Đọc truyện Liên Minh Huyền Thoại Phiêu Lưu Ký – Chương 1: Khởi đầu
1.
Từ thuở xa xưa, vụ trụ chỉ là một màu đen vô tận. Không có gì, không có gì ngoài màu đen lạnh lẽo…
Rồi thì, một vụ nổ lớn không tưởng tượng nổi ở một nơi nào đó trong vũ trụ.
Từ vụ nổ lớn này, mọi thứ bắt đầu được hình thành. Sự sống bắt đầu xuất hiện trong vũ trụ rộng lớn này như một mầm cây mọc lên giữa hoang mạc cằn cỗi.
Những bí ẩn từ vũ trụ dường như không bao giờ hết, không bao giờ…
o0o
Địa điểm: Thái Bình, Việt Nam.
Thời gian: Ngày 4, tháng 9, năm 2016.
06 giờ 03 phút.
Trong một căn phòng của một biệt thự khá lớn.
– Reeng… reeng…
Thanh âm báo thức vang lên ầm ĩ.
Trên chiếc giường, từ trong tấm chăn mềm mại màu trắng tinh kia, một bàn tay từ từ đưa ra, hướng về cái đồng hồ báo thức trên đầu giường đập mạnh một cái từ trên xuống.
– Bốp…!
Chiếc đồng hồ báo thức như quá quen với cảnh bị như vậy, cũng biết điều mà im bặt không tiếng động.
Cả căn phòng trở về với sự tĩnh lặng, yên ắng…
06 giờ 12 phút.
Một giọng nói nam tính từ bên ngoài căn phòng vọng vào trong.
– Phong! Sáng rồi, dậy đi con!
– Đợi con chút nữa đi cha! – Giọng nói từ căn phòng vang lên trả lời lại.
Từ bên dưới tấm chăn mềm mại khẽ động đậy, một cánh tay chậm rãi thò ra, rồi thêm một cái nữa, rồi một cái chân, hai cái.
Cuối cùng con người nằm trong đó cũng đã đặt đôi chân của mình xuống sàn nhà lành lạnh. Uể oải vươn vai ngáp dài một cái rồi lê bước từng bước ra khỏi căn phòng.
o0o
Hắn tên Hoàng Gia Phong, ngày hôm nay là đúng là ngày sinh nhật thứ mười tám của hắn. Hắn có một thân hình cân đối, rắn chắc, không quá to lớn. Phải nói hắn có khuôn mặt chuẩn soái ca, hơn nữa còn có đôi mắt màu tím nhạt hết sức đặc biệt. Đôi mắt này nghe cha hắn nói là được di truyền từ người mẹ đã mất của mình.
Gia đình hắn chỉ có hai cha con hắn, không còn người thân nào khác. Nghe cha hắn kể lại thì mẹ hắn mất khi sinh hắn ra.
Cha hắn trước giờ làm ăn thuận lợi nên gia đình hắn thuộc dạng giàu có. Nhưng không vì thế mà tình cảm hai người bị ảnh hưởng. Từ nhỏ hai cha con hắn đã rất yêu thương nhau nhưng cha hắn cũng rất nghiêm khắc.
o0o
Cứ thế chậm rãi từng bước xuống cầu thang, một tay hắn đưa lên khẽ vuốt lại mái tóc đen của mình. Trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ màu lam nhạt.
…………….
Sau một hồi thực hiện các thủ tục buổi sáng, hắn đã thay bộ đồ mới, khoác trên vai cái cặp sách màu đen, bước ra khỏi nhà rồi lên xe bus tới trường.
Tuy nhà mình có điều kiện, thế nhưng Phong lại không thích khoe khoang. Hắn vốn là người khá trầm ổn, giản dị, hay giúp đỡ người xung quanh. Vì thế, những người quen hắn đều ưa thích hắn.
Đến trường, hắn đều bước đi trên sân trường quen thuộc mà vào lớp, im lặng ngồi vào vị trí của mình.
Với khuôn mặt cùng thân hình soái ca của mình, hắn khiến nhiều cô gái phải để ý đến mình. Thế nhưng, chả ai làm hắn thực sự để tâm.
Đã đến giờ tiết học đầu tiên, giáo viên cũng đã bước vào lớp bắt đầu tiết học của mình.
Thường ngày hắn cũng không quan tâm lắm tới việc học, thế nhưng hắn lại luôn đạt điểm cao trong các kì thi, có lẽ hắn là thiên tài chăng.
Vị trí hắn ngồi là cạnh cửa sổ, như thường lệ, hắn lại đưa ánh mắt mình ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Hôm nay không hiểu sao, bầu trời lại u ám một cách dị thường.
Những đám mây đen ngày càng nhiều hơn. Ánh dương quang đã sớm không còn. Gió thổi vù vù khắp trời, làm những thân cây to lớn cũng phải nghiêng ngả, cứ như một con thú dữ đang gào thét.
Phong khẽ nhíu cặp mày của mình lại nghĩ thầm “Rõ ràng nghe dự báo thời tiết hôm nay nắng kia mà, cớ sao lại có mây giông vậy nhỉ?”
o0o
Những tiết học cứ vậy trôi qua, đã đến lúc tan buổi học.
Sau khi về đến nhà, hắn nhanh chóng tiến vào căn phòng của mình, mở cái laptop hiệu Lenovo của mình ra. Sau đó nhanh chóng đăng nhập Garena rồi nhấn vào icon game Liên Minh Huyền Thoại.
Cha hắn đi làm từ sớm đến chiều muộn mới về. Ngay mai được nghỉ, vì thế hôm nay hắn quyết định cày game cả chiều đến tối.
Đúng vậy, cái tên này gì cũng tốt, chỉ tội từ lúc tiếp xúc với Liên minh huyền thoại, hắn trở nên ghiền game này. Nó là một game rất nổi tiếng trên toàn thế giới, được rất nhiều gamer yêu thích. Đối với hắn, đó còn như là một thế giới thứ hai. Thậm chí có lúc ngủ, hắn cũng mơ mình bước chân vào thế giới Liên minh huyền thoại.
Hắn ngồi trên cái giường êm ái của mình, đặt cái laptop trước mặt, cứ dán mắt vào màn hình, các ngón tay không ngừng nhấn chuột rồi bàn phím.
Cứ hăng say, đam mê như vậy, Phong không hề hay biết ngoài kia sắc trời ngày càng trở dữ dội.
Mây đen phủ kín kín bầu trời, những ánh chớp lóe lên sáng rực cả vùng trời. Gió không ngừng điên cuồng gào rít, cây cối như đổ rạp xuống.
Cảnh sắc phong vân thay đổi thật dữ dội, không hề giống cơn bão bình thường.
– Ầm… Ầm… Oanh… Oanh
Tiếng sấm sét bắt đầu nổi lên to, vang động khắp nơi. Như tiếng thét của hung thần, quái thú trong truyền thuyết.
Bất giác bị tiếng sấm sét làm giật mình, Phong lúc này mới chú ý tới sự biến động ngoài kia. Sau đó cũng bỏ qua, chăm chú vào màn hình game. Hắn đang leo trận chuỗi lên cao thủ. Đúng, thằng này chơi game khá giỏi.
Tí tách… tí tách…
Rào… rào…
Mưa!
Trời bắt đầu mưa. Một trận mưa rào cứ xối xả như trút nước kèm theo là những tiếng sấm sét vang dội cùng với gió bão kinh khủng cứ thế diễn ra. Cứ như là tận thế vậy.
– Uỳnh… uỳnh…
Một tia sét đánh xuống, như muốn xé rách không gian.
– Vụt!
Mất điện.
Gian phòng của Phong chìm vào bóng tối, chỉ có ánh chớp lóe lên xuyên qua lớp cửa kính trong phòng hắn mà hắt vào trong.
Phong cứng người, mở to mắt nhìn cái màn hình đen sì trước mắt. Hắn tức giận quay mặt ra phía cửa sổ, nhìn lên bầu trời giông tố, chửi tục một câu:
– Con mẹ nó mất trận chuỗi của…
Chưa kịp nói hết chữ “ta” thì đột nhiên xảy ra dị biến.
Từ đám mây đen nhất, u ám nhất, dữ tợn nhất. Một tia sét đánh xuống, lớp kính ở cửa sổ phòng hắn vỡ toang ra, mảnh vỡ vương vãi khắp căn phòng. Đánh thẳng vào con laptop hiệu Lenovo của Phong, đánh cả vào cơ thể hắn.
Chưa hết, điều kì lạ là Phong hắn không hề bị sét đánh chết như dự kiến. Hắn bị đánh văng, ngã nhào xuống giường, tay chạm vào cái laptop.
Đúng, cái laptop của hắn cũng không hề bị phá hủy như bình thường mà lại còn lành nguyên không vết hư hại.
Phong nhăn tít cặp mày rậm của mình lại, cắn răng đau đớn. Hắn cảm nhận rõ trong cơ thể hắn, như có luồng điện chạy khắp thân thể hắn, rồi truyền lên đại não của hắn một nỗi đau cùng cực.
Mồ hôi rịn ra ướt đẫm cả người. Tai hắn không còn nghe tiếng mưa gió, sấm sét gào thét ngoài kia nữa, chỉ còn tiếng ong ong trong đầu. Toàn thân run rẩy. Hắn nghĩ bụng “Không lẽ mình lại phải chết như thế này ư?”
Trong căn phòng tối om, ánh chớp lập lòe vào chiếu lên thân ảnh Phong đang nằm đó run rẩy, thế nhưng tay hắn như dính liền vào cái laptop không dời ra.
Cơn đau mãi lâu sau cũng không ngừng, hắn đã kiệt sức, đôi mắt tím nhạt của hắn dần trở nên mơ hồ, không nhìn rõ gì nữa.
Rồi việc gì đến cũng phải đến, hắn đã không chịu được nữa. Ánh mắt nhắm lại, toàn thân cũng đã ngừng run rẩy, nhưng tay hắn vẫn cầm cái laptop không dời ra.
Đã chết?
Căn phòng tối lại xảy ra dị biến.
– Xoet… xoẹt…
Phía trên người Phong, những tia điện từ đâu xuất hiện càng lúc càng nhiều.
“Ầm” một tiếng, những tia điện đó dần tách ra thành một hình tròn có bán kính tầm một mét. Bên trong đó là một vùng không gian đen thăm thẳm, những tia điện bị hút xoáy vào.
Phong hắn đâu còn biết gì nữa, cả thân thể hắn cùng chiếc laptop Lenovo của hắn bay lên không trung, từ từ bị cái lỗ đen kia hút vào rồi biến mất.
Ngoài kia, sấm sét, mưa gió, mây mù đã biến mất tự lúc nào.
Sau cơn mưa trời lại sáng. Ánh sương quang mạnh mẽ xuyên qua màn mây mỏng, chiếu rọi ánh sáng ấm áp lên vạn vật, chiếu rọi vào căn phòng của Phong.
Chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch, yên ắng đến cực độ.
Không một tiếng động.
Căn phòng trống không bóng người, chỉ còn lại là những đồ vật thường ngày vẫn ở đó cùng những mảnh thủy tinh của cánh cửa sổ vương vãi khắp sàn.
Hắn đã biến mất vào cái lỗ đen kia, không ai hay biết đến sự mất tích của hắn…