Đọc truyện Liên Minh Huyền Thoại Phiêu Lưu Ký – Chương 14: Tàn cuộc
14.
Sau cơn mưa lớn, bầu trời trên đảo lúc này đã trở nên quang đãng hơn rất nhiều, ánh dương quang theo đó mà như muốn đâm xuyên qua mấy đám mây trắng mỏng manh, mạnh mẽ chiếu xuống hòn đảo.
Ấy vậy, khu rừng nguyên sinh rậm rạp này cũng chả có được mấy tia sáng mặt trời chiếu qua, cả khu rừng chỉ là một bầu không khí có chút ẩm ướt khó chịu.
Tại vị trí Phong đang đứng là cạnh một gốc đại thụ khá lớn. Hắn đứng im tại đó, mắt chăm chú quan sát về phía trước, nơi mà Master Yi đang cùng chiến đấu với một sinh vật kì lạ.
Sinh vật này có bề ngoài trông cũng chẳng khác gì so với một con cóc, bất quá nó lại to lớn dị thường, ít nhất cũng phải lớn gấp ba, bốn lần một người trưởng thành. Toàn thân nó được bao phủ bởi một lớp da cóc màu nâu nhạt, đặc biệt phía trên lưng của nó còn có rất nhiều những thân cây nấm kỳ dị mọc lên nữa, nói chung trông nó rất là gớm ghiếc. Phong cũng chỉ cần nhìn nó chừng một lúc cũng nhận ra được lai lịch của sinh vật này, bởi vì nó chính là cóc thành tinh Gromp! Trong game trông vậy chứ bây giờ tận mắt nhìn thấy mới biết con cóc Gromp này thực sự rất đáng sợ.
Bất ngờ, cái miệng của nó mở ra để lộ cái khoang miệng đỏ lòm như máu cùng cái lưỡi dài màu tím. Ngay sau đó, một thứ gì đó giống như dung dịch độc từ trong khoang miệng nó bay ra hướng thẳng đến vị trí của Yi.
Master Yi không hổ danh là một bậc thầy wuju, chỉ trong khoảnh khắc ông đã dễ dàng tránh được đòn tấn công khi nãy của Gromp.
Thứ chất độc đó sau khi bị Yi tránh được đã bắn thẳng vào một lùm cây xanh gần đó, ngay lập tức lùm cỏ đó trở nên héo úa dị thường. Nó đã hoàn toàn bị thứ chất độc đó giết chết một cách nhanh chóng. Điều này đã thể hiện rõ thứ dung dịch độc từ Gromp nguy hiểm như thế nào.
Tuy nguy hiểm như vậy, thế nhưng trông Yi lúc này lại không chút nào tỏ ra sợ hãi cả.
Thế nhưng, chỉ biết sau khi đòn tấn công đầu tiên thất bại thì Gromp như nổi điên lên, từ miệng nó lại xuất hiện thêm càng nhiều những thứ dịch độc bắn về phía Yi.
Tưởng như chắc chắn Yi sẽ không thể tránh được đợt tấn công này của Gromp nhưng không phải vậy. Chỉ biết khi thứ dịch độc kia chỉ còn chút xíu nữa là chạm đến người Yi nhưng ngay sau đó ông đã biến mất, chỉ để lại vị trí ban đầu là một tàn ảnh nhàn nhạt.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Phong, Yi tự lúc nào đã áp sát bên cạnh Gromp. Không những vậy, thanh kiếm sắc bén của ông còn đang không ngừng chuyển động theo cánh tay ông, liên tiếp tạo thành rất nhiều những đường kiếm sắc bén vào cơ thể nó.
” Grao…!”
Một thanh âm gào thét đầy đau đớn của Gromp trước khi chết vang lên cả một khoảng rừng, sau đó thì không còn gì nữa, chỉ là một mảnh yên ắng, tĩnh lặng.
Cóc thành tinh Gromp đã hoàn toàn chết, tuy vậy biểu tình trên khuôn mặt Yi vẫn chẳng có gì là quá vui mừng, đối với ông đây cũng chỉ là một cách để tự rèn luyện bản thân mà thôi.
– Ra đây đi!
Nghe tiếng nói của Yi, Phong có hơi chút giật mình. Trong khu rừng nguyên sinh rậm rạp này lấy đâu ra nhiều người vậy, chắc chắn là Yi đã phát hiện được có người khác đang ở đây. Chỉ là hắn không ngờ khoảng cách từ chỗ hắn tới nơi Yi đứng cũng không phải là gần, cộng thêm trong rừng nhiều cây cối che khuất vậy mà Yi vẫn phát hiện được ra mình. ” Thật quả là lợi hại a!” hắn khẽ thầm cảm thán một câu rồi cũng từ từ đi tới chỗ Yi.
Phải biết rằng sâu trong khu rừng nguyên sinh này có nhiều loài sinh vật kỳ lạ nguy hiểm giả dụ như con cóc thành tinh khi nãy, vì vậy từ trước tới giờ người dân trên đảo cũng chỉ sinh sống ở khu vực ngoài mà không ai dám tiến vào sâu trong khu rừng. Duy nhất trên đảo chỉ có Yi là một bậc thầy wuju mới dám chọn khu rừng là nơi rèn luyện kiếm thuật của mình.
Nhìn thân ảnh hắn dần lộ diện sau những thân cây rậm rạp, Yi có hơi chút ngạc nhiên. Ông vừa rồi cũng chỉ là phỏng đoán thôi nhưng thật không ngờ lại xuất hiện một người thật. Tuy vậy nhưng ông cũng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh mà cất tiếng trước.
– Chàng thanh niên kia! Cậu là ai? Không biết cậu từ đâu tới? Ta thấy cậu chắc không phải thường dân trên đảo, vậy mục đích tới đây của cậu là gì?
Trước những câu hỏi của Yi, hắn không lấy gì là bối rối, chỉ là tâm trạng có chút phấn khích vì trước mặt hắn đây chính là Yi bằng xương bằng thịt.
– Ngài cứ gọi ta là Phong là được. Cũng như ngài đoán, ta hiện là học viên của học viện ninja. Còn về mục đích ta tới đây cũng là muốn thông báo cho người dân trên đảo một tin rất khẩn cấp, không biết ngài có thể dẫn ta gặp họ được không?
Yi nãy giờ chăm chú nghe hắn nói, qua từng cử chỉ, lời nói đều nhận ra hắn không có gì là giả dối cả, vì vậy ông cũng cởi mở hơn nhiều.
– Vậy à, không ngờ người của học viện ninja lại tới tận đây. Không biết tin khẩn mà cậu nói là gì vậy?
– Chắc ngài chưa nghe tin quân đội Noxus đang chuẩn bị xâm lược Ionia đúng không? Hơn nữa, rất có thể nơi đây sẽ là điểm tấn công của chúng.
Yi nghe hắn nói vậy mà như không giữ được bình tĩnh, trong đầu còn hoài nghi về độ chính xác, thế nhưng trong lời nói của Phong lại tràn đầy sự chắc chắn càng khiến ông lo lắng hơn. Dân trên đảo chẳng hề nhận được tin gì về chuyện này, nếu quân Noxus tấn công vào thì thực sự rất nguy hiểm.
– Nguy rồi, mau đi theo ta! – Yi nói đầy ngưng trọng rồi ngay lập tức chạy như bay về hướng nam, hắn cũng nhanh chóng mà đuổi theo Yi. Trong lòng hắn lúc này bỗng xuất hiện một dự cảm chẳng lành, điều này càng khiến hắn lo lắng hơn.
Và rồi cái dự cảm xấu của hắn cuối cùng cũng trở thành sự thật.
Băng qua khu rừng rậm rạp âm u, lúc này trước mặt hai người họ đã là ngôi làng của Yi. Thế nhưng họ đã thực sự đến muộn mất rồi.
Toàn bộ ngôi làng đã bị tàn phá, không còn một người sống sót. Giết người đã là một tội ác không thể tha thứ rồi, ấy vậy mà lũ người Noxus này lại tàn ác tới mức ngay cả những đứa trẻ vẫn còn đang bú sữa mẹ chưa biết gì đến những cụ già không chút kháng cự bọn chúng cũng không tha, thậm chí ngay cả những con gia cầm, gia súc cũng bị chúng giết sạch.
Từ một ngôi làng vô cùng yên ổn, thanh bình tràn đầy tình yêu thương giờ đây còn lại gì? Chỉ còn lại là một khung cảnh hoang tàn đầy tang thương và chết chóc, một sự đau buồn khó có thể diễn tả bằng lời.
Phong hắn giờ đây đã không còn giữ được sự bình tĩnh nữa, tuy hắn cũng thuộc loại người cứng rắn nhưng những gì mà hắn chứng kiến nơi đây thực sự phải khiến thân thể hắn khẽ run lên vì kinh hãi. Hắn cũng đã nghĩ trong chiến tranh thì ắt sẽ phải có cái chết, thế nhưng hắn không ngờ cái cảnh đó lại kinh khủng thế vậy. Khắp nơi đâu đâu cũng thấy những thi thể người chết, thậm chí còn có rất nhiều thi thể còn không vẹn toàn. Tất cả họ đều chết trong một một cách đầy oan ức, đầy đau đớn.
Kinh sợ là vậy nhưng ngay sau đó trong thâm tâm hắn lại nổi lên là một sự phẫn nộ tột cùng. Cũng phải thôi, ai khi chứng kiến cảnh cả một làng bị thảm sát không ai sống sót thì ban đầu cũng là sự kinh sợ rồi sau đó sẽ là tức giận, căm thù kẻ đã gây ra chuyện này. Và người sẽ phẫn hận bọn chúng nhất không phải ai mà chính là Master Yi.
Đây không phải nơi nào xa lạ đối với ông mà đó chính là ngôi làng của ông, nơi mà ông đã sinh sống bao lâu nay, nơi chất chứa biết bao tình cảm của ông. Từng con người nơi đây đối với ông cũng chẳng khác người nhà là bao. Ấy vậy mà đùng một cái, khi ông chỉ mới rời đi không lâu rồi quay trở lại thì những con người đó đã chả còn lại gì, bọn họ đã hoàn toàn ra đi.
– Lũ người Noxus chết tiệt này! – Yi gằn lên từng chữ đầy căm phẫn, tức giận cùng sát ý nồng nặc. Thấy vậy hắn vội chạy tới an ủi ông.
– Ngài Yi bình tĩnh lại đã, ta biết ngài thực sự rất căm thù đám người Noxus nhưng việc trả thù hãy để sau đi, trước hết chúng ta cũng phải an táng cho người dân nơi đây đã!
Tuy phải hứng chịu nỗi đau thương mất mát vô cùng to lớn này nhưng bản thân là một bậc thầy wuju thì chỉ cần sau khi nghe Phong nói vậy ông cũng có thể kìm nén cảm xúc, lấy lại sự điềm đạm của mình. Yi quay sang nhìn hắn nhưng không nói gì mà chỉ gật đầu một cái.
Sau đó hai người họ mang tất cả những thi thể người dân để gọn gàng trên một bãi đất trống.
” Bùng…bùng…”
Một ngọn lửa nhỏ cháy lên, tiếp đó là hai rồi ba… ngọn lửa được thắp lên. Cuối cùng thì những thi thể nằm ở bãi đất trống khi nãy giờ phút này chỉ còn là một ngọn lửa vô cùng lớn, nó rực cháy một cách đầy mạnh mẽ. Ngọn lửa cháy cao chừng gần chục mét, gió tạt qua khiến nó cháy cuộn lại tạo ra những thanh âm ” phừng phừng”, giờ đây nghe những thanh âm đó lại tựa hồ như là nghe vô vàn tiếng kêu ai oán cũng như phẫn uất của dân làng vậy, cũng có khi lại tựa như đó là tiếng nói cười man rợ của quỷ dữ vậy. Tất cả chỉ là sự đau thương tột độ nhưng cũng không kém phần đáng sợ.
Ánh mắt từ xa nhìn vào ngọn lửa đang rực cháy trước mặt mà trong lòng hắn cảm xúc trở nên lẫn lộn. Tuy hắn không quen biết những con người này nhưng hắn thực sự cảm thấy thương hại cho những con người ấy. Dù gì họ cũng là người dân Ionia, mà từ khi tới thế giới này, hắn cũng coi Ionia như là quê hương thứ hai của hắn vậy. Hắn đã quyết rồi, quyết phải bằng mọi giá đánh đuổi hoàn toàn lũ người Noxus hung ác, tàn bạo kia biến khỏi đất nước Ionia tươi đẹp này. Không để những người dân vô tội phải chết thảm thương như thế này nữa…
” Phừng…” Gió bỗng đổi chiều, ngọn lửa đang cuộn cháy nóng rực nghiêng ngả về phía Phong, làm cái nóng phả thẳng vào hắn.
Như bị cái nóng lửa thiêu kia làm giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, hắn vội lùi lại xa hơn tránh sức nóng của ngọn lửa. Bây giờ hắn mới như nhớ ra điều gì đó thầm kêu lên.
– Quái lạ, hai người Akali với Kennen đi trước mình tại sao đến bây giờ mình còn chưa thấy họ nhỉ?… Không lẽ bọn họ gặp phải chuyện gì ư? – Nói rồi cặp mày đen rậm của hắn nhíu chặt lại, khuôn mặt trở nên ngưng trọng.
Đứng cạnh đó Yi cũng nhận ra thái độ kì lạ của hắn, ông cất tiếng hỏi.
– Phong, cậu sao vậy?
Hắn quay sang nhìn ông rồi đáp lại bằng một giọng nói đầy lo lắng.
– Không giấu gì ngài, đến đây với ta còn hai người nữa. Đáng lí ra bọn họ phải đến đây trước mới đúng, ấy vậy mà đến giờ ta còn chưa thấy bất kỳ tung tích gì của họ. Ta biết hai người họ thực lực rất mạnh nhưng trong lòng ta vẫn cảm thấy rất lo lắng cho bọn họ.
– Không được rồi, ta không thể đợi mãi ở đây được, ta phải đi tìm họ! Ngài đi cùng ta chứ, dù sao nơi này cũng đã trở thành căn cứ của Noxus rồi, ở lại đây không bằng ngài theo ta về cùng hợp sức với quân đội bảo vệ Ionia.
Nghe hắn nói vậy, Yi chưa nói gì, ông quay lại nhìn ngôi làng một lượt thay như nói lời tạm biệt rồi mới quay lại nhìn hắn nói một câu ngắn gọn. – Chúng ta đi.
Sau đó hai người họ hai đầu u linh phóng vọt đi, biến mất vào trong rừng.
o0o
Trời đã về xế chiều, vầng thái dương lúc này cũng đang dần xuống dưới đường chân trời, theo đó cũng không còn tỏa sáng rực rỡ nữa mà chỉ còn lại những tia nắng vàng yếu ớt cố len lỏi qua những đám mây mà chiếu xuống.
Cánh rừng này không quá rậm rạp như khu rừng nguyên sinh khi trước nhưng dưới cảnh xế chiều này thì nó tựa như lại có phần âm u hơn rất nhiều. Hai người Yi và Phong đã đi vào đây được một hồi nhưng trước mắt họ chỉ là những bóng đen tĩnh mịch của cây rừng, thi thoảng cũng chỉ có vài tiếng kêu ” rả rích” của lũ côn trùng hoặc vài tiếng ” lao xao” của những tán lá bị gió thổi. Còn lại dĩ nhiên chỉ là một bầu không khí ẩm ướt, yên ắng như càng khiến cánh rừng trở nên âm u hơn, có phần đáng sợ hơn.
Trong bóng tối, từ con mắt trái của Phong lóe lên một tia lục quang nhàn nhạt, nếu không để ý cũng không thể nhận ra được. Hắn đã sử dụng khả năng đặc biệt của con mắt trái này nhưng vẫn chưa tìm thấy tung tích của bọn người Akali, điều này khiến lòng hắn trở nên sốt ruột hơn rất nhiều. ” Không lẽ bọn họ không có trong này??” Trong đầu nghĩ vậy nhưng hắn vẫn tiếp tục kiên trì tìm kiếm.
Cuối cùng, ông trời cũng không phụ lòng hắn. Hắn đã nhìn thấy họ qua con mắt trái, thế nhưng không chỉ có hai người họ mà xung quanh đó còn xuất hiện rất nhiều những hình ảnh màu đỏ khác tượng trưng cho rất nhiều người khác. Chỉ e những người đó lại chính là quân đội Noxus mà thôi, vậy thì lần này khó rồi. Cho dù mấy người họ thực lực mạnh như thế nào nhưng đối đầu với cả một quân đội là điều không tưởng.
p/s: Nếu mn đọc được vậy cho tg xin một tks nhé!!
tg: tks all