Đọc truyện Liên Quân Mobile Du Hành Athanor Quyển 2 – Chương 19: Kế Hoạch Nham Hiểm Của Rulan
Krizzix và Ybneth nãy giờ nấp không tham chiến bởi nữ vương TelAnnas đã từng căn dặn rằng khi gặp những kẻ địch của lực lượng Sa Đọa tuyệt đối không được manh động.
Sau khi nguyên đám giao tranh rút lui hết, Krizzix thở dài:
– Mệt thật, bọn nó xả rác nữa.
Vừa nói, cậu ta gom đống mũi tên, xích sắt, …
vương vãi sau trận.
Chợt Ybneth tìm thấy một miếng đá kì lạ trong bao bố:
– Ê có cái gì lạ lắm nè.
– Đâu? – Krizzix chạy lại – Cái này lạ hả?
– Phải, trên miếng đá này khắc những kí tự lạ lắm.
Những kí tự hầm bà lằng khiến cả hai người họ không biết nó viết gì, Ybneth bảo nên đưa cho Lindis bởi mấy vụ giải mật mã này Lindis rất giỏi.
Khi nhận miếng đá, Lindis hỏi:
– Mấy người lấy ở đâu vậy?
– Tên đeo mặt nạ trắng của lực lượng Sa Đọa.
– Hiểu rồi, tên Rulan.
– Lindis lẩm bẩm – Ủa …
Krizzix ngạc nhiên:
– Sao vậy?
– Đây là chữ mặt trăng.
– Cái gì? Chữ mặt trăng?
Ybneth thở phào:
– Ôi giời, dễ ẹc.
Cô là người của mặt trăng mà.
– Đúng là như vậy, nhưng đây là chữ cổ, tôi không được học loại chữ này.
Ta phải gửi cho Lumica mới được.
*
(Cung điện Ánh Sáng)
Sau khi tiếp nhận Sinestrea, Lauriel nhanh chóng đưa cô vào bể nước hồi sinh.
Cả bốn thằng ngồi ở ngoài mà lòng như lửa đốt, bản thân tôi thì khá căng thẳng.
Để giải tỏa áp lực, tôi đánh liên quân.
Acc tôi rank Cao thủ, có lẽ vì vậy nên việc pick được Sinestrea ngay ngày đầu ra mắt cũng chẳng dễ dàng gì, mà có pick được thì cũng chẳng được đi đúng lane mà phải đi trợ thủ.
Nhưng ở vị trí này không thể lên đồ trợ thủ bởi nội tại Huyết tế đã đóng gạch ở đó, giống như khí CO khi gặp hồng cầu thì dính chặt, oxi không vào được.
Đánh được 2 trận cũng là lúc tôi oải hết cả đầu vì toàn thua.
Chẳng biết làm gì, tôi quay tới quay lui rồi nhìn thấy Linik đang soạn bài.
Tôi hỏi:
– Bài ma thuật à?
– Phải, đây là bài ma thuật.
– Chơi như thế nào?
Linik cười:
– Nghe chế dạy nè: khi sử dụng những lá bài này cần truyền ma thuật vào lá bài rồi đặt lên đĩa đựng bài.
Xem nha: triệu hồi chiến binh rìu đá!
Lá bài hiện dưới đất, kế theo đó là một vòng tròn ma thuật, một người đàn ông mặc giáp phục hiện ra.
Tôi trầm trồ:
– WAO!
– Chế tấn công nè, chuẩn bị đi.
Tấn công Hùng!
Chiến binh rìu đá lao về phía tôi, tôi vận ma thuật vào lòng bàn tay:
– Andurasengan!
Lưỡi rìu và Andurasengan chạm nhau, cả hai ngang tài ngang sức.
Linik tiếp tục sử dụng bài:
– Kích hoạt bài ma thuật: rìu kim cương!
Chiếc rìu của tên chiến binh hóa thành kim cương, sức tấn công của hắn tăng vọt khiến tôi phải né ra.
Tên chiến binh vẫn băng lên, tôi nhảy lên:
– Cây trói!
Những cái cây to lớn đục nền nhà xuất hiện trói chặt lấy tên chiến binh, hai tay của hắn bị khóa lại khiến hắn không thể di chuyển.
Tôi tung tiếp tục ma thuật:
– Nhật hỏa!
– Đừng coi thường chế! Kích hoạt bài ma thuật: hỏa giáp!
Tên chiến binh rìu được trang bị giáp hỏa, tuyệt chiêu Nhật hỏa trở nên vô dụng khi nó hút hết năng lượng.
Cái cây thì bị thiêu rụi.
Nam nhảy vào:
– Ngu quá! Coi đây: Bazooka cao su! – Nam tung chưởng thẳng đến vị trí của Linik, cậu ta hoảng hốt:
– Ê ê …
mà sao ăn hiếp được chế.
Kích hoạt bài ma thuật: khiên phản đòn!
Tay của thằng Nam chạm phải tấm khiên văng ra trúng tôi khiến tôi văng vào tường.
Nam ngạc nhiên:
– Ghê vậy?
– Thôi biểu diễn thế được rồi, kết thúc.
Thấy sức mạnh bài ma thuật của chế chưa?
– Rồi rồi …
Cả bọn ngồi đợi thêm một lát nữa thì Lauriel bước ra:
– Mấy đứa, ta đã cứu xong rồi.
– Hay quá! – Cả bọn ôm chầm lấy nhau.
– Nhưng có điều lạ là …
ta không nghe được nhịp tim.
Tuy vậy, khi cả đám đang vui mừng thì chẳng ai để ý.
Sinestrea bước ra, vừa gặp tôi cô ấy đã tát tôi một cái BỐP đau điếng:
– Anh Hùng!
– Đau …
cái gì vậy em?
– Sao anh đi về mà không nói em tiếng nào hết vậy?
Tôi gãi đầu:
– Ờ thì …
tại anh có công chuyện …
– HỪ!
– Nhưng có vấn đề gì sao?
Sinestrea quát:
– Đương nhiên rồi, em đi về một mình thì bị tên nào đó bắt.
– Hắn là ai? – Cả bọn ngạc nhiên.
– Chẳng biết nữa.
Nhưng thôi, giờ em phải cho anh một trận mới được.
Tôi giơ tay:
– Ê đừng có manh động em ơi …
Cô ấy rút thanh Thủy huyết kiếm ra rồi vận ma thuật, tôi hoảng hốt định bỏ chạy thì …
– Ư Ư Ư ~ – Sinestrea ôm ngực đầy đau đớn – ĐAU QUÁ ~
– Chuyện gì vậy? – Lauriel vội đỡ Sinestrea.
– Đau ngực quá …
Cả bọn chạy lại:
– Có sao không?
– Kì lạ, không có nhịp tim mà lại đau ngực.
– Không có nhịp tim? – Cả đám bọn tôi trố mắt.
Lauriel thở dài:
– Lúc nãy ta có nói đó, mấy đứa không chịu nghe.
Đây là lần đầu ta gặp trường hợp này.
– Hừm …
– Tôi đặt tay lên cằm suy nghĩ.
– Mấy đứa thử đi gặp Lumica đi, biết đâu cô ấy lại làm được gì đó.
Nghe có lí, cả bọn lại cõng Sinestrea lên cung điện Mặt Trăng.
Lumica lúc này đang vắt não suy nghĩ về cái miếng đá ghi chữ mặt trăng cổ, trên đó chỉ ghi Hẹn các ngươi tại đấu trường 405.
Cô không hiểu ai là người viết cái này, hắn có mục đích gì.
– Cô ơi! – Krikknak gọi.
– Kriknak hả? Mấy đứa nữa, làm gì ở đây thế?
Tôi kể lại toàn bộ sự việc, Lumica thấy lạ nên đặt tay lên ngực Sinestrea xem thử.
Cô nhắm mắt lại rồi đứng im đó rất lâu.
Tôi và thằng Nam bàn tán nhau, chuyện này là như thế nào, nhưng sự bàn tán này không đi đến đâu cả.
Bản thân Sinestrea cũng đang không biết chuyện gì với cơ thể mình.
– Khó hiểu.
Hử …
– Lumica vạch áo Sinestrea ra thì ngạc nhiên – Cái dấu vết này …
Trên ngực của cô ấy có một vết bầm tím lớn, Lumica ấn nhẹ vào thử.
– Có đau không?
– Không thưa cô.
– Hiểu rồi.
Mấy đứa, lại đây.
Cả đám bọn tôi tiến lại, tôi hỏi:
– Có chuyện gì vậy cô?
– Nhìn đi, đây là nguyên nhân khiến cô ấy bị đau ngực và không có nhịp tim.
Nhìn thấy vết bầm tím, tôi và đồng bọn không hiểu chuyện gì.
Kriknak hỏi:
– Không nhẽ bị bầm mà đau ngực?
– Đây giống vết bầm, nhưng không phải.
Đây là ma thuật giải phẫu của nữ thần mặt trăng.
Ta cũng làm được.
Xem đây – Lumica đặt tay lên ngực rồi vận ma thuật, bàn tay của cô ấy đâm vào trong cơ thể.
Một lúc sau, cô lôi ra một quả tim.
Nhìn thấy mà cả đám sợ hãi, Lumica giải thích thêm:
– Ma thuật này thường được sử dụng để chữa nội tạng.
Ví dụ như van tim của mấy đứa bị hở, ma thuật này lấy tim của mấy đứa ra để ghép lại.
Khi sử dụng ma thuật này, bên ngoài cơ thể sẽ có một vết giống như vết bầm tím.
– Dạy em ma thuật đó được không cô? – Linik hỏi.
– Không, em không có ma thuật mặt trăng thì làm sao có thể làm được.
Trong đám mấy đứa thì Hùng là người duy nhất có thể học được.
Sinestrea hỏi:
– Cô ơi, giờ em phải làm sao?
– Phải đi tìm lại tim của em thôi.
– Chán thiệt …
– Sinestrea vận một ít ma thuật máu lên đầu ngón tay – Ư Ư Ư ~ ĐAU QUÁ ~
Tôi chạy lại và hỏi bằng cái giọng hoảng hốt:
– Em có sao không?
– Đau quá …
Cứ vận ma thuật là ngực em lại đau …
Lumica ngạc nhiên:
– Kì lạ vậy, dù lấy tim ra thì vẫn dùng ma thuật bình thường mà.
À mà mấy đứa này, tên bắt cóc Sinestrea có gửi một lá thư, bảo là hẹn ở đấu trường 405.
Kriknak nhận ra:
– Đấu trường 405 chẳng phải là nơi mà diễn ra đại hội võ thuật hay sao?
– Có hả? – Nam hỏi.
– Phải, đó là một bộ môn trong đại hội thể thao sắp tới.
– Kriknak.
Tôi tiến lại bàn cầm miếng đá thì ngạc nhiên:
– Ê ê, không chỉ hẹn đâu.
Hắn còn ghi là nếu các ngươi thua ta hoặc bỏ trốn, ta sẽ giết Sinestrea ngay lập tức.
– Nani? – Cả đám giật mình.
– Căng rồi đây …
– Kí tên: Rulan.
Lại là tên Rulan, Kriknak lẩm bẩm:
– Lạ thiệt, cô Rulan này toàn làm chuyện quái đản.
– Em ở chung với Rulan hả? – Lumica hỏi.
– Dạ phải, em ở lâu đài Bóng Đêm nên biết, cô ấy là vợ của Volkath.
Lumica ngồi xuống ghế, cô lẩm bẩm:
– Vậy là tên Rulan làm những việc này …
Ê khoan khoan, có khi nào …
*
(lâu đài Bóng Đêm)
Tên đeo mặt nạ bước vào trong phòng của Volkath, lúc này hắn đang nốc một chai rượu.
– Ực …
sao rồi?
– Thưa ngài Volkath, thần đã lấy được món ngài cần rồi ạ.
– Hắn đưa cái hộp màu đen cho Volkath.
– Ha ha ha! – Volkath cười lên man rợ – Tốt, tốt lắm!
Tên đeo mặt nạ hỏi:
– Ngài định làm gì ạ?
– Ta vừa nghĩ ra một kế hoạch.
Như ngươi cũng đã biết, tuần sau sẽ diễn ra đại hội thể thao học viện Athanor mở rộng, lực lượng của chúng ta sẽ cử một đoàn đi thi đấu, mục tiêu chính là thăm dò sức mạnh của bọn học sinh, chuẩn bị cho đợt tấn công giữa học kì.
Maloch đứng gần đó ngạc nhiên:
– Giữa học kì? Hồi xưa tôi đi học đâu có thi …
– Đồ ngu! Giữa học kì chính là khoảng thời gian mà kiểm tra một tiết dồn dập đấy.
Lúc đó bọn học sinh chỉ lo tập trung cho bài kiểm tra, đó là thời cơ của chúng ta.
Tên đeo mặt nạ mỉm cười:
– Ngài quả là thâm độc.
– Chứ sao, ta mà! Đâu như tên nào đó đang đứng ở đây.
Maloch nghe vậy thì huýt sáo rồi nhìn đi chỗ khác.
Volkath lại hỏi:
– Mà ngươi đã gửi lời thách đấu rồi, đúng chứ?
– Vâng, bọn chúng chắc chắn không dám bỏ trốn đâu.
Sắp tới tôi sẽ đi tu luyện để thực hiện giai đoạn cuối của kế hoạch, xin phép ngài cho tôi vắng khoảng 1 tuần.
– Không sao hết! – Volkath lẩm bẩm – Còn quả tim này, ngươi định làm gì, Rulan?
Ả ta trả lời:
– Thần chưa có kế hoạch sử dụng quả tim này.
– Thôi không sao, giao hết cho ngươi đấy.
– Volkath lẩm bẩm.
Sau khi Rulan bước ra ngoài, tên Volkath mới nở một nụ cười:
– Đúng là không uổng công hồi sinh nó.
.