để lông không thế này trông nó …
dê sao ấy.
– Nhưng ông cũng y vậy mà.
Linik quát:
– Chế chưa cạo lông thôi.
Giờ chọn cái nào?
– Đeo tất đi.
– OK! – Linik lại chui vào tủ lấy một chiếc quần tất màu hơi tối đưa cho tôi.
Mặc vào, tôi cảm thấy khá thú vị.
Linik đưa tôi đến bên bàn trang điểm:
– Giờ là makeup, ngồi yên nha.
– Ờ.
(Một lúc sau)
– Mặt ai đây? Mặt tui đó hả? – Tôi nhìn vào trong gương – Đánh phấn trắng thế?
– Chứ Sinestrea da trắng mà, phải đánh vậy thôi.
May là da ông không quá đen đấy.
Nhìn vào trong gương mà tôi cứ tưởng tôi là Sinestrea thật vậy.
Linik đưa tôi ra trình diện với Liliana trước.
Tôi hơi ngượng:
– Ờ …
– Đẹp đấy chứ.
Nhóc lên kia trình diễn với bọn kia đi.
Tôi tiến lên phòng, lúc này tụi nó đang tập trung chơi game.
Tôi bước tới bàn của Sinestrea:
– Em!
– Hử …
Oái hết hồn …
– Sinestrea nhìn lên thì giật mình khi trước mặt cô ấy là mình.
– Thấy sao?
Sinestrea nghe giọng tôi thì thở phào:
– Tưởng ai, thì ra là anh.
Trông đẹp đấy.
Nói rồi cô ấy đứng dậy, đi một vòng quanh tôi rồi hỏi:
– Ai trang điểm cho anh vậy? Nhìn y như em luôn.
– Linik đấy.
– Cậu ta giỏi thật.
Đám bạn của tôi cũng bỏ game mà tiến lại chỗ tôi săm soi, Linik đứng gần đó rất hãnh diện.
Thằng Phúc và Nam lại chỗ tôi xin chụp một tấm ảnh.
Hải có hơi e sợ khi nó sợ tôi cong.
Namz thì không bình luận gì, Kriknak thì vỗ vai người bạn chí cốt:
– Chế giỏi đấy, giấu nghề hơi lâu à nha.
– Bữa nào makeup cho tui đi dự tiệc nha Linik! – Sinestrea cười.
Hôm đó tôi đã thực hiện được giấc mơ mà nếu ở Trái Đất tôi cũng chưa bao giờ nghĩ tới.
.