Liên Hoa Lâu: Chu Tước Quyển

Chương 19: Hung thủ giết người


Đọc truyện Liên Hoa Lâu: Chu Tước Quyển – Chương 19: Hung thủ giết người

Tối hôm đó, sau khi ăn cơm tối xong, Lý Liên Hoa ngồi đối mặt với bộ áo
cưới mà bốn người phụ nữ đã từng mặc, thực sự có chút rợn tóc gáy. Bốn
người phụ nữ kia đều đã chết, có người còn đã chết từ rất lâu rồi. Qua
đúng một tuần hương, hắn mới bắt đầu chậm rãi mặc bộ áo cưới đó vào, rồi lại phải mất bằng thời gian ăn một bữa cơm, hắn mới mặc xong bộ y phục
rườm rà đó.

Hắn trầm ngâm một lát, mở cửa sổ, ngồi trong phòng
uống ly trà, sau đó bắt đầu đi về phía gian nhà kho ở đằng sau tấm gương lớn. Chưa muộn lắm, bên ngoài phòng hắn có bốn nha dịch mai phục, nhưng rõ ràng hắn nghe thấy tiếng mấy người nha dịch nhổ củ sen, cùng tiếng
vừa gặm chân gà vừa lầm rầm chửi rủa, còn cả tiếng đập muỗi nữa. Bên
cạnh gian nhà kho cũng có vài nha dịch đang mai phục. Khi hắn chậm rãi
đi về phía chiếc gương, chỉ nghe một loạt những tiếng động khiến hắn sợ
tới giật thót cả mình, mãi sau mới biết đó là tiếng ngáy. Hắn không kìm
được mà thở dài.

Đi tới bên cạnh chiếc gương, hắn đứng nhìn người trong gương một lúc, chỉ thấy trong gương là bộ áo cưới màu xanh sáng
lấp lánh. Người trong gương nếu là một phụ nữ thì chắc chắn rất hoa lệ,
nhưng Lý Liên Hoa chỉ thấy một kẻ bán nam bán nữ ở trong gương, thật còn lâu mới sánh được với vẻ anh tuấn tiêu sái bình thường của hắn. Nhìn
trái ngó phải, chẳng thấy bóng dáng hung thủ đâu, hắn ngáp dài, vốn đang định ngồi bệt xuống đất nhưng rồi nhận ra chiếc váy bó khá chặt không
thể ngồi được, đành đi vòng quanh hai căn phòng mấy vòng. Mấy nha dịch
kia nằm lăn dưới đất ngủ mê mệt ngáy o o, Lý Liên Hoa bước qua người họ
hai lần, lòng thấy rất có lỗi.

Quách Họa nấp sau tấm gương, mắt
mở to nhìn Lý Liên Hoa mặc áo cưới đi qua đi lại giữa hai căn phòng,
trong lòng đầy nghi hoặc. Nếu nói hắn đang dụ địch thì thật quá nhàn
nhã, nếu nói không phải hắn đang dụ địch, vậy hắn đang làm gì? Đang
trong lúc Quách Họa thắc mắc thì bỗng có linh cảm, gã quay phắt đầu lại. Ở sau cách chỗ gã nấp không xa, trên đầm sen đằng sau cái cây, một
khuôn mặt đen sì sì, tóc tai rũ rượi đang lắc lư, đôi mắt u uất nhìn gã, tròng mắt trống không, bên trong chẳng có gì.

Quách Họa thấy
khuôn mặt kia đột nhiên xuất hiện ngay sau lưng mình, nuốt ực nước bọt,
toàn thân lạnh toát. Gã vốn định hét lên nhưng thấy mình hét không ra
tiếng. Gã vốn cho rằng trên thế gian này không có cái thứ gọi là ma quỷ, vậy mà trước mắt lại sờ sờ xuất hiện một con quỷ sống!

Khi gã
đang sợ tới cứng người, khuôn mặt đó từ từ rời đi xa. Toàn thân Quách
Họa vẫn cứng đờ, mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quỷ đó, cho tới khi nó rời đi một khoảng xa hai trượng, gã mới đột nhiên phát hiện thực ra đó
không phải là ma quỷ! Đó là một người lưng đeo túi, trong túi không biết đựng thứ gì, để lộ một bộ tóc dài và hai cái hốc như hốc mắt! Người đó
thực ra đang xoay lưng về phía gã, túi đồ mà y đeo sau lưng chính là
“khuôn mặt quỷ” mà Quách Họa nhìn thấy, khiến gã sợ gần chết. Người đó
có thể lẳng lặng đến gần rồi lại lẳng lặng rời đi là bởi vì y đang ngồi
trong thuyền thúng.

Sông nước Giang Nam, trẻ con thường thích
ngồi thuyền thúng trong đầm sen, ngắt hoa sen, người đó chỉ ngồi trong
thuyền thúng mà thôi. Thái Liên Trì vốn có suối đổ vào, giữa dòng chảy
sen không mọc, chiếc thuyền thúng trôi theo nước, nên mới lặng lẽ xuất
hiện như thế.

Người này là ai? Quách Họa thấy lòng đã bình tĩnh
trở lại, cổ họng vẫn rên lên hừ hừ nhưng không hề phát ra bất kì âm
thanh nào do kinh hãi quá độ, nên người gã cũng không có bất kì động tác nào, chỉ ngẩn ngơ nhìn chiếc thuyền thùng chầm chậm trôi xa, dừng lại ở cuối con đường nhỏ giữa hai gian nhà kho như thế. Người kia nặng nhọc
cõng chiếc túi sau lưng, động tác có vẻ trì độn bước đi. Quách Họa nghi
ngờ. Động tác của người này rất quen mắt …lẽ nào là…

Thấy người
kia đi đến đằng sau tấm gương, giống như đang dán thứ gì đó lên gương,
rồi giật lùi nấp vào trong bụi cây bên cạnh gương. Trùng hợp là vừa lúc
này Lý Liên Hoa từ giữa hai gian nhà kho vòng quay lại, thở dài một
tiếng, hắn đi tới trước tấm gương nhìn, “Tinh chi thời…” Quách Họa hoang mang hiểu ra, người đó lại dán tờ giấy ấy lên gương, xem ra đúng là y
đã làm chuyện này từ mấy chục năm trước rồi. Hung thủ giết hại mấy người phụ nữ nhà họ Quách có lẽ chính là y! Nhưng …sao có thể ? Sao lại thế?
Sao y có thể làm được việc ấy? Thật vô lý…

Đột nhiên một loạt
những tiếng kêu nhỏ trầm kì quái vang lên, quái nhân lấp trong bụi cây
bất ngờ lao ra, lấy đồ từ trong cái túi sau lưng rồi cười man rợ, cầm
thứ đồ ấy lao về phía Lý Liên Hoa.

– Aaaaaaa… Hắn chết rồi… Hắn chết rồi … Nàng vĩnh viễn không thể bay đi cùng hắn nữa! Vĩnh viễn không thể bay cùng hắn!

Quách Họa giật mình thất kinh. Thứ mà người này cầm trong tay rõ ràng là một
cái đầu lâu! Thứ đó hoàn toàn không phải “dường như” là một bộ tóc rối
và hai hốc mắt, mà nó chính xác là một cái đầu lâu! Có đầu lâu nghĩa là
có người chết. Người chết này là ai? Sao lại xuất hiện trong tay y?

Lý Liên Hoa rõ ràng bị dọa tới hồn xiêu phách tán, hét lên một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy.

Muốn chạy về nhà chính từ đây có hai đường, một đường phải vòng qua hai gian nhà kho, đi qua con đường nhỏ rậm rạp cây cối bên cạnh tấm gương, rồi
đi qua hoa viên mới về được gian nhà chính; đường còn lại là đi qua hai
gian nhà kho, rồi chạy thẳng qua cửa sau vào bếp, sau đó đi qua còn
đường nhỏ, quay về nhà chính. Lý Liên Hoa chẳng nghĩ ngợi nhiều lao
thẳng về phía gian nhà kho, rõ ràng chạy về phía nhà bếp nhanh hơn đi
vòng qua hoa viên nhiều, hơn nữa quái vật này từ trong bụi cây nhảy ra,
ai biết trong bụi cây bụi hoa ngoài kia còn có đồng bọn của nó hay
không?

Lúc này, cuối cùng Quách Họa cũng đã lấy lại được bình
tĩnh, chạy ra khỏi sau tấm gương, đang định hét, thì đột nhiên gã nhìn
thấy một chuyện mà khiến toàn thân gã cứng đờ như hóa đá…

Lý Liên Hoa chạy vào gian nhà kho thứ nhất từ cửa chính, lúc bước qua bậc cửa ở cửa sau của gian nhà kho thứ nhất thì bị vấp một cái, hắn ngã nhào về
phía trước. Hai tay hắn định chống xuống đất theo bản năng, nhưng con
đường giữa hai gian nhà kho này lại hơi dốc , tay trái Lý Liên Hoa vừa
chống xuống, tay phải còn chưa kịp chạm đất, hắn đã mất thăng bằng, cổ

đập vào bậc cửa của gian nhà kho thứ hai, ngã lăn ra, sau đó thì lăn
lông lốc theo con đường dốc đó mà xuống đầm sen, tiếp theo bất động.

Quách Họa lạnh toát toàn thân. Gã dường như nhìn thấy bóng dáng của mấy người phụ nữ bị ngã như thế, bao gồm cả thê tử của gã, Bồ Tố Tố… Bọn họ hết
người này tới người khác đều vấp ngã ở bậc cửa này, bị thương, rồi lăn
xuống đầm sen rồi chết đuối. Còn hung thủ lại chính là kẻ cầm chiếc đầu
lâu chạy đuổi theo dồn họ vào chiếc bẫy ấy! Đột nhiên gã gào lên, gào
kinh thiên động địa:

– Người đâu! Mau cứu hắn! Mau cứu hắn!

Ngay sau tiếng hét đó, sức lực toàn thân như hồi phục, Quách Họa bật dậy,
một tay túm lấy kẻ vẫn đang khua khua chiếc đầu lâu kia lại. Bị nắm
trong bàn tay như gọng kìm của gã, người đó giống con chim non bị tóm
gọn. Quách Họa nhìn y như không dám tin vào mắt mình. Một người thế
này… Sao có thể nghĩ ra những chuyện như vậy? Sao có thể làm ra những
việc như vậy?

Người bị Quách Họa tóm đó, chính là thúc công Quách Khôn bị ngốc của gã! Lẽ nào ác ma sát nhân ẩn nấp trong nhà gã năm mươi mấy năm qua lại chính là thúc công Quách Khôn vừa sinh ra đã bị ngốc
của gã ư?

Đám nha dịch đang ngủ sau bụi cây giật mình tỉnh giấc.
Sau vài tiếng la hét hỗn loạn, Quách Khôn đã bị trói chặt. Có người vớt
Lý Liên Hoa dưới đầm sen lên, nhưng bộ váy cưới kia nặng gần ba mươi
cân, lại thêm sức nặng của Lý Liên Hoa, một hai người không bê nổi, cho
dù nước ở chỗ ấy không sâu, cũng vẫn có khả năng làm hắn bị chết đuối.

Vương Hắc Cẩu và Quách Đại Phúc nghe tin chạy tới. Vương Hắc Cẩu vui mừng hớn hở, Quách Đại Phúc mang vẻ mặt nghi hoặc, Quách Họa và đám nha dịch bắt được Quách Khôn, rồi từng chút kéo Lý Liên Hoa từ dưới đầm lên. Hắn
không bị thương chỗ nào, chỉ nhắm chặt mắt, không chịu tỉnh lại.

– Xem ra hung thủ giết bốn người phụ nữ nhà họ Quách chính là Quách Khôn! – Vương Hắc Cẩu sau khi vô cùng bất ngờ, đã lộ rõ vẻ vui mừng trên
mặt.- Bổn quan đã phá được một vụ án kéo dài suốt hơn năm mươi năm ,đúng là một thanh quan trả lại sự trong sạch cho người dân vô tội!

Quách Đại Phúc thẫn thờ nhìn Quách Khôn, vẫn không dám tin người đã hơn bảy
mươi tuổi thần trí chưa một lần tỉnh táo này lại là hung thủ, nhưng y bị bắt tại trận, làm sao chối cãi. Đám nha dịch quấn bảy, tám cái xích lên tấm thân gầy gò già nua của Quách Khôn khiến y phải còng cả lưng xuống, đột nhiên y bật khóc huhu, túm lấy ống quần của Quách Đại Phúc, bộ dạng rất tủi thân ấm ức. Vương Hắc Cẩu tức giận, vén quan bào lên đá Quách
Khôn một cái.

– Giết người không chớp mắt, lại còn dám khóc lóc sụt sùi, mau vả vào mồm cho bổn quan!

– Rõ!

Một nha dịch bước lên phía trước đánh cho Quách Khôn cái bạt tai.

– Ta nói này… Vương đại nhân, chưa thăng đường xử án, tự ý sử dụng hình
phạt, đánh đập phạm nhân là phạm pháp đấy … – Có người chậm rãi lên
tiếng. – Huống hồ…Quách Khôn cũng không được tính là hung thủ.

Vương Hắc Cẩu giật nảy mình, nhìn trái ngó phải.

– Ai? – Rồi bỗng nhận ra kẻ vừa nói là ai, lão ta lại tức giận vô cùng. – Lý Liên Hoa! Thật uổng công bổn quan còn lo lắng cho ngươi, ngươi còn
dám giả chết để dọa bổn quan! Người đâu…

Lý Liên Hoa chậm rãi ngồi dậy, nước từ trong tay áo hắn chảy ròng ròng xuống đất, nhưng hắn lại mỉm cười vui vẻ.

– Đại nhân lẽ nào không muốn biết rốt cuộc cái đầu lâu trong tay Quách Khôn là ai?

Vương Hắc Cẩu ngẩn ra.

– Việc này… Việc này… – Rồi lão ta trừng mắt . – Ngươi biết? Ngươi dám trêu đùa bổn quan! Người đâu…

Lý Liên Hoa rụt rụt cổ.

– Không dám, không dám.

Lần này Vương Hắc Cẩu đã thông minh hơn, cười nhạt bảo:

– Bổn quan thấy ngươi không dám thật.

Lý Liên Hoa mỉm cười, miệng nói “Quá khen , quá khen” khiến Vương Hắc Cẩu
tức tới mức thất khiếu bốc khói, Quách Đại Phúc nghe mà trợn mắt há
miệng. Lý Liên Hoa ngồi ngay ngắn, tiếc nuối nhìn bộ áo cưới bị nước đầm và bùn đất vấy bẩn, rồi nhìn mọi người đang há hốc miệng chờ đợi, mỉm
cười ôn hòa, cứ như trước nay bản tính của hắn đoan chính nghiêm túc
lắm.

– Thực ra ngay từ đầu khi bà Khương kể cho ta nghe chuyện ba đời phu nhân nhà họ Quách đều chết đuối dưới đầm sen, ta đã nghĩ hung
thủ có khả năng là Quách Khôn rồi. – Hắn chỉ chỉ Quách Khôn. – Nước
trong Thái Liên Trì có chỗ nông chỗ sâu, nhưng bị chết đuối ở chỗ nước
nông ngay dưới cửa sổ phòng dành cho khách thì có chút kỳ lạ. Huống hồ
trong số những người bị chết, có người là con gái của ngư gia, nếu không phải chết vì sặc nước thì chỉ có hai khả năng: một là trước khi bị ngã
xuống nước nàng đã vô tình bị thương, không thể vùng vẫy; hai là nàng bị người ta giết rồi ném xuống đầm, giả như bị chết đuối. Mấy người liền
đều chết như thế, ta cũng giống những người bình thường khác, sẽ nghĩ
tới khả năng liệu có phải ai đó đã mưu hại họ?

Hắn lại mỉm cười.

– Chỉ có điều có lẽ mọi người đều cảm thấy nghi hoặc đối với việc “liên
tục năm mươi mấy năm” và “khoảng thời gian giữa các vụ án mạng cách nhau hơn 20 năm”, cho rằng không thể có người mai phục trong Quách gia năm
mươi mấy năm liền chỉ để giết những người phụ nữ chẳng liên quan,vì vậy
mới thấy bất ngờ. Nhưng ta lại cho rằng …- Hắn chậm rãi nói – Ta lại cho rằng chuyện này nếu là do có người mưu hại, thì hung thủ là người mà ai cũng biết. Đó chính là người đã sống hơn năm mươi năm trong Thái Liên
Trang, người đó là ai? Bà Khương? Không, năm mươi ba năm trước, khi bà
ta hầu hạ tổ phụ Quách Đại Phúc thì mới chỉ 13 tuổi, vẫn là một tiểu cô
nương, sau đó được gả cho Khương bá, nếu nửa đêm bà ta ra khỏi nhà chẳng phải sẽ khiến già trẻ lớn bé trong Khương gia nghi ngờ ư? Vậy ngoài bà
Khương ra thì còn ai nữa? Ngoài bà Khương, người có mặt ở Thái Liên

Trang từ hơn năm mươi năm trước, được tự do đi lại chẳng ai quản, làm
bất kì điều gì cũng chẳng ai thấy lạ, còn có một người nữa, đó là Quách
Khôn.

Quách Đại Phúc thất thanh kêu lên:

– Nhưng Quách thúc sinh ra đã ngốc nghếch, sao có thể làm việc ấy…

Lý Liên Hoa mỉm cười.

– Bản thân ông ta không biết mình đang làm gì, ta nói ông ta không phải
là hung thủ, bởi vì cái việc giết người này ban đầu không phải ông ta
làm, có thể do ông ta vô tình nhìn thấy rồi bắt chước chơi thôi.

Vương Hắc Cẩu rung động toàn thân.

– Bắt chước?

Quách Họa và Quách Đại Phúc quay sang nhìn nhau.

– Bắt chước? Có ý gì?

– Ý ta chính là …- Lý Liên Hoa chậm rãi trả lời . – Người phụ nữ đầu tiên chết vốn không phải là do Quách Khôn giết, chẳng qua ông ta nhìn thấy
quá trình giết người, sau đó hễ bắt gặp những tình huống tương tự thì
bèn mô phỏng hành vi của hung thủ, tự mình coi đó là một trò chơi.

Hắn nói từng từ một:

– “Tình huống” dẫn dụ khiến ông ta ra tay hành hung, chỉ e chính là bộ
váy cưới kia. Bộ váy cưới có giá trị liên thành của Quách gia, đẹp một
cách đầy ma lực, người phụ nữ nào cũng thích, ban đêm thỉnh thoảng mang
ra mặc rồi len lén tự ngắm mình trước gương, những chuyện thế này, chắc
mấy nàng dâu nhà họ Quách, bao gồm cả đám thị nữ, đều đã từng làm. Còn
Quách Khôn lại từng nhìn thấy một phụ nữ mặc váy cưới bị giết, vì vậy hễ nhìn thấy người phụ nữ mặc váy cưới, đứng trước gương, ông ta bèn bắt
chước cách giết người của hung thủ, đuổi theo họ tới nhà kho, khiến họ
vấp vào bậc cửa ngã lăn xuống đầm sen mà chết đuối.

– Bậc cửa? – Quách Đại Phúc kinh ngạc nhìn hai bậc cửa cách nhau khoảng một thân người kia . – Bậc cửa thì làm sao?

Lý Liên Hoa nhấc nhấc tà váy ướt sũng lên.

– Bộ váy này rất bó . – Quách Đại Phúc và Quách Họa gật đầu, Lý Liên Hoa
chỉ bậc cửa . – Hai bậc cửa này lại cao hơn những bậc cửa khác trong
Thái Liên Trang, hai bậc cửa trước và sau độ cao thấp hơn kém nhau tầm
một tấc.

Vương Hắc Cẩu sai người đi đo, quả có thế thật. Lý Liên Hoa nói tiếp:

– Vừa rồi khi bước vào nhà kho, ta đã biết trước bậc cửa rất cao, nhưng
vẫn không bước qua được, bậc cửa ở cửa trước khiến ta lầm tưởng rằng
cũng có thể bước qua được bậc cửa ở cửa sau, nhưng bậc cửa sau cao hơn
bậc cửa trước một tấc. Nếu chỉ là vẫn đề bậc cửa sau cao hơn một tấc thì có lẽ người bị vấp cũng chỉ loạng choạng một chút, những người có bước
chân rộng thì vẫn thuận lợi bước qua, vấn đề là…- Hắn kéo kéo tà váy . – Bộ váy này rất bó, tà váy lại còn đính xích bạc chuông nhỏ, một khi
chạy bước chân nhấc quá cao, không vấp vào bậc cửa thì cũng bị những sợi xích dưới tà váy vướng phải, cũng sẽ ngã giữa hai bậc cửa.

Quách Đại Phúc lạnh người. Như vậy…như vậy bậc cửa và váy bó chính là hung khí, là công cụ để hung thủ giết người !

– Hai bậc cửa này lại cách nhau không xa, nếu một người phụ nữ bị ngã ở
đây, giả sử nàng ta thấp hơn Thúy Nhi một chút, trán sẽ đập vào bậc cửa
của cửa đối diện, giả sử nàng ta cao hơn Thúy Nhi, cổ sẽ đập thẳng vào
bậc cửa đối diện. Mà bộ váy cưới này được may bằng vải rất dày, lại vô
cùng bó, bất luận ngã kiểu gì, nàng ta cũng không thể cuộn người lại,
chỉ có thể ngã thẳng về phía trước. Lại thêm những vàng bạc châu báu
trên váy rất nặng, một người phụ nữ yếu đuối sao có thể đỡ được bộ áo
cưới nặng hai mươi sáu cân trên người khi ngã? Trọng lượng cơ thể, lại
thêm bộ váy cưới hai mươi sáu cân cùng với tư thế ngã, tất cả những lực
này dồn vào bậc cửa …- Lý Liên Hoa thở dài . – Cho dù không vỡ đầu thì
cũng bị ngất xỉu hoặc gãy cổ gì đó là chuyện bình thường. Còn nhớ bông
hoa bị rơi ra và những vết xước ở cằm của Thúy Nhi không? Lúc nàng ấy
ngã có lẽ bông hoa trước ngực bay lên , va vào cằm rồi đập vào bậc cửa,
khiến những sợi dây bạc gắn bông hoa với bộ váy bị đứt, nên bông hoa mới men theo con đường nhỏ dốc kia lăn xuống đầm sen, bị bà Khương nhặt
được.

Ngập ngừng một lát, hắn lại chầm chậm nói:

– Còn về
người… Con đường này quá dốc, người bị ngã sẽ lăn xuống hồ theo con
đường, nếu bị thương trước khi lăn, lại thêm bộ váy cưới hơn hai mươi
cân trên người, rơi xuống nước rồi, đương nhiên sẽ chết sặc.

Vương Hắc Cẩu chau mày lắng nghe, lẩm bẩm:

– Không đúng, nhưng tại sao thi thể lại được phát hiện dưới cửa sổ phòng
dành cho khách ? Sao “nó” có thể “chạy” từ chỗ này tới chỗ phòng dành
cho khách chứ?

Lý Liên Hoa chỉ chỉ về phía thông đạo thiên nhiên trong đầm sen.


– Thái Liên Trì rộng mười dặm này không phải là dòng nước chết, ở đây có
dòng nước ngầm, sau khi người bị ngã sẽ bị dòng nước này chầm chậm đẩy
đi, cuối cùng đẩy tới phòng dành cho khách, dòng nước ngầm đó rất chậm,
khi hoa sen nở, thi thể sẽ vướng lại, Quách Khôn đi lại nhờ dòng nước
ngầm này, người trong Thái Liên Trang có lẽ thấy rất quen thuộc . – Hắn
thoáng dừng lại, nhìn nhìn chiếc đầu lâu ló ra khỏi túi sau lưng Quách
Khôn thở dài. – Đương nhiên còn có một khả năng nữa, đó là sau khi họ
chết đuối, Quách Khôn bắt chước hung thủ tóm lấy thi thể, lợi dụng dòng
chảy ngầm đưa thi thể tới của sổ phòng dành cho khách.

– Cho dù
Quách Khôn là một kẻ ngờ nghệch, nhưng sao ngươi biết ông ta đang bắt
chước hung thủ giết người, nói không chừng do ông ta dọa chết người phụ
nữ mặc áo cưới thứ nhất, về sau vờ hồ đồ, phàm những người phụ nữ mặc
váy cưới ông ta đều dọa theo cách ấy.

Vương Hắc Cẩu thân làm tri
huyện, mặc dù hồ đồ lười nhác, nhưng hoàn toàn không phải kẻ ngốc. Lý
Liên Hoa chỉ vào tờ giấy dán lên tấm gương.

– “Tinh chi thời, Cảnh thạch lập phương , giá y, lập thân mịch bất tán(*)”. – Hắn thở dài. – Tờ giấy này…

(*) Tinh thể trong suốt, gương đá xếp theo thành khối vuông, giá y vẫn tìm kiếm nơi nương tựa

Quách Đại Phúc không kìm được nữa , buột miệng hỏi:

– Viết gì?

Lý Liên Hoa đột nhiên toét miệng cười với ông ta:

– Đây là thư tình hẹn phụ nữ , ngài không biết à?

Quách Đại Phúc ngẩn ra trước bộ dạng đột ngột đó của Lý Liên Hoa.

– Cái… cái gì…thư tình….

– Chữ “Tinh” này, mặc dù viết rất ngay ngắn, nhưng nếu viết hơi nhanh hơi láu một chút , sẽ viết thành thế này . – Lý Liên Hoa nhặt một viên đá
rơi trên đất, rồi vạch mấy nét lên chỗ đất bùn .- Thế này chẳng phải có
nghĩa hơn “Tinh chi thời” à?

Mọi người chăm chú nhìn , chỉ thấy
Lý Liên Hoa viết bốn chữ “Nguyệt minh chi thời”(*) . Vương Hắc Cẩu chợt
hiểu ra, rồi lại mơ hồ.

(*) Nghĩa là “lúc trăng sáng”. Chữ TQ được ghép bởi các bộ riêng biệt nên chỉ cần viết sai vị trí sẽ cho ra ý nghĩa khác.

– Cái này…

Lý Liên Hoa nói:

– Giả sử Quách Khôn đang mô phỏng lại hành vi của ai đó trong đêm, thì tờ giấy này đương nhiên là do ông ta viết, mà ông ta vốn không hiểu trên
tờ giấy “gốc” viết gì, lúc chép lại đã chép thiếu rất nhiều, nên nội
dung ông ta viết mới kì quái khó hiểu.

Quách Đại Phúc gật đầu lia lịa:

– Nói như thế thì chữ “Cảnh Thạch” nhất định do thúc ấy viết sai , vốn chữ ấy phải là “Kính Thạch”(*)

(*) Gương đá chính là tấm gương gắn trên đá

Quách Họa ngẩn ngơ nhìn tờ giấy, khổ sở nghĩ, Kính thạch lập lập phương, kính thạch lập lập phương…

Lý Liên Hoa ho lên một tiếng.

– Nếu mở đầu là bốn chữ “Nguyệt minh chi thời”, thì chúng ta cũng có thể
giả sử sau đó sẽ là bốn chữ tiếp theo. Ba chữ “Lập lập phương”, hai chữ
“lập phương” khi chồng lên nhau rồi viết lên, rất giống một chữ…

Vương Hắc Cẩu thất thanh kêu lên

– Chữ “Bàng”(*)!

(*) Bên cạnh.

Lý Liên Hoa gật đầu.

– Nếu hai chữ “Lập phương” là “Bàng”, thì câu này chính là “Kính thạch
lập bàng”, thế là có nghĩa rồi , mà chữ “Lập” nếu viết láu hơn một chút
nữa, chẳng phải rất giống chữ “Chi” ? Nếu là “Kính thạch chi bàng”(*)
thì còn có lý hơn nữa

(*) bên cạnh tấm gương

Vương Hắc Cẩu giậm chân.

– “Nguyệt minh chi thời, kính thạch chi bàng”, quả nhiên có người hẹn
người ta tới đây, có lý, có lý. Vậy hai chữ “Giá y” này càng thêm rõ
ràng hơn, tờ giấy nhất định có liên quan đến phụ nữ.

Lý Liên Hoa mỉm cười.

– Nếu chữ “Lập” có khả năng viết láu thành chữ “Chi”, thì 7 chữ “Giá y ,
Lập thân mịch bất tán” rất có khả năng là “Giá y chi thân , mịch bất
tán”

Quách Đại Phúc lặp đi lặp lại:

– “Minh nguyệt chi
thời, kính thạch chi bàng, giá y chi thân, mịch bất tán”… Không đúng,
theo lý mà nói câu cuối phải là bốn từ mới phải.

Lý Liên Hoa cầm viên đá viết chữ “Mịch” rất lớn trên đất, sau đó từ từ vạch một đường thẳng giữa chữ “Mịch”.

– Rất đơn giản…

Quách Đại Phúc nhìn hắn vạch thẳng đó, toàn thân chấn động thét lên:

– “Bất kiên bất tán”! (*)


(*) Không gặp không về.

Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về chữ “Mịch” vừa bị vạch làm hai kia, vậy là ý nghĩa của tờ giấy kỳ lạ này đã rõ.

– “Minh nguyệt chi thời, kính thạch chi bàng, giá y chi thân,bất kiến bất tán”(*). – Lý Liên Hoa chậm rãi nói . – Đây là thư tình của một người
đàn ông hẹn một người phụ nữ ra ngoài gặp mặt vào ban đêm.

(*) Khi trăng sáng, bên cạnh tấm gương,mặc áo cưới, không gặp không về.

Mười sáu chữ này không phải là thứ mà Quách Khôn có thể viết ra, Vương Hắc Cẩu nhìn một lúc, đột nhiên bảo:

– Vậy hung thủ giết người phụ nữ đầu tiên là ai?

Lý Liên Hoa thở dài.

– Làm sao ta biết được?

Vương Hắc Cẩu có lẽ còn chưa nghe rõ hắn nói gì, đã tự lẩm bẩm:

– Nếu Quách Khôn bắt chước hung thủ giết người, vậy có nghĩa từ năm mươi
năm trước, trong tay hung thủ đã có chiếc đầu lâu kia? Mà như thế chẳng
phải lại có một vụ ẩn án chưa phá tới nay không ai biết ư?

Lý Liên Hoa nhìn hắn với vẻ mặt có lỗi.

– Ta không…

Chữ “ biết” còn chưa nói ra, Vương Hắc Cẩu đã túm lấy ngực hắn, nghiến răng nghiến lợi bảo:

– Bổn quan mặc kệ ngươi biết hay là không biết, nội trong ba ngày, nếu ngươi không biết, đại hình chờ hầu!

Lý Liên Hoa run rẩy, liên tục xua tay.

– Ta không…

Vương Hắc Cẩu nổi giận.

– Người đâu! Mang giáp côn lên đây!

Nha dịch đáp lời:

– Tuân lệnh! Khởi bẩm đại nhân, giáp côn còn ở nha môn.

Vương Hắc Cẩu nhảy lên.

– Vả vào miệng cho ta!

Quách Họa tức giận, túm lấy Vương Hắc Cẩu.

– Ngươi là cẩu quan! Ta chỉ nghe nói có người bức hôn, chưa từng thấy ai
dám bức phá án, ngươi dám động vào Lý tiên sinh, ta sẽ phế ngươi!

Quách Đại Phúc than trời, chỉ biết gầm lên:

– To gan!

Quách Họa buông Vương Hắc Cẩu ra , nặng bề “hừ” một tiếng.

– Sư phụ bình sinh ghét nhất loại cẩu quan ức hiếp bách tính như ngươi!

Lý Liên Hoa nhìn lão với ánh mắt kỳ lạ.

– Vương đại nhân…

Vương Hắc Cẩu vô cùng tức giận trước hành động của Quách Họa, nghiêm giọng chỉ vào Quách Đại Phúc quát:

– Nếu nội trong ba ngày không thể tìm ra hung thủ, bổn quan nhất định sẽ giam hết các ngươi vào đại lao, đại hình chờ hầu!

Quách Đại Phúc sợ tới mức trắng bệch cả mặt.

– Việc này… Việc này…

Quách Họa nổi sung, túm lấy Vương Hắc Cẩu nhấc bổng lên, Quách Đại Phúc hồn
siêu phách tán, vội quỳ xuống trước mặt Vương Hắc Cẩu và con trai, thất
thanh la hét, cảnh tượng trở nên hỗn loạn vô cùng. Người trong Thái Liên Trang nghe nói sẽ bị bắt nhốt hết vào đại lao, vài cô gái đã bắt đầu
gào khóc, có người dập đầu xin tha, có câu nói “gà bay vịt nhảy”, “người ngửa cổ tru tiếng sói”, chính là mô tả tình hình lúc này. Lý Liên Hoa
thở dài.

– Cái này.. cái này… Nếu Quách đại công tử chịu giúp ta một tay, không chừng trong vòng 3 ngày có thể…

Mắt mọi người đồng loạt sáng lên, Quách Họa do dự, buông Vương Hắc Cẩu xuống.

– Đương nhiên là được!

Lý Liên Hoa nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ anh hùng, rề rà nói:

– Nếu mọi hành vi của Quách Khôn rất có khả năng là do bắt chước, ông ta
lại có được chiếc đầu lâu này thì có lẽ ông ta biết nơi chôn giấu thi
thể. Nếu ông ta biết nơi chôn thi thể, không chừng ông ta cũng từng nhìn thấy quá trình người này bị giết, vậy thì nếu để ông ta nhìn thấy người xưa, không chừng Quách Khôn sẽ lặp lại chuyện mà ông ta đã nhìn thấy,
vì vậy…- Hắn nhìn Quách Họa bằng vẻ mặt hết sức khiêm nhường. – Phiền
Quách đại công tử đóng giả Quách lão phu nhân, còn ta đóng giả làm cái
đầu lâu này…

Quách Họa vốn định gật đầu lia lịa, đột nhiên kêu thét lên:

– Bảo ta đóng giả bà nội?

Lý Liên Hoa gật đầu rất nho nhã ôn hòa.

– Quách đại công tử võ công cao cường, có Quách đại công tử ở bên, cho dù gặp phải nguy hiểm, chắc cũng sẽ hóa hung thành cát.

Quách Họa ngẩn ngơ nhìn hắn, lòng thầm nghĩ chỉ cần là việc Lý tiên sinh nhờ, gã nhất định sẽ dốc toàn sức tương trợ, chỉ có điều cách mà Lý Liên Hoa đưa ra có hơi kỳ quái… Trước ánh mắt hết sức khó hiểu của mọi người, Lý Liên Hoa vui vẻ nói:

– Cho ta ba ngày, sau ba ngày, vào lúc trăng sáng, bên cạnh tấm gương, không gặp không về.

Mọi người nghe hắn nói câu đó thì đồng loạt thấy lạnh sống lưng, giống như nhất định bên cạnh tấm gương kia có ma.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.