Đọc truyện Liên Quân Mobile Du Hành Athanor Quyển 2 – Chương 168: Những Manh Mối Dần Xuất Hiện
Nếu là bình thường thì tôi đã xông thẳng tới ăn thịt rồi, nhưng hôm nay tôi không có tâm trạng.
Nói thì như vậy chứ chẳng nhẽ giờ tôi lại bảo: Không, hôm nay anh không có hứng, tới lúc đó chắc nàng đánh tôi một trận nhừ tử quá.
Dù sao, theo như tôi thấy thì nàng đã tốn công chuẩn bị này nọ, bộ đồ đầy khiêu gợi này đập ngay trúng gu tôi chứ đâu phải giỡn chơi đâu.
Tôi kéo nàng ngồi xuống ghế, vuốt ve nhẹ nhàng mái tóc của nàng.
Sinestrea ngồi thu mình trong lòng tôi kiểu như một con mèo nằm trong lòng chủ nhân.
Đến lúc này đây, tôi bỗng không biết phải làm sao nữa, cứ vuốt tóc nàng mãi như vậy.
Sinestrea dĩ nhiên nhận ra điều này, cô xoay người lại và hỏi:
– Anh không làm gì à?
– Ờ …
– Hôm nay anh có chuyện gì sao?
Tuy vậy, tôi vẫn tìm được lí do để tránh:
– À, vết thương của anh chưa lành hẳn, đợi vài hôm nữa anh bình phục hoàn toàn thì chúng ta bung lụa.
– Vậy sao …!- Nàng đứng dậy – OÁP ~ Vậy em ngủ trước vậy.
Nàng lên giường và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hú hồn chim én, lỡ mà phang nhau một cái thì hỏng chuyện ngay.
Mỗi khi ăn thịt, tôi thường làm tầm chục hiệp.
Lỡ đang hành sự, Seraphine gọi một cái là thế nào cũng có án mạng.
Nhưng rồi giờ tôi làm gì đây, còn gần một tiếng nữa mới đến giờ G.
Đặt báo thức rồi chợp mắt không phải là ý tưởng hay, lỡ Sinestrea phát hiện là cũng xong phim.
À, có việc khác để làm.
Tôi mở video trận giữa LSĐ và LKN hôm qua lên xem Wiro và Errol đã bán độ như thế nào.
Đúng như anh ta nói, bản thân anh ta xử lí rất lóng ngóng nhiều pha và để đối thủ cướp lấy bóng một cách dễ dàng, nhưng bằng một cách thần kì nào đó mà bảng điện tử vẫn hiện hai số không tròn trĩnh.
Còn về Errol, bản thân anh ta có một vài cơ hội ngon ăn, thậm chí khi khung thành bỏ trống thì anh ta vẫn đưa bóng đi chệch cột.
Tinh tinh tinh …, tiếng gọi điện Facebook vang lên.
Tôi chuyển qua tab Facebook, lúc này Seraphine đang gọi video call.
Tôi mở lên.
– Alo em hả?
– Em biểu diễn xong rồi, cũng mới về đến nhà thôi.
Anh có điều tra được gì chưa?
Tôi kể:
– Anh có hỏi tên Arr rồi, hắn không hề liên quan đến vụ án, có nhân chứng rõ ràng.
Hắn cũng không có anh em nên hiện anh chưa thể tìm ra đầu mối.
– Rồi còn gì nữa không anh?
– Hiện tại, điều anh chắc chắn nhất là việc Dextra bị thương trước ngày thi đấu là một sự dàn xếp từ trước chứ không phải là vô tình.
Bọn bắt cóc đã khiến cô ấy bị thương và không thể được đăng kí vào đội hình chính thức, từ đó có cơ sở bắt cóc cô ấy mà không bị bất kì thành viên nào trong đội bóng để ý.
Nhưng hắn bắt cóc khi nào thì anh …!chịu.
Seraphine gãi đầu:
– Chuyện này căng à, vụ này em không có biết gì hết trơn.
– Hừm …!cũng đúng …!
– ƯM ~ – Sinestrea đang ngủ thì trở mình.
Tôi giật mình vội quay ra đằng sau, nàng dường như sắp tỉnh.
Tôi vội vàng gập laptop xuống, hóa ra không phải, nàng chỉ đổi tư thế ngủ thôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng không phải tất cả, tôi nhanh chóng bê laptop sang phòng khác chứ để đó tôi nói một hồi là lộ hết chuyện.
Sau khi đã ổn định mọi thứ, tôi mở lên và gọi lại.
Seraphine thắc mắc:
– Chuyện gì vậy?
– Có mấy chuyện ngoài lề ấy mà, giờ bàn tiếp.
Thật ra mà nói, anh vẫn chưa nghĩ ra được ai có động cơ để bắt cóc Dextra rồi đe dọa này nọ, anh không hiểu.
Seraphine liền hỏi:
– Cô ấy có gây thù chuốc oán với ai không anh?
– Có thì có, nhưng cô ấy chỉ thù anh thôi.
– Cô ấy làm nghề gì vậy anh?
Tôi đáp:
– Sát thủ.
Nghe đến đây, cô ấy nở một nụ cười nhạt, bảo rằng:
– Làm sát thủ, gây thù chuốc oán thì thôi khỏi bàn, nhiều vô số kể.
Em đoán hung thủ là người thân của một trong số những nạn nhân mà cô ấy từng ám sát đấy.
Tôi tặc lưỡi, tìm F0 (người bị Dextra giết) đã trần thân, tìm F1 (người thân của họ) thì chẳng khác gì mò kim đáy bể.
Seraphine tuy không phải sát thủ nhưng cô ấy cũng làm việc vói nhiều sát thủ khác ở thế giới của mình nên cô chắc hiểu rõ điều này.
Cô ấy gợi ý cho tôi:
– Anh thử tìm những người quen của cô ấy xem, biết đâu họ cho anh manh mối gì.
– Người quen thì anh biết, nhưng …!Ơ khoan! – Tôi bỗng nhớ ra một chuyện.
– Anh nhớ ra điều gì vậy?
Tôi đập tay:
– Anh nhớ là có một vài tên sát thủ cũng muốn giết Dextra.
– Ai vậy anh?
– Ai biết đâu, anh chỉ biết vậy thôi.
Seraphine muốn té xỉu:
– Ôi trời ơi …!anh nói gì mà huề vốn quá vậy!
– Chứ giờ anh chỉ biết hắn là một tên mặc áo đen, hắn định giết Sinestrea, Dextra vô tình vướng vô thôi chứ ban đầu cô ấy đâu liên quan.
Nhưng rồi, tên mặc áo đen gì gì đó nó …!lãng xẹt lắm, nếu muốn giết thì hắn đã xách súng vác dao ra làm một phát cho xong chuyện, mắc gì phải bắt cóc hay dàn xếp tỉ số này nọ nhỉ? Dù sao thì cũng đáng nghiên cứu.
Có điều, tôi không thể hỏi Sinestrea được nên tôi phải quay về nhà nàng lấy quyển nhật kí mà nàng bỏ trong phòng tôi nghiên cứu vậy.
– Anh lại nghĩ gì đấy?
Câu hỏi của Seraphine kéo tôi về thực tại, tôi đang định trả lời thì có tiếng gọi nhỏ trong máy.
– DẠ!
– …
– Xin lỗi anh nha, trợ lí gọi em.
– Nói rồi cô ấy tắt máy.
Còn lại mình tôi, tôi bê laptop về lại phòng rồi ngồi lên ghế, chẳng biết làm gì nữa.
Tôi chưa buồn ngủ, giờ có lên giường cũng trằn trọc.
– Ơ …!- Một dòng suy nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu, tôi tự trách mình tại sao không nghĩ ra điều này sớm hơn – Trời oi mình ngu quá! Ngu quá!
Vừa la, tôi đập xuống cái bàn đặt giữa phòng rầm rầm khiến Sinestrea tỉnh giấc.
Cô nàng ngồi dậy, đầu tóc bơ phờ, đôi mắt mơ màng nhìn tôi không hiểu gì.
Nàng thều thào:
– Anh làm gì vậy …
Tiếng của nàng nhỏ hơn tiếng đập bàn của tôi nên tôi không nghe gì.
Phải đến lần thứ ba, nàng hét lớn:
– ANH HÙNG!
– Ối …!- Tôi giật mình – À quên, em đang ngủ.
– Làm cái gì mà nửa đêm nửa hôm anh đập bàn đùng đùng vậy? Anh biết làm vậy là em bị mất giấc không?
Tôi gãi đầu:
– Ờ tại …!anh tức.
– Anh tức chuyện gì? Kể em nghe với.
Mất một lúc tôi mới nghĩ ra thứ để xạo chó với nàng:
– Bồ Đào Nha của CR7 bị đá văng về nước đấy mà.
– Hừ …!em chẳng quan tâm.
– Cô ấy nằm xuống kéo chăn lên ngủ tiếp.
chưa đầy ba giây là tôi lại nghe thấy tiếng ngáy của nàng.
Thôi thì lên giường ngủ cái đã, muốn làm gì thì cũng phải ngủ mới làm được chứ.
Tôi phóng lên giường và bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Ngủ một mạch đến sáng, đột nhiên tôi cảm thấy người cứng ngắc không động đậy được.
Mở mắt ra xem có chuyện gì, tôi bất giác phì cười.
Sinestrea ôm chặt lấy tôi như con trăn quấn mồi vậy.
Mặc dù tôi thích đấy, nhưng quấn chặt thế này thì làm gì được.
Tôi kéo tay nàng ra, đắp chăn lại cẩn thận rồi đi vệ sinh cá nhân.
– Aaa~ Thoải mái quá …!- Tôi nhẹ người sau khi trút được bầu tâm sự vào gốc cây.
– Ê Hùng! – Thằng Nam gọi tôi.
– Sao thế mày?
Nó tiến lại hỏi:
– Đêm qua mày nói chuyện với ai vậy?
– Hồi nào ba? – Tôi chối.
– Đêm qua tao đi vệ sinh, tao nghe tiếng mày nói chuyện với ai trong phòng họp.
Mà mày nói chuyện với con gái hả, tao nghe mày xưng anh – em ngọt xớt.
Tôi đẩy vai nó:
– Xàm quá ba! Làm gì có chuyện đó! Chắc mày nghe lộn rồi đó.
– Đừng có giấu tao nha mày, coi chừng tao méc con ghệ mày vì cái tội lăng nhăng đó.
– Ê ê, lớn già đầu rồi còn chơi méc nữa!
Nam nhìn thẳng mặt tôi:
– Nếu mày sợ sao mày vẫn làm?
– Xì …!- Tôi định bỏ vào trong.
– Có gì nói thật với tao đi, chứ mày giấu mà để mấy thằng khác biết là mày nhừ đòn á.
Kể ra thì nó nói đúng, nó là đứa bạn thân nhất của tôi ở đây lúc này, tôi kể lại tất cả mọi thứ cho nó.
Thằng Nam lúc đầu nó còn tưởng tôi chém gió vì bên liên minh làm gì có tướng Seraphine, nhưng sau khi tôi giải thích thì nó cũng chịu hiểu, lí do là nó bỏ LoL lâu rồi.
Sau khi nói chuyện xong với Nam, tôi quay vào trong căn cứ nấu bữa sáng.
Làm nhẹ nhàng thôi, tôi mở tủ ra xem: có bánh mì và một ít trứng còn dư hôm qua.
Nếu làm bánh mì trứng không thì chẳng thể nào đủ chất nổi, giờ tôi cũng lười ra chợ.
Trong có khó ló cái khôn, tôi có khả năng tạo ra thực vật, mấy cái rau củ này chỉ là trò trẻ con.
Tôi tao một bó xà lách, rửa sạch rồi bứt một lá nhai thử.
Cũng ngon đấy chứ, tôi lấy vài lá nữa để vào dĩa.
Sau đó, tôi tạo thêm một cây cà chua trên đầu.
Nhìn vào gương, tôi tự thấy mình giống thần rừng.
Hái cà chua xuống cắt lát, tôi cũng bỏ vào dĩa.
Giờ thì chiên trứng thôi.
Nhìn chung, bữa sáng hôm nay khá ngon và đầy đủ chất dinh dưỡng.
Sinestrea tuy không nói gì nhưng trong lòng thì vui lắm.
– Sáng nay anh có bận gì không?
– Anh đi gặp Lindis để làm vài việc.
Cô nàng cảm thấy là lạ:
– Giải quyết vụ án xong rồi mà, anh đến đó làm gì nữa?
– Thì …!lãnh tiền ấy mà.
– Tiền? Có tiền sao?
Tôi gãi đầu cười cười:
– Ừ, tiền công hỗ trợ điều tra ấy mà.
Sinestrea không hỏi gì thêm, tôi liền chạy sang phòng Lindis và trình bày ngay những gì tôi đã nghĩ hôm qua.
– Chị Lindis này, em nói thật chứ em ngu lắm luôn á!
Lindis đang ngồi, cô ấy bảo:
– Ngồi xuống đi.
– Rồi cô ấy rót cho tôi một tách trà – Nhóc nói thử xem, nhóc ngu như thế nào?
Tôi nhấp một ngụm, chống cằm và bảo:
– Chị nghĩ thử nhé: Wiro và Errol thi đấu cho đội nào?
– Lâu đài Khởi Nguyên, nhóc hỏi ngu chị đấy à?
– Đối thủ của họ trận vừa rồi là ai?
Lindis ngạc nhiên nhưng cũng trả lời:
– Thì lực lượng Sa Đọa.
– Vậy nghĩ thử xem nha: hai người họ bán độ, tức là họ muốn đội của họ thua.
– Ừ, rồi sao nữa?
Tôi vỗ bàn:
– Nghĩa là họ muốn để LSĐ thắng.
– Đúng là nhóc ngu thật.
– Sao vậy?
Lindis chắt lưỡi:
– Chứ nhóc nói toàn mấy chuyện ai cũng biết.
– Nhưng cái này em chắc chắn chị chưa hề nghĩ tới, cá luôn! Em cá …!cá …
– Nhóc con định cá gì nào? Nếu nhóc nói ra mà chị biết rồi thì nhóc đưa chị 5k vàng, ok không?
Tôi cười:
– Được thôi: nếu mà dàn xếp cho LSĐ thắng thì chắc chắn kẻ đứng sau vụ này là người có liên quan đến LSĐ.
– Rồi, 5k vàng.
– Lindis chìa tay ra.
– Ủa …
Lindis vuốt tóc một cái rồi bảo:
– Ta đã nghĩ đến vụ này rồi và đã cho Yorn và Roxie đi điều tra các thành viên trong ban huấn luyện cũng như các cầu thủ của bọn họ rồi, kết quả thì họ chưa báo về.
– …
– Ta cũng có hỏi tên Arr rồi, hắn chắc như đinh đóng cột là trận đấu bị dàn xếp.
Tôi chìa tay ra:
– Đưa em 5k, chị vừa nói một chuyện ai cũng biết.
– Dẹp đi!
Cộc cộc, có tiếng gõ cửa.
Lindis bảo:
– Vào đi!
Đó là Yorn, anh ta bước vào trong rồi gọi Lindis:
– Em ơi, anh điều tra xong rồi.
– Kết quả thế nào anh?
– Anh đã check hết tất cả các cầu thủ cùng với ban huấn luyện, không ai có dấu hiệu của việc liên lạc với thế lực bên ngoài cả.
Thông tin trên làm tôi lẫn Lindis bất ngờ, nếu không phải người trong lực lượng làm thì là ai đây? Nhưng Lindis tinh hơn tôi, cô ấy ngay lập tức nhận ra vấn đề:
– Em hiểu rồi, nếu không phải bọn họ thì họ có một thế lực dàn xếp tỉ số đứng đằng sau.
Khả năng chính là …!Volkath.
– Hắn sao? – Tôi giật mình.
– Phải, chỉ có hắn là có khả năng nhất.
Nhưng, hiện chúng ta không có bất kì một bằng chứng nào để xác minh, tất cả chỉ là suy đoán.
Tôi lẩm bẩm:
– Vậy thì …!phải nhờ Seraphine giúp rồi.
Shiri bất ngờ xuất hiện và xung phong lãnh nhiệm vụ tìm bằng chứng.
Lindis tin tưởng cậu ta bởi dù gì thì cậu ta cũng có danh tiếng.
Dù vậy, tôi quyết định vẫn liên lạc với Seraphine để giúp cậu ta một tay.
*
(Sân tập)
Huấn luyện viên Aar cho các cầu thủ đi bộ nhẹ buổi sáng.
Thằng Nam đi chung với thằng Hải, hai đứa nó tám chuyện với nhau.
– Đêm qua Keera mới báo tao một tin động trời mày.
– Tin gì? – Hải thắc mắc.
– Ẻm …!có bầu.
Hải cười nhạt:
– Chuyện đó tao dự đoán từ trước rồi, đêm nào tao cũng nghe hai đứa mày giã gạo đùng đùng, tao vã đến nổi phải chuyển phòng ngủ đấy chứ.
– Vậy à …
– Rồi giờ mày tính sao? Mày có định …!quất mã truy phong không? (hiểu đơn giản là bỏ ghệ)
Nam xua tay:
– Không, tao không bao giờ làm cái chuyện bỉ ổi đó.
– Vậy mày làm sao?
– Cưới thôi.
– Nam nói nhẹ tựa lông hồng.
Hải giật mình:
– Cưới? Mày nói thật đó hả?
– Dĩ nhiên, tao đâu có giỡn.
– Rồi mày lấy gì nuôi nó, mày cũng còn đi học đấy.
Nam cười xòa:
– Có gì đâu, thật ra sau khi học xong cấp hai, tao đã đi học nghề rồi.
– Mày nói thật à? Vậy sao mày vô học viện học như đúng rồi vậy?
– Tao vô học để tìm lại cảm giác lớp học thôi, tuổi học trò rất đẹp mà.
Hải quay lại vấn đề chính:
– Mà mày định làm gì?
– Sửa xe.
– Á đù …!mà thôi, đó là chuyện của mày, tao không ý kiến.
Ý quên, mày có đủ tuổi éo đâu mà cưới người ta!
Nam tự tin:
– Thằng Hùng cũng cưới Lunar mà, lo gì.
– Trời ơi, bả là nữ thần thì bả muốn làm gì thì làm, còn mày đâu phải nữ thần đâu! Chết cha mày rồi!
Nakroth đi gần đó cũng chen vào:
– Phải đó nhóc, anh từng gặp rắc rối với Krixi cũng vụ có bầu …!à không, chỉ là xoạc nhau thôi.
Nhưng mà, nhóc nên chuẩn bị tinh thần đi, vụ này căng đó.
– Nguy to …!- Nam đơ người ra..