Đọc truyện Liên Hoa Lâu: Chu Tước Quyển – Chương 17: Áo cưới xui xẻo
Trần Tiết Ngọc là một nơi náo nhiệt, từ chỗ này đi khoảng mười dặm nữa là đến Thái Liên
Trang. Nói tới trấn Tiết Ngọc, trong vòng một trăm dặm gần đây chưa chắc mọi người đã biết hết, nhưng nói đến Thái Liên Trang thì không ai không hay.
Gần đó có một danh thắng, núi non trùng điệp hồ nước xanh
biếc. Có bốn con suối đổ vào hồ này, cuối năm khí hậu ấm áp hoa sen nở
rộ, hơn nữa màu của hoa sen ở nơi đây cũng rất kỳ lạ, khi nở cánh hoa
màu xanh nhạt, xinh xắn đẹp đẽ, mọi văn nhân nhã sĩ đều yêu thích,
thường có quan sang người quý tới hái hoa sen, cố danh là “Thái Liên
Trì”. Khoảng năm mươi năm trước, có người bỏ ra rất nhiều tiền để mua
một mảnh đất độ mười dặm gần Thái Liên Trì, xây một tòa trang viên, đưa
Thái Liên Trì vào trong trang viên nhà mình, lấy tên “Thái Liên Trang”.
Trang chủ hiện tại họ Quách, tên Đại Phúc, mặc dù cái tên nghe hơi tục
nhưng ông ta tự khoe mình là một nhã khách.
Quách Đại Phúc buôn
bán dược liệu, buôn bán khá đạo đức, không phải lo về cơm ăn áo mặc, gần đây chuyện khiến ông ta buồn phiền chính là quý tử của mình – Quách
Họa. Quách Họa tự là Hê Chi, ngụ ý là “Họa hề phúc sở ý”(*), là một cái
tên may mắn, ba tuổi gã đã học thuộc ba trăm bài thơ Đường, năm tuổi có
thể đọc Kinh Thi, Luận Ngữ, là bảo bối của Quách Đại Phúc.
(*) Họa là chỗ dựa của phúc.
Năm Quách Họa mười một tuổi, Quách Đại Phúc đưa Quách Họa đến Bách Xuyên
Viện học võ, bái người có diện mạo tác phong cao nhã nhất trong bốn
người ở Phật Bỉ Bạch Thạch làm thầy, trở thành môn hạ của Mỹ Gia Cát Vân Bỉ Khâu, chỉ mong y có thể đọc sách học nghệ, chăm chỉ theo học sư phụ
y, cho dù sau này không thể trở thành một hiệp khách cũng có thể làm một kẻ thanh nhã. Nhưng tháng trước Quách Họa thành nghệ về nhà, điều khiến Quách Đại Phúc buồn phiền không thôi là ngoài việc múa đao nghịch kiếm, hét la chém giết ra, gã này đã hoàn toàn quên sạch số chữ nghĩa mà hồi
nhỏ đã học được, nhìn “Bồng Lai” thì đọc thành “Liên Thái”, nghe Khổng
Tử thì tự xưng là Quách Tử, khiến Quách Đại Phúc tức giận tới mức suýt
dùng cái nồi trong bếp đập mạnh vào đầu gã một cái. Con trai của Quách
Đại Phúc dốt nát bất tài, thực là gia môn bất hạnh, khiến tổ tông phải
xấu hổ.
Cũng chính vì thế, Quách Đại Phúc sớm đã lấy cho Quách
Họa một cô vợ gia giáo hiểu biết để dạy dỗ đứa con trai bất hiếu của
mình, chỉ mong gia môn được rạng rỡ, giúp Quách Họa tiến bộ. Ông bỏ ra
mấy vạn lượng bạc để đón tài nữ Cố Tích nổi danh nhất Tiết Ngọc trấn về
làm dâu, kết quả nàng tài nữ này thân thể yếu đuối nhiều bệnh, chưa được đón về đã thoi thóp hơi tàn rồi mất, khiến mấy vạn lượng bạc của Quách
Đại Phúc thành bong bóng nước. Bất đắc dĩ phải cầu hôn lần hai, cuối
cùng Quách Họa lấy một danh kĩ lầu xanh cũng nổi tiếng trấn Tiết Ngọc,
tên Bồ Tố Tố.
Bồ Tố Tố mặc dù xuất thân từ lầu xanh nhưng chỉ là
thanh quan(*), lại rất có tài thơ ca, huống hồ dù là danh kĩ nhưng diện
mạo xinh đẹp hơn tài nữ nhiều, thế là Quách Họa vui sướng đón vị tân
nương đó về. Không ngờ chưa đến một tháng, Bồ Tố Tố lại bị chết đuối
trong Thái Liên Trì. Chỉ trong vòng một tháng, hai người con gái có liên quan đến Quách Họa đều thiệt mạng, người dân trong trấn Tiết Ngọc bắt
đầu bàn tán dị nghị, những lời đồn đại như khắc thê sát thê len lỏi khắp hang cùng ngõ hẻm khiến Quách Đại Phúc vô cùng buồn bực. Án mạng xảy ra ở Thái Liên Trì nên đám người giàu sang phú quý tới đó hái hoa thưởng
hoa cũng giảm không ít, Quách Đại Phúc đã buồn nay còn buồn hơn.
(*) chỉ những kĩ nữ chỉ bán nghệ không bán thân.
Ngày mười một tháng Năm, đúng mùa hoa sen xanh nở rộ nhưng Thái Liên Trang
lạnh lẽo vắng vẻ, hoàn toàn không thấy cảnh tượng náo nhiệt xưa kia đâu.
Sau khi mất vợ, Quách Họa chỉ chuyên tâm luyện kiếm, đốn chặt đi không ít
những cây ngân hạnh mà Quách Đại Phúc chăm chút nơi hậu viện. Thọ Sơn
Thạch mà ông bỏ không ít bạc ra mua bị con trai chém vỡ vài miếng, gã
còn tự hỉ hã vui sướng vì luyện võ có kết quả.
Mấy hôm nay Quách
Đại Phúc chỉ ngồi nhìn viện tử lạnh lẽo cùng sổ sách mà thở vắn than
dài. Ông mất mẹ khi còn nhỏ, mất vở thuở thiếu thời, giờ bỗng dưng mất
cả con dâu, không lẽ do hồi trẻ từng bán thuốc giả một lần mà mọi báo
ứng dồn cả lên vợ con ông? Thế cũng không phải, Quách Đại Phúc khổ sở
suy nghĩ, nếu là báo ứng sao có thể báo ứng cả lên người mẹ mà ông chẳng còn nhớ gì kia? Khi mẹ ông chết, ông còn đang bú sữa, chưa buôn thuốc
giả.
– Lão gia – Nha hoàn Tú Phượng bưng ly trà tới. – Ngoài
trang viên có một vị công tử nói muốn vào ngắm ao sen, vốn không muốn để công tử ấy vào, nhưng gần đây người tới Thái Liên Trì ít quá, lão gia
người nói xem…
Quách Đại Phúc nghe thấy nha hoàn nói “Vốn không
định cho công tử ấy vào” là biết cái kẻ tới gõ cửa đòi ngắm sen kia chắc là một kẻ nghèo kiết xác , ngẫm nghĩ một lát rồi bực bội xua tay.
– À…vào đi, vào đi, từ khi Tố Tố chết ở đó còn chưa có ai xuống nước, cho hắn xuống để giải đen cũng tốt.
– Đây là…đâu? – Trong đầm sen bên chân Quách Đại Phúc đột nhiên “oạp oạp” chui lên cái đầu người, ai đó hoang mang hỏi. – Bậc để trèo lên là ở
chỗ nào? Có ai ở đây không?
Tú Phượng hét lên một tiếng, luống
cuống làm rơi ly trà trên tay xuống. Người ở dưới nước “oạp” thêm tiếng
rồi vội vàng lặn xuống, lúc này Quách Đại Phúc mới nhìn rõ, dưới đầm sen có người, một người đàn ông, ông thất thanh gọi gia đình:
– Người đâu, có thủy tặc! Có thủy tặc !
– Thủy tặc? – Người dưới ao sen càng hoang mang hơn, nhìn ngó xung quanh, đột nhiên hiểu ra. – Ta?
Tú Phượng kinh hãi chữa bình tâm lại được, gật đầu lia lại, bỗng nhận ra hắn là ai.
– Lão gia, đây chính là Lý công tử vừa rồi gõ cửa xin vào ngắm hoa.
Quách Đại Phúc nửa tin nửa ngờ nhìn kẻ ướt sũng dưới nước kia.
– Ngươi là ai? Sao lại ở dưới ấy?
Kẻ dưới đầm sen bối rối ho một tiếng.
– Cây cầu gỗ bên ngoài trang viên hơi trơn…
Tú Phượng và Quách Đại Phúc ngẩn người, thì ra kẻ này ngã xuống con suối ở bên ngoài trang viên, rồi bị trôi vào trong ao sen, kể ra như thế cũng
không bị tính là thủy tặc.
– Ngươi tới ngắm sen?
Kẻ trong đầm gật đầu lia lịa.
– Thực ra là…vì sàn gỗ trong nhà ta bị thiếu mất một thanh …
Hắn còn chưa nói xong mặt Quách Đại Phúc lộ vẻ vui mừng.
– Ngươi có biết làm thơ không?
Kẻ trong đầm “à” một tiếng.
– Làm thơ à?
Quách Đại Phúc nhìn hắn từ đầu tới chân một lượt. Người trẻ tuổi bị nước cuốn trôi vào kia có bộ dạng nghèo khổ như kẻ đọc sách.
– Thế này nhé, Thái Liên Trang này của ta không phải quý nhân nhã khách
thì không được vào, nếu ngươi biết làm thơ thì viết cho ta vài bài thơ
về hoa sen, ta sẽ để ngươi lại trong Thái Liên Trang ba ngày, thế nào?
Người đang đầm mình trong đầm nước lộ ra vẻ mặt hết sức hoang mang.
– Thơ về hoa sen cổ nhân viết rất nhiều mà…
Quách Đại Phúc cười.
– Đúng đúng, nhưng không viết về sen xanh trong đầm của ta, phải không?
Người trong đầm sen cứng đờ cơ mặt, mãi mới chợt hiểu ra. Sau khi án mạng xảy ra, danh tiếng của Thái Liên Trang bị tổn thất nghiêm trọng, Quách Đại
Phúc hy vọng nhờ vào mấy bài thơ này để cứu vãn nhã danh của Thái Liên
Trang.
– Việc này, cái đó…ta… – Người trong đầm nước ấp a ấp úng , do dự một lúc lâu cuối cùng quyết định. – Ta biết làm thơ.
Quách Đại Phúc liên tục chắp tay làm lễ. Người trẻ tuổi đang ướt đẫm dưới đầm sen kia sau khi nói “biết làm thơ”, hiển nhiên giá trị tăng thêm cả
trăm lần.
– Người đâu, mau thay y phục cho Lý công tử, mời Lý công tử thưởng tọa.
“Thủy tặc” dưới đầm nước lắc người một cái biến thành “công tử”, thân vẫn
ngâm dưới nước chắp tay thi lễ, cứ như hắn thật sự biến thành một tài tử đi bảy bước hoàn thành một bài thơ vậy.
Thủy tặc bị rơi xuống nước này, chính là Lý Liên Hoa vừa chuyển đến trấn Tiết Ngọc.
Lầu Liên Hoa vân cát tường của hắn khi trâu kéo bị rơi mất một thanh gỗ
sàn, mặc dù có gỗ để ghép vào nhưng khổ nỗi không có hoa văn. Bất đắc
dĩ, Lý Liên Hoa định tự mình điêu khắc đẽo gọt, nên mới đi khắp nơi tìm
kiếm hoa sen làm mẫu. Hôm nay tới Thái Liên Trang, không cẩn thận sẩy
chân rơi xuống nước, lúc thò đầu lên biến thành Lý công tử biết làm thơ, đây là việc ngàn vạn lần hắn không nghĩ tới trước lúc bị rơi xuống
nước.
– Lý công tử mời đi bên này. – Tú Phượng đưa Lý Liên Hoa
vào phòng khách của Thái Liên Trang. – Trong phòng khách có chuẩn bị y
phục mới, Lý công tử có thể tùy ý lựa chọn.
Lý Liên Hoa đang gật
đầu, đột nhiên chân bị vấp phải thứ gì đó, “ái chà” một tiếng rồi ngã
dúi về phía trước, Tú Phượng kịp thời đỡ hắn.
– Bậc cửa trong Thái Liên Trang hơi cao, công tử cẩn thận một chút.
Lý Liên Hoa cúi đầu nhìn, quả nhiên bậc cửa ở Thái Liên Trang đều cao hơn
bậc cửa trong nhà người thường một tấc, người không quen dễ bị vấp ngã.
– Thật ngại quá, ngại quá.
Tú Phượng nhanh nhẹn đưa hắn vào trong một căn phòng trang nhã rộng rãi,
mở cửa sổ là có thể nhìn thấy đầm sen cách đó năm dặm, phong cảnh mát mẻ trong lành, trong phòng còn treo thư họa, dưới cửa sổ có một chiếc bàn, bút mực giấy đều được chuẩn bị đầy đủ, phòng khi khách nhân có thi
hứng. Sau khi Tú Phượng lui ra ngoài, Lý Liên Hoa mở rương quần áo, quần áo bên trong cái nào cũng rất phù hợp với sở thích của Phương Đa Bệnh,
quần lượt áo là đều bằng chất lụa, thêu điểm vô cùng tinh tế nhã nhặn.
Hắn ngẫm nghĩ, rồi chọn một chiếc áo màu trắng đắt nhất bên trong, đứng
trước gương xoay xoay, khi thấy một tài tử trong gương, ngay bản thân
hắn cũng thấy hài lòng vô cùng.
Hắn đứng nhìn quanh căn phòng một lượt, những bức tranh chữ được treo rất cung kính trên tường, chữ trên
đó như rồng bay phượng múa, “Nhân diện liên hoa tương ánh hồng”(*),
“Liên hoa y cựu tiếu xuân phong”(*) , thậm chí còn cả “Thiên thụ vạn thụ liên hoa khai”(***)… Lạc khoản(****) đều là của tri huyện, trang chủ,
chủ nhân nào đó. Lý Liên Hoa chăm chú ngắm nhìn một lúc rồi đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đang là mùa sen nở, bên ngoài lá sen xanh mướt đung
đưa, những nụ sen màu xanh nhạt chúm chím thoắt ẩn thoắt hiện dưới lá,
rất thanh cao đáng yêu, có một phong vị vô cùng khác biệt với lá xanh
sen hồng.
(*) Khuôn mặt và hoa sen cũng phủ ráng hồng. Phỏng theo câu “ Nhân diện đào hoa tương ánh hồng” trong bài Đề Đô Thành Nam Trang của Thôi Hộ.
(**) Hoa sen vẫn cười với gió xuân. Phỏng theo câu “ Đào hoa y cựu tiếu xuân phong” trong bài Đề Đô Thành Nam Trang của Thôi Hộ.
(***) Ngàn vạn cây hoa sen nở rộ. Phỏng theo câu “Thiên thụ vạn thụ liên hoa
khai” trong bài Bạch tuyết ca tống vũ phán quan quy kinh của Sầm Tham.
(***) Phần trên bức thư pháp hoặc tranh vẽ, thường đề tên, tên hiệu, ngày tháng… đồng thời có đóng ấn chương.
Đột nhiên từ trong đầm sen yên tĩnh thanh nhã đó bốc lên một luồng khói
đen. Lý Liên Hoa thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn ngó, chỉ thấy một cụ bà
mặc áo vải thô đang chèo con thuyền nhỏ chầm chậm rẽ nước, miệng lẩm
nhẩm đọc gì đó, đầu thuyền đặt một cái lò, bên trong đang đốt vàng mã
nghi ngút. Đốt xong vàng mã, cụ bà ngồi trên thuyền nhìn hồ sen xanh
biếc than vắn thở dài, rồi đột nhiên buông miệng chửi rủa. Bà cụ chửi
rủa bằng Lý ngữ(*), Lý Liên Hoa nghe không hiểu, trèo qua cửa sổ, đứng
bên đầm sen gọi bà cụ, rồi sau đó nhanh nhẹn lên thuyền, chuyện trò cùng bà lão.
(*) Lý: tên một dân tộc thiếu số thời xưa ở Trung Quốc
Bà lão họ Khương, là vú nuôi của Quách Đại Phúc, ở nhà Quách Đại Phúc đã
hơn bốn mươi năm nay, bà đang đốt tiền vàng cho Bồ Tố Tố. Lý Liên Hoa
nói với bà cụ đủ mọi chuyện, chuyện giá tương dầu ngày hôm qua, chuyện
có lẽ đã rất lâu rồi không có ai mắng chửi ông chủ tạp hóa làm ăn gian
dối buôn thêm bán bớt, nên bà cụ Khương rất thích chàng thư sinh mới tới này, Lý Liên Hoa cũng nhanh chóng tìm hiểu được vài chuyển nhỏ nhặt
trong nhà họ Quách.
Tố phụ Quách Đại Phúc là người Miêu, ở rể nhà họ Quách và nhanh chóng định cư tại trấn Tiết Ngọc. Quách gia bắt đầu
buôn bán dược liệu từ thời tổ phụ Quách Đại Phúc, công việc làm ăn thuận lợi và phát đạt, nhưng không biết vì lý do gì mà nhân đinh luôn hiếm
hoi, bắt đầu từ đời phụ thân của Quách Đại Phúc, ba người con dâu của
Quách gia đều chết một cách vô cùng kỳ quái, đồng thời đều có liên quan
đến Thái Liên Trì.
Tổ phụ Quách Đại Phúc có hai người con trai,
cha của Quách Đại Phúc là Quách Càn và thúc thúc của Quách Đại Phúc là
Quách Khôn. Quách Càn nhanh nhẹn giỏi giang như cha, quản lý công việc
làm ăn đâu ra đấy, Quách Khôn khi sinh ra đã bị đần độn, do ca ca nuôi
dưỡng, cả nhà sống bình yên vui vẻ, không có điểm gì đặc biệt.
Sau khi Quách Càn lấy vợ, cả nhà chuyển đến Thái Liên Trì, xây Thái Liên
Trang. Trang tự xây xong chưa đến một tháng, vợ Quách Càn là Hứa Thị ngã xuống đầm sen chết đuối, để lại Quách Đại Phúc mới sinh chưa đầy tháng. Quách Càn vô cùng đau đớn và thương xót trước cái chết của vợ, đuổi hết người hầu kẻ hạ đóng cửa tự giam mình trong nhà hơn mười năm, chỉ giữ
lại vài nô bộc trung thành. Quách Đại Phúc trưởng thành, lấy vợ tên
Vương Thị, một năm sau khi thành thân Vương Thị cũng ngã xuống đầm sen
chết đuối, bỏ lại Quách Hạo.
Nay người vợ vừa về của Quách Họa là Bồ Tố Tố lại ngã xuống đầm mà chết, bà cụ nghi ngờ Quách gia trúng tà,
hoặc đã phạm húy ma quỷ gì đó.
– Khi Quách phu nhân chết, là do
bà phát hiện đầu tiên phải không? – Lý Liên Hoa thận trọng hỏi, ánh mắt
đầy vẻ kính phục và tò mò.
Bà lão bổng trở nên tự phụ, nghểnh cổ đáp:
– Tố Tố bị chết đuối ngay chỗ dưới cửa sổ chỗ cậu ấy.
Lý Liên Hoa kinh ngạc:
– Dưới của sổ của cháu?
Bà lão gật đầu.
– Căn phòng khách đó năm mươi ba năm trước là phòng tân hôn của đại lão
gia, nhưng vì đại phu nhân bị chết đuối trong đầm sen ngay dưới cửa sổ
phòng ấy nên đại lão gia không ở nữa, chuyển sang phòng mé Tây, phòng đó sửa sang lại thành phòng dành cho khách.
Lý Liên Hoa nổi hết da gà.
– Vậy…vậy vậy vậy… ba vị phu nhân họ Quách đều bị chết đuối ở chỗ đầm sen ngay dưới cửa sổ phòng cháu?
Bà Khương thở dài.
– Nước ở chỗ đó chỉ cao quá nửa người, ta thật nghĩ mãi không ra sao lại
có người chết đuối ở đó. Nếu là có ma thì mấy năm nay cũng phải hai
mươi, ba mươi vị khách tới đó ở, vậy mà chưa từng xảy ra chuyện gì . Nếu nói là vì nguyên nhân khác thì cái chết của lão phu nhân và phu nhân
đều cách nhau hai mươi mấy năm, còn giữa phu nhân và thiếu phu nhân cũng cách nhau hai mươi mấy năm, ba người họ không quen biết, một người là
cô nương nhà tú tài, một người là con gái của ngư gia, Tố Tố còn là một
thanh quan, dù thế nào đi nữa cũng chả có gì liên quan tới nhau.
Lý Liên Hoa thở dài theo.
– Vì vậy bà mới ở đây đốt vàng mã làm phép siêu độ?
Bà cụ bèn cao giọng:
– Ba vị phu nhân đều là người tốt, tính tình lại hiền lành tử tế, nếu
thật sự có thủy quỷ yêu hồn thì lão đây dù có phải liều cái mạng già
cũng sẽ bắt nó xuống địa ngục!
Vẻ mặt Lý Liên Hoa đầy kính phục, hắn ngập ngừng rồi đứng dậy:
– Bà ơi, ba vị phu nhân đều bị chết đuối trong đầm sen, vậy Quách đại lão gia qua đời như thế nào?
Bà Khương ngẩn người.
– Đại lão gia? Đại lão gia quá sợ hãi trước cái chết của con dâu, phu
nhân qua đời được một tháng thì đại lão gia cũng mất. – Rồi bà cụ lẩm
bẩm nói. – Nhất định là nghĩ đến đại phu nhân, đại lão gia thật quá đáng thương.
Lý Liên Hoa lại thở dài theo.
– …Thật sự đáng thương
Tối đó, Quách Đại Phúc sai Tú Phượng tới hỏi thăm xem Lý công tử ở có thoải mái không, Lý Liên Hoa vội vàng mang những bài “thơ” đã viết xong ra,
Tú Phượng hài lòng nhận lấy, nói lão gia mời Lý công tử ra ngoài phòng
mé ăn cơm. Lý Liên Hoa chắp tay đa tạ rồi theo Tú Phượng đi về mé Tây
của Thái Liên Trang. Quách Đại Phúc đón lấy những bài “thơ” của Lý Liên
Hoa rồi mở xem, vô cùng hài lòng, liên miệng nói mời “thượng tọa” , Lý
Liên Hoa tỏ vẻ mặt ngượng ngùng, bối rối ngồi lên ghế.
Cửa sổ lớn trong căn phòng mở rộng ra bốn phía, ngay bên dưới là đầm sen, gió mát
hiu hiu thổi, không khí vô cùng êm ả. Lý Liên Hoa nhìn một bàn đầy thức
ăn ngon, hương sen thơm ngào ngạt, ngoài việc Quách Đại Phúc đang oang
oang đọc bài thơ hắn làm, cực kì không hợp phong cảnh lúc này thì quả
thật mọi thứ vô cùng hoàn hảo, khiến người ta mê đắm như say.
Quách môn thanh thúy mãn đường sa,
Thập lý trâm ngọc bạn nhân gia
Sát thị nhất môn lâm hạ sĩ,
Qua điền cúc tiểu khan đăng hoa(*)
(*) Trong Quách gia ao hồ xanh biếc, có hồng nhan bầu bạn cùng người, mang
đúng vẻ của một ẩn sĩ, uống rượu nho ngắm hoa đăng trong vườn dưa.
Quách Đại Phúc gật gù đọc thơ của Lý Liên Hoa , vô cùng thích thú.
– Lý công tử văn khí cao tuyệt, Quách mỗ vô cùng khâm phục, chắc chắn sau này sẽ làm cao đỗ đạt.
Lý Liên Hoa vâng vâng dạ dạ, Quách Đại Phúc nói:
– Mời, mời.
Hai người cùng nâng cốc bắt đầu dùng bữa.
– Nghe nói Tố Tố qua đời rồi? – Lý Liên Hoa gặm chân gà hỏi
Quách Đại Phúc ngẩn người, lòng thoáng không vui, vị Lý công tử này vừa mở
miệng ra là hỏi ngay tới chuyện mà ông không muốn nhắc tới nhất.
– Gia môn bất hạnh, đó là sự cố ngoài ý muốn.
Lý Liên Hoa vẫn vừa gặm chân gà vừa ậm ừ nói:
– Mấy năm trước vội vào kinh dự thi, có duyên gặp mặt Tố Tố một lần…-
Quách Đại Phúc lại ngẩn người, Lý Liên Hoa nói tiếp. – Lần này quay lại, biết nàng đã được gả cho Quách công tử, đang mừng thay cho nàng ở hiền
gặp lành, không ngờ sự thể lại thành ra thế này. – Hắn khẽ thở dài hỏi
bằng giọng u buồn. – Có thể cho ta biết bộ dạng của nàng lúc chết không? Có phải vẫn…rất đẹp?
Lòng Quách Đại Phúc như gỡ được mối nghi
ngờ. Thì ra vị Lý công tử này tới đây không phải hoàn toàn vì Thái Liên
Trì. Bồ Tố Tố danh tiếng vang xa, những người trẻ tuổi có tâm tư như Lý
công tử đây không ít, giờ người chết thì đã chết rồi, ông bỗng thấy
thông cảm với Lý Liên Hoa.
– Tố Tố mặc áo cưới khi chết, khi còn sống con bé rất xinh đẹp, lúc chết vẫn giống một tân nương, đẹp vô cùng.
Ông ta không hề biết rằng nếu để Phương Đa Bệnh nghe được những gì Lý Liên
Hoa vừa nói nhất định y sẽ cười tới đau cả bụng, cược rằng Lý Liên Hoa
căn bản chẳng hề quen biết gì Bồ Tố Tố kia.
– Mặc áo cưới? – Lý Liên Hoa thấy lạ. – Nàng được cưới về đã hơn mười ngày rồi, tại sao còn mặc áo cưới?
Mặt Quách Đại Phúc thoáng hiện lên vẻ đắc ý, ông ta ho một tiếng, đáp:
– Gia gia Quách mỗ là người Miêu nên mang từ Miêu cương về một bộ áo cưới của ngưởi Miêu. Trên bộ áo cưới đó đính rất nhiều trang sức vàng bạc,
thêu thùa tinh tế, đáng giá ngàn vàng, vài vị đại nhân mấy lần muốn hỏi
mua, có kẻ trả mười vạn lượng bạc nhưng ta đều không bán vì đó là báu
vật gia truyền. Thê tử của ta năm xưa hễ có thời gian là lại lấy bộ áo
cưới đó ra mặc, dù là bất kỳ người phụ nữ nào cũng đều bị nó mê hoặc.
Lý Liên Hòa “à” một tiếng.
– Trên thế gian này lại có một kỳ vật như thế ?
Quách Đại Phúc càng thêm đắc ý, vỗ tay.
– Thúy Nhi!
Một nha hoàn tầm mười sáu tuổi, dáng người cao ráo nhanh nhẹn bước lên.
– Lão gia.
Quách Đại Phúc dặn:
– Mau lấy bộ áo cưới của thiếu phu nhân trong phòng Quách nhi ra đây, ta
cùng Lý công tử uống rượu thưởng áo, cũng là một việc tao nhã.
Thúy Nhi vâng dạ lui ra, Quách Đại Phúc bảo:
– Áo cưới mặc dù là bảo vật gia đình, nhưng thê tử của ta khi chết cũng
mặc bộ xiêm y này, ôi… – Ông đột nhiên có chút buồn bã, uống một ly
rượu. – Mẹ ta là người đầu tiên mà mặc bộ áo cưới này mà chết, những thứ quý giá đẹp đẽ thường không may…
Lý Liên Hoa thở dài, đột nhiên thì thầm nói:
– Lẽ nào viên ngoại lang chưa từng nghĩ, không chừng…
Quách Đại Phúc nghe hắn nói mà sởn da gà.
– Cái gì?
Lý Liên Hoa ho một tiếng, uống hớp rượu.
– Không chừng trong Thái Liên Trì có ma!
Quách Đại Phúc chau mày.
– Từ sau khi gia mẫu mất, ta đã cho lật từng tấc từng phân trong đầm này
lên rồi, ngoài đám tôm cá trong đầm ra, chẳng có gì hết, tuyệt đối không có thứ gọi là thủy quỷ.
Lý Liên Hoa thở phào nhẹ nhõm, vui mừng:
– Không có thì tốt, không có thì tốt.
Hai người chuyển sang nói chuyện khác, Quách Đại Phúc khâm phục “tài thơ”
của Lý Liên Hoa, bảo hắn ngày mai viết thêm ba bài, Lý Liên Hoa nhận lời ngay, nghe như Lý Bạch tái sinh, Đỗ Phủ chuyển thế, Tào Thực nhập hồn,
đừng nói là ba bài, dù ba trăm bài hắn cũng chỉ đi bảy bước là làm xong, quyết không đi tới bước thứ tám.