Đọc truyện Liên Hoa Bảo Giám – Chương 465: Ánh mắt kinh tâm động phách
Ánh mắt sắc bén bá đạo, trong ngạo khí chứa chút kinh thường, tựa hồ như ta đây không thèm so đo với ngươi vậy!
Thomas thấy trong tim thót một cái, nghĩ thầm: “Ta, ta làm sao vậy? Chó chết thật! Tự nhiên lại sợ hãi ánh mắt của một tiểu quỷ?”
Không thể! Ziege đã nói qua,… đệ tử đắc ý nhất của hắn Francis – thập nhất cấp đấu thần cường đại phi thường. Nhưng cường đại mấy thì hắn cũng chỉ là thập nhất cấp, nếu mình không có khả năng ám sát cao thủ thập nhất cấp thì ngu gì mà gâp sự với Francis a! Ám sát không giống như chính diện giao phong, chỉ cần âm thầm tìm cơ hội hạ thủ, mà quỷ bức tinh thần lực cũng là cửu cấp đỉnh phong, còn độc thuật của mình hoàn toàn có khả năng giết thập nhất cấp đấu thần, không kể chân bản lãnh của mình cũng là thập cấp cao thủ, Ziege ngu ngốc kia cũng không thể so sánh được!
Đúng lúc này, Chesini mắt nhắm mắt mở tiến lên bẻ khối băng cho vào cái hộp mang theo bên mình, cười nói:
– Tốt rồi, Alex, chúng ta đi thôi. Nếu để Bối Bối nóng lên chắc ngươi sẽ gặp đại tai nạn đấy!
Alex lãnh khốc gật đầu, nghênh ngang đi ra phía cửa.
Trong lòng Thomas vội la lên:
– Không, ta không tin có thực lực khiến ta sợ hãi. Có lẽ nó có bí pháp gì đó khắc chế độc tố!
Hắn dụng đấu hồn hỏi:
– Quỷ bức, tinh thần lực của tiểu quỷ này như thế nào?
Quý bức đáp:
– “Rất tệ”, chỉ là tinh thần lực của một đứa nhỏ bình thường!
Ngay lập tức bao nhiêu tin tưởng vừa mất đi cơ hồ bây giờ trở lại hết, Thomas cười lạnh nói:
– Tốt lắm, ta bây giờ ra ngoài giết nó. Nhưng để dự phòng, ngươi ở đây giám sát, chỉ cần tiểu quỷ có chút gì khác lạ, ngươi lập tức dùng tinh thần lực giết luôn nó.
Quỷ bức chần chờ một chút, nhưng cũng gật đầu.
Không phải Thomas quá ngu xuẩn, mà là hắn thực sự tin tưởng câu nói “cao thủ cũng có thể bị ám sát” là chân lý. Hơn nữa, trước mắt hắn rõ ràng là một tiểu quỷ, quỷ bức hợp tác với hắn sáu mươi năm nay cũng chứng thực tinh thân lực của nó chỉ bằng một đứa trẻ, vậy có gì mà không giết được? Cho dù tiểu quỷ ngươi thực lực rất mạnh, nhưng tinh thần lực chẳng ra gì, ta đây có quỷ bức ở phía sau âm thầm hạ thủ, không lẽ là còn không được sao?
Quan trọng nhất chính là, Thomas ta tự nhiên lại bị ánh mắt của một tiểu quỷ dọa khiếp, ta không phục! Khẩu khí này ta phải đòi lại.
– Các ngươi định đi sao?
Thomas cười lạnh một tiếng, thân hình từ trong khối băng chậm rãi chui ra.
Chesini nghe thấy cả kinh, vội ném cái hộp băng trong tay, ôm lấy Alex quay người lại hỏi:
– Ngươi là ai? Muốn làm cái gì?
Thomas cười lạnh không đáp, chậm rãi đi đến hai người. Đấu khí rung động một chút, “Oanh long” một tiếng, cửa trước của hầm băng đóng sập lại…
Chesini 12 tuổi đã biết bài bố ám hại Đỗ Trần, với tình hình trước mắt mà hắn không biết chuyện gì sắp xảy ra thì không còn gọi là Chesini nữa. Tiểu vương tử thấy đã không còn đường lui, một tay ôm chặt đứa nhỏ, một tay xuất ra trường kiếm thánh khí bên hông, tia mắt quét ngang toàn bộ hầm băng, hơi dừng lại tại lỗ cửa hẹp thông gió một chút, rồi nhìn thẳng vào Thomas đang chậm rãi đi tới:
– Bằng hữu, có chuyện gì thì nói ra đi, ngươi đến vì tiền tài? Hay vì cừu hận?
Chesini cơ cảnh nói tiếp:
– Ta là vương tử Nanotimor đế quốc, Yaqin ba mươi sáu nước đồng minh minh chủ Yaqin đế quốc, ngươi chắc đã nghe qua? Ai cũng có lúc sa cơ, ngươi nếu thiếu tiền, nói một tiếng mọi người coi như bằng hữu, chuyện hôm nay đều cho qua cả!
Thomas nở nụ cười, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Alex, khoảng cách ngày càng thu hẹp.
Thấy ánh mắt của Thomas, Chesini vội la lên:
– Ngươi có thù oán cùng sư huynh ta sao? Có chuyện gì cũng đừng tìm đứa nhỏ chứ, với tự thân của ngươi, đối phó với một đứa nhỏ cũng chẳng vẻ vang gì, có đúng không?
Thomas cố ý đi rất chậm, hắn chính là vẫn rất kiêng kỵ ánh mắt vừa rồi của Alex, cho nên trên đường tiến tới vẫn là đang xác định xem Alex có khả năng uy hiếp hay không, mà không để ý nghe Chesini nói nhảm. Mắt thấy chỉ cần đưa tay ra là bắt được đứa nhỏ, Thomas trong lòng nhẹ nhõm, không để ý đến Chesini, đột nhiên ra tay chộp tới Alex.
– Alex, chạy mau!
Chesini hét lớn một tiếng, một tay vung trường kiếm về phía Thomas, tay kia nắm đứa nhỏ nhắm lỗ thông gió ném tới…
Năm xưa hắn uy bức lợi dụ, khiến người đời căm hận chán ghét, hôm nay lại liều mình bảo vệ đứa nhỏ…
Thomas cười khinh thường, tay không, dùng nhục chưởng bắt lấy kiếm phong, hàn khí rung động, “Ba” một tiếng ngân vang, tứ cấp thánh khí trường kiếm trong tay Chesini bị đóng thành băng phiến, tiếp đó ngón tay hướng tới ngực Chesini, nhẹ nhàng điểm một cái…
Động tác quá nhanh, Chesini thậm chí ngay cả nhắm mắt, một tiếng cảm thán về thời điểm chết của mình cũng không có! Ngón tay Thomas vừa tới cổ họng hắn, đột nhiên một tiểu đầu chắn ngay trước mặt Chesini, lạnh lùng nhìn Thomas một cái!
Một ánh mắt cường giả khí phách cao ngạo, khinh thường thiên hạ.
– Tiểu tử kia, ngươi muốn chết sao?
Thomas trong đầu nổ “oong” một tiếng, cánh tay bất giác hạ xuống, đứng sững tại chỗ như cây gỗ, tiểu hài tử nhìn phảng phất như mãnh thú tiền sử dữ tợn kinh khủng… khiến hắn choáng váng!
Alex bị ném ra cửa thông gió chẳng biết đã trở lại từ lúc nào, đang chắn ngang trước người Chesini.
Chuyện này, chẳng những Thomas bị sốc, mà ngay cả Chesini cũng chấn động. Vừa mới vòng vo bên bờ sinh tử một vòng, Chesini nuốt một ngụm nước miếng lớn, nhìn vào đứa nhỏ chẳng biết trở lại trong lòng ngực lúc nào:
– Alex, ngươi, ngươi…
Lão thiên a, mình đang nhìn thấy gì đây? Một đứa nhỏ vừa rồi còn nằm trong lòng mình làm nũng, đương nhiên lại dùng ánh mắt dọa khiếp một tuyệt đỉnh cao thủ…
Đúng vậy, trong mắt một kẻ chỉ mới là đấu sĩ ngũ cấp như Chesini, Thomas nghiễm nhiên là một đỉnh phong cao thủ có thể bóp chết hắn chỉ bằng một ngón tay…
Alex căn bản không nhìn tới kẻ bị ánh mắt nó dọa khiếp Thomas, ngẩng đầu nhìn Chesini lãnh khốc nói:
– Tỷ tỷ đang nóng ruột, về phòng ngủ thôi!
Chesini ngơ ngác chỉ chỉ Thomas:
– Hắn, hắn, ngươi làm như thế nào…
Alex khinh thường nhún vai:
– Cao thủ, không cần lý do!
Hắn chắp tay đi tới đại môn, dùng tiểu cước đạp một cái mở cửa.
Đúng lúc này, quỷ bức đang ẩn nấp thấy tình hình bất ổn, bay phóng ra như điện, hai mắt nhắm ngay bóng lưng Alex, cửu cấp đỉnh phong tinh thần lực bàng bạc dũng phún ra:
– Tiểu quỷ, cho ta…
Quỷ bức đột nhiên sựng lại, phát hiện tinh thần lực một nửa sinh sinh hồi lại.
Alex đã quay đầu, nhìn chằm chằm vào hắn, lại là ánh mắt lăng lệ kinh hồn nhiếp phách lúc nãy!
Quỷ bức không giống như Thomas, thân là dị thú nên bản thân nhạy cảm hơn loài người một chút! Lão thiên a, cái cái ánh mắt này.. chẳng phải bí pháp hay tinh thần lực uy áp gì hết, mà nó là thứ vô cùng đơn giản, tối trực tiếp… thú tính.
Một con thỏ gặp con hổ sẽ có phản ứng gì?
Quỷ bức bây giờ chính là có cảm giác như vậy! Cảm giác này chỉ có dị thú mới hiểu được, cấp bậc chủng tộc tuyệt đối chênh lệch, thỏ nhất định sẽ sợ hổ, quỷ bức… cũng nhất định sợ Alex, không cần bí pháp gì, chỉ cần ánh mắt – Đây là bản năng sợ chết của sinh vật!
– Ngươi, ngươi là chủng tộc gì vậy…
Quỷ bức rung giọng hỏi.
Alex lắc lắc ngón tay, căn bản không có trả lời quỷ bức. Tiểu tử kia nhãn cao hơn trời, ngẩng đầu chắp tay đi ra ngoài cửa, đến ngang tới cánh cửa thì… “ba”, hắn vấp phải cánh cửa suýt ngã!
– Ai da, Alex thật mất mặt!
Quỷ bức cùng Chesini còn đang ngẩn người, nhưng Thomas lạ từ trong khiếp sợ tỉnh lại. Chuyện này, hài tử này làm sao vậy? Cao thủ hay là một ngốc tiểu tử?
Biểu hiện của Alex trong mắt người nhà là rất bình thường. Ngay sau khi làm cao thủ thì làm hài tử ngốc, bản tính ngốc nghếch trẻ con tự nhiên xuất lộ, rất bình thường. Nhưng khi xuất hiện trong mắt ngoại nhân như Thomas thì quái dị tuyệt luân.
Thomas mơ hồ lo sợ thân phận bị lộ, hắn vô thức bắn ra một viên đạn băng, xoay tròn tập kích Alex.
Alex quay đầu lại thấy đạn băng, lúc này hắn không còn là cái gì “Cao thủ, không cần lý do!” nữa, mà là vắt chân bỏ chạy, vừa chạy vừa kinh hoàng kêu to:
– Cứu mạng! Tỷ tỷ mau tới cứu mạng! Cao thủ bị người ta phá rồi!
Đây là…
Một đại nghi vấn lại hiện ra trong lòng Thomas, tiểu quỷ này là gã mới vừa rồi chạy trốn kêu cứu mạng, hay là kẻ đã dọa cho mình choáng váng?
Lúc này quỷ bức là kẻ thứ hai phản ứng, hắn vội la lên:
– Chủ nhân, ta hiểu được rồi. Tiểu quỷ này giống như là một cự long còn nhỏ. Mặc dù có long uy, có thể dọa chết được rất nhiều con thú khác, nhưng nói về chân chánh thực thực, thì nó cũng không mạnh, chỉ có nhãn thần ẩn chứa chủng tộc khí tức dọa người thôi!
Thomas hung hăng dậm chân:
– Mẹ kiếp, nguyên lai là một tiểu thú vừa mới tiến hóa xuất ra chủng tộc khí tức.
Chính xác. Alex hiện giờ chỉ có thể tiến hóa đến mức xuất ra chủng tộc khí tức, hắn giống như là hổ con mới sinh, tuy có thể hù dọa được thỏ, nhưng nếu là một con thỏ trưởng thành có đủ dũng khí để liều mạng cùng cọp con chiến đấu, ai cắn chết ai còn chưa xác định được!
Thật ra vừa rồi Alex đã phát hiện ra hai nhân vật nguy hiểm, nên cố ý giả trang bộ dáng cao thủ, một mặt dùng đấu hồn thông tri cho tỷ tỷ, một mặt dùng ánh mắt hù dọa hai người này, để hắn cùng Chesini có thể đào mệnh.
Tiểu tử kia rất cơ trí, nhưng đáng tiếc… vẫn còn thiếu chút hỏa hầu a!
Minh bạch điểm này, Thomas quả nhiên thẹn quá hóa giận, Không nghi ngờ gì nữa, chủng tộc cuả tiểu quỷ này kinh khủng phi thường. Nhưng kinh khủng nữa, là tiểu tử này còn chưa tiến hóa xong, mới chỉ là một tiểu quỷ có chủng tộc khí tức!
– Mẹ kiếp! Ngươi quay lại cho ta! Thomas phẫn nộ rống lên với Alex.
Sắc mặt Alex nhất thời trắng bệch!
Đúng lúc này, tiểu Bối Bối chẳng biết từ chỗ nào hiện ra, đến trước mặt nó oán giận nói:
– Hừ, đệ đệ ngốc sớm làm tức chết Bối Bối mà.
Alex mắt đầy nước trốn sau lưng tỷ tỷ, thút thít nói:
– Tỷ tỷ, bọn họ khi dễ Alex!
Thomas lúc này đã đại nộ. Mình thế nào lại bị một tiểu quỷ trêu chọc, mà tệ nhất chính là tiểu quỷ này là đồ tôn của Ziege. Vậy sau này mình còn thể diện gì mà tại trước mặt Ziege châm chọc, thể diện đâu mà ngẩng mặt trước Ziege được?
Không chút nghĩ ngợi, Thomas vung tay chộp lấy hai hài tử.
Tiểu Bối Bối nhìn hắn cười hì hì, thanh âm cực kỳ rõ ràng và mê hoặc rót vào tai:
– Thomas Bá bá, người xem Bối Bối đáng yêu không?
Thomas vô thức nhìn thoáng qua đứa nhỏ, nhưng quỷ bức cuống cuồng hét lên:
– Đây là… chủ nhân, chạy thôi! Là dị thú tinh thần lực cấp phong hào!
Thập cấp tinh thần lực?
Thomas kinh hãi không hiểu. Nhưng hết thảy đều đã quá muộn, đầu óc mê muội, hắn tự cảm thấy chân mình mềm nhũn, ngã sụp về một bên, hai mắt mông lung còn kịp thấy quỷ bức trên người đang bị lửa thiêu đốt nhưng vẫn lao đến chỗ mình để đáp cứu, giọng yếu ớt nói:
– Cửu cấp hỏa diễm… đứa nhỏ này rốt cuộc là chủng tộc gì…
Thập cấp tinh thần lực, cửu cấp hỏa diễm, đây mới là toàn bộ thực lực bây giờ của tiểu Bối Bối, cũng là căn nguyên mà Đỗ Trần yên tâm về con trai cùng con gái của mình.
Có lẽ cửu cấp hỏa diễm đối với Thomas chẳng tính là cái gì. Nhưng thập cấp tinh thần lực vô ảnh vô tung, không một ai có thể biết thật sự là quá kinh khủng.
Tiểu Bối Bối đột nhiên ra tay, thập cấp tinh thần lực tập kích Thomas, cửu cấp hỏa diễm đối phó quỷ bức, dùng điểm cực mạnh của mình công kích điểm yếu nhất của đối phương, vừa ra tay liền khống chế được tình thế! Bất quá lúc này quỷ bức thất thần rống to một tiếng, cũng đá đủ để kinh động vệ binh tân quán, xa xa đã truyền đến tiếng bước chân “Đông đông”…
Bối Bối còn muốn “đùa” thêm một lát, đột nhiên “ai da” một tiếng:
– Hỏng rồi, ba ba dặn Bối Bối giấu bài, thế mà lại có người biết Bối Bối lợi hại… hihi, dù sao hai người này đã bị thương chạy không thoát! Alex, gọi Chesini thúc thúc, chúng ta chạy mau a!
Hai hài tử lôi kéo Chesini lúc này đang ngơ ngẩn, cười hì hì bỏ chạy.
Về chuyện Thomas sau khi bị bắt làm tù binh có lộ bí mật của bọn chúng hay không, cùng với các loại hậu quả khi buông tay chạy mất… hai đứa chưa từng lo lắng. Ai quản chuyện này chứ? Chơi đùa vui vẻ là tốt rồi. Dù sao bọn nó vẫn còn là hai đứa nhỏ.
Cũng là nhờ tâm tư ham chơi này, mà hết lần này đến lần khác bọn chúng tránh được một hồi đại tai nạn!
Thomas sau khi ngã xuống thấy được vệ binh, một tia ý thức cuối cùng nói cho hắn: “Ta là Nhị đương gia Kinh Ức Cốc, ta không thể bị bắt làm tù binh. Nếu không Senna vốn không sống được mấy ngày… sẽ lo lắng! Hơn nữa, ở đây là Đấu Thần đảo, ta vừa mới bị tôn nhi của Ziege trêu chọc, giờ phút này tuyệt không thể lại bị thủ hạ của hắn bắt làm tù binh a!”
Một tia chiến ý trong tâm tư lại bành trướng lên, đến khi đám vệ binh đến gần, Thomas rống to:
– Quỷ bức, ta dùng băng độc quang hoàn tạo ra hỗn loạn, ngươi đem ta đào tẩu!
Quỷ bức kinh hãi, vốn định nói cái gì, nhưng một cổ tuyết bạch quang hoàn đã từ cửa hầm băng phóng ra…
– Oanh long!
Tân quán thành tâm sụp đổ, toàn bộ thành khu Đấu Thần đảo chìm trong một thế giới băng tuyết!
Thập cấp đấu thần không quản hao hết đấu khí triển khai bí pháp sát thương đại quy mô, quyết tận sát cùng hôn mê không biết bao nhiêu người gây ra hỗn loạn, quỷ bức không để ý đến vết bỏng trên người, mang theo Thomas liều chết bay vọt lên trời!
Chuyện trong hầm băng xảy ra tại tân quán ở trung tâm thành khu, trong khi Đỗ Trần cùng Tuyết Cơ ở Thính Tuyết lâu phía thành nam khu uống rượu. Khoảng cách giữa hai điểm gần bẳng nửa Đấu Thần đảo, quá xa nên đấu hồn không sử dụng được. Bởi vậy Đỗ Trần cũng không biết được hai con cùng Thomas làm ra bao nhiêu phiền toái!
Vào lúc Alex tiến vào hầm băng, tiệc rượu vừa mới chấm dứt, Đỗ Trần cùng Tuyết Cơ đang sóng vai trên đường tiễn biệt vài vị lãnh chúa. Nhưng sắc mặt hai người lúc này có chút âm trầm, chân tay không còn tương hỗ như xưa, thậm chí ngay cả khoảng cách cũng xa xôi đến cả thước…
Bởi vì mến tài bọn họ mới thành đôi, mà lần này là lầu đầu bọn họ sánh đôi sau khi quen biết!
Nguồn cơn cũng không có gì phức tạp, mấy vị lãnh chúa gặp ở chiêu sinh đại hội muốn tìm Đỗ Trần mượn tiền, mà bản tính cùng năng lực của Đỗ Trần là ăn thịt người không nhả xương… a a, có cần phải nói thêm nữa không?
Loại chuyện này Đỗ Trần đã làm rất nhiều, đếm không hết. Tuyết Cơ dù không thích hành vi này nhưng cũng không có nói gì. Nhưng chẳng may trong lúc tống biệt, một vị lãnh chúa vô tình ai oán nói ra nguyên nhân bọn họ mượn tiền – nguyên lai lãnh địa của mấy vị lãnh chúa này thuộc duyên ngạn của sông New Zealand, bảo lãnh địa cùng con dân của bọn họ dựa vào sông New Zealand phát triển nông nghiệp cũng không sai. Nhưng hai năm gần đây, Đỗ Trần sửa sang đê đập khiến nước sông New Zealand dâng cao, phá hủy hết công trình nông nghiệp của mấy vị lãnh chúa này… nguyên lai hết thảy đều do Đỗ Trần làm hại! Nhưng mấy vị lãnh chủ này thật sự không còn đường thoát, đành phải lấy cớ mượn tiền mà đến gặp Đỗ Trần thương lượng biện pháp, kết quả không tưởng, lại bị Đỗ Trần chơi ngược một vố.
Mấy vị lãnh chủ không dám trêu chọc Đỗ Trần, chỉ dám ai oán riêng với nhau vài câu, nhưng tình cờ Tuyết Cơ thập nhất cấp đấu thần nghe được lời phàn nàn của bọn họ.
Tuyết Cơ trong lòng nghĩ thầm, chuyện này xảy ra như thế nào đây? Đỗ Trần làm hại con dân của người ta ăn không đủ no, nên mới sinh bạo động. Nhưng Đỗ Trần lại lợi dụng điểm này của người ta để chiếm lợi,… vì vậy Tuyết Cơ rất uyển chuyển khuyên Đỗ Trần vài câu.
Nhưng lúc này, Đỗ Trần vừa mới làm xong một vụ “Đại mua bán”, tâm tình khoái trá, bản tính bại lộ, thấy chuyện mèo khóc chuột chết, vô tình vô ý nói:
– Cái loại quý tộc này, nếu không bóp chẹt bọn chúng là có tội với lão bách tính!
Nói cũng đúng, mà chuyện cũng đúng là như vậy. Mấy quý tộc này ngày thường bài bác dân chúng, cũng chẳng có gì là người tốt. Với tính tình cùng bối cảnh xuất thân du côn của Đỗ Trần mà tính, thì với những người như vậy là “Chém”! Nhưng Tuyết Cơ là thân phận gì chứ? Margaret thần tứ vương tước, nhân gia cũng là thần tứ công chúa tiếp thu nền giáo dục quý tộc từ nhỏ a! Đỗ Trần một câu mạ lị toàn bộ giới quý tộc, chính là đem thân nhân bằng hữu của Tuyết Cơ tất cả đều khinh bỉ hết!
Tuyết Cơ uyển chuyển trả lời:
– Trong quý tộc cũng có người tốt a. Mấy vị lãnh chủ này bài bác dân chúng, nhưng dù sao họ cũng là quý tộc, chàng lại bất hảo hí lộng người ta…
Đỗ Trần bĩu môi:
– Chẳng lẽ bởi bọn họ là quý tộc, mà không thể hí lộng được, mà có thể bài bác bình dân…
Tuyết Cơ sững sờ, nhưng rất tự nhiên nói:
– Quý tộc bài bác bình dân là không đúng, nhưng dù sao họ cũng là quý tộc…
Một người xuất thân hỗn đản, một người quý tộc thần tứ công chúa, thân phận bối cảnh khác nhau một trời một vực, một đôi luyến ái cứ như vậy ngươi một câu ta một cú, chẳng biết thế nào từ tranh luận tăng lên thành tranh cãi, cho đến lúc hai người một câu cũng không nói, trầm mặc đi về tân quán.
Trên đường đi, Đỗ Trần tức khí cũng giảm đi rất nhiều. Nghĩ cũng buồn cười, nói ra càng thú vị, bản thân mình trước đây ghét nhất là tiểu thư quý tộc, Avril, Anne, Francesca và mấy người khác,… bọn mấy nha đầu này gặp mặt là tính toán được ăn mấy quả ô mai trên bàn? Rồi làm cái gì mà giơ lên ly rượu cũng phải cười theo công thức, mệt quá đi! Nhưng bà nương vận mệnh nữ thần, tự nhiên lại an bài cho mình một quý tộc trong quý tộc làm vợ. Chuyện này thật có ý tứ! Nhưng mà nói như thế nào đi chăng nữa, Tuyết Cơ cũng là vị hôn thê của mình…
Đỗ Trần cười cười, đúng lúc vừa định nói mấy câu thì một cỗ băng tuyết lực cùng chút mùi khó chịu mãnh liệt mênh mông bộc phát ra.
Tuyết Cơ thần sắc biến đổi, hai tròng mắt đột nhiên đổi sang màu lam thiên:
– Á Lực, mau áp chế băng tuyết bạo nổ! nói xong nàng bay thẳng lên bầu trời, Thấm Thủy kiếm biến thành thiên ti vạn lũ, bao phủ toàn bộ khu thành Đấu Thần đảo!
Đỗ Trần phán đoán hạch tâm của vụ bạo nổ chính là ở tân quán mình trú ngụ, trong lòng cả kinh, bao nhiêu pháp bảo cùng cực mạnh bí pháp “Thiện niệm thiên ti tỏa” phóng xuất ra ngoài, kim quang bảo phủ toàn bộ thành khu. Trong tay áo ngũ ca Đỗ Tư cười to bay ra, đem chính mình bẹt ra thành một cái bánh lớn, che kín bầu trời, dùng chính thân mình chắn đi lực nổ!
Cơ hồ cùng một lúc, toàn bộ cao thủ trên Đấu Thần đảo đều dùng bí pháp áp chế sức nổ, mà Ôn Tuyền sơn trên Đấu Thần đảo càng tỏa ra một cỗ u u vụ khí…
Chỉ thấy một khối băng tuyết quang hoàn từ trong trung tâm thành khai phóng ra, nhưng ngay lập tức có hằng hà quang mang bao phủ lại, sinh sinh áp súc nó trở về, cuối cùng “Phốc” một tiếng, băng sương tiêu tán chỉ có một toà tân quán sụp đổ, thiệt hại tính ra cũng không quá nghiêm trọng.
Đỗ Trần không vội cùng Tuyết Cơ nói chuyện, một tay bắt được tay nàng, Thanh Vân phù hiện, hướng về phía tân quán thẳng tiến. Vào tới phạm vi đấu hồn, hắn vội hỏi
– Bối Bối, Alex, các con thế nào?
– Ba ba, con cùng đệ đệ bị một tảng gạch đè phía trên, nhưng Chesini thúc thúc giúp bọn con chống đỡ, hihi…
Bọn nhỏ không việc gì là tốt rồi. Đỗ Trần thở dài một hơi, tốc độ cũng chậm lại. Lúc này Tuyết Cơ đẩy nhẹ Đỗ Trần, cúi đầu nói:
– Chúng ta đừng tranh chấp nữa, mau xem bọn nhỏ đi!
Đỗ Trần nở nụ cười:
– Đã hỏi qua rồi, bọn nhỏ không sao… uy, thật sự là không tranh cãi nữa sao?
Tuyết Cơ cúi đầu cười ngượng:
– Hai cái miệng, làm sao mà chúng ta có thể tránh được…
Hai người nhìn nhau cười, nhưng Tuyết Cơ đột nhiên hít một hơi thật sâu rồi vội thở hắt ra:
– Không tốt, nhanh ngưng thở!
Đỗ Trần sững sờ, Tuyết Cơ đã la lên xác nhận:
– Là phong tuyết băng độc! Trời ạ… loại bí pháp ác độc nhất trong thời đại Vẫn Thần làm sao mà vẫn còn có người có thể tu luyện a?
Liên Hoa Bảo Giám