Liên Hoa Lâu: Chu Tước Quyển

Chương 13: Nghi ngờ trên tuyết


Đọc truyện Liên Hoa Lâu: Chu Tước Quyển – Chương 13: Nghi ngờ trên tuyết

Ra khỏi Hi Lăng,
Trương Thanh Mao mang theo mấy chục lính canh lăng run sợ lo lắng đứng
đợi ở bên ngoài. Biết được tình hình trong lăng, Trương Thanh Mao vui
mừng, vội vội vàng vàng sai người đi tìm sư gia, liệt kê lại những thứ
đã được tìm thấy trong lăng, báo cáo lên trên. Phát hiện ra bí mật trong lăng tẩm tiền triều là một kiểu công lao bình bình chẳng to chẳng nhỏ.

Lý Liên Hoa, Phương Đa Bệnh và Dương Thu Nhạc đưa”Cát Phan” xuống núi đi
tìm Tôn Thúy Hoa. Trong Hi Lăng có mười một tấm bản đồ bằng da dê, nhưng rốt cuộc bao nhiêu người đã chết trong đó thì còn chưa rõ. Trong số bảo vật không thấy Kim Kiếm Võ Đang của Hoàng Thất đạo trưởng đâu.

Tuyết tích trên mặt đất dày cả trượng, ánh sáng màu trắng bạc loang loáng,
rừng sam cây cành trơ trọi, không khí trên núi vô cùng thanh khiết dễ
chịu, ba người không hẹn mà cùng hít mấy hơi thật sâu, triển khai kinh
công nhẹ nhàng lướt về phía thị trấn. Còn chưa đến trấn Phác Sừ, ba
người họ đột nhiên dừng lại giữa đường, giữa hai vạt rừng sam, có hai
người đang đứng trên tuyết. Một người là Cổ Phong Tân, người kia chính
là Tôn Thúy Hoa!

– Ngươi…

Phương Đa Bệnh chợt hiểu. Y vẫn
tưởng Cổ Phong Tân không hề có liên quan tới chuyện này, thì ra gã và
“Cát Phan” đã cấu kết với nhau từ trước. Kể ra, “Cát Phan” hợp tác với
Dương Thu Nhạc, sao có thể bỏ qua Cổ Phong Tân được? Người này là đệ tử
của Võ Đang, có điều võ công cao thấp và tính cách ra sao thì y không
rõ.

Lý Liên Hoa lại chẳng thấy lạ. Lúc cửa vào Địa Cung ở Hi Lăng mở ra, hắn đã dùng đá để thăm dò võ công của bốn người Dương Thu Nhạc,
Cổ Phong Tân, Trương Khánh Hổ và Trương Thanh Mao. Ngoài Trương Thanh
Mao hoàn toàn không biết gì ra, ba người còn lại đều né được hòn đá nhỏ
một cách nhẹ nhàng, có thể thấy võ công, thính lực của ba người này đều
không tệ.

Cổ Phong Tân đang đỡ Tôn Thúy Hoa, sắc mặt Dương Thu
Nhạc sầm xuống nhưng không hề kinh ngạc. Mặc dù hắn không biết Cổ Phong
Tân cũng bị “Cát Phan” mua chuộc, nhưng người này tự xưng là đệ tử Võ
Đang trong khi Võ Đang môn hạ hoàn toàn không có ai như thế, Dương Thu
Nhạc sớm đã nghi ngờ rồi. “Cát Phan” cười lạnh hai tiếng, nói với Phương Đa Bệnh:

– Phương công tử, công tử thả ta ra, ta sẽ bảo sư đệ giao trả Tôn Thúy Hoa cho Dương Thu Nhạc, thế nào?

Phương Đa Bệnh chẳng buồn nghĩ ngợi, trả lời ngay:

– Đấy không phải thê tử của ta, không thả.

Lý Liên Hoa mỉm cười rất hiền lành.

– Vị Cổ… đại hiệp này… võ công cao cường, vừa rồi có đánh vài chiêu với
Phương công tử dưới Địa Cung, Phương công tử vô cùng khâm phục.

Phương Đa Bệnh sững người, thầm nghĩ, Lúc cả sáu bó đuốc vụt tắt, kẻ động thủ
với ta không phải là “Cát Phan”, chẳng trách “Cát Phan” có thể một
chưởng đánh chết Trương Khánh Sư, thì ra không phải võ công của bổn công tử quá tệ.

Y mừng thầm, nhưng rồi bỗng run lên. Vừa rồi giao đấu ba chiêu, y và kẻ kia bất phân thắng bại, võ công của Cổ Phong Tân
không chỉ là “không tồi” mà thậm chí cao minh vô cùng. Cũng may Lý Liên
Hoa lại khống chế được “Cát Phan”, nếu không sư huynh đệ bọn chúng liên
thủ cùng tấn công thì y và Lý Liên Hoa khó thoát khỏi kiếp nạn này.
Thanh gươm trong tay Cổ Phong Tân kề ngang cổ Tôn Thúy Hoa, gã gằn giọng nói:

– Các ngươi thả Ngọc Cơ, ta sẽ thả cô ả. Ta đếm đến ba, nếu các ngươi không thả, ta sẽ chặt đầu ả.

Thanh gươm trong tay gã là một thanh mã tấu, rõ ràng không phải đệ tử Võ Đang thật. Dương Thu Nhạc lên tiếng:

– Thúy Hoa, con đâu?

Tôn Thúy Hoa bị Cổ Phong Tân kề gươm chặn họng, không thể trả lời, chỉ có
thể trợn mắt lên nhìn về phía Lý Liên Hoa. Lý Liên Hoa dịu giọng nói:

– Ta đã gửi đứa bé ở một nơi an toàn, hai vị không cần lo lắng.

Phương Đa Bệnh cười thầm, Gửi cho tú bà ở Di Hồng Viện, có điều con ngươi là con trai nên cũng không cần lo thật.


Lúc này Cổ Phong Tân trượt kiếm, chuyển thanh kiếm ra kề vào gáy Tôn Thúy Hoa.

– Các ngươi không thả Ngọc Cơ, ta sẽ chặt đầu ả đàn bà này! Một! – Đại
đao của gã vung lên, tay dứt khoát, nhìn như sẽ chém thật.

Phương Đa Bệnh thấy vậy thì cuống quýt, một cước đá bay “Cát Phan” qua, miệng hét:

– Trả cho ngươi!

Cổ Phong Tân xoay đao chuyển hướng, dùng sống đao chém vào lưng “Cát Phan”, mượn lực của sống đao để giải huyệt.

– Ngọc Cơ, thế nào?

“Cát Phan” kia nhận của gã một đao nhưng vẫn ngã khuỵu dưới đất. Phương Đa
Bệnh dùng mười bảy mười tám điểm huyệt pháp điểm mười bảy mười tám huyệt đạo trên người y, sao có thể dễ dàng hóa giải như thế được. “Cát Phan”
nghiến răng:

– Hãy giết Lý Liên Hoa cho ta! Đoạt Ngọc ấn về! Ngọc ấn của triều ta đang ở trong tay hắn.

Lý Liên Hoa sợ giật nảy cả mình, vội vàng chạy ra nấp sau lưng Phương Đa Bệnh.

– Trả Ngọc ấn cho ngươi!

Hắn nhét Ngọc ấn vào túi áo Phương Đa Bệnh. Phương Đa Bệnh nhanh chóng móc ra giúi trả vào lòng Lý Liên Hoa.

– Không cần khách khí!

Lý Liên Hoa xua tay lia lịa.

– Không không, đây là đồ mà ngươi tìm thấy, đương nhiên là của ngươi rồi.

Phương Đa Bệnh cười gian tà.

– Chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận tìm được bảo bối mỗi người một nửa ư? Ngọc ấn này tốt xấu gì cũng được coi là bảo bối, đương nhiên mỗi người
sẽ được một nửa, nửa của ta tặng cho ngươi đấy, không cần khách sáo đâu
mà.

Lý Liên Hoa còn chưa kịp nói gì, Cổ Phong Tân đã nhấc một
chân đặt lên vai Tôn Thúy Hoa, đạp một cái. Tôn Thúy Hoa ngã dúi về phía trước, Dương Thu Nhạc vội vàng chạy tới đỡ nàng dậy, nhưng trong lúc
đó, Cổ Phong Tân rảnh tay rảnh chân đã vung đao chém về phía Lý Liên
Hoa. Chiêu Thái Bạch Hà Thương Thương này vừa tung ra, đoản côn trong
tay áo Phương Đa Bệnh cũng được phóng tới, đỡ cho Lý Liên Hoa đao đó.

Dương Thu Nhạc ôm Tôn Thúy Hoa xoay người bỏ chạy, khinh công của hắn không
tệ, trong nháy mắt đã chỉ còn lại là một chấm đen nhỏ xíu trên tuyết.
Phương Đa Bệnh rủa thầm kẻ vô tình vô nghĩa kia, vừa quay đầu đã phát
hiện không chỉ Dương Thu Nhạc cao chạy xa bay mà ngay cả Lý Liên Hoa
cũng đang bỏ chạy thục mạng, chỉ có điều hắn chạy tương đối chậm, mới
được khoảng bảy, tám trượng.

– Lý Liên Hoa! – Phương Đa Bệnh tức đến mức thất khiếu bốc khói. – Ngươi dám bỏ bạn mà chạy, khốn kiếp…

Chưa nói hết câu, mã tấu của Cổ Phong Tân lại chém xuống, Phương Đa Bệnh
đành ngậm miệng, bắt đầu giao đấu với Cổ Phong Tân, nhất thời chỉ nghe
thấy tiếng mã tấu và đoản côn va vào nhau chan chát. Đương lúc Phương Đa Bệnh lòng đầy bực tức, Lý Liên Hoa chạy một mạch vào rừng sam nấp, “Cát Phan” đã nhảy vọt từ dưới đất lên. Võ công của y không kém so với
Phương Đa Bệnh, lại thêm một đao vừa rồi của Cổ Phong Tân đã giúp y hóa
giải được đa số huyệt đạo, bèn vận khí, mười bảy mười tám huyệt đạo liền được đả thông. Sau khi y nhảy lên, không nói không rằng phóng một
chưởng về phía Phương Đa Bệnh. Phương Đa Bệnh thầm kêu khổ trong lòng,
nghiêng người vội né, tay trái hất chiêu Không Giang Minh Nguyệt của
“Cát Phan” sang một bên, trong lúc ấy Cổ Phong Tân hét lớn, mã tấu lật
tay chém xuống, lưỡi đao bổ dọc từ trên, có thể một nhát bổ đôi Phương
Đa Bệnh làm hai!

Phương Đa Bệnh sợ hãi thất kinh, bật người bay
lên, Cổ Phong Tân một nhát không trúng, lập tức lật cổ tay chém ngang.
Cả hai đường đao đó tuyệt đối không phải Võ Đang kiếm pháp, rất mạnh và
tàn độc. Phương Đa Bệnh thả người từ trên không trung xuống, nếu y xuống quá nhanh thì chắc chắn mất đầu bởi đao này, còn xuống quá chậm lập tức sẽ bị chém ngang lưng, bất đắc dĩ đành ném đoản côn, đón đường chém kia của Cổ Phong Tân. Trong lúc người vẫn còn đang lơ lửng trên không, chỉ
nghe “keng” một tiếng rất lớn, nửa người Phương Đa Bệnh cứng đờ, nghiêng người lao ra xa khoảng một trượng, sau khi gắng đứng vững thì biến sắc
mặt, hét:

– Đoạn Đầu Đao Phong Từ!


“Cổ Phong Tân” cười nhạt một tiếng.

– Nhãn lực của Phương công tử thật quá tốt.

Phương Đa Bệnh hít sâu một hơi, nhưng tim thì đập thình thịch. Đoạn Đầu Đao
Phong Từ là đao pháp đại gia không phải ai trên giang hồ cũng đỡ được.
Gã đã nổi tiểng từ rất nhiều năm trước khi y hành tẩu giang hồ, sao có
thể là “sư đệ” của “Cát Phan” được?

Y mặc dù gia học uyên bác,
tuổi trẻ tài sao nhưng quyết vẫn chưa phải là đối thủ của Đoạn Đầu Đao.
Người này giết người như rạ, thù hận khắp nơi, mấy năm trước đột nhiên
im hơi lặng tiếng, người trong giang hồ còn tưởng gã bị kẻ thù giết chết rồi, thì ra gã trốn ở Hi Lăng, làm một binh lính canh lăng.

Một
đao của Phong Từ làm Phương Đa Bệnh thẫn thờ, “Cát Phan” lập tức lao vào trong rừng tìm Lý Liên Hoa. Ngọc ấn đó được ném qua ném lại giữa Phương Đa Bệnh và Lý Liên Hoa, rốt cuộc nó đang ở trong tay ai y cũng không rõ lắm.

Phương Đa Bệnh vừa kinh ngạc vừa tức giận, mặc dù Lý Liên
Hoa bỏ y mà đi, nhưng y vốn cũng chẳng cư xử chân thành gì với Lý Liên
Hoa. Người này nhát gan như chuột, tham sống sợ chết, võ công lại không
cao, quay đầu bỏ chạy tìm đường thoát thân là lẽ thường tình, nhưng “Cát Phan” chạy vào rừng truy đuổi, Lý Liên Hoa chắc chắn không thoát khỏi
con đường chết. Y bị Phong Từ đả thương kinh mạch nửa người, có thể cầm
chắc được đoản côn trong tay đã là cố gắng lắm rồi, ngàn vạn lần không
thể cứu Lý Liên Hoa. Phong Từ chầm chậm đi tới trước mặt y, trên lưỡi
đao loáng ánh tuyết sáng choang, chói thẳng vào giữa hai mắt y. Phương
Đa Bệnh hít ngược một hơi khí lạnh, chưa bao giờ y lại có cảm giác màu
tuyết ánh lên đáng ghét như hôm nay.

Đột nhiên có tiếng “Cát Phan” kinh hãi hét lên vọng ra từ trong rừng.

– Ai…?

Ngay sau đó “bộp” một tiếng, ai đó đổ ập trong rừng.

Phương Đa Bệnh và Phong Từ đều sững lại, cứng đờ người, trong rừng không phát
ra thêm bất kì tiếng động nào nữa. Phong Từ thoáng do dự, Phương Đa Bệnh cũng không còn sức mà đánh trả nữa, loạng choạng giật lùi, Phong Từ
chạy biến vào trong rừng sam. Phương Đa Bệnh thấy gã bỏ đi, thở phào nhẹ nhõm, nhìn Đông ngó Tây, xung quanh một màu tuyết trắng, không biết đi
về hướng nào mới đúng. Đúng lúc y định chạy về hướng Tây thì từ trong
rừng sam Phong Từ đột nhiên hét lớn:

– Ai? Ngươi…

Tiếp
theo đó là tiếng một cây sam đổ rầm, tuyết lẫn đất bụi bay cao ngang
trời, y đờ người đứng nhìn thanh mã tấu của Phong Từ chặt đứt ngang cây
sam bay vọt trong rừng ra, cắm phập xuống vị trí cách chỗ y đứng tầm hơn hai trượng, lút cán.

Sau đó mọi thứ trở nên yên tĩnh lạ thường.

Đất tuyết yên ắng, bóng cây cũng lặng như đá tảng.

Phương Đa Bệnh cảm giác như mình đã đứng sững tại chỗ phải hai tuần hương, cho tới tận khi một đống tuyết trong rừng đột nhiên động đậy, rồi một người từ trong đống tuyết đó bò ra, hét gọi:

– Phương Đa Bệnh?

Lúc này y mới có phản ứng lại, nhìn chằm chằm vào đống tuyết, người bò ra
từ trong đống tuyết đó là Lý Liên Hoa. Nhìn tình hình thì có vẻ như Lý
Liên Hoa chạy vào rừng sam, tìm được đống tuyết bèn giấu mình trong đó.
Phương Đa Bệnh thở dài, nhấc đôi chân còn đang tê cứng của mình thấp
thỏm đi vào rừng ngó quanh ngó quất. Trong rừng sam, “Cát Phan” và Phong Từ đã cứng đờ, một người đang đứng trong tư thế đột ngột quay đầu, một
người thì ngã ngào trong đống tuyết, trong lúc ngã đao tuột khỏi tay,
chặt đứt một cây sam. Lý Liên Hoa thận trọng đi ra khỏi đống tuyết vừa
nấp, mỗi bước mỗi dấu chân, nhưng bên cạnh “Cát Phan” và Phong Từ không
có dấu chân nào, là ai đã khống chế hai người họ trong lúc ấy?

– Chuyện này là thế nào? – Phương Đa Bệnh sắp phát điên lên rồi. – Ngươi có nhìn thấy là ai không?

Lý Liên Hoa lắc đầu quầy quậy.


– Ta chẳng nhìn thấy gì cả.

Phương Đa Bệnh sải bước lên trước, một lần nữa điểm vào mười bảy mười tám huyệt đạo trên người hai người đó, Lý Liên Hoa nói:

– Có người tới giúp rồi.

Phương Đa Bệnh cũng đã nghe tiếng âm thanh lại gần, ngẩng đầu nhìn. Một đám
người đang đi về phía họ, đi đầu chính là Dương Thu Nhạc. Thì ra người
này không chỉ biết lo cho mỗi bản thân mình, Phương Đa Bệnh còn chưa kịp nghĩ thông đã thất thanh kêu:

– Ngươi là…

Người đi theo
sau Dương Thu Nhạc áo vải giầy cỏ, cao lớn, bộ dạng rất thật thà chất
phác, vết bớt hình tròn ở ngay trên má trái khiến người ta vừa nhìn đã
nhận ra ngay đó chính là môn đồ có võ công cao nhất trong số môn hạ của
Phật Bỉ Bạch Thạch, trước khi nhập môn có cái tên nghe rất kêu là “Trung Nghĩa Hiệp” Hoắc Bình Xuyên. Hoắc Bình Xuyên chắp tay nói:

– Tại hạ là Hoắc Bình Xuyên, trên đường đi bọn ta phát hiện ra thi thể của
Cát sư đệ, theo điều tra mới biết có người giả mạo Cát Phan đến tận đây, bản môn sơ suất, dẫn đến cái chết thảm của Cát sư đệ, khiến hai vị gặp
nguy hiểm, thật quá hổ thẹn.

Hoắc Bình Xuyên nói rất thành khẩn hòa nhã, Phương Đa Bệnh thấy lòng vô cùng thoải mái, đáp:

– Hai người này đã bị bắt, Hoắc đại hiệp thi triển nhất thủ Tứ Cố Môn
tuyệt học, chặt đứt gân mạch của hai tên khốn này đi, thế nào?

Hoắc Bình Xuyên chau mày.

– Chặt gân đốn xương thì quá độc ác, không thể tùy tiện. Các hạ đã bắt
được “Đoạn Đầu Đao” Phong Từ và “Bích Ngọc Thư Sinh” Vương Ngọc Cơ rồi
sao? – Hắn hỏi bằng giọng hết sức kỳ lạ.

Phương Đa Bệnh cười khan một tiếng, chỉ chỉ vào hai người đang đứng đờ người trong rừng, lòng
thầm thấy may mắn. Thì ra kẻ giả mạo Cát Phan là “Bích Ngọc Thư Sinh”,
người này nổi tiếng ra tay tàn ác, võ công không tệ, với bản lĩnh của
Phương đại công tử y, quả nhiên ngàn vạn lần cũng không thể bắt được.
Nếu không có người ngấm ngầm tương trợ, chỉ e y và Lý Liên Hoa đã sớm
chết năm bảy lần rồi. Hoắc Bình Xuyên nhìn hai kẻ bị khống chế trong
rừng, cành nhìn càng cảm thấy kinh ngạc.

Vương Ngọc Cơ đã bị
người ta điểm trúng huyệt đạo ngay khi y vừa phát hiện ra điều bất
thường và quay người lại, nhưng nếu Vương Ngọc Cơ đã phát hiện ra sau
lưng mình có người, đã quay lại thì tại sao vẫn bị người đó điểm trúng
huyệt lưng? Còn Phong Từ rõ ràng là đã nhìn thấy người đó, vội vàng
phóng đao khỏi tay, nhát đao đó của gã hung tàn kinh người, nhưng lại
chỉ chặt đứt ngang thân cây sam, cắm xuống đất, từ đó có thể thấy võ
công thân pháp của người này thực sự quá đáng sợ! Phương Đa Bệnh không
kìm được bèn giơ tay giải á huyệt cho Vương Ngọc Cơ.

– Rốt cuộc là ai? Ngươi nhìn thấy không?

Vẻ mặt Vương Ngọc Cơ đầy hoảng sợ.

– Ta… ta chẳng nhìn thấy gì cả.

Hoắc Bình Xuyên giải á huyệt cho Phong Từ.

– Lại có người có thể ép “Đoạn Đầu Đao” tuột khỏi tay ngươi, sau đó điểm
trúng huyệt Thận Du trên lưng ngươi. Ngươi có nhìn thấy người đó là ai
không?

Sắc mặt Phong Từ tái xanh tái xám, gã hê một tiếng:

– Bà Sa Bộ, Bà Sa Bộ!

Hoắc Bình Xuyên cùng Phương Đa Bệnh kêu lên, giọng vô cùng kinh hãi. Bà Sa
Bộ là một tuyệt kĩ của Tứ Cố Môn Môn chủ Lý Tương Di khi còn độc bước
giang hồ, đứng đầu trong các loại mê tung bộ pháp, niếp hư đạo không (*) đi trên tuyết mà không để lại dấu vết, mặc dù không thể đi một chặng
đường dài, nhưng là một chiêu pháp lợi hại khi phải chiến đấu đơn độc,
một chọi một. Chỉ có điều Lý Tương Di đã chết mười năm rồi, sao trong
rừng sam lại có thể xuất hiện Bà Sa Bộ chứ?

(*) Đi trên không khí.

Hoắc Bình Xuyên thất thanh hỏi:

– Ngươi có nhìn thấy người không?

Hắn nhập môn muộn, Lý Tương Di đã mất tích từ trước, lúc này được nghe tới
Bà Sa Bộ, thật khiến hắn quá sức kinh hãi. Lẽ nào Môn chủ mất tích mười

năm nay chứ thực ra chưa chết? Nếu quả đúng như vậy thì đây đúng là một
việc vô cùng may mắn đối với Tứ Cố Môn. Nhưng Phong Từ lại lạnh lùng
nói:

– Đã sử dụng Bà Sa Bộ thì sao có thể thấy được người? Có
điều ngươi không cần nằm mơ nữa, Lý Tương Di đã chết từ lâu rồi, người
lúc đó quyết không thể là Lý Tương Di.

Phương Đa Bệnh buột miệng hỏi:

– Tại sao?

Phong Từ thần bí đáp:

– Với thân pháp nội lực của Lý Tương Di, thi triển Bà Sa Bộ lại để người
khác nhìn thấy mình sao? Nếu vừa rồi đúng là Lý Tương Di, khi điểm trúng huyệt Thận Du sau lưng ta, hắn dùng “Dương Châu Mạn” đã luyện tới chân
lực tầng thứ mười như thế, ta làm sao phóng được đao.

Hoắc Bình
Xuyên rùng mình. Phong Từ sau khi bị điểm huyệt vẫn còn có sức để phóng
một đao rất mạnh tay, chứng tỏ nội lực của người điểm huyệt yếu, dẫn tới kinh đạo không vào được nơi khí huyết hội tụ, mặc dù toàn thân Phong Từ tê liệt, nhưng vẫn không thể ngăn chân lực của hắn vận hành. Nếu không
phải Hoắc Bình Xuyên tới kịp lúc thì chỉ một lát nữa thôi, Phong Từ đã
có thể tự hóa giải huyệt đạo, hồi phục nguyên khí. Nhưng nếu người điểm
huyệt không phải Lý Tương Di, vậy thì là ai? Lẽ nào sinh thời Môn chủ đã có truyền nhân?

Phương Đa Bệnh liếc mắt nhìn Lý Liên Hoa.

– Vừa rồi ngươi nấp trong đống tuyết?

Lý Liên Hoa toát mồ hôi.

– Ừ.

Phương Đa Bệnh chỉ vào hai người trên đất.

– Ngươi thật sự không nhìn thấy kẻ nào đã gạt ngã hai kẻ này?

Lý Liên Hoa “à” một tiếng.

– Ta thấy một cái bóng màu trăng trắng, không biết là người hay là tuyết hay là cái gì khác.

Phương Đa Bệnh trừng mắt lườm.

– Thật vô dụng!

Lý Liên Hoa gật đầu lia lịa.

– Ngại quá ngại quá.

Hắn lấy Ngọc ấn từ trong ngực ra, đưa cho Hoắc Bình Xuyên.

– Cái này giữ trên người nguy hiểm quá, không biết Hoắc đại hiệp có thể làm chứng giúp ta, chúng ta hủy nó đi, thế nào?

Hoắc Bình Xuyên rất tán thành. Vương Ngọc Cơ kêu lên:

– Các ngươi có biết Ngọc ấn này có thể ra hiệu lệnh cho “Ngư Long Ngưu Mã Bang” không hả? Đó chính là…

Phương Đa Bệnh đưa tay bịt miệng y, cười nói:

– Mặc kệ Ngư Long Ngưu Mã Bang hay là Ngưu Đầu Mã Diện Hội, bổn công tử
nói hủy là hủy, nào nào nào, Hoắc đại ca hãy tung một chưởng phá nát nó
đi.

Hoắc Bình Xuyên ép Ngọc ấn giữa hai tay, Ngọc ấn lập tức nát
vụn, hóa thành nắm bột, sắc mặt Vương Ngọc Cơ trắng bợt, đứng đờ người
tại chỗ. Hoắc Bình Xuyên mặc dù bóp nát Ngọc ấn nhưng trong lòng lại
không thấy nhẹ nhõm. Ngư Long Ngưu Mã Bang là một đại bang lớn được hợp
thành từ mấy chục bang, tái hội, môn dọc Hoàng Hà, Trường Giang gần hai
năm nay, số người cùng Cái Bang không phân biệt cao thấp. Bang Ngư Long
này lẫn lộn, xấu tốt đủ cả, là bang phái hỗn loạn và dễ sinh sự nhất
trong giang hồ mấy năm gần đây, nếu thủ lĩnh trong bang là di lão tiền
triều mang trong lòng tư tưởng phục vị, dùng Ngọc ấn này làm tín vật thì cục diện giang hồ tất loạn. Chuyện này không phải là chuyện nhỏ, không
phải cứ bóp nát Ngọc ấn là có thể giải quyết, Phật Bỉ Bạch Thạch phải có sự chuẩn bị trước mới được.

Phương Đa Bệnh lại chẳng suy nghĩ
chu đáo thận trọng được như Hoắc Bình Xuyên, liên tục tán dương việc hắn một chưởng bóp nát Ngọc ấn. Lý Liên Hoa thở dài.

– Mấy giờ rồi? Ta đói rồi.

Mấy người họ ngẩng đầu nhìn, thì ra đã quá Ngọ, từ sáng sớm đã vào Địa Cung cho tới tận bây giờ cứ như đã rất nhiều ngày trôi qua vậy. Phương Đa
Bệnh liên tục giục mọi người quay lại khách điếm Hiểu Nguyệt để ăn cơm,
cả đoàn người cáo biệt Trương Thanh Mao, đưa Vương Ngọc Cơ cùng Phong Từ quay về trấn Phác Sừ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.