Đọc truyện Liên Hoa Bảo Giám – Chương 496: Quyết định của Đỗ Đức
Minh hội ở Ôn Tuyền sơn, miếng bánh lớn mặc dù đã phân chia tốt rồi, nhưng nếu Đỗ Trần muốn yên tâm nuốt được miếng bánh này xuống bụng thì những chuyện cần làm vẫn phi thường nhiều.
Ziege nói rất có lý, minh hội uống máu mặc dù là giáo hoàng, các chức vụ trọng yếu cũng đều là giáo hoàng tự định. Nhưng cường quốc thiên hạ cũng không phải là ít, quân vương các nước này cũng không phải là đồ ngu ngốc ăn hại mặc cho giáo hoàng chia bánh còn mình ngu ngốc chờ kết quả!
Bọn họ sẽ vì bản thân mà tranh thủ quyền lợi, sẽ chia rẽ đối thủ, sẽ liên hợp bằng hữu… Nói một câu, đêm trước hôm Minh hội Ôn Tuyền sơn, là một đêm chém giết không có khói lửa. Trong trường chém giết này Đỗ Trần cần có bằng hữu.
Hoàn hảo, bằng hữu của Đỗ Trần tịnh không ít.
Còn cách Minh hội chính thức hai chục ngày, Giáo hoàng giá lâm Đấu Thần đảo, lấy danh nghĩa Thần Hoàng tương lai tổ chức bữa tửu yến lần đầu tiên trước hội. Trong bữa tiệc, Giáo hoàng mang danh sách các chức vụ tiết lộ cho quân vương các nước, thử xem phản ứng của mọi người! Kết quả không ngoài dự đoán – Bairu, Thomas, Ferdinand các đại nhân vật này vốn là thân tín của Giáo hoàng, lại quả thật là có bản lĩnh, các quốc quân mặc dù bất mãn giáo hoàng an bài quá nhiều thân tín tiến vào vị trí cao tầng, nhưng cũng phải gật đầu cam chịu. Nhưng các quốc quân thấy cái tên Francis lại cũng xuất hiện trong danh sách cửu đại nguyên soái, nhất thời tất cả đều biến sắc, mũi thương đầu quay về phía Đỗ Trần.
Ngươi một tên tiểu lãnh chúa thổ địa có tám trăm dặm cũng muốn ngồi ngang hàng với quân vương các nước chúng ta, thậm chí là ngồi cả lên đầu chúng ta sao?
Đỗ Trần ở tửu yến lần đầu tiên nhận đủ lườm nguýt, rồi đến chiều muộn ngày thứ hai, sáu mươi bảy nước bên bờ đại tam giác hải vực đồng thời bị hải tộc tập kích, Hải Hoàng đại tam giác Goethe đối với việc này phun ra một câu giải thích rất thản nhiên – Xin lỗi nhé, đội thuyền mậu dịch của sư phụ của Hải Hoàng đại tam giác hải vực ta, Francis, gặp phải hải tặc đánh cướp, ta để báo thù cho sư phụ mới phát động đại chiến thanh trừ hải tặc, kết quả không cẩn thận nhỡ tay làm hỏng vài chiếc quân hạm của các ngươi… Ha ha xin lỗi nhé!
Kết quả là trong bữa tửu yến thứ hai, sáu mươi bảy nước duyên hải mậu dịch đồng minh nhất trí thông qua nghị quyết – ủng hộ Francis làm Đại nguyên soái!!!
Gần đến buổi tửu yến lần thứ ba, thanh âm của những kẻ phản đối vẫn còn rất đông đảo. Nhưng Đỗ Trần mang tiểu sư đệ, vương tử của Nanotimor – Chesini lòng vòng một hồi, kết quả người Yaqin đại lục từ đâu mọc ra một tên râu ria, vuốt râu trừng mắt hét lớn:
– Francis không làm đại nguyên soái, cả Yaqin đại lục đều không phục!!!
Tới tửu yến lần thứ tư, đại biểu cho các chủng tộc phi nhân loại ở Einstein đại lục Sam, người thừa kế của Gaia gia tộc – kẻ khống chế thực sự của thương minh tam đại lục Jason cười nói đi theo sau Đỗ Trần, mở miệng ra là lão đồng học, ngậm miệng lại là huynh đệ, nhất thời lại khiến cho làn sóng phản đối nhỏ đi vài thành.
Mà đến khi còn cách minh hội tầm bảy ngày, gia chủ của Vẫn Thần ngũ gia tất cả giá lâm, Junker lão gia tử lớn tuổi nhất không nói gì, chỉ là trong bữa tiệc rượu chơi với Đỗ Trần hai ván xúc xắc, hơn nữa thua cho Đỗ Trần vài vạn kim tệ…
Sắc mặt của quân vương khắp tam đại lục nhất thời cuồng biến. Ngoại trừ Lanning vương Baergena không có mặt mũi ở lại, lúc này đã lui ra ngoài, không còn bất kỳ kẻ nào dám nói nhảm thêm một câu!
Lúc đó, đề danh Đỗ Trần, tất cả thông qua.
Đêm hôm đó, Đỗ Trần nhận được một bao lớn ấn tín mà Bairu đưa riêng trở về chỗ, còn bĩu môi. “Ai, Vẫn Thần ngũ gia đến quá sớm rồi. Phải nhanh nhanh bảo Harry nói với các lão đại ở York trấn, không cần dùng xã hội đen bạo động những các quốc gia phản đối nữa…”
Trở lại chỗ ở tạm thời hiện giờ, Đỗ Trần ầm một tiếng vứt tất cả đám ấn tín đại biểu cho thân phận đại nhân vật lên bàn, ánh mắt đảo qua mọi người một lượt – Liya, Đỗ Đức, Dịch Cốt, Andy,… Ngoại trừ Adams, Ariza và hai vị lão tổ mẫu đang trấn thủ Đỗ thành, còn có Francesca trở lại gia tộc St.Duck hồi báo, các nhân vật hạch tâm của Đỗ Trần đã tụ tập hết ở đây.
Trong số này, tuyệt đại bộ phận là bởi vì chuyện Mayfair và Melina mới đến Đấu Thần đảo. Bất quá có Đỗ Đức là ngoại lệ – hắn sắp đảm nhiệm đại tướng bốn sao của liên minh, thân mang trọng trách, đến hôm minh hội chính thức phải xuất trường để tham gia nghi thức nhậm chức nên mới đến Ôn Tuyền sơn – Đấu Thần đảo.
– Các vị, đến bây giờ chức vị cao của nhân viên sở thuộc của Đỗ thành chúng ta toàn bộ đã đến tay, người duy nhất bất mãn chính là Lanning vương Baergena. Nhưng trong tay ta có chiếu thư của thánh Bowen, có thể trực tiếp bỏ qua ý kiến của Lanning…
Đỗ Trần nhoẻn miệng cười:
– Còn chần chừ cái gì? Chia vị trí đi! Cấp lấy ấn tín, các ngươi chính là đại nhân vật trong thần thánh liên minh rồi!
Cảnh Đỗ Trần dự liệu là mọi người nhảy lên hoan hô ầm ĩ, tranh cướp ấn tín lại không xảy ra. Liya vừa cười vừa đứng yên nhìn, Dịch Cốt cũng rất trầm ổn, mắt nhìn đống ấn tín, nhưng không vươn tay ra lấy… chỉ có Tuyết Bỉ nhân Harry sắc mặt đỏ hồng, liếm liếm môi, mắt gắt gao dán chặt vào cái nhỏ nhất – kim ấn của Liên minh tình báo bộ binh đô liên lạc quan mà nuốt nước bọt, nhưng nhìn mọi người không ai động đậy, hắn cũng cắn răng cố nhẫn xuống xúc động trong nội tâm!
Mà Đỗ Đức đột nhiên thân thể run lên, thiết giáp kêu leng keng ầm cả lên, mọi người đều kinh ngạc liếc nhìn hắn, nhưng thấy bộ dạng hắn vẫn như vậy, cũng vô tình quên đi!
Đỗ Trần nhíu mày lại:
– Sao vậy? Còn muốn ta tự mình đưa vào tay các ngươi sao? Harry!
– Ồ! Ca ngợi chủ nhân duệ trí mà vĩ đại. Harry… Harry chính là Tuyết Bỉ nhân có quan chức cao nhất trong lịch sử! Ta… ta là Tuyết Bỉ nhân vĩ đại nhất… ô ô!
Tuyết Bỉ nhân khóc không ra tiếng, nhảy dựng lên ôm lấy kim ấn hung hăng hôn một cái, nước mắt chảy ròng ròng nói:
– Chủ nhân, Harry thực sự ca ngợi ngài!
Đỗ Trần cũng chỉ cười.
Mọi người cũng tự cầm lấy khối kim bài của mình, bất quá ngoài ý nghĩ của mọi người chính là Đỗ Đức một lần liền cầm lấy cả hai phần – hắn lấy xong ấn tín Đại tướng quân của chính mình rồi thuận tay cầm luôn ấn tín Đại nguyên soái của Đỗ Trần lên, rất là tự nhiên, không có chút nào do dự, tại chỗ liền mắc vào cái móc câu thứ ba ở đai lưng chiến giáp của hắn! Sau đó, hai tròng mắt sau thiết diện của Đỗ Đức đột nhiên nhìn vào Đỗ Trần, nhưng lại một tiếng cũng không nói!
Dịch Cốt lập tức không chấp nhận được, Đỗ Đức ngươi chưa được phê chuẩn đã lấy luôn ấn của Đại nguyên soái đeo lên người, không phải là quá cuồng vọng sao? Đúng là trong quân Đỗ thành ngươi là nhân vật số một, nhưng mà đại ấn của cửu đại nguyên soái chính là tượng trưng cho chí tôn trong quân giới, là thứ mà ngươi hỏi cũng không hỏi là có thể mang trên người sao? Dịch Cốt quát lên:
– Đỗ Đức, ngươi đây là…
Đỗ Trần khoát tay:
– Dịch Cốt, không nói nữa! Đỗ Đức không lấy ta cũng sẽ vứt ấn tín Đại nguyên soái cho hắn – thứ này trong tay hắn so với trong tay ta thì hữu dụng hơn!
Dịch Cốt thở dài buông xuôi, không nói gì nữa.
Đỗ Đức đột nhiên phát ra tiếng cười khàn khàn:
– Có kim ấn của Đại nguyên soái, Đỗ thành đã có thể không để ý đến luật pháp của Lanning, thoải mái chiêu binh! Đỗ Đức muốn từ đại thảo nguyên Mc Allen chiêu thu bảy vạn thú nhân, từ Einstein trong lưu dân chiêu thu hai mươi vạn chiến sĩ loài người. Cộng với số thú quân vốn có tạo thành ba mươi vạn đại quân, do một mình Đỗ Đức ta thống soái. Nghĩa phụ… có dám đáp ứng không?
Đến lúc này, đến cả Liya cũng hơi nhíu mày một chút, Đỗ Đức hôm nay làm sao vậy? Như thế nào hắn sau khi cầm lấy ấn tín Đại nguyên soái thì lại có chút… quái dị? Quân đội ngày thường năm ba vạn người để cho hắn thống soái thì còn có thể. Nhưng đã ai gặp lãnh chúa chỉ có thể ra lệnh cho vài trăm thân binh, tướng lĩnh thủ hạ lại khống chế ba mươi vạn đại quân chưa?
Sợ rằng lãnh chúa có đại độ hơn nữa, cũng không thể cho phép tướng lĩnh thủ hạ binh quyền nặng như vậy?
Đỗ Đức lẳng lặng nhìn Đỗ Trần, người ngoài nhìn vào, Đỗ Đức thiết diện lại thêm một chút quái dị. Nhưng không ai biết, từ khi Đỗ Trần ôm một đống ấn tín trở về, tư tưởng của Đỗ Đức liền rơi vào trạng thái cực kỳ cuồng bạo hỗn loạn, từng đoạn từng đoạn hình ảnh đứt quãng xẹt qua trong đầu, cùng với tình hình trước mặt rất tương tự…
Trong đại điện huy hoàng lấp lãnh, chín người ngồi ở cùng một chỗ, đều lơ đãng nhìn sang bên cạnh, một lão nhân áo tím để trước mặt chín cái kim ấn.
– Chư vị, ấn tín làm xong rồi, cầm lấy chúng đi, các vị chính là cửu đại nguyên soái của thần thánh liên minh rồi!
Lão nhân áo tím nói, cùng với mấy lời chia vị trí… “Nghĩa phụ vừa nói có gì khác nhau? Trước mắt là một đống ấn tín, với tình hình ngày đó có gì khác nhau?”
Cho nên thật sự, Đỗ Đức dựa theo tình hình trong đại điện ngày đó xuất hiện trong đầu, rất tự nhiên cầm lấy ấn tín đại nguyên soái… Xin? Hỏi? Không, Đại nguyên soái Vẫn Thần vốn chính là ta, Đỗ Đức lấy lại thứ thuộc về chính mình, sao lại phải hỏi ý kiến người khác?
Giờ phút này, Đỗ Đức rút cuộc cũng lấy lại được một bộ phận trí nhớ – nguyên lai ta là một trong Vẫn Thần cửu đại nguyên soái. Mặc dù là ai thì còn không rõ, nhưng ta dám chắc ta là Vẫn Thần đại nguyên soái!
Đáng chết, ta đường đường là Đại nguyên soái lại đi làm nghĩa tử của Francis?
Đỗ Dức đã nghĩ tại chỗ hoành kích giết chết Đỗ Trần, nhưng đại não lại bị một đoạn trí nhớ khác lấp đi…
Vẫn chính là tòa đại điện đó, chín người đều đeo đại ấn Nguyên soái, một thú nhân cao lớn hỏi:
– Không có binh, làm sao xưng là nguyên soái? Thần Hoàng bệ hạ, minh hội Vân Tiêu Kinh nghị quyết toàn thể nhân loại không chia rẽ, liên hợp lại phản khánh Tử Huyết Nhân, lúc này liên minh tổng cộng có hai trăm bảy mươi vạn quân đội, cửu đại nguyên soái chúng ta phân phối số quân đội này như thế nào?
– Lynch Barton nguyên soái, Bất Diệt Tử Thần của chúng ta! Ngươi hỏi chuyện này có thấy là quá ngốc không? Hai trăm bảy mươi vạn quân đội, đương nhiên là chín nguyên soái mỗi người thống lĩnh ba mươi vạn quân đội, chẳng lẽ ngươi còn định lấy thêm mấy vạn nữa sao?
– Margaret, ngươi nói cũng chẳng thông minh gì! Ta Lelaiweier Aeolus thật ra không để ý đến mình có bao ngiêu quân đội, nhưng ta không quen nhìn ngươi phi dương bạt hỗ, muốn có nhiều quân đội chính là ngươi đó?
– Được rồi, không cần làm ồn! Phong thần, ngươi và Thấm Thủy thần nữ gặp mặt là rộn lên, đã hơn 10 năm rồi, không thấy mệt sao? Nghe Thái Dương thần Michael ta một câu…
Chín người vì phân phối quân đội mà làm ầm lên, Đỗ Đức đối với trường tranh đoạt này trí nhớ rất là mơ hồ, nhưng hắn vẫn nhớ rõ ràng, chính mình trong trận tranh cãi liếc mắt nhìn người chủ trì hội nghị Thần Hoàng Prince! Mà đúng lúc này, trong mắt Prince hiện lên một hàn quang cực kỳ kinh khủng, khiến cho lòng người run sợ.
Đáng chết, tổng cộng có hai trăm bảy mươi vạn đại quân, chia cho chín người các ngươi, Thần Hoàng Prince ta đây còn lại cái gì? Chẳng lẽ muốn ta thống soái mấy trăm thân binh, mà chín tên thuộc hạ các ngươi lại thống lĩnh ba mươi vạn đại quân sao? Các ngươi tranh đi đoạt lại, ai nghĩ tới cảm nhận của Prince ta? Thần Hoàng rất vĩ đại, nhưng hắn cũng là một chính trị gia. Chỉ cần là chính trị gia, sẽ tự hỏi như vậy!
Vì vậy Thần Hoàng nói:
– Chư vị không cần tranh cãi nữa! Tôn chỉ của Vân Tiêu minh hội là thản thành bố công, Prince ta nói tẳng một lời – Chư vị mỗi người ba mươi vạn đại quân, Thần Hoàng Prince ta thủ hạ còn cái gì nữa? Ý kiến của ta là…..
Nói xong, Thần Hoàng ánh mắt sắc bén đảo qua mọi người một lượt, đấu khí mạnh mẽ của kẻ sắp đạt đến điểm cuối của con đường đấu thần tràn ngập khắp đại điện!
Đoạn hình ảnh này cũng kết thúc với sự phẫn nộ và uy hiếp của Thần Hoàng!
Đỗ Đức cũng nổi giận, đáng chết, ta đường đường là thần tứ thân vương, đại nguyên soái, là anh hùng được vạn người kính ngưỡng! Ngươi, ngươi Francis lại dám để cho ta gọi là nghĩa phụ?
Ách, hình như là ta tự mình chủ động gọi thì phải, mà Francis cho tới nay đối với mình vẫn rất tôn kính, hơn nữa trong khi mình gọi hắn là nghĩa phụ, hắn cho tới bây giờ cũng không lên tiếng…
Tiểu tử này cũng coi như là có vài phần tự biết mình, bất quá ngươi dù sao cũng là đã vũ nhục ta. Trong lòng Đỗ Đức lại nổi lên sát ý!
Nhưng lại đúng lúc này, đoạn hình ảnh thứ ba lại xuất hiện trong đầu hắn…
Đó là trong Vân Tiêu Kinh minh hội, mình nhìn danh sách quân đội được phân phối tới tay, không nhịn được một tia cười khổ, ngửa mặt nhìn trời mà thở dài:
– Prince, lại chỉ vì quân quyền, ngươi lại âm thầm bày mưu loại trừ đệ nhất chiến tướng ta sao? Cha mẹ ta chết dưới tay Tử Huyết Nhân, quê nhà ta cũng đang ở dưới sự thống trị của Bowness… Ta chỉ muốn ba mươi vạn đại quân để khôi phục gia viên. Kết quả, ngươi cho ta sáu vạn người già yếu tàn tật?
Ai, không trách mọi người đều nói, nỗi bi thương của danh tướng, không phải là chết trận trên sa trường, mà là không gặp được chủ tốt! Đến như Thần Hoàng hôm nay cũng không thể khác với tục nhân, thiên hạ to lớn, còn có lãnh tụ có thể để cho ta thi triển hết khả năng sao?
Đoạn hình ảnh này trôi qua rất nhanh! Thông qua trường cảnh sự thật trước mắt đã gợi lên từ trong chỗ thâm sâu nhất trong trí nhớ của Đỗ Đức. Nhưng hôm nay sự thật với trí nhớ khác nhau, không hề tương tự, Đỗ Đức cũng nghĩ ra chính mình sau đó gặp phải chuyện gì!
Bất quá Đỗ Đức rất dễ dàng từ các đoạn hình ảnh đứt quãng kia chắt lọc ra được một ít tin tức – Đầu tiên, hắn thấy được ánh mắt của Thần Hoàng, tự nhiên không phải là Prince, cũng giống như vậy, hắn cũng không phải là ba người Thái Dương thần, Phong thần, Bất Diệt Tử Thần, càng không có khả năng là Margaret nữ nhân đó! Còn liên tưởng đến truyền thuyết anh hùng trong thần phổ của Thánh giáo, mấy điều như cha mẹ chết trong tay Ma tộc, mất đi gia viên, lại là nguyên soái lấy sáu vạn nhân mã khởi gia! Vậy Đỗ Đức ta chính là…
Sau thiết diện của Đỗ Đức, khóe miệng lộ ra nét tươi cười, hắn không nhớ ra, nhưng thông qua hình ảnh cùng với phân tích phát hiện ra thân phận của mình!
Nếu mình thật sự là hắn, theo thánh giáo ghi lại thì ta hẳn là chết trận sa trường, quên mình vì nhân loại! Vậy chính mình vì sao lại trở thành hắc giáp thiết diện, toàn thân bị lửa thiêu, lại bị phong bế ở giữa tảng nham thạch lớn đó?
Đỗ Đức cố nghĩ nguyên nhân của điều này, nhưng đầu não lại ẩn ẩn đau đớn, hắn cũng chỉ có thể trở lại sự thật, lại suy nghĩ như thế nào xử lý Đỗ Trần!
Các đoạn hình ảnh liên tục xung kích, khiến cho phẫn nộ trong lòng Đỗ Đức ít đi rất nhiều, nhớ đến “danh tướng chi bi” trong đoạn hình ảnh ngắt quãng thứ ba, còn có tình thế hôm nay, như thế nào mới có thể khiến cho việc phát huy trên chiến trường của hắn có lợi nhất…
Vì vậy Đỗ Đức mới hỏi vấn đề vừa rồi, cũng chính là tiêu điểm của cuộc tranh luận giữa Thần Hoàng và các nguyên soái – Quân quyền và tín nhiệm! Ba mươi vạn đại quân, do một mình ta thống lĩnh, nghĩa phụ… có dám đáp ứng?
Francis, nếu ngươi có thể trong vấn đề này vượt qua Vạn cổ Thần Hoàng Price, Đỗ Đức ta thống lĩnh binh sĩ chinh chiến vì ngươi, vì ngươi mà diệt hết Ma tộc, đánh xuống cả thiên hạ này.
Đỗ Trần rất kinh ngạc nhìn Đỗ Đức, gãi gãi đầu:
– Ba mươi vạn…
Liên Hoa Bảo Giám