Đọc truyện Liên Hoa Lâu: Chu Tước Quyển – Chương 30: Dấu răng
Qua chừng cạn một ly
trà, cửa phòng mở ra. Vương Trung bước vào bên trong ngó nghiêng, thấy
sắc mặt của Hà Chương đã hơi hồng hào, còn Lý Liên Hoa đang lúng ta lúng túng thu dọn mấy thứ đồ nghề linh tinh như châm bạc, lọ thuốc… Vương
Trung tính tình ngay thẳng nhưng lúc này trong lòng vẫn xuất hiện một
câu hỏi, Trong phòng không có đồ ăn nước uống, một đống chai thuốc của
hắn chẳng lẽ để thoa ngoài da? Nhưng Hà Chương không có vết thương trên
người mà. Có điều câu hỏi đó chỉ lóe lên rồi biến mất. Vương Trung lên
tiếng hỏi:
– Tam ca làm sao vậy?
Lý Liên Hoa thở dài.
– Hắn trúng một loại kỳ độc tuyệt thế.
Vương Trung nghe vậy không kìm nổi vội hỏi:
– Rốt cuộc là loại độc gì?
Lý Liên Hoa không trả lời mà nói lảng sang vấn đề khác:
– Khí huyết của hắn đã thông, chỉ có điều chất độc vẫn chưa được trừ hết, có khả năng phải mấy ngày nữa mới tỉnh.
Vương Trung nghiến răng nghiến lợi.
– Rốt cuộc là kẻ nào đánh lén được cả tam ca? Ta không tin trong Mã Gia Bảo thật sự có quỷ!
Lý Liên Hoa chỉ chỉ vào ngón tay của Hà Chương, nói:
– Hà đại nhân cũng chẳng phải bị đánh lén mà không biết gì, ít nhất chúng ta cũng biết “thứ” giết người không phải là quỷ hồn của Lưu Như Kinh.
Vương Trung nhìn kỹ thì thấy trên đầu ngón tay của Hà Chương có mấy dấu răng
nhỏ, nông đến mức gần như nhìn không ra, dấu vết lưu lại giống như bị ấn một vòng. Gã thắc mắc:
– Cái gì đây?
Sắc mặt của Lý Liên Hoa cũng đầy thắc mắc giống hệt gã.
– Ta không biết.
Vương Trung nhìn kỹ một lúc rồi nói:
– Cái này hình như là… dấu răng của một con sâu con thú nào đấy.
Lý Liên Hoa nghe vậy liền lên tiếng khen:
– Vương đại hiệp thật tinh mắt.
Vương Trung nhíu mày. Từ trước đến nay sức phán đoán của gã không được tốt cho lắm cho nên suy nghĩ một lúc lâu mới nói tiếp:
– Chẳng lẽ thứ giết người ở Mã Gia Bảo lại là một loại sâu nhỏ kỳ lạ? Nói vậy không phải có người muốn giết cả nhà họ Mã mà chỉ là do vô tình bị
trùng độc cắn mà thôi?
Lý Liên Hoa nghe vậy liền nói:
–
Cái này… Vương đại hiệp nói sai rồi. Hôm qua ta và đại hiệp đều nhìn
thấy có người đánh lén Mã Tú Tần. Nếu như con trùng nhỏ này phát độc
giết vợ chồng Mã Hoàng, chẳng lẽ nó biết phóng ám khí hay sao?
Vương Trung cười khổ:
– Phán đoán của ta không được tốt lắm, tam ca lại hôn mê thế này chẳng
biết làm sao. Mấy tên đồ đệ ngốc của Mã Hoàng chẳng khác nào mấy con
lừa, có lẽ chẳng hơn được ta. Xem ra phải mời Phật Bỉ Bạch Thạch Bỉ Khâu tiên sinh tới mới được.
Lý Liên Hoa như không nghe thấy lời than của gã, thản nhiên hỏi tiếp:
– Vương đại hiệp từng thấy loại côn trùng biết bay rất to nào ở Mã gia chưa?
Vương Trung lắc đầu:
– Chỉ thấy có mấy con bươm bướm.
Lý Liên Hoa cúi xuống quan sát miệng vết thương của Hà Chương rồi nói:
– Dấu răng này tuy rất nhỏ nhưng nếu có thể cắn thành một vòng quanh đầu
ngón tay thì đầu cái thứ này cũng phải to hơn ngón tay một chút, cho nên không phải là loại trùng nhỏ đâu. Nó cắn được vào đầu ngón tay của Hà
đại nhân thế này, nếu như không phải đang bay hoặc là lúc Hà đại nhân
nằm sấp trên mặt đất… thì chắc chắn có người cho nó bám vào tay của Hà
đại nhân rồi.
Vương Trung nghe vậy liền vỗ đùi.
– Có lý lắm.
Lý Liên Hoa liếc mắt nhìn gã.
– Đại hiệp từng thấy ở đây có loại trùng nào to mà biết bay tới cắn người không?
Vương Trung lắc đầu liên tục.
– Khi tam ca cho phong bế toàn bộ Mã Gia Bảo đã nghĩ tới điểm này và có
hỏi quản gia, nhưng được biết là nơi này không có hoa cỏ gì kỳ lạ chứ
đừng nói là trùng độc hại người.
Nói tới đây, gã hơi ngập ngừng một chút rồi ngẩn người nói tiếp:
– Có người sai khiến trùng độc giết phu phụ Mã bảo chủ. Có người chặt đứt tay của nhị ca và cánh tay của Mã bảo chủ. Có người ám sát Mã Tú Tần…
Những chuyện này thật sự rất lạ. Trong bảo, kẻ nào có khả năng chặt đứt
cánh tay của một người có võ công như Lưu Như Kinh chứ? Kẻ nào nuôi
trùng độc mà không người nào biết? Tại sao sau khi hạ độc lại phải chém
đứt cánh tay? Còn ai muốn giết Mã Tú Tần? Cho dù sau khi Mã Hoàng chết,
Mã Tú Tần chính là Bảo chủ nhưng bây giờ mà giết chết nó thì hung thủ
cũng chẳng được lợi. Liên tục giết chết mấy người theo cách tàn độc như
vậy, cho dù là ai lên vị trí Bảo chủ thì cũng đều rất đáng nghi, chẳng
lẽ hung thủ không nghĩ tới điều này sao? Mã Tú Tần chỉ là một đứa bé
ngốc nghếch, có giết cũng vô dụng.
Lý Liên Hoa cau mày:
–
Vương đại hiệp là người thông minh tuyệt đỉnh, mắt sáng như sao. Nếu
Vương đại hiệp không nghĩ ra thì làm sao tại hạ nghĩ ra được chứ.
Hai người nhìn sắc mặt đang chuyển biến tốt đẹp của Hà Chương, không ai bảo ai cùng đánh tiếng thở phào. Vương Trung bất ngờ lên tiếng:
– Tam ca nói ngươi là kẻ lừa đời lấy tiếng nhưng ta thấy cũng không hẳn.
Lý Liên Hoa nghe vậy thì hơi thẹn, vội nói:
– Quá khen! Quá khen!
Lúc này, ánh nắng ban mai đã dần tắt, thay vào đó là ánh mặt trời ấm áp
khiến tàng cây càng thêm xanh biếc. Quang cảnh trong bảo thật sự không
hề giống với một nơi có hung thủ giết người đang ẩn nấp. Cho tới giờ có
hai người bị giết, một người mất tích, một người hôn mê, nhưng vẫn không phát hiện ra đầu mối về hung thủ thần bí trong Mã Gia Bảo. Hệt như một
loại âm hồn tan biến theo từng giọt sương giữa những hạt nắng ban mai.
Buổi chiều ngày hôm ấy…
– Một con bướm lại thêm một con nữa là mấy con?
Lý Liên Hoa cầm hai tờ giấy trắng gấp hai con bướm rồi mỉm cười hỏi Mã Tú
Tần. Mã Tú Tần như không nghe thấy câu hỏi của Lý Liên Hoa vẫn cúi đầu
nghịch tờ giấy trong tay đã được gấp cả trăm lần. Lý Liên Hoa lại lấy
giấy gấp hai con bọ ngựa.
– Một con trùng thêm một con nữa là bao nhiêu con?
Mã Tú Tần vẫn hờ hững. Lý Liên Hoa lại tươi cười cầm hai con bướm và hai con bọ ngựa.
– Hai con trùng thêm hai con nữa là bao nhiêu con?
Rốt cuộc Mã Tú Tần cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái. Tròng mắt của đứa
bé này đen nhánh nhưng không hề có sự thông minh lanh lợi. Khuôn mặt của nó giống mẹ cho nên rất thanh tú. Chỉ nghe nó lẩm bẩm:
– Một con.
Lý Liên Hoa liền nói:
– Hai con trùng thêm hai con nữa là bốn con… Ngươi nhìn xem một, hai, ba…
Hắn chỉ vào mấy tờ giấy gấp trong tay mình, nhưng Mã Tú Tần không thèm để ý mà chỉ nhìn tờ giấy trắng trong tay nó.
Mã Hoàng có tổng cộng ba đồ đệ. Một người là Trương Đạt, một người là Lý
Tư còn một người là Vương Vũ. Cả ba người trở thành môn hạ của Mã Hoàng
đã nhiều năm. Trong ba người, Trương Đạt là đại sư huynh, Lý Tư đứng thứ hai còn Vương Vũ xếp hàng cuối. Xét về mặt võ công và văn tài thì cả ba người tương đương, ngay cả tính tình cũng lỗ mãng, nóng nảy như nhau.
Thấy Lý thần y mất cả buổi sáng gấp hai con bướm và hai con bọ ngựa rồi
lại bỏ cả buổi chiều để dụ dỗ Mã Tú Tần nói chuyện, cuối cùng không thể
nhịn được nữa, Trương Đạt bèn nói:
– Lý thần y! Nhất định là sư phụ và sư nương bị Lý Tư mưu hại. Chờ Hà đại nhân tỉnh lại, ngài phải nói rõ trước mặt đại nhân…
Lý Tư nghe thấy vậy thì quát to:
– Nói hươu nói vượn, tại sao ta lại mưu hại sư phụ? Ngươi có tận mắt thấy ta mưu hại sư phụ hay không? Ngày đó nửa đêm canh ba ngươi còn đi ngang qua cửa phòng của sư phụ, rõ ràng ngươi là kẻ khả nghi nhất.
Trương Đạt cả giận nói:
– Ta đi nhà vệ sinh. Chẳng lẽ nửa đêm mót quá cũng không được tới nhà vệ
sinh à? Tới nhà vệ sinh mà cũng thành mưu hại sư phụ hay sao?
Vương Vũ lại cùng Lý Tư kẻ xướng người họa:
– Đại sư huynh tố nhị sư huynh mưu hại sư phụ cũng chỉ là nói mà không có bằng chứng. Nhưng đêm hôm khuya khoắt, huynh tới nhà vệ sinh có đi
ngang qua cửa phòng sư phụ thì ta cũng thấy.
Trương Đạt nghe thấy vậy càng giận hơn.
– Lý Tư! Ngươi biết bí mật của sư phụ và sư nương, sợ sư phụ giết ngươi
bịt miệng cho nên ra tay trước. Ngươi nghĩ ta giống cái loại người như
ngươi à? Ngươi cho rằng sư phụ chết sẽ không ai biết tới âm mưu của mình hay sao? Đừng quên trên đời này còn có Trương Đạt ta ở…
– Bí mật gì?
Trong lúc cả ba người đang hồn nhiên cãi vả thì có người ngạc nhiên lên tiếng hỏi. Cả ba sững sờ rồi mới phát hiện ra bên cạnh vẫn còn Lý Liên Hoa.
Lý Tư mặt đỏ bừng, còn Trương Đạt chỉ thẳng vào mặt gã mà mắng:
– Nó biết bí mật của sư phụ và sư nương. Lần trước khi uống rượu, tên
tiểu tử Lý Tư này có kể đã vô tình nghe được một bí mật động trời, chỉ
cần ta bỏ ra ba trăm lượng bạc là sẽ bán ngay.
Lý Liên Hoa nhìn về phía Lý Tư thì thấy sắc mặt gã lúc đỏ lúc trắng.
– Đó là do uống say nói bậy, chứ ta… không biết gì hết.
Lý Liên Hoa “ồ” một tiếng.
– Ngươi tửu lượng kém rồi.
Lý Tư vỗ bàn một cái rồi nói:
– Sao lại nói ta tửu lượng kém? Mặc dù võ công của ta không được cao nhưng uống rượu cũng là kẻ có tiếng.
Lý Liên Hoa nói:
– Ngươi say rượu nói linh tinh.
Lý Tư giận dữ chỉ vào Vương Vũ.
– Ngươi hỏi tên tiểu tử này xem, trong Mã Gia Bảo, luận tửu lượng, thẩm
định chất lượng nếu lão tử xưng đệ nhị thì không ai dám nhận mình đệ
nhất đâu.
Lý Liên Hoa liền nói:
– Lạ thật, ngươi vừa nói do uống say nói bậy mà…
Nghe thấy vậy, Lý Tư sững người còn Trương Đạt thì vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
– Lỡ miệng à? Ngoan ngoãn khai ra xem ngươi biết bí mật gì của sư phụ và sư nương!
Lý Tư trừng mắt nhìn Lý Liên Hoa. Sắc mặt của hắn đầy vẻ áy náy như thể
câu nói vừa rồi chỉ là buột miệng nói chứ không hề có ý gì cả. Lý Tư như người mất hết sức lực ngồi phịch xuống.
– Ta cũng không biết đó là thật hay giả… Có lần ta uống rượu với sư phụ…
Nói tới đây, gã dừng lại một lúc thật lâu rồi mới cẩn thận nói:
– Sư phụ nói… mặc dù người rất yêu thương sư nương nhưng sẽ có một ngày người phải giết sư nương.
Trương Đạt và Vương Vũ giật mình, đồng thanh kêu lên:
– Cái gì?
Lý Liên Hoa cũng cảm thấy ngạc nhiên:
– Tại sao?
Lý Tư nói:
– Bởi vì sư nương biết sư phụ… sư phụ… hại chết sư tổ…
– A! – Cả Trương Đạt và Vương Vũ đều trợn mắt há mồm. – Sư phụ hại chết sư tổ?
Lý Tư cười khan một tiếng rồi nói tiếp:
– Ta cũng không biết có phải là do say rượu mà sư phụ nói mê sảng hay
không. Hình như sư phụ có nói rằng… mặc dù người là con của sư tổ nhưng
sư tổ lại rất coi trọng Lưu sư thúc, lại quá yêu quý sư nương khi còn
trẻ. Còn người dù là con nhưng lại không có địa vị gì. Sư tổ dự tính sẽ
truyền Mã Gia Bảo lại cho Lưu sư thúc. Sư phụ cãi nhau với sư tổ, lỡ tay đẩy sư tổ xuống vách núi…
Sắc mặt Lý Liên Hoa tràn ngập vẻ kinh hãi, giống như câu chuyện đã làm hắn khiếp sợ cực điểm, hắn run giọng hỏi:
– Khi… khi đó… Mã phu nhân nhìn thấy à?
Lý Tư cười khổ.
– Ta cũng không biết. Chỉ nghe sư phụ nói rằng sư nương biết chuyện này. – Thấy ánh mắt của mấy người đang nhìn mình, gã lại vội vàng nói tiếp. –
Nhưng ta nghe qua thì coi như xong, chưa bao giờ kể với ai chuyện sư phụ say rượu nói linh tinh… Chuyện sư phụ say đắm sư nương, coi Tú Tần như
con của mình trên giang hồ ai cũng biết.
Lý Liên Hoa thốt lên một tiếng:
– Đương nhiên… đương nhiên… Đúng rồi Trương đại hiệp…- Hắn đột nhiên
chuyển đề tài sang hỏi Trương Đạt. – Đêm hôm xảy ra chuyện, đại hiệp đi
vệ sinh, khi đi qua cửa phòng Mã bảo chủ có thấy điều gì khác thường
không?
Trương Đạt lắc đầu.
– Khi ta đi qua phòng Bảo chủ thì thấy đèn vẫn sáng, Bảo chủ đang ôm Tú Tần chơi đùa chứ không có chuyện gì.
Lý Liên Hoa quay sang nhìn Lý Tư và Vương Vũ rồi hỏi:
– Vậy đêm hôm đó, các ngươi không ngủ mà lại bám theo Trương đại hiệp là có mục đích gì?
Lý Tư và Vương Vũ giật mình. Vương Vũ liên tục chối không có, còn Lý Tư suy nghĩ một lúc mới bật ra được một câu:
– Tại sao ngươi biết ta lén đi theo đại sư huynh?
Lý Liên Hoa liền giải thích rành mạch:
– Từ phòng các ngươi tới cửa phòng của Mã bảo chủ có rất nhiều cây cối.
Mấy ngày trước trăng lại tối nên khó có khả năng vô tình nhìn thấy
Trương đại hiệp đi vệ sinh ngang qua cửa phòng Mã bảo chủ. Nếu như từ
phòng khó có thể nhìn thấy vậy chỉ còn có khả năng lén theo sau mà thôi.
Lý Tư và Vương Vũ quay sang nhìn nhau rồi Vương Vũ ấp úng:
– Thật ra chúng ta… không phải chúng ta theo dõi đại sư huynh. Chúng ta…
Lý Liên Hoa liền hỏi:
– Làm sao?
Vương Vũ xem chừng lo lắng, mất một lúc mới đột nhiên nói một câu như tiếng sét động trời:
– Chúng ta thấy quỷ hồn của Lưu sư thúc.
Lý Liên Hoa giật mình.
– Nhìn thấy quỷ hồn của Lưu Như Kinh sao?
Trương Đạt há hốc mồm, Lý Tư thấy sắc mặt của Lý Liên Hoa thì vội xua tay.
– Chỉ Vương Vũ thấy chứ ta không thấy. Ta chỉ thấy đại sư huynh ở trong hoa viên, còn Vương Vũ nói thấy Lưu sư thúc.
Vương Vũ nhẫn nhịn một hồi rồi lại bật ra một câu:
– Thật đó! Ta thấy quỷ hồn của Lưu sư thúc bay lượn ở bên ngoài một hồi rồi biến mất. Ngày hôm sau thì sư phụ và sư nương chết.
Lý Liên Hoa cau mày.
– Quỷ hồn của Lưu Như Kinh? Ta sợ quỷ… ta sợ quỷ lắm đấy… trên đời này sao lại có quỷ chứ?
Đang nói tới đó thì Mã Tú Tần quay sang nhìn hắn nên Lý Liên Hoa vội vàng nở nụ cười thật tươi với nó.
– Hai còn trùng thêm hai con nữa là mấy?
Lần này Mã Tú Tần không lờ đi. Chần chừ một chút nó liền nói với âm thanh trong veo của một đứa bé:
– Bốn con.
Lý Liên Hoa liền khen:
– Đúng là một đứa bé thông minh.