Liên Hoa Lâu: Chu Tước Quyển

Chương 3: Tưới hoa


Đọc truyện Liên Hoa Lâu: Chu Tước Quyển – Chương 3: Tưới hoa

Ngày hôm sau, khi
Tông Chính Minh Châu tỉnh lại trong tình trạng đầu óc mơ mơ màng màng, y đã thấy Lý Liến Hoa không còn trên giường nữa. Hắn đang cầm bầu hồ lô
tưới hoa ngoài vườn, rất chăm chú tỉ mỉ, thỉnh thoảng còn lần lần sờ sờ
những búp lá non, tâm trạng có vẻ rất thư thả thoái mái.

Trong
hoa viên còn có ba người khác, bọn họ mỗi ngươi mang một biểu cảm khác
nhau nhìn Lý Liên Hoa tưới hoa. Người đầu tiên là Ngọc Hồng Chúc, người
thứ hai là bạn thân của Ngọc Thu Sương – Vân Kiều, người còn lại chính
lả quản gia của Ngọc gia – Chu Phúc, vẻ mặt Ngọc Hồng Chúc đầy sát khí,
còn Vân Kiều thì nước mắt long lanh, Chu Phúc lại vô cùng bất mãn.

Tông Chính Minh Châu đứng dậy đỉ rửa mặt, lúc bước ra ngoài y mới hiểu, Lý
Liên Hoa đã cho Ngọc Hồng Chúc biết về nguyên nhân cái chết của Ngọc Thu Sương. Ngọc Hồng Chúc tức giận vô cùng. Ái nữ của minh bị người ta
giết, vậy mà hung thủ còn giở trò thần thần quỷ quỷ với bà, không băm
vằm hung thủ ra làm trăm nghìn mảnh, bà không phải là Ngọc Hồng Chúc
nữa!

Vẻ mặt kinh hoàng của Vân Kiều có vẻ vô cùng kích động, Chu
Phúc thì nửa tin nửa ngờ. Còn Lý Liên Hoa sau khi ôn hòa thuật lại tại
sao trông Ngọc Thu Sương “nhìn không giống như bị quỷ giết” thì vô cùng
nghiêm túc hỏi Chu Phúc bầu hồ lô ở chỗ nào, rồi hắn lấy lại tinh thần,
hào hứng bỏ đi tưới hoa.

Ánh mắt Tông Chính Minh Châu lướt qua
lan can bằng bạch ngọc trên hành lang của Ngọc phủ, nhìn về phía bóng
lưng đầy ung dung giữa những khóm hoa của Lý Liên Hoa, y ngẩn ngơ hồi
lâu, sau đó thở dài. Y phải nghĩ suốt một đêm mới có thể tìm ra câu trả
lời mơ hồ cho những nghi ngờ của mình.

Trong chuyện trên cửa sổ xanh có quỷ giết người, tổng cộng có bảy điểm khó giải thích:

Thứ nhất, tại sao hung thủ lại giết Ngọc Thu Sương bằng cách “cắt ruột”?

Thứ hai, tại sao Ngọc Thu Sương lại nằm chết trong rương hàng của Trình Vân Hạc?

Thứ ba, bóng ma trên cửa sổ xanh do kẻ nào tạo ra?

Thứ tư, giọng hát ma quỷ bên ngoài cửa sổ là chuyện thế nào?

Thứ năm, con “ma” đó đi từ khách điếm Tiểu Miên tới Ngọc Thành như thế nào?

Thứ sáu, tại sao hung thủ lại giết một thiếu nữ yếu đuối kiều diễm như Ngọc Thu Sương?

Thứ bảy, tại sao hắn phải tạo ma tạo quỷ?


Bảy nghi vấn này, Tông Chính Minh Châu chỉ có thể trả lời được hai câu, và
người mà y hi vọng sẽ trả lời được nhiều hơn lại đang đứng tưới hoa
ngoài vườn. Đúng vào lúc y đang hoang mang, Lý Liên Hoa đột nhiên cầm
bầu hồ lô quay người lại mỉm cười.

– Mặt trời lên rồi, Thành chủ
Ngọc Thành chắc cũng đã dậy rồi nhỉ? – Hắn nhìn Ngọc Hồng Chúc, nho nhã
nói. – Lý Liên Hoa bất tài, mặc dù không cứu sống được Ngọc cô nương
nhưng có thể hiến chút sức mọn này cho Thành chủ, cũng không uổng công
tại hạ đến đây lần này. Ngọc phu nhân có tin tại hạ không?

Hắn
hỏi như thế, cho dù là người ngàn vạn lần muốn hắn đi thì lúc này cũng
khó lòng từ chối, huống hồ Lý Liên Hoa lại muốn khám bệnh cho Ngọc Mục
Lam, Ngọc Hồng Chúc cầu còn chẳng được, lập tức gật đầu nhận lời ngay.
Vân Kiều lau lau nước mắt, khẽ nói:

– Vậy ta về phòng nghỉ ngơi trước.

Lý Liên Hoa dịu dàng đáp:

– Mời Vân cô nương cứ tự nhiên.

Ngọc Hồng Chúc đưa hắn đến phòng Ngọc Mục Lam. Dọc đường hắn được chứng kiến sự xa hoa giàu có của Ngọc Thành. Trên hành lang mái nhà minh châu bích ngọc dát lấp lánh, đúng là sự xa xỉ mà người trong nhân gian khó lòng
tưởng tượng. Lý Liên Hoa mỉm cười, nhướng mắt nhìn đám vàng bạc châu báu ấy vài cái, vòng mấy lượt, cuối cùng cũng đến phòng Thành chủ.

Ngọc Mục Lam đang ngồi trong phòng, nghệt như con gà gỗ, hai mắt nhìn thằng, dù người khác hỏi gì, nói gì ông ta cũng chẳng có phản ứng. Ngọc Hồng
Chúc nói:

– Từ sau đêm nổi lửa đốt thành đó, ông ấy luôn ở trong
tình trạng thế này, chẳng thiết ăn uống, cũng không ngủ nghê, bất kì ai
nói chuyện ông ấy cũng như không nghe thấy.

Bà đã ỉm đi một câu:
Những đại phu tới thăm bệnh cho Ngọc Mục Lam đều nói Ngọc Mục Lam bị
trúng tà, có một đại phu sau khi bắt mạch cho Ngọc Mục Lam đã đột nhiên
phát điên.

Lý Liên Hoa nhìn thẳng vào mắt Ngọc Mục Lam một lúc,
sau đó lấy ra một cây kim bạc từ trong tay nải in hoa xanh của mình chầm chậm đâm vào mắt Ngọc Mục Lam, Ngọc Hồng Chúc giật mình, bà chưa từng
thấy đại phu nào lại chữa bệnh như thế. Tông Chính Minh Châu đứng bên
cạnh, trải qua chuyện cửa sổ xanh, y đã hiểu Lý Liên Hoa không phải kẻ
mù mờ hồ đồ, chỉ có điều hành động cử chỉ của hắn luôn rất khó hiểu.


Cây kim bạc của Lý Liên Hoa đã chầm chậm đưa tớí trước mắt phải Ngọc Mục
Lam, vậy mà hắn không hề dừng lại, mặc dù rất chậm, nhưng cũng không hề
giảm tốc độ, tiếp tục đâm vào mắt Ngọc Mục Lam. Tông Chính Minh Châu và
Ngọc Hồng Chúc nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không đưa tay
ngăn. Đúng vào lúc cây kim gần chạm vào nhãn cầu của Ngọc Mục Lam, Lý
Liên Hoa dừng tay, di chuyển vị trí nhưng vẫn nhắm vào mắt của Ngọc Mục
Lam.

Ngọc Mục Lam chẳng buồn chớp mắt, đúng là bị đờ đẫn thật rồi.

– Xem ra bệnh của Ngọc Thành chủ rất nặng.

Lý Liên Hoa khẽ thở dài một tiếng. Người mới quen biết như Tông Chính Minh Châu ngàn vạn lần cũng không ngờ rằng hắn là người chẳng biết chút y
thuật nào. Nghe hắn thở dài, cả Tông Chính Minh Châu lẫn phu nhân Ngọc
Hồng Chúc đều cau chặt mày.

– Trong hoa viên của phu nhân có
trồng một loại kì thảo chữa bệnh điên, không biết tại hạ có thể hái dùng một chút để điều trị căn bệnh khó chữa này của Ngọc Thành chủ không?

Lý Liên Hoa thản nhiên ung dung hỏi. Ngọc Hồng Chúc gật đầu.

– Mời tiên sinh tự nhiên.

Lòng Ngọc Hồng Chúc đầy thắc mắc. Hoa cỏ trong vườn đều do chính tay bà
trồng, chẳng qua chỉ toàn hoa nhài, mẫu đơn, ngọc lan… những loài hoa
hết sức thông thường, làm gì có thứ gọi là “kì dược”? Lẽ nào những loại
hoa này còn có công dụng chữa bệnh mà bà không hề biết?

Lý Liên
Hoa bước chân ra khỏi phòng, đột nhiên trèo lên lan can bạch ngọc, đứng
từ trên cao nhìn khắp xung quanh, rồi lại trèo xuống khỏi lan can, chậm
rãi đi về phía căn phòng cách nơi hắn đứng không xa, ở góc tường của căn phòng đó mọc một nhúm cỏ xanh, Lý Liên Hoa bước lại vặt hai lá. Tông
Chính Minh Châu càng nhìn càng thấy lạ, không kìm được buột miệng hỏi:

– Lý tiên sinh, đó là Đoạn trường thảo… trong chứa kịch độc…

Lý Liên Hoa nhướng một bên mày đáp:

– Không sao.

Hắn bỏ thứ cỏ Đoạn trường có chứa chất kịch độc đó vào trong người rồi nhìn căn phòng, hỏi:


– Đây là phòng của ai?

Ngọc Hồng Chúc đáp:

– Là một căn phòng trống.

Lý Liên Hoa gật gật đâu, vòng đến chỗ khóm hoa mẫu đơn, ngắm nhìn những
đóa hoa đang nở rộ một lúc, đột nhiên cúi xuống nhổ một khóm cỏ có hình
dạng kì quái dưới gốc mẫu đơn lên. Ngọc Hồng Chúc và Tông Chính Minh
Châu quay sang nhìn nhau, còn Lý Liên Hoa chuyên tâm đi đi lại lại trong vườn hoa, tổng cộng ngắt khoảng sáu loại cỏ dại hình dạng kì quặc.
Trong sáu loại cỏ dại này, Tông Chính Minh Châu biết ba loại. Đoạn
trường thảo chứa chất kịch độc, hai loại kia chứa một hàm lượng độc nhỏ, ba loại còn lại y không biết.

Khi Lý Liên Hoa thu thập những
loại cỏ này, hắn đột nhiên khẽ “à” một tiếng. Tông Chính Minh Châu hễ
nghe hắn “à” thì lại giật thót cả mình theo phản xạ.

– Sao thế?

Trên con đường bên ngoài hoa viên thông sang hành lang, có dấu chân rõ ràng
và còn mới. Sáng nay Lý Liên Hoa đứng tưới hoa trong vườn nên khiến cả
đình viện đều bị ướt. Vừa rồi lúc mọi người ở trong phòng Ngọc Mục Lam,
không biết ai đã đi ngang qua hoa viên này, để lại dấu chân trên đất.
Chỉ có một dấu chân, hình như người đó chỉ giẫm một bước nhảy lên hành
lang.

Lý Liến Hoa cúi xuống nhặt một viên đá từ dưới đất lên, đặt bên cạnh dấu chân làm kí hiệu, sau đó đứng dậy chỉnh sửa lại y phục,
Tông Chính Minh Châu kinh ngạc nhìn dấu chân đó, lập tức ngẩng phắt đầu
nhìn về phía hành lang.

– Ai…?

Ngọc Hồng Chúc bỗng lạnh lùng nói:

– Là Vân Kiều!

Lý Liên Hoa nghi hoặc nhìn Ngọc Hồng Chúc.

– Sao phu nhân có thể nhận ra?

Ngọc Hồng Chúc cười nhạt một tiếng.

– Từ sau khi Sương nhi chết, nàng ta cứ ở lì trong Ngọc Thành không chịu
đi, gặp ai cũng nói là tỉ muội thâm tình với Sương nhi, xì! Nàng ta…
Hừ! Nàng ta đến đây vì Minh Châu, đả không dưới một lần ta thấy nàng ta
lén lút đi lại trong thành, ngắm trộm Minh Châu rồi.

Lý Liền Hoa lại “à” một tiếng, lắc lắc đầu. Vẻ mặt Tông Chính Minh Châu đầy bối rối.

– Bá mẫu, cháu không…


Ngọc Hồng Chúc ngắt lời y:

– Ta biết, nếu không ta đã sớm đuổi cậu ra ngoài rồi.

Tông Chính Minh Châu lại càng ngượng ngập, Lý Liên Hoa mỉm cười, không buông bất kì lời bình phẩm nào đối với mối quan hệ tay ba rắc rối giữa Ngọc
Thu Sương Tông Chính Minh Châu và Vân Kiều.

– Tông Chính công tử, công tử có thể giúp ta một việc không?

– Việc gì? – Tông Chính Minh Châu hỏi.

Lý Liên Hoa vẫy vẫy tay ra hiệu cho y lại gần, rồi khẽ ghé tai y thì thầm vài câu. Tồng Chính Minh Châu tò mò hỏi:

– Sao ngươi biết?

Lý Liên Hoa lại mỉm cười.

– Đoán thôi…

Ngay sau đó hắn lại thì thầm nói thêm vài câu nữa, Ngọc Hồng Chúc ngưng thần lắng nghe. Nội lực của Lý Liên Hoa không cao, không thế tập trung đưa
âm thanh vào thẳng tai của Tông Chính Minh Châu được, bà dùng Thiên
Thính Chi Thuật nghe được loáng thoáng, “Lửa… công tử đi… Ngọc Mục
Lam là… chân tướng…” vài từ như vậy, lòng vô cùng tò mò. Lẽ nào
người này chỉ cần đi quanh Ngọc Thành hai vòng, tưới hoa ngắm cây, dùng
kim bạc thử mắt của Ngọc Mục Lam là đã tìm ra đáp án mà hắn muốn?

– Lý tiên sinh. – Bà xưa nay chưa từng coi trọng câu trả lời của ai đến
thế. – Lẽ nào ngài đã biết chân tướng của những chuyện thê thảm gần đây
xảy ra trong Ngọc Thành của ta rồi?

Lý Liên Hoa “à” một tiếng.
Lần này Ngọc Hồng Chúc nghe tiếng “à” của Lý Liên Hoa bèn hiểu ra rằng
đó là âm thanh phát ra theo thói quen mỗi khi hắn lơ đễnh hay tập trung
suy nghĩ điều gì đó. Quả nhiên, hắn quay lại nhìn Ngọc Hồng Chúc hoang
mang hỏi:

– Thật xấu hổ quá, vừa rồi phu nhân hỏi ta điều gì?

Lý Liên Hoa rốt cuộc nhờ Tông Chính Minh Châu giúp việc gì? Ngọc Hồng Chúc còn chưa kịp đoán, Lý Liên Hoa đã xoay người lấy sáu loại cỏ dại trong
áo ra nhét vào tay bà.

– Phiền phu nhân thái nhỏ sáu loại cỏ này, ngâm trong nước sạch, nửa ngày sau không cần đem sắc mà cứ thế uống
luôn cả nước lẫn cái. – Hắn nói rất nghiêm túc. – Đảm bảo sau khi Ngọc
Thành chủ uống vào sẽ hiệu nghiệm ngay.

Ngọc Hồng Chúc đón lấy
những “thảo dược” đó, bà vốn tưởng mình đã nhìn thấu gã thư sinh viển
vông này rồi, nhưng sau thời gian quan sát thêm, bà bỗng cảm giác mình
chẳng hiểu gì về hắn. Đến khi Lý Liên Hoa đưa cho bà sáu loại cỏ dại
này, bà cũng giống hệt Tông Chính Minh Châu, hoàn toàn chẳng hiểu dụng ý thật sự của hắn là gì. Lý Liên Hoa là một câu đố, từ đầu tới chân đều
vô cùng bí ẩn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.