Đọc truyện Liên Minh Huyền Thoại Phiêu Lưu Ký – Chương 16: Ngộ không
16.
“ Là Ngộ Không! Nhưng tại sao hắn lại xuất hiện ở đây, điều này liệu có trùng hợp quá không ta? Hơn nữa, tại sao từ lúc xuât hiện tới giờ hắn lại đứng đó như một bức tượng đá vậy, chẳng hề có chút động tĩnh nào! Thật là kì quái quá mà?”. Phong thầm nghĩ vậy nhưng rốt cuộc không có nói ra, điều quan trọng bây giờ là hắn cần đưa hai người Akali, Kennen thoát khỏi đám người Noxus đã. Vừa hay, sự có mặt của Ngộ Không khiến bọn chúng cũng rất bất ngờ, lợi dụng sơ hở này, hắn cùng Yi không chút chậm trễ xông thẳng vào vòng vây tới bên hai người kali, Kennen.
Một tay dìu lấy Akali hắn lo lắng hỏi han.
– Hai người làm thế nào mà ra nông nỗi này vậy?
Không nói thì chưa có sao, lời hắn vừa nói ra Akali liền quay sang trừng mắt với hắn tỏ rõ thái độ bực bội, nói.
– Còn nói, không phải vì bọn ta không thấy nhà ngươi ở phía sau nên mới lo lắng quay lại tìm, ai ngờ đâu lại gặp phải đám người Noxus chết tiệt này!
Nghe cô nói vậy, hắn cũng chịu im lặng chẳng nói được gì chỉ đưa tay ra sau xoa xoa cái đầu mà tỏ vẻ áy náy. Hóa ra là vì họ quay lại tìm hắn à, vì vậy nên mới thành ra như thế này, vậy thì hắn cũng có phần lỗi a.
– A, đây không phải ngài Yi hay sao? Tại sao ngài lại xuất hiện ở đây vậy? – Kennen nhận ra sự có mặt của Yi liền ngạc nhiên kêu lên một tiếng.
– Chuyện kể ra dài lắm, để sau khi dời khỏi đây ta sẽ nói lại cho cậu biết.
Nhưng vào thì dễ mà ra thì khó, chỉ biết ngay sau khi bốn người họ gặp nhau, đám lính liền một lần nữa thiết lập lại vòng vây.
– Ta muốn coi xem hôm nay ai trong số ác người có thể thoát khỏi đây a, tốt nhất các ngươi nên biết điều đầu hàng chịu trói để ta đỡ phải tốn công sức làm chi.
Kẻ vừa nói không ai khác chính là tên đội trưởng, hắn lúc này vẫn giữ thái độ khinh thường đám người Phong. Gã tự tin với số quân tinh nhuệ của mình thì việc đối đầu với bốn người họ sẽ nắm chắc phần thắng nên gã hiển nhiên không chút lo lắng mà còn tỏ ra huênh hoang.
Đáp trả lại gã chỉ là sự im lặng của bốn người bọn họ. Đầu hàng ư? Không bao giờ! Vậy thì chiến thôi.
– Đã vậy thì,… các người chịu chết đi. – Nói rồi, gã đội trưởng nắm lấy cây chùy to khủng bố của mình lên. Cây chùy này được đúc hoàn toàn bằng kim loại, ước chừng dài khoảng gần hai mét, đầu chùy dạng hình cầu đen sì to chừng gấp ba, bốn lần đầu người. Cây chùy trông nặng như thế mà khi nằm trên tay gã đội trưởng lại trở nên rất nhẹ nhàng.
“ Lên!” Gã kêu lên một tiếng thật lớn rồi như một con mãnh hổ xông lên cùng hơn trăm binh lính lao thẳng về phía bốn người Phong.
Tình thế đã trở nên nguy cấp nhưng giờ không phải lúc để sợ hãi. Phong hắn cũng không biết mình lấy đâu ra cái dũng khí này, từ trước tới giờ hắn đâu có tham gia bất cứ trận chiến lớn như thế này bao giờ đâu, cùng lắm cũng chỉ cùng các học viên khác của học viện giao đấu mà thôi. Không lẽ hôm nay mình thực sự phải tham gia trận chiến sinh tử này ư? Đang lúc suy nghĩ mông lung, cái thanh âm dịu dàng, nhẹ nhàng vô cùng quen thuộc lại vang lên trong đầu hắn.
– Anh Phong đừng quá lo lắng, em Lan sẽ cố hết sức giúp anh mà!
Nghe cô nói vậy hắn cũng cảm thấy có thêm phần nào đó yên tâm, cố dặn ra một nụ cười thật tươi trấn tĩnh lòng mình, hai tay nắm thật chặt thủ thế trước mặt sẵn sàng cho trận chiến. Hắn không biết bên cạnh hắn là Akali lúc này còn đang nhìn hắn với một ánh mắt đầy khó hiểu, tại sao đến giờ này rồi hắn còn có thể cười tươi như vậy?
Và rồi, trận chiến cuối cùng cũng đã bắt đầu. Có lẽ Phong hắn cũng không biết thầm trách ông trời hay do vận khí hắn không tốt nữa, chỉ biết lúc này ba người Akali, Kennen, Yi đang hỗn chiến cùng đám lính trong khi hắn được tên đội trưởng nhiệt tình chăm sóc đặc biệt.
Không hổ cho cái danh đội trưởng quân tinh nhuệ Noxus, gã liên tục không ngừng vung chùy tấn công vào Phong, từng nhát chùy của gã đều mang tính chí mạng rất cao, nếu chỉ cần trúng một phát duy nhât thôi cũng đủ khiến cho con người ta thịt nát xương tan. Cũng may, với thân thủ khá nhanh nhẹn của một ninja cùng với sự tính toán quỹ đạo tấn công của Lan giúp hắn đến lúc này vẫn có thể né được. Nhưng điều đó không có nghĩ là hắn sẽ thắng, hắn bây giờ hơi thở cũng đã trở nên gấp gáp, chân tay cũng đã trở nên thấm mệt, hắn không biết chắc mình còn duy trì được bao lâu nữa.
Lúc này, bầu trời trên đảo Galrin, những đám mây đen tưởng như dày thẳm thẳm kia không biết tự lúc nào đã tan biến để lại là một vòm trời đầy nhưng vì sao tinh tú đang không ngừng đua nhau lấp lánh cùng cả một vầng trăng khuyết.
Cuộc chiến cứ như vậy mà tiếp tục diễn ra với lợi thế vẫn nghiêng về bên của đám người Noxus, nếu cứ như thế này thì chẳng bao lâu nữa bọn người Phong, Akali, Kennen và Yi cũng phải kiệt sức, đặc biệt hai người Akali với Kennen vết thương khi trước còn chưa được chữa trị giờ lại phải chiến đấu thêm như này thì không biết chắc sẽ có kết cục như thế nào nữa.
Nhưng vào đúng thời điểm cực kỳ nguy cấp này, nơi mà Ngộ Không khi nãy còn đứng như một bức tượng đá bất di bất dịch giờ đây bỗng nhiên có động tĩnh.
Dưới ánh trăng có chút mờ ảo, thân ảnh hiên có phần hiên ngang của Ngộ Không dần chuyển động, gậy như ý được hắn nắm thật chắc trong tay. Rồi bỗng nhiên hắn kêu lên một tiếng “ Aaaa…” thật dài. Tiếng kêu này to tới mức vang vọng cả một khoảng không gian lớn, nó cũng khiến cho đám người Phong đang cùng đám người Noxus giao chiến cũng phải tạm thời ngừng lại mà đổ dồn ánh mắt về phía Ngộ Không.
Phong hắn có thể nhận ra ngoại hình, vóc dáng của Ngộ Không không khác so với những gì hắn biết là mấy, điều khiến hắn cảm thấy kì lại chính là hai con ngươi của nó lúc này đã biến thành một màu đỏ đầy đáng sợ, chưa hết, từ trên người nó còn tỏa ra một cỗ sát khí vô cùng nặng nề, vô cùng kì quái. Hắn cùng tất cả những người có mặt tại đó cứ trân trân đứng đó nhìn về phía Ngộ Không hẳn một hồi lâu.
– Chuyện gì xảy ra vậy nhỉ? – Một tên lính Noxus tò mò hỏi gã đứng phía trước mình.
Gã được hỏi kia giật mình một cái rồi mới quay lại trả lời.
– Ta cũng khô… hự…á… á…
Lời còn chưa dứt hắn bỗng nhiên kêu lên một tiếng đầy đau đớn, hai mắt mở lớn đầy kinh ngạc, hai tay ôm lấy vết thương trước ngực mình rồi ngã khụy xuống mà chết.
Tên bên cạnh còn chưa hết bàng hoàng thì ngay lập tức chỉ kịp nhìn thấy một cây gậy kim loại nhanh như chớp bay thẳng về phía hắn, rồi sau đó hắn cũng ngã xuống, đầu hắn bây giờ đã biến thành một bãi máu thịt vụn nát.
– Sát…..sát…… sát…..
Kẻ ra tay vừa rồi không ai khác chính là Ngộ Không.
Chỉ trong chốc lát giết chết hai tên lính tinh nhuệ, thật kinh khủng.
Gã đội trưởng giờ đây cũng còn giữ được thái độ bình tĩnh nữa, khuôn mặt hắn hết kinh ngạc lại sợ lại rồi tức giận. Hắn cầm trên tay cây chùy của mình chỉ thẳng về phía Ngộ Không mà hét lớn.
– Con khỉ chết tiệt kia!
Lời hắn vừa dứt, tất cả những người còn lại đều quay sang nhìn hắn như nhìn một thằng ngu vậy. Chứng kiến đối phương lợi hại như vậy mà hắn dám mở lời khiêu khích, điều này chẳng khác nào tự tay giết mình, đúng là đầu óc ngu si tứ chi phát triển mà.
Sau khi nhận thấy cái nhìn kỳ lạ của mọi người nhưng gã đội trưởng này vẫn duy trì ổn định cái phong độ ngu người của mình. Chỉ biết, ngay sau khi rống lên một tiếng, gã liền nhanh chóng như một cỗ xe tăng lao thẳng về phía Ngộ Không. Chùy trong tay mang theo một cỗ khí thế mãnh liệt, gã nhảy lên không nên thẳng vào chính giữa đầu Ngộ Không.
Dưới sự kinh ngạc của mọi người, Ngộ Không chẳng hề né tránh mà đứng im đó hứng trọn một chùy này của gã. Mắt thấy đối phướng săp bị cây chùy của mình đập nát thành đống thịt gã đội trưởng miệng khẽ nở nụ cười đắc ý.
Nhưng đời đâu như mơ, khi chùy nên xuống cũng là lúc thân ảnh Ngộ Không khi nãy còn ở đó đã biến thành một làn khói trắng tiêu biến đâu mất, còn chưa kịp hoàn hồn, mọi người lại được mẻ kinh ngạc khi Ngộ Không tự lúc nào đã xuất hiện ngay sau lưng gã đội trưởng mà nện một gậy xuống thẳng đầu gã. Một đòn này trông tưởng như không mạnh mẽ cho lắm nhưng thực sự lại mang theo sức mạnh vô cùng khủng bố.
Và rồi sao, gã đội trưởng vừa rồi còn khí thế hừng hực lúc này chỉ còn lại là một bãi thịt vụn. Uy lực thừa của một gậy vừa rồi còn khiến mặt đất nơi tiếp xúc cới đầu gậy cũng phải lõm xuống thành một cái hố.
Kinh ngạc là tâm trạng của hầu hết mọi người có mặt ở đây lúc này. Đám lính Noxus bị cảnh tên đội trưởng bị giết dọa cho sợ đến xanh tái mặt mày rồi như rắn mất đầu mà trở nên hỗn loạn. Bọn chúng tuy có hung hãn đâu có ngu tới mức ở lại mà trở thành nạn nhân tiếp theo của con khỉ tinh này cơ chứ, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.
Chứng kiến đám lính như vắt chân lên cổ mà chạy khiến cho đám người Phong vừa mừng, vừa lo. Mừng vì bọn họ không phải chiến đâu với đám lính nữa, còn lo vì họ còn chưa biết con khi tinh trước mặt là bạn hay thù, nếu là bạn thì quá tốt rồi, còn nếu là thù thì hôm nay quả là một ngày xiu xẻo hết mức của bọn họ rồi.
Cuối cùng, ở lại lúc này chỉ còn lại duy nhất đám người Phong, Akali, Yi, Kennen và Ngộ Không, chỉ là lúc này Ngộ Không vẫn chưa có bất kì thái độ gì. Bao trùm bầu không khí là một sự im lặng, căng thẳng đến bức người. Cuối cùng, người phá vỡ bầu không khí này chính là Akali.
– Chào ngươi, cho ta hỏi…
– Sát…sát..sát…
Lời cô chưa nói dứt thì liền bị những câu nói của Ngộ Không át đi, từng chữ ‘Sát’ được nói ra đều mang theo sát ý mãnh liệt. Nghe vậy, mẫy người họ liền nhận ra sự không ổn.
tác giả: ta thật sự xin lỗi mọi người đọc truyện của ta, ta không thể ra chương nhanh được mong mọi người thông cảm!:(