Liên Hoa Lâu: Chu Tước Quyển

Chương 37: Mật thất


Đọc truyện Liên Hoa Lâu: Chu Tước Quyển – Chương 37: Mật thất

Rốt cuộc Hoa Như Tuyết cũng tìm được mật thất, có điều ông ta tìm được bởi nhờ có người chỉ dẫn.

– Mật thất ở trong này!

Giọng nói đó cùng với nụ cười kia tất nhiên là của Lý Liên Hoa.

“Mật thất” nằm ngay tại phòng ngủ của Kim Mãn Đường cũng không phải thứ gì
quá hiếm lạ. Trong phòng ngủ có một cái ngăn tủ. Trong tủ có một ngăn
kéo vốn dùng để đựng gương lược này nọ. Sau khi rút cái ngăn kéo ra,
phía bên trong là một bức tường. Trên bức tường có một cái lỗ rất nhỏ,
chỉ cần cầm cái lược cắm vào là vừa khít, đồng thời cũng cho biết nó
chính là “mật thất”.

Hoa Như Tuyết nhìn Lý Liên Hoa cẩn thận rút
cái ngăn kéo tìm ra “mật thất” mà không hề tỏ vẻ ngạc nhiên chút nào.
Đây không phải là lần đầu tiên ông gặp Lý Liên Hoa. Ông không biết y
thuật của vị “thần y đệ nhất giang hồ” này thế nào, nhưng trong vụ án
“Cửa sổ xanh có quỷ giết người”, những gì Lý Liên Hoa thể hiện đã gây
cho ông ấn tượng sâu sắc. Hoa Như Tuyết biết chắc Lý Liên Hoa không thể
nào là một kẻ ngu ngơ. Hắn nhét cái lược vào đó, sau khi chứng thực đây
là “mật thất” mới nhẹ nhàng thở phào một cái rồi mỉm cười nói:

– Ta đoán nếu như dùng cái lược dùng để mở khóa thì mật thất phải ở gần chỗ với nó.

Hoa Như Tuyết tựa vào cửa nói:

– Mở ra xem.

Lý Liên Hoa thử dùng sức. Cái lược bằng phỉ thúy cực kì cứng rắn được cắm
vừa vặn vào lỗ hổng trên vách tường nhưng lại không thể nào chuyển động, mắc kẹt ở đó. Hoa Như Tuyết lại lạnh lùng nói:

– Nếu như lược bị gãy mấy cái răng thì chứng tỏ không phải xoay như vậy.

Lý Liên Hoa cũng hiểu rõ, răng lược bị gãy mấy cái thì chứng tỏ chưa chắc
đã được cắm vào toàn bộ. Nếu nó được cắm toàn bộ vào lỗ hổng thì khi
xoay, hoặc là không hề hấn gì, hoặc là sẽ bị gãy hết, thậm chí có khả
năng sẽ bị gãy đôi, chưa chắc đã chỉ gãy mấy cái răng như thế này.

Muốn vặn gãy như vậy thì nhất định chỉ có mấy cái răng đó được nhét vào lỗ
rồi dùng sức vặn. Nhưng trên tường không có chỗ nào lồi ra, trên đó có
tất cả mười bảy lỗ hổng hoàn toàn tương xứng với số răng lược, nên không biết chọn theo cách nào.

Làm thế nào để mở được mật thất? Lý
Liên Hoa suy nghĩ một chút rồi đột nhiên cắm cả cái lược vào tường. Ngay lập tức, mười bảy cái lỗ nhỏ đồng loạt lõm xuống kèm theo một tiếng
động nhỏ.

– Ta thật là ngốc. Đổng Linh vặn gãy răng lược, chứng
tỏ y tìm nhầm chỗ, dùng sai cách… – Lý Liên Hoa lẩm bẩm. – Nhưng vị trí
mà y tìm được là chỗ nào…?

Trong lúc hắn đang ngẩn người suy nghĩ thì bức tường phía sau ngăn kéo từ từ dịch chuyển để lộ ra một cái ngăn kéo nhỏ. Hoa Như Tuyết nhíu mày. Bên trong ngăn kéo đó chỉ có một tấm
lụa màu đen bóng loáng dùng để lót, bên dưới hình như có sợi bông, nhìn
qua cũng thấy vô cùng quý giá. Chỉ có điều bên trên nó có một vết lõm.
Bảo vật đặt đó đã không cánh mà bay.

Lý Liên Hoa ngơ ngác.

– Kim Mãn Đường giấu miếng vải đen trong vách tường làm cái gì?

Hoa Như Tuyết trợn mắt.

– Vật ở đây không phải bị trộm mà bị giấu đi chỗ khác.

Lý Liên Hoa chẳng hề để ý lời ông ta, vẫn ngẩn người nhìn ngăn kéo. Hoa Như Tuyết ngẩng đầu lên xà nhà, một lúc sau mới nói:

– Vết rạch, treo cổ… sợ mà chết… mật thất… cái gì đó bị mất…

Lý Liên Hoa ngẩng đầu lên nhìn theo hướng mắt của ông ta rồi mỉm cười.

– A… ôi…

Hoa Như Tuyết chậm rãi hỏi:

– Ngươi “ôi” cái gì?

Lý Liên Hoa “a” một tiếng:

– Không có gì đâu…

Hoa Như Tuyết thốt lên:

– Trên đời này, vô vị nhất là chuyện giết người.

Tầm mắt của Lý Liên Hoa chuyển từ xà nhà xuống mặt Hoa Như Tuyết. Vào
khoảnh khắc đó, Hoa Như Tuyết chợt nhận ra đây là lần đầu tiên Lý Liên
Hoa nhìn mình. Ông vừa nhướng mày thì đã nghe vị thần y nói:

– Trên đời này, đơn giản nhất cũng là chuyện giết người…

Hoa Như Tuyết bật cười thành tiếng, rồi chợt trầm tư.

– Thiên hạ giết người vì có dục vọng.

Lý Liên Hoa mỉm cười.

– Không có dục vọng sao có thể coi là người?

Trong lúc cả hai đang nói chuyện thì chợt nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Phương Đa Bệnh từ bên ngoài vọng vào:

– Lý Liên Hoa… Lý Liên Hoa…

Hoa Như Tuyết lại lạnh lùng lên tiếng:

– Ở đây!

Phương Đa Bệnh nghe thấy thế liền xông vào.

– Kim Nguyên Bảo lên cơn điên, suýt chút nữa thì thắt cổ tự sát, ta phát hiện trong đống than ở bếp lò có…

Lý Liên Hoa nghe câu được câu mất, ngơ ngác hỏi lại:

– Kim Nguyên Bảo suýt giết ngươi?

Phương Đa Bệnh nổi trận lôi đình:

– Không phải, là Kim Nguyên Bảo tự sát, còn ta ở phòng bếp…

Lý Liên Hoa càng ngơ ngác.

– Kim Nguyên Bảo định giết ngươi ở bếp?


Phương Đa Bệnh bị hắn chọc giận tới mức suýt hộc máu . Y nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một:

– Vừa rồi, Kim Nguyên Bảo thắt cổ tự sát, nhưng được Quan Hà Mộng và Công Dương Vô Môn lão nhân cứu rồi. Không-phải-lão-muốn-giết-ta!

Lý Liên Hoa nghe thấy vậy thì “à à” liên tục. Phương Đa Bệnh lại nói:

– Ta tìm được trong bếp lò thứ này.

Nói xong, y xòe tay ra. Hoa Như Tuyết và Lý Liên Hoa nhìn kỹ thì thấy một
tờ giấy bị đốt còn sót lại một góc, trên đó loáng thoáng mấy chữ. Đó là
một tờ giấy trắng có chất lượng hoàn mỹ, màu hơi ngả vàng. Giấy bị lửa
thiêu khô quăn hơn một nửa nhưng phần còn lại vẫn còn trắng tinh. Ở
trong bếp mà chưa hóa thành tro cho thấy loại giấy này rất dai, chắc
chắn loại giấy bình thường không thể bì với nó. Phương Đa Bệnh nói chắc
nịch:

– Đây là một tờ giấy Ôn Châu.

Sắc mặt của Lý Liên
Hoa và Hoa Như Tuyết khẽ thay đổi. Giấy Ôn Châu được sản xuất trên đất
Ôn Châu, nhờ hai đặc tính dai và trắng mà nổi danh. Loại giấy này vô
cùng quý giá, đa số được làm cống phẩm. Ở xung quanh Nguyên Bảo sơn
trang hoàn toàn không có loại giấy này. Kim Mãn Đường yêu thích hoa lệ,
ngày thường sử dụng giấy lụa Tô Châu hoàn toàn khác với giấy Ôn Châu.
Hoa Như Tuyết tạm giữ chức quan trong triều nên rất quen thuộc loại giấy Ôn Châu này. Đây thật sự là một tờ giấy trắng Ôn Châu, hơn nữa được cất giữ rất lâu rồi, mặc dù ở lề vẫn còn trắng tinh nhưng cơ bản không còn
màu trắng của giấy mới nữa. Mấy chữ ở trên mẩu giấy còn sót lại cũng
được viết nguệch ngoạc như thể cố ý để không cho ai đọc được. Thoạt nhìn thấy giống như lối viết thảo nhưng lại không phải viết thảo, mà cũng
chẳng giống kiểu đại triện hay tiểu triện, khiến người xem không sao
hiểu được.

Nhìn mẩu giấy còn sót lại được Phương Đa Bệnh moi ra
từ trong bếp, Lý Liên Hoa và Hoa Như Tuyết hoàn toàn quên mất chuyện Kim Nguyên Bảo tự sát nhưng vẫn chưa chết. Cả hai chăm chú quan sát mẩu
giấy rồi đắm chìm trong suy nghĩ. Mẩu giấy còn nguyên một nửa, từ trên
xuống dưới chỉ có bốn chữ, bên trên còn có dấu triện đóng lên. Điều khó
hiểu là tờ giấy bị vứt vào bếp mà vẫn còn sót lại,tuy nhiên mấy chữ viết trên đó thì người ta không luận ra được. Phương Đa Bệnh vẫn cầm tờ giấy trên tay. Mặc dù y không nghĩ ra được gì nhưng cũng cảm thấy điểm chính yếu của chuỗi sự việc kỳ lạ xảy ra ở Nguyên Bảo sơn trang có thể liên
quan tới thứ trong tay mình. Y cũng đã quan sát bốn chữ đó rất lâu,
nhưng thật sự không thể suy ra được là viết cái gì. Liếc mắt nhìn gương
mặt chuột đen như không đen hơn được nữa của Hoa Như Tuyết, y cảm thấy
vui lên, xem ra vị Bổ khoái đại nhân này cũng chả suy đoán được gì.
Trong lúc y đang hết sức vui sướng, Lý Liên Hoa lại lẩm bẩm:

– Bốn chữ này nhìn rất quen… nhất định là đã gặp ở đâu rôi.

Ánh mắt của Hoa Như Tuyết sáng lên.

-Nghĩ kỹ lại xem!

Lý Liên Hoa cầm lấy mẩu giấy còn sót rồi đột nhiên thốt một tiếng “a”:

– “Giấy này làm chứng”! Bốn chữ này là “Giấy này làm chứng”. Đây là một tờ.. biên lai cầm đồ.

– Biên lai cầm đồ?

Phương Đa Bệnh nghẹn họng nhìn trân trối.Trong nhà y chưa bao giờ thiếu tiền
nên không biết biên lai cầm đồ là cái gì. Còn Hoa Như Tuyết mặc dù đã
thấy biên lai cầm đồ nhưng chưa bao giờ để ý kĩ. Chỉ có tên nhà nghèo Lý Liên Hoa thường xuyên cầm đồ mới biết được bốn chữ đó là câu cửa miệng
của hiệu cầm đồ. Ta và ngươi viết giấy này. Nay ngươi có việc gấp đem đồ của mình tới mượn tiền của ta, mỗi tháng phải trả ba phần cho cửa hàng. Đến mỗi tháng, nếu quá thời hạn thì cửa hàng được quyền bán đồ lấy
tiền. Nếu đồ vật có bị chuột cắn hay mối đục thì chủ nhân phải chịu. Nay lấy giấy này làm chứng.

Bốn chữ cuối cùng “giấy này làm chứng”
là luật lệ của bất cứ hiệu cầm đồ nào. Nó được viết theo một loại chữ
còn loằng ngoằng hơn cả chữ thảo, chẳng trách mà Phương Đa Bệnh và Hoa
Như Tuyết nhận không ra. Chỉ có điều, nếu đây là một tờ biên lai câm đồ
bình thường thì tại sao lại viết bằng giấy Ôn Châu? Rốt cuộc thì trên
phiếu viết cái gì?

Sau khi biết đó là biên lai cầm đồ, Phương Đa Bệnh liền quan sát kỹ rồi chỉ vào cái dấu đóng trên đó.

– Cái này có phải chữ “cầm đồ” hay không?

Dấu khắc dễ nhận ra hơn chữ rất nhiều. Hoa Như Tuyết nghe thấy vậy liền nói:

– Đây là chữ “Hiệu cầm đồ Nguyên Bảo”.

Lý Liên Hoa thở dài:

– Nghe nói lúc còn trẻ, Kim Mãn Đường có mở một hiệu cầm đồ tên là Nguyên Bảo .

Phương Đa Bệnh thốt lên một tiếng “à” rồi nói:

– Ta biết rồi, biết rồi!

Lý Liên Hoa lại thở dài.

– Ngươi biết cái gì?

Phương Đa Bệnh cười hì hì.

– Đây là tấm biên lai mà Kim Mãn Đường viết khi làm ăn buôn bán lúc còn
trẻ. Lúc này, lão đốt nó ở trong bếp, chứng tỏ lão đã thu lại được bạc
và trả đồ vật cho người ta nên biên lai cầm đồ này không còn tác dụng.
Hoặc là lão cướp biên lai cầm đồ của người khác rồi cho vào bếp đốt
thành tro, không muốn trả lại đồ đã cầm cho họ.

Lý Liên Hoa tiếp tục thở dài:

– Cái này thì ta biết. Nhưng ta còn biết rõ hơn người một chút.

Phương Đa Bệnh đang nói đầy đắc ý lập tức cứng họng, sầm mặt hỏi:

– Cái gì?

Lý Liên Hoa nói:

– Gần đây không có người nào khác tới Nguyên Bảo sơn trang, chỉ có Đổng
Linh. Cho nên còn có thể giả thiết rằng tờ biên lai cầm đồ này là do
Đổng Linh mang tới. Chưa kể, Đổng Linh tới từ Ôn Châu…

Phương Đa Bệnh bừng tỉnh.

– Ta biết vì sao mà Đổng Linh chết rồi! Nếu y cầm biên lai và bạc tới tìm Kim Mãn Đường lấy lại bảo bối ngày đó, trong khi Kim Mãn Đường luyến
tiếc không muốn trả lại cho nên mới giết Đổng Linh đoạt biên lai cầm đồ
rồi đem vào bếp đốt. Mọi chuyện như vậy là hợp tình hợp lý.

Lý Liên Hoa nghe vậy thì thở dài lần thứ tư.

– Ngươi đúng là rất thông minh. Ngươi hiểu ra nhưng ta vẫn còn một chút thắc mắc…

Phương Đa Bệnh dương dương đắc ý.


– Bổn công tử đã hiểu hết rồi, ngươi còn gì chưa hiểu thì có thể hỏi bổn công tử.

Lý Liên Hoa liền hỏi:

– Nếu mọi chuyện diễn ra như vậy thì tại sao Kim Mãn Đường lại chết? –
Hắn nhìn Phương Đa Bệnh với ánh mắt đồng tình. – Ngươi đừng quên là lão
ta cũng đã chết…

Phương Đa Bệnh đột nhiên nghẹn lời, sắc mặt đang đắc ý lập tức tối đen. Nếu Kim Mãn Đường giết Đổng Linh vậy thì tại sao hắn cũng chết? Tại sao lão đột tử vì quá sợ hãi?

Hoa Như Tuyết chợt lên tiếng xen ngang:

– Có thể tìm được biên lai cầm đồ này là một điều may mắn rồi. Mặc dù suy luận của Phương công tử không đúng hoàn toàn nhưng cũng được hơn một
nửa. Chỉ có một vài chi tiết trong đó ta và ngươi chưa rõ mà thôi.

Phương Đa Bệnh thầm khen Hoa Như Tuyết. Mặc dù mặt mũi của người này rất xấu nhưng cũng không đến nỗi đáng ghét.

– Đúng vậy! Đúng vậy!

– Điểm mấu chốt trong vụ này là tại sao ngay cả Kim Mãn Đường cũng chết…
Còn nữa, rốt cuộc đồ vật trong tấm biên lai cầm đồ này là gì?

Lý Liên Hoa thì thào:

– Kim Mãn Đường sợ quá mà chết… Đổng Linh thì treo cổ… Tại sao xác lại ở
bên ngoài cửa sổ phòng Kim Mãn Đường? Hoa bổ đầu! Kim Mãn Đường có một
bảo bối có giá trị liên thành(*) tên là “Bạc Lam Nhân Thủ”, ngài có từng nghe qua chăng?

(*) Giá trị liên thành: Bắt đầu từ “ngọc bích
liên thành”, là viên ngọc của họ Hòa nước Triệu, vua nước Tần rất thích
nên tìm cách chiếm đoạt, bày mưu đổi lấy 15 thành trì để dụ nước Triệu
mang ngọc sang. Nước Triệu cử Lan Tương Như sang nước Tần làm thuyết
khách cuối cùng bảo vệ được viên ngọc. Về sau, “giá trị liên thành” dùng để chỉ những vật có giá trị rất lớn.

Hoa Như Tuyết gật đầu.

– Đó là lễ vật mà một nước nhỏ ở Tây Vực đã cống cho hoàng đế triều trước rồi sau đó bị lưu lạc trong dân gian. Hơn mười năm trước, nghe nói nó
rơi vào tay của Kim Mãn Đường, nhưng ta tìm mấy lần mà vẫn không phát
hiện ra Bạc Lam Nhân Thủ nằm ở đâu.

Sắc mặt của Lý Liên Hoa lại càng phủ đầy vẻ thắc mắc.

– Quả nhiên là Bạc Lam Nhân Thủ đã mất tích, nhưng không thể nói rằng cái “mật thất” này giấu thứ đó…

Hoa Như Tuyết “ừ” một tiếng.

– Tạm thời không nói tới chuyện Bạc Lam Nhân Thủ. Việc Đổng Linh chết rất có thể liên quan đến biên lai cầm đồ này. Có thể cái chết của Kim Mãn
Đường là sự cố ngoài ý muốn nhưng vẫn còn có một việc ta nghĩ mãi vẫn
không ra.

Phương Đa Bệnh ngạc nhiên hỏi:

– Chuyện gì?

Hoa Như Tuyết nhìn chằm chằm vào Lý Liên Hoa.

– Chuyện Đổng Linh treo cổ. Y treo cổ ở đâu, dây thừng treo cổ y đâu?

Phương Đa Bệnh bừng tỉnh gật đầu lia lịa. Lý Liên Hoa tập trung tinh thần nhìn chiếc hộp thò ra bên tường, tay sờ sờ miếng lót mềm trong hộp, miệng
không biết đang lẩm bẩm cái gì, đột nhiên xen vào:

– Cái chết của Đổng Linh không những có khả năng liên quan đến tấm biên lai, mà còn liên quan đến mật thất.

– Mật thất? – Phương Đa Bệnh chỉ vào cái hộp bí mật kia. – Mật thất này sao?

Lý Liên Hoa mỉm cười:

– Trên người y có mang theo một cái lược gãy răng, chứng tỏ trước đó y đã từng sử dụng, nhưng có lẽ là tìm sai chỗ. Vậy nơi mà y tìm được nằm ở
đâu? Tại sao y lại tưởng đó là mật thất? Không chừng việc tìm nhầm đó có liên quan đến cái chết của y.

Hoa Như Tuyết cau mày, giọng điệu cuối cùng cũng trầm xuống:

– Ngươi nói trong Nguyên Bảo sơn trang này còn mật thất thứ hai Đổng Linh bị người ta treo cổ ở đó?

Lý Liên Hoa giật mình.

– Ta chỉ nói… chỉ nhắc nhở… Đổng Linh từng tìm sai mật thất, dùng sai chìa khóa…

Hoa Như Tuyết trừng mắt nhìn hắn. Sắc mặt của Lý Liên Hoa lại đổi thành vẻ áy náy.

– Ta chưa hề nói chắc chắn trong Nguyên Bảo sơn trang còn có mật thất thứ hai…

Phương Đa Bệnh “hừ” một tiếng, thầm mắng Lý Liên Hoa là tên tiểu nhân gian xảo.

– Vừa rồi khi bổn công tử tìm ngươi đã lục soát toàn bộ sơn trang, chắc
chắn nơi này không còn có mật thất nào khác, huống hồ là mật thất giết
người. Tuyệt đối không thể nào!

Hoa Như Tuyết nói lạnh lùng:

– Nguyên Bảo sơn trang nổi tiếng giàu có, cửa sổ trong sơn trang đều được chế tạo từ thép, một khi khóa lại gian nào cũng là mật thất. Tuy nhiên
giết người không nhất định cứ phải là trong mật thất. Võ công của Kim
Nguyên Bảo không bằng Đổng Linh, nếu Kim Nguyên Bảo muốn giết y thì chắc chắn phải sử dụng mưu kế.

Lý Liên Hoa nghe vậy thì liên tục gật đầu. Phương Đa Bệnh đột nhiên lên tiếng:

– Đổng Linh thắt cổ, chẳng phải Kim Nguyên Bảo cũng thắt cổ đó sao?

Lý Liên Hoa trợn mắt liếc nhìn Phương Đa Bệnh rồi nói chậm rãi:

– Có thể người trong Nguyên Bảo sơn trang đều thích tự sát bằng cách treo cổ…

Hoa Như Tuyết bật ra một tiếng “ồ” nhưng không cho ý kiến gì.

Mấy người bàn bạc trong phòng ngủ của Kim Mãn Đường cả nửa ngày nhưng không tìm được đầu mối, liền tới xem tình trạng của Kim Nguyên Bảo, thấy ông
ta vốn đã điên điên khùng khùng, sau khi thắt cổ được cứu sống thì lại
chẳng khác gì người đã chết. Nghe nói cổ họng của ông ta bị thương nặng, Công Dương Vô Môn đã cắm hơn mười cây châm vào, chỉ là trong vòng hai
ba tháng tới đừng hòng mở miệng nói chuyện, mười ngày nữa cũng đừng mơ
tưởng đến việc có thể tự do vận động, có thể giữ được mạng sống đã là
may mắn lắm rồi.

Trong vòng nửa ngày, những điểm đáng ngời xuất

hiện càng lúc càng nhiều. Vết trượt trên cỏ, tấm biên lai cầm đồ ở nhà
bếp, Kim Nguyên Bảo thắt cổ, vật trong hộc mất tích. Những chuyện lạ
trong Nguyên Bảo sơn trang không vì việc Kim Mãn Đường chết mà chấm dứt, vẫn diễn ra như cũ. Sau khi ra khỏi phòng của Kim Nguyên Bảo, mấy người bọn họ đều về nghỉ ngơi, chờ cơm trưa.

Phương Đa Bệnh đi theo Lý Liên Hoa, nhanh chóng vào phòng của hắn. Y thấy sau khi về phòng, hắn
liền quét dọn căn phòng cẩn thận rồi lại cầm khan lau bàn lau ghế. Nhìn
Lý Liên Hoa mải mê làm mấy công việc vặt vãnh đó, cuối cùng Phương Đa
Bệnh không chịu được nữa phải lên tiếng:

– Liên Hoa thối! Rốt
cuộc thì ngươi có nghĩ ra Kim Mãn Đường bị cái gì dọa sợ đến chết không? Ta ở đây càng lâu đâu càng to ra rồi…

Lý Liên Hoa liền chậm rãi nói:

– Đầu của ngươi vốn to hơn đầu ta.

Phương Đa Bệnh ngẩn người rồi nổi giận. Y đang định xả thì nghe Lý Liên Hoa lẩm bẩm:

– Nhưng lúc này thật sự ta cũng cảm thấy mơ hồ. Chuyện ta nghĩ không ra có lẽ còn nhiều hơn ngươi. Còn nữa…

Hắn ngừng lại một chút đồng thời cũng thôi lau bàn, thở dài một tiếng nhỏ
rồi ngồi xuống đưa tay lên xoa trán, nhìn có vẻ hơi mệt. Phương Đa Bệnh
ngẩn người.

– Ngươi cảm thấy mệt?

Lý Liên Hoa lắc đầu rồi đột nhiên hỏi:

– Ngươi nói thanh danh của Kim Linh Kiếm Đổng Linh trên giang hồ như thế nào?

Phương Đa Bệnh thấy sắc mặt của hắn không tốt lắm nên cũng có chút lo lắng,
nhưng khi Lý Liên Hoa vòng vo thay đổi đề tài thì không khỏi nổi giận,
thầm mắng hắn là tên khốn số một trong thiên hạ. Y “hừ” một tiếng rồi
nói:

– Tiếng tăm của Đổng Linh dù không được tốt như mấy chữ “Nhũ Yến Thần Châm” của Quan hiệp y nhưng cũng là một trong những nhân vật
nổi tiếng của giang hồ.

Lý Liên Hoa từ từ liếc mắt sang nhìn y.

– Nghe nói y còn có nữ nhân…

Phương Đa Bệnh gật đầu.

– “Yến Tử Toa” Khương Phù Dung. Cả hai người rất đẹp đôi.

Lý Liên Hoa vẫn nói bằng giọng chậm rãi:

– Người như vậy mà lại thắt cổ tự sát hay sao?

Phương Đa Bệnh lập tức lắc đầu.

– Không.

Lý Liên Hoa tỏ ra hài lòng với câu trả lời của Phương Đa Bệnh, hắn mỉm cười nói:

– Vậy Đổng Linh thắt cổ, chắc chắn là do bị người khác treo lên…

Lần này, Phương Đa Bệnh không phụ họa mà trừng mắt lên noi:

– Nói thừa! Ai mà chẳng biết là có người treo y lên…

Lý Liên Hoa lại nói:

– Bị người ta treo lên nhưng mà y không giãy giụa…

Phương Đa Bệnh thuận miện giải thích:

– Chắc chắn là trước đó y đã bị người ta khống chế bằng cách điểm huyệt hay hạ độc gì đó.

Lý Liên Hoa lắc đầu:

– Y không bị trúng độc. Nếu như bị trúng độc, Quan Hà Mộng và Công Dương
Vô Môn sẽ nhận ra ngay. Còn nếu bị người ta điểm huyệt thì trong mười
lăm người của Nguyên Bảo sơn trang, từ sống đến chết ngươi đều đã gặp,
ngươi có thấy kẻ nào võ công cao hơn Đổng Linh không?

Phương Đa Bệnh đáp:

– Không có.

Lý Liên Hoa lại hỏi:

– Vậy Đổng Linh bị khống chế bằng cách nào?

Phương Đa Bệnh đáp:

– Không biết.

Lý Liên Hoa thở dài:

– Đây là chuyện thứ nhất mà ta không rõ.

Phương Đa Bệnh nghe vậy liền hỏi:

– Vậy chuyện thứ hai là gì?

– Chuyện thứ hai là tại sao Kim Nguyên Bảo lại thắt cổ? – Lý Liên Hoa
cười khổ. – Nếu lão thắt cổ rồi chết thì không chừng ta còn hiểu được
một chút. Nhưng lão thắt cổ xong lại không chết…

Phương Đa Bệnh nhíu mày:

– Cái này… từ xưa tới nay có người thắt cổ chết có người không, cũng chẳng có gì lạ.

Lý Liên Hoa nhìn y bằng ánh mắt thật sự thất vọng. Hắn lại thở dài:

– Chuyện không rõ thứ ba là… trong Nguyên Bảo sơn trang có tổng cộng mười lăm người. Kim Mãn Đường đã chết. Kim Nguyên Bảo chẳng khác gì đã chết. Mười ba người còn lại là đầy tớ. Đổng Linh cũng đã chết. Nói cách khác, ba người quan trọng ở Nguyên Bảo sơn trang đều chết hết rồi. Giả sử vật viết trên biên lai đó chính là Bạc Lam Nhân Thủ, vậy nó ở đâu?

Phương Đa Bệnh nghe đến đó nghẹn họng mà nhìn trăn trối:

– Cái này… cái này… không chừng bị đám tôi tớ trong sơn trang ăn trộm…

Lý Liên Hoa cười khổ.

– Chuyện đó trừ phi lúc Kim Mãn Đường chết, Bạc Lam Nhân Thủ bị lão đánh
rơi trên mặt đất rồi tôi tớ nhặt được. Nhưng ngươi đừng quên Kim Nguyên
Bảo còn chưa chết, có đứa đầy tớ nào dám to gan như vậy? Chẳng lẽ kẻ đó
biết trước Kim Nguyên Bảo sẽ phát điên? Nếu muốn nói trong Nguyên Bảo
sơn trang có một tên đầy tớ bị mật treo cổ Đổng Linh, sau đó dọa Kim Mãn Đường chết, đánh cắp Bạc Lam Nhân Thủ mà không một ai phát hiện, sau đó y còn ẩn nấp rồi đủ khả năng treo cổ Kim Nguyên Bảo ngay trước Công
Dương Vô Môn và Quan Hà Mộng đang đứng ở bên ngoài… kẻ đó chỉ có thể là… quỷ…

Phương Đa Bệnh hoàn toàn không phục,

– Nếu như có cao thủ tuyệt đỉnh giống Lý Tương Di thì cũng có thể làm được chuyện như vậy…

Lý Liên Hoa trừng mắt.

– Nếu là cao thủ tuyệt đỉnh như vậy thì hà tất phải đi làm đầy tớ ở
Nguyên Bảo sơn trang? Chưa nói tới chuyện cho dù là Lý Tương Di cũng
không thể dọa chết Kim Mãn Đường được. Mà cho dù có kỳ nhân như vậy, có
thể che mặt cướp Bạc Lam Nhân Thủ mà không ai hay, thì kẻ đó là ai, cần
gì phải lén lút như vậy?

Phương Đa Bệnh bị hắn nói cho cứng họng không trả lời được, cả giận nói:

– Vậy chẳng lẽ ngươi biết chuyện gì xảy ra?


Lý Liên Hoa đáp:

– Ta không biết. – Ngừng một chút, Lý Liên Hoa lại chậm rãi nói. – Nếu
chuyện này càng tìm hiểu càng bế tắc thì chứng tỏ ngay từ đầu chúng ta
đã nghĩ sai.

Phương Đa Bệnh hỏi lại:

– Ngay từ đầu?

Lý Liên Hoa nói:

– Từ đầu chúng ta giả thiết Đổng Linh và Kim Mãn Đường bị một thứ gì đó
treo cổ và dọa cho sợ đến chết. Rồi sau đó Kim Nguyên Bảo lại thắt cổ,
chúng ta vẫn giả thiết rằng việc treo Kim Nguyên Bảo lên xà nhà và việc
hại chết Đổng Linh và Kim Mãn Đường là cùng một đối tượng, dẫn đến kết
luận nếu trong sơn trang Nguyên Bảo không có người nào làm được chuyện
như vậy thì chỉ có thần thánh. Nói như vậy… không chừng… – Hắn lại nói
tiếp thật chậm rãi. – Có lẽ nên suy xét sự việc theo hướng rộng hơn. Hại chết Đổng Linh và dọa Kim Mãn Đường sợ đến chết là hai “thứ” khác nhau. Và chuyện Kim Nguyên Bảo thắt cổ hoàn toàn không liên quan gì tới
chuyện đó. Nói không chừng lão lên cơn điên muốn tự sát thì sao?

Phương Đa Bệnh nhíu mày:

– Ngươi muốn nói cái chết của ba người đó chỉ là sự trùng hợp? Vậy có khác gì nói là có quỷ đâu.

Lý Liên Hoa lắc đầu:

– Ta chỉ muốn nói là không chừng trong sơn trang không chỉ có một hung thủ mà có đến hai hoặc ba.

Phương Đa Bệnh giật nảy mình, Lý Liên Hoa lại nói:

– Ta đói bụng.

Phương Đa Bệnh đang chờ nghe hắn nói tiếp, nghe thấy câu “ta đói bụng” thì ngây người ra mất một lúc mới hỏi lại:

– Cái gì?

Lý Liên Hoa nói thản nhiên:

– Ta đói bụng rồi, muốn ăn cơm.

Phương Đa Bệnh trợn mắt há mồm, cả giận nói:

– Ngươi bảo không chừng trong sơn trang có hai đến ba hung thủ rồi sau đó thì sao?

Lý Liên Hoa trả lời:

– Sau đó ta đói bụng.

Phương Đa Bệnh chửi thầm, “Lý Liên Hoa là tên vô lại… Lý Liên Hoa là tên vô
lại…” đến khi đủ ba mươi sáu lần đã bị Lý Liên Hoa kéo thẳng tới nhà
bếp. Lúc này, nhà bếp đang chuẩn bị đồ ăn. Lý Liên Hoa thấy chưa có cơm, đành thở dài nhìn cây cổ thụ đằng sau bếp. Phương Đa Bệnh thấy vậy thì
nảy sinh một cảm giác không hay. Qủa nhiên y thấy Lý Liên Hoa từ từ đi
tới rồi trèo lên chọn lựa mất một lúc rồi đi xuống với vẻ mặt thất vọng. Lúc này, trong tay hắn có một đoạn dây thép xuyên qua mấy con sâu. Hắn
nói một cách áy náy:

– Trên cây có sâu…

Phương Đa Bệnh
trợn mắt ngửa mặt lên trời rồi kéo hắn đi vào trong bếp. Khi bước vào
bên trong, đầu bếp vẫn đang rửa đồ, có lẽ phải hơn nửa canh giờ nữa mới
có cơm. Thấy vậy, Phương Đa Bệnh cười thầm khoái trá, còn có Lý Liên Hoa ngày càng không giấu nổi thất vọng. Đầu bếp giải thích do chỉ có một
mình nên xoay xở không kịp, nếu các vị khách đói bụng, cứ tự mình làm
chút mỳ ăn trước. Lý Liên Hoa nghe thấy vậy liền vui vẻ đồng ý. Phương
Đa Bệnh không đói, hứng chí cầm một con dao xem nấu mỳ có cần thái rau
cho vào không.

Lý Liên Hoa cúi xuống định gẩy cho lửa cháy to
hơn. Hắn nhấc nồi đun nước lên nhìn chăm chăm vào trong lò. Lúc này, lửa cũng không to lắm, hắn gẩy gẩy một lúc rồi đột nhiên rút thứ gì đó từ
trong bếp lò ra. Phương Đa Bệnh thấy vậy thì giật mình. Lúc sáng nay, y
cũng nhìn thấy thứ đó nhưng không chú ý. Lúc này, trong gian bếp tro bắt đầu bay tán loạn.

– Ngươi định làm cái quỷ gì… – Đột nhiên, y giơ tay chộp lấy miếng tro tàn. – A?

Lý Liên Hoa vừa kéo mấy thứ đồ gì đó thật dài từ trong lò ra ngoài vừa ngẩng đầu lên hỏi:

– Ngươi chộp được cái gì?

Phương Đa Bệnh ngửa tay ra, ngay trong đám tro tàn đó có một nửa mặt chưa bị
cháy hết, bên trên vẫn còn nửa chữ “ Lam” viết nguệch ngoạc.

– Biên lại cầm đồ.

Thứ mà Lý Liên Hoa lôi từ trong bếp lò ra là mấy đoạn dây thừng. Phương Đa Bệnh trừng mắt nhìn đám dây thừng, hỏi:

– Ngươi cho đây là hung khí treo cổ Đổng Linh?

Lý Liên Hoa lẩm bẩm:

– Cái này hơi dài quá.

Bếp lò trong Nguyên Bảo sơn trang rất to, bên trên đặt được cả mấy cái nồi. Sợi dây thừng quấn lại chiếm gần như toàn bộ lò, có lẽ phải dài tới ba
trượng và không biết bị đốt bao nhiêu. Nếu như dùng để treo cổ tự sát
thì đúng là quá dài. Lý Liên Hoa nhìn quanh bếp thấy ở đây có hai cái
cửa sổ, một trong hai khóa đã bị hỏng khóa. Ngoài một cái ống khói rất
to, mấy cái sọt, mấy cái nồi và dăm ba cái thớt, hòan toàn không có điểm nào đáng chú ý.

– Nếu như nói đây là hung khí treo cổ Đổng Linh thì bị cho vào trong bếp đốt cũng là hợp lý…

Lý Liên Hoa kéo kéo sợi dây thừng. Lúc này, sợ dây đã bị đốt thành mấy
đoạn, có một chỗ được thắt nút thòng lọng nên muốn nói nó dùng để treo
cổ cũng được, mà nói dùng nó để kéo nước cũng có khả năng bởi trên sợi
dây còn dính một vài vết rêu xanh.

Trong lúc hai người ngồi xổm quanh đoạn dây thừng bàn luận thì Tiểu sư phụ bước vào:

– Đó là sợ dây thừng dùng để múc nước ở giếng sau, do bị đứt không dùng được nữa ta mới cho vào bếp.

Lý Liên Hoa như từ trong mộng tỉnh lại “a” lên một tiếng.

– Ngươi đã nhét nó vào lò?

Tiếu sư phụ ngạc nhiên nhìn hắn.

– Trang chủ là người tiết kiệm, không dùng được nhưng sợi dây thừng này vẫn có thể đốt, dùng để nhóm lửa rất tốt.

Lý Liên Hoa hỏi:

– Sợi dây này bị đứt lúc nào?

Tiếu sư phụ đáp:

– Năm ngày trước.

Phương Đa Bệnh cũng “a” lên một tiếng, liếc mắt nhìn Lý Liên Hoa thì thấy hắn
cũng đang ngẩn người, phải mất một lúc lâu mới thốt ra được một tiếng
“à!”. Sau đó Lý Liên Hoa lơ đãng đun một nồi nước sôi, trút vào một bát
mỳ rồi tiện tay cho hành thái, muối ăn vào. Hắn cầm bát mỳ đang bốc khói nghi ngút để xuống bàn rồi đột nhiên mỉm cười.

– Ngươi ăn đi.

– Hả?

Phương Đa Bệnh trợn mắt há mồm.

– Chẳng phải ngươi bảo đang đói…? Ta không có đói… Ta quay lại đây…

Nhưng Lý Liên Hoa đã thản nhiên khoanh tay đi ra khỏi bếp, lững thững bước về phòng của Quan Hà Mộng và Công Dương Vô Môn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.